Chương 16: Case 1: Hành vi nghệ thuật 12
Nhất Khỏa Tái Đĩnh Thố
12/01/2024
Hơn nửa đêm, tiểu khu cho thuê hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả con chó dưới lầu cũng không có, chỉ có Trình Mặc quỳ kế bên bồn hoa, thật lâu cũng
chưa khỏe lại.
Trả tiền xe xong, Lục Viễn Triết chạy tới xem Trình Mặc: "Có nghiêm trọng không?"
Không nhìn thì không biết, sắc mặt Trình Mặc đã trắng bệch, cậu khẽ khàng thở dốc, tay chống đầu gối tay kia ôm bụng, nhìn kỹ còn thấy chân run run.
Thấy Lục Viễn Triết đi tới, Trình Mặc lắc tay nhưng một câu cũng không nói được, không thấy ổn chút nào.
Giờ mà giải tán không lo tới thì khéo mai lại có án mạng. Lục Viễn Triết không nói gì, chỉ đỡ Trình Mặc nãy giờ vẫn chưa đứng thẳng người lên được.
Đi được vài bước, cuối cùng Trình Mặc cũng nói: "Không sao thật."
"Cậu coi cậu bây giờ nói vậy ai tin được không?" Lục Viễn Triết kéo Trình Mặc, cảm giác Trình Mặc không còn chút sức nào thì đã bắt đầu do dự xem có nên đưa người tới thẳng bệnh viện luôn hay không.
Con ma men này còn phân ra rượu vào máu, 40 phút trước còn ngon lành, giờ đã toang à?
"Em không phải bị say…" Trình Mặc cố gắng giải thích.
"Rồi xong, đã bắt đầu đầu chối mình không say rượu." Lục Viễn Triết không có ý định nghe ma men trình bày.
Vào thang máy, quả nhiên Trình Mặc bấm số lầu 12, sau đó còn ỉu xìu mở cửa.
Dù đã biết chổ này là tiểu khu một gian không phòng khách nhưng phải đến khi thật sự nhìn thấy nội thất trong phòng, Lục Viễn Triết mới phát hiện nơi đây còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của mình.
Tuy gian phòng nhỏ nhưng lại có cảm giác trống trải, không có dấu vết sinh hoạt, không có đồ điện cỡ lớn, ngay cả vách tường cũng không trang trí gì, quá nửa vẫn là trạng thái y hệt lúc môi giới dẫn tới xem nhà.
Đi thang máy lên, Trình Mặc lại chiếm đóng toilet, nôn thốc nôn tháo. Lúc bước ra, cả người cậu hệt tờ giấy trắng run rẩy, mặt mày tái nhợt, loạng choạng ngã xuống sô pha.
Mặt cậu không đỏ mấy, Lục Viễn Triết bắt đầu hoài nghi liệu cậu có bệnh gì không. Anh cứ cảm thấy say rượu thì không nên có dáng vẻ này.
"Hay để anh mua thuốc giải rượu cho cậu nhé?" Anh ngồi xổm xuống cạnh Trình Mặc.
"Không cần đâu, em không say." Khuôn mặt Trình Mặc đẫm mồ hôi. Thấy Lục Viễn Triết định mua thuốc, Trình Mặc kéo anh lại, "Thật sự không phải uống quá chén đâu, em là đi xe hứng gió nên hơi buồn nôn."
"Thấy rồi." Anh vỗ mu bàn tay Trình Mặc, "Rót cho cậu ly nước ấm là được chứ gì."
Nghe vậy Trình Mặc mới buông tay anh ra, mình thì nằm co ro trên sô pha, ánh mắt mất dần tiêu cự.
May là ít ra trong phòng còn ấm nước, tranh thủ thủ lúc đun nước, anh đi hỏi Trình Mặc: "Có thuốc không? Này là bệnh cũ hay sao vậy?"
"Không có bệnh, bình thường cũng không vậy đâu, lát là khỏe thôi." Trình Mặc ôm gối ôm, cả người cuộn tròn lại.
"Không phải anh nói cậu." Lục Viễn Triết ngồi xuống, anh hơi bày ra dáng đội trưởng trừng mắt với Trình Mặc, "Tới mức này luôn à? Chúng ta là cảnh sát chứ có phải công tử bột ăn chơi trác táng về đêm đâu? Cứ phải uống sống uống chết à?"
Trình Mặc không trả lời, cũng không biết nghe lọt tai không nữa.
Lục Viễn Triết bất đắc dĩ thở ra, anh ngẩn người nhìn ấm đun, đợi thật lâu mới nghe thấy tiếng báo nước sôi.
Anh rót ly nước rồi để nó lên bàn. Trình Mặc mơ mơ màng màng thò tay ra cầm.
