Trên Đảo Lúc Này

Chương 33: Case 3: Cuồng phong trên đảo vắng 1

Nhất Khỏa Tái Đĩnh Thố

12/01/2024

Cuồng phong trên đảo vắng 1

Bàn tròn nhà ăn quen thuộc, món ăn, chén đũa quen thuộc, đồng nghiệp quen thuộc, có không ít người đã động đũa.

Trên đỉnh đầu treo một ngọn đèn chói mắt. Ai nấy cũng cúi thấp, nhiều nhất cũng chỉ trao đổi ánh mắt nghiêm túc cho nhau, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt về lại bàn mình.

"Tao hỏi lại lần cuối, có kẻ phản bội hay không?" Người ngồi ở ghế chủ tọa, dáng vẻ nghiêm túc nhưng giọng điệu không không đủ hơi.

Không ai trả lời cả, ai cũng ra vẻ chuyện không liên quan tới mình, mặc cho ánh nhìn lướt khắp tứ phía, bọn họ giấu sự lo âu và sợ hãi vào trong đôi mắt vô hồn.

"Vậy tao kêu người tới. Qua được cửa ải này, mọi người vẫn là anh em tốt với nhau." Người ngồi ghế chủ tọa thông báo.

Lúc này mọi người mới ngước lên nhìn ông ta, ánh mắt quái dị, tựa như thể giây sau sẽ diễn y hệt "Bữa ăn cuối cùng" vậy, tiếc là đến cuối cũng không ai phát biểu ý kiến.

Không phải mày giết, mày ra mặt làm gì?



Tết vừa hết, cả Đảo Thành nhanh chóng hồi phục lại. Những cung đường vắng vẻ giờ lại đầy ắp ô tô đủ sắc màu, những hàng những quán cũng vội vã khai trương, bắt đầu nguyện cầu một năm mới ăn nên làm ra.

So với ngày Tết, Tết nguyên tiêu trên Đảo Thành náo nhiệt hơn nhiều. Không ít tiệm ăn tặng chè trôi nước miễn phí, tăng thêm hơi người cho đô thị thịnh vượng ở thì tương lai này.

Cũng không biết liệu có phải Yến cũng theo đuổi "hơi người" này của mình không mà từ sau khi kết án vào dịp Tết ông Táo, qua đến Tết nguyên tiêu, bọn chúng cũng chẳng có hành động gì.

Song dù chúng không có hành động thì tổ chuyên án vẫn còn nhiều đầu mối chưa tra hết, nào là bệnh viện thẩm mỹ chui, nào là lịch sử dòng tiền dòng vốn phức tạp.

Không chỉ bận việc của mình, tổ chuyên án còn thường xuyên bị các phòng khoa khác gọi đi làm việc. Yến tạm án binh song Đảo Thành vẫn có rất nhiều việc chính nghĩa cần cục cảnh sát ra tay. Tình huống xảy ra bất chợt, mọi người được thay phiên điều đi, chỉ có giờ cơm trưa mới đúng giờ quay lại, hưởng thụ bữa trưa xa hoa dành riêng cho tổ chuyên án.

Hiếm có dịp hôm nay tất cả mọi người đều rỗi. Giờ nghỉ trưa, Đinh Thần Dục pha hồng trà, Vạn Dặc hỏi mọi người có muốn làm một ván tuyệt địa cầu sinh kích thích hay không thì nhận được sự hưởng ứng của tập thể.

Tuyệt địa cầu sinh: PUBG

Trình Mặc bị Lục Viễn Triết đè vào chỗ ngồi, gia nhập trò chơi. Tô Tiểu Chỉ hóng hớt, Đinh Thần Dục, Lăng Khê với Vạn Dặc dẫn theo Trình Mặc tay mơ đi đánh trận cấp cao, thể nghiệm cuộc sống đương đại vốn có của người trẻ tuổi.

Để cho cậu có thời gian thích ứng, bọn họ lái xe đánh ở khu rừng rậm, tới vòng quyết đấu mới gặp kẻ địch.

