Quyển 1 - Chương 8: Bị bắt cưỡi mây
Trang Trang
18/12/2013
Thấy nàng vui vẻ như vậy, Hoàng Vũ nhất thời bỗng có cảm giác ngóng
trông mặt trời xuống núi. Tâm trí hắn trong một thoáng xúc động, ánh mắt màu xanh hạ xuống hiện lên vẻ sắc bén. Hắn sao có thể dễ dàng lại bị
một tiểu phàm tiên ảnh hưởng đến tâm tình của mình như vậy?
Anh ta là một gốc cây vì thiếu nước mà phải trốn tránh mặt trời, thật đáng thương! Đường Miểu thở dài, tựa như người thiếu dưỡng khí, mỗi ngày đều nín thở sẽ khổ sở đến thế nào? Nàng nhặt một chiếc lá rụng trên bãi đá, thương tiếc nói: “Mùa hạ hàng năm anh đều ngày trú ẩn đêm mới ra sao? Tôi sẽ phối hợp thật tốt, vừa vặn buổi tối anh có thể dạy tôi tu luyện linh lực thế nào.”
Ánh mắt Hoàng Vũ từ từ ấm lại. Hắn cười cười tự giễu, mùa hạ Đông Hoang, hắn có ngày nào không phải ngóng trông mặt trời lặn mặt trăng lên? Nàng làm sao có thể ảnh hưởng đến mình chứ.
“Không được quấy rầy ta! Biết không?” Hắn cố ý lạnh lùng nói, mặc niệm pháp quyết.
Làn sương màu xanh mỏng manh tràn ra, dịu dàng vây quanh ánh nắng chiếu xuyên vào hang. Đường Miểu kinh ngạc nhìn, khuôn mặt Hoàng Vũ như được phủ một tầng lụa mỏng, càng phát ra vẻ yêu mị, trong chớp mắt đã biến mất trong làn sương xanh lục.
Trong hang đột nhiên sáng rực, trong làn sương bắn ra vô số những đốm sáng màu xanh lục.
Cây phượng hoàng cao lớn từ giữa ánh sáng xanh vươn cành xòe lá, những cành lá xanh, những đóa hoa màu tím hồng trồi ra với tốc độ nhanh chóng mắt thường có thể nhận thấy. Ánh sáng xanh giống như những thiên sứ nhỏ nghịch ngợm không ngừng lấp lánh vụt tắt rồi lại lóe sáng xoay quanh cây lá.
Đường Miểu cứ thế mà há to miệng, ngửa cổ nhìn theo thân cây đang không ngừng cao lên, thẳng cho đến lúc đau hết cả cổ cũng chưa hết kinh ngạc trong lòng. Nàng không có cách nào hình dung ra sự việc đáng ngạc nhiên thế này. Xinh đẹp huyền ảo trong phút chốc khiến nàng vô thức ngừng thở, cây phượng hoàng trước mặt… đẹp đến mức khiến nàng không thở nổi.
Bốn phía lại trở về tĩnh lặng, chỉ có những hạt bụi li ti dưới ánh nắng gay gắt vẫn vui vẻ nhảy nhót như cũ.
Đường Miểu cẩn thận ngồi lên giường đá, ôm đầu gối tì cằm lên, không gây ra một tiếng động nào. Nàng nhìn cây phượng hoàng chằm chằm, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Chấn động, hiếu kỳ, giật mình, còn có sợ sệt và kinh hãi. Nàng vươn tay ra, ý niệm vừa ra lệnh, khối Bạch Ngọc Quyết liền hiện trong lòng bàn tay. Nàng có chứng minh thư của tiên giới, cũng không phải ở lậu, không phải xâm nhập phi pháp, nàng còn sợ gì chứ? Hoàng Vũ không phải đã nói, có cái này, nàng cũng đã bỏ đi thân xác phàm trần trở thành tiên thể. Không phải nàng cũng có linh lực của thần tiên hay sao?
Nhưng Đường Miểu vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đối với tương lại mù mịt. Nhiệt độ ban ngày quá cao, nàng không mặc áo choàng rộng của Hoàng Vũ, nhìn lại mình áo cộc quần đùi, nàng thật sự có thể ở tiên giới nặng nhọc cả đời? Nhưng Đông Hoang này chẳng có gì cả, chẳng lẽ sau này nàng cứ phải ở mãi chỗ này làm một nữ thái sơn?
Đường Miểu thở dài nằm xuống giường đá, mặt nàng áp xuống lớp lá cây khô dày, hít thở mùi hương thảo mộc thoang thoảng yên lặng ngủ. Hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lặng lẽ bị thấm khô.