"Nóng." Lục Viễn Triết vươn tay ra chụp tay Trình Mặc lại đúng lúc chụp phải băng gạc quấn trên tay cậu, Trình Mặc đau nhói rụt tay về, khựng lại đấy.
"Thế này không phải còn chưa ổn sao?" Anh nhớ ra việc này, lại có thêm lý do dạy dỗ cậu, "Đừng ỷ mình còn trẻ rồi rồi làm ẩu."
Anh cũng chỉ lớn hơn người ta có hai tuổi thế mà tự dưng đào đâu ra bộ dáng bề trên.
"Uống tí rượu dễ ngủ." Trình Mặc rì rầm.
"Uống nhiều là ngủ luôn giấc ngàn thu đó." Anh lập tức trả lời, ngang nhiên đánh giá Trình Mặc một phen, "Giờ cậu vầy còn ngủ được không?"
Trình Mặc không nói nữa, cậu im lặng cuộn tròn trên sô pha một chút rồi uống tí nước ấm.
Ngụm nước này uống hay lắm, vừa uống xong là cậu bật người khỏi sô pha, vọt vào nhà vệ sinh. Dăm ba phút sau, khi Lục Viễn Triết định gõ cửa cậu mới vịn tường đi ra ngoài, mặt mày tái nhợt, cắm đầu xuống sô pha lần 2.
"Vẫn nên đi bệnh viện thôi." Lục Viễn Triết không nhìn nỗi nữa.
Trình Mặc lắc đầu, cậu lại ôm chiếc gối ôm, nằm dài ra chiếm sô pha, nhìn từng tấc đất trước mặt.
"Không được." Lục Viễn Triết từ bỏ việc thuyết phục cậu mà đỡ người dậy, "Anh sợ xảy ra án mạng."
"Thật sự không phải say rượu đâu." Giọng Trình Mặc lớn hơn một chút, cậu định vùng ra nhưng tay chân mềm nhũn, không thể lay nổi Lục Viễn Triết mà ngược lại còn bị kéo dậy, cuối cùng mới hoảng loạn nói thật, "Lần đầu em bắn chết tội phạm, càng nghĩ càng thấy không đúng."
Lục Viễn Triết sững sờ hồi lâu, tay vừa buông lỏng, Trình Mặc đã trượt lại sô pha.
Cậu chỉ nói một câu không đầu không đuôi nhưng tốt xấu gì cũng là một trong những đương sự, Lục Viễn Triết nhanh chóng nhận ra Trình Mặc đang nói chuyện gì: Đừng nói Trình Mặc là người mới lại tự mình ra tay, chính anh thân kinh bách chiến nhưng lúc tận mắt thấy đầu Nghiêm Diệp nổ tung còn thấy khó tiêu hóa nữa là.
Thảo nào anh cứ cảm thấy lúc mọi người khen Trình Mặc, cảm xúc của cậu có hơi mất tự nhiên.
Dù không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự nhưng nếu là lúc tỉnh thì chắc chắn cậu sẽ không nói ra. Trình Mặc nói xong thì hối hận, không rút lại được chỉ có thể nhìn trân trối vào sàn nhà, cắn chặt môi dưới không nói gì thêm.
Cảnh tượng này làm Lục Viễn Triết mềm lòng. Nhóc con trời sinh có một khuôn mặt đáng yêu, lúc ấm ức là lúc khiến người ta thương nhất.
Cũng làm khó cậu quá, chuyện này nghẹn hết ngày mới bạo phát. Nghĩ kỹ thì 3 ngày qua đúng là Lục Viễn Triết không thấy Trình Mặc ăn uống đàng hoàng lại còn liều mạng tăng ca cứ như không cần ngủ vậy.
Lục Viễn Triết cũng hết cách với cậu, anh ngồi xuống sô pha, đưa gối cho cậu, nhìn cậu cuộn tròn.
Phòng ốc sạch sẽ, tìm túi chườm nóng cho cũng khó, anh chỉ có thể xem danh bạ, tìm mấy đứa bạn không đáng tin, nhất là người bạn pháp y đã bất tỉnh nhân sự nào đấy, tìm ra một người bạn làm bác sĩ hơi hơi đáng tin.
Đợi thật lâu, bác sĩ trả lời một câu: "Mọi loại bệnh đều phải đến bệnh viện khám, đừng có gửi mấy tin nhắn sang hỏi, dễ làm lỡ bệnh tình."
"..." Anh lại cúi đầu nhìn Trình Mặc. Người sau chắc vì đã nói ra tâm tự mà tinh thần thả lỏng hơn nhiều, giờ cũng không biết đang ngủ hay hôn mê nữa.