Tay mơ đánh trận cấp cao giống như nhân viên chuyển phát nhanh đến sưởi ấm, đi tới đâu tặng đầu tới đấy. Dù ở hiện thực, Trình Mặc là tay súng thần nhưng khi vào game thì lại không hề có năng lực này, chỉ đỡ hơn hóa thành hộp vuông khi vừa đáp xuống mặt đất một tí, sau khi đi lung tung thì tạch.

Hóa hộp vuông: Sau khi người chơi bị bắn trúng, mất mạng thì hóa thành hộp vuông, rơi vật phẩm

"Không sao không sao, mới bắt đầu là vậy cả." Lục Viễn Triết dựa vào lưng ghế của Trình Mặc, nhịn cười nói câu an ủi.

Vừa hết một ván, màn hình của Lục Viễn Triết tự động sáng lên, camera chống trộm ngoài cửa quay được dáng người. Anh liếc nhìn rồi thu dọn đồ ăn vặt trên bàn mình nhanh như tia chớp, sau đó hắng giọng.

Mọi người lập tức ngồi ngay ngắn lại. Lần này tới cả Trình Mặc cũng hiểu, cậu nhanh chóng tắt game, ngồi ngay lại. Mấy người khác còn nhanh hơn, đã bắt đầu chỉnh lý các kiểu hồ sơ như MC chương trình tin tức sau buổi ghi hình.

Một giây sau khi cục trưởng Đường gõ cửa, Lục Viễn Triết tức tốc mở rộng cửa tổ chuyên án, chân thành chào hỏi: "Chào cục trưởng Đường!"

"Tên oắt này có mắt nhìn xuyên tường à?" Tới nay Đường Văn cũng chưa phát hiện camera ngoài hành lang, ông ngước nhìn khuôn mặt tươi cười như cậu nhóc đang đón lính mới của Lục Viễn Triết thì sờ da gà da vịt trên người mình, "Được rồi được rồi, càng lúc càng thấy ngứa."

"Chuyện nên làm chuyện nên làm, thường thì cả tháng có ai tới thăm hỏi tổ chuyên án đâu." Lục Viễn Triết mang theo nụ cười, thầm oán một câu.

"Không phải tôi tới giao việc cho anh rồi à?" Đường Văn liếc anh.

"Có vụ án à?" Lục Viễn Triết ngạc nhiên hỏi. Đúng là dạo này có nghe nói xảy ra vụ án nào đó, nhưng Tôn Viêm đã phá án rồi, hình như đâu liên quan gì tới tổ chuyên án đâu.

"Có, nhưng không phải Yến." Hiếm có khi Đường Văn đi vào tổ chuyên án còn đóng cửa lại, "Biết đảo Loan Nguyệt không? Cái đảo xa Đảo Thành nhất đó. Trên đó có một viện nghiên cứu, hôm qua có một nghiên cứu viên đột tử. Bọn họ không muốn tùy tiện lập án nên mới thỉnh đội hình trinh chúng ta phái một người kín miệng đi xem thử, tôi định để anh đi."

"Hở?" Lục Viễn Triết nghi ngờ cau mày, "Sao lại đột tử?"

"Bọn họ nói không có vết thương ngoài da, thức đêm tăng ca, qua hôm sau thì vậy rồi." Đường Văn trả lời.

"Vậy báo cảnh sát bình thường được rồi mà? Sao còn phái người đi xem thử?" Lục Viễn Triết không hiểu. Nếu hiện trường đã loại trừ hiềm nghi có kẻ giết người, người nhà cũng đồng ý kết án, từ chối giải phẫu tử thi thì cứ đi theo quy trình bình bình thường thôi.

"Hiện tại chỉ có cấp quản lý viện nghiên cứu biết việc này, nếu phía cảnh sát gióng trống khua chiêng đi đến nơi thì trên có cổ đông, dưới có nhân viên vệ sinh, ai ai cũng biết cả. Bọn họ mong trước khi chuyện này được công khai thì có thể hiểu đại để tình hình, tránh cho kẻ khác mượn cớ sinh sự." Đường Văn giải thích, "Đây là hạng mục được chính phủ hỗ trợ, xảy ra án mạng thì khá là nhạy cảm."