Mặt trời lặn, trăng lên, cây phượng hoàng lại hiện thành hình người, Hoàng Vũ thoải mái duỗi thắt lưng uể oải gọi: “Rời giường mau, ngươi ngủ tiếp nữa, ta đi luôn đó.”
Đường Miểu lên tiếng đáp, ngồi dậy, mắt còn chưa mở ra đã kêu lên: “Tôi tỉnh đây!”
Nàng nhảy xuống giường đá, biết ban đêm lạnh, liền thuận tay kéo luôn áo Hoàng Vũ khoác lên người mình. Kéo tay áo lên, lại nâng vạt áo khỏi quét xuống đất, áo khoác ngoài rộng thùng thình mặc trên người nàng, trông Đường Miểu cực kỳ giống một cái mầm lá mới nhú ra đầu cành.
Hoàng Vũ nhịn cười nói: “Ta sẽ tặng ngươi bộ xiêm y, miễn cho đi đường té ngã lại liên lụy đến ta!”
Hắn tiện tay cầm lá rụng trên giường đá, mặc niệm pháp quyết. Một bộ xiêm y xuất hiện trước mắt Đường Miểu. Một chiếc áo ngoài màu vàng nhạt, quần cùng màu, thắt lưng màu vàng, còn có một đôi giày.
“Whoa, Hoàng Vũ, anh thật lợi hại!” Đường Miểu vui mừng vuốt vuốt bộ xiên y biến từ lá khô, tấm tắc khen.
Cái này đã gọi là lợi hại? Nha đầu không có nhãn lực chi hết! Hoàng Vũ khinh thường nhìn nàng một cái, không quay đầu lại nói: “Ta chờ ngươi ngoài động.”
Đường Miểu đáp lời một tiếng, thích thú vô cùng cầm lấy áo ngoài, chạm vào cảm thấy mềm mại, trên mặt vải hiện ra hoa văn chìm mờ mờ hình gân lá. Đường Miểu nhanh chóng thay, vừa vặn. Cột chặt dây lưng xong, vạt áo trường bào rất rộng, tay áo rộng thùng thình khiến nàng giơ tay nhấc chân sinh ra một cảm giác phiêu phiêu.
Nàng giơ tay áo lên ngửi ngửi, hương thơm thảo mộc quen thuộc khiến toàn thân thanh tỉnh vô cùng. Thay giày dạo trên mặt đất một vòng, Đường Miểu kinh ngạc phát hiện, cả người đã trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều, vui vẻ đến hớn hở mặt mày. Nàng cao hứng nghĩ, sau này không sợ không có quần áo mặc nữa. Nghĩ lại nàng lại thấy tò mò, nếu Đông Hoang có hoa, Hoàng Vũ có thể đem bông hoa đó biến thành hoa văn trên vạt áo không nhỉ? À, nàng còn muốn một cái túi vải nhỏ, còn có gối đầu, chăn, đệm… Đường Miểu càng nghĩ càng vui vẻ, cầm một cái lá khô hôn chụt một cái: “Bảo bối à, yêu mi chết mất!” Nàng cười khanh khách, ôm áo ngoài của Hoàng Vũ chạy ra.
“Hoàng Vũ!” Đường Miểu cười ha ha gọi hắn.
Hoàng Vũ đang chắp tay đứng dưới trăng quay đầu nhìn lại, mắt xanh sáng rực lên.
Đường Miểu nụ cười uyển chuyển đứng ở cửa hang, xiêm y màu vàng nhạt khiến đá núi thâm u thêm đôi phần ấm áp, nàng giống như một đóa hoa bé nhỏ màu vàng mềm mại rạng rỡ.
Đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy hoa nở? Còn phải đợi bao lâu nữa hắn mới có thể trở lại chốn đầy hoa tươi ấy? Hoàng Vũ trong mắt tràn đầy tưởng niệm. Hắn nhận lấy áo ngoài mặc lên người, khẽ nói một tiếng: “Thử gọi một đám mây đến.”
“Hả?” Đường Miểu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Linh lực của ngươi dù còn nông cạn nhưng đáp mây bay lên không thành vấn đề. Không đáp mây phi hành, làm sao rời khỏi núi này xuống hoang nguyên?” Hoàng Vũ cũng không muốn Đường Miểu quấn chặt trên người mình mà thét chói tai.
Đường Miểu có chút nao núng lùi về phía sau mấy bước, trong đầu nhớ lại tình cảnh khi nhìn xuống bên dưới núi đá, chân nàng lại bắt đầu nhũn ra.
“Nếu không thể đáp mây bay, ngươi cứ ở chỗ này chờ ta đi vậy.” Hoàng Vũ cũng không miễn cưỡng, vẫy một đám mây đến rồi bước lên.
