Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
Chương 17: A
Lưu Tiểu Du
21/10/2024
Mà thôi, cháo trắng cũng được rồi.
Cô lôi từ trong ba lô ra hai quả trứng – thành quả “cày cuốc” được lúc mở rương ban ngày.
Thèm quá chịu không nổi thì cô mới tiếc rẻ lôi ra đấy.
Lấy một quả trứng, trứng trong trò chơi nhìn cũng sạch sẽ lắm nhưng cô vẫn theo thói quen rửa cho sạch sẽ.
Rửa xong, cô quẳng luôn vào nồi cháo cho tiện, đằng nào cũng nấu chung một lượt.
Cháo chưa chín, Vương Thanh Nghiên cũng không muốn ngồi chơi, cô tranh thủ vào trò chơi nông trại thu hoạch cà chua rồi trồng mẻ mới.
Tưới nước thì đã có giếng trời, nhưng phân bón thì hết sạch rồi, may mà có buff nhân đôi giúp bán đồ được nhiều vàng hơn, chứ không thì lấy đâu ra tiền mua phân bón trên shop.
Phân bón cũng không rẻ, mỗi túi 20 vàng, dùng được 10 lần, tính ra cũng tạm được.
Vương Thanh Nghiên liếc nhìn thanh kinh nghiệm từ cấp 2 lên cấp 3, sau một ngày cày cuốc miệt mài, cô cũng tích góp được nửa thanh kinh nghiệm rồi. Cô nhẩm tính, chắc tối mai là lên cấp 3 được rồi.
Lên cấp 3 là mở được chuồng gà rồi, tuy chỉ có mỗi một con gà thôi nhưng gà trong trò chơi đâu có đẻ theo ngày đâu.
Nửa tiếng là có một quả trứng rồi, một ngày thu hoạch được mười mấy quả, tha hồ mà ăn.
Còn dư thì bán cho người chơi khác, trứng gà là món hàng hot hòn họt đó.
Ai có của ăn của để một tí thì chẳng tiếc gì mà không mua một hai quả trứng về tẩm bổ.
Bếp cồn lửa nhỏ, nấu cũng phải mất đến nửa tiếng nồi cháo mới chịu chín.
Cháo nấu xong, chưa mở nắp đã thấy thơm phức, đúng là đồ của hệ thống có khác.
Cái mùi hương quyến rũ ấy khiến bao tử của Vương Thanh Nghiên réo gọi dữ dội.
Không phải cô chưa từng được nếm trải sơn hào hải vị, mà là vì…
Từ khi bị lạc vào cái thế giới quái gở này, ngày nào cũng sống trong sợ hãi, ngoài tô mì gói hôm qua, cô chỉ toàn gặm bánh mì khô khốc.
Bỗng dưng được thấy món ăn người thường, dù chỉ là bát cháo trắng, cũng đủ khiến cô thèm thuồng.
Vừa mở nắp, làn khói bốc lên nghi ngút, hương thơm gạo nếp ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
Vương Thanh Nghiên lấy bát đũa mua từ người chơi khác ra, húp soàn soạt.
Ăn xong, rửa bát đũa, cô mới bắt đầu bóc trứng một cách ung dung, thong thả.
Trứng trong trò chơi chẳng khác gì trứng ngoài đời thực, nhưng Vương Thanh Nghiên vẫn ăn rất từ tốn, không muốn lãng phí một chút nào.
Vừa ăn trứng, nước mắt Vương Thanh Nghiên bất giác lỏng tròng.
Cô nhớ nhà quá.
Thèm lẩu quá đi.
Thèm sườn kho tàu, thèm thịt kho tàu nữa.
Thèm được nằm dài trên sofa lướt điện thoại.
Thậm chí cô còn muốn quay lại đi làm, lương thấp cũng được, miễn là được sống yên ổn, không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị quái vật ăn như bây giờ.
Cứ thế vừa ăn vừa khóc, nước mắt chảy dài trên má, Vương Thanh Nghiên cũng mặc kệ, chẳng buồn lau.
Ăn xong quả trứng, cô đưa tay quệt nước mắt, đột nhiên đứng phắt dậy.
Ăn xong rồi thì bớt sướt mướt đi, dãy số liên tục giảm trên kênh thế giới kia là lời nhắc nhở rõ ràng nhất, không cố gắng sinh tồn thì cũng sẽ giống như những con số đó, chết không kèn không trống.
Vất vả lắm mới sống sót đến ngày thứ hai, cô còn muốn trở về thế giới thực, chuyện để tối đi ngủ rồi nghĩ.
Tự cổ vũ bản thân một phen, Vương Thanh Nghiên đứng dậy dọn dẹp vật tư thu được hôm nay.
Hôm nay vật phẩm giá trị nhất mà cô mở được là hai bình xăng lớn, một tấm thẻ cường hóa kính xe và một tấm thẻ gia cố lốp xe.