"Vậy nên cho pháp y đi, cháu cũng có biết nghiệm thi đâu." Lục Viễn Triết nhún vai.

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng người ta chỉ đích danh anh." Đường Văn trả lời, còn bất mãn nhìn anh, "Anh hỏi lắm thế làm gì? Có tí công lao giở bắt đầu lười à?"

"Vậy thì không dám." Lục Viễn Triết vội vã xua tay, anh là vui vẻ đi mà, chỉ là quả thật kiến thức y học có hạn, "Vậy cháu đưa Lăng Khê theo xem thử nhé?"

"Bọn họ nói đã báo cho gia quyến rồi, người ta không đồng ý giải phẫu." Đường Văn nói, ông ta liếc nhìn Lăng Khê. Hôm nay cũng xem như Lăng Khê ăn bận đoan chính, song bên dưới lớp áo ngoài vẫn "chói lòa" vô bến bờ, đừng tưởng ông ta ít tới đây thì không biết nhé.

"Buổi tối bắt đầu có bão quét rồi, nói không chừng sẽ không có thuyền sang đấy." Trình Mặc xác nhận lại tin dự báo thời tiết, nhắc nhở mọi người.

"Vậy tự nhiên tôi nhớ ra mình say sóng, bỏ đi vậy." Lăng Khê quyết đoán từ chối, "Người ta nói rồi, cứ phái một người qua xem thử. Đội trưởng Lục anh tự đi đi."

"Sao cháu càng nghe càng thấy sai sai? " Lục Viễn Triết lùi về sau, bắt đầu tổng kết lại tin tức có được, "Bão quét, bị điểm danh lên đảo, án mạng, nghe sao cũng thấy giống Hồng Môn yến thế này."

Hồng Môn yến: ý chỉ một cái bẫy

"Người ta là viện nghiên cứu hóa sinh, bày Hồng Môn yến với anh làm gì?" Đường Văn nhìn anh, trợn trắng mắt, "Trên đảo còn có quân đội đóng giữ, đi bộ tới cũng có thể cầu cứu, ai hại được anh?"

"Vậy chú nghe tư thế này xem, không giống đào cái hố chờ cháu nhảy xuống à?" Lục Viễn Triết ôm lấy thân mình, sau đó sáp lại gần bên tai Đường Văn, "Cháu như vậy cũng là vì mặt mũi cục ta thôi, lỡ như bị ai đó lừa đội nồi thay cũng không ổn."

"Để cháu đi với đội trưởng Lục cho." Trình Mặc đưa ra đề nghị với Đường Văn, "Hạng mục này ba cháu dốc sức thúc đẩy. Nếu thật sự có gì đấy, cháu đi rồi bọn họ cũng dễ cúi thấp với bọn cháu hơn."

Lời từ chối của Lục Viễn Triết đã tới bên miệng lại nuốt ngược trở vào. Đúng là dạo này thấy Trình Mặc an phận hẳn, cũng nghiêm túc tuân theo hẹn ước của hai người, nhưng nếu lỡ gặp gì đó thật, anh vẫn sợ Trình Mặc lại đột nhiên kích động. Nhưng anh lại không muốn từ chối quá thẳng thừng, làm Trình Mặc cảm thấy mình không tin cậu nhóc, từ đấy mất đi sự tích cực khi thực hiện giao kèo. Vậy là anh nghẹn lại, quay sang nhìn cục trưởng Đường.

Anh cảm thấy Đường Văn luôn coi Trình Mặc là linh vật của tổ chuyên án, sẽ không đồng ý đâu.

Ai ngờ Đường Văn gật đầu ngay: "Vậy đi nha." Sau đấy ông ta mở cửa bằng bàn tay chắp sau lưng, đi giật lùi rời khỏi tổ chuyên án, làm một hơi, không cho ai có cơ hội nói năng gì cả.