Nếu nói muốn biết rốt cuộc Trình Mặc che giấu bí mật gì thì giờ là thời cơ tốt nhất, nhưng phòng Trình Mặc trống không như không người ở, đâu ra mà bí với mật.
Anh đã từng trông thấy phòng của người ưa sạch sẽ, người lạnh lùng, người cuồng công việc hoặc phòng của người có chứng ám ảnh cưỡng chế, dù có là người hướng nội thì cũng sẽ có thói quen của riêng mình.
Con người Trình Mặc, dù đồ dùng cá nhân bày biện không thể coi như là gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng không nhìn ra thói quen gì. Nếu nhất định phải đúc kết thì đó là mua rất nhiều mì gói, sinh hoạt cá nhân qua loa. Cũng không biết vì cậu là con riêng không được yêu thương nên buông thả bản thân hay vì có một ông bố quá đỗi nghiêm khắc nữa.
Bản thân cũng đang choáng, Lục Viễn Triết định ngồi một chút, xem thử tình hình của Trình Mặc, kết quả ngồi đấy rồi ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy, anh phát hiện Trình Mặc nhích qua bên mình, đầu dựa chân anh như con thú cưng cuộn bên người vậy.
Đầu cậu đầy đặn mượt mà. Như bị con ma sau lưng sai khiến phải sờ vào, anh phát hiện ra tay mình ươn ướt. Trình Mặc còn đang ra mồ hôi, đầu tóc và lưng đều ướt đẫm.
"Trình Mặc." Anh đẩy vai cậu.
Trình Mặc không trả lời nhưng cũng mở mắt ra, thấy hai người dựa gần vậy, cậu chợt đờ người.
"Anh đưa cậu vào viện nhé, cậu giờ không ổn đâu." Anh khuyên lần nữa.
"Không cần đâu." Trình Mặc lắc đầu, cậu liếc nhìn điện thoại, "Trễ rồi, đội trưởng Lục ngủ lại đây hay đi về? Có muốn tắm không? Có thể lên giường đi ngủ."
Cậu ngồi dậy, định sắp xếp ổn thỏa cho Lục Viễn Triết, kết quả vừa đổi tư thế, mặt mày lại tái nhợt, sau đó lại loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.
Lần này rất nhanh đã đi ra, nhưng trừ hốc mắt đỏ bừng thì ngay cả sắc môi cũng trắng bợt làm người hoảng sợ.
Không xong rồi, Lục Viễn Triết thật sự không nhìn được nữa. Hai giờ sáng, anh cõng Trình Mặc tới bệnh viện, dù sao Trình Mặc cũng không còn sức đâu nữa mà phản kháng.
Trình Mặc nằm trên lưng anh thở ra khí nóng, người đang phát run. Cả người cậu dán vào lưng anh vì dạ dày đau, cậu căng thẳng: "Anh đừng nói với ai."
"Cậu bớt nói mấy câu đi." Lục Viễn Triết tức giận đáp lời.
...
Vừa vào bệnh viện thì tên nhóc này chợt ngoan ngoãn hẳn, hoặc phải nói là tắt tính năng nói chuyện đi, yên lặng phối hợp làm kiểm tra.
Trước khi kiểm tra một loạt, câu đầu tiên bác sĩ nói là: "Tay đang bị thương sao còn uống nhiều tới vậy?"
Hẳn là Trình Mặc còn tỉnh táo nhưng lại không muốn trả lời câu hỏi này, cậu nằm liệt trên ghế giả như đã chết, Lục Viễn Triết chỉ còn cách hòa giải thay: "Cuộc sống mà cuộc sống mà."
Chỉ kiểm tra mấy thứ đã đủ đày đọa Trình Mặc, lúc chờ kết quả, cậu dựa vào ghế như sinh vật thân mềm, tưởng cứ như giây sau là sẽ tụt luôn xuống đất vậy.
Viêm dạ dày cấp tính, không phải bệnh cũ dây dưa, liên quan mật thiết tới cảm xúc căng thẳng dạo gần đây của cậu. Nhưng bác sĩ còn nói cho Lục Viễn Triết hay đó không phải lần phát bệnh ngẫu nhiên mà vấn đề lớn ở đây là việc ăn uống của người bệnh vẫn luôn không ổn.
Không chịu nằm viện cũng phải truyền dịch, lại còn phải ôm thuốc uống của hơn nửa tháng về nhà. Lục Viễn Triết liếc nhìn Trình Mặc, lời còn chưa nói Trình Mặc đã cắn môi dưới, mặt mày ấm ức lắm cơ, làm anh không nhẫn tâm trách cứ.
"..." Bỏ, Trình Mặc cứu anh mới ra nông nỗi này, anh nhịn lại thôi.
