Trên Mạng, Tôi Bán Hàng Rất Tốt
Chương 11
Tô Hương Lan Sắc
08/12/2021
Sau khi Hướng Vãn quay trở lại phòng bếp, cô rửa sạch mấy cái chén rồi múc canh ra.
Nghe được động tĩnh liền đoán được cô đang làm gì, Dương Điềm chủ động chạy tới, tấm tắc khen: "Oa...Vãn Vãn nấu ăn càng ngày càng tốt, canh này nhìn là biết uống ngon rồi!"
"Các cậu uống chút canh trước cho ấm bụng, chờ mình xào thêm hai đĩa thức ăn nữa là có thể ăn cơm."
Sau khi Hướng Vãn bưng mấy chén canh ra, bảo các cô ấy tự lấy uống.
Canh sườn thật sự quá thơm, Hạ Thanh vốn dĩ đang muốn nấu ăn cùng Hướng Vãn lúc này cũng nhịn không được, vừa bưng một chén canh lên vừa nói: "Vậy cậu cũng đừng vội, chờ mình uống canh xong sẽ vào nấu ăn với cậu."
"Đúng đó, đúng đó!". Dương Điềm gật gật đầu, nhanh tay lấy chén múc thêm một chén canh nữa, kéo Hướng Vãn đi ra ngoài.
Hướng Vãn không thể chống lại các cô ấy, chỉ có thể đi theo ra khỏi phòng bếp.
Tiết trời thu đông, còn gì sánh bằng một chén canh sườn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, ngon lành hấp dẫn?
Dương Điềm đi từ phòng bếp ra bàn ăn, nhịn không được cúi đầu húp một ngụm canh trên đường.
Canh vẫn còn nóng, nhấp một ngụm nhẹ nhàng, trong miệng tràn ngập vị thơm mặn ngọt, cho dù có nóng bỏng rát lưỡi cũng không thành vấn đề.
"Đứa ngốc này cẩn thận một chút!". Lý Mộc Di thấy cô ấy như vậy không nhịn được liền nhắc nhở.
Dương Điềm nuốt canh xuống, nói: "Cậu mới là đứa ngốc á!"
"Mình nói là cậu cẩn thận làm đổ canh đó! Lỗ tai của cậu để đâu vậy?"
"Ai bảo cậu nói chuyện không rõ ràng!"
Lý Mộc Di thấy hai cô ấy lại ỏm tỏi lên, lôi kéo Hướng Vãn ngồi xuống trước: "Mặc kệ hai đứa nó đi!"
Biết đức hạnh của các cô ấy chính là cái dạng này, Hướng Vãn cười cười gật đầu.
Bình thường gặp phải tình huống này, hai người sẽ cãi nhau một hồi lâu. Hôm nay đại khái là vì canh trong tay quá thơm, không đến một phút hai vị này đã ngừng chiến.
"Xương sườn này ngon quá à, miệng to ăn thịt mới sảng khoái."
"Mình lại cảm thấy táo đỏ này ăn còn ngon hơn cả thịt, canh thịt vừa vào miệng mặn ngọt vừa phải, lúc cắn vào quả táo một chút, cái vị mặn nhàn nhạt kia hòa quyện với hương vị ngọt ngào, một chút cũng không ngán, ngọt mà không ngán chút nào luôn, thịt táo vừa vào miệng là tan, dư vị đọng lại quá tuyệt vời."
Dương Điềm thích ăn thịt, uống mấy muỗng canh xong liền tập trung gặm xương sườn, nghe được lời bình của Hạ Thanh mới cảm thấy có hứng thú với táo đỏ.
Không ăn không biết, ăn một lần liền phát hiện, táo đỏ này quả thật là ăn còn muốn ngon hơn xương sườn, bình thường cô không thích kỷ tử, nhưng lúc này hương vị của nó thật sự không tệ.
"Tự nhiên cảm thấy hạnh phúc quá trời!"
Sau khi ăn hết xương sườn, bắp, cà rốt, táo đỏ và kỷ tử trong chén, một hơi uống sạch hơn phân nửa chén canh còn lại, Dương Điềm lại cảm thán muốn ăn nữa.
Hạ Thanh và Lý Mộc Di tuy rằng không có khoa trương như cô ấy, nhưng cũng tán đồng gật đầu.
"Trong nồi vẫn còn, muốn ăn nữa không?". Hướng Vãn nhìn thấy các cô ấy đều ăn đến ngon như vậy, trong lòng cũng rất cao hứng.
"Muốn muốn muốn!". Dương Điềm gật đầu, tự giác bưng chén chạy vào phòng bếp.
"Ê, cậu chừa cho bọn mình một chút với!". Thấy cô ấy đi vào phòng bếp nửa ngày chưa ra, Lý Mộc Di cũng bưng chén chạy vào.
Mấy người vừa cười vừa cãi cọ, cuối cùng một nồi canh xương sườn đầy ắp ăn đến nổi không còn lại một chút cặn.
"Mình thấy không cần nấu cơm nữa đâu, mình đã no rồi". Lý Mộc Di xoa xoa bụng nói.
"Vãn Vãn cậu ăn no chưa?". Hạ Thanh lúc này cũng cảm thấy rất no hỏi.
Hướng Vãn vốn ăn ít uống ít, tất nhiên gật đầu.
Nếu mọi người đều đã ăn no vậy thì không cần nấu cơm nữa.
Vốn dĩ chiều nay các cô chuẩn bị ra ngoài dạo phố, nhưng nhìn thấy sắc trời bên ngoài đột nhiên kéo mây đen, sau khi ăn no xong ai cũng lười vận động cho nên quyết định nằm liệt trên sô pha.
"Ăn quá ngon, mình cảm thấy buổi tối mình còn có thể ăn thêm một nồi nữa!". Dương Điềm vẫn chưa quên hương vị chén canh nói.
