Quyển 1 - Chương 21: Rời khỏi Đông Hoang
Trang Trang
17/04/2014
Tây Ngu Hạo hận Hoàng Vũ đến nghiến răng, vận dụng linh lực truyền âm xuống núi đá. Chỉ trong chớp mắt, mười hai hầu cận từ núi đá bay tới, Tây Ngu Hạo lạnh lùng nói: “Có tìm được gì không?”
Hồ Hồ nhếch miệng cười ngây ngô, tay trái cầm quần đùi jean mà Đường Miểu thay ra, tay phải cầm đôi giày thể thao của Đường Miểu.
Hoàng Vũ trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng lập tức cười ung dung. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Tây Ngu Hạo không có chút ưu thế gì đáng nói, tin rằng đám thần tiên Bắc Địa sẽ rất thích thú thừa dịp loạn mà đánh hôi Tây Ngu Hạo.
Chẳng lẽ hắn thật sự không biết nàng ở đâu? Tây Ngu Hạo xem Hoàng Vũ trấn định tự nhiên, cảm thấy nghi hoặc. Hắn quyết đoán ra lệnh: “Bát Bát, tìm nàng.”
“Dạ, Điện hạ!” Bát Bát đáp vang dội. Linh lực dao động, biến trở lại nguyên hình. Giữa đám mây xuất hiện một con chó trông rất đáng yêu dài chưa đến một thước, toàn thân trắng như tuyết, có đôi mắt màu băng lam. Thân thể nhỏ béo tròn lao vút đi, bốn chân nhỏ đứng trên đám mây trắng như bông, hóa thành một đường màu trắng.
Bát Bát bay quanh núi đá một vòng xong, lại nhìn vào đám tán tiên đang náo nhiệt, cái mũi nhỏ xinh xắn không ngừng động đậy, lập tức lao vút về phía một đoàn người ngựa gần đó.
Đa Đa hai mắt sáng rực reo lên: “Điện hạ, Bát Bát ngửi thấy rồi.”
Tây Ngu Hạo xoay người khiêu khích liếc mắt nhìn Hoàng Vũ một cái, nháy mắt liền bay đi.
Lưu Nguyệt thượng tiên và Huyền Quyết thượng tiên theo sát ngay sau, thầm mắng kẻ nào không có mắt dám giấu người của Tây Ngu Hạo. Đợi hai người bay đến gần đội ngũ kia, liền đồng thời chuyển sang trạng thái đau răng, hít không khí lạnh.
Đoàn xe hoa lệ lộng lẫy của Mộ Ly tinh quân đang rời khỏi. Thật khó có được hôm nay tiểu ma quân này không gây chuyện, hiện giờ xong rồi, Tây Ngu Hạo tự mình đưa đến cửa.
Sứ đoàn Đông Cực nghỉ ngơi xem náo nhiệt, đội ngũ sứ đoàn Tây Địa cũng không rối loạn. Các thần tiên sứ đoàn hai bên đều ngồi dưới tán lông chờ sự tình phát triển.
Đa Đa nhìn chằm chằm Hoàng Vũ, nàng ta không tin, Bát Bát đã ngửi thấy mùi con bé kia, Hoàng Vũ lại không có phản ứng gì. Nàng ta đong đưa cái eo rắn nhỏ chuyển qua bên cạnh Hoàng Vũ, cười thăm dò: “Không biết Điện hạ nhà ta tìm được tiểu phàm tiên kia, Vũ công tử còn nói không quen với nàng ta hay không?”
Hoàng Vũ cũng không nhìn về phía đoàn người của Mộ Ly, hắn bưng chén lưu ly nhã nhặn nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Rượu quỳnh hoa Bắc Địa đúng là danh bất hư truyền, đã năm năm rồi không được uống, hương vị thật khó mà quên được.”
Đa Đa thật bội phục sự trấn định của hắn, con ngươi xanh biếc đảo vòng, nhắc bầu rượu lên cười: “Tiểu tiên thay công tử châm rượu. Xin thỉnh giáo công tử, đóa hoa màu tím hồng kia là pháp bảo gì vậy? Đến mức có thể ngay lập tức phá hủy dây thừng bạc của Đa Đa. Pháp bảo lợi hại như thế mà công tử cũng không tiếc đưa cho tiểu phàm tiên kia, công tử thích nàng?”
Câu hỏi trắng trợn của nàng ta suýt chút nữa khiến Hoàng Vũ sặc rượu. Lục mâu lấp lóe, tay hắn đột ngột túm chặt thắt lưng Đa Đa nói: “Nghe nói bộ tộc Thần Xà tu luyện đến cấp thượng tiên thì sẽ mọc ra một đôi cánh lông vũ?”
Đa Đa muốn bứt ra, thắt lưng lại bị tay Hoàng Vũ túm chặt không thể nhúc nhích, giờ này thầm hận chính mình eo quá mảnh mai, liền làm bộ thẹn thùng quyến rũ đưa đẩy tay Hoàng Vũ: “Đa Đa chỉ là một tiểu tiên bát phẩm, không biết ba trăm năm sau có thể tu luyện đến bậc thượng tiên cao nhất không nữa. Nếu có thể được Vũ công tử chỉ điểm, Đa Đa vô cùng cảm kích.”
