Chương 14: Case 1: Hành vi nghệ thuật 10
Nhất Khỏa Tái Đĩnh Thố
12/01/2024
Hành vi nghệ thuật 10
Ý chí chiến đấu dâng cao nhưng điều tra mấy ngày cũng không tìm được kẻ thần bí cầm súng nọ.
Không có kẻ tình nghi mới xuất hiện, vụ án này tạm thời quy cho Nghiêm Diệp gây án độc lập. Chuỗi bằng chứng có cả, động cơ gây án rõ ràng, thỏa mãn tất cả điều kiện gây án, thứ duy nhất không làm rõ được ở đây là bước ngoặt dẫn tới việc Nghiêm Diệp bắt đầu tái phạm tội, có thể có liên quan rất lớn tới Yến.
Đường Văn nghiêng về phía kết thúc án, đối với bên ngoài thì công bố việc Nghiêm Diệp bị bắn chết, còn thư mời của Yến thì giao cho tổ chuyên án âm thầm điều tra tiếp.
"Không thể sốt ruột, chúng ta đã đợi hết nửa năm rồi, dù phải bỏ thời gian nhiều hơn nữa chúng cũng làm được." Dù kết thúc vụ án không hoàn mỹ nhưng Lục Viễn Triết vẫn tràn đầy tin tưởng để cổ vũ mọi người, "Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng không thoát được, kể cả chính nghĩa có tới trễ cũng sẽ không trễ quá đâu."
"Ừm!" Tô Tiểu Chỉ dùng sức hô to hưởng ứng, "Ít nhất bọn chúng cũng đã lộ chiếc đuôi hồ ly."
Kể cả chóp đuôi này là cố ý lộ cho bọn họ thấy thì cũng tính là lộ.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ tiêu chuẩn.
Lục Viễn Triết búng tay, mọi người lập tức ngồi thẳng. Chỉ có Trình Mặc là người ngoài cuộc, cơ mà cậu ấy luôn giữ tư thế làm việc tiêu chuẩn nên không cần sửa tướng.
"Cục trưởng!" Lục Viễn Triết lại nặn ra khuôn mặt chào đón cong nghiệp, kính lễ với cục trưởng.
"Được rồi được rồi…" Cứ chiêu này, Đường Văn ngán rồi. Ông ta khựng lại, đảo mắt nhìn quanh, "Lần này không tệ, xử lý nhanh chóng. Ban đầu chỉ hi vọng trong vòng một tháng có thể bắt được Nghiêm Diệp, giờ xem ra cho mọi người 72 giờ là đủ."
"Ăn may thôi may thôi…" Lục Viễn Triết lại nói mấy câu quen thuộc.
"Mặc dù còn chưa bắt được Yến nhưng cũng đừng quá sốt ruột, rồi cũng sẽ có lúc cháy nhà ra mặt chuột." Hiếm khi Đường Văn an ủi bọn họ, ai nấy đều thấy không quen.
"Vâng vâng vâng." Lần này ngay cả Lục Viễn Triết cũng không biết Đường Văn có ý gì.
"Chú kêu bọn họ phát tiền thưởng rồi, cậu đưa mọi người đi ăn món ngon đi, đừng nói là chú kêu." Đường Văn lại liếc nhìn Lục Viễn Triết.
Trời sập rồi… Câu chửi kẹt ngay cuống họng Lục Viễn Triết suýt nữa đã vọt khỏi miệng.
"Không vấn đề." Lục Viễn Triết đáp lời, khó khăn lắm anh mới ổn định được giọng mình.
"Vậy đi." Đường Văn vẫn không muốn nói nhiều, ông ta sải bước rời đi. Lục Viễn Triết đứng ở cửa nhìn ông ta đi khuất, anh cứ cảm giác do có Trình Mặc ngồi đây nên tư thế đi của Đường Văn không còn khoa trương như trước.
"Lúc Tiểu Trình chưa tới làm méo gì có đãi ngộ này." Lăng Khê thì thầm phốt một câu bằng chất giọng nữ đẹp tuyệt.
Mọi người nhìn về phía Trình Mặc, cậu chỉ cười cười không phản bác.