Lý Mộc Di liếc cô ấy một cái: "Không phải cậu nói tối nay muốn ăn lẩu sao?"
"Lẩu thì khi nào ăn mà không được". Dương Điềm phản bác.
Trong số ba người thì Hạ Thanh là người tinh tế nhất, nghe được lời này, không khỏi lên tiếng: "Mình nhìn thấy trong phòng bếp Vãn Vãn đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu lẩu rồi."
"Vậy thì ăn lẩu đi, mình thấy trời sắp mưa rồi, ngày mưa mà ăn lẩu mới càng thi vị". Dương Điềm lập tức sửa miệng.
"Cắt! Lúc trước không phải cậu nói là ngày mưa phải ăn gà rán mới thi vị sao?"
"Trọng điểm là trời mưa sao? Các em tập trung một chút nghe cô nói nè, trọng điểm là ngày đó phải xem xem cô muốn ăn cái gì!"
Nhìn biểu tình đắc ý của cái đồ tham ăn Dương Điềm này, Hướng Vãn nhịn không được cười rộ lên: "Tối nay mình dứt khoát hầm một nồi canh xương sườn làm nước lẩu, như vậy thì vừa có thể ăn lẩu vừa có thể ăn canh."
"Như vậy được đó được đó, lại còn có thể dưỡng sinh, một hòn đá trúng mấy con chim nhạn! Không hổ là Hướng Vãn, đã nắm vững toàn bộ ý nghĩa sâu xa của câu châm ngôn "con nít mới phải lựa chọn, người trưởng thành lấy tất cả"! Bổn cung có lời khen". Dương Điềm vui vẻ ôm lấy cánh tay cô: "Vãn Vãn à, cậu tốt lắm luôn á, nếu cậu mà là con trai thì tốt rồi, mình nhất định phải gả cho cậu..."
Nhìn cô ấy cọ đầu lại đây, Hướng Vãn cảm thấy giống như đang nuôi một con mèo nhỏ, thuận tay xoa xoa đỉnh đầu của cô ấy một hồi. Dương Điềm để một đầu tóc ngắn, tóc vừa đen lại vừa mềm, sờ lên cảm thấy rất thích.
Lý Mộc Di đảo mắt nhìn thấy một màn này, không nhịn được cũng vươn tay qua. Nhưng mà không chờ tới lúc tay cô tới gần, Dương Điềm đã ngẩng đầu hung dữ há mồm: "Plèeeee..."
Thấy cô ấy ở trước mặt Hướng Vãn thì ngoan ngoãn giống như một con mèo, còn ở trước mặt mình lại hung dữ như vậy, Lý Mộc Di nghiến răng nói: "Chó tiêu chuẩn kép!"
"Gâu gâu gâu gâu gâu...". Dương Điềm lập tức làm bộ muốn nhào qua cắn cô ấy.
"Được rồi được rồi, đừng giỡn nữa..."
Buổi trưa qua đi, bên ngoài quả nhiên đổ mưa. Biết Hướng Vãn có thói quen ngủ trưa, mọi người đẩy cô ấy về phòng ngủ, sau đó tắt tiếng đánh mấy ván game.
Chờ sau khi Hướng Vãn ngủ đủ giấc thức dậy, mang các cô ấy đi tham quan phòng bếp vô khuẩn một chút.
Đám người Dương Điềm không dám lộn xộn, nhưng khâu đóng gói thì không sao. Sau khi tham quan xong, các cô ấy giúp Hướng Vãn đóng gói mấy phần bánh a giao chưa kịp đóng gói, canh vừa vặn nửa cân một hộp.
Chờ đến khi các cô ấy giúp xong, Hướng Vãn cố ý để lại một ít hàng rời chia cho các cô ấy, đồng thời không ngừng nhắc nhở Dương Điềm, mỗi ngày cũng không thể ăn quá nhiều bánh a giao.
Chạng vạng, Hướng Vãn nói được làm được, quả nhiên đã nấu một nồi canh xương sườn. Dùng nước súp sườn heo nhà làm làm nước lẩu, dinh dưỡng vệ sinh lại ngon. Lúc ăn không có nhiều mùi lắm, vì thân thể Hướng Vãn không tốt nên không thể nêm quá cay, bọn Dương Điềm thì sao cũng được.
Ăn một cái lẩu tốn hơn hai giờ, chờ sau khi mọi người cùng nhau dọn dẹp tàn cụôc xong, đám Dương Điềm mới chuẩn bị rời đi, thậm chí còn hẹn nhau thời gian liên hoan tiếp theo.
Gặp gỡ bạn tốt là thời gian tươi đẹp nhất, Hướng Vãn tiễn các cô ấy đi liền đóng cửa lại, trên mặt vẫn mang theo tươi cười nhàn nhạt.
--Editor: Autumnnolove--
Một tuần mới bắt đầu, Hướng Vãn vẫn không nhận được đơn hàng nào mới, sau khi cô giao hết toàn bộ đơn hàng còn lại cho bên chuyển phát nhanh, thấy đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút.
Ăn bánh a giao liên tục nửa tháng, cô không chỉ xinh đẹp lên rất nhiều, mà cảm giác trạng thái thân thể lúc này chính là lúc tốt nhất trong từng ấy năm tới bây giờ.
Thời tiết sáng thứ ba rất đẹp, cô quyết định lặng lẽ đi đến công viên trong khu để đi dạo, thuận tiện đắm mình trong ánh nắng ấm áp.
Công viên cách chung cư không xa lắm, Hướng Vãn cảm thấy bản thân có thể đi bộ qua đó cho nên quyết định chậm rãi mà tản bộ.