Hoàng Vũ mỉm cười nói: “Chỉ điểm sao?…” Tay hắn đột ngột dùng sức bóp một cái, Đa Đa đau đến mức mặt trắng bệch, hít một hơi không được suýt chút nữa thì ngất đi.
“Bình thường bản thân mỗi người phải dựa vào lửa hận trong lòng mới cố gắng vượt qua khó khăn đạt được điều mình muốn, chứ không phải đong đưa cái eo. Tin rằng ngươi hiện giờ đang nghẹn lửa muốn tu luyện thành cánh tìm ta báo thù.” Hoàng Vũ thả lỏng tay ra.
“Ngươi chờ đó, ta nhất định tu luyện ra cánh!” Đa Đa ôm thắt lưng thở dốc, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Hoàng Vũ trong mắt lộ ra ôn nhu, hơi quay đầu nói: “Cánh gà với cánh thần xà nướng lên có lẽ hương vị không khác nhiều lắm, đừng để ta chờ lâu nhé!”
Đa Đa sống lưng lạnh toát, nhịn không được âm thầm nguyền rủa nam nhân độc ác này sớm có ngày bị hồn phi phách tán nguyên thần tịch diệt.
Hoàng Vũ nhìn nàng ta, mỉm cười, bưng chén ngọc lưu ly quay người, nhìn đoàn xe của Mộ Ly thản nhiên nói: “Một người là cháu ruột của Thiên tôn Bắc Địa, một người lại là con rể tương lai. Ta vẫn muốn biết, là Toan nghê vương khí của Tây Địa lợi hại, hay là Di tinh đấu khí của Bắc Địa bá đạo. Hôm nay rốt cuộc có thể thấy được.”
Điện hạ cùng Mộ Ly tinh quân ác chiến, Đông Cực ngồi yên ổn làm ngư ông đắc lợi sao? Thần tiên vùng Đông Cực tu luyện ra sao mỗi người lại càng vô tình hơn, mỗi người lại càng ác độc hơn như vậy chứ? (bà này bà làm như bà hiền lành tốt bụng lắm í, ác kém ai mà mắng người ta thế?!! :| ) Đa Đa nghe tiếng cười khẽ của Hoàng Vũ mà nổi da gà, rùng mình, hóa thành một đường sáng màu bạc bay về phía Tây Ngu Hạo, âm thầm cầu nguyện Điện hạ vốn tính nóng nảy ngàn vạn lần đừng bùng nổ.
Đoàn người của Mộ Ly đã bị bao vây kín lại.
Mộ Ly tinh quân vẫn lười biếng dựa vào gối gấm, nhẹ nhàng phất cây quạt nhỏ cười lạnh.
Lưu Nguyệt thượng tiên lau mồ hôi, nhìn sang Tây Ngu Hạo, cảm thấy nắng ở Đông Hoang này quá độc hại, mình sắp ngất đi mất rồi. Nhưng rốt cuộc cũng không có ngất, Lưu Nguyệt thượng tiên đáng thương đành thấp giọng nói: “Tinh quân, Thái tử điện hạ tìm một nữ tiên. Ngài xem…”
“Tìm nữ nhân à? Bản quân hôm nay chỉ mang có một người đến. Đậu Tử! Ngươi dụ dỗ Thái tử điện hạ từ bao giờ thế?” Mộ Ly không nhanh không chậm nói.
“Tinh quân, tiểu tiên oan uổng!” Đậu Tử vẻ mặt đau khổ, trộm liếc Tây Ngu Hạo, trong lòng nghĩ thầm, nổi giận cũng đẹp trai như vậy, thật có thể để mình dụ dỗ thì tốt rồi.
“Tinh quân, chúng ta đang tìm một tiểu phàm tiên. Nàng ta nhặt được lễ vật Thái tử điện hạ tặng cho Công chúa. Chỉ.. chỉ có xe ngựa của ngài là chưa.. chưa…” Mồ hôi đã rớt kín mắt Lưu Nguyệt thượng tiên, ông ta ấp a ấp úng mãi không nói ra nổi từ “soát”.
Mộ Ly ngón tay khẽ bắn ra, rèm kiệu màu bạc rớt xuống, giọng nói chứa đầy hàn ý từ bên trong truyền ra: “Chờ Tây Ngu Hạo thành Thiên tôn Bắc Địa, đừng nói xe ngựa của bản Tinh quân, dù có lột sạch Bản quân soát người cũng tùy hắn. Lên đường! Nếu ngăn cản thì cứ động thủ!”
Tán tiên bốn phía đã sớm chờ không kiên nhẫn, nhìn thấy rốt cuộc có động tĩnh, kích động châu đầu ghé tai xì xào. Không trung lại vang lên âm thanh rầm rì như tiếng đàn châu chấu bay qua.
