Chương 35: Quá Khứ (6)
Túc Dĩ Vãng Niên
22/09/2023
Từ ngày Dương Lâm nói ra câu nói, chỉ thích người giỏi hơn cậu với
Khương Lục. Thì cả trung học Nam Anh phát hiện ra giáo bá Khương Lục đại danh đỉnh đỉnh ấy thế mà học bài, đúng là học bài. Không còn là thiếu
niên với những giọt mồ hôi khi vận động mạnh trên sân bóng nữa. Mà là
một thiếu niên tri thức.
Mấy hôm nay các giáo viên dạy học cũng rất hoảng hốt. Họ cứ tưởng là gia đình Khương Lục phá sản rồi hay sao mà người kia bắt đầu lao đầu vào học tập thế kia. Giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho phụ huynh hỏi thăm tình hình thì biết gia đình họ vẫn bình thường. Nếu gia đình đã bình thường thì người bất thường là Khương Lục rồi.
Không biết vị thiếu gia kia bị đụng trúng nơi nào rồi lại tìm giáo viên hỏi bài khiến cho các giáo viên run run. Không phải họ run sợ mà họ run là do bị dọa.
Dương Lâm mấy hôm nay thấy người kia hết hỏi bài bạn này đến giáo viên kia thì run rẩy khóe miệng.
Không phải tên kia không thích bài vở sao? Không phải hắn rất không thích giáo viên giảng thêm giờ sao?.
Nhưng Dương Lâm cũng không quá lo lắng, sắp tới có một kì thi đầu năm nếu người kia trong thời gian ngắn có thể học tốt hơn cậu thì đó là thần rồi.
Tuy bận học nhưng Khương Lục mấy hôm nay cũng không quên mua đồ ăn sáng cho cậu, đi căn tin ăn trưa cùng cậu. Chuẩn cho câu nói dù bận vẫn ung dung.
Dương Lâm rất phiền nhưng ai bảo lúc trước cậu ấm đầu nói ra lời kia làm chi để giờ tên này mượn cớ gì mà 'tôi đang theo đuổi cậu, hơn nữa cậu còn nói muốn người học giỏi cậu, tôi đang cố gắng đây'. Cậu ngăn anh không được.
" Cậu đừng lúc nào cũng đi theo tôi được không?" Dương Lâm bất mãn hỏi người đang ngồi đối diện.
" Chúng ta không phải bạn cùng bàn sao? Tương lai còn có thể tiến thêm bước nữa" Khương Lục nhìn cậu vẫn rất vui mà nói không hề khó chịu trước tính cách khó chịu và giọng điệu bất mãn của cậu.
" Cậu có thôi đi không? Tôi không muốn bị làm phiền".
" Lâm Lâm cậu đồng ý làm bạn trai tôi thì tôi không phiền cậu nữa" Người kia dùng giọng chỉ có hai người nghe mà ghé sát lại gần cậu nói.
Có điên không? Đây là câu nói Dương Lâm muốn chỉ thẳng mặt người kia mà nói. Hơn nữa cậu không thích anh.
....
Mặc dù không biết khi nào Dương Lâm mới đồng ý nhưng Khương Lục vẫn rất kiên trì, anh vẫn mua đồ ăn sáng cho cậu, còn thường xuyên giúp cậu giặt khăn bảng giúp cậu trực nhật. Có đôi khi là đi theo giúp cậu cầm đồ.
Điều đó thể hiện rất rõ Khương Lục là người có tính kiên nhẫn rất cao.
Song song với đó là kì thi đầu năm cũng bắt đầu. Chỉ mới học hai tuần đầu tiên nhưng trung học Nam Anh phải thi đầu năm.
Khương Lục đã cố gắng nhồi nhét một đống kiến thức vào trong đầu, nhưng có một môn khiến anh rất ảo não, đó là môn ngữ văn. Khương Lục nghĩ có lẽ anh có thù với môn văn rồi sao mà học mãi mà không dô được.
....
Khương Lục chưa bao giờ căng thẳng như hôm nay, anh đã cố gắng mấy hôm rồi, hôm nay là ngày gặt được quả rồi. Anh căng thẳng mặc dù đây chỉ là một kì thi hết sức bình thường.
Thiếu niên Khương Lục lần đầu tiên căng thẳng nên không để ý Dương Lâm bên cạnh nhìn mình.
Có gì mà căng thẳng chứ, thi đầu năm thôi mà. Dương Lâm nhìn người căng thẳng bên kia nghĩ. Cậu hơi lo lắng cho tình trạng này của anh như vậy vào phòng thi có phát huy hết được không?
Vào một lúc nào đó thiếu niên Dương Lâm không hề biết rằng bản thân mình đã động lòng.
....
Thi xong, Khương Lục mới thở phào một hơi.
Anh vẫn bám theo Dương Lâm kể một số chuyện trong phòng khi thi, Khương Lục không hề nghĩ tới rằng có một ngày bản thân lại đi thảo luận việc làm bài thi với người khác.