…
Bước vào giai đoạn kết án, mọi người đều rời khỏi khu thoải mái là tổ chuyên án, đi tới các phòng ban lấy tư liệu, tổng kết báo cáo.
Bình thường dù không có gì làm thì cũng vờ vịt bận bịu lắm, gõ bàn phím cành cạch mà. Cuối cùng giờ cũng đã có vụ án, dù không đánh vào hang ổ đối phương được ngay lập tức thì bọn họ vẫn rất hăng hái.
Ai bận việc người nấy, Lục Viễn Triết đi sang chỗ Tôn Viêm một lượt, hai bên đấu võ mồm 30 phút, cuối cùng anh cũng lấy được phần lời khai cuối về.
Anh vừa đẩy cửa đi vào đã thấy Trình Mặc nhoài người trên bàn, ánh mắt nhìn về nơi xa như đang nghĩ ngợi gì đó, quả là hiếm gặp. Nhưng Trình Mặc vừa nghe tiếng cửa thì lập tức ngồi thẳng dậy, khuôn mặt bình thản như thể không có gì xảy ra cả.
"Mệt à?" Lục Viễn Triết cứ làm bộ không thấy gì hết
"Không có, đang suy nghĩ." Trình Mặc trả lời như thường. Là người mới, cậu không quen phòng ban nào cả, công việc chủ yếu là chỉnh lý. Hiệu suất làm việc của Trình Mặc cực cao, việc đã làm xong cả, giờ trong tay cậu là sổ ghi chú của mình.
"Nghĩ cái gì?" Lúc này Lục Viễn Triết mới trông thấy quyển sổ tay chi chít chữ của cậu nên khá tò mò.
"Chỉnh lý nghi điểm của vụ án." Trình Mặc hào phóng đưa sổ tay của mình cho Lục Viễn Triết xem.
Cái này là một phần ghi chép của vụ án, có vài mục dán kèm ảnh, trên ảnh đánh số thứ tự hẳn hoi, có lẽ trong máy tính còn một bản, gộp lại cũng mười mấy trang.
Không chỉ ghi lại quá trình gây án của hung thủ, hiện trường nơi xảy ra vụ án, manh mối, nhân vật có liên quan mà còn cả tì vết trong quá trình thu thập chứng cứ.
"Đúng là phái học viện." Lục Viễn Triết giở sổ tay ra xem. Hồi trước đội trưởng Châu cũng là người nghiêm túc nhưng là phong cách ghi chú, khác hẳn kiểu ám ảnh cưỡng chế, quy tắc trùng trùng, đến cả dấu vết bôi xóa cũng không có này, "Nhật ký cậu làm đấy à?"
Trình Mặc nở nụ cười: "Chưa làm xong, em cứ thấy chưa đào ra Yến nhưng về sau chắc chắn sẽ có chỗ dùng."
"Cũng phải." Lục Viễn Triết gật đầu, anh tiếp tục lật xem sổ tay, "Cố lên, có hi vọng vượt hồ sơ kết án cảnh sát lưu trữ."
Có mấy thứ không thể coi như chứng cứ cậu cũng viết lại, theo một ý nghĩa nào đấy thì còn đầy đủ hơn phía cảnh sát lưu hồ sơ.
Chỉnh lý thống nhất tới vậy, những thứ có thể tra còn nhiều lắm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rảnh tay đâu.
"Ừ." Trình Mặc trả lời. Cậu nghĩ gì nữa mới bổ sung, "Đội trưởng Lục thấy nội dung nào còn cần bổ sung thì nói với em, dù sao lúc đó anh cũng là người tới hiện trường trước nhất."
Anh và Trình Mặc đều cảm thấy vụ án đầu tiên còn vấn đề, phong cách gây án khác với các vụ sau. Có thể đó là đồng phạm giúp Nghiêm Diệp gây án lần này, người đó cũng liên quan đến việc khuyến khích Triệu Bằng Thành lừa tiền bảo hiểm.
"Ừm…" Lục Viễn Triết do dự. Anh ngẩng đầu nói với cậu: "Anh cảm thấy người chết trong vụ đầu tiên vội vã chạy băng qua quảng trường có thể là đến tìm mình."
"Hử?" Trình Mặc sửng sốt.