Buổi tối đông người vào cấp cứu, bệnh viện cũng đông đúc như vào ban ngày. Tìm một góc cho Trình Mặc ngồi xuống, Lục Viễn Triết treo bình dịch giúp cậu rồi ngồi chờ một bên.
Ngồi không mới 2 phút anh đã thấy Trình Mặc nhìn mình mấy lần, muốn nói lại thôi. Có vẻ muốn nói gì đó nhưng nghẹn hết 3 phút cậu mới thốt nên lời: "Đội trưởng Lục cũng không ngủ nghê gì, hay thôi anh về trước đi."
"Bớt làm bộ khách sáo với anh đi, anh mà quăng cậu lại đây mai cục trưởng Đường lại bắt anh đây viết kiểm điểm." Lục Viễn Triết trả lời làm cậu cứng miệng.
Thuốc cũng có hiệu quả, sau nửa tiếng, sắc mặt Trình Mặc đã khôi phục lại, cậu mệt mỏi dựa vai Lục Viễn Triết, lúc đổi bình dịch truyền cũng chẳng tỉnh dậy.
Lục Viễn Triết lấy điện thoại ra, anh còn định chụp dăm tấm ảnh dáng vẻ thê thảm của Trình Mặc, chờ cậu tỉnh dậy lại phê bình vài câu, kết quả vừa cầm điện thoại lên lại có cảnh đẹp.
Trình Mặc ngủ rất yên, thi thoảng có thể thấy hàng mi rung rung báo hại anh không dám nhúc nhích bờ vai, sợ làm Trình Mặc giật mình tỉnh giấc.
Con ma sau lưng lại xui anh chụp mấy tấm ảnh, thỏa mãn thưởng thức chúng.
Vả mặt rồi. Anh đúng là người yêu thích cái đẹp, ai mà không thích cậu em đẹp trai kia chứ? Hơn nữa đây còn là ân nhân cứu mạng của mình nữa, thế này càng thân thiết gấp bội.
Anh vứt hết cái gì mà trực giác cảnh giác với Trình Mặc ra sau ót. Ai mà lại chẳng có chút bí mật kia chứ, anh biết Đinh Thần Dục với Lăng Khê lâu tới vậy còn không biết bọn họ ăn ý đạt thành giao dịch gì nữa là.
Trình Mặc chợt ngồi thẳng dậy, suýt nữa nhảy khỏi xe, nếu không phải anh tóm kịp tay Trình Mặc lại thì cậu đã rút luôn đầu kim khỏi mu bàn tay mình.
"Sao rồi?" Lục Viễn Triết nhảy dựng, anh nắm chặt tay trái lạnh căm của cậu.
Trình Mặc ổn định lại hơi thở gấp gáp của mình, cậu không trả lời ngay mà nhìn anh với vẻ kinh hồn lại còn luống cuống. Lục Viễn Triết thấy thế thì đoán ra chút nguyên nhân: "Gặp ác mộng à?"
Trình Mặc nói đó là lần đầu tiên mình giết người, áp lực tinh thần lớn cũng là chuyện đương nhiên.
"Ừ." Trình Mặc cúi đầu giấu đi cảm xúc nhưng vẫn giữ chặt tay Lục Viễn Triết.
Vừa nóng đầu, Lục Viễn Triết đã khuyên: "Lát về cậu gom ít đồ, qua chỗ anh ở mấy ngày đi."
"Hửm?" Trình Mặc sửng sốt.
"Anh ở một mình, chỉ có một dì lâu lâu tới nấu ăn quét dọn thôi, hay có người tới ở ké mấy ngày lắm, hai người có thể ăn phong phú chút." Anh vắt óc nghĩ ra vài lý do, "Dù sau bên chỗ thuê nhà cũng không an toàn, đã có người tập kích chúng ta lần một, lỡ như có lần hai thì sao?"
Trình Mặc không những chỉ ăn mỗi mì gói mà mấy ngày trước đã giết người, có khi còn không ăn uống nữa kìa. Tên nhóc này mới nhìn thì giống người nghiêm túc cẩn thận lại cố gắng, thực tế thì cuộc sống lại linh tinh lang tang. Hơn nữa bây giờ Yến đã lẫn vào, thời kỳ đặc biệt, dù Trình Mặc có bình phục thì với bộ dạng bây giờ, cậu có muốn cũng không có sức đâu mà cảnh giác.
Chỉnh lý lại suy mạch suy nghĩ xong, Lục Viễn Triết chuẩn bị bắt đầu tua khuyên nhủ số hai, vừa định nói, Trình Mặc đã cướp lời trước: "Vâng."
