Chương 29: Bạn có bị mù không ấy nhỉ?
Quỳnh In Seoul
28/11/2018
Đừng để bị bắt nạt vì bạn không biết một điều gì đó. Hãy trang bị tất cả mọi kiến thức có thể, để cứu chính mình trong những lúc tuyệt vọng nhất.
Có một loại mù lòa rất đáng sợ. Đó là sự mù lòa cái mình không biết.
Khi mới sang Hàn, cái cảm giác mà mình nhận thức được rõ ràng nhất không phải là người xứ Hàn cư xử với mình ra sao, mà là lúc bạn bè người Việt đồng trang lứa với mình thường xuyên nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn, cười một trò đùa gì đó bằng tiếng Hàn mà họ nghe được trên đài phát thanh, khi cần phải mua gì hay cần gì, mình luôn phải nhờ họ giúp. Chưa bao gìơ mình ý thức được mạnh mẽ đến như thế việc mình "mù lòa", như một người khuyết tật. Việc không thể đọc, không thể giải thích, không thể tự tìm kiếm những thứ mình cần - quả thật vô cùng đáng sợ.
Cái mình có thể tự là được, nhất định phải cố gắng làm. Đừng nghĩ có thể trông cậy vào người ta, thuê người ta, nhờ người ta các bạn ạ. Người ta sẽ muốn tiền của bạn, hoặc là qua quýt, hoặc lừa bạn, thậm chí còn coi thường bạn sau lưng. Đừng để chuyện đó xảy ra.
Bất kể là ai, có điều kiện là phải học. Mù lòa tri thức thì chỉ có học mới chữa được. Học, để không bị người ta bắt nạt. Bạn hiền nhất định phải học những cái mà bạn muốn làm. Rất nhiều người không đi spa ở Việt Nam vì họ hiểu quá rõ nó như thế nào. Rất nhiều người không cần tốn ngàn đô thuê phiên dịch vì họ tự làm được. Rất nhiều người khác sống được - vì bạn chẳng biết gì cả. Họ sinh ra vì bạn mù lòa.
Nhiều lúc mọi người nhờ mình tìm thông tin về cái này cái kia, hỏi nhiều quá, mình cũng nghĩ: "đơn giản vậy sao không làm được? Sau đó mình nhớ ra, đơn giản với mình vì mình biết. Phức tạp với người khác vì họ thực sự không biết. Nếu đã không biết - như mình những năm xưa, tìm mua ít đồ còn khó khăn, nói gì những chuyện to tát?
Thế nên cho dù các bạn ạ, có chuyện gì đi nữa thì cũng nhất định phải học, phải biết. Tri thức là sức mạnh.
_________________
Có một loại mù lòa rất đáng sợ. Đó là sự mù lòa cái mình không biết.
Khi mới sang Hàn, cái cảm giác mà mình nhận thức được rõ ràng nhất không phải là người xứ Hàn cư xử với mình ra sao, mà là lúc bạn bè người Việt đồng trang lứa với mình thường xuyên nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn, cười một trò đùa gì đó bằng tiếng Hàn mà họ nghe được trên đài phát thanh, khi cần phải mua gì hay cần gì, mình luôn phải nhờ họ giúp. Chưa bao gìơ mình ý thức được mạnh mẽ đến như thế việc mình "mù lòa", như một người khuyết tật. Việc không thể đọc, không thể giải thích, không thể tự tìm kiếm những thứ mình cần - quả thật vô cùng đáng sợ.
Cái mình có thể tự là được, nhất định phải cố gắng làm. Đừng nghĩ có thể trông cậy vào người ta, thuê người ta, nhờ người ta các bạn ạ. Người ta sẽ muốn tiền của bạn, hoặc là qua quýt, hoặc lừa bạn, thậm chí còn coi thường bạn sau lưng. Đừng để chuyện đó xảy ra.
Bất kể là ai, có điều kiện là phải học. Mù lòa tri thức thì chỉ có học mới chữa được. Học, để không bị người ta bắt nạt. Bạn hiền nhất định phải học những cái mà bạn muốn làm. Rất nhiều người không đi spa ở Việt Nam vì họ hiểu quá rõ nó như thế nào. Rất nhiều người không cần tốn ngàn đô thuê phiên dịch vì họ tự làm được. Rất nhiều người khác sống được - vì bạn chẳng biết gì cả. Họ sinh ra vì bạn mù lòa.
Nhiều lúc mọi người nhờ mình tìm thông tin về cái này cái kia, hỏi nhiều quá, mình cũng nghĩ: "đơn giản vậy sao không làm được? Sau đó mình nhớ ra, đơn giản với mình vì mình biết. Phức tạp với người khác vì họ thực sự không biết. Nếu đã không biết - như mình những năm xưa, tìm mua ít đồ còn khó khăn, nói gì những chuyện to tát?
Thế nên cho dù các bạn ạ, có chuyện gì đi nữa thì cũng nhất định phải học, phải biết. Tri thức là sức mạnh.
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.