"Hình như… Hình như anh ta nhìn vào mắt anh." Lục Viễn Triết cân nhắc câu từ, "Yến đã muốn tìm anh thì có thể anh ta định nói gì đó."
Trình Mặc suy nghĩ một chút mới gật đầu với anh: "Em đã biết."
"Cậu cảm thấy có ích thì ghi lại, không thì coi như nghe trực giác đi." Lục Viễn Triết trả sổ tay cho Trình Mặc.
"Sẽ có ích." Hiếm được Trình Mặc nhìn anh, còn ném cho anh một ánh mắt khẳng định.
Có được chút cổ vũ từ ánh mắt ấy, Lục Viễn Triết thở hắt ra rồi nằm ườn xuống sô pha: "Cậu không thấy ghi lại thế nhảm nhí lắm à?"
"Nhảm nhí hơn em cũng gặp rồi." Trình Mặc đưa lưng về phía anh, nói ra câu trả lời.
"Ví dụ?" Lục Viễn Triết tò mò hỏi thử.
"Không thể nói." Ngay cả chuyện con riêng còn thoải mái kể thế mà chuyện này Trình Mặc lại không trả lời anh.
...
Lần đầu tiên sờ đến cánh cửa của sự thật, trước khi tụ tập ăn uống, mọi người đi thăm mộ đội trưởng Châu.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng không phải ngày tảo mộ, cả nghĩa trang chỉ có bọn họ đứng một hàng trước mộ bia.
"Nếu mà ông nói trước mấy câu với tôi rồi mới đi hẹn hò thì đỡ rồi. Tôi mạng lớn, biết đâu gánh được?" Lục Viễn Triết đặt bó hoa trong tay xuống, anh cảm thán với bia mộ của Châu Minh, "Đội trưởng Châu thì giỏi rồi, cá muối như bọn này làm gì sờ tới chỗ làm người ta phải diệt khẩu chứ."
So với người khác thì anh có cảm tình sâu đậm với Châu Minh hơn. Khi anh vừa vào ngành thì hãy còn khá dễ xúc động, ỷ mình có chút thông minh tài trí thành ra đầm rồng hang hổ anh cũng chẳng ngán cái chi.
Có một lần là đội trưởng Châu kéo anh về từ chỗ quỷ môn quan, lúc đó anh mới biết làm hình cảnh nguy hiểm thế nào. Anh là người tiếc mạng, về sau làm việc cẩn thận hơn, cũng coi như đội trưởng Châu không để anh lấy mạng mình ra mua bài học.
Ba mẹ anh đều là người làm ăn không thể dựa vào, đã ra nước ngoài định cư từ rất lâu. Có thể nói Châu Minh như bậc cha chú của anh vậy.
"Mà cũng không sao, có lâu cỡ nào thì bọn thợ giày da thối này cũng sẽ lôi được người ra cho ông." Anh hứa hẹn.
Mấy người kia ít nhiều gì cũng đã từng gặp Châu Minh, thậm chí là quen thân, chỉ có Trình Mặc là không biết nhưng cậu vẫn hứa: "Nếu đã vào tổ chuyên án thì cháu sẽ làm hết khả năng mình để phá vụ án này."
"Người mới, thành thật chịu việc." Lục Viễn Triết giới thiệu Trình Mặc với bia mộ, "Phù hộ chút, đừng để cậu ta gặp nguy hiểm gì đấy."
Vụ án còn chưa phá được, bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu chuyện để báo tin, mỗi người nói dăm câu rồi ra về.
Đinh Thần Dục cố ý lái chiếc SUV sáu chỗ của mình đến. Đây là mẫu xe không còn sản xuất nữa, nói trắng ra là sản phẩm trưng bày. Tô Tiểu Chỉ tò mò đi giáp một vòng xe, Vạn Dặc còn ngồi cả vào ghế lái thử chút cảm giác. Lăng Khê thấy thì chẳng bất ngờ gì cả còn nghênh ngang ngồi vào ghế phó lái.
"Anh từng đi xe này rồi đúng không?" Vạn Dặc đề cao cảnh giác.
"Đàn ông thẳng tưng như cậu còn để ý hơn cả hủ nữ." Lăng Khê liếc nhìn cậu ta.