Chỉ một chữ, trong bình đạm mang theo chút hơi ấm, đã nói thẳng vào tim anh.
Hử? Lần này tới lượt anh sửng sốt, dễ thế cơ à?
Trả tiền xe xong, Lục Viễn Triết chạy tới xem Trình Mặc: "Có nghiêm trọng không?"
Không nhìn thì không biết, sắc mặt Trình Mặc đã trắng bệch, cậu khẽ khàng thở dốc, tay chống đầu gối tay kia ôm bụng, nhìn kỹ còn thấy chân run run.
Thấy Lục Viễn Triết đi tới, Trình Mặc lắc tay nhưng một câu cũng không nói được, không thấy ổn chút nào.
Giờ mà giải tán không lo tới thì khéo mai lại có án mạng. Lục Viễn Triết không nói gì, chỉ đỡ Trình Mặc nãy giờ vẫn chưa đứng thẳng người lên được.
Đi được vài bước, cuối cùng Trình Mặc cũng nói: "Không sao thật."
"Cậu coi cậu bây giờ nói vậy ai tin được không?" Lục Viễn Triết kéo Trình Mặc, cảm giác Trình Mặc không còn chút sức nào thì đã bắt đầu do dự xem có nên đưa người tới thẳng bệnh viện luôn hay không.
Con ma men này còn phân ra rượu vào máu, 40 phút trước còn ngon lành, giờ đã toang à?
"Em không phải bị say…" Trình Mặc cố gắng giải thích.
"Rồi xong, đã bắt đầu đầu chối mình không say rượu." Lục Viễn Triết không có ý định nghe ma men trình bày.
Vào thang máy, quả nhiên Trình Mặc bấm số lầu 12, sau đó còn ỉu xìu mở cửa.
Dù đã biết chổ này là tiểu khu một gian không phòng khách nhưng phải đến khi thật sự nhìn thấy nội thất trong phòng, Lục Viễn Triết mới phát hiện nơi đây còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của mình.
Tuy gian phòng nhỏ nhưng lại có cảm giác trống trải, không có dấu vết sinh hoạt, không có đồ điện cỡ lớn, ngay cả vách tường cũng không trang trí gì, quá nửa vẫn là trạng thái y hệt lúc môi giới dẫn tới xem nhà.
Đi thang máy lên, Trình Mặc lại chiếm đóng toilet, nôn thốc nôn tháo. Lúc bước ra, cả người cậu hệt tờ giấy trắng run rẩy, mặt mày tái nhợt, loạng choạng ngã xuống sô pha.
Mặt cậu không đỏ mấy, Lục Viễn Triết bắt đầu hoài nghi liệu cậu có bệnh gì không. Anh cứ cảm thấy say rượu thì không nên có dáng vẻ này.
"Hay để anh mua thuốc giải rượu cho cậu nhé?" Anh ngồi xổm xuống cạnh Trình Mặc.
"Không cần đâu, em không say." Khuôn mặt Trình Mặc đẫm mồ hôi. Thấy Lục Viễn Triết định mua thuốc, Trình Mặc kéo anh lại, "Thật sự không phải uống quá chén đâu, em là đi xe hứng gió nên hơi buồn nôn."
"Thấy rồi." Anh vỗ mu bàn tay Trình Mặc, "Rót cho cậu ly nước ấm là được chứ gì."
Nghe vậy Trình Mặc mới buông tay anh ra, mình thì nằm co ro trên sô pha, ánh mắt mất dần tiêu cự.
May là ít ra trong phòng còn ấm nước, tranh thủ thủ lúc đun nước, anh đi hỏi Trình Mặc: "Có thuốc không? Này là bệnh cũ hay sao vậy?"
"Không có bệnh, bình thường cũng không vậy đâu, lát là khỏe thôi." Trình Mặc ôm gối ôm, cả người cuộn tròn lại.
"Không phải anh nói cậu." Lục Viễn Triết ngồi xuống, anh hơi bày ra dáng đội trưởng trừng mắt với Trình Mặc, "Tới mức này luôn à? Chúng ta là cảnh sát chứ có phải công tử bột ăn chơi trác táng về đêm đâu? Cứ phải uống sống uống chết à?"
Trình Mặc không trả lời, cũng không biết nghe lọt tai không nữa.
Lục Viễn Triết bất đắc dĩ thở ra, anh ngẩn người nhìn ấm đun, đợi thật lâu mới nghe thấy tiếng báo nước sôi.
Anh rót ly nước rồi để nó lên bàn. Trình Mặc mơ mơ màng màng thò tay ra cầm.
"Nóng." Lục Viễn Triết vươn tay ra chụp tay Trình Mặc lại đúng lúc chụp phải băng gạc quấn trên tay cậu, Trình Mặc đau nhói rụt tay về, khựng lại đấy.