Trước kia mỗi lần cô đi bộ nhiều một chút, sau lưng liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, chân cũng lạnh theo. Nhưng hôm nay, đại khái là nhờ công lao của bánh a giao trong khoảng thời gian này, cuối cùng cô cũng có cảm giác càng đi thì người càng ấm.
Đây là chứng minh cho thân thể của cô càng ngày càng chuyển biến tốt, nghĩ đến điểm này, bước chân của Hướng Vãn không khỏi nhẹ nhàng, thậm chí cảm thấy bầu trời hôm nay xanh hơn thường ngày, ánh mặt trời cũng ấm áp hơn, ngay cả người đi đường cũng đặc biệt đáng yêu.
Sau khi qua được đường lớn, cô nhìn thấy giày của đứa nhỏ được mẹ ôm vào trong ngực rớt ra, cô nhanh chân chạy tới ngặt lên, đuổi theo phía sau trả lại cho người ta.
Người mẹ trẻ nói lời cảm ơn với cô, lại nhắc nhở đứa nhỏ trong lòng ngực: "Mau cảm ơn chị xinh đẹp đi!"
Bé gái khoảng hai ba tuổi nãi thanh nãi khí* bắt chước người mẹ nói: "Mau cảm ơn chị xinh đẹp đi!"
(*) - 奶声奶气: chỉ âm thanh của trẻ nhỏ (Wattpad: Autumnnolove)
"Không cần cảm ơn". Hướng Vãn xua tay cười, lúc rời đi còn nghe được thanh âm của bé gái sau lưng đang bi bô học theo câu này của cô "Không cần cảm ơn."
Qua đường lớn đi thêm một đoạn không xa liền tới công viên.
Chắc là đang trong giờ hành chính, người trong công viên cũng không nhiều, tình cờ bắt gặp ai đó thì cơ bản cũng là người già hoặc người già mang theo trẻ nhỏ.
Hướng Vãn ngồi ở một cái đình nghỉ mát, nhàn nhã nghe một người già bên cạnh đang kéo đàn nhị, sau khi cô nghe ra được một đoạn là giai điệu lúc trước đi huấn luyện quân sự đã học qua "Tập bắn trở về", cô nhấp môi cười rộ lên.
Nghe thêm vài khúc nhạc nữa, cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ cô liền đứng dậy đi lòng vòng trong công viên.
Cái công viên này rất lớn, cô đi sâu vào bên trong thì ánh mặt trời cũng không còn ấm áp như cũ nữa.
Trong lúc cô đang chuẩn bị men theo đường cũ trở về, tìm một chỗ có ánh nắng ấm áp ngồi chơi một hồi, bỗng nhiên đảo mắt nhìn qua cái hồ nước phía trước.
Hồ nước này thoạt nhìn không được trong cho lắm, hơn nữa mặt trời không có chiếu tới đây, nhìn từ xa xa khung cảnh này lộ ra vài phần ảm đạm.
"Cô...cô gì ơi, làm phiền đỡ tôi một cái được không?". Hướng Vãn bước lên trước vài bước, đột nhiên ngồi xổm xuống, thở một cách khó nhọc mà thì thào.
Nghe được thanh âm, người bên hồ liền giật mình run lên, chờ quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái tuổi không chênh lệch so với mình lắm, cô ấy do dự hai giây mới đi tới vươn tay ra.
Bởi vì thể trạng không tốt nên Hướng Vãn rất gầy, không nghĩ tới cô gái đang vươn tay ra lúc này càng gầy hơn.
"Cảm...cảm ơn."
Hướng Vãn nắm lấy tay cô ấy, phát hiện lòng bàn tay của cô gái này còn lạnh hơn cả lòng bàn tay của cô.
Cô gái giúp đỡ cô không có nói chuyện, trầm mặc đỡ cô đi tới cái ghế dài gần đó, dùng tay lau đi mấy vết tro bụi nhìn không rõ vương trên ghế dài sau đó mới để cô ngồi xuống.
Hướng Vãn ngồi xuống, giơ tay đặt lên ngực, giống như đang cố bình ổn hô hấp. Một lát sau, cô lại lần nữa nói cảm ơn với cô gái kia: "Cảm ơn cô."
Cô gái lần này rốt cuộc lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà phản hồi một cầu: "Không cần khách sáo!"
Nói xong câu đó, cô ấy lặng lẽ liếc nhìn Hướng Vãn một cái, miệng mấp máy vài lần, cuối cùng cũng khô khốc hỏi ra một câu: "Cô bị làm sao vậy?"
"Tôi là đứa trẻ bị sinh non, từ lúc mới sinh ra thân thể đã không tốt, vừa rồi chắc là đi bộ nhiều quá nên có chút không thoải mái, ngồi nghỉ mệt một hồi là tốt rồi". Ngữ khí của Hướng Vãn có phần tùy ý.
Nghe thấy cô đi bộ nhiều thêm vài bước cũng không xong, cô gái kia hơi kinh ngạc mà há miệng, cảm thấy Hướng Vãn hình như...còn thảm hơn cả mình.
"Trị không hết sao?"
"Từ nhỏ đến lớn đã đi không biết bao nhiêu bác sĩ rồi, họ đều chỉ nói có thể chậm rãi điều dưỡng. Thực ra, lúc tôi mới vừa sinh ra, rất nhiều bác sĩ cảm thấy không thể nuôi lớn tôi được, tôi có thể sống tới bây giờ, ở trong mắt nhiều người đã là kỳ tích rồi."
A...Nói như vậy chẳng phải là...tương lai cô ấy sẽ....
Tuy rằng vừa mới gặp mặt, nhưng nghĩ đến cô xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ như vậy, mà có vận mệnh như vậy, cô gái kia nhịn không được cảm thấy đáng tiếc cho Hướng Vãn.