"Khum khum khum em cũng để ý chuyện của hai anh mà." Hủ nữ - dar của Tô Tiểu Chỉ vang lên. Thấy hai người không định nói, cô phát hờn: "Hai người ngày nào cũng ra vô chung còn không phải người yêu, em tò mò lắm."
"Khỏi hỏi, không đặc sắc bằng trí tưởng tượng của em đâu." Đinh Thần Dục cười đáp.
"Tóm lại không phải mấy câu chuyện tình cảm em xem là đúng rồi." Lăng Khê hùa theo, có vẻ khá đắc ý vì che giấu được nữa kìa.
"Chiếc xe này… liệu có bị báo cáo không?" Trình Mặc ngay thẳng hỏi, cậu không quan tâm mấy việc khác.
"Vậy thì cũng là đội trưởng Lục bị báo cáo trước, con xe thể thao kia đắt hơn." Đinh Thần Dục nhìn sang phía Lục Viễn Triết.
"Vậy nên có khi nào ông thấy tôi lái xe tới gần cục công an chưa? Y chang tôi, kiếm chỗ đỗ cả rồi." Lục Viễn Triết cười nói.
"Lên xe nhanh, không lỡ lương tâm của Tôn Viêm thức dậy, tới đây viếng mộ là cả đám bị báo cáo thật đó." Đinh Thần Dục giục, mọi người vội vã chui vào xe.
"Đội trưởng Lục, em…" Trình Mặc ngập ngừng thật lâu mới nói ra lời thỉnh cầu, "Em xem hồ sơ vụ án đội trưởng Châu được không?"
"Hả?" Lục Viễn Triết sửng sốt, "Được chứ, sao lại không được."
"Cám ơn." Dù chỉ là lời thỉnh cầu bình thường nhưng Trình Mặc vẫn cám ơn.
"Gì mà xa lạ thế? Cậu cứu anh, anh cũng coi như đã cứu cậu một lần, mọi người đều đã là bạn bè." Lục Viễn Triết vỗ vai cậu, "Về anh đưa hồ sơ cho cậu xem."
Ra ngoài làm nhiệm vụ chung một lần, anh đã thay đổi cách nhìn đối với Trình Mặc. Trình Mặc không có vẻ gì là giống người muốn rời khỏi tổ chuyên án thật nhanh.
"Ừm." Trình Mặc gật đầu.
"Hôm nay đừng nghĩ nữa. Lần đầu tiên tổ chuyên án chúng ta có công lao để ăn mừng, có công của cậu đấy." Lục Viễn Triết mỉm cười động viên, "Dù là ông bô nhà cậu quăng đám này vô gian phòng làm việc đáng tin nhất nhưng đám này vẫn coi cậu là anh em nha."
"Ừ." Trình Mặc mỉm cười, dường như cậu không bài xích chuyện bọn họ mỉa mai ông ba thị trưởng nhà mình.
"Tối nay ăn gì?" Tô Tiểu Chỉ đã bắt đầu hóng bữa tối, cô ngồi trước hỏi, "Em đói thiệt rồi, từ hồi tới cục tới giờ, đây là lần đầu tiên em được phê chuẩn ăn liên hoan đó."
"Ưu tiên phái nữ, em quyết định đi." Lục Viễn Triết giao quyền quyết định cho cô.
"Vậy… bữa tiệc Mãn Hán ha?" Tô Tiểu Chỉ nói bừa.
"Hôm nay anh sẽ để em ăn bữa tiệc Mãn Hán." Lục Viễn Triết nói lời hứa hẹn đầy khí thế, anh ngồi hàng sau cùng chỉ huy tít phía trước, "A Dục kiếm nhà hàng nào ngon ngon đi."
Bên này không có camera, Đinh Thần Dục biểu diễn một pha rẽ ngang 90 độ, rời khỏi hướng đang đi trước đó. Lúc trước xe chạy về phía phố ăn vặt có lương tâm, giờ thì rẽ hẳn sang khu thương nghiệp đắt đỏ.
"Nhìn hướng này đi, hôm nay thẻ ngân hàng của anh phải báo cảnh sát rồi." Lục Viễn Triết đùa một câu, mọi người đều bật cười.