"Thế này không phải còn chưa ổn sao?" Anh nhớ ra việc này, lại có thêm lý do dạy dỗ cậu, "Đừng ỷ mình còn trẻ rồi rồi làm ẩu."
Anh cũng chỉ lớn hơn người ta có hai tuổi thế mà tự dưng đào đâu ra bộ dáng bề trên.
"Uống tí rượu dễ ngủ." Trình Mặc rì rầm.
"Uống nhiều là ngủ luôn giấc ngàn thu đó." Anh lập tức trả lời, ngang nhiên đánh giá Trình Mặc một phen, "Giờ cậu vầy còn ngủ được không?"
Trình Mặc không nói nữa, cậu im lặng cuộn tròn trên sô pha một chút rồi uống tí nước ấm.
Ngụm nước này uống hay lắm, vừa uống xong là cậu bật người khỏi sô pha, vọt vào nhà vệ sinh. Dăm ba phút sau, khi Lục Viễn Triết định gõ cửa cậu mới vịn tường đi ra ngoài, mặt mày tái nhợt, cắm đầu xuống sô pha lần 2.
"Vẫn nên đi bệnh viện thôi." Lục Viễn Triết không nhìn nỗi nữa.
Trình Mặc lắc đầu, cậu lại ôm chiếc gối ôm, nằm dài ra chiếm sô pha, nhìn từng tấc đất trước mặt.
"Không được." Lục Viễn Triết từ bỏ việc thuyết phục cậu mà đỡ người dậy, "Anh sợ xảy ra án mạng."
"Thật sự không phải say rượu đâu." Giọng Trình Mặc lớn hơn một chút, cậu định vùng ra nhưng tay chân mềm nhũn, không thể lay nổi Lục Viễn Triết mà ngược lại còn bị kéo dậy, cuối cùng mới hoảng loạn nói thật, "Lần đầu em bắn chết tội phạm, càng nghĩ càng thấy không đúng."
Lục Viễn Triết sững sờ hồi lâu, tay vừa buông lỏng, Trình Mặc đã trượt lại sô pha.
Cậu chỉ nói một câu không đầu không đuôi nhưng tốt xấu gì cũng là một trong những đương sự, Lục Viễn Triết nhanh chóng nhận ra Trình Mặc đang nói chuyện gì: Đừng nói Trình Mặc là người mới lại tự mình ra tay, chính anh thân kinh bách chiến nhưng lúc tận mắt thấy đầu Nghiêm Diệp nổ tung còn thấy khó tiêu hóa nữa là.
Thảo nào anh cứ cảm thấy lúc mọi người khen Trình Mặc, cảm xúc của cậu có hơi mất tự nhiên.
Dù không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự nhưng nếu là lúc tỉnh thì chắc chắn cậu sẽ không nói ra. Trình Mặc nói xong thì hối hận, không rút lại được chỉ có thể nhìn trân trối vào sàn nhà, cắn chặt môi dưới không nói gì thêm.
Cảnh tượng này làm Lục Viễn Triết mềm lòng. Nhóc con trời sinh có một khuôn mặt đáng yêu, lúc ấm ức là lúc khiến người ta thương nhất.
Cũng làm khó cậu quá, chuyện này nghẹn hết ngày mới bạo phát. Nghĩ kỹ thì 3 ngày qua đúng là Lục Viễn Triết không thấy Trình Mặc ăn uống đàng hoàng lại còn liều mạng tăng ca cứ như không cần ngủ vậy.
Lục Viễn Triết cũng hết cách với cậu, anh ngồi xuống sô pha, đưa gối cho cậu, nhìn cậu cuộn tròn.
Phòng ốc sạch sẽ, tìm túi chườm nóng cho cũng khó, anh chỉ có thể xem danh bạ, tìm mấy đứa bạn không đáng tin, nhất là người bạn pháp y đã bất tỉnh nhân sự nào đấy, tìm ra một người bạn làm bác sĩ hơi hơi đáng tin.
Đợi thật lâu, bác sĩ trả lời một câu: "Mọi loại bệnh đều phải đến bệnh viện khám, đừng có gửi mấy tin nhắn sang hỏi, dễ làm lỡ bệnh tình."
"..." Anh lại cúi đầu nhìn Trình Mặc. Người sau chắc vì đã nói ra tâm tự mà tinh thần thả lỏng hơn nhiều, giờ cũng không biết đang ngủ hay hôn mê nữa.
Nếu nói muốn biết rốt cuộc Trình Mặc che giấu bí mật gì thì giờ là thời cơ tốt nhất, nhưng phòng Trình Mặc trống không như không người ở, đâu ra mà bí với mật.