Ở đây chờ anh ta? Lẽ nào về sau nàng chỉ có thể bị giam lỏng ở trên núi đá này hay sao? Đường Miểu cắn răng nói: “Chờ một chút. Việc đó… phải thế nào? Làm như thế nào?”
“Trong đầu tùy ý nghĩ, đáp mây cũng giống như gọi Bạch Ngọc Quyết ra vậy thôi. Giống như con người có bản năng là bước đi.” Hoàng Vũ lơ lửng trên cao hai thước, kiên nhẫn giải thích. Đường Miểu muốn học được Ngự Thủy, nhất định phải rèn luyện sử dụng linh lực cho quen, để linh lực cùng tâm trí mình hợp làm một.
Đường Miểu cắn cắn môi, trong đầu khẽ ra lệnh, không khí trước mặt quả nhiên ngưng tụ lại thành một đám mây. Nàng co rúm trừng mắt nhìn đám mây chưa đến một thước vuông, suy nghĩ, đứng trên cái thứ này… Bên dưới, bên dưới là sâu không thấy đáy đó!
“Đứng lên không được!”
Đường Miểu chân lệt xệt, hai tay căng thẳng nắm lại, lưng toát mồ hôi. Nàng vẻ mặt cầu xin nói: “Hoàng Vũ, đám mây này có quá nhỏ không? Tôi sợ đứng không vững lại ngã xuống mất!”
“Có ta ở đây, sợ cái gì?”
“Nhưng mà tôi sợ!”
“Vậy ngươi cứ ở lại đây đi, cả đời cũng đừng mong rời đi cho nổi.”
Đường Miểu đầy vẻ đáng thương khoa tay, vẻ cầu xin: “Anh có thể.. có thể giúp tôi làm một đám mây lớn một chút? Cũng không cần quá lớn, chỉ cần tôi ở trên không nhìn thấy bên dưới là được rồi.”
“Linh lực nông cạn của ngươi cũng chỉ có thể gọi ra được đám mây lớn chừng đó thôi.”
Đường Miểu chớp chớp mắt nịnh nọt: “Vậy anh có thể… có thể mang tôi cùng bay được không?”
Hoàng Vũ nhếch miệng, biết nha đầu này sẽ có ý định như thế mà. Hắn châm chọc: “Chẳng lẽ sau này ngươi ở tiên giới đi đâu cũng bắt người ta đưa ngươi đi? Thôi đi, ngươi khỏi cần đi nữa, ta một người còn có thể đi xa chút.”
“Đợi chút!” Đường Miểu mặt nhăn nhúm như sắp vắt ra nước được, nàng trừng mắt cúi xuống sờ sờ đám mây rộng chừng một thước vuông kia một chút, đau thương nghĩ, quả nhiên vẫn là không khí. Nàng run rẩy đứng lên trên lại nơm nớp sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhỏ giọng nói: “Thế này… có được không?”
Không biết vì sao, Hoàng Vũ thấy nàng ngồi xổm trên đám mây dáng vẻ co lại thành một đống thê thảm trông rất buồn cười. Hắn nghiêng đầu nói: “Lệnh cho nó đưa ngươi bay lên. Chậm một chút cũng không sao, ngươi phải tập cho quen sử dụng linh lực mới được.”
Bay, bay, bay lên đi. Đường Miểu đáy lòng thầm thì mặc niệm, mây dưới chân quả nhiên chậm rì rì nâng nàng bay lên ba thước. Nàng không dám nhìn xuống, cổ cứng ngắc ngửa mặt nhìn Hoàng Vũ.
“Tốt, ta sẽ chậm một chút, ngươi theo ta là được.” Hoàng Vũ từ từ bay lên phía trước.
Hắn ở ngay bên cạnh nàng, hai đám mây kỳ thật cách nhau rất gần, Đường Miểu vẫn không dám nhìn xuống, im lặng nghĩ cứ theo Hoàng Vũ là tốt rồi.
Hoàng Vũ đứng, Đường Miểu ngồi. Hai đám mây đưa hai người từ từ hạ xuống dưới núi.
Đường Miểu nhìn chằm chằm trường bào Hoàng Vũ tung bay trong gió, thấy Hoàng Vũ ngẩng đầu, tay liền rón rén vươn đến, ngón tay chạm được vào vạt áo hắn, sống chết nắm lấy, tâm nhất thời thoải mái quá nửa.
Liếc mắt thấy hành động lén lút của nàng, Hoàng Vũ nhẹ giọng nói, sao hắn lại muốn cười vậy nhỉ? “Chúng ta đã rời khỏi núi đá.”