Dù có thế nào thì đây cũng là khởi đầu cực kỳ tốt của tổ chuyên án.
Ý chí chiến đấu dâng cao nhưng điều tra mấy ngày cũng không tìm được kẻ thần bí cầm súng nọ.
Không có kẻ tình nghi mới xuất hiện, vụ án này tạm thời quy cho Nghiêm Diệp gây án độc lập. Chuỗi bằng chứng có cả, động cơ gây án rõ ràng, thỏa mãn tất cả điều kiện gây án, thứ duy nhất không làm rõ được ở đây là bước ngoặt dẫn tới việc Nghiêm Diệp bắt đầu tái phạm tội, có thể có liên quan rất lớn tới Yến.
Đường Văn nghiêng về phía kết thúc án, đối với bên ngoài thì công bố việc Nghiêm Diệp bị bắn chết, còn thư mời của Yến thì giao cho tổ chuyên án âm thầm điều tra tiếp.
"Không thể sốt ruột, chúng ta đã đợi hết nửa năm rồi, dù phải bỏ thời gian nhiều hơn nữa chúng cũng làm được." Dù kết thúc vụ án không hoàn mỹ nhưng Lục Viễn Triết vẫn tràn đầy tin tưởng để cổ vũ mọi người, "Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng không thoát được, kể cả chính nghĩa có tới trễ cũng sẽ không trễ quá đâu."
"Ừm!" Tô Tiểu Chỉ dùng sức hô to hưởng ứng, "Ít nhất bọn chúng cũng đã lộ chiếc đuôi hồ ly."
Kể cả chóp đuôi này là cố ý lộ cho bọn họ thấy thì cũng tính là lộ.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ tiêu chuẩn.
Lục Viễn Triết búng tay, mọi người lập tức ngồi thẳng. Chỉ có Trình Mặc là người ngoài cuộc, cơ mà cậu ấy luôn giữ tư thế làm việc tiêu chuẩn nên không cần sửa tướng.
"Cục trưởng!" Lục Viễn Triết lại nặn ra khuôn mặt chào đón cong nghiệp, kính lễ với cục trưởng.
"Được rồi được rồi…" Cứ chiêu này, Đường Văn ngán rồi. Ông ta khựng lại, đảo mắt nhìn quanh, "Lần này không tệ, xử lý nhanh chóng. Ban đầu chỉ hi vọng trong vòng một tháng có thể bắt được Nghiêm Diệp, giờ xem ra cho mọi người 72 giờ là đủ."
"Ăn may thôi may thôi…" Lục Viễn Triết lại nói mấy câu quen thuộc.
"Mặc dù còn chưa bắt được Yến nhưng cũng đừng quá sốt ruột, rồi cũng sẽ có lúc cháy nhà ra mặt chuột." Hiếm khi Đường Văn an ủi bọn họ, ai nấy đều thấy không quen.
"Vâng vâng vâng." Lần này ngay cả Lục Viễn Triết cũng không biết Đường Văn có ý gì.
"Chú kêu bọn họ phát tiền thưởng rồi, cậu đưa mọi người đi ăn món ngon đi, đừng nói là chú kêu." Đường Văn lại liếc nhìn Lục Viễn Triết.
Trời sập rồi… Câu chửi kẹt ngay cuống họng Lục Viễn Triết suýt nữa đã vọt khỏi miệng.
"Không vấn đề." Lục Viễn Triết đáp lời, khó khăn lắm anh mới ổn định được giọng mình.
"Vậy đi." Đường Văn vẫn không muốn nói nhiều, ông ta sải bước rời đi. Lục Viễn Triết đứng ở cửa nhìn ông ta đi khuất, anh cứ cảm giác do có Trình Mặc ngồi đây nên tư thế đi của Đường Văn không còn khoa trương như trước.
"Lúc Tiểu Trình chưa tới làm méo gì có đãi ngộ này." Lăng Khê thì thầm phốt một câu bằng chất giọng nữ đẹp tuyệt.
Mọi người nhìn về phía Trình Mặc, cậu chỉ cười cười không phản bác.
…
Bước vào giai đoạn kết án, mọi người đều rời khỏi khu thoải mái là tổ chuyên án, đi tới các phòng ban lấy tư liệu, tổng kết báo cáo.
