Trên Quốc Lộ Cầu Sinh, Ta Tích Trữ Gấp Đôi Vật Tư
Chương 64: A
Lưu Tiểu Du
21/10/2024
[Đến hồi kết thúc phó bản, chắc chả còn thấy tí nhân tính nào nữa đâu. Bọn tui là game thủ thì còn đỡ, ít ra tay nào cũng có đồ tích trữ, bánh mì ngũ cốc mà ngán đến tận cổ cũng phải cắn răng mà ăn cho no. Chứ dân bản địa thì trong tay chỉ còn sót lại vài món đồ ăn bị ô nhiễm. Ăn thì chết mà không ăn thì cũng chết, nếu là mấy ông thì mấy ông chọn cái nào?]
Kênh thế giới lúc này ngập tràn những dòng tâm sự của các thánh game thủ sống sót sau khi bước ra từ phó bản tử thần. Đám người thi nhau kể về đủ loại tình huống hãi hùng nghe muốn rợn tóc gáy.
Dù cho có khó nuốt trôi đến mấy, Vương Thanh Nghiên vẫn ép mình phải khắc sâu những điều này vào trong đầu.
Cũng giống như những cao nhân trên kênh thế giới vẫn thường bảo, có ai mà suốt ngày được vào phó bản gà đâu. Sớm muộn gì cô nàng cũng phải đối mặt với mấy cái thế giới kinh dị kia thôi.
Đã có người dám bộc bạch tất tần tật những chuyện này ra như thế, dù có kinh dị đến đâu thì cô cũng phải cố mà nhét hết vào đầu, nhỡ đâu ngày nào đó mấy cái kinh nghiệm xương máu này lại là thứ cứu mạng cô thì sao.
Vương Thanh Nghiên chăm chú hóng hớt, mấy thánh game thủ khác cũng đâu phải dạng vừa, ai nấy đều dán mắt vào những thông tin quan trọng này.
Thậm chí có mấy thanh niên còn nhanh trí hơn, hễ phát hiện ra điều gì hay muốn biết thêm chi tiết gì là y như rằng sẽ nhảy vào kênh thế giới hỏi dò mấy thánh từng kinh qua phó bản tử thần.
500 anh em trên kênh thi nhau hiến kế, nghĩ ra cách gì là lại tung lên cho cả làng cùng chém gió, cùng bàn luận xem nếu gặp nguy hiểm thì nên xử lý ra sao.
Nhưng mà thứ khiến 500 anh em quan tâm nhất vẫn là cái khu an toàn, nó là cái quái gì vậy?
[Tui cũng là một con dân cày cuốc từng lết xác qua phó bản tử thần đây nè. Mà hồi đó trong phó bản thì chỉ lo cắm đầu cắm cổ mà chạy, nên cũng chả để ý xem cái khu an toàn nó xuất hiện theo kiểu gì. Giờ đọc mấy cái ví dụ mà mọi người kể thì cũng rút ra được vài điểm.
Có mấy chỗ là khu an toàn cố định, mấy chỗ đó chỉ xuất hiện ở mấy nơi đặc biệt thôi.
Nói vậy chắc nhiều ông bảo tui nói sạo, nhưng mà cứ bình tĩnh nghe tui nói hết đã.
Cao nhất, kiên cố nhất, xa nhất, sâu nhất.
Ít nhất thì trong mấy cái "nhất" đó chắc chắn sẽ có khu an toàn.
Còn những khu an toàn khác thì nó xuất hiện kiểu như random ý.]
[Hình như đúng là có mấy khu nằm ở mấy chỗ đặc biệt thật, hơn nữa mấy khu an toàn ở mấy chỗ bá đạo nhất đó hình như cũng tồn tại lâu nhất.]
"Mấy chỗ đặc biệt nhất?" Vương Thanh Nghiên lẩm bẩm, ghi nhớ kỹ thông tin này vào trong lòng.
Trên kênh thế giới liên tục xuất hiện những dòng mô tả về những điều tận mắt chứng kiến và nghe ngóng được trong phó bản, Vương Thanh Nghiên chăm chú theo dõi, lúc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã thấy sắp đến nửa đêm.
Cô không dám lãng phí thời gian thêm nữa, ở trong phó bản thịt heo được hai ngày rưỡi, bỏ lỡ không biết bao nhiêu rương báu rồi, ngày mai cô còn phải dậy sớm lái xe đi loot đồ nữa.
Còn về phần số vật tư kiếm được trong phó bản, lúc này Vương Thanh Nghiên đã quẳng ra sau đầu hết rồi.