Đường Miểu à một tiếng, theo bản năng quay đầu lại. Núi đá đã cách trên cao mấy trượng, phía dưới xa xa là hoang nguyên ẩn hiện giữa ánh sáng màu trắng bạc. Đám mây rộng có một thước dưới chân nàng hiển nhiên không chặn lại được tầm mắt nàng, lộ ra hư không sâu không thấy đáy. Đường Miểu hét lên, trán toát mồ hôi lạnh, trái tim như vọt ra khỏi thân thể, phập phù giữa không trung. Nàng vô thức muốn nắm chặt vạt áo Hoàng Vũ, nhưng tay lại không còn sức lực, không còn khống chế được thân thể ngã xuống.
Hoàng Vũ kinh hãi đến nhảy dựng, ra tay nhanh như chớp túm được cánh tay Đường Miểu kéo trở về. Rơi vào hư không vui lắm sao? Hắn đang muốn mắng Đường Miểu, cúi đầu đã thấy mặt của nàng tái xanh, hai mắt khép hờ, ánh mắt không có điểm tụ, người mềm nhũn không có nửa phần sức lực. Không ngất xỉu, nhưng lại sợ đến mất hết ý thức.
“Ngu ngốc!” Hoàng Vũ mắng một tiếng, ôm Đường Miểu nhanh như chớp lao vút xuống hoang nguyên.
Gió vụt qua mặt Đường Miểu, ý thức của nàng vẫn còn, nàng rất muốn nói gì đó, lại nói không ra lời. Cảm giác không trọng lượng như những đợt sóng liên tiếp ào đến, nàng chỉ có thể sống chết nhắm mắt lại mặc cho Hoàng Vũ đưa nàng lao vút xuống. Lúc nào đến nơi nàng cũng không rõ lắm, hình như người vẫn nổi trên không trung, rõ ràng nghe thấy tiếng Hoàng Vũ gọi nàng nhưng nàng lại không mở nổi miệng.
Không biết bao lâu, giữa trán có gì đó mát rượi tuôn vào, Đường Miểu rốt cục có lại cảm giác trái tim trôi nổi bên ngoài đã trở về lồng ngực. Nàng đã có thể suy nghĩ trở lại, mở mắt ra liền thấy Hoàng Vũ cau mày thu tay lại.
“Đến rồi sao?” Giọng nàng yếu ớt như mèo kêu.
Hoàng Vũ căm tức nhìn nàng, hối hận đến xanh cả ruột. Hắn nghĩ sao mà lại đem một gánh phiền toái xuống hoang nguyên thế này?
Tay Đường Miểu chạm vào mặt đất, nàng thở phào nhẹ nhõm, trở mình bò dậy. Ánh trăng chiếu sáng đỉnh núi trên không, bốn phía là mặt đất rộng lớn không thấy điểm cuối. Tinh thần Đường Miểu đột nhiên khôi phục lại, nàng vỗ vỗ ngực thở phào: “Ban nãy khiến tôi sợ muốn chết!”
Ban nãy không làm ta sợ muốn chết? Hoàng Vũ nghĩ. Nha đầu này sao lại ngốc như thế chứ? Có mỗi đáp mây bay, thần tiên nhà nào lại có thể đâm đầu lao xuống đặc sắc như thế chứ? Thật sự là không còn gì đáng chê cười hơn nữa! Còn muốn hắn tiêu hao linh lực đi cứu nàng! Hắn cư nhiên còn đồng ý sau này phải bảo vệ nàng? Hoàng Vũ ngón tay ấn ấn mi tâm, đau đầu bất lực.
Đường Miểu thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, nói vẻ nịnh nọt: “Ban nãy mới bắt đầu còn chưa quen, tập thêm mấy lần nữa sẽ tốt hơn.”
Hoàng Vũ hừ một tiếng: “Hoang nguyên không thể so với trên núi đá, thần tiên không thích Đông Hoang, dị thú lại thích. Dị thú trên núi đá đã bị ta dọn sạch hết, nhưng trên hoang nguyên thì còn nhiều lắm. Cẩn thận chút.”
Dị thú? Đường Miểu miệng lại há rộng. Nàng bất chấp sắc mặt Hoàng Vũ, không kịp suy nghĩ liền túm ngay lấy vạt áo hắn.
“Buông tay!” Hoàng Vũ cảm giác được mình bị kéo áo, tức giận mắng.
Đường Miểu lưu luyến buông tay, căng thẳng nói: “Anh đã đồng ý bảo vệ tôi rồi.”
Hoàng Vũ hiện tại hối hận nhất chính là đã đáp ứng với Đường Miểu, trừng mắt nhìn nàng một cái, đáp mây bay lên cao ba thước nói: “Học đáp mây cũng không xong, dị thú tấn công, ngươi có thể chạy trốn sao? Độ cao này chẳng lẽ ngươi cũng không làm được?”