Ở trong địa phận Bắc Địa, ai dám động thủ với cháu ruột Thiên tôn Bắc địa chứ? Sứ thần Tây Địa Huyền Quyết thượng tiên cuống đến mức dậm chân. Ông ta âm thầm nhéo cánh tay Bát Bát, khiến Bát Bát đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nàng ta thở phì phì đang muốn tránh khỏi, Đa Đa đã tới kéo nàng ta, nói nhỏ bên tai hai câu. Bát Bát cố chịu đau cúi đầu, thấp giọng nói: “Điện hạ, đúng là hướng này, nhưng mà hiện giờ mùi đã biến mất.”
“Tìm!” Biết Mộ Ly động thủ là được. Tây Ngu Hạo nhìn rõ các nàng lén lút mờ ám, trong lòng hiểu hôm nay không thể động thủ, hạ lệnh xong xoay người bay đi.
Trong xe ngựa truyền ra tiếng Mộ Ly kiêu ngạo cười to. Bạch long mã hí dài, thở phì phì kiêu ngạo, hai cánh trắng như tuyết mở ra, kéo xe ngựa bay thẳng đi xa.
Không có đánh nhau, đám tán tiên xem náo nhiệt ồn lên từng tràng tiếc nuối, dần dần cũng tản đi.
Nhìn theo đoàn người đã rời đi, Hoàng Vũ uống rượu quỳnh hoa, chất lỏng đẹp đẽ mang hương thơm tinh khiết dường như pha lẫn cay đắng, khiến hắn không kìm được nhíu mày, đôi mắt xanh rốt cuộc lộ ra dày đặc tiếc nuối.
Một mảnh lá cây lặng lẽ từ không trung rớt xuống, Hoàng Vũ duỗi tay bắn ra, hóa thành tro bụi. Hắn buông chén ngọc, đứng thẳng dậy. Núi đá xanh um tươi tốt cách đó không xa, tiểu phàm tiên ngốc nghếch có tiếng cười khiến trái tim hắn rung động đã đi rồi. Núi đá trong mắt hắn đã không còn sức sống.
“Công tử, có nên khởi hành?” Linh Tu thượng tiên nhẹ giọng dò hỏi.
Hoàng Vũ thở nhẹ một tiếng, phất tay áo bước lên đám mây.
Các thần tiên trong sứ đoàn bên cạnh đứng ở tầng mây trắng, tiên bào phất phơ, tự nhiên trò chuyện. Hoàng Vũ dường như lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đường Miểu, ánh mắt hắn lướt nhìn các thần tiên bốn phía đứng thẳng như tùng, nhớ tới Đường Miểu ngồi xổm trên đám mây bộ dáng nơm nớp lo sợ. Ý cười nhợt nhạt thoáng nhẹ trên môi, Hoàng Vũ thấp trọng nói: “Ngu ngốc!”
Linh Tu thượng tiên phía sau ngẩn ngơ, khó hiểu dò hỏi: “Công tử đang mắng Tây Ngu Hạo không biết tự lượng sức mình?”
Hoàng Vũ sửng sốt, rồi cao giọng cười ha hả: “Đúng vậy, tiên cảnh Bắc Địa, không phải Tây Địa thái tử có thể làm càn!”
Linh Tu thượng tiên cười phụ họa: “Đáng tiếc, Mộ Ly tinh quân vì công chúa Cơ Oánh, vẫn không động tay chân với Tây Ngu Hạo.”
Hoàng Vũ cười không nói gì. Trong lòng có âm thanh nhẹ nhàng nói: “Tiểu phàm tiên, hắn đã đồng ý với ta, sẽ chiếu cố nàng.”
Đôi mắt giống như ngọc lưu ly trong suốt màu xanh biếc, ẩn giấu cảm xúc tận đáy lòng. Việc của Đông Cực chưa xong, hắn không thể mang nàng cùng trở về.
“Tin công tử hoàn thành tu luyện đã truyền về Đông Cực, đợi tiệc ở thành Ngân Sương kết thúc xin công tử nhanh chóng trở về. Công chúa và trên dưới Trọng Vũ cung đều trông chờ công tử quay lại.” Linh Tu thượng tiên ý vị thâm trường nói.
Hoàng Vũ buồn bực trong lòng, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhìn Hoàng Vũ tà áo phất phơ, không biết vì sao, Linh Tu thượng tiên lại cảm thấy công tử đang đứng trước gió kia, thân mình tản ra cô liêu đạm mạc.
…
Tây Ngu Hạo dùng hết sức bay vào sâu trong Hoang Nguyên, tìm được nơi phát tiết cho lồng ngực sắp bùng nổ. Thân ảnh màu tối chốc lát đã bỏ lại những tiếng cười nói của đám tán tiên lẻ tẻ và tiếng thở dài của sứ đoàn ở lại phía sau.
Biết rõ xe của Mộ Ly có vấn đề, biết rõ có lẽ nàng ở ngay trong xe ngựa, hắn lại vì tình thế chỉ có thể bỏ qua không tra xét. Tây Ngu Hạo gần như sắp nhịn đến nội thương.
