Quyển 1 - Chương 30: Say rượu hát vang
Trang Trang
08/07/2014
Editor: Qin Zồ | Beta: Rùa River
Tửu lâu ở tiên giới cũng chẳng khác gì tửu lâu ở trần gian thời cổ đại. Tiểu nhị vai vắt khăn trắng, cả sảnh đường ồn ào tán loạn như ong bướm. Đường Miểu chống cằm cười hì hì nghĩ, cũng chẳng khác gì phim trên tivi cả.
Nàng hưng phấn cùng với Mạt Dương đợi đồ ăn bưng ra.
Nửa năm ở Tiên cung Bắc Địa, vì để tăng linh lực, ngày ngày nàng không ăn linh quả tiên thảo thì cũng là uống tiên dược. Bây giờ đã xuất cung, lần đầu tiên ngồi trong một tửu lâu xa hoa ở một thành phố lớn trên tiên giới, Đường Miểu rất mong chờ có thể thưởng thức món ngon của tiên giới.
Chờ đến khi những khay đồ ăn đủ màu sặc sỡ được dọn lên bàn, Đường Miểu nhất thời hoa mắt choáng váng.
Nàng cầm đũa gẩy gẩy mấy cọng rau tươi rói phát ra tia sáng linh khí óng ánh, vô cùng thất vọng thở dài: “Thì ra vẫn là rau sống!”
Thấy Đường Miểu không còn hứng thú, Mạt Dương không khỏi gấp gáp: “Ở trong Tiên cung nghe tiểu thư từng nói, sau này xuất cung phải thưởng thức tất cả các món ở tửu lâu của tiên giới. Những món này là đắt nhất ở trong tửu lâu đấy!”
“Đắt nhất… không có nghĩa là ngon!” Đường Miểu chống cằm, quay đầu lại thì trông thấy một người đàn ông có ria mép dài, tay trái cầm một đóa hoa, tay phải nhẹ nhàng bứt từng cánh hoa, sau đó ông ta lại đếm từng cánh một, cực kỳ giống một thiếu nữ u oán phân vân đếm cánh hoa chẵn lẻ để quyết định đời mình.
Cảnh tượng này, thật là cách quá xa với nơi hảo hán giang hồ tụ tập, bàn chuyện bí mật võ lâm như trong trí tưởng tượng của Đường Miểu.
Cũng may trong tửu lâu còn có một bàn khá náo nhiệt, có lẽ là bạn bè gặp nhau. Tuy trên bàn bày vẫn những món rau đó nhưng bọn họ vẫn cứ cầm chén vân thạch nâng cốc uống rượu.
“Tôi muốn uống rượu!” Đường Miểu nói.
Rượu quỳnh hoa từ trong cổ họng nóng rực xuống tới dạ dày, cảm giác say nồng miên man, dẫn đến linh lực dao động. Rốt cuộc Đường Miểu mỉm cười: “Rượu ở tiên giới cũng nóng giống như ở phàm giới!”
Những thứ mà người tiên giới ăn uống khác hẳn với trần gian. Thứ gì vào miệng tất phải giúp ích cho tu luyện. Rượu Quỳnh Hoa mà Đường Miểu uống, nếu người thường uống được một ly thì sẽ kéo dài tuổi thọ. Cho dù bên trong có ngâm cẩu kỷ hay kỳ hoa dị thảo gì đi nữa thì rượu chung quy vẫn là rượu. Đường Miểu tìm được vài phần cảm giác thời còn đi học, uống bia ăn đêm với bạn bè, thật nhớ vô cùng.
Thấy nàng mỉm cười, dường như rất thích rượu Quỳnh Hoa, cuối cùng Mạt Dương cũng nhẹ nhàng thở phào.
Chén rượu bằng vân thạch cực kỳ giống đồ sứ mỏng của phàm trần, sáng trong như trăng như tuyết. Rượu nóng hừng hực tản ra hương thơm ngào ngạt, khiến phần da mặt lộ ngoài mặt nạ của Đường Miểu chợt đỏ ửng.