Đồng thời, cô ấy đột nhiên muốn tâm tình cùng ai đó.
"Từ lúc sinh ra tôi đã rất khỏe mạnh rồi, từ nhỏ đã bụ bẩm, cho đến khi trưởng thành cũng không có ốm lại...Lúc còn nhỏ còn đỡ, không tim không phổi, sau này lớn lên, nhìn thấy người khác gầy rất hâm mộ, lại nghe thấy những biệt danh giống như "con mập", "đồ mập địch" liền chịu không nổi, ngay cả khi người ta không mang theo ác ý..."
Cô gái nói, nước mắt vô thức chảy xuống.
Hướng Vãn thấy được, nhưng cô biết, đối phương không phải đang muốn được an ủi, cho nên cô không có lên tiếng, tiếp tục yên lặng lắng nghe.
"Cô xem tôi bây giờ có phải là rất gầy hay không? Ha ha, đều là dùng sức khỏe của tôi để đổi lấy nó...hu hu...". Cô ấy nói một hồi, đột nhiên khóc thành tiếng, nức nở: "Tôi chính là một con ngốc....Bởi vì quan tâm người khác nói, làm cho chính mình thành ra bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, kết quả là bị chê cười vì cái này biến thành bị chê cười vì cái khác, còn làm cho người trong nhà lo lắng không yên...Bởi vì tôi luôn tìm cách tự tử, mẹ của tôi cũng phải từ chức..."
Nhìn thấy cô ấy sụp đổ trượt từ trên ghế xuống, ngồi xổm trên mặt đất khóc lên, Hướng Vãn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, duỗi tay vỗ vỗ bả vai của cô ấy: "Mỗi ngày đều phải sống vì mình, không cần quá để ý cái nhìn của người khác hay người khác nói gì. Mỗi người sinh ra đều không có ai hoàn hảo cả, lúc xảy ra chuyện sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng chờ trải qua được rồi, quay đầu lại mà nhìn xem, thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm..."
Cô ấy vẫn tiếp tục khóc nức nở trong tiếng an ủi của Hướng Vãn, thanh âm dần dần dừng lại. Qua một hồi, cô ấy hình như muốn đứng lên, thân thể lại lảo đảo một cái, may mắn là Hướng Vãn đỡ kịp cho nên mới không té ngã.
"Không sao chứ?". Hướng Vãn đỡ cô ấy ngồi xuống ghế rồi hỏi.
Thanh âm cô ấy có chút khàn khàn: "Không sao, nói ra rồi, khóc xong rồi, về sau cũng thoải mái hơn nhiều."
Nhìn thấy cô ấy ngồi xổm không bao lâu liền choáng váng, hẳn là có bệnh thiếu máu, Hướng Vãn móc một cái bánh a giao từ trong túi ra, xé vỏ đưa qua cho cô ấy.
Cô gái này đúng là có chút thiếu máu, đồng thời vì giảm béo quá độ cho nên lúc này còn mắc bệnh kén ăn nhẹ.
Mùi hương bánh a giao hấp dẫn, nhưng với người vừa mới khóc một trận tới mức nghẹt mũi thì nó đã mất đi sự hấp dẫn rồi, trong lòng cô ấy không thật sự muốn ăn, nhưng không muốn cự tuyệt ý tốt của đối phương.
"Cảm ơn!". Cuối cùng, cô ấy vẫn nhận bánh a giao, hít sâu một hơi, cúi đầu cắn một miếng.
Đang chuẩn bị cảm thấy buồn nôn lúc này lại không xuất hiện, ngược lại hương vị thơm ngọt mềm mại này hình như đang khơi gợi vị giác của cô sống lại.
Cô gái kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Đây là cái gì?"
"Là bánh a giao tôi tự làm". Nhìn ra được cô ấy thích bánh a giao này, Hướng Vãn lại lấy ra cái nữa cho cô ấy.
Lần này cô gái không có nhận, mà hỏi: "Tôi có thể mua một ít không?"
Hướng Vãn không có cự tuyệt, có thể thèm ăn đồ ăn, chứng tỏ cô ấy thật sự đã đánh mắt ý niệm không tốt trong đầu rồi.
Có trời mới biết vừa rồi cô nhìn thấy cô gái này đứng ở bên hồ, giống như một giây tiếp theo cô ấy sẽ lập tức nhảy xuống, trong lòng cô có bao nhiêu hoảng hốt, xung quanh đây không có ai, mà cô cũng không biết bơi.
Sau khi lấy di động ra thêm bạn wechat với cô ấy, Hướng Vãn nói: "Tôi chuẩn bị về nhà, có muốn đi cùng không?"
"Được". Cô gái không có cự tuyệt.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Trên đường đi ra ngoài, hai người cũng không nói chuyện nữa, mãi cho đến lúc ra khỏi công viên, Hướng Vãn mới mới miệng mời cô ấy cùng ngồi xe về nhà.
Sau khi hai người lên xe, Hướng Vãn hỏi địa chỉ nhà cô gái, bảo tài xế đưa cô ấy về nhà trước. Lúc ngồi trên xe, không khí ghế sau thập phần yên tĩnh, đến lúc xe dừng lại, cô gái đột nhiên lên tiếng: "Tôi tên là Trình Gia Hoan."
"Tôi tên là Hướng Vãn, rất vui được làm quen với cô". Hướng Vãn cười cười vươn tay về phía cô ấy.
Trình Gia Hoan khẽ chạm đầu ngón tay cô một chút, chuyển tiền xe cho tài xế, sau đó mở cửa xe đi xuống.
"Cảm ơn......"
Khoảnh khắc đóng cửa xe kia chỉ bằng một cái chớp mắt, cô ấy nhẹ nhàng nói một tiếng, khi xe lái ra ngoài, cô ấy vẫn cúi đầu nhìn đuôi xe thật lâu.