Anh đã từng trông thấy phòng của người ưa sạch sẽ, người lạnh lùng, người cuồng công việc hoặc phòng của người có chứng ám ảnh cưỡng chế, dù có là người hướng nội thì cũng sẽ có thói quen của riêng mình.
Con người Trình Mặc, dù đồ dùng cá nhân bày biện không thể coi như là gọn gàng ngăn nắp nhưng cũng không nhìn ra thói quen gì. Nếu nhất định phải đúc kết thì đó là mua rất nhiều mì gói, sinh hoạt cá nhân qua loa. Cũng không biết vì cậu là con riêng không được yêu thương nên buông thả bản thân hay vì có một ông bố quá đỗi nghiêm khắc nữa.
Bản thân cũng đang choáng, Lục Viễn Triết định ngồi một chút, xem thử tình hình của Trình Mặc, kết quả ngồi đấy rồi ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy, anh phát hiện Trình Mặc nhích qua bên mình, đầu dựa chân anh như con thú cưng cuộn bên người vậy.
Đầu cậu đầy đặn mượt mà. Như bị con ma sau lưng sai khiến phải sờ vào, anh phát hiện ra tay mình ươn ướt. Trình Mặc còn đang ra mồ hôi, đầu tóc và lưng đều ướt đẫm.
"Trình Mặc." Anh đẩy vai cậu.
Trình Mặc không trả lời nhưng cũng mở mắt ra, thấy hai người dựa gần vậy, cậu chợt đờ người.
"Anh đưa cậu vào viện nhé, cậu giờ không ổn đâu." Anh khuyên lần nữa.
"Không cần đâu." Trình Mặc lắc đầu, cậu liếc nhìn điện thoại, "Trễ rồi, đội trưởng Lục ngủ lại đây hay đi về? Có muốn tắm không? Có thể lên giường đi ngủ."
Cậu ngồi dậy, định sắp xếp ổn thỏa cho Lục Viễn Triết, kết quả vừa đổi tư thế, mặt mày lại tái nhợt, sau đó lại loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh.
Lần này rất nhanh đã đi ra, nhưng trừ hốc mắt đỏ bừng thì ngay cả sắc môi cũng trắng bợt làm người hoảng sợ.
Không xong rồi, Lục Viễn Triết thật sự không nhìn được nữa. Hai giờ sáng, anh cõng Trình Mặc tới bệnh viện, dù sao Trình Mặc cũng không còn sức đâu nữa mà phản kháng.
Trình Mặc nằm trên lưng anh thở ra khí nóng, người đang phát run. Cả người cậu dán vào lưng anh vì dạ dày đau, cậu căng thẳng: "Anh đừng nói với ai."
"Cậu bớt nói mấy câu đi." Lục Viễn Triết tức giận đáp lời.
...
Vừa vào bệnh viện thì tên nhóc này chợt ngoan ngoãn hẳn, hoặc phải nói là tắt tính năng nói chuyện đi, yên lặng phối hợp làm kiểm tra.
Trước khi kiểm tra một loạt, câu đầu tiên bác sĩ nói là: "Tay đang bị thương sao còn uống nhiều tới vậy?"
Hẳn là Trình Mặc còn tỉnh táo nhưng lại không muốn trả lời câu hỏi này, cậu nằm liệt trên ghế giả như đã chết, Lục Viễn Triết chỉ còn cách hòa giải thay: "Cuộc sống mà cuộc sống mà."
Chỉ kiểm tra mấy thứ đã đủ đày đọa Trình Mặc, lúc chờ kết quả, cậu dựa vào ghế như sinh vật thân mềm, tưởng cứ như giây sau là sẽ tụt luôn xuống đất vậy.
Viêm dạ dày cấp tính, không phải bệnh cũ dây dưa, liên quan mật thiết tới cảm xúc căng thẳng dạo gần đây của cậu. Nhưng bác sĩ còn nói cho Lục Viễn Triết hay đó không phải lần phát bệnh ngẫu nhiên mà vấn đề lớn ở đây là việc ăn uống của người bệnh vẫn luôn không ổn.
Không chịu nằm viện cũng phải truyền dịch, lại còn phải ôm thuốc uống của hơn nửa tháng về nhà. Lục Viễn Triết liếc nhìn Trình Mặc, lời còn chưa nói Trình Mặc đã cắn môi dưới, mặt mày ấm ức lắm cơ, làm anh không nhẫn tâm trách cứ.
"..." Bỏ, Trình Mặc cứu anh mới ra nông nỗi này, anh nhịn lại thôi.