Nàng cười ha ha, nói với Mạt Dương ngồi im lặng không đụng đến một giọt rượu: “Trên tiên giới có karaoke không? Bây giờ tôi muốn hát thật to! Anh có biết hát không?”
Mạt Dương lắc đầu.
Đường Miểu nhíu mày: “Không được, anh nhất định phải hát một bài cho tôi nghe!”
Mạt Dương mặt đỏ tưng bừng, đôi con ngươi màu bạc thoáng ngượng ngùng, nghẹn nửa ngày vẫn là lắc đầu.
Đường Miểu thở dài, cười hì hì: “Thế này đi, lúc tôi ở tiên cung có được nghe tiên nhạc chơi tới chơi lui, nhưng vẫn chẳng thể chơi nổi ra điệu cha cha gì hết. Tôi hát một bài cho anh nghe nhé.”
“Cánh chim đã từng rã rời mệt mỏi
Lướt qua dưới bóng nắng chiều tà
Chẳng thể nhìn rõ nơi thành thị đầy sao
Chỉ còn bóng hình làm bạn
Giấc mơ tôi đã từng quên mất
Hôm nay vẫn như trước mắt ngay gần
Tìm về đường cũ dài bất tận
Nhà chẳng còn nữa, mỗi lúc mỗi xa
Những tháng ngày thanh xuân thuở ấy
Cuối cùng còn quay đầu nhìn lại sao?
Chúng ta đã từng còn trẻ
Hôm nay mỗi người mỗi xứ mỗi nơi
Những tháng ngày thanh xuân thuở ấy
Cuối cùng chỉ có thể nhìn lại sao?
Tôi ở dưới một bầu trời xa
Còn hát lại khúc ca thuở ấy
(Bài hát “Những Ngày Hoa Nở” của Thủy Mộc Niên Hoa)
Mạt Dương chấn động.
Ánh nước tụ lại trong mắt Đường Miểu, nàng hít vào một hơi, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười: “Có hay không?”
Mạt Dương gật đầu.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn ban đêm ở Lưu Quang thành sáng chói rực rỡ, cả tòa thành như cảnh trong mơ. Trong tửu lâu từng tốp tiên nhân náo nhiệt trò chuyện. Rượu say đến đỏ mặt nóng tai mới đỡ nhau đáp mây rời đi. Một cảm giác không chân thật trào dâng trong lòng nàng. Đường Miểu cười đùa: “Tiên giới chó má này, dù có đẹp thì làm sao chứ? Mạt Dương, chúng ta hạ phàm đi!”
Đột nhiên nàng nhớ tới tích Hằng Nga và thất tiên nữ lưu luyến phàm trần, cười đến nỗi rung cả người.
Hạ phàm? Tự mình hạ phàm sẽ bị bắt trói lên Trảm Tiên đài đánh tan hồn phách, thiêu hủy nguyên thần. Mạt Dương khẽ nói: “Tiểu thư… say rồi.”
Đường Miểu say. Cảm giác ngà ngà càng lúc càng mãnh liệt khiến đầu nàng choáng váng. Nàng mở to hai con mắt mơ màng, mất hứng nói: “Mạt Dương, say cũng tốt, say rồi thì sẽ không còn không vui nữa.”
Mạt Dương ngẩn người, cẩn thận hỏi: “Hôm nay tiểu thư đã đánh Tinh Quân như mong muốn, vì sao còn không vui?”
Trong mắt Đường Miểu dần dần hiện lên ánh nước, chỉ vào mặt mình nói: “Khi anh nhìn thấy tôi, thực ra chẳng phải là tôi. Tôi muốn quay về làm chính mình. Tuy không xinh đẹp như bây giờ, nhưng cũng là chính bản thân mình.”
Cảm giác say dâng lên, nàng gục xuống bàn nhìn Mạt Dương cười ngây ngốc: “Anh nhớ kỹ đấy, ngàn vạn lần đừng để người ta tháo mặt nạ của tôi xuống. Tôi không thích gương mặt này.”
Nói xong, nàng mệt mỏi gục trên cánh tay nặng nề ngủ. Viên minh châu đeo trên đầu tỏa ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt nàng, một giọt lệ từ khóe mắt ứa ra, ngưng đọng không tan. Giống như sương trắng long lanh điểm xuyết ngày mùa thu.