Chỉ nghe ầm một tiếng, cửa đã bị đóng lại, Lục Viễn Triết sửng sốt vài giây rồi lại mở cửa ra, đến cả cái bóng của Đường Văn cũng không thấy đâu cả.

"Toi rồi, anh sắp đội nồi rồi." Anh đóng cửa lại, thở dài đi về chỗ ngồi của mình, "Chắc chắn đối phương cắn chết là thức khuya đột tử, không muốn giải phẫu, viện trưởng viện nghiên cứu lại quen với cục trưởng Đường, hai bên thương lượng thành phái người đi xem trước, lấy cảnh sát áp chế ý nghĩ truy cứu tới cùng của người nhà."

Anh cóc tin đã xử lý ổn thỏa người nhà rồi mà viện nghiên cứu còn mời anh tới xem tình hình nhé.

"Đi thì đi thôi, em còn muốn đi nè." Tô Tiểu Chỉ chống má, ngưỡng mộ nhìn hai người có công ăn chuyện làm, sau đấy nhìn chòng chọc vào Lục Viễn Triết, oán giận nói, "Sao anh không dắt em theo?

Nếu hồi nãy Lục Viễn Triết chỉ tên cô, chắc chắn cô sẽ ủng hộ hai tay hai chân

"Làm gì tới lượt em." Lục Viễn Triết nhún vai, "Từ lúc bắt đầu là cục trưởng Đường đã muốn anh đưa Trình Mặc theo. Có cậu ấy, có cho vàng bọn họ cũng không dám để cục ta đội nồi."

"Chắc gì là hố lửa, biết đâu là đột tử thật." Lăng Khê thuận miệng nói.

Lục Viễn Triết liếc xéo: "Vậy còn tới phiên tôi đi chắc? Ông đây cũng có quen viện trưởng đó đâu, ông ta chỉ đích danh ông, không thấy lạ à?"

"Không thấy lạ." Đinh Thần Dục nói xen vào, "Quan hệ của tổ chuyên án và bên ngoài kém tới vậy thì sẽ không nói ra với ai đâu. Ông coi đi, cục trưởng Đường vào đây còn đóng cửa kìa."

"..." Nói đúng quá, không cãi được. Lục Viễn Triết rơi vào lặng im hồi lâu, anh quay lại sô pha, liếc nhìn bóng lưng của Trình Mặc, "Vậy thu dọn chút đi, chúng ta xuất phát."

Đưa theo Trình Mặc cũng tốt, miễn cho mình đi công tác, Trình Mặc ở nhà lại có suy nghĩ lệch lạc gì đó.

"Thu dọn xong rồi." Trình Mặc đứng lên, máy tính cũng vừa lúc đang tắt máy, rõ ràng cậu đã chuẩn bị khởi hành xong từ sớm.

"Được nha." Anh bất đắc dĩ phải like cho Trình Mặc, Trình Mặc cố ý chơi chiêu này, cóc phải ngốc bạch ngọt gì đâu nhé.



Cơn bão có thể được tin tức dự báo trước quả không phải việc nhỏ. Dù bão còn chưa chính thức đổ bộ song Lục Viễn Triết đã cảm nhận được nhiệt độ giảm mạnh khi lái xe trên đường. Đảo Thành vốn đã vào xuân giờ đây tức tốc trở lại mùa đông, gió biển thổi vào, rét cắt da cắt thịt.

Nhờ vào số điện thoại cục trưởng Đường gửi cho, anh đã liên lạc được viện trưởng Tưởng. Đối phương quả rất nhiệt tình, nói chuyện hai tháng nay tổ chuyên án phá liên tục hai vụ lớn, đưa đẩy vài lượt với anh. Đâu chỉ nhiệt tình khi nói chuyện, ông ta còn cử thuyền đến đón hai người.

