Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng
Chương 59: Long mộng
Vọng Tam Sơn
20/03/2021
Từng bộ từng bộ xương rồng khổng lồ nằm trên đất hoang, cuồng phong xoay quanh, đến một ngọn cỏ cũng không có, hoang vu xơ xác tiêu điều.
Nhưng rồng uy thì vẫn còn sót lên trên từng khung xương, gió không dám thổi lên xương rồng, chỉ dám vờn bên trên rồi quay trở lại đầu ngọn.
Nơi này đích thực là mộ rồng, tất cả cùng hít sâu một hơi, dằn xuống tâm thần đang dao động, mới có thể bước lên một bước.
Mỗi bộ xương bộ nào cũng cao hơn Bùi Vân Thư, họ cùng đi vào trong mộ, vừa đi vừa nhìn ngắm những bộ xương rồng khổng lồ. Khi đi đến trung tâm thì bị một bộ xương nằm ngang chắn đường.
Nếu muốn đi qua thì phải đạp trên hài cốt, từ giữa xương đi qua.
Nhưng như thế thì thật quá là bất kính, gan Bách Lý Qua lớn như vậy, nhưng sắc mặt cũng không khỏi nghiêm nghị hẳn lên, đường hoàng nghiêm túc mặc áo bào vào lại, thi lễ với hài cốt, “Hôm nay qua phải đi lên hài cốt của tiền bối, thật sự chỉ là do không có cách nào khác, kính xin ngài đừng tính toán với một con tiểu hồ ly như ta.”
Hoa Nguyệt cũng lập tức há mồm tuôn chữ, “Hài cốt của vị tiền bối này to lớn khổng lồ như thế, khi còn sống nhất định uy mãnh vô cùng, tiểu tiểu hồ ly vừa nhìn thấy đã kích động muốn xỉu luôn, lần này được diện kiến hài cốt tiền bối, nên vô cùng vô cùng muốn cẩn thận chiêm ngưỡng, Long tiền bối đừng để bụng nha, nếu như tiểu tiểu hồ ly nhất thời kích động quấy rầy ngài, tất cả cũng chỉ là do một lòng sùng kính không thể kiềm chế nổi…”
Hắn lải nhải nói luôn miệng, Bùi Vân Thư càng nghe càng cảm thấy quen tai, một lát sau mới nhớ ra, hình như Hoa Nguyệt cũng từng nói mấy lời này với Chúc Vưu.
Hoa Nguyệt móc hết lòng hết dạ nịnh bợ tâng bốc, Bách Lý Qua thán phục không thôi: “Tiểu hồ tôn, không ngờ ngươi lại còn có bản lĩnh cỡ này!”
“Đương nhiên rồi, ” Hoa Nguyệt ưỡn ngực tự hào, kiêu ngạo nói, “Nhờ cái chiêu này mà ta thoát được Chúc Vưu đại nhân mấy lần đó.”
Bách Lý Qua nhíu mày lại, “Cái tên Yêu Vương đó thế mà thích nghe nịnh nọt.”
Hoa Nguyệt lại nói tiếp: “Chúc Vưu đại nhân thích nghe, mà Chúc Vưu đại nhân lại là giao long, vậy thì nhất định là rồng trong bí cảnh Thần Long cũng thích nghe.”
Bùi Vân Thư đăm chiêu, ghi lại lời này vào lòng.
Y và Thanh Phong công tử đi đằng sau, cũng cúi người cung kính bái lạy, rồi mới dè dặt giẫm lên xương đi qua.
Bùi Vân Thư đi hai bước, bàn chân không cẩn thận đạp phải một chỗ cộm lên trên xương sống, thân hình bất ổn trong nháy mắt, vội vàng đưa tay đỡ lên một khúc xương gai bên cạnh.
Tay vừa chạm vào, y chợt có cảm giác như có thứ gì đó mới va phải mình.
Cú va đó khiến y bay lên không, y mờ mịt cúi đầu nhìn xuống, thấy chính mình vẫn còn đang đứng tại chỗ bất động, lúc này mới phát hiện ra là hình như y đã thoát hồn.
Ba người bên cạnh vẫn chưa nhận ra y không ổn, vẫn tiến thẳng về phía trước. Bùi Vân Thư trong lòng sốt ruột, đang định bay xuống cơ thể mình, chỉ nghe một tiếng rồng gầm, một con rồng to lớn màu bạc vọt thẳng về phía y, mang y lên mình xong lập tức bay thẳng xuống đất.