Đường Miểu bị kích động đến đỏ cả mắt, nàng không tốn hơi thừa lời nữa, trong đầu ra lệnh chiêu một đám mây nhỏ, hùng hồn liều chết đứng lên trên. Dù hai chân lại run rẩy, nhưng nàng gắng sức không ngồi xổm xuống như trước.
Anh ta là một gốc cây vì thiếu nước mà phải trốn tránh mặt trời, thật đáng thương! Đường Miểu thở dài, tựa như người thiếu dưỡng khí, mỗi ngày đều nín thở sẽ khổ sở đến thế nào? Nàng nhặt một chiếc lá rụng trên bãi đá, thương tiếc nói: “Mùa hạ hàng năm anh đều ngày trú ẩn đêm mới ra sao? Tôi sẽ phối hợp thật tốt, vừa vặn buổi tối anh có thể dạy tôi tu luyện linh lực thế nào.”
Ánh mắt Hoàng Vũ từ từ ấm lại. Hắn cười cười tự giễu, mùa hạ Đông Hoang, hắn có ngày nào không phải ngóng trông mặt trời lặn mặt trăng lên? Nàng làm sao có thể ảnh hưởng đến mình chứ.
“Không được quấy rầy ta! Biết không?” Hắn cố ý lạnh lùng nói, mặc niệm pháp quyết.
Làn sương màu xanh mỏng manh tràn ra, dịu dàng vây quanh ánh nắng chiếu xuyên vào hang. Đường Miểu kinh ngạc nhìn, khuôn mặt Hoàng Vũ như được phủ một tầng lụa mỏng, càng phát ra vẻ yêu mị, trong chớp mắt đã biến mất trong làn sương xanh lục.
Trong hang đột nhiên sáng rực, trong làn sương bắn ra vô số những đốm sáng màu xanh lục.
Cây phượng hoàng cao lớn từ giữa ánh sáng xanh vươn cành xòe lá, những cành lá xanh, những đóa hoa màu tím hồng trồi ra với tốc độ nhanh chóng mắt thường có thể nhận thấy. Ánh sáng xanh giống như những thiên sứ nhỏ nghịch ngợm không ngừng lấp lánh vụt tắt rồi lại lóe sáng xoay quanh cây lá.
Đường Miểu cứ thế mà há to miệng, ngửa cổ nhìn theo thân cây đang không ngừng cao lên, thẳng cho đến lúc đau hết cả cổ cũng chưa hết kinh ngạc trong lòng. Nàng không có cách nào hình dung ra sự việc đáng ngạc nhiên thế này. Xinh đẹp huyền ảo trong phút chốc khiến nàng vô thức ngừng thở, cây phượng hoàng trước mặt… đẹp đến mức khiến nàng không thở nổi.
Bốn phía lại trở về tĩnh lặng, chỉ có những hạt bụi li ti dưới ánh nắng gay gắt vẫn vui vẻ nhảy nhót như cũ.
Đường Miểu cẩn thận ngồi lên giường đá, ôm đầu gối tì cằm lên, không gây ra một tiếng động nào. Nàng nhìn cây phượng hoàng chằm chằm, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Chấn động, hiếu kỳ, giật mình, còn có sợ sệt và kinh hãi. Nàng vươn tay ra, ý niệm vừa ra lệnh, khối Bạch Ngọc Quyết liền hiện trong lòng bàn tay. Nàng có chứng minh thư của tiên giới, cũng không phải ở lậu, không phải xâm nhập phi pháp, nàng còn sợ gì chứ? Hoàng Vũ không phải đã nói, có cái này, nàng cũng đã bỏ đi thân xác phàm trần trở thành tiên thể. Không phải nàng cũng có linh lực của thần tiên hay sao?
Nhưng Đường Miểu vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đối với tương lại mù mịt. Nhiệt độ ban ngày quá cao, nàng không mặc áo choàng rộng của Hoàng Vũ, nhìn lại mình áo cộc quần đùi, nàng thật sự có thể ở tiên giới nặng nhọc cả đời? Nhưng Đông Hoang này chẳng có gì cả, chẳng lẽ sau này nàng cứ phải ở mãi chỗ này làm một nữ thái sơn?
Đường Miểu thở dài nằm xuống giường đá, mặt nàng áp xuống lớp lá cây khô dày, hít thở mùi hương thảo mộc thoang thoảng yên lặng ngủ. Hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lặng lẽ bị thấm khô.
Mặt trời lặn, trăng lên, cây phượng hoàng lại hiện thành hình người, Hoàng Vũ thoải mái duỗi thắt lưng uể oải gọi: “Rời giường mau, ngươi ngủ tiếp nữa, ta đi luôn đó.”
Đường Miểu lên tiếng đáp, ngồi dậy, mắt còn chưa mở ra đã kêu lên: “Tôi tỉnh đây!”