Thanh Ba Nhận trượt ra từ tay Tây Ngu Hạo. Hắn nhẹ nhàng búng một cái, vòng sóng nước nhẹ nhàng gợn lên trên thân đao. Giống như nghe được tiếng trò chuyện dịu dàng của Lung Băng Ngọc, Tây Ngu Hạo hét lớn, vung đao vẽ thành một bóng mờ màu xanh.
Sa mạc trống vắng bùng nổ dậy lên đầy cát bụi, những tiếng bụp bụp vang lên không dứt. Rắn sừng cát ẩn thân trong cát bị linh lực bá đạo của Tây Ngu Hạo chém máu thịt hỗn độn. Vô số đạo huyết quang bắn tung tóe, trong vòng trăm trượng mặt cát giống như nở đầy hoa đỏ thẫm.
Tây Ngu Hạo cắn chặt răng, hắn thật sự hối hận, hối hận đêm qua bận tâm đến thương thế nha đầu kia mà không lên núi đá.
“Ta sẽ tìm được nàng. Ta nhất định sẽ tìm được nàng!” Hắn thì thào nói xong, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nàng đã nói dù hồn phi phách tán cũng phải giữ lại một phách về gặp ta! Nàng gạt ta!”
Thương tâm tuyệt vọng mấy ngày nay đập mạnh vào ngực hắn. Trái tim dường như bị nắng mặt trời thiêu đốt khô quắt. Tây Ngu Hạo trở tay một đao đâm vào ngực, cảm giác ôn nhu Thanh Ba Nhận mang đến dập tắt lửa hận của hắn. Hắn vô lực tê liệt ngã xuống mặt cát, gương mặt anh tuấn run rẩy vì thống khổ.
Thị vệ theo sau Tây Ngu Hạo đều hạ xuống, theo sau hầu hạ, bi phẫn không hiểu.
Đa Đa đến bên Tây Ngu Hạo nhẹ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, Bát Bát đã đi theo xe ngựa của Mộ Ly tinh quân, có Hồ Hồ và A Độ tiếp ứng, nàng ta trốn không thoát. Điện hạ, xin ngài bảo trọng thân thể.”
Tây Ngu Hạo rút Thanh Ba Nhận ra, lảo đảo đứng dậy. Hắn đưa tay điểm ở vết thương trên ngực, ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên rồi biến mất, miệng vết thương cũng theo đó kín lại. Hắn lẳng lặng đứng trong chốc lát, lạnh giọng nói: “Thiên tôn Bắc Địa thiết yến ở thành Ngân Sương, sứ đoàn Đông Cực sẽ có mặt ở yến hội. Ngươi theo sát Hoàng Vũ, đừng để hắn lén đưa nha đầu kia đi mất.”
Thắt lưng Đa Đa lại nhoi nhói đau. Nàng ta âm thầm kêu khổ, thật sự không muốn lại tiếp xúc gần với Vũ công tử độc ác nham hiểm kia. Nhưng lệnh trên khó trái, Đa Đa chán nản cụp mí mắt, nhẹ giọng đáp: “Dạ, điện hạ!”
,,,
Giữa bầu trời xanh lam, một đoàn nhân mã lộng lẫy phi như bay trên không trung. Bạch long mã vẫy đôi cánh dài màu trắng, bốn vó tụ mây đạp gió, bay về phía Cửu Cực Thiên.
Mộ Ly vén tấm thảm màu bạc trải trong thùng xe, cẩn thận từ trong ngăn ngầm ôm Đường Miểu ra. Hắn quan sát kỹ càng, bĩu môi nói: “Thật bình thường.”
Hắn nhéo nhéo mặt Đường Miểu, nhún vai lại nói tiếp: “Sờ vào không tồi.”
Nhìn chán hắn lại nói thầm: “Dung mạo vẫn là loại bình thường.”
Hiếu kỳ mãnh liệt khiến Mộ Ly giơ tay điểm lên mi tâm Đường Miểu. Chỉ trong chớp mắt hắn đã thu tay lại, mày kiếm nhướn lên: “Trách không được, trách không được. Ngươi có Ngự Thủy Chi Linh, lại cùng Lung Băng Ngọc đồng thời phi tiên. Thảo nào Tây Ngu Hạo gầm rú cuống cuồng chạy tới Đông Hoang kiểm tra. Nếu không phải đêm qua hắn cho chim bói cá đến truyền lời nói Tây Ngu Hạo nhất định muốn ngươi, Bản quân mới lười suốt đêm khởi hành đến cướp người. Khà khà, hôm nay sắc mặt Tây Ngu Hạo thực khiến Bản quân hả giận!”
Khóe môi Mộ Ly lộ ra một nụ cười tà mị: “Tiểu tử Hoàng Vũ ngươi cũng thật độc ác, khiến Bản quân và Tây Ngu Hạo đấu nhau, ngươi ở bên xem náo nhiệt. Nhưng mà, có thể khiến Tây Ngu Hạo kinh ngạc khó chịu, Bản quân cũng coi như thiếu ngươi một cái nhân tình. Tiểu phàm tiên này giúp ngươi dẫn nước hoàn thành tu luyện, lại là thần tiên của Bắc Địa. Ta thay ngươi trả nhân tình này, chiếu cố nàng là được.”
