Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
Chương 37: A
Lưu Tiểu Du
21/10/2024
[Đại tỷ đỉnh quá, cho người ta thẻ bài được thì cho em một cái có được hông?]
[Địch Y: Não úng à? Biến!]
[Chị không phải thích làm màu à, cho em cái thẻ bài Lộ Lộ đi, em diễn với chị cả ngày luôn.]
[Địch Y: Trông tôi giống người dễ bị lừa vậy hả? Cút!]
Thanh niên mặt dày vẫn bám dai như đỉa, còn đại tỷ Địch Y thì không thèm lên tiếng nữa.
Vương Thanh Nghiên khinh thường mấy thành phần ăn xin này, đã vào game sinh tồn rồi, tự thân vận động mà kiếm cái ăn cái mặc cho ngon lành đi, xin xỏ làm gì cho mất mặt.
Núi dựa núi đổ, người dựa người chạy.
Nắm vận mệnh trong tay mình mới là thượng sách.
Vật phẩm phải tự tay làm ra mới oách, đi xin đồ của người ta, nhục!
Lỡ bị lừa thì sao?
Hay là mấy thanh niên này nghĩ mình nghèo rớt mùng tơi rồi, không sợ bị lừa?
Chắc lại kiểu "lì lợm sợ gì ai" đây mà.
Vương Thanh Nghiên cũng chịu thua với cái tư duy của mấy ông tướng này.
Ngó cái đồng hồ thì cũng đến giờ cô lên sàn bán nước rồi, cũng như mọi khi, hai tiếng sau là dọn hàng.
Vận may của cô nhà ta lúc nào cũng như cá gặp nước, nên nhu cầu về xăng xe cũng chẳng bao giờ là quá lớn, hôm nay mở rương hên hên lại ra được kha khá xăng.
Toàn là xăng chai vừa là chủ yếu, buổi chiều còn nổ ra được chai bự chà bá luôn.
Tiền nhiều để làm gì? Để tiêu chứ còn gì nữa.
Nhắn tin zai đẹp Tô Tử Nghiêu liền, hỏi xem anh nhà còn thẻ gì ngon ngon hông?
Vương Thanh Nghiên lựa tới lựa lui, cuối cùng quyết định chơi lớn, quất luôn cái thẻ tăng tốc ga.
Ít ra chạy trốn cũng nhanh hơn khối, lỡ sau này có phó bản đua xe thì cũng ngon lành cành đào.
Mà công nhận, cứ đứa nào rủng rỉnh là y như rằng auto nhắm ngay cái thẻ tăng tốc này.
Vương Thanh Nghiên lại giở tài mặc cả, dùng hai cái bánh mì sandwich thơm ngon đổi lấy ba cái thẻ gia cố.
Tuy có hơi lưỡng lự, nhưng zai đẹp Tô Tử Nghiêu vẫn gật đầu cái rụp.
Vừa nhận được thẻ, Vương Thanh Nghiên liền xài hết luôn không do dự.
Đêm đã khuya, Vương Thanh Nghiên thu hoạch mẻ nông sản cuối cùng trong game nông trại, rồi đem bán hết sạch.
Cuối cùng, như thường lệ, cô lại gom hết mớ đồ linh tinh bán nước được để gọn gàng bên cạnh.
Dọn dẹp đâu vào đấy xong xuôi là leo lên giường đánh một giấc.
Ngày thứ 7 trong game.
Vừa mở mắt ra là thấy mây đen giăng kín trời, tuy chưa mưa nhưng chắc cũng sắp mưa tới nơi rồi.
Vương Thanh Nghiên không khỏi lo lắng cho vụ mùa hôm nay, chẳng biết trời âm u thế này có ảnh hưởng gì đến việc xuất hiện của rương không nữa.
Thời tiết hôm nay xấu như vậy, Vương Thanh Nghiên cũng không muốn nán lại đây lâu, thôi khỏi nấu nướng gì nữa.
Đánh răng rửa mặt xong, cô ăn tạm mấy cái bánh bao mở được từ rương.
Uống thêm chút nước nóng đã chuẩn bị từ hôm qua, bụng dạ ấm áp rồi mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Trời âm u thế này chắc chắn là ảnh hưởng đến xác suất xuất hiện của mấy cái rương rồi.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên chơi chính thức, muộn nhất là 40 phút là cô đã gặp được một cái rương, vậy mà hôm nay, cái rương đầu tiên lại tốn tận một tiếng đồng hồ mới tìm thấy.
Canh giữ bên cạnh rương là một con quái vật ếch xanh lè.
Nó cứ nằm bẹp một chỗ, thỉnh thoảng lại "ộp ộp" kêu một tiếng.
Ngồi trên ghế lái, nhìn con quái vật ếch xanh lè ở đằng xa, Vương Thanh Nghiên thầm cảm ơn trời đất là mình không gặp phải con quái vật cóc mà mấy thánh trên kênh thế giới hay kể.