Nàng nhảy xuống giường đá, biết ban đêm lạnh, liền thuận tay kéo luôn áo Hoàng Vũ khoác lên người mình. Kéo tay áo lên, lại nâng vạt áo khỏi quét xuống đất, áo khoác ngoài rộng thùng thình mặc trên người nàng, trông Đường Miểu cực kỳ giống một cái mầm lá mới nhú ra đầu cành.
Hoàng Vũ nhịn cười nói: “Ta sẽ tặng ngươi bộ xiêm y, miễn cho đi đường té ngã lại liên lụy đến ta!”
Hắn tiện tay cầm lá rụng trên giường đá, mặc niệm pháp quyết. Một bộ xiêm y xuất hiện trước mắt Đường Miểu. Một chiếc áo ngoài màu vàng nhạt, quần cùng màu, thắt lưng màu vàng, còn có một đôi giày.
“Whoa, Hoàng Vũ, anh thật lợi hại!” Đường Miểu vui mừng vuốt vuốt bộ xiên y biến từ lá khô, tấm tắc khen.
Cái này đã gọi là lợi hại? Nha đầu không có nhãn lực chi hết! Hoàng Vũ khinh thường nhìn nàng một cái, không quay đầu lại nói: “Ta chờ ngươi ngoài động.”
Đường Miểu đáp lời một tiếng, thích thú vô cùng cầm lấy áo ngoài, chạm vào cảm thấy mềm mại, trên mặt vải hiện ra hoa văn chìm mờ mờ hình gân lá. Đường Miểu nhanh chóng thay, vừa vặn. Cột chặt dây lưng xong, vạt áo trường bào rất rộng, tay áo rộng thùng thình khiến nàng giơ tay nhấc chân sinh ra một cảm giác phiêu phiêu.
Nàng giơ tay áo lên ngửi ngửi, hương thơm thảo mộc quen thuộc khiến toàn thân thanh tỉnh vô cùng. Thay giày dạo trên mặt đất một vòng, Đường Miểu kinh ngạc phát hiện, cả người đã trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều, vui vẻ đến hớn hở mặt mày. Nàng cao hứng nghĩ, sau này không sợ không có quần áo mặc nữa. Nghĩ lại nàng lại thấy tò mò, nếu Đông Hoang có hoa, Hoàng Vũ có thể đem bông hoa đó biến thành hoa văn trên vạt áo không nhỉ? À, nàng còn muốn một cái túi vải nhỏ, còn có gối đầu, chăn, đệm… Đường Miểu càng nghĩ càng vui vẻ, cầm một cái lá khô hôn chụt một cái: “Bảo bối à, yêu mi chết mất!” Nàng cười khanh khách, ôm áo ngoài của Hoàng Vũ chạy ra.
“Hoàng Vũ!” Đường Miểu cười ha ha gọi hắn.
Hoàng Vũ đang chắp tay đứng dưới trăng quay đầu nhìn lại, mắt xanh sáng rực lên.
Đường Miểu nụ cười uyển chuyển đứng ở cửa hang, xiêm y màu vàng nhạt khiến đá núi thâm u thêm đôi phần ấm áp, nàng giống như một đóa hoa bé nhỏ màu vàng mềm mại rạng rỡ.
Đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy hoa nở? Còn phải đợi bao lâu nữa hắn mới có thể trở lại chốn đầy hoa tươi ấy? Hoàng Vũ trong mắt tràn đầy tưởng niệm. Hắn nhận lấy áo ngoài mặc lên người, khẽ nói một tiếng: “Thử gọi một đám mây đến.”
“Hả?” Đường Miểu ngạc nhiên nhìn hắn.
“Linh lực của ngươi dù còn nông cạn nhưng đáp mây bay lên không thành vấn đề. Không đáp mây phi hành, làm sao rời khỏi núi này xuống hoang nguyên?” Hoàng Vũ cũng không muốn Đường Miểu quấn chặt trên người mình mà thét chói tai.
Đường Miểu có chút nao núng lùi về phía sau mấy bước, trong đầu nhớ lại tình cảnh khi nhìn xuống bên dưới núi đá, chân nàng lại bắt đầu nhũn ra.
“Nếu không thể đáp mây bay, ngươi cứ ở chỗ này chờ ta đi vậy.” Hoàng Vũ cũng không miễn cưỡng, vẫy một đám mây đến rồi bước lên.
Ở đây chờ anh ta? Lẽ nào về sau nàng chỉ có thể bị giam lỏng ở trên núi đá này hay sao? Đường Miểu cắn răng nói: “Chờ một chút. Việc đó… phải thế nào? Làm như thế nào?”