Trong lòng Mạt Dương trào lên sự thương tiếc. Những lời Đường Miểu nói khiến hắn nghi ngờ không rõ, hắn thì thầm: “Nàng chính là nàng, không phải nàng thì là ai?”
Tiếng ca khiến cái người u ám bứt hoa ăn ngồi bên cạnh chú ý, hắn bước đến, nhìn chằm chằm gương mặt Đường Miểu, hứng thú trong mắt dâng cao: “Mỗ là Thành Hằng thượng tiên ở Thủy các Lưu Quang thành. Nhìn hai vị có vẻ như lần đầu đến Lưu Quang thành, có muốn di giá đến Thủy các nghỉ tạm không? Mỗ nhất định sẽ tiếp đón bằng lễ nghi dành cho khách quý.”
Cái nhìn chòng chọc không kiêng nể của hắn ta khiến Mạt Dương trong lòng chán ghét. Hắn đứng dậy chắn trước người Đường Miểu lạnh lùng nói: “Ngươi sớm nên bỏ cái ý nghĩ đó đi. Nàng không phải thần tiên mà ngươi có thể trêu chọc!”
Hắn ném lại một mảnh tinh thạch, rồi cúi người ôm lấy Đường Miểu phi thân rời khỏi tửu lâu.
Sắc mặt Thành Hằng thượng tiên thoáng tức giận. Trên bàn còn vương lại một giọt lệ trong suốt như châu, Thành Hằng thượng tiên khẽ đưa tay chạm vào, ánh mắt càng nóng cháy: “Khó mà nghe được giọng hát như thế. Khó mà thấy được dung mạo như thế. Khó có được khí tức thanh trong thích hợp với Thủy các như thế. Mỗ phải nạp nàng làm tiên cơ!” Hắn xòe bàn tay, một con dơi màu đỏ giang rộng hai cánh bay sát theo thân ảnh Mạt Dương.
Trong phủ Thành chủ, cuối cùng thì Mộ Ly cũng tỉnh lại.
Tửu lâu ở tiên giới cũng chẳng khác gì tửu lâu ở trần gian thời cổ đại. Tiểu nhị vai vắt khăn trắng, cả sảnh đường ồn ào tán loạn như ong bướm. Đường Miểu chống cằm cười hì hì nghĩ, cũng chẳng khác gì phim trên tivi cả.
Nàng hưng phấn cùng với Mạt Dương đợi đồ ăn bưng ra.
Nửa năm ở Tiên cung Bắc Địa, vì để tăng linh lực, ngày ngày nàng không ăn linh quả tiên thảo thì cũng là uống tiên dược. Bây giờ đã xuất cung, lần đầu tiên ngồi trong một tửu lâu xa hoa ở một thành phố lớn trên tiên giới, Đường Miểu rất mong chờ có thể thưởng thức món ngon của tiên giới.
Chờ đến khi những khay đồ ăn đủ màu sặc sỡ được dọn lên bàn, Đường Miểu nhất thời hoa mắt choáng váng.
Nàng cầm đũa gẩy gẩy mấy cọng rau tươi rói phát ra tia sáng linh khí óng ánh, vô cùng thất vọng thở dài: “Thì ra vẫn là rau sống!”
Thấy Đường Miểu không còn hứng thú, Mạt Dương không khỏi gấp gáp: “Ở trong Tiên cung nghe tiểu thư từng nói, sau này xuất cung phải thưởng thức tất cả các món ở tửu lâu của tiên giới. Những món này là đắt nhất ở trong tửu lâu đấy!”
“Đắt nhất… không có nghĩa là ngon!” Đường Miểu chống cằm, quay đầu lại thì trông thấy một người đàn ông có ria mép dài, tay trái cầm một đóa hoa, tay phải nhẹ nhàng bứt từng cánh hoa, sau đó ông ta lại đếm từng cánh một, cực kỳ giống một thiếu nữ u oán phân vân đếm cánh hoa chẵn lẻ để quyết định đời mình.