Từ đêm nay cho đến đêm mai sẽ không thuyền, phải đợi ít nhất hai đêm, Lục Viễn Triết với Trình Mặc về nhà tắm táp thay đồ. Lục Viễn Triết còn bỏ ít thời gian ra sắp xếp vali hành lý, Trình Mặc làm việc trôi chảy, nhanh chóng đóng gói vali hành lý không khác mấy so với lúc mới đến đây.

"Về rồi chúng ta đi mua sắm, thế nào?" Lục Viễn Triết thấy Trình Mặc nhàm chán lười biếng ngồi trượt trên chiếc vali thì đưa ra đề nghị, "Trong thời gian ngắn cậu cũng chưa định dọn ra, vậy mua thêm ít đồ đi."

"Nhanh thôi sẽ tự động được bổ sung." Trình Mặc mỉm cười. Nhắc tới chuyện này hình như cậu còn vui vui, lại có chút bất đắc dĩ.



"Sao vậy?" Lục Viễn Triết sửng sốt.

"Em nói với em trai mình địa chỉ nhà anh." Trình Mặc trả lời, "Nó thích mua sắm nhiều món lắm, chắc sẽ tải tới một mớ đồ đó."

"Sao anh nghe bảo em trai cậu không hay nói cười?" Lục Viễn Triết cau mày nghĩ lại, không mấy tin tưởng nhà họ Trình sẽ có người cuồng mua sắm.

"Thì cũng đâu ảnh hưởng tới chuyện nó thích mua đồ đâu." Trình Mặc không cho là vậy.

Ra ngoài cũng xem như thuận lợi, mưa bão cũng chưa tới nhanh như vậy. Đi sang đảo Loan Nguyệt cần 2 giờ, còn xa thời gian cấm thuyền bè đi lại.

Hai người lên thuyền viện nghiên cứu đặt cho, còn nhỏ hơn cả trong tưởng tượng, chỉ có thể xem như thuyền nhỏ. Xem ra hôm nay không còn người nào đến viện nghiên cứu nữa.

Lái thuyền trạc tuổi bọn họ, dù cháy nắng nhưng nhìn cũng sáng sủa. Trò chuyện với anh ta dăm câu là Lục Viễn Triết đã xác định được, quả nhiên mình bị đào hố rồi.

"Hai cậu lên đảo thật không đúng lúc." Anh ta chân thành cho ý kiến, "Không phải tôi nói chứ có thể cuồng phong di chuyển hai ngày đó."

Thế bão mạnh, dự báo thời tiết hôm nay có cập nhật không chỉ có gió mạnh mưa rào trên đảo. Chỉ e đến cả Đảo Thành cũng sẽ đối mặt với tình trạng mất điện mất nước, thậm chí ngập úng, phải nghỉ bão hai ngày.

"Dù sao cũng ngồi xó trong viện nghiên cứu mà." Lục Viễn Triết cười trừ trong lòng, ngoài ngoài mặt vẫn là vẻ chẳng sợ chi.

"Tới chừng đó vừa mất điện còn cúp nước, trời lạnh thế chịu không nổi đâu." Mắt thấy thời tiết sắp thay đổi, lái thuyền chê trách lắc đầu, "Nhớ chú ý giữ ấm."

"Không phải chứ? Bọn họ nghiên cứu 3 năm 5 năm ở đây rồi, còn không có thiết bị cung cấp điện dự phòng à?" Lục Viễn Triết hôi kinh ngạc.

"Vậy tất nhiên là ưu tiên nghiên cứu rồi, chỗ ở để sang một bên." Người điều khiển cười nói, "Thời khắc mấu chốt thì phải lo cho phòng thực nghiệm, kí túc xá mất thì mất thôi."

Nói tới đây, anh ta tò mò nhìn Lục Viễn Triết: "Anh bạn, anh nghiên cứu cái gì vậy, bao giờ đi?"

"Ờm…" Chuyện này Lục Viễn Triết chưa nghĩ ra thật, anh là dân học đủ môn tốt nghiệp*, làm gì biết thực nghiệm hóa sinh làm giống ôn gì, toàn nhờ bịa ra.