Dương Lâm nghe người kia nói thì phiền chết đi được nhưng vẫn kiên nhẫn mà lắng nghe. Người này chưa đi người khác lại tới. Cô bạn Lục Nhiên đã lâu không xuất hiện cạnh Dương Lâm nay đã trở lại.
Hai tuần trước vì đổi chỗ với Khương Lục mà cô không dám lại gần Dương Lâm vì cô hiểu rất rõ nếu cậu không hết giận thì cậu sẽ tìm cách làm khó. Cậu thông minh như vậy rất biết cách làm khó người khác. Cứ nhìn cách cậu làm khó Khương Lục thì biết, chỉ mỗi mình Khương Lục là chịu thôi.
Cô từng bị cậu làm khó một hai lần thế là sợ tới giờ.
Cô nàng cùng với Khương Lục như cái loa phát thanh nói hoài không ngừng khiến cho đầu Dương Lâm không ngừng nảy số.
Dương Lâm nhìn cô bạn của mình.
" Lục Nhiên, chiều hôm qua lúc cậu không ở nhà mẹ tớ có nhờ tớ đem đồ qua cho mẹ cậu bà ấy nói cậu mới mua mấy quyển truyện tình yêu, bà ấy không muốn cậu phân tâm nên tiện nhờ tớ cầm về cất hộ..." Cậu không nói hết nhưng hiền nhiên người kia đã biết khúc sau.
Quả nhiên mặt Lục Nhiên biến sắc. Rất ít ai biết cô nàng là người cuồng truyện từ đồng giới cho tới dị giới và cô nàng có một bộ sưu tập truyện mà không ai được động vào. Mà trong số ít người đó có Dương Lâm.
" Cậu, cậu, tớ, tớ, cậu" Cô nàng lắp bắp.
" Cậu cứ nói đi tớ nghe" Cậu liếc người kia một cái.
Người kia im lặng Khương Lục ngồi một bên nghe cậu uy hiếp Lục Nhiên mà vui, anh nhìn cô với ánh mắt 'xem xem tôi nói có bị cậu ấy làm gì đâu tới lượt cậu thì bị uy hiếp'.
" Lâm Lâm tớ xin lỗi bây giờ tớ lập tức im miệng cậu trả lại cho tớ đi có được không?" Hạ giọng cầu xin còn không quên lườm tên kia.
Lạnh lùng 'hừ' một tiếng, im lặng.
Lục Nhiên tuy đã quen Dương Lâm rất lâu nhưng thấy cậu như vậy vẫn rất sợ. Sợ cậu đem mấy bảo bối của mình mà vứt nên im lặng rời đi.
Chỉ có Khương Lục ngồi bên cạnh không biết lúc nào mà lại rất hiểu tính của cậu, anh biết cậu đang lười nói.
Mấy hôm nay các giáo viên dạy học cũng rất hoảng hốt. Họ cứ tưởng là gia đình Khương Lục phá sản rồi hay sao mà người kia bắt đầu lao đầu vào học tập thế kia. Giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho phụ huynh hỏi thăm tình hình thì biết gia đình họ vẫn bình thường. Nếu gia đình đã bình thường thì người bất thường là Khương Lục rồi.
Không biết vị thiếu gia kia bị đụng trúng nơi nào rồi lại tìm giáo viên hỏi bài khiến cho các giáo viên run run. Không phải họ run sợ mà họ run là do bị dọa.
Dương Lâm mấy hôm nay thấy người kia hết hỏi bài bạn này đến giáo viên kia thì run rẩy khóe miệng.
Không phải tên kia không thích bài vở sao? Không phải hắn rất không thích giáo viên giảng thêm giờ sao?.
Nhưng Dương Lâm cũng không quá lo lắng, sắp tới có một kì thi đầu năm nếu người kia trong thời gian ngắn có thể học tốt hơn cậu thì đó là thần rồi.
Tuy bận học nhưng Khương Lục mấy hôm nay cũng không quên mua đồ ăn sáng cho cậu, đi căn tin ăn trưa cùng cậu. Chuẩn cho câu nói dù bận vẫn ung dung.
Dương Lâm rất phiền nhưng ai bảo lúc trước cậu ấm đầu nói ra lời kia làm chi để giờ tên này mượn cớ gì mà 'tôi đang theo đuổi cậu, hơn nữa cậu còn nói muốn người học giỏi cậu, tôi đang cố gắng đây'. Cậu ngăn anh không được.
" Cậu đừng lúc nào cũng đi theo tôi được không?" Dương Lâm bất mãn hỏi người đang ngồi đối diện.
" Chúng ta không phải bạn cùng bàn sao? Tương lai còn có thể tiến thêm bước nữa" Khương Lục nhìn cậu vẫn rất vui mà nói không hề khó chịu trước tính cách khó chịu và giọng điệu bất mãn của cậu.
" Cậu có thôi đi không? Tôi không muốn bị làm phiền".