Hồ Hồ nhếch miệng cười ngây ngô, tay trái cầm quần đùi jean mà Đường Miểu thay ra, tay phải cầm đôi giày thể thao của Đường Miểu.
Hoàng Vũ trong lòng thầm kêu không tốt, nhưng lập tức cười ung dung. Thiên thời địa lợi nhân hòa, Tây Ngu Hạo không có chút ưu thế gì đáng nói, tin rằng đám thần tiên Bắc Địa sẽ rất thích thú thừa dịp loạn mà đánh hôi Tây Ngu Hạo.
Chẳng lẽ hắn thật sự không biết nàng ở đâu? Tây Ngu Hạo xem Hoàng Vũ trấn định tự nhiên, cảm thấy nghi hoặc. Hắn quyết đoán ra lệnh: “Bát Bát, tìm nàng.”
“Dạ, Điện hạ!” Bát Bát đáp vang dội. Linh lực dao động, biến trở lại nguyên hình. Giữa đám mây xuất hiện một con chó trông rất đáng yêu dài chưa đến một thước, toàn thân trắng như tuyết, có đôi mắt màu băng lam. Thân thể nhỏ béo tròn lao vút đi, bốn chân nhỏ đứng trên đám mây trắng như bông, hóa thành một đường màu trắng.
Bát Bát bay quanh núi đá một vòng xong, lại nhìn vào đám tán tiên đang náo nhiệt, cái mũi nhỏ xinh xắn không ngừng động đậy, lập tức lao vút về phía một đoàn người ngựa gần đó.
Đa Đa hai mắt sáng rực reo lên: “Điện hạ, Bát Bát ngửi thấy rồi.”
Tây Ngu Hạo xoay người khiêu khích liếc mắt nhìn Hoàng Vũ một cái, nháy mắt liền bay đi.
Lưu Nguyệt thượng tiên và Huyền Quyết thượng tiên theo sát ngay sau, thầm mắng kẻ nào không có mắt dám giấu người của Tây Ngu Hạo. Đợi hai người bay đến gần đội ngũ kia, liền đồng thời chuyển sang trạng thái đau răng, hít không khí lạnh.
Đoàn xe hoa lệ lộng lẫy của Mộ Ly tinh quân đang rời khỏi. Thật khó có được hôm nay tiểu ma quân này không gây chuyện, hiện giờ xong rồi, Tây Ngu Hạo tự mình đưa đến cửa.
Sứ đoàn Đông Cực nghỉ ngơi xem náo nhiệt, đội ngũ sứ đoàn Tây Địa cũng không rối loạn. Các thần tiên sứ đoàn hai bên đều ngồi dưới tán lông chờ sự tình phát triển.
Đa Đa nhìn chằm chằm Hoàng Vũ, nàng ta không tin, Bát Bát đã ngửi thấy mùi con bé kia, Hoàng Vũ lại không có phản ứng gì. Nàng ta đong đưa cái eo rắn nhỏ chuyển qua bên cạnh Hoàng Vũ, cười thăm dò: “Không biết Điện hạ nhà ta tìm được tiểu phàm tiên kia, Vũ công tử còn nói không quen với nàng ta hay không?”
Hoàng Vũ cũng không nhìn về phía đoàn người của Mộ Ly, hắn bưng chén lưu ly nhã nhặn nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Rượu quỳnh hoa Bắc Địa đúng là danh bất hư truyền, đã năm năm rồi không được uống, hương vị thật khó mà quên được.”
Đa Đa thật bội phục sự trấn định của hắn, con ngươi xanh biếc đảo vòng, nhắc bầu rượu lên cười: “Tiểu tiên thay công tử châm rượu. Xin thỉnh giáo công tử, đóa hoa màu tím hồng kia là pháp bảo gì vậy? Đến mức có thể ngay lập tức phá hủy dây thừng bạc của Đa Đa. Pháp bảo lợi hại như thế mà công tử cũng không tiếc đưa cho tiểu phàm tiên kia, công tử thích nàng?”
Câu hỏi trắng trợn của nàng ta suýt chút nữa khiến Hoàng Vũ sặc rượu. Lục mâu lấp lóe, tay hắn đột ngột túm chặt thắt lưng Đa Đa nói: “Nghe nói bộ tộc Thần Xà tu luyện đến cấp thượng tiên thì sẽ mọc ra một đôi cánh lông vũ?”
Đa Đa muốn bứt ra, thắt lưng lại bị tay Hoàng Vũ túm chặt không thể nhúc nhích, giờ này thầm hận chính mình eo quá mảnh mai, liền làm bộ thẹn thùng quyến rũ đưa đẩy tay Hoàng Vũ: “Đa Đa chỉ là một tiểu tiên bát phẩm, không biết ba trăm năm sau có thể tu luyện đến bậc thượng tiên cao nhất không nữa. Nếu có thể được Vũ công tử chỉ điểm, Đa Đa vô cùng cảm kích.”
