Chương 58: Quản Thượng
Túc Dĩ Vãng Niên
18/10/2023
Khương Lục và Dương Lâm dậy sớm. Hai người họ chuẩn bị đầy đủ hành trang.
" Đi thôi, lâu rồi em không đi du lịch" Dương Lâm kéo vali ra khỏi cửa quay đầu lại nhìn Khương Lục ở phía sau nói.
" Ừ, anh cũng vậy" Anh bước tới sánh vai cùng cậu cả hai cùng đi.
Sáng sớm, Trần Miễn người bị thao túng bởi đồng tiền phải dậy sớm để đến đón thằng bạn kiêm luôn tên sếp mình. Chở còn không nói đi, đằng này còn phải ăn cơm chó.
Trần Miễn tỏ vẻ sáng sớm tôi đã ăn no rồi. Nói đến lại lạ không biết cái tên Diễn Văn kia bị làm sao mà suốt ngày nhắn tin gọi điện cậu ta bị quấy rầy phiền chết đi được.
Đợi đến lúc Khương Lục và Dương Lâm đã an vị trên máy bay hạng thương gia đi đến thành phố G rồi, Trần Miễn lại thở dài. Sếp đi chơi nhân viên như cậu ta vẫn phải còng mình đi làm.
Dương Lâm lên máy bay, cậu đem theo vài quyển sách cậu lấy ra đọc giết thời gian. Khương Lục đương nhiên không muốn đọc sách. Anh lấy tài liệu của mình ra coi lại.
Hôm qua, anh thức khuya xem tài liệu, tắm rửa xong ra thì thấy Dương Lâm đã gục đầu ngủ mất. Anh cũng định leo lên giường ôm cậu đi ngủ rồi, nhưng Trần Miễn lại gọi điện, nói có chút sai xót. Thế là anh phải vật đầu mình dậy tiếp tục tăng ca tại nhà.
Nhiều năm nay, anh thậm chí không muốn ngủ, cứ làm việc ngày làm việc đêm như thế. Làm như một cái máy không biết mệt.
Thế mà ngày hôm qua chỉ mới ngồi làm hơn 12 giờ một chút vậy mà anh đã mệt rồi. Có lẽ là có người ngủ bên cạnh hoặc cũng có lẽ là có người đó làm anh an tâm.
Thức khuya sáng nay lại dậy sớm, anh hơi buồn ngủ, thế là anh bỏ tài liệu qua một bên, bắt đầu mở giọng làm nũng với người bên cạnh.
" Lâm Lâm, anh buồn ngủ" Anh nhẹ giọng nói, trong giọng là sự nũng nịu mà người ngoài không bao giờ nghe được.
" Vậy anh ngã ghế ra sau ngủ đi, nói với em làm gì?" Cậu khó hiểu hỏi lại anh.
" Phải ôm em anh mới ngủ được" Anh nói tiếp.
" Vậy thì thức đi" Cậu kệ anh quay sang tiếp tục đọc sách.
Khương Lục thừa biết cậu sẽ không chịu ôm anh trên máy bay nên chỉ đùa một chút, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một hồi sau, Dương Lâm mới bỏ sách xuống quay sang nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia. Nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
....
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, Khương Lục từ từ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, từ thành phố A đến thành phố G thời gian chưa tới 4 giờ đồng hồ. Huống chi hai người họ còn dậy sớm từ lúc 5 giờ sáng lúc đến thành phố G chỉ mới hơn 8 giờ sáng.
Hai người bắt taxi đi đến chỗ hai người đã đặt trước. Là một vùng quê ở khá xa trung tâm thành phố. Họ tốn thêm hơn 1 tiếng rưỡi nữa để đến địa điểm đó.
Khương Lục từ lúc tỉnh ngủ tới bây giờ vẫn luôn vui vẻ anh cười suốt cả buổi rồi. Cười đến nổi tài xế còn nhiều chuyện hỏi có việc gì mà vui như nở hoa thế kia.
Khương Lục không còn là Khương tổng lạnh lùng nữa anh hóa thành một tiểu Khương Lục chỉ biết khoe khoang, anh khoe anh có người yêu, người yêu anh rất tốt bụng lại đẹp trai. Kể đến nổi Dương Lâm ngồi bên cạnh đỏ mặt. Bác tài xế nghe anh nói thì hiểu 9 10 phần.