Quanh người con rồng hiện lên ánh huỳnh quang, nửa là trong suốt, rõ ràng là long hồn của rồng chết đi!
Bùi Vân Thư ôm rồng thật chặt, tốc độ phi hành của con rồng bạc nhanh đến mức cảnh tượng xung quanh cũng trở nên vặn vẹo mơ hồ, đến khi sắp đâm xuống đất thì y nhắm hai mắt lại.
Chớp mắt một cái, đã nghe thấy rất nhiều tiếng rồng ngâm thi nhau vang lên.
Bùi Vân Thư mở mắt ra, chỉ mới nhìn thử một chút thôi, y đã sợ đến cứng người.
Vô số cự long đang bay loạn trên trời, trên núi cao trong hang động, khắp nơi đâu cũng có rồng uốn mình bay lượn, tiếng gầm như lũ không dứt, tất cả hợp lại vang vọng trong đất trời.
Con rồng dưới người y cũng bay lên trên, thoáng cái đã xông thẳng xuống biển, rồng từng con từng con bay lướt qua bên người y, con nào cũng to lớn như từng cụm mây đen.
Bùi Vân Thư gần như không thở nổi, cự long dưới thân ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, sau đó Bùi Vân Thư vào hang động trên núi cao.
Cái hang này rất lớn, khiến Bùi Vân Thư có cảm giác mình như một phiến lá xanh trôi nổi
Nói là vách núi cao vạn trượng cũng không sai.
Tại sao lại mang y đến nơi này? Bây giờ linh hồn y đã tách khỏi cơ thể, phải làm sao mới quay về được đây?
Đương lúc lo lắng trong lòng không ngớt, cách đó không xa có một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Bùi Vân Thư nhìn theo nơi âm thanh hung tợn đó phát ra, mắt thấy một con rồng đen bóng đang bị mười mấy con rồng mỹ lệ khác vây quanh, tiếng rống giận dữ đó, chính là tiếng gào của một con rồng bị rồng đen hung hăng chém lên đuôi.
Mười mấy con rồng cái cùng vây lấy một con rồng đen, khí tức trên người bọn chúng rất nóng nảy, đuôi không ngừng thô bạo vỗ xuống đất, đất vàng bị đánh văng lên, bay loạn trong khống khí, xen lẫn là một mùi hương kỳ lạ mà nồng đậm.
Bùi Vân Thư theo bản năng nghĩ đến, bọn chúng đang động dục.
Rồng đen bị một đám rồng cái vây quanh rõ ràng bị khí tức này ảnh hưởng nên nó vô cùng gắt gỏng khóc chịu, cái đuôi cường tráng không ngừng đập lên đập xuống, mỗi một quất xuống, là tạo thành vết nứt mới trên mặt đất, gò núi.
Nhưng nó lại từ chối rồng cái tiến tới gần, nếu có con nào dám tới gần, thì cái đuôi chừng vạn cân đó hoàn toàn không chút khách khí quất tới, thậm chí còn khiến một con bạch long vô cùng đẹp ngã nhào xuống, lượn mấy vòng.
Cát vàng ngập trời, nơi này lại quá cao, Bùi Vân Thư chỉ có thể nửa đoán nửa xem, mấy con rồng khác thì y nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng khi y nhìn con hắc long kia thì trong lòng thật sự có chút để ý.
Y vô thức nhìn chăm chú về hướng đó.
Thô bạo của rồng đen làm mười mấy con rồng cái đang bao vây nó không dám tiến lên phía trước nữa, nhưng chúng nó lại tỏa mùi ra, khiến hắc long càng thêm cáu gắt
Dường như không chịu nổi cảm giác bị vây kín bởi đám rồng cái, nửa người rồng đen co lại, ngửa mặt lên trời thét một tiếng.
Tiếng gầm vang vọng trên khắp cả đỉnh núi cao, mặt đất như chợt run lên, Bùi Vân Thư nắm chặt hòn đá nhô ra trên vách núi, lại sững người một chốc, hai mắt y trợn to, không dám tin thốt lên: “Chúc, Chúc Vưu?!”
Nguyên hình của Chúc Vưu trở nên to lớn như vậy từ khi nào!
Nhưng tiếng kêu đó rõ ràng là tiếng của Chúc Vưu.
Y bước đến gần vách núi nào chót vót, có đá vụn rơi xuống, khoảng cách của Bùi Vân Thư và rồng đen, thoạt trông rất gần, nhưng kỳ thực lại cách nhau tưởng như ngàn dặm.