Còn lại toàn là đồ ăn thức uống với vật dụng sinh hoạt linh tinh.
Cô lôi từ trong ba lô ra hai quả trứng – thành quả “cày cuốc” được lúc mở rương ban ngày.
Thèm quá chịu không nổi thì cô mới tiếc rẻ lôi ra đấy.
Lấy một quả trứng, trứng trong trò chơi nhìn cũng sạch sẽ lắm nhưng cô vẫn theo thói quen rửa cho sạch sẽ.
Rửa xong, cô quẳng luôn vào nồi cháo cho tiện, đằng nào cũng nấu chung một lượt.
Cháo chưa chín, Vương Thanh Nghiên cũng không muốn ngồi chơi, cô tranh thủ vào trò chơi nông trại thu hoạch cà chua rồi trồng mẻ mới.
Tưới nước thì đã có giếng trời, nhưng phân bón thì hết sạch rồi, may mà có buff nhân đôi giúp bán đồ được nhiều vàng hơn, chứ không thì lấy đâu ra tiền mua phân bón trên shop.
Phân bón cũng không rẻ, mỗi túi 20 vàng, dùng được 10 lần, tính ra cũng tạm được.
Vương Thanh Nghiên liếc nhìn thanh kinh nghiệm từ cấp 2 lên cấp 3, sau một ngày cày cuốc miệt mài, cô cũng tích góp được nửa thanh kinh nghiệm rồi. Cô nhẩm tính, chắc tối mai là lên cấp 3 được rồi.
Lên cấp 3 là mở được chuồng gà rồi, tuy chỉ có mỗi một con gà thôi nhưng gà trong trò chơi đâu có đẻ theo ngày đâu.
Nửa tiếng là có một quả trứng rồi, một ngày thu hoạch được mười mấy quả, tha hồ mà ăn.
Còn dư thì bán cho người chơi khác, trứng gà là món hàng hot hòn họt đó.
Ai có của ăn của để một tí thì chẳng tiếc gì mà không mua một hai quả trứng về tẩm bổ.
Bếp cồn lửa nhỏ, nấu cũng phải mất đến nửa tiếng nồi cháo mới chịu chín.
Cháo nấu xong, chưa mở nắp đã thấy thơm phức, đúng là đồ của hệ thống có khác.
Cái mùi hương quyến rũ ấy khiến bao tử của Vương Thanh Nghiên réo gọi dữ dội.
Không phải cô chưa từng được nếm trải sơn hào hải vị, mà là vì…
Từ khi bị lạc vào cái thế giới quái gở này, ngày nào cũng sống trong sợ hãi, ngoài tô mì gói hôm qua, cô chỉ toàn gặm bánh mì khô khốc.
Bỗng dưng được thấy món ăn người thường, dù chỉ là bát cháo trắng, cũng đủ khiến cô thèm thuồng.
Vừa mở nắp, làn khói bốc lên nghi ngút, hương thơm gạo nếp ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
Vương Thanh Nghiên lấy bát đũa mua từ người chơi khác ra, húp soàn soạt.
Ăn xong, rửa bát đũa, cô mới bắt đầu bóc trứng một cách ung dung, thong thả.
Trứng trong trò chơi chẳng khác gì trứng ngoài đời thực, nhưng Vương Thanh Nghiên vẫn ăn rất từ tốn, không muốn lãng phí một chút nào.
Vừa ăn trứng, nước mắt Vương Thanh Nghiên bất giác lỏng tròng.
Cô nhớ nhà quá.
Thèm lẩu quá đi.
Thèm sườn kho tàu, thèm thịt kho tàu nữa.
Thèm được nằm dài trên sofa lướt điện thoại.
Thậm chí cô còn muốn quay lại đi làm, lương thấp cũng được, miễn là được sống yên ổn, không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị quái vật ăn như bây giờ.
Cứ thế vừa ăn vừa khóc, nước mắt chảy dài trên má, Vương Thanh Nghiên cũng mặc kệ, chẳng buồn lau.
Ăn xong quả trứng, cô đưa tay quệt nước mắt, đột nhiên đứng phắt dậy.
Ăn xong rồi thì bớt sướt mướt đi, dãy số liên tục giảm trên kênh thế giới kia là lời nhắc nhở rõ ràng nhất, không cố gắng sinh tồn thì cũng sẽ giống như những con số đó, chết không kèn không trống.
Vất vả lắm mới sống sót đến ngày thứ hai, cô còn muốn trở về thế giới thực, chuyện để tối đi ngủ rồi nghĩ.
Tự cổ vũ bản thân một phen, Vương Thanh Nghiên đứng dậy dọn dẹp vật tư thu được hôm nay.
Hôm nay vật phẩm giá trị nhất mà cô mở được là hai bình xăng lớn, một tấm thẻ cường hóa kính xe và một tấm thẻ gia cố lốp xe.
Còn lại toàn là đồ ăn thức uống với vật dụng sinh hoạt linh tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.