Nghe được động tĩnh liền đoán được cô đang làm gì, Dương Điềm chủ động chạy tới, tấm tắc khen: "Oa...Vãn Vãn nấu ăn càng ngày càng tốt, canh này nhìn là biết uống ngon rồi!"
"Các cậu uống chút canh trước cho ấm bụng, chờ mình xào thêm hai đĩa thức ăn nữa là có thể ăn cơm."
Sau khi Hướng Vãn bưng mấy chén canh ra, bảo các cô ấy tự lấy uống.
Canh sườn thật sự quá thơm, Hạ Thanh vốn dĩ đang muốn nấu ăn cùng Hướng Vãn lúc này cũng nhịn không được, vừa bưng một chén canh lên vừa nói: "Vậy cậu cũng đừng vội, chờ mình uống canh xong sẽ vào nấu ăn với cậu."
"Đúng đó, đúng đó!". Dương Điềm gật gật đầu, nhanh tay lấy chén múc thêm một chén canh nữa, kéo Hướng Vãn đi ra ngoài.
Hướng Vãn không thể chống lại các cô ấy, chỉ có thể đi theo ra khỏi phòng bếp.
Tiết trời thu đông, còn gì sánh bằng một chén canh sườn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, ngon lành hấp dẫn?
Dương Điềm đi từ phòng bếp ra bàn ăn, nhịn không được cúi đầu húp một ngụm canh trên đường.
Canh vẫn còn nóng, nhấp một ngụm nhẹ nhàng, trong miệng tràn ngập vị thơm mặn ngọt, cho dù có nóng bỏng rát lưỡi cũng không thành vấn đề.
"Đứa ngốc này cẩn thận một chút!". Lý Mộc Di thấy cô ấy như vậy không nhịn được liền nhắc nhở.
Dương Điềm nuốt canh xuống, nói: "Cậu mới là đứa ngốc á!"
"Mình nói là cậu cẩn thận làm đổ canh đó! Lỗ tai của cậu để đâu vậy?"
"Ai bảo cậu nói chuyện không rõ ràng!"
Lý Mộc Di thấy hai cô ấy lại ỏm tỏi lên, lôi kéo Hướng Vãn ngồi xuống trước: "Mặc kệ hai đứa nó đi!"
Biết đức hạnh của các cô ấy chính là cái dạng này, Hướng Vãn cười cười gật đầu.
Bình thường gặp phải tình huống này, hai người sẽ cãi nhau một hồi lâu. Hôm nay đại khái là vì canh trong tay quá thơm, không đến một phút hai vị này đã ngừng chiến.
"Xương sườn này ngon quá à, miệng to ăn thịt mới sảng khoái."
"Mình lại cảm thấy táo đỏ này ăn còn ngon hơn cả thịt, canh thịt vừa vào miệng mặn ngọt vừa phải, lúc cắn vào quả táo một chút, cái vị mặn nhàn nhạt kia hòa quyện với hương vị ngọt ngào, một chút cũng không ngán, ngọt mà không ngán chút nào luôn, thịt táo vừa vào miệng là tan, dư vị đọng lại quá tuyệt vời."
Dương Điềm thích ăn thịt, uống mấy muỗng canh xong liền tập trung gặm xương sườn, nghe được lời bình của Hạ Thanh mới cảm thấy có hứng thú với táo đỏ.
Không ăn không biết, ăn một lần liền phát hiện, táo đỏ này quả thật là ăn còn muốn ngon hơn xương sườn, bình thường cô không thích kỷ tử, nhưng lúc này hương vị của nó thật sự không tệ.
"Tự nhiên cảm thấy hạnh phúc quá trời!"
Sau khi ăn hết xương sườn, bắp, cà rốt, táo đỏ và kỷ tử trong chén, một hơi uống sạch hơn phân nửa chén canh còn lại, Dương Điềm lại cảm thán muốn ăn nữa.
Hạ Thanh và Lý Mộc Di tuy rằng không có khoa trương như cô ấy, nhưng cũng tán đồng gật đầu.
"Trong nồi vẫn còn, muốn ăn nữa không?". Hướng Vãn nhìn thấy các cô ấy đều ăn đến ngon như vậy, trong lòng cũng rất cao hứng.
"Muốn muốn muốn!". Dương Điềm gật đầu, tự giác bưng chén chạy vào phòng bếp.
"Ê, cậu chừa cho bọn mình một chút với!". Thấy cô ấy đi vào phòng bếp nửa ngày chưa ra, Lý Mộc Di cũng bưng chén chạy vào.
Mấy người vừa cười vừa cãi cọ, cuối cùng một nồi canh xương sườn đầy ắp ăn đến nổi không còn lại một chút cặn.
"Mình thấy không cần nấu cơm nữa đâu, mình đã no rồi". Lý Mộc Di xoa xoa bụng nói.
"Vãn Vãn cậu ăn no chưa?". Hạ Thanh lúc này cũng cảm thấy rất no hỏi.
Hướng Vãn vốn ăn ít uống ít, tất nhiên gật đầu.
Nếu mọi người đều đã ăn no vậy thì không cần nấu cơm nữa.
Vốn dĩ chiều nay các cô chuẩn bị ra ngoài dạo phố, nhưng nhìn thấy sắc trời bên ngoài đột nhiên kéo mây đen, sau khi ăn no xong ai cũng lười vận động cho nên quyết định nằm liệt trên sô pha.
"Ăn quá ngon, mình cảm thấy buổi tối mình còn có thể ăn thêm một nồi nữa!". Dương Điềm vẫn chưa quên hương vị chén canh nói.
Lý Mộc Di liếc cô ấy một cái: "Không phải cậu nói tối nay muốn ăn lẩu sao?"