“Chúc Vưu —— ”
Y chỉ cố thử kêu lên, tiếng nói rất nhỏ, bị tiếng gió lấn át.
Nhưng hình như con rồng đen đang bị bao vây ấy, đã nghe được.
Nó bay thẳng lên trời, đầu rồng bọc kín vảy đen chậm rãi dò xét trong núi, khí tức quanh thân rồng táo bạo, hai mắt chầm chầm chuyển về hướng của Bùi Vân Thư.
Đỏ như máu.
Bùi Vân Thư theo bản năng lùi lại về cửa động trốn một chút, nín hơi, rõ ràng là y kêu Chúc Vưu, nhưng lúc này lại cảm thấy không ổn.
Y sợ con rồng đó bay qua.
Hắc Long dò xét một vòng xung quanh, lại chẳng thấy gì cả. Nó bay giữa không trung, trong đôi huyết mâu ẩn chứa hưng phấn, trên không vẫn không ngừng truyền mùi đến, nó bỏ lại tất cả rồng cái, bay về phía ngọn núi cách đó không xa.
Rồng cái muốn theo, nhưng lại bị lửa giận của hắc long dọa đến cứng người ngay tại chỗ.
Bùi Vân Thư dựa vào vách núi nín thở một chốc, vẫn là nhịn không được nhìn ra ngoài, vừa khéo dối diện với một đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ sẫm.
Rồng đen đang bay ngay bên ngoài hang, đầu rồng chen vào trong, nó kích động đến mức phát ra từng hồi than nhẹ, giống như vừa mới phát hiện trân bảo mà nó thích vậy, trong đôi mắt đang nhìn Bùi Vân Thư đầy tràn khao khát và dục niệm.
Cảm giác không ổn càng đậm hơn.
Bùi Vân Thư lui về phía sau hai bước, căng thẳng, “Chúc Vưu?”
Bên trong cổ họng rồng đen phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, móng vuốt của nó rơi xuống đất, đôi mắt màu đỏ tươi bất di bất dịch chăm chăm nhìn vào Bùi Vân Thư, cả thân rồng chui vào trong hang động.
Hương vị tình dục mãnh liệt vọt vào trong mũi, bản năng dã thú của rồng đen khiến hung tính của nó lộ rõ, vừa hung tợn vừa vội vàng phóng về phía Bùi Vân Thư.
Tay chân Bùi Vân Thư như nhũn ra, y xoay người chạy vào trong hang.
Thế nhưng sâu trong hang, còn có để trốn sao?
Hắc long kéo Bùi Vân Thư đến dưới thân mình, nó hưng phấn đến độ toàn thân rồng đều đang run rẩy, lợi trảo chỉ vừa duỗi ra một cái, y phục trên người Bùi Vân Thư liền chia năm xẻ bảy.
“Không muốn, cút đi, ” Bùi Vân Thư khước từ Hắc Long, sợ hãi và hoảng loạn khiến cho thanh âm y run run, “Cút ngay!”
Rồng đen đã không còn nghe thấy gì, nó theo bản năng co người nhỏ lại, triệt để đè lên trân bảo vô giá của mình.
*
“A…”
Tóc đen ướt đẫm dính đầy bùn đất, tiếng khóc nức nở run rẩy đứt quãng vang lên trong động.
Bụi bặm khắp người, mồ hôi hòa cùng nước mắt chật vật lẫn vào nước bùn, hắc long vẫn chưa được thỏa mãn, giữa hai chân đã bị cọ sát đến rách da.
Bùi Vân Thư nằm nhoài trên cánh tay, mùi vị của hắc long trải rộng toàn thân mình, y bị mùi vị động tình của nó ảnh hưởng, nhưng lại đau đến nước mắt không ngừng chảy.
Hắc Long không có tiến vào, chỉ dùng giữa hai chân, nhưng vẫn là đau quá.
Đau đến hai chân run, chỉ có thể mất mặt bật khóc.
Nước mắt nóng bỏng vừa mới chảy ra, liền bị rồng đen tham lam liếm đi, khắp người của y đã bị nó liếm hết một lần rồi, nên bất luận là chỗ nào thì cũng mang mùi của hắc long.
Đầu lưỡi của rồng len vào giữa hai cánh môi, nhưng lưỡi của nó quá lớn, lắp kín toàn bộ miệng cùa Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư muốn tránh đi, lại chỉ có thể phát ra nghẹn ngào âm thanh.
Y rõ ràng đang là linh thể mà…
*
Ba người đang ở trong mộ rồng, tề tụ đứng vây quanh Bùi Vân Thư, không ngừng lo lắng gọi trên y.
“Vân Thư, mau tỉnh lại đi.”
Bùi Vân Thư nhắm chặt hai mắt, bên khóe mắt của y không ngừng có nước mắt chảy ra, trên gương mặt ửng đỏ là biểu tình thống khổ.
Hoa Nguyệt cầm khăn lau qua khóe mắt Bùi Vân Thư, hai mắt hắn cũng đã đỏ lên, “Lão tổ?”
Bách Lý Qua nặng nề lắc đầu, mặt đầy lo lắng.
Chẳng biết lần này xuất hồn ngay tại bí cảnh Thần Long này là kỳ ngộ hay là nguy cơ. Nguồn:
*
Bùi Vân Thư tỉnh lại rồi thiếp đi, trời tối lại sáng lên, ngơ ngơ ngác ngác không biết qua bao nhiêu ngày rồi, mà con rồng đen trên người vẫn gắt gọng khó chịu như vậy.
Mấy con rồng một con lại một con đến, nhưng con nào cũng chưa kịp lú đầu vào đã bị hắc long đang nổi giận đuổi đi.
Bùi Vân Thư cảm thấy buồn ngủ quá.
Hai mắt đã sưng lên, không thể rơi được nước mắt nữa, nhưng khi khó khăn lắm mới ngủ được, thì lại bị cảm giác nghẹt thở làm tỉnh lại.
Hắc Long thích đưa đầu lưỡi nhét vào trong môi Bùi Vân Thư, hút lấy mật dịch trong miệng Bùi Vân Thư. Nhưng mà lưỡi của nó lại cứ liếm len khắp người Bùi Vân Thư, nó liếm y xong rồi lại đòi hôn, Bùi Vân Thư không muốn.
Nhưng y từ chối không được, bởi vì Hắc Long không hiểu lời của y.
Hình như hinh thể sẽ không bị thụ thương, nên phần da thịt bị mài của y, chỉ chớp mắt một cái đã lập tức tốt lại, nhưng mà lại thật sự thấy đau, thấy tê dại, và cả cảm giác bủn rủn, ngứa ngáy.
Khí tức của hắc long hình như cũng làm ảnh hưởng tới mấy con rồng ở xung quanh, mỗi ngày mỗi đêm đều nghe được tiếng rồng ngâm tràn đến như lũ không dứt, y nghe thấy nên bị ảnh hưởng, cả người nóng lên, cả người nhũn không còn chút sức. Đam Mỹ Hay
Nhưng rồng đen sẽ nổi lên lửa giận, nó sẽ bày ra một tầng lại một tầng kết giới, cản lại tất cả mọi tiếng gầm gừ, chỉ cho Bùi Vân Thư nghe tiếng của nó.
Nếu như Bùi Vân Thư không lên tiếng, rồng đen sẽ nôn nóng đến mất kiểm soát trở nên hung hăng, còn nếu Bùi Vân Thư lên tiếng, nó sẽ càng thêm hưng phấn càng thêm kích động.
Bùi Vân Thư không thể gọi nó là “Chúc Vưu”, bởi vì mỗi lần gọi như thế, nó sẽ phấn khởi đến mức muốn nuốt Bùi Vân Thư vào bụng mình luôn.
Bùi Vân Thư không biết hắc long còn chút lý trí nào của Chúc Vưu hay không, bởi vì nó không cưỡng ép y, tuy rằng toàn thân trên dưới đều là mùi của nó, nhưng nó không có xông ngang đánh thẳng đất cưỡng ép đi vào.
Không biết đã trải qua bao lâu những hồi không phân ngày đêm như vậy, thậm chí Bùi Vân Thư còn học được cách thở khi miệng y bị lưỡi của rồng đen lấp kín
Hôm đó hắc long quấn lấy người y, ôm y nằm lên lớp vảy đen bóng, vảy rồng lành lạnh, nhưng có xúc cảm ấm áp từ bên dưới truyền đến. Bùi Vân Thư thực sự đã quá mệt mỏi rồi, y nhắm hai mắt, ngủ thiếp đi trên người hắc long.
Tác giả có lời muốn nói:
Không có cuonghiep, công mà dám cưỡng thiệt thì đừng bao giờ mong có HE
Chúc Vưu (mặt vô tội): Ta không có ý thức, là do rồng đen làm, không phải giao giao làm.
Vậy hôn hôn ôm ôm cũng là rồng đen làm à?
Chúc Vưu: Được rồi, là ta làm.
___
Nhưng rồng uy thì vẫn còn sót lên trên từng khung xương, gió không dám thổi lên xương rồng, chỉ dám vờn bên trên rồi quay trở lại đầu ngọn.
Nơi này đích thực là mộ rồng, tất cả cùng hít sâu một hơi, dằn xuống tâm thần đang dao động, mới có thể bước lên một bước.
Mỗi bộ xương bộ nào cũng cao hơn Bùi Vân Thư, họ cùng đi vào trong mộ, vừa đi vừa nhìn ngắm những bộ xương rồng khổng lồ. Khi đi đến trung tâm thì bị một bộ xương nằm ngang chắn đường.
Nếu muốn đi qua thì phải đạp trên hài cốt, từ giữa xương đi qua.
Nhưng như thế thì thật quá là bất kính, gan Bách Lý Qua lớn như vậy, nhưng sắc mặt cũng không khỏi nghiêm nghị hẳn lên, đường hoàng nghiêm túc mặc áo bào vào lại, thi lễ với hài cốt, “Hôm nay qua phải đi lên hài cốt của tiền bối, thật sự chỉ là do không có cách nào khác, kính xin ngài đừng tính toán với một con tiểu hồ ly như ta.”
Hoa Nguyệt cũng lập tức há mồm tuôn chữ, “Hài cốt của vị tiền bối này to lớn khổng lồ như thế, khi còn sống nhất định uy mãnh vô cùng, tiểu tiểu hồ ly vừa nhìn thấy đã kích động muốn xỉu luôn, lần này được diện kiến hài cốt tiền bối, nên vô cùng vô cùng muốn cẩn thận chiêm ngưỡng, Long tiền bối đừng để bụng nha, nếu như tiểu tiểu hồ ly nhất thời kích động quấy rầy ngài, tất cả cũng chỉ là do một lòng sùng kính không thể kiềm chế nổi…”
Hắn lải nhải nói luôn miệng, Bùi Vân Thư càng nghe càng cảm thấy quen tai, một lát sau mới nhớ ra, hình như Hoa Nguyệt cũng từng nói mấy lời này với Chúc Vưu.
Hoa Nguyệt móc hết lòng hết dạ nịnh bợ tâng bốc, Bách Lý Qua thán phục không thôi: “Tiểu hồ tôn, không ngờ ngươi lại còn có bản lĩnh cỡ này!”
“Đương nhiên rồi, ” Hoa Nguyệt ưỡn ngực tự hào, kiêu ngạo nói, “Nhờ cái chiêu này mà ta thoát được Chúc Vưu đại nhân mấy lần đó.”
Bách Lý Qua nhíu mày lại, “Cái tên Yêu Vương đó thế mà thích nghe nịnh nọt.”
Hoa Nguyệt lại nói tiếp: “Chúc Vưu đại nhân thích nghe, mà Chúc Vưu đại nhân lại là giao long, vậy thì nhất định là rồng trong bí cảnh Thần Long cũng thích nghe.”
Bùi Vân Thư đăm chiêu, ghi lại lời này vào lòng.
Y và Thanh Phong công tử đi đằng sau, cũng cúi người cung kính bái lạy, rồi mới dè dặt giẫm lên xương đi qua.
Bùi Vân Thư đi hai bước, bàn chân không cẩn thận đạp phải một chỗ cộm lên trên xương sống, thân hình bất ổn trong nháy mắt, vội vàng đưa tay đỡ lên một khúc xương gai bên cạnh.
Tay vừa chạm vào, y chợt có cảm giác như có thứ gì đó mới va phải mình.
Cú va đó khiến y bay lên không, y mờ mịt cúi đầu nhìn xuống, thấy chính mình vẫn còn đang đứng tại chỗ bất động, lúc này mới phát hiện ra là hình như y đã thoát hồn.
Ba người bên cạnh vẫn chưa nhận ra y không ổn, vẫn tiến thẳng về phía trước. Bùi Vân Thư trong lòng sốt ruột, đang định bay xuống cơ thể mình, chỉ nghe một tiếng rồng gầm, một con rồng to lớn màu bạc vọt thẳng về phía y, mang y lên mình xong lập tức bay thẳng xuống đất.
Quanh người con rồng hiện lên ánh huỳnh quang, nửa là trong suốt, rõ ràng là long hồn của rồng chết đi!