Văn khoa sinh: Môn chính (Văn, Toán, Anh, Chính trị, Lịch sử, Địa lý) + Môn phụ (Lý, Hóa, Sinh)

Anh liếc nhìn Trình Mặc, ý nói mình sắp nói bừa, ai ngờ Trình Mặc lĩnh hội nhầm, hiểu thành phải giúp đỡ.

"Khảo sát giống và chất lượng các loài cá ăn được ở vùng biển cạn."

"Nghiên cứu về sự bù đắp sinh thái của các loài cá di cư."

Bọn nói họ cùng lúc, ngay sau đó trừng mắt kinh hãi nhìn đối phương.

"Có cả tới đây khảo sát chất lượng thịt cá à? Khảo sát kiểu gì? Ăn hả?" Lái thuyền nhìn Lục Viễn Triết, sợ ngây người.

"Rất nhiều loài thủy sản sau khi kết thúc quan sát thì ăn luôn." Lục Viễn Triết căng da đầu đáp, "Không đúng sao?"

Đấy là nói thật, song đúng là lái thuyền lần đầu nghe vậy.

"Hồi trước viện trưởng Tưởng theo ngành hóa học, không biết sao giờ lại làm nghiên cứu động thực vật biển nữa. Hình như còn phối hợp thiết kế thiết bị thăm dò nước sâu. Đúng là toàn năng mà." Trình Mặc cũng căng da đầu tiếp lời mới lái được đề tài sang hướng khác, "Lần này bọn tôi tới phối hợp vài hạng mục tổng hợp với ông ấy."

"Đúng là hai năm nay chúng tôi có đủ kinh phí, nào này còn có hạng mục lớn nữa, người tới người đi nhiều lắm." Lái thuyền phụ họa, ngẫm nghĩ một chút lại chút khó hiểu, "Nhưng bão sắp quét tới nơi rồi, nhiều người nghỉ bảo cả, hai người lại đi lúc này à?"

"Tới làm quen hoàn cảnh trước, phải hỏi trước ít tài liệu nữa." Trình Mặc thản nhiên cười đáp.

Quả là Hồng Môn yến, nghe thế nào cũng không thấy may mắn hết. Lục Viễn Triết lầm bầm trong lòng, thuận miệng cảm khái: "Hi vọng thuận lợi một chút, đừng có bão vừa tới là cuốn hết nóc nhà đi."

"Này thì cậu yên tâm, phía trên còn có quân đội, cứu viện rất tốt." Lái thuyền cười đáp.

Tiếng là chỉ một chi đội nhỏ đóng quân ở đây thử nghiệm một ít thiết bị dưới nước nhưng tốt xấu gì cũng là quân đội chính quy, đóng quân dài lâu, trang bị đầy đủ, được huấn luyện bài bản, mọi người vẫn rất yên tâm.

Lúc trông thấy cảng đảo Loan Nguyệt, cảm giác cơn bão cũng đã đến gần. Viện nghiên cứu chiếm một góc vịnh, phía quân đội cũng chiếm một góc vịnh, cả hòn đảo trông có vẻ trống trải, cây xanh phân bố khá nhiều. Thấy thảm thực vật phong phú đó, Lục Viễn Triết lại yên tâm hơn một chút, ít ra sẽ không có nguy cơ bị gió thổi trọc bất cứ lúc nào.

Thời tiết không tốt, đến cả lái thuyền cũng không dám hấp tấp quay thuyền, anh ta vừa đưa bọn họ lại gần bờ vừa gọi điện cho sư phụ già rồi mới dám quay đầu.

"Đi đường thuận lời, lần sau gặp lại." Lục Viễn Triết vẫy tay với anh ta. Vừa quay đầu, thấy đằng xa có hao người đi lại thì trên mặt đổi sang nụ cười khách sáo.

Dù là án mạng nhưng nếu để anh đoán, vậy hôm nay vẫn cứ không tránh khỏi buổi xã giao khách sáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trên Đảo Lúc Này

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook