Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
Chương 53: A
Lưu Tiểu Du
21/10/2024
Người chơi đều biết đây là một cơ hội tốt, dù sao ở trong phụ bản này là dùng tiền heo để mua, nếu ra ngoài tiền heo không dùng được thì phải cần đến thẻ - thứ mà mọi người dựa vào để sinh tồn - để mua.
Đã có cách đơn giản rồi thì đừng làm phức tạp thêm nữa.
Bị chặn lại, lại bị bao vây không cho đi, Vương Thanh Nghiên chỉ đành lấy xúc xích từ trong ba lô ra.
Lần này những người chặn cô ấy không còn lề mề nữa, có người mua một lần 50 cây.
Cuối cùng, xúc xích trong kho của Vương Thanh Nghiên lại được bán hết sạch.
Lần này là thật sự hết rồi, thấy vẫn còn người lục tục kéo đến, Vương Thanh Nghiên vội vàng thu tiền rồi nhân lúc đông người chuồn mất.
Bây giờ không chạy thì lát nữa khỏi chạy, dù sao cô cũng không thể chứng minh được xúc xích trong kho của mình đã hết.
Hôm nay đã nói trước với Mập Trà Trà rồi, nên không cần cô phải chạy khắp nơi tìm gian hàng mua thịt heo nữa.
Vương Thanh Nghiên trở về căn nhà thuê, Mập Trà Trà vừa từ ngoài vào, có lẽ hôm nay chạy vặt mệt thật, bà ấy vừa vào đã thở hổn hển, sau đó tự rót cho mình một ly trà.
Vừa mới khoe với Vương Thanh Nghiên là mình đã hoàn thành nhiệm vụ, thì nghe Vương Thanh Nghiên trước là khen ngợi bà ấy một phen, sau đó lại lấy ra một đống tiền heo bảo bà ấy đi tìm người quen mua thịt heo.
Mập Trà Trà ngơ ngác ngồi trên ghế, ly trà trên tay còn chưa kịp bỏ xuống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đống tiền xu chất thành núi nhỏ trên bàn.
Bà ấy đâu phải đang thèm muốn đống tiền này, hôm nay Mập Trà Trà đã chạy vô số chuyến, vừa mới tiêu hết sạch số tiền mà Vương Thanh Nghiên đưa cho.
Bây giờ lại thêm một đống tiền nữa, đôi chân vừa mới ngồi xuống để nghỉ ngơi sau một ngày chạy vặt đến nhức mỏi lại có cảm giác tê dại.
Lớn đến từng này, Mập Trà Trà chưa bao giờ ghét tiền heo đến thế.
Chứng kiến vẻ mặt của Mập Trà Trà từ phấn khích chuyển sang thất vọng, ánh mắt từ tự mãn chuyển sang ảm đạm, Vương Thanh Nghiên nhếch mép cười thầm.
Thực ra Mập Trà Trà chẳng muốn làm nữa đâu, tuy rằng mỗi lần Vương Thanh Nghiên đều hứa cho thêm tiền boa, nhưng mà bà ấy cũng đâu có cần nhiều đến thế.
Xét cho cùng thì đám ngoại lai này rồi cũng sẽ đi thôi, có nhiều đến mấy thì cũng có mua được mấy món ngon lành ở quê bà ấy đâu.
Bà ấy đi từng nhà gom thịt heo, vì cần gấp nên số lượng không đủ, lúc này đành phải tự mình ra tay.
Tự mình ở xưởng chặt còn chưa đủ, còn phải bỏ tiền ra chặt xương ở nhà người ta.
Đâu phải thích tự hành hạ bản thân, Mập Trà Trà không muốn đồng ý, đặt cốc trà xuống, vừa định từ chối khéo léo.
Thơm phức, đẹp mắt, lại còn là đồ ăn nữa chứ!
Mập Trà Trà thật sự bị kinh diễm, hai mắt sáng rực, vội vàng hỏi Vương Thanh Nghiên đây là món gì.
“Bánh kem tỏ tình hình trái tim hồng phấn hệ tiên nữ.”
Không phải Vương Thanh Nghiên muốn đọc dài dòng như vậy, mà là giới thiệu trên hệ thống của cái bánh này ghi như thế.
Màu hồng phấn, nhan sắc cực phẩm.
Nhưng mà trên đó lại không có miếng trái cây nào, với tư cách là một người yêu thích bánh kem trái cây, Vương Thanh Nghiên cực kỳ ghét bỏ cái bánh này.
Ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng mà vứt đi thì không thể nào vứt được, Vương Thanh Nghiên đã rút được nó từ lâu rồi, chỉ là chưa ăn thôi.
Cô cũng đâu có thiếu ăn, nên cứ để trong kho, lười lấy ra.
Vương Thanh Nghiên không thích lắm, nhưng Mập Trà Trà lại là lần đầu tiên nhìn thấy, liền yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên.
Đã có cách đơn giản rồi thì đừng làm phức tạp thêm nữa.
Bị chặn lại, lại bị bao vây không cho đi, Vương Thanh Nghiên chỉ đành lấy xúc xích từ trong ba lô ra.
Lần này những người chặn cô ấy không còn lề mề nữa, có người mua một lần 50 cây.
Cuối cùng, xúc xích trong kho của Vương Thanh Nghiên lại được bán hết sạch.
Lần này là thật sự hết rồi, thấy vẫn còn người lục tục kéo đến, Vương Thanh Nghiên vội vàng thu tiền rồi nhân lúc đông người chuồn mất.
Bây giờ không chạy thì lát nữa khỏi chạy, dù sao cô cũng không thể chứng minh được xúc xích trong kho của mình đã hết.
Hôm nay đã nói trước với Mập Trà Trà rồi, nên không cần cô phải chạy khắp nơi tìm gian hàng mua thịt heo nữa.
Vương Thanh Nghiên trở về căn nhà thuê, Mập Trà Trà vừa từ ngoài vào, có lẽ hôm nay chạy vặt mệt thật, bà ấy vừa vào đã thở hổn hển, sau đó tự rót cho mình một ly trà.
Vừa mới khoe với Vương Thanh Nghiên là mình đã hoàn thành nhiệm vụ, thì nghe Vương Thanh Nghiên trước là khen ngợi bà ấy một phen, sau đó lại lấy ra một đống tiền heo bảo bà ấy đi tìm người quen mua thịt heo.
Mập Trà Trà ngơ ngác ngồi trên ghế, ly trà trên tay còn chưa kịp bỏ xuống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đống tiền xu chất thành núi nhỏ trên bàn.
Bà ấy đâu phải đang thèm muốn đống tiền này, hôm nay Mập Trà Trà đã chạy vô số chuyến, vừa mới tiêu hết sạch số tiền mà Vương Thanh Nghiên đưa cho.
Bây giờ lại thêm một đống tiền nữa, đôi chân vừa mới ngồi xuống để nghỉ ngơi sau một ngày chạy vặt đến nhức mỏi lại có cảm giác tê dại.
Lớn đến từng này, Mập Trà Trà chưa bao giờ ghét tiền heo đến thế.
Chứng kiến vẻ mặt của Mập Trà Trà từ phấn khích chuyển sang thất vọng, ánh mắt từ tự mãn chuyển sang ảm đạm, Vương Thanh Nghiên nhếch mép cười thầm.
Thực ra Mập Trà Trà chẳng muốn làm nữa đâu, tuy rằng mỗi lần Vương Thanh Nghiên đều hứa cho thêm tiền boa, nhưng mà bà ấy cũng đâu có cần nhiều đến thế.
Xét cho cùng thì đám ngoại lai này rồi cũng sẽ đi thôi, có nhiều đến mấy thì cũng có mua được mấy món ngon lành ở quê bà ấy đâu.
Bà ấy đi từng nhà gom thịt heo, vì cần gấp nên số lượng không đủ, lúc này đành phải tự mình ra tay.
Tự mình ở xưởng chặt còn chưa đủ, còn phải bỏ tiền ra chặt xương ở nhà người ta.
Đâu phải thích tự hành hạ bản thân, Mập Trà Trà không muốn đồng ý, đặt cốc trà xuống, vừa định từ chối khéo léo.
Thơm phức, đẹp mắt, lại còn là đồ ăn nữa chứ!
Mập Trà Trà thật sự bị kinh diễm, hai mắt sáng rực, vội vàng hỏi Vương Thanh Nghiên đây là món gì.
“Bánh kem tỏ tình hình trái tim hồng phấn hệ tiên nữ.”
Không phải Vương Thanh Nghiên muốn đọc dài dòng như vậy, mà là giới thiệu trên hệ thống của cái bánh này ghi như thế.
Màu hồng phấn, nhan sắc cực phẩm.
Nhưng mà trên đó lại không có miếng trái cây nào, với tư cách là một người yêu thích bánh kem trái cây, Vương Thanh Nghiên cực kỳ ghét bỏ cái bánh này.
Ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng mà vứt đi thì không thể nào vứt được, Vương Thanh Nghiên đã rút được nó từ lâu rồi, chỉ là chưa ăn thôi.
Cô cũng đâu có thiếu ăn, nên cứ để trong kho, lười lấy ra.
Vương Thanh Nghiên không thích lắm, nhưng Mập Trà Trà lại là lần đầu tiên nhìn thấy, liền yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.