Bùi Vân Thư ôm rồng thật chặt, tốc độ phi hành của con rồng bạc nhanh đến mức cảnh tượng xung quanh cũng trở nên vặn vẹo mơ hồ, đến khi sắp đâm xuống đất thì y nhắm hai mắt lại.
Chớp mắt một cái, đã nghe thấy rất nhiều tiếng rồng ngâm thi nhau vang lên.
Bùi Vân Thư mở mắt ra, chỉ mới nhìn thử một chút thôi, y đã sợ đến cứng người.
Vô số cự long đang bay loạn trên trời, trên núi cao trong hang động, khắp nơi đâu cũng có rồng uốn mình bay lượn, tiếng gầm như lũ không dứt, tất cả hợp lại vang vọng trong đất trời.
Con rồng dưới người y cũng bay lên trên, thoáng cái đã xông thẳng xuống biển, rồng từng con từng con bay lướt qua bên người y, con nào cũng to lớn như từng cụm mây đen.
Bùi Vân Thư gần như không thở nổi, cự long dưới thân ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, sau đó Bùi Vân Thư vào hang động trên núi cao.
Cái hang này rất lớn, khiến Bùi Vân Thư có cảm giác mình như một phiến lá xanh trôi nổi
Nói là vách núi cao vạn trượng cũng không sai.
Tại sao lại mang y đến nơi này? Bây giờ linh hồn y đã tách khỏi cơ thể, phải làm sao mới quay về được đây?
Đương lúc lo lắng trong lòng không ngớt, cách đó không xa có một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Bùi Vân Thư nhìn theo nơi âm thanh hung tợn đó phát ra, mắt thấy một con rồng đen bóng đang bị mười mấy con rồng mỹ lệ khác vây quanh, tiếng rống giận dữ đó, chính là tiếng gào của một con rồng bị rồng đen hung hăng chém lên đuôi.
Mười mấy con rồng cái cùng vây lấy một con rồng đen, khí tức trên người bọn chúng rất nóng nảy, đuôi không ngừng thô bạo vỗ xuống đất, đất vàng bị đánh văng lên, bay loạn trong khống khí, xen lẫn là một mùi hương kỳ lạ mà nồng đậm.
Bùi Vân Thư theo bản năng nghĩ đến, bọn chúng đang động dục.
Rồng đen bị một đám rồng cái vây quanh rõ ràng bị khí tức này ảnh hưởng nên nó vô cùng gắt gỏng khóc chịu, cái đuôi cường tráng không ngừng đập lên đập xuống, mỗi một quất xuống, là tạo thành vết nứt mới trên mặt đất, gò núi.
Nhưng nó lại từ chối rồng cái tiến tới gần, nếu có con nào dám tới gần, thì cái đuôi chừng vạn cân đó hoàn toàn không chút khách khí quất tới, thậm chí còn khiến một con bạch long vô cùng đẹp ngã nhào xuống, lượn mấy vòng.
Cát vàng ngập trời, nơi này lại quá cao, Bùi Vân Thư chỉ có thể nửa đoán nửa xem, mấy con rồng khác thì y nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng khi y nhìn con hắc long kia thì trong lòng thật sự có chút để ý.
Y vô thức nhìn chăm chú về hướng đó.
Thô bạo của rồng đen làm mười mấy con rồng cái đang bao vây nó không dám tiến lên phía trước nữa, nhưng chúng nó lại tỏa mùi ra, khiến hắc long càng thêm cáu gắt
Dường như không chịu nổi cảm giác bị vây kín bởi đám rồng cái, nửa người rồng đen co lại, ngửa mặt lên trời thét một tiếng.
Tiếng gầm vang vọng trên khắp cả đỉnh núi cao, mặt đất như chợt run lên, Bùi Vân Thư nắm chặt hòn đá nhô ra trên vách núi, lại sững người một chốc, hai mắt y trợn to, không dám tin thốt lên: “Chúc, Chúc Vưu?!”
Nguyên hình của Chúc Vưu trở nên to lớn như vậy từ khi nào!
Nhưng tiếng kêu đó rõ ràng là tiếng của Chúc Vưu.
Y bước đến gần vách núi nào chót vót, có đá vụn rơi xuống, khoảng cách của Bùi Vân Thư và rồng đen, thoạt trông rất gần, nhưng kỳ thực lại cách nhau tưởng như ngàn dặm.
“Chúc Vưu —— ”
Y chỉ cố thử kêu lên, tiếng nói rất nhỏ, bị tiếng gió lấn át.