Hoàng Vũ mỉm cười nói: “Chỉ điểm sao?…” Tay hắn đột ngột dùng sức bóp một cái, Đa Đa đau đến mức mặt trắng bệch, hít một hơi không được suýt chút nữa thì ngất đi.
“Bình thường bản thân mỗi người phải dựa vào lửa hận trong lòng mới cố gắng vượt qua khó khăn đạt được điều mình muốn, chứ không phải đong đưa cái eo. Tin rằng ngươi hiện giờ đang nghẹn lửa muốn tu luyện thành cánh tìm ta báo thù.” Hoàng Vũ thả lỏng tay ra.
“Ngươi chờ đó, ta nhất định tu luyện ra cánh!” Đa Đa ôm thắt lưng thở dốc, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Hoàng Vũ trong mắt lộ ra ôn nhu, hơi quay đầu nói: “Cánh gà với cánh thần xà nướng lên có lẽ hương vị không khác nhiều lắm, đừng để ta chờ lâu nhé!”
Đa Đa sống lưng lạnh toát, nhịn không được âm thầm nguyền rủa nam nhân độc ác này sớm có ngày bị hồn phi phách tán nguyên thần tịch diệt.
Hoàng Vũ nhìn nàng ta, mỉm cười, bưng chén ngọc lưu ly quay người, nhìn đoàn xe của Mộ Ly thản nhiên nói: “Một người là cháu ruột của Thiên tôn Bắc Địa, một người lại là con rể tương lai. Ta vẫn muốn biết, là Toan nghê vương khí của Tây Địa lợi hại, hay là Di tinh đấu khí của Bắc Địa bá đạo. Hôm nay rốt cuộc có thể thấy được.”
Điện hạ cùng Mộ Ly tinh quân ác chiến, Đông Cực ngồi yên ổn làm ngư ông đắc lợi sao? Thần tiên vùng Đông Cực tu luyện ra sao mỗi người lại càng vô tình hơn, mỗi người lại càng ác độc hơn như vậy chứ? (bà này bà làm như bà hiền lành tốt bụng lắm í, ác kém ai mà mắng người ta thế?!! :| ) Đa Đa nghe tiếng cười khẽ của Hoàng Vũ mà nổi da gà, rùng mình, hóa thành một đường sáng màu bạc bay về phía Tây Ngu Hạo, âm thầm cầu nguyện Điện hạ vốn tính nóng nảy ngàn vạn lần đừng bùng nổ.
Đoàn người của Mộ Ly đã bị bao vây kín lại.
Mộ Ly tinh quân vẫn lười biếng dựa vào gối gấm, nhẹ nhàng phất cây quạt nhỏ cười lạnh.
Lưu Nguyệt thượng tiên lau mồ hôi, nhìn sang Tây Ngu Hạo, cảm thấy nắng ở Đông Hoang này quá độc hại, mình sắp ngất đi mất rồi. Nhưng rốt cuộc cũng không có ngất, Lưu Nguyệt thượng tiên đáng thương đành thấp giọng nói: “Tinh quân, Thái tử điện hạ tìm một nữ tiên. Ngài xem…”
“Tìm nữ nhân à? Bản quân hôm nay chỉ mang có một người đến. Đậu Tử! Ngươi dụ dỗ Thái tử điện hạ từ bao giờ thế?” Mộ Ly không nhanh không chậm nói.
“Tinh quân, tiểu tiên oan uổng!” Đậu Tử vẻ mặt đau khổ, trộm liếc Tây Ngu Hạo, trong lòng nghĩ thầm, nổi giận cũng đẹp trai như vậy, thật có thể để mình dụ dỗ thì tốt rồi.
“Tinh quân, chúng ta đang tìm một tiểu phàm tiên. Nàng ta nhặt được lễ vật Thái tử điện hạ tặng cho Công chúa. Chỉ.. chỉ có xe ngựa của ngài là chưa.. chưa…” Mồ hôi đã rớt kín mắt Lưu Nguyệt thượng tiên, ông ta ấp a ấp úng mãi không nói ra nổi từ “soát”.
Mộ Ly ngón tay khẽ bắn ra, rèm kiệu màu bạc rớt xuống, giọng nói chứa đầy hàn ý từ bên trong truyền ra: “Chờ Tây Ngu Hạo thành Thiên tôn Bắc Địa, đừng nói xe ngựa của bản Tinh quân, dù có lột sạch Bản quân soát người cũng tùy hắn. Lên đường! Nếu ngăn cản thì cứ động thủ!”
Tán tiên bốn phía đã sớm chờ không kiên nhẫn, nhìn thấy rốt cuộc có động tĩnh, kích động châu đầu ghé tai xì xào. Không trung lại vang lên âm thanh rầm rì như tiếng đàn châu chấu bay qua.
Ở trong địa phận Bắc Địa, ai dám động thủ với cháu ruột Thiên tôn Bắc địa chứ? Sứ thần Tây Địa Huyền Quyết thượng tiên cuống đến mức dậm chân. Ông ta âm thầm nhéo cánh tay Bát Bát, khiến Bát Bát đau đến nhe răng nhếch miệng.