Buổi tối đông người vào cấp cứu, bệnh viện cũng đông đúc như vào ban ngày. Tìm một góc cho Trình Mặc ngồi xuống, Lục Viễn Triết treo bình dịch giúp cậu rồi ngồi chờ một bên.
Ngồi không mới 2 phút anh đã thấy Trình Mặc nhìn mình mấy lần, muốn nói lại thôi. Có vẻ muốn nói gì đó nhưng nghẹn hết 3 phút cậu mới thốt nên lời: "Đội trưởng Lục cũng không ngủ nghê gì, hay thôi anh về trước đi."
"Bớt làm bộ khách sáo với anh đi, anh mà quăng cậu lại đây mai cục trưởng Đường lại bắt anh đây viết kiểm điểm." Lục Viễn Triết trả lời làm cậu cứng miệng.
Thuốc cũng có hiệu quả, sau nửa tiếng, sắc mặt Trình Mặc đã khôi phục lại, cậu mệt mỏi dựa vai Lục Viễn Triết, lúc đổi bình dịch truyền cũng chẳng tỉnh dậy.
Lục Viễn Triết lấy điện thoại ra, anh còn định chụp dăm tấm ảnh dáng vẻ thê thảm của Trình Mặc, chờ cậu tỉnh dậy lại phê bình vài câu, kết quả vừa cầm điện thoại lên lại có cảnh đẹp.
Trình Mặc ngủ rất yên, thi thoảng có thể thấy hàng mi rung rung báo hại anh không dám nhúc nhích bờ vai, sợ làm Trình Mặc giật mình tỉnh giấc.
Con ma sau lưng lại xui anh chụp mấy tấm ảnh, thỏa mãn thưởng thức chúng.
Vả mặt rồi. Anh đúng là người yêu thích cái đẹp, ai mà không thích cậu em đẹp trai kia chứ? Hơn nữa đây còn là ân nhân cứu mạng của mình nữa, thế này càng thân thiết gấp bội.
Anh vứt hết cái gì mà trực giác cảnh giác với Trình Mặc ra sau ót. Ai mà lại chẳng có chút bí mật kia chứ, anh biết Đinh Thần Dục với Lăng Khê lâu tới vậy còn không biết bọn họ ăn ý đạt thành giao dịch gì nữa là.
Trình Mặc chợt ngồi thẳng dậy, suýt nữa nhảy khỏi xe, nếu không phải anh tóm kịp tay Trình Mặc lại thì cậu đã rút luôn đầu kim khỏi mu bàn tay mình.
"Sao rồi?" Lục Viễn Triết nhảy dựng, anh nắm chặt tay trái lạnh căm của cậu.
Trình Mặc ổn định lại hơi thở gấp gáp của mình, cậu không trả lời ngay mà nhìn anh với vẻ kinh hồn lại còn luống cuống. Lục Viễn Triết thấy thế thì đoán ra chút nguyên nhân: "Gặp ác mộng à?"
Trình Mặc nói đó là lần đầu tiên mình giết người, áp lực tinh thần lớn cũng là chuyện đương nhiên.
"Ừ." Trình Mặc cúi đầu giấu đi cảm xúc nhưng vẫn giữ chặt tay Lục Viễn Triết.
Vừa nóng đầu, Lục Viễn Triết đã khuyên: "Lát về cậu gom ít đồ, qua chỗ anh ở mấy ngày đi."
"Hửm?" Trình Mặc sửng sốt.
"Anh ở một mình, chỉ có một dì lâu lâu tới nấu ăn quét dọn thôi, hay có người tới ở ké mấy ngày lắm, hai người có thể ăn phong phú chút." Anh vắt óc nghĩ ra vài lý do, "Dù sau bên chỗ thuê nhà cũng không an toàn, đã có người tập kích chúng ta lần một, lỡ như có lần hai thì sao?"
Trình Mặc không những chỉ ăn mỗi mì gói mà mấy ngày trước đã giết người, có khi còn không ăn uống nữa kìa. Tên nhóc này mới nhìn thì giống người nghiêm túc cẩn thận lại cố gắng, thực tế thì cuộc sống lại linh tinh lang tang. Hơn nữa bây giờ Yến đã lẫn vào, thời kỳ đặc biệt, dù Trình Mặc có bình phục thì với bộ dạng bây giờ, cậu có muốn cũng không có sức đâu mà cảnh giác.
Chỉnh lý lại suy mạch suy nghĩ xong, Lục Viễn Triết chuẩn bị bắt đầu tua khuyên nhủ số hai, vừa định nói, Trình Mặc đã cướp lời trước: "Vâng."
Chỉ một chữ, trong bình đạm mang theo chút hơi ấm, đã nói thẳng vào tim anh.
Hử? Lần này tới lượt anh sửng sốt, dễ thế cơ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.