"Lẩu thì khi nào ăn mà không được". Dương Điềm phản bác.
Trong số ba người thì Hạ Thanh là người tinh tế nhất, nghe được lời này, không khỏi lên tiếng: "Mình nhìn thấy trong phòng bếp Vãn Vãn đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu lẩu rồi."
"Vậy thì ăn lẩu đi, mình thấy trời sắp mưa rồi, ngày mưa mà ăn lẩu mới càng thi vị". Dương Điềm lập tức sửa miệng.
"Cắt! Lúc trước không phải cậu nói là ngày mưa phải ăn gà rán mới thi vị sao?"
"Trọng điểm là trời mưa sao? Các em tập trung một chút nghe cô nói nè, trọng điểm là ngày đó phải xem xem cô muốn ăn cái gì!"
Nhìn biểu tình đắc ý của cái đồ tham ăn Dương Điềm này, Hướng Vãn nhịn không được cười rộ lên: "Tối nay mình dứt khoát hầm một nồi canh xương sườn làm nước lẩu, như vậy thì vừa có thể ăn lẩu vừa có thể ăn canh."
"Như vậy được đó được đó, lại còn có thể dưỡng sinh, một hòn đá trúng mấy con chim nhạn! Không hổ là Hướng Vãn, đã nắm vững toàn bộ ý nghĩa sâu xa của câu châm ngôn "con nít mới phải lựa chọn, người trưởng thành lấy tất cả"! Bổn cung có lời khen". Dương Điềm vui vẻ ôm lấy cánh tay cô: "Vãn Vãn à, cậu tốt lắm luôn á, nếu cậu mà là con trai thì tốt rồi, mình nhất định phải gả cho cậu..."
Nhìn cô ấy cọ đầu lại đây, Hướng Vãn cảm thấy giống như đang nuôi một con mèo nhỏ, thuận tay xoa xoa đỉnh đầu của cô ấy một hồi. Dương Điềm để một đầu tóc ngắn, tóc vừa đen lại vừa mềm, sờ lên cảm thấy rất thích.
Lý Mộc Di đảo mắt nhìn thấy một màn này, không nhịn được cũng vươn tay qua. Nhưng mà không chờ tới lúc tay cô tới gần, Dương Điềm đã ngẩng đầu hung dữ há mồm: "Plèeeee..."
Thấy cô ấy ở trước mặt Hướng Vãn thì ngoan ngoãn giống như một con mèo, còn ở trước mặt mình lại hung dữ như vậy, Lý Mộc Di nghiến răng nói: "Chó tiêu chuẩn kép!"
"Gâu gâu gâu gâu gâu...". Dương Điềm lập tức làm bộ muốn nhào qua cắn cô ấy.
"Được rồi được rồi, đừng giỡn nữa..."
Buổi trưa qua đi, bên ngoài quả nhiên đổ mưa. Biết Hướng Vãn có thói quen ngủ trưa, mọi người đẩy cô ấy về phòng ngủ, sau đó tắt tiếng đánh mấy ván game.
Chờ sau khi Hướng Vãn ngủ đủ giấc thức dậy, mang các cô ấy đi tham quan phòng bếp vô khuẩn một chút.
Đám người Dương Điềm không dám lộn xộn, nhưng khâu đóng gói thì không sao. Sau khi tham quan xong, các cô ấy giúp Hướng Vãn đóng gói mấy phần bánh a giao chưa kịp đóng gói, canh vừa vặn nửa cân một hộp.
Chờ đến khi các cô ấy giúp xong, Hướng Vãn cố ý để lại một ít hàng rời chia cho các cô ấy, đồng thời không ngừng nhắc nhở Dương Điềm, mỗi ngày cũng không thể ăn quá nhiều bánh a giao.
Chạng vạng, Hướng Vãn nói được làm được, quả nhiên đã nấu một nồi canh xương sườn. Dùng nước súp sườn heo nhà làm làm nước lẩu, dinh dưỡng vệ sinh lại ngon. Lúc ăn không có nhiều mùi lắm, vì thân thể Hướng Vãn không tốt nên không thể nêm quá cay, bọn Dương Điềm thì sao cũng được.
Ăn một cái lẩu tốn hơn hai giờ, chờ sau khi mọi người cùng nhau dọn dẹp tàn cụôc xong, đám Dương Điềm mới chuẩn bị rời đi, thậm chí còn hẹn nhau thời gian liên hoan tiếp theo.
Gặp gỡ bạn tốt là thời gian tươi đẹp nhất, Hướng Vãn tiễn các cô ấy đi liền đóng cửa lại, trên mặt vẫn mang theo tươi cười nhàn nhạt.
--Editor: Autumnnolove--
Một tuần mới bắt đầu, Hướng Vãn vẫn không nhận được đơn hàng nào mới, sau khi cô giao hết toàn bộ đơn hàng còn lại cho bên chuyển phát nhanh, thấy đúng lúc có thể nghỉ ngơi một chút.
Ăn bánh a giao liên tục nửa tháng, cô không chỉ xinh đẹp lên rất nhiều, mà cảm giác trạng thái thân thể lúc này chính là lúc tốt nhất trong từng ấy năm tới bây giờ.
Thời tiết sáng thứ ba rất đẹp, cô quyết định lặng lẽ đi đến công viên trong khu để đi dạo, thuận tiện đắm mình trong ánh nắng ấm áp.
Công viên cách chung cư không xa lắm, Hướng Vãn cảm thấy bản thân có thể đi bộ qua đó cho nên quyết định chậm rãi mà tản bộ.
Trước kia mỗi lần cô đi bộ nhiều một chút, sau lưng liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, chân cũng lạnh theo. Nhưng hôm nay, đại khái là nhờ công lao của bánh a giao trong khoảng thời gian này, cuối cùng cô cũng có cảm giác càng đi thì người càng ấm.