Đồ ăn ngon có cái gì vui bằng việc đi đập quái loot đồ đâu.
Có thể là do đã quá giờ ngủ, cũng có thể là do những sự kiện trên kênh thế giới đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng cô, tối hôm đó Vương Thanh Nghiên ngủ không được ngon giấc.
Kênh thế giới lúc này ngập tràn những dòng tâm sự của các thánh game thủ sống sót sau khi bước ra từ phó bản tử thần. Đám người thi nhau kể về đủ loại tình huống hãi hùng nghe muốn rợn tóc gáy.
Dù cho có khó nuốt trôi đến mấy, Vương Thanh Nghiên vẫn ép mình phải khắc sâu những điều này vào trong đầu.
Cũng giống như những cao nhân trên kênh thế giới vẫn thường bảo, có ai mà suốt ngày được vào phó bản gà đâu. Sớm muộn gì cô nàng cũng phải đối mặt với mấy cái thế giới kinh dị kia thôi.
Đã có người dám bộc bạch tất tần tật những chuyện này ra như thế, dù có kinh dị đến đâu thì cô cũng phải cố mà nhét hết vào đầu, nhỡ đâu ngày nào đó mấy cái kinh nghiệm xương máu này lại là thứ cứu mạng cô thì sao.
Vương Thanh Nghiên chăm chú hóng hớt, mấy thánh game thủ khác cũng đâu phải dạng vừa, ai nấy đều dán mắt vào những thông tin quan trọng này.
Thậm chí có mấy thanh niên còn nhanh trí hơn, hễ phát hiện ra điều gì hay muốn biết thêm chi tiết gì là y như rằng sẽ nhảy vào kênh thế giới hỏi dò mấy thánh từng kinh qua phó bản tử thần.
500 anh em trên kênh thi nhau hiến kế, nghĩ ra cách gì là lại tung lên cho cả làng cùng chém gió, cùng bàn luận xem nếu gặp nguy hiểm thì nên xử lý ra sao.
Nhưng mà thứ khiến 500 anh em quan tâm nhất vẫn là cái khu an toàn, nó là cái quái gì vậy?
[Tui cũng là một con dân cày cuốc từng lết xác qua phó bản tử thần đây nè. Mà hồi đó trong phó bản thì chỉ lo cắm đầu cắm cổ mà chạy, nên cũng chả để ý xem cái khu an toàn nó xuất hiện theo kiểu gì. Giờ đọc mấy cái ví dụ mà mọi người kể thì cũng rút ra được vài điểm.
Có mấy chỗ là khu an toàn cố định, mấy chỗ đó chỉ xuất hiện ở mấy nơi đặc biệt thôi.
Nói vậy chắc nhiều ông bảo tui nói sạo, nhưng mà cứ bình tĩnh nghe tui nói hết đã.
Cao nhất, kiên cố nhất, xa nhất, sâu nhất.
Ít nhất thì trong mấy cái "nhất" đó chắc chắn sẽ có khu an toàn.
Còn những khu an toàn khác thì nó xuất hiện kiểu như random ý.]
[Hình như đúng là có mấy khu nằm ở mấy chỗ đặc biệt thật, hơn nữa mấy khu an toàn ở mấy chỗ bá đạo nhất đó hình như cũng tồn tại lâu nhất.]
"Mấy chỗ đặc biệt nhất?" Vương Thanh Nghiên lẩm bẩm, ghi nhớ kỹ thông tin này vào trong lòng.
Trên kênh thế giới liên tục xuất hiện những dòng mô tả về những điều tận mắt chứng kiến và nghe ngóng được trong phó bản, Vương Thanh Nghiên chăm chú theo dõi, lúc ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã thấy sắp đến nửa đêm.
Cô không dám lãng phí thời gian thêm nữa, ở trong phó bản thịt heo được hai ngày rưỡi, bỏ lỡ không biết bao nhiêu rương báu rồi, ngày mai cô còn phải dậy sớm lái xe đi loot đồ nữa.
Còn về phần số vật tư kiếm được trong phó bản, lúc này Vương Thanh Nghiên đã quẳng ra sau đầu hết rồi.
Đồ ăn ngon có cái gì vui bằng việc đi đập quái loot đồ đâu.
Có thể là do đã quá giờ ngủ, cũng có thể là do những sự kiện trên kênh thế giới đã để lại ấn tượng quá sâu đậm trong lòng cô, tối hôm đó Vương Thanh Nghiên ngủ không được ngon giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.