Bình thường dù không có gì làm thì cũng vờ vịt bận bịu lắm, gõ bàn phím cành cạch mà. Cuối cùng giờ cũng đã có vụ án, dù không đánh vào hang ổ đối phương được ngay lập tức thì bọn họ vẫn rất hăng hái.
Ai bận việc người nấy, Lục Viễn Triết đi sang chỗ Tôn Viêm một lượt, hai bên đấu võ mồm 30 phút, cuối cùng anh cũng lấy được phần lời khai cuối về.
Anh vừa đẩy cửa đi vào đã thấy Trình Mặc nhoài người trên bàn, ánh mắt nhìn về nơi xa như đang nghĩ ngợi gì đó, quả là hiếm gặp. Nhưng Trình Mặc vừa nghe tiếng cửa thì lập tức ngồi thẳng dậy, khuôn mặt bình thản như thể không có gì xảy ra cả.
"Mệt à?" Lục Viễn Triết cứ làm bộ không thấy gì hết
"Không có, đang suy nghĩ." Trình Mặc trả lời như thường. Là người mới, cậu không quen phòng ban nào cả, công việc chủ yếu là chỉnh lý. Hiệu suất làm việc của Trình Mặc cực cao, việc đã làm xong cả, giờ trong tay cậu là sổ ghi chú của mình.
"Nghĩ cái gì?" Lúc này Lục Viễn Triết mới trông thấy quyển sổ tay chi chít chữ của cậu nên khá tò mò.
"Chỉnh lý nghi điểm của vụ án." Trình Mặc hào phóng đưa sổ tay của mình cho Lục Viễn Triết xem.
Cái này là một phần ghi chép của vụ án, có vài mục dán kèm ảnh, trên ảnh đánh số thứ tự hẳn hoi, có lẽ trong máy tính còn một bản, gộp lại cũng mười mấy trang.
Không chỉ ghi lại quá trình gây án của hung thủ, hiện trường nơi xảy ra vụ án, manh mối, nhân vật có liên quan mà còn cả tì vết trong quá trình thu thập chứng cứ.
"Đúng là phái học viện." Lục Viễn Triết giở sổ tay ra xem. Hồi trước đội trưởng Châu cũng là người nghiêm túc nhưng là phong cách ghi chú, khác hẳn kiểu ám ảnh cưỡng chế, quy tắc trùng trùng, đến cả dấu vết bôi xóa cũng không có này, "Nhật ký cậu làm đấy à?"
Trình Mặc nở nụ cười: "Chưa làm xong, em cứ thấy chưa đào ra Yến nhưng về sau chắc chắn sẽ có chỗ dùng."
"Cũng phải." Lục Viễn Triết gật đầu, anh tiếp tục lật xem sổ tay, "Cố lên, có hi vọng vượt hồ sơ kết án cảnh sát lưu trữ."
Có mấy thứ không thể coi như chứng cứ cậu cũng viết lại, theo một ý nghĩa nào đấy thì còn đầy đủ hơn phía cảnh sát lưu hồ sơ.
Chỉnh lý thống nhất tới vậy, những thứ có thể tra còn nhiều lắm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rảnh tay đâu.
"Ừ." Trình Mặc trả lời. Cậu nghĩ gì nữa mới bổ sung, "Đội trưởng Lục thấy nội dung nào còn cần bổ sung thì nói với em, dù sao lúc đó anh cũng là người tới hiện trường trước nhất."
Anh và Trình Mặc đều cảm thấy vụ án đầu tiên còn vấn đề, phong cách gây án khác với các vụ sau. Có thể đó là đồng phạm giúp Nghiêm Diệp gây án lần này, người đó cũng liên quan đến việc khuyến khích Triệu Bằng Thành lừa tiền bảo hiểm.
"Ừm…" Lục Viễn Triết do dự. Anh ngẩng đầu nói với cậu: "Anh cảm thấy người chết trong vụ đầu tiên vội vã chạy băng qua quảng trường có thể là đến tìm mình."
"Hử?" Trình Mặc sửng sốt.
"Hình như… Hình như anh ta nhìn vào mắt anh." Lục Viễn Triết cân nhắc câu từ, "Yến đã muốn tìm anh thì có thể anh ta định nói gì đó."