Đây là chứng minh cho thân thể của cô càng ngày càng chuyển biến tốt, nghĩ đến điểm này, bước chân của Hướng Vãn không khỏi nhẹ nhàng, thậm chí cảm thấy bầu trời hôm nay xanh hơn thường ngày, ánh mặt trời cũng ấm áp hơn, ngay cả người đi đường cũng đặc biệt đáng yêu.
Sau khi qua được đường lớn, cô nhìn thấy giày của đứa nhỏ được mẹ ôm vào trong ngực rớt ra, cô nhanh chân chạy tới ngặt lên, đuổi theo phía sau trả lại cho người ta.
Người mẹ trẻ nói lời cảm ơn với cô, lại nhắc nhở đứa nhỏ trong lòng ngực: "Mau cảm ơn chị xinh đẹp đi!"
Bé gái khoảng hai ba tuổi nãi thanh nãi khí* bắt chước người mẹ nói: "Mau cảm ơn chị xinh đẹp đi!"
(*) - 奶声奶气: chỉ âm thanh của trẻ nhỏ (Wattpad: Autumnnolove)
"Không cần cảm ơn". Hướng Vãn xua tay cười, lúc rời đi còn nghe được thanh âm của bé gái sau lưng đang bi bô học theo câu này của cô "Không cần cảm ơn."
Qua đường lớn đi thêm một đoạn không xa liền tới công viên.
Chắc là đang trong giờ hành chính, người trong công viên cũng không nhiều, tình cờ bắt gặp ai đó thì cơ bản cũng là người già hoặc người già mang theo trẻ nhỏ.
Hướng Vãn ngồi ở một cái đình nghỉ mát, nhàn nhã nghe một người già bên cạnh đang kéo đàn nhị, sau khi cô nghe ra được một đoạn là giai điệu lúc trước đi huấn luyện quân sự đã học qua "Tập bắn trở về", cô nhấp môi cười rộ lên.
Nghe thêm vài khúc nhạc nữa, cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ cô liền đứng dậy đi lòng vòng trong công viên.
Cái công viên này rất lớn, cô đi sâu vào bên trong thì ánh mặt trời cũng không còn ấm áp như cũ nữa.
Trong lúc cô đang chuẩn bị men theo đường cũ trở về, tìm một chỗ có ánh nắng ấm áp ngồi chơi một hồi, bỗng nhiên đảo mắt nhìn qua cái hồ nước phía trước.
Hồ nước này thoạt nhìn không được trong cho lắm, hơn nữa mặt trời không có chiếu tới đây, nhìn từ xa xa khung cảnh này lộ ra vài phần ảm đạm.
"Cô...cô gì ơi, làm phiền đỡ tôi một cái được không?". Hướng Vãn bước lên trước vài bước, đột nhiên ngồi xổm xuống, thở một cách khó nhọc mà thì thào.
Nghe được thanh âm, người bên hồ liền giật mình run lên, chờ quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái tuổi không chênh lệch so với mình lắm, cô ấy do dự hai giây mới đi tới vươn tay ra.
Bởi vì thể trạng không tốt nên Hướng Vãn rất gầy, không nghĩ tới cô gái đang vươn tay ra lúc này càng gầy hơn.
"Cảm...cảm ơn."
Hướng Vãn nắm lấy tay cô ấy, phát hiện lòng bàn tay của cô gái này còn lạnh hơn cả lòng bàn tay của cô.
Cô gái giúp đỡ cô không có nói chuyện, trầm mặc đỡ cô đi tới cái ghế dài gần đó, dùng tay lau đi mấy vết tro bụi nhìn không rõ vương trên ghế dài sau đó mới để cô ngồi xuống.
Hướng Vãn ngồi xuống, giơ tay đặt lên ngực, giống như đang cố bình ổn hô hấp. Một lát sau, cô lại lần nữa nói cảm ơn với cô gái kia: "Cảm ơn cô."
Cô gái lần này rốt cuộc lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà phản hồi một cầu: "Không cần khách sáo!"
Nói xong câu đó, cô ấy lặng lẽ liếc nhìn Hướng Vãn một cái, miệng mấp máy vài lần, cuối cùng cũng khô khốc hỏi ra một câu: "Cô bị làm sao vậy?"
"Tôi là đứa trẻ bị sinh non, từ lúc mới sinh ra thân thể đã không tốt, vừa rồi chắc là đi bộ nhiều quá nên có chút không thoải mái, ngồi nghỉ mệt một hồi là tốt rồi". Ngữ khí của Hướng Vãn có phần tùy ý.
Nghe thấy cô đi bộ nhiều thêm vài bước cũng không xong, cô gái kia hơi kinh ngạc mà há miệng, cảm thấy Hướng Vãn hình như...còn thảm hơn cả mình.
"Trị không hết sao?"
"Từ nhỏ đến lớn đã đi không biết bao nhiêu bác sĩ rồi, họ đều chỉ nói có thể chậm rãi điều dưỡng. Thực ra, lúc tôi mới vừa sinh ra, rất nhiều bác sĩ cảm thấy không thể nuôi lớn tôi được, tôi có thể sống tới bây giờ, ở trong mắt nhiều người đã là kỳ tích rồi."
A...Nói như vậy chẳng phải là...tương lai cô ấy sẽ....
Tuy rằng vừa mới gặp mặt, nhưng nghĩ đến cô xinh đẹp như vậy, lại còn trẻ như vậy, mà có vận mệnh như vậy, cô gái kia nhịn không được cảm thấy đáng tiếc cho Hướng Vãn.
Đồng thời, cô ấy đột nhiên muốn tâm tình cùng ai đó.