Cảnh tượng này, thật là cách quá xa với nơi hảo hán giang hồ tụ tập, bàn chuyện bí mật võ lâm như trong trí tưởng tượng của Đường Miểu.
Cũng may trong tửu lâu còn có một bàn khá náo nhiệt, có lẽ là bạn bè gặp nhau. Tuy trên bàn bày vẫn những món rau đó nhưng bọn họ vẫn cứ cầm chén vân thạch nâng cốc uống rượu.
“Tôi muốn uống rượu!” Đường Miểu nói.
Rượu quỳnh hoa từ trong cổ họng nóng rực xuống tới dạ dày, cảm giác say nồng miên man, dẫn đến linh lực dao động. Rốt cuộc Đường Miểu mỉm cười: “Rượu ở tiên giới cũng nóng giống như ở phàm giới!”
Những thứ mà người tiên giới ăn uống khác hẳn với trần gian. Thứ gì vào miệng tất phải giúp ích cho tu luyện. Rượu Quỳnh Hoa mà Đường Miểu uống, nếu người thường uống được một ly thì sẽ kéo dài tuổi thọ. Cho dù bên trong có ngâm cẩu kỷ hay kỳ hoa dị thảo gì đi nữa thì rượu chung quy vẫn là rượu. Đường Miểu tìm được vài phần cảm giác thời còn đi học, uống bia ăn đêm với bạn bè, thật nhớ vô cùng.
Thấy nàng mỉm cười, dường như rất thích rượu Quỳnh Hoa, cuối cùng Mạt Dương cũng nhẹ nhàng thở phào.
Chén rượu bằng vân thạch cực kỳ giống đồ sứ mỏng của phàm trần, sáng trong như trăng như tuyết. Rượu nóng hừng hực tản ra hương thơm ngào ngạt, khiến phần da mặt lộ ngoài mặt nạ của Đường Miểu chợt đỏ ửng.
Nàng cười ha ha, nói với Mạt Dương ngồi im lặng không đụng đến một giọt rượu: “Trên tiên giới có karaoke không? Bây giờ tôi muốn hát thật to! Anh có biết hát không?”
Mạt Dương lắc đầu.
Đường Miểu nhíu mày: “Không được, anh nhất định phải hát một bài cho tôi nghe!”
Mạt Dương mặt đỏ tưng bừng, đôi con ngươi màu bạc thoáng ngượng ngùng, nghẹn nửa ngày vẫn là lắc đầu.
Đường Miểu thở dài, cười hì hì: “Thế này đi, lúc tôi ở tiên cung có được nghe tiên nhạc chơi tới chơi lui, nhưng vẫn chẳng thể chơi nổi ra điệu cha cha gì hết. Tôi hát một bài cho anh nghe nhé.”
“Cánh chim đã từng rã rời mệt mỏi
Lướt qua dưới bóng nắng chiều tà
Chẳng thể nhìn rõ nơi thành thị đầy sao
Chỉ còn bóng hình làm bạn
Giấc mơ tôi đã từng quên mất
Hôm nay vẫn như trước mắt ngay gần
Tìm về đường cũ dài bất tận
Nhà chẳng còn nữa, mỗi lúc mỗi xa
Những tháng ngày thanh xuân thuở ấy
Cuối cùng còn quay đầu nhìn lại sao?
Chúng ta đã từng còn trẻ
Hôm nay mỗi người mỗi xứ mỗi nơi
Những tháng ngày thanh xuân thuở ấy
Cuối cùng chỉ có thể nhìn lại sao?
Tôi ở dưới một bầu trời xa
Còn hát lại khúc ca thuở ấy
(Bài hát “Những Ngày Hoa Nở” của Thủy Mộc Niên Hoa)
Mạt Dương chấn động.
Ánh nước tụ lại trong mắt Đường Miểu, nàng hít vào một hơi, đôi môi đỏ mọng khẽ mỉm cười: “Có hay không?”