“Trong đầu tùy ý nghĩ, đáp mây cũng giống như gọi Bạch Ngọc Quyết ra vậy thôi. Giống như con người có bản năng là bước đi.” Hoàng Vũ lơ lửng trên cao hai thước, kiên nhẫn giải thích. Đường Miểu muốn học được Ngự Thủy, nhất định phải rèn luyện sử dụng linh lực cho quen, để linh lực cùng tâm trí mình hợp làm một.
Đường Miểu cắn cắn môi, trong đầu khẽ ra lệnh, không khí trước mặt quả nhiên ngưng tụ lại thành một đám mây. Nàng co rúm trừng mắt nhìn đám mây chưa đến một thước vuông, suy nghĩ, đứng trên cái thứ này… Bên dưới, bên dưới là sâu không thấy đáy đó!
“Đứng lên không được!”
Đường Miểu chân lệt xệt, hai tay căng thẳng nắm lại, lưng toát mồ hôi. Nàng vẻ mặt cầu xin nói: “Hoàng Vũ, đám mây này có quá nhỏ không? Tôi sợ đứng không vững lại ngã xuống mất!”
“Có ta ở đây, sợ cái gì?”
“Nhưng mà tôi sợ!”
“Vậy ngươi cứ ở lại đây đi, cả đời cũng đừng mong rời đi cho nổi.”
Đường Miểu đầy vẻ đáng thương khoa tay, vẻ cầu xin: “Anh có thể.. có thể giúp tôi làm một đám mây lớn một chút? Cũng không cần quá lớn, chỉ cần tôi ở trên không nhìn thấy bên dưới là được rồi.”
“Linh lực nông cạn của ngươi cũng chỉ có thể gọi ra được đám mây lớn chừng đó thôi.”
Đường Miểu chớp chớp mắt nịnh nọt: “Vậy anh có thể… có thể mang tôi cùng bay được không?”
Hoàng Vũ nhếch miệng, biết nha đầu này sẽ có ý định như thế mà. Hắn châm chọc: “Chẳng lẽ sau này ngươi ở tiên giới đi đâu cũng bắt người ta đưa ngươi đi? Thôi đi, ngươi khỏi cần đi nữa, ta một người còn có thể đi xa chút.”
“Đợi chút!” Đường Miểu mặt nhăn nhúm như sắp vắt ra nước được, nàng trừng mắt cúi xuống sờ sờ đám mây rộng chừng một thước vuông kia một chút, đau thương nghĩ, quả nhiên vẫn là không khí. Nàng run rẩy đứng lên trên lại nơm nớp sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhỏ giọng nói: “Thế này… có được không?”
Không biết vì sao, Hoàng Vũ thấy nàng ngồi xổm trên đám mây dáng vẻ co lại thành một đống thê thảm trông rất buồn cười. Hắn nghiêng đầu nói: “Lệnh cho nó đưa ngươi bay lên. Chậm một chút cũng không sao, ngươi phải tập cho quen sử dụng linh lực mới được.”
Bay, bay, bay lên đi. Đường Miểu đáy lòng thầm thì mặc niệm, mây dưới chân quả nhiên chậm rì rì nâng nàng bay lên ba thước. Nàng không dám nhìn xuống, cổ cứng ngắc ngửa mặt nhìn Hoàng Vũ.
“Tốt, ta sẽ chậm một chút, ngươi theo ta là được.” Hoàng Vũ từ từ bay lên phía trước.
Hắn ở ngay bên cạnh nàng, hai đám mây kỳ thật cách nhau rất gần, Đường Miểu vẫn không dám nhìn xuống, im lặng nghĩ cứ theo Hoàng Vũ là tốt rồi.
Hoàng Vũ đứng, Đường Miểu ngồi. Hai đám mây đưa hai người từ từ hạ xuống dưới núi.
Đường Miểu nhìn chằm chằm trường bào Hoàng Vũ tung bay trong gió, thấy Hoàng Vũ ngẩng đầu, tay liền rón rén vươn đến, ngón tay chạm được vào vạt áo hắn, sống chết nắm lấy, tâm nhất thời thoải mái quá nửa.
Liếc mắt thấy hành động lén lút của nàng, Hoàng Vũ nhẹ giọng nói, sao hắn lại muốn cười vậy nhỉ? “Chúng ta đã rời khỏi núi đá.”
Đường Miểu à một tiếng, theo bản năng quay đầu lại. Núi đá đã cách trên cao mấy trượng, phía dưới xa xa là hoang nguyên ẩn hiện giữa ánh sáng màu trắng bạc. Đám mây rộng có một thước dưới chân nàng hiển nhiên không chặn lại được tầm mắt nàng, lộ ra hư không sâu không thấy đáy. Đường Miểu hét lên, trán toát mồ hôi lạnh, trái tim như vọt ra khỏi thân thể, phập phù giữa không trung. Nàng vô thức muốn nắm chặt vạt áo Hoàng Vũ, nhưng tay lại không còn sức lực, không còn khống chế được thân thể ngã xuống.