[Địch Y: Não úng à? Biến!]
[Chị không phải thích làm màu à, cho em cái thẻ bài Lộ Lộ đi, em diễn với chị cả ngày luôn.]
[Địch Y: Trông tôi giống người dễ bị lừa vậy hả? Cút!]
Thanh niên mặt dày vẫn bám dai như đỉa, còn đại tỷ Địch Y thì không thèm lên tiếng nữa.
Vương Thanh Nghiên khinh thường mấy thành phần ăn xin này, đã vào game sinh tồn rồi, tự thân vận động mà kiếm cái ăn cái mặc cho ngon lành đi, xin xỏ làm gì cho mất mặt.
Núi dựa núi đổ, người dựa người chạy.
Nắm vận mệnh trong tay mình mới là thượng sách.
Vật phẩm phải tự tay làm ra mới oách, đi xin đồ của người ta, nhục!
Lỡ bị lừa thì sao?
Hay là mấy thanh niên này nghĩ mình nghèo rớt mùng tơi rồi, không sợ bị lừa?
Chắc lại kiểu "lì lợm sợ gì ai" đây mà.
Vương Thanh Nghiên cũng chịu thua với cái tư duy của mấy ông tướng này.
Ngó cái đồng hồ thì cũng đến giờ cô lên sàn bán nước rồi, cũng như mọi khi, hai tiếng sau là dọn hàng.
Vận may của cô nhà ta lúc nào cũng như cá gặp nước, nên nhu cầu về xăng xe cũng chẳng bao giờ là quá lớn, hôm nay mở rương hên hên lại ra được kha khá xăng.
Toàn là xăng chai vừa là chủ yếu, buổi chiều còn nổ ra được chai bự chà bá luôn.
Tiền nhiều để làm gì? Để tiêu chứ còn gì nữa.
Nhắn tin zai đẹp Tô Tử Nghiêu liền, hỏi xem anh nhà còn thẻ gì ngon ngon hông?
Vương Thanh Nghiên lựa tới lựa lui, cuối cùng quyết định chơi lớn, quất luôn cái thẻ tăng tốc ga.
Ít ra chạy trốn cũng nhanh hơn khối, lỡ sau này có phó bản đua xe thì cũng ngon lành cành đào.
Mà công nhận, cứ đứa nào rủng rỉnh là y như rằng auto nhắm ngay cái thẻ tăng tốc này.
Vương Thanh Nghiên lại giở tài mặc cả, dùng hai cái bánh mì sandwich thơm ngon đổi lấy ba cái thẻ gia cố.
Tuy có hơi lưỡng lự, nhưng zai đẹp Tô Tử Nghiêu vẫn gật đầu cái rụp.
Vừa nhận được thẻ, Vương Thanh Nghiên liền xài hết luôn không do dự.
Đêm đã khuya, Vương Thanh Nghiên thu hoạch mẻ nông sản cuối cùng trong game nông trại, rồi đem bán hết sạch.
Cuối cùng, như thường lệ, cô lại gom hết mớ đồ linh tinh bán nước được để gọn gàng bên cạnh.
Dọn dẹp đâu vào đấy xong xuôi là leo lên giường đánh một giấc.
Ngày thứ 7 trong game.
Vừa mở mắt ra là thấy mây đen giăng kín trời, tuy chưa mưa nhưng chắc cũng sắp mưa tới nơi rồi.
Vương Thanh Nghiên không khỏi lo lắng cho vụ mùa hôm nay, chẳng biết trời âm u thế này có ảnh hưởng gì đến việc xuất hiện của rương không nữa.
Thời tiết hôm nay xấu như vậy, Vương Thanh Nghiên cũng không muốn nán lại đây lâu, thôi khỏi nấu nướng gì nữa.
Đánh răng rửa mặt xong, cô ăn tạm mấy cái bánh bao mở được từ rương.
Uống thêm chút nước nóng đã chuẩn bị từ hôm qua, bụng dạ ấm áp rồi mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
Trời âm u thế này chắc chắn là ảnh hưởng đến xác suất xuất hiện của mấy cái rương rồi.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên chơi chính thức, muộn nhất là 40 phút là cô đã gặp được một cái rương, vậy mà hôm nay, cái rương đầu tiên lại tốn tận một tiếng đồng hồ mới tìm thấy.
Canh giữ bên cạnh rương là một con quái vật ếch xanh lè.
Nó cứ nằm bẹp một chỗ, thỉnh thoảng lại "ộp ộp" kêu một tiếng.
Ngồi trên ghế lái, nhìn con quái vật ếch xanh lè ở đằng xa, Vương Thanh Nghiên thầm cảm ơn trời đất là mình không gặp phải con quái vật cóc mà mấy thánh trên kênh thế giới hay kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.