Nhưng hình như con rồng đen đang bị bao vây ấy, đã nghe được.
Nó bay thẳng lên trời, đầu rồng bọc kín vảy đen chậm rãi dò xét trong núi, khí tức quanh thân rồng táo bạo, hai mắt chầm chầm chuyển về hướng của Bùi Vân Thư.
Đỏ như máu.
Bùi Vân Thư theo bản năng lùi lại về cửa động trốn một chút, nín hơi, rõ ràng là y kêu Chúc Vưu, nhưng lúc này lại cảm thấy không ổn.
Y sợ con rồng đó bay qua.
Hắc Long dò xét một vòng xung quanh, lại chẳng thấy gì cả. Nó bay giữa không trung, trong đôi huyết mâu ẩn chứa hưng phấn, trên không vẫn không ngừng truyền mùi đến, nó bỏ lại tất cả rồng cái, bay về phía ngọn núi cách đó không xa.
Rồng cái muốn theo, nhưng lại bị lửa giận của hắc long dọa đến cứng người ngay tại chỗ.
Bùi Vân Thư dựa vào vách núi nín thở một chốc, vẫn là nhịn không được nhìn ra ngoài, vừa khéo dối diện với một đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ sẫm.
Rồng đen đang bay ngay bên ngoài hang, đầu rồng chen vào trong, nó kích động đến mức phát ra từng hồi than nhẹ, giống như vừa mới phát hiện trân bảo mà nó thích vậy, trong đôi mắt đang nhìn Bùi Vân Thư đầy tràn khao khát và dục niệm.
Cảm giác không ổn càng đậm hơn.
Bùi Vân Thư lui về phía sau hai bước, căng thẳng, “Chúc Vưu?”
Bên trong cổ họng rồng đen phát ra âm thanh ùng ục ùng ục, móng vuốt của nó rơi xuống đất, đôi mắt màu đỏ tươi bất di bất dịch chăm chăm nhìn vào Bùi Vân Thư, cả thân rồng chui vào trong hang động.
Hương vị tình dục mãnh liệt vọt vào trong mũi, bản năng dã thú của rồng đen khiến hung tính của nó lộ rõ, vừa hung tợn vừa vội vàng phóng về phía Bùi Vân Thư.
Tay chân Bùi Vân Thư như nhũn ra, y xoay người chạy vào trong hang.
Thế nhưng sâu trong hang, còn có để trốn sao?
Hắc long kéo Bùi Vân Thư đến dưới thân mình, nó hưng phấn đến độ toàn thân rồng đều đang run rẩy, lợi trảo chỉ vừa duỗi ra một cái, y phục trên người Bùi Vân Thư liền chia năm xẻ bảy.
“Không muốn, cút đi, ” Bùi Vân Thư khước từ Hắc Long, sợ hãi và hoảng loạn khiến cho thanh âm y run run, “Cút ngay!”
Rồng đen đã không còn nghe thấy gì, nó theo bản năng co người nhỏ lại, triệt để đè lên trân bảo vô giá của mình.
*
“A…”
Tóc đen ướt đẫm dính đầy bùn đất, tiếng khóc nức nở run rẩy đứt quãng vang lên trong động.
Bụi bặm khắp người, mồ hôi hòa cùng nước mắt chật vật lẫn vào nước bùn, hắc long vẫn chưa được thỏa mãn, giữa hai chân đã bị cọ sát đến rách da.
Bùi Vân Thư nằm nhoài trên cánh tay, mùi vị của hắc long trải rộng toàn thân mình, y bị mùi vị động tình của nó ảnh hưởng, nhưng lại đau đến nước mắt không ngừng chảy.
Hắc Long không có tiến vào, chỉ dùng giữa hai chân, nhưng vẫn là đau quá.
Đau đến hai chân run, chỉ có thể mất mặt bật khóc.
Nước mắt nóng bỏng vừa mới chảy ra, liền bị rồng đen tham lam liếm đi, khắp người của y đã bị nó liếm hết một lần rồi, nên bất luận là chỗ nào thì cũng mang mùi của hắc long.
Đầu lưỡi của rồng len vào giữa hai cánh môi, nhưng lưỡi của nó quá lớn, lắp kín toàn bộ miệng cùa Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư muốn tránh đi, lại chỉ có thể phát ra nghẹn ngào âm thanh.
Y rõ ràng đang là linh thể mà…
*
Ba người đang ở trong mộ rồng, tề tụ đứng vây quanh Bùi Vân Thư, không ngừng lo lắng gọi trên y.