Trình Mặc suy nghĩ một chút mới gật đầu với anh: "Em đã biết."
"Cậu cảm thấy có ích thì ghi lại, không thì coi như nghe trực giác đi." Lục Viễn Triết trả sổ tay cho Trình Mặc.
"Sẽ có ích." Hiếm được Trình Mặc nhìn anh, còn ném cho anh một ánh mắt khẳng định.
Có được chút cổ vũ từ ánh mắt ấy, Lục Viễn Triết thở hắt ra rồi nằm ườn xuống sô pha: "Cậu không thấy ghi lại thế nhảm nhí lắm à?"
"Nhảm nhí hơn em cũng gặp rồi." Trình Mặc đưa lưng về phía anh, nói ra câu trả lời.
"Ví dụ?" Lục Viễn Triết tò mò hỏi thử.
"Không thể nói." Ngay cả chuyện con riêng còn thoải mái kể thế mà chuyện này Trình Mặc lại không trả lời anh.
...
Lần đầu tiên sờ đến cánh cửa của sự thật, trước khi tụ tập ăn uống, mọi người đi thăm mộ đội trưởng Châu.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nhưng không phải ngày tảo mộ, cả nghĩa trang chỉ có bọn họ đứng một hàng trước mộ bia.
"Nếu mà ông nói trước mấy câu với tôi rồi mới đi hẹn hò thì đỡ rồi. Tôi mạng lớn, biết đâu gánh được?" Lục Viễn Triết đặt bó hoa trong tay xuống, anh cảm thán với bia mộ của Châu Minh, "Đội trưởng Châu thì giỏi rồi, cá muối như bọn này làm gì sờ tới chỗ làm người ta phải diệt khẩu chứ."
So với người khác thì anh có cảm tình sâu đậm với Châu Minh hơn. Khi anh vừa vào ngành thì hãy còn khá dễ xúc động, ỷ mình có chút thông minh tài trí thành ra đầm rồng hang hổ anh cũng chẳng ngán cái chi.
Có một lần là đội trưởng Châu kéo anh về từ chỗ quỷ môn quan, lúc đó anh mới biết làm hình cảnh nguy hiểm thế nào. Anh là người tiếc mạng, về sau làm việc cẩn thận hơn, cũng coi như đội trưởng Châu không để anh lấy mạng mình ra mua bài học.
Ba mẹ anh đều là người làm ăn không thể dựa vào, đã ra nước ngoài định cư từ rất lâu. Có thể nói Châu Minh như bậc cha chú của anh vậy.
"Mà cũng không sao, có lâu cỡ nào thì bọn thợ giày da thối này cũng sẽ lôi được người ra cho ông." Anh hứa hẹn.
Mấy người kia ít nhiều gì cũng đã từng gặp Châu Minh, thậm chí là quen thân, chỉ có Trình Mặc là không biết nhưng cậu vẫn hứa: "Nếu đã vào tổ chuyên án thì cháu sẽ làm hết khả năng mình để phá vụ án này."
"Người mới, thành thật chịu việc." Lục Viễn Triết giới thiệu Trình Mặc với bia mộ, "Phù hộ chút, đừng để cậu ta gặp nguy hiểm gì đấy."
Vụ án còn chưa phá được, bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu chuyện để báo tin, mỗi người nói dăm câu rồi ra về.
Đinh Thần Dục cố ý lái chiếc SUV sáu chỗ của mình đến. Đây là mẫu xe không còn sản xuất nữa, nói trắng ra là sản phẩm trưng bày. Tô Tiểu Chỉ tò mò đi giáp một vòng xe, Vạn Dặc còn ngồi cả vào ghế lái thử chút cảm giác. Lăng Khê thấy thì chẳng bất ngờ gì cả còn nghênh ngang ngồi vào ghế phó lái.
"Anh từng đi xe này rồi đúng không?" Vạn Dặc đề cao cảnh giác.
"Đàn ông thẳng tưng như cậu còn để ý hơn cả hủ nữ." Lăng Khê liếc nhìn cậu ta.