Nàng ta thở phì phì đang muốn tránh khỏi, Đa Đa đã tới kéo nàng ta, nói nhỏ bên tai hai câu. Bát Bát cố chịu đau cúi đầu, thấp giọng nói: “Điện hạ, đúng là hướng này, nhưng mà hiện giờ mùi đã biến mất.”
“Tìm!” Biết Mộ Ly động thủ là được. Tây Ngu Hạo nhìn rõ các nàng lén lút mờ ám, trong lòng hiểu hôm nay không thể động thủ, hạ lệnh xong xoay người bay đi.
Trong xe ngựa truyền ra tiếng Mộ Ly kiêu ngạo cười to. Bạch long mã hí dài, thở phì phì kiêu ngạo, hai cánh trắng như tuyết mở ra, kéo xe ngựa bay thẳng đi xa.
Không có đánh nhau, đám tán tiên xem náo nhiệt ồn lên từng tràng tiếc nuối, dần dần cũng tản đi.
Nhìn theo đoàn người đã rời đi, Hoàng Vũ uống rượu quỳnh hoa, chất lỏng đẹp đẽ mang hương thơm tinh khiết dường như pha lẫn cay đắng, khiến hắn không kìm được nhíu mày, đôi mắt xanh rốt cuộc lộ ra dày đặc tiếc nuối.
Một mảnh lá cây lặng lẽ từ không trung rớt xuống, Hoàng Vũ duỗi tay bắn ra, hóa thành tro bụi. Hắn buông chén ngọc, đứng thẳng dậy. Núi đá xanh um tươi tốt cách đó không xa, tiểu phàm tiên ngốc nghếch có tiếng cười khiến trái tim hắn rung động đã đi rồi. Núi đá trong mắt hắn đã không còn sức sống.
“Công tử, có nên khởi hành?” Linh Tu thượng tiên nhẹ giọng dò hỏi.
Hoàng Vũ thở nhẹ một tiếng, phất tay áo bước lên đám mây.
Các thần tiên trong sứ đoàn bên cạnh đứng ở tầng mây trắng, tiên bào phất phơ, tự nhiên trò chuyện. Hoàng Vũ dường như lại nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đường Miểu, ánh mắt hắn lướt nhìn các thần tiên bốn phía đứng thẳng như tùng, nhớ tới Đường Miểu ngồi xổm trên đám mây bộ dáng nơm nớp lo sợ. Ý cười nhợt nhạt thoáng nhẹ trên môi, Hoàng Vũ thấp trọng nói: “Ngu ngốc!”
Linh Tu thượng tiên phía sau ngẩn ngơ, khó hiểu dò hỏi: “Công tử đang mắng Tây Ngu Hạo không biết tự lượng sức mình?”
Hoàng Vũ sửng sốt, rồi cao giọng cười ha hả: “Đúng vậy, tiên cảnh Bắc Địa, không phải Tây Địa thái tử có thể làm càn!”
Linh Tu thượng tiên cười phụ họa: “Đáng tiếc, Mộ Ly tinh quân vì công chúa Cơ Oánh, vẫn không động tay chân với Tây Ngu Hạo.”
Hoàng Vũ cười không nói gì. Trong lòng có âm thanh nhẹ nhàng nói: “Tiểu phàm tiên, hắn đã đồng ý với ta, sẽ chiếu cố nàng.”
Đôi mắt giống như ngọc lưu ly trong suốt màu xanh biếc, ẩn giấu cảm xúc tận đáy lòng. Việc của Đông Cực chưa xong, hắn không thể mang nàng cùng trở về.
“Tin công tử hoàn thành tu luyện đã truyền về Đông Cực, đợi tiệc ở thành Ngân Sương kết thúc xin công tử nhanh chóng trở về. Công chúa và trên dưới Trọng Vũ cung đều trông chờ công tử quay lại.” Linh Tu thượng tiên ý vị thâm trường nói.
Hoàng Vũ buồn bực trong lòng, ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Nhìn Hoàng Vũ tà áo phất phơ, không biết vì sao, Linh Tu thượng tiên lại cảm thấy công tử đang đứng trước gió kia, thân mình tản ra cô liêu đạm mạc.
…
Tây Ngu Hạo dùng hết sức bay vào sâu trong Hoang Nguyên, tìm được nơi phát tiết cho lồng ngực sắp bùng nổ. Thân ảnh màu tối chốc lát đã bỏ lại những tiếng cười nói của đám tán tiên lẻ tẻ và tiếng thở dài của sứ đoàn ở lại phía sau.
Biết rõ xe của Mộ Ly có vấn đề, biết rõ có lẽ nàng ở ngay trong xe ngựa, hắn lại vì tình thế chỉ có thể bỏ qua không tra xét. Tây Ngu Hạo gần như sắp nhịn đến nội thương.
Thanh Ba Nhận trượt ra từ tay Tây Ngu Hạo. Hắn nhẹ nhàng búng một cái, vòng sóng nước nhẹ nhàng gợn lên trên thân đao. Giống như nghe được tiếng trò chuyện dịu dàng của Lung Băng Ngọc, Tây Ngu Hạo hét lớn, vung đao vẽ thành một bóng mờ màu xanh.