Hoàng Vũ kinh hãi đến nhảy dựng, ra tay nhanh như chớp túm được cánh tay Đường Miểu kéo trở về. Rơi vào hư không vui lắm sao? Hắn đang muốn mắng Đường Miểu, cúi đầu đã thấy mặt của nàng tái xanh, hai mắt khép hờ, ánh mắt không có điểm tụ, người mềm nhũn không có nửa phần sức lực. Không ngất xỉu, nhưng lại sợ đến mất hết ý thức.
“Ngu ngốc!” Hoàng Vũ mắng một tiếng, ôm Đường Miểu nhanh như chớp lao vút xuống hoang nguyên.
Gió vụt qua mặt Đường Miểu, ý thức của nàng vẫn còn, nàng rất muốn nói gì đó, lại nói không ra lời. Cảm giác không trọng lượng như những đợt sóng liên tiếp ào đến, nàng chỉ có thể sống chết nhắm mắt lại mặc cho Hoàng Vũ đưa nàng lao vút xuống. Lúc nào đến nơi nàng cũng không rõ lắm, hình như người vẫn nổi trên không trung, rõ ràng nghe thấy tiếng Hoàng Vũ gọi nàng nhưng nàng lại không mở nổi miệng.
Không biết bao lâu, giữa trán có gì đó mát rượi tuôn vào, Đường Miểu rốt cục có lại cảm giác trái tim trôi nổi bên ngoài đã trở về lồng ngực. Nàng đã có thể suy nghĩ trở lại, mở mắt ra liền thấy Hoàng Vũ cau mày thu tay lại.
“Đến rồi sao?” Giọng nàng yếu ớt như mèo kêu.
Hoàng Vũ căm tức nhìn nàng, hối hận đến xanh cả ruột. Hắn nghĩ sao mà lại đem một gánh phiền toái xuống hoang nguyên thế này?
Tay Đường Miểu chạm vào mặt đất, nàng thở phào nhẹ nhõm, trở mình bò dậy. Ánh trăng chiếu sáng đỉnh núi trên không, bốn phía là mặt đất rộng lớn không thấy điểm cuối. Tinh thần Đường Miểu đột nhiên khôi phục lại, nàng vỗ vỗ ngực thở phào: “Ban nãy khiến tôi sợ muốn chết!”
Ban nãy không làm ta sợ muốn chết? Hoàng Vũ nghĩ. Nha đầu này sao lại ngốc như thế chứ? Có mỗi đáp mây bay, thần tiên nhà nào lại có thể đâm đầu lao xuống đặc sắc như thế chứ? Thật sự là không còn gì đáng chê cười hơn nữa! Còn muốn hắn tiêu hao linh lực đi cứu nàng! Hắn cư nhiên còn đồng ý sau này phải bảo vệ nàng? Hoàng Vũ ngón tay ấn ấn mi tâm, đau đầu bất lực.
Đường Miểu thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, nói vẻ nịnh nọt: “Ban nãy mới bắt đầu còn chưa quen, tập thêm mấy lần nữa sẽ tốt hơn.”
Hoàng Vũ hừ một tiếng: “Hoang nguyên không thể so với trên núi đá, thần tiên không thích Đông Hoang, dị thú lại thích. Dị thú trên núi đá đã bị ta dọn sạch hết, nhưng trên hoang nguyên thì còn nhiều lắm. Cẩn thận chút.”
Dị thú? Đường Miểu miệng lại há rộng. Nàng bất chấp sắc mặt Hoàng Vũ, không kịp suy nghĩ liền túm ngay lấy vạt áo hắn.
“Buông tay!” Hoàng Vũ cảm giác được mình bị kéo áo, tức giận mắng.
Đường Miểu lưu luyến buông tay, căng thẳng nói: “Anh đã đồng ý bảo vệ tôi rồi.”
Hoàng Vũ hiện tại hối hận nhất chính là đã đáp ứng với Đường Miểu, trừng mắt nhìn nàng một cái, đáp mây bay lên cao ba thước nói: “Học đáp mây cũng không xong, dị thú tấn công, ngươi có thể chạy trốn sao? Độ cao này chẳng lẽ ngươi cũng không làm được?”
Đường Miểu bị kích động đến đỏ cả mắt, nàng không tốn hơi thừa lời nữa, trong đầu ra lệnh chiêu một đám mây nhỏ, hùng hồn liều chết đứng lên trên. Dù hai chân lại run rẩy, nhưng nàng gắng sức không ngồi xổm xuống như trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.