"Khum khum khum em cũng để ý chuyện của hai anh mà." Hủ nữ - dar của Tô Tiểu Chỉ vang lên. Thấy hai người không định nói, cô phát hờn: "Hai người ngày nào cũng ra vô chung còn không phải người yêu, em tò mò lắm."
"Khỏi hỏi, không đặc sắc bằng trí tưởng tượng của em đâu." Đinh Thần Dục cười đáp.
"Tóm lại không phải mấy câu chuyện tình cảm em xem là đúng rồi." Lăng Khê hùa theo, có vẻ khá đắc ý vì che giấu được nữa kìa.
"Chiếc xe này… liệu có bị báo cáo không?" Trình Mặc ngay thẳng hỏi, cậu không quan tâm mấy việc khác.
"Vậy thì cũng là đội trưởng Lục bị báo cáo trước, con xe thể thao kia đắt hơn." Đinh Thần Dục nhìn sang phía Lục Viễn Triết.
"Vậy nên có khi nào ông thấy tôi lái xe tới gần cục công an chưa? Y chang tôi, kiếm chỗ đỗ cả rồi." Lục Viễn Triết cười nói.
"Lên xe nhanh, không lỡ lương tâm của Tôn Viêm thức dậy, tới đây viếng mộ là cả đám bị báo cáo thật đó." Đinh Thần Dục giục, mọi người vội vã chui vào xe.
"Đội trưởng Lục, em…" Trình Mặc ngập ngừng thật lâu mới nói ra lời thỉnh cầu, "Em xem hồ sơ vụ án đội trưởng Châu được không?"
"Hả?" Lục Viễn Triết sửng sốt, "Được chứ, sao lại không được."
"Cám ơn." Dù chỉ là lời thỉnh cầu bình thường nhưng Trình Mặc vẫn cám ơn.
"Gì mà xa lạ thế? Cậu cứu anh, anh cũng coi như đã cứu cậu một lần, mọi người đều đã là bạn bè." Lục Viễn Triết vỗ vai cậu, "Về anh đưa hồ sơ cho cậu xem."
Ra ngoài làm nhiệm vụ chung một lần, anh đã thay đổi cách nhìn đối với Trình Mặc. Trình Mặc không có vẻ gì là giống người muốn rời khỏi tổ chuyên án thật nhanh.
"Ừm." Trình Mặc gật đầu.
"Hôm nay đừng nghĩ nữa. Lần đầu tiên tổ chuyên án chúng ta có công lao để ăn mừng, có công của cậu đấy." Lục Viễn Triết mỉm cười động viên, "Dù là ông bô nhà cậu quăng đám này vô gian phòng làm việc đáng tin nhất nhưng đám này vẫn coi cậu là anh em nha."
"Ừ." Trình Mặc mỉm cười, dường như cậu không bài xích chuyện bọn họ mỉa mai ông ba thị trưởng nhà mình.
"Tối nay ăn gì?" Tô Tiểu Chỉ đã bắt đầu hóng bữa tối, cô ngồi trước hỏi, "Em đói thiệt rồi, từ hồi tới cục tới giờ, đây là lần đầu tiên em được phê chuẩn ăn liên hoan đó."
"Ưu tiên phái nữ, em quyết định đi." Lục Viễn Triết giao quyền quyết định cho cô.
"Vậy… bữa tiệc Mãn Hán ha?" Tô Tiểu Chỉ nói bừa.
"Hôm nay anh sẽ để em ăn bữa tiệc Mãn Hán." Lục Viễn Triết nói lời hứa hẹn đầy khí thế, anh ngồi hàng sau cùng chỉ huy tít phía trước, "A Dục kiếm nhà hàng nào ngon ngon đi."
Bên này không có camera, Đinh Thần Dục biểu diễn một pha rẽ ngang 90 độ, rời khỏi hướng đang đi trước đó. Lúc trước xe chạy về phía phố ăn vặt có lương tâm, giờ thì rẽ hẳn sang khu thương nghiệp đắt đỏ.
"Nhìn hướng này đi, hôm nay thẻ ngân hàng của anh phải báo cảnh sát rồi." Lục Viễn Triết đùa một câu, mọi người đều bật cười.
Dù có thế nào thì đây cũng là khởi đầu cực kỳ tốt của tổ chuyên án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.