Sa mạc trống vắng bùng nổ dậy lên đầy cát bụi, những tiếng bụp bụp vang lên không dứt. Rắn sừng cát ẩn thân trong cát bị linh lực bá đạo của Tây Ngu Hạo chém máu thịt hỗn độn. Vô số đạo huyết quang bắn tung tóe, trong vòng trăm trượng mặt cát giống như nở đầy hoa đỏ thẫm.
Tây Ngu Hạo cắn chặt răng, hắn thật sự hối hận, hối hận đêm qua bận tâm đến thương thế nha đầu kia mà không lên núi đá.
“Ta sẽ tìm được nàng. Ta nhất định sẽ tìm được nàng!” Hắn thì thào nói xong, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nàng đã nói dù hồn phi phách tán cũng phải giữ lại một phách về gặp ta! Nàng gạt ta!”
Thương tâm tuyệt vọng mấy ngày nay đập mạnh vào ngực hắn. Trái tim dường như bị nắng mặt trời thiêu đốt khô quắt. Tây Ngu Hạo trở tay một đao đâm vào ngực, cảm giác ôn nhu Thanh Ba Nhận mang đến dập tắt lửa hận của hắn. Hắn vô lực tê liệt ngã xuống mặt cát, gương mặt anh tuấn run rẩy vì thống khổ.
Thị vệ theo sau Tây Ngu Hạo đều hạ xuống, theo sau hầu hạ, bi phẫn không hiểu.
Đa Đa đến bên Tây Ngu Hạo nhẹ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, Bát Bát đã đi theo xe ngựa của Mộ Ly tinh quân, có Hồ Hồ và A Độ tiếp ứng, nàng ta trốn không thoát. Điện hạ, xin ngài bảo trọng thân thể.”
Tây Ngu Hạo rút Thanh Ba Nhận ra, lảo đảo đứng dậy. Hắn đưa tay điểm ở vết thương trên ngực, ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên rồi biến mất, miệng vết thương cũng theo đó kín lại. Hắn lẳng lặng đứng trong chốc lát, lạnh giọng nói: “Thiên tôn Bắc Địa thiết yến ở thành Ngân Sương, sứ đoàn Đông Cực sẽ có mặt ở yến hội. Ngươi theo sát Hoàng Vũ, đừng để hắn lén đưa nha đầu kia đi mất.”
Thắt lưng Đa Đa lại nhoi nhói đau. Nàng ta âm thầm kêu khổ, thật sự không muốn lại tiếp xúc gần với Vũ công tử độc ác nham hiểm kia. Nhưng lệnh trên khó trái, Đa Đa chán nản cụp mí mắt, nhẹ giọng đáp: “Dạ, điện hạ!”
,,,
Giữa bầu trời xanh lam, một đoàn nhân mã lộng lẫy phi như bay trên không trung. Bạch long mã vẫy đôi cánh dài màu trắng, bốn vó tụ mây đạp gió, bay về phía Cửu Cực Thiên.
Mộ Ly vén tấm thảm màu bạc trải trong thùng xe, cẩn thận từ trong ngăn ngầm ôm Đường Miểu ra. Hắn quan sát kỹ càng, bĩu môi nói: “Thật bình thường.”
Hắn nhéo nhéo mặt Đường Miểu, nhún vai lại nói tiếp: “Sờ vào không tồi.”
Nhìn chán hắn lại nói thầm: “Dung mạo vẫn là loại bình thường.”
Hiếu kỳ mãnh liệt khiến Mộ Ly giơ tay điểm lên mi tâm Đường Miểu. Chỉ trong chớp mắt hắn đã thu tay lại, mày kiếm nhướn lên: “Trách không được, trách không được. Ngươi có Ngự Thủy Chi Linh, lại cùng Lung Băng Ngọc đồng thời phi tiên. Thảo nào Tây Ngu Hạo gầm rú cuống cuồng chạy tới Đông Hoang kiểm tra. Nếu không phải đêm qua hắn cho chim bói cá đến truyền lời nói Tây Ngu Hạo nhất định muốn ngươi, Bản quân mới lười suốt đêm khởi hành đến cướp người. Khà khà, hôm nay sắc mặt Tây Ngu Hạo thực khiến Bản quân hả giận!”
Khóe môi Mộ Ly lộ ra một nụ cười tà mị: “Tiểu tử Hoàng Vũ ngươi cũng thật độc ác, khiến Bản quân và Tây Ngu Hạo đấu nhau, ngươi ở bên xem náo nhiệt. Nhưng mà, có thể khiến Tây Ngu Hạo kinh ngạc khó chịu, Bản quân cũng coi như thiếu ngươi một cái nhân tình. Tiểu phàm tiên này giúp ngươi dẫn nước hoàn thành tu luyện, lại là thần tiên của Bắc Địa. Ta thay ngươi trả nhân tình này, chiếu cố nàng là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.