" Lâm Lâm cậu đồng ý làm bạn trai tôi thì tôi không phiền cậu nữa" Người kia dùng giọng chỉ có hai người nghe mà ghé sát lại gần cậu nói.
Có điên không? Đây là câu nói Dương Lâm muốn chỉ thẳng mặt người kia mà nói. Hơn nữa cậu không thích anh.
....
Mặc dù không biết khi nào Dương Lâm mới đồng ý nhưng Khương Lục vẫn rất kiên trì, anh vẫn mua đồ ăn sáng cho cậu, còn thường xuyên giúp cậu giặt khăn bảng giúp cậu trực nhật. Có đôi khi là đi theo giúp cậu cầm đồ.
Điều đó thể hiện rất rõ Khương Lục là người có tính kiên nhẫn rất cao.
Song song với đó là kì thi đầu năm cũng bắt đầu. Chỉ mới học hai tuần đầu tiên nhưng trung học Nam Anh phải thi đầu năm.
Khương Lục đã cố gắng nhồi nhét một đống kiến thức vào trong đầu, nhưng có một môn khiến anh rất ảo não, đó là môn ngữ văn. Khương Lục nghĩ có lẽ anh có thù với môn văn rồi sao mà học mãi mà không dô được.
....
Khương Lục chưa bao giờ căng thẳng như hôm nay, anh đã cố gắng mấy hôm rồi, hôm nay là ngày gặt được quả rồi. Anh căng thẳng mặc dù đây chỉ là một kì thi hết sức bình thường.
Thiếu niên Khương Lục lần đầu tiên căng thẳng nên không để ý Dương Lâm bên cạnh nhìn mình.
Có gì mà căng thẳng chứ, thi đầu năm thôi mà. Dương Lâm nhìn người căng thẳng bên kia nghĩ. Cậu hơi lo lắng cho tình trạng này của anh như vậy vào phòng thi có phát huy hết được không?
Vào một lúc nào đó thiếu niên Dương Lâm không hề biết rằng bản thân mình đã động lòng.
....
Thi xong, Khương Lục mới thở phào một hơi.
Anh vẫn bám theo Dương Lâm kể một số chuyện trong phòng khi thi, Khương Lục không hề nghĩ tới rằng có một ngày bản thân lại đi thảo luận việc làm bài thi với người khác.
Dương Lâm nghe người kia nói thì phiền chết đi được nhưng vẫn kiên nhẫn mà lắng nghe. Người này chưa đi người khác lại tới. Cô bạn Lục Nhiên đã lâu không xuất hiện cạnh Dương Lâm nay đã trở lại.
Hai tuần trước vì đổi chỗ với Khương Lục mà cô không dám lại gần Dương Lâm vì cô hiểu rất rõ nếu cậu không hết giận thì cậu sẽ tìm cách làm khó. Cậu thông minh như vậy rất biết cách làm khó người khác. Cứ nhìn cách cậu làm khó Khương Lục thì biết, chỉ mỗi mình Khương Lục là chịu thôi.
Cô từng bị cậu làm khó một hai lần thế là sợ tới giờ.
Cô nàng cùng với Khương Lục như cái loa phát thanh nói hoài không ngừng khiến cho đầu Dương Lâm không ngừng nảy số.
Dương Lâm nhìn cô bạn của mình.
" Lục Nhiên, chiều hôm qua lúc cậu không ở nhà mẹ tớ có nhờ tớ đem đồ qua cho mẹ cậu bà ấy nói cậu mới mua mấy quyển truyện tình yêu, bà ấy không muốn cậu phân tâm nên tiện nhờ tớ cầm về cất hộ..." Cậu không nói hết nhưng hiền nhiên người kia đã biết khúc sau.
Quả nhiên mặt Lục Nhiên biến sắc. Rất ít ai biết cô nàng là người cuồng truyện từ đồng giới cho tới dị giới và cô nàng có một bộ sưu tập truyện mà không ai được động vào. Mà trong số ít người đó có Dương Lâm.
" Cậu, cậu, tớ, tớ, cậu" Cô nàng lắp bắp.
" Cậu cứ nói đi tớ nghe" Cậu liếc người kia một cái.
Người kia im lặng Khương Lục ngồi một bên nghe cậu uy hiếp Lục Nhiên mà vui, anh nhìn cô với ánh mắt 'xem xem tôi nói có bị cậu ấy làm gì đâu tới lượt cậu thì bị uy hiếp'.
" Lâm Lâm tớ xin lỗi bây giờ tớ lập tức im miệng cậu trả lại cho tớ đi có được không?" Hạ giọng cầu xin còn không quên lườm tên kia.
Lạnh lùng 'hừ' một tiếng, im lặng.
Lục Nhiên tuy đã quen Dương Lâm rất lâu nhưng thấy cậu như vậy vẫn rất sợ. Sợ cậu đem mấy bảo bối của mình mà vứt nên im lặng rời đi.
Chỉ có Khương Lục ngồi bên cạnh không biết lúc nào mà lại rất hiểu tính của cậu, anh biết cậu đang lười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.