“Vân Thư, mau tỉnh lại đi.”
Bùi Vân Thư nhắm chặt hai mắt, bên khóe mắt của y không ngừng có nước mắt chảy ra, trên gương mặt ửng đỏ là biểu tình thống khổ.
Hoa Nguyệt cầm khăn lau qua khóe mắt Bùi Vân Thư, hai mắt hắn cũng đã đỏ lên, “Lão tổ?”
Bách Lý Qua nặng nề lắc đầu, mặt đầy lo lắng.
Chẳng biết lần này xuất hồn ngay tại bí cảnh Thần Long này là kỳ ngộ hay là nguy cơ. Nguồn:
*
Bùi Vân Thư tỉnh lại rồi thiếp đi, trời tối lại sáng lên, ngơ ngơ ngác ngác không biết qua bao nhiêu ngày rồi, mà con rồng đen trên người vẫn gắt gọng khó chịu như vậy.
Mấy con rồng một con lại một con đến, nhưng con nào cũng chưa kịp lú đầu vào đã bị hắc long đang nổi giận đuổi đi.
Bùi Vân Thư cảm thấy buồn ngủ quá.
Hai mắt đã sưng lên, không thể rơi được nước mắt nữa, nhưng khi khó khăn lắm mới ngủ được, thì lại bị cảm giác nghẹt thở làm tỉnh lại.
Hắc Long thích đưa đầu lưỡi nhét vào trong môi Bùi Vân Thư, hút lấy mật dịch trong miệng Bùi Vân Thư. Nhưng mà lưỡi của nó lại cứ liếm len khắp người Bùi Vân Thư, nó liếm y xong rồi lại đòi hôn, Bùi Vân Thư không muốn.
Nhưng y từ chối không được, bởi vì Hắc Long không hiểu lời của y.
Hình như hinh thể sẽ không bị thụ thương, nên phần da thịt bị mài của y, chỉ chớp mắt một cái đã lập tức tốt lại, nhưng mà lại thật sự thấy đau, thấy tê dại, và cả cảm giác bủn rủn, ngứa ngáy.
Khí tức của hắc long hình như cũng làm ảnh hưởng tới mấy con rồng ở xung quanh, mỗi ngày mỗi đêm đều nghe được tiếng rồng ngâm tràn đến như lũ không dứt, y nghe thấy nên bị ảnh hưởng, cả người nóng lên, cả người nhũn không còn chút sức. Đam Mỹ Hay
Nhưng rồng đen sẽ nổi lên lửa giận, nó sẽ bày ra một tầng lại một tầng kết giới, cản lại tất cả mọi tiếng gầm gừ, chỉ cho Bùi Vân Thư nghe tiếng của nó.
Nếu như Bùi Vân Thư không lên tiếng, rồng đen sẽ nôn nóng đến mất kiểm soát trở nên hung hăng, còn nếu Bùi Vân Thư lên tiếng, nó sẽ càng thêm hưng phấn càng thêm kích động.
Bùi Vân Thư không thể gọi nó là “Chúc Vưu”, bởi vì mỗi lần gọi như thế, nó sẽ phấn khởi đến mức muốn nuốt Bùi Vân Thư vào bụng mình luôn.
Bùi Vân Thư không biết hắc long còn chút lý trí nào của Chúc Vưu hay không, bởi vì nó không cưỡng ép y, tuy rằng toàn thân trên dưới đều là mùi của nó, nhưng nó không có xông ngang đánh thẳng đất cưỡng ép đi vào.
Không biết đã trải qua bao lâu những hồi không phân ngày đêm như vậy, thậm chí Bùi Vân Thư còn học được cách thở khi miệng y bị lưỡi của rồng đen lấp kín
Hôm đó hắc long quấn lấy người y, ôm y nằm lên lớp vảy đen bóng, vảy rồng lành lạnh, nhưng có xúc cảm ấm áp từ bên dưới truyền đến. Bùi Vân Thư thực sự đã quá mệt mỏi rồi, y nhắm hai mắt, ngủ thiếp đi trên người hắc long.
Tác giả có lời muốn nói:
Không có cuonghiep, công mà dám cưỡng thiệt thì đừng bao giờ mong có HE
Chúc Vưu (mặt vô tội): Ta không có ý thức, là do rồng đen làm, không phải giao giao làm.
Vậy hôn hôn ôm ôm cũng là rồng đen làm à?
Chúc Vưu: Được rồi, là ta làm.
___
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.