Đoán chừng hai thanh niên trẻ này là người yêu của nhau.
Ở nơi bác tài xế không thấy Dương Lâm nhéo vào eo Khương Lục một cái thật mạnh.
" Hít a" Khương Lục kêu lên đau một tiếng.
" Sao vậy?" Bác tài xế hỏi.
" Không có gì đâu ạ chỉ là bị con muỗi cắn một cái ấy mà" Khương Lục như có như không nhìn Dương Lâm nói.
" Vậy phải cẩn thận, nay bị muỗi chích bị bệnh đấy" Bác tài xế quan tâm nói.
" Vâng ạ" Khương Lục cười tươi đáp.
.....
Lúc xe dừng lại ở trước căn nhà hai người thuê.
" Muỗi con Lâm Lâm" Khương Lục nhìn Dương Lâm đùa.
" Muỗi đầu anh í" Cậu tức giận đẩy anh ra tự kéo vali mình vào bên trong.
" Lâm Lâm đừng giận anh chỉ đùa thôi, ấy Lâm Lâm để anh rinh lên cho em đừng làm" Khương Lục kéo vali theo cậu vào nhà, thấy cậu muốn xách vali lên lầu anh vội vàng nói.
Nghe anh nói cậu vốn không giận cũng hơi muốn giận lẫy anh thế là bỏ luôn vali ở dưới chân cầu thang tự mình lên phòng trên tầng 2.
Khương Lục tưởng cậu giận thật tay xách nách mang theo hai cái vali lên lầu, đẩy của phòng vào thì thấy Dương Lâm đang đứng một bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, anh bỏ hành lý qua một bên, qua ôm cậu, cái ôm từ phía sau.
" Lâm Lâm đừng giận anh chỉ đùa thôi mà" Anh hôn cậu một cái nói.
" Hừ" Cậu giả vờ bực mình.
Cậu rất ít khi tỏ ra mình bực bội, lại càng không thích làm mình làm mẩy nhưng ở trước mặt người này cậu dường như có thể bung xõa tất cả.
" Đừng giận, tại anh vui quá mà" Khương Lục lại hôn cậu một cái nữa rồi nói.
" Em mới không thèm giận" Cậu quay mặt qua chỗ khác người này nhân lúc cậu không để ý thì liền lợi dụng.
" Ừm, bảo bối không giận" Anh cũng cười đáp lại biết cậu không giận thật.
Anh lại thấy cậu như vậy rất đáng yêu tỏ ra làm nũng như vậy mới tốt.
" Đi qua sắp xếp hành lý kia kìa" Cậu đẩy anh nói.
" Tuân lệnh" Anh đứng nghiêm giơ tay làm tư thế chào nói.
.....
Hai người đùa giỡn một hồi trong nhà rồi cùng nhau đi ăn trưa. Ở đây không có nhà hàng hay quán ăn trưa gì cả. Chỉ có người dân họ bán một số rau dưa cá thịt thôi.
Khương Lục và Dương Lâm đi dạo một vòng quanh ngôi làng nhỏ một hồi thì mua được ít rau và một mấy con cá đồng do mấy người nông dân bẫy được ngoài đồng.
Về lại nhà Khương Lục vẫn phụ trách nấu ăn. Dương Lâm thì đi quanh nhà để nhìn nội thất.
Khương Lục mua một căn nhà của một người dân, nghe nói gia đình người kia đã chuyển lên thành phố sinh sống với con họ nên họ bán. Khương Lục tiện tay mua luôn tiện cho sau này họ đi du lịch ở luôn.
Lúc biết được Dương Lâm cảm thán anh giàu thật thì Khương Lục nói tiền của anh cho cậu hết.
Cậu cũng chỉ cười.
Lúc đến cậu có đem theo tập tranh. Bao nhiêu năm nay ở nước ngoài xa xôi, bức tranh vẽ khung cảnh anh cùng với phong cảnh năm xưa của cả hai đi du lịch với nhau là niềm vui an ủi cậu nhất.
Cậu ở nước ngoài không đi du lịch, không đi chơi, chỉ ở nhà theo khung cửa sổ trong phòng nhìn ra khung cảnh tấp nập ngoài khung cửa sổ để vẽ.
Từng bức từng bức trang được cậu vẽ phát họa rất đẹp. Cùng với một vài bức ở dưới cùng, nhìn nó thật cũ chứng tỏ chủ của tập tranh đã lật nhìn nó rất nhiều.
Cậu tính chiều nay sẽ cùng Khương Lục lựa chỗ nào phong cảnh đẹp một chút để vẽ tranh. Lưu lại cảnh đẹp ở đây.
Ăn bữa cơm tình yêu do Khương Lục nấu xong thì hai người đi ngủ trưa một chốc.
Tầm 2 giờ chiều thì hai người dậy.
" Anh, mình đi vẽ tranh đi" Cậu đề nghị.
" Ừ, em vẽ tranh anh sẽ đi theo bác trai lúc trưa câu cá" Khương Lục tính toán.
" Cũng được, vậy anh câu cá ở đâu?" Cậu hỏi, cậu muốn vẽ anh nên không thể cách anh quá xa được.
" Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ có phong cảnh rất đẹp" Khương Lục lấy mũ ra đội lên đầu cho cậu, tránh cho ánh nắng chiếu xuống người cậu.
" Ừ" Cậu kéo mũ xuống, nhìn Khương Lục võ trang đầy đủ một tinh thần nếu như hôm nay không có cá sẽ không về.
Khương Lục dẫn cậu đến một chỗ cao phía trên chỗ anh ngồi câu cá:" Em ngồi trên này vẽ đi, bây giờ anh sẽ xuống ngồi chỗ kia câu cá" Anh nói rồi chỉ về một hướng ở phía dưới cậu nói.
" Ừm anh đi cẩn thận" Cậu gật đầu nói chỉ cần gần anh nhìn thấy anh là được.
" Ừm" Anh hôn cậu một cái trên môi cười tươi rồi cầm theo cần câu lúc nãy mượn của người dân men theo đường mòn xuống gần con mương.
Dương Lâm cũng bày khung vẽ ra, cậu nhìn quanh một chút, rồi bắt đầu chăm chú pha màu.
Bên kia Khương Lục vừa quăng cần ra xa thì có hai người dân cũng qua đây thả cần câu cá.
Một trong số hai người đó lên tiếng nói chuyện với người bên cạnh. Khương Lục mới đầu cũng không để ý lắm dần đà cậu thấy giọng nói có phần quen thuộc.
Anh nhíu mày nghĩ xem mình đã nghe ở đâu rồi ý nhỉ.
Lúc này anh mới để ý đến hai người mới đến kia.
Lúc nhìn thấy một trong số đó anh lập tức lạnh mặt. Người mà anh tìm kiếm bấy lâu thì ra đang ở nơi này.
Người đàn ông kia cũng quay qua nhìn Khương Lục hai người chạm mắt.
" Đã lâu không gặp Quản Thượng?"
Quản Thượng nghe Khương Lục gọi thì lòng run lên, theo phản xạ muốn bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi thì đã nghe người kia nói.
" Quản Thượng nếu tôi đã biết ông ở đây rồi, thì gia đình ông sẽ không được an toàn đâu" Khương Lục vẫn ngồi im cầm cần câu câu cá. Anh sợ mình nôn nóng đứng dậy thì Dương Lâm ở trên kia sẽ để ý.
" Cậu chủ" Quản Thượng nghe anh uy hiếp cũng không đi nữa, ông ta từ bỏ ông ta từng làm ở Khương gia nên ông ta biết thế lực của họ rất lớn.
Nhất là cậu chủ nhỏ Khương Lục này.
Ông ta nói với ông bạn kia rằng muốn ngồi nói chuyện với bạn cũ một chút, người bạn kia cũng biết ý mà rời đi.
Bên này Dương Lâm thấy có người đến ngồi câu cá chung với Khương Lục thì rất vui. Có người nói chuyện anh ấy sẽ không nghĩ mấy chuyện đâu đâu nữa.
Cậu chấm nét trên giấy. Vẽ lại khung cảnh Khương Lục câu cá.
***
" Đi thôi, lâu rồi em không đi du lịch" Dương Lâm kéo vali ra khỏi cửa quay đầu lại nhìn Khương Lục ở phía sau nói.
" Ừ, anh cũng vậy" Anh bước tới sánh vai cùng cậu cả hai cùng đi.
Sáng sớm, Trần Miễn người bị thao túng bởi đồng tiền phải dậy sớm để đến đón thằng bạn kiêm luôn tên sếp mình. Chở còn không nói đi, đằng này còn phải ăn cơm chó.
Trần Miễn tỏ vẻ sáng sớm tôi đã ăn no rồi. Nói đến lại lạ không biết cái tên Diễn Văn kia bị làm sao mà suốt ngày nhắn tin gọi điện cậu ta bị quấy rầy phiền chết đi được.
Đợi đến lúc Khương Lục và Dương Lâm đã an vị trên máy bay hạng thương gia đi đến thành phố G rồi, Trần Miễn lại thở dài. Sếp đi chơi nhân viên như cậu ta vẫn phải còng mình đi làm.
Dương Lâm lên máy bay, cậu đem theo vài quyển sách cậu lấy ra đọc giết thời gian. Khương Lục đương nhiên không muốn đọc sách. Anh lấy tài liệu của mình ra coi lại.
Hôm qua, anh thức khuya xem tài liệu, tắm rửa xong ra thì thấy Dương Lâm đã gục đầu ngủ mất. Anh cũng định leo lên giường ôm cậu đi ngủ rồi, nhưng Trần Miễn lại gọi điện, nói có chút sai xót. Thế là anh phải vật đầu mình dậy tiếp tục tăng ca tại nhà.
Nhiều năm nay, anh thậm chí không muốn ngủ, cứ làm việc ngày làm việc đêm như thế. Làm như một cái máy không biết mệt.
Thế mà ngày hôm qua chỉ mới ngồi làm hơn 12 giờ một chút vậy mà anh đã mệt rồi. Có lẽ là có người ngủ bên cạnh hoặc cũng có lẽ là có người đó làm anh an tâm.
Thức khuya sáng nay lại dậy sớm, anh hơi buồn ngủ, thế là anh bỏ tài liệu qua một bên, bắt đầu mở giọng làm nũng với người bên cạnh.
" Lâm Lâm, anh buồn ngủ" Anh nhẹ giọng nói, trong giọng là sự nũng nịu mà người ngoài không bao giờ nghe được.
" Vậy anh ngã ghế ra sau ngủ đi, nói với em làm gì?" Cậu khó hiểu hỏi lại anh.
" Phải ôm em anh mới ngủ được" Anh nói tiếp.
" Vậy thì thức đi" Cậu kệ anh quay sang tiếp tục đọc sách.
Khương Lục thừa biết cậu sẽ không chịu ôm anh trên máy bay nên chỉ đùa một chút, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một hồi sau, Dương Lâm mới bỏ sách xuống quay sang nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia. Nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.
....
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, Khương Lục từ từ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, từ thành phố A đến thành phố G thời gian chưa tới 4 giờ đồng hồ. Huống chi hai người họ còn dậy sớm từ lúc 5 giờ sáng lúc đến thành phố G chỉ mới hơn 8 giờ sáng.
Hai người bắt taxi đi đến chỗ hai người đã đặt trước. Là một vùng quê ở khá xa trung tâm thành phố. Họ tốn thêm hơn 1 tiếng rưỡi nữa để đến địa điểm đó.
Khương Lục từ lúc tỉnh ngủ tới bây giờ vẫn luôn vui vẻ anh cười suốt cả buổi rồi. Cười đến nổi tài xế còn nhiều chuyện hỏi có việc gì mà vui như nở hoa thế kia.
Khương Lục không còn là Khương tổng lạnh lùng nữa anh hóa thành một tiểu Khương Lục chỉ biết khoe khoang, anh khoe anh có người yêu, người yêu anh rất tốt bụng lại đẹp trai. Kể đến nổi Dương Lâm ngồi bên cạnh đỏ mặt. Bác tài xế nghe anh nói thì hiểu 9 10 phần.
Đoán chừng hai thanh niên trẻ này là người yêu của nhau.
Ở nơi bác tài xế không thấy Dương Lâm nhéo vào eo Khương Lục một cái thật mạnh.
" Hít a" Khương Lục kêu lên đau một tiếng.
" Sao vậy?" Bác tài xế hỏi.
" Không có gì đâu ạ chỉ là bị con muỗi cắn một cái ấy mà" Khương Lục như có như không nhìn Dương Lâm nói.
" Vậy phải cẩn thận, nay bị muỗi chích bị bệnh đấy" Bác tài xế quan tâm nói.
" Vâng ạ" Khương Lục cười tươi đáp.
.....
Lúc xe dừng lại ở trước căn nhà hai người thuê.
" Muỗi con Lâm Lâm" Khương Lục nhìn Dương Lâm đùa.
" Muỗi đầu anh í" Cậu tức giận đẩy anh ra tự kéo vali mình vào bên trong.
" Lâm Lâm đừng giận anh chỉ đùa thôi, ấy Lâm Lâm để anh rinh lên cho em đừng làm" Khương Lục kéo vali theo cậu vào nhà, thấy cậu muốn xách vali lên lầu anh vội vàng nói.
Nghe anh nói cậu vốn không giận cũng hơi muốn giận lẫy anh thế là bỏ luôn vali ở dưới chân cầu thang tự mình lên phòng trên tầng 2.
Khương Lục tưởng cậu giận thật tay xách nách mang theo hai cái vali lên lầu, đẩy của phòng vào thì thấy Dương Lâm đang đứng một bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, anh bỏ hành lý qua một bên, qua ôm cậu, cái ôm từ phía sau.
" Lâm Lâm đừng giận anh chỉ đùa thôi mà" Anh hôn cậu một cái nói.
" Hừ" Cậu giả vờ bực mình.
Cậu rất ít khi tỏ ra mình bực bội, lại càng không thích làm mình làm mẩy nhưng ở trước mặt người này cậu dường như có thể bung xõa tất cả.
" Đừng giận, tại anh vui quá mà" Khương Lục lại hôn cậu một cái nữa rồi nói.
" Em mới không thèm giận" Cậu quay mặt qua chỗ khác người này nhân lúc cậu không để ý thì liền lợi dụng.
" Ừm, bảo bối không giận" Anh cũng cười đáp lại biết cậu không giận thật.
Anh lại thấy cậu như vậy rất đáng yêu tỏ ra làm nũng như vậy mới tốt.
" Đi qua sắp xếp hành lý kia kìa" Cậu đẩy anh nói.
" Tuân lệnh" Anh đứng nghiêm giơ tay làm tư thế chào nói.
.....
Hai người đùa giỡn một hồi trong nhà rồi cùng nhau đi ăn trưa. Ở đây không có nhà hàng hay quán ăn trưa gì cả. Chỉ có người dân họ bán một số rau dưa cá thịt thôi.
Khương Lục và Dương Lâm đi dạo một vòng quanh ngôi làng nhỏ một hồi thì mua được ít rau và một mấy con cá đồng do mấy người nông dân bẫy được ngoài đồng.
Về lại nhà Khương Lục vẫn phụ trách nấu ăn. Dương Lâm thì đi quanh nhà để nhìn nội thất.
Khương Lục mua một căn nhà của một người dân, nghe nói gia đình người kia đã chuyển lên thành phố sinh sống với con họ nên họ bán. Khương Lục tiện tay mua luôn tiện cho sau này họ đi du lịch ở luôn.
Lúc biết được Dương Lâm cảm thán anh giàu thật thì Khương Lục nói tiền của anh cho cậu hết.
Cậu cũng chỉ cười.
Lúc đến cậu có đem theo tập tranh. Bao nhiêu năm nay ở nước ngoài xa xôi, bức tranh vẽ khung cảnh anh cùng với phong cảnh năm xưa của cả hai đi du lịch với nhau là niềm vui an ủi cậu nhất.
Cậu ở nước ngoài không đi du lịch, không đi chơi, chỉ ở nhà theo khung cửa sổ trong phòng nhìn ra khung cảnh tấp nập ngoài khung cửa sổ để vẽ.
Từng bức từng bức trang được cậu vẽ phát họa rất đẹp. Cùng với một vài bức ở dưới cùng, nhìn nó thật cũ chứng tỏ chủ của tập tranh đã lật nhìn nó rất nhiều.
Cậu tính chiều nay sẽ cùng Khương Lục lựa chỗ nào phong cảnh đẹp một chút để vẽ tranh. Lưu lại cảnh đẹp ở đây.
Ăn bữa cơm tình yêu do Khương Lục nấu xong thì hai người đi ngủ trưa một chốc.
Tầm 2 giờ chiều thì hai người dậy.
" Anh, mình đi vẽ tranh đi" Cậu đề nghị.
" Ừ, em vẽ tranh anh sẽ đi theo bác trai lúc trưa câu cá" Khương Lục tính toán.
" Cũng được, vậy anh câu cá ở đâu?" Cậu hỏi, cậu muốn vẽ anh nên không thể cách anh quá xa được.
" Đi thôi, anh dẫn em đến chỗ có phong cảnh rất đẹp" Khương Lục lấy mũ ra đội lên đầu cho cậu, tránh cho ánh nắng chiếu xuống người cậu.
" Ừ" Cậu kéo mũ xuống, nhìn Khương Lục võ trang đầy đủ một tinh thần nếu như hôm nay không có cá sẽ không về.
Khương Lục dẫn cậu đến một chỗ cao phía trên chỗ anh ngồi câu cá:" Em ngồi trên này vẽ đi, bây giờ anh sẽ xuống ngồi chỗ kia câu cá" Anh nói rồi chỉ về một hướng ở phía dưới cậu nói.
" Ừm anh đi cẩn thận" Cậu gật đầu nói chỉ cần gần anh nhìn thấy anh là được.
" Ừm" Anh hôn cậu một cái trên môi cười tươi rồi cầm theo cần câu lúc nãy mượn của người dân men theo đường mòn xuống gần con mương.
Dương Lâm cũng bày khung vẽ ra, cậu nhìn quanh một chút, rồi bắt đầu chăm chú pha màu.
Bên kia Khương Lục vừa quăng cần ra xa thì có hai người dân cũng qua đây thả cần câu cá.
Một trong số hai người đó lên tiếng nói chuyện với người bên cạnh. Khương Lục mới đầu cũng không để ý lắm dần đà cậu thấy giọng nói có phần quen thuộc.
Anh nhíu mày nghĩ xem mình đã nghe ở đâu rồi ý nhỉ.
Lúc này anh mới để ý đến hai người mới đến kia.
Lúc nhìn thấy một trong số đó anh lập tức lạnh mặt. Người mà anh tìm kiếm bấy lâu thì ra đang ở nơi này.
Người đàn ông kia cũng quay qua nhìn Khương Lục hai người chạm mắt.
" Đã lâu không gặp Quản Thượng?"
Quản Thượng nghe Khương Lục gọi thì lòng run lên, theo phản xạ muốn bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đi thì đã nghe người kia nói.
" Quản Thượng nếu tôi đã biết ông ở đây rồi, thì gia đình ông sẽ không được an toàn đâu" Khương Lục vẫn ngồi im cầm cần câu câu cá. Anh sợ mình nôn nóng đứng dậy thì Dương Lâm ở trên kia sẽ để ý.
" Cậu chủ" Quản Thượng nghe anh uy hiếp cũng không đi nữa, ông ta từ bỏ ông ta từng làm ở Khương gia nên ông ta biết thế lực của họ rất lớn.
Nhất là cậu chủ nhỏ Khương Lục này.
Ông ta nói với ông bạn kia rằng muốn ngồi nói chuyện với bạn cũ một chút, người bạn kia cũng biết ý mà rời đi.
Bên này Dương Lâm thấy có người đến ngồi câu cá chung với Khương Lục thì rất vui. Có người nói chuyện anh ấy sẽ không nghĩ mấy chuyện đâu đâu nữa.
Cậu chấm nét trên giấy. Vẽ lại khung cảnh Khương Lục câu cá.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.