"Từ lúc sinh ra tôi đã rất khỏe mạnh rồi, từ nhỏ đã bụ bẩm, cho đến khi trưởng thành cũng không có ốm lại...Lúc còn nhỏ còn đỡ, không tim không phổi, sau này lớn lên, nhìn thấy người khác gầy rất hâm mộ, lại nghe thấy những biệt danh giống như "con mập", "đồ mập địch" liền chịu không nổi, ngay cả khi người ta không mang theo ác ý..."
Cô gái nói, nước mắt vô thức chảy xuống.
Hướng Vãn thấy được, nhưng cô biết, đối phương không phải đang muốn được an ủi, cho nên cô không có lên tiếng, tiếp tục yên lặng lắng nghe.
"Cô xem tôi bây giờ có phải là rất gầy hay không? Ha ha, đều là dùng sức khỏe của tôi để đổi lấy nó...hu hu...". Cô ấy nói một hồi, đột nhiên khóc thành tiếng, nức nở: "Tôi chính là một con ngốc....Bởi vì quan tâm người khác nói, làm cho chính mình thành ra bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, kết quả là bị chê cười vì cái này biến thành bị chê cười vì cái khác, còn làm cho người trong nhà lo lắng không yên...Bởi vì tôi luôn tìm cách tự tử, mẹ của tôi cũng phải từ chức..."
Nhìn thấy cô ấy sụp đổ trượt từ trên ghế xuống, ngồi xổm trên mặt đất khóc lên, Hướng Vãn rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, duỗi tay vỗ vỗ bả vai của cô ấy: "Mỗi ngày đều phải sống vì mình, không cần quá để ý cái nhìn của người khác hay người khác nói gì. Mỗi người sinh ra đều không có ai hoàn hảo cả, lúc xảy ra chuyện sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng chờ trải qua được rồi, quay đầu lại mà nhìn xem, thật ra cũng không có gì ghê gớm lắm..."
Cô ấy vẫn tiếp tục khóc nức nở trong tiếng an ủi của Hướng Vãn, thanh âm dần dần dừng lại. Qua một hồi, cô ấy hình như muốn đứng lên, thân thể lại lảo đảo một cái, may mắn là Hướng Vãn đỡ kịp cho nên mới không té ngã.
"Không sao chứ?". Hướng Vãn đỡ cô ấy ngồi xuống ghế rồi hỏi.
Thanh âm cô ấy có chút khàn khàn: "Không sao, nói ra rồi, khóc xong rồi, về sau cũng thoải mái hơn nhiều."
Nhìn thấy cô ấy ngồi xổm không bao lâu liền choáng váng, hẳn là có bệnh thiếu máu, Hướng Vãn móc một cái bánh a giao từ trong túi ra, xé vỏ đưa qua cho cô ấy.
Cô gái này đúng là có chút thiếu máu, đồng thời vì giảm béo quá độ cho nên lúc này còn mắc bệnh kén ăn nhẹ.
Mùi hương bánh a giao hấp dẫn, nhưng với người vừa mới khóc một trận tới mức nghẹt mũi thì nó đã mất đi sự hấp dẫn rồi, trong lòng cô ấy không thật sự muốn ăn, nhưng không muốn cự tuyệt ý tốt của đối phương.
"Cảm ơn!". Cuối cùng, cô ấy vẫn nhận bánh a giao, hít sâu một hơi, cúi đầu cắn một miếng.
Đang chuẩn bị cảm thấy buồn nôn lúc này lại không xuất hiện, ngược lại hương vị thơm ngọt mềm mại này hình như đang khơi gợi vị giác của cô sống lại.
Cô gái kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Đây là cái gì?"
"Là bánh a giao tôi tự làm". Nhìn ra được cô ấy thích bánh a giao này, Hướng Vãn lại lấy ra cái nữa cho cô ấy.
Lần này cô gái không có nhận, mà hỏi: "Tôi có thể mua một ít không?"
Hướng Vãn không có cự tuyệt, có thể thèm ăn đồ ăn, chứng tỏ cô ấy thật sự đã đánh mắt ý niệm không tốt trong đầu rồi.
Có trời mới biết vừa rồi cô nhìn thấy cô gái này đứng ở bên hồ, giống như một giây tiếp theo cô ấy sẽ lập tức nhảy xuống, trong lòng cô có bao nhiêu hoảng hốt, xung quanh đây không có ai, mà cô cũng không biết bơi.
Sau khi lấy di động ra thêm bạn wechat với cô ấy, Hướng Vãn nói: "Tôi chuẩn bị về nhà, có muốn đi cùng không?"
"Được". Cô gái không có cự tuyệt.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Trên đường đi ra ngoài, hai người cũng không nói chuyện nữa, mãi cho đến lúc ra khỏi công viên, Hướng Vãn mới mới miệng mời cô ấy cùng ngồi xe về nhà.
Sau khi hai người lên xe, Hướng Vãn hỏi địa chỉ nhà cô gái, bảo tài xế đưa cô ấy về nhà trước. Lúc ngồi trên xe, không khí ghế sau thập phần yên tĩnh, đến lúc xe dừng lại, cô gái đột nhiên lên tiếng: "Tôi tên là Trình Gia Hoan."
"Tôi tên là Hướng Vãn, rất vui được làm quen với cô". Hướng Vãn cười cười vươn tay về phía cô ấy.
Trình Gia Hoan khẽ chạm đầu ngón tay cô một chút, chuyển tiền xe cho tài xế, sau đó mở cửa xe đi xuống.
"Cảm ơn......"
Khoảnh khắc đóng cửa xe kia chỉ bằng một cái chớp mắt, cô ấy nhẹ nhàng nói một tiếng, khi xe lái ra ngoài, cô ấy vẫn cúi đầu nhìn đuôi xe thật lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.