Mạt Dương gật đầu.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh đèn ban đêm ở Lưu Quang thành sáng chói rực rỡ, cả tòa thành như cảnh trong mơ. Trong tửu lâu từng tốp tiên nhân náo nhiệt trò chuyện. Rượu say đến đỏ mặt nóng tai mới đỡ nhau đáp mây rời đi. Một cảm giác không chân thật trào dâng trong lòng nàng. Đường Miểu cười đùa: “Tiên giới chó má này, dù có đẹp thì làm sao chứ? Mạt Dương, chúng ta hạ phàm đi!”
Đột nhiên nàng nhớ tới tích Hằng Nga và thất tiên nữ lưu luyến phàm trần, cười đến nỗi rung cả người.
Hạ phàm? Tự mình hạ phàm sẽ bị bắt trói lên Trảm Tiên đài đánh tan hồn phách, thiêu hủy nguyên thần. Mạt Dương khẽ nói: “Tiểu thư… say rồi.”
Đường Miểu say. Cảm giác ngà ngà càng lúc càng mãnh liệt khiến đầu nàng choáng váng. Nàng mở to hai con mắt mơ màng, mất hứng nói: “Mạt Dương, say cũng tốt, say rồi thì sẽ không còn không vui nữa.”
Mạt Dương ngẩn người, cẩn thận hỏi: “Hôm nay tiểu thư đã đánh Tinh Quân như mong muốn, vì sao còn không vui?”
Trong mắt Đường Miểu dần dần hiện lên ánh nước, chỉ vào mặt mình nói: “Khi anh nhìn thấy tôi, thực ra chẳng phải là tôi. Tôi muốn quay về làm chính mình. Tuy không xinh đẹp như bây giờ, nhưng cũng là chính bản thân mình.”
Cảm giác say dâng lên, nàng gục xuống bàn nhìn Mạt Dương cười ngây ngốc: “Anh nhớ kỹ đấy, ngàn vạn lần đừng để người ta tháo mặt nạ của tôi xuống. Tôi không thích gương mặt này.”
Nói xong, nàng mệt mỏi gục trên cánh tay nặng nề ngủ. Viên minh châu đeo trên đầu tỏa ánh sáng dịu dàng chiếu lên mặt nàng, một giọt lệ từ khóe mắt ứa ra, ngưng đọng không tan. Giống như sương trắng long lanh điểm xuyết ngày mùa thu.
Trong lòng Mạt Dương trào lên sự thương tiếc. Những lời Đường Miểu nói khiến hắn nghi ngờ không rõ, hắn thì thầm: “Nàng chính là nàng, không phải nàng thì là ai?”
Tiếng ca khiến cái người u ám bứt hoa ăn ngồi bên cạnh chú ý, hắn bước đến, nhìn chằm chằm gương mặt Đường Miểu, hứng thú trong mắt dâng cao: “Mỗ là Thành Hằng thượng tiên ở Thủy các Lưu Quang thành. Nhìn hai vị có vẻ như lần đầu đến Lưu Quang thành, có muốn di giá đến Thủy các nghỉ tạm không? Mỗ nhất định sẽ tiếp đón bằng lễ nghi dành cho khách quý.”
Cái nhìn chòng chọc không kiêng nể của hắn ta khiến Mạt Dương trong lòng chán ghét. Hắn đứng dậy chắn trước người Đường Miểu lạnh lùng nói: “Ngươi sớm nên bỏ cái ý nghĩ đó đi. Nàng không phải thần tiên mà ngươi có thể trêu chọc!”
Hắn ném lại một mảnh tinh thạch, rồi cúi người ôm lấy Đường Miểu phi thân rời khỏi tửu lâu.
Sắc mặt Thành Hằng thượng tiên thoáng tức giận. Trên bàn còn vương lại một giọt lệ trong suốt như châu, Thành Hằng thượng tiên khẽ đưa tay chạm vào, ánh mắt càng nóng cháy: “Khó mà nghe được giọng hát như thế. Khó mà thấy được dung mạo như thế. Khó có được khí tức thanh trong thích hợp với Thủy các như thế. Mỗ phải nạp nàng làm tiên cơ!” Hắn xòe bàn tay, một con dơi màu đỏ giang rộng hai cánh bay sát theo thân ảnh Mạt Dương.
Trong phủ Thành chủ, cuối cùng thì Mộ Ly cũng tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.