Quyển 1 - Chương 41: Thiên Hà dị biến
Trang Trang
19/08/2015
Thuyền mây rẽ ngang dòng nước,
mang đến cảm giác chấn động nhè nhẹ. Ánh trăng sáng bạc mỏng manh như
cánh ve bao phủ khoang thuyền, trong phòng đột nhiên có cảm giác thật
quỷ dị.
Đường Miểu tùy tiện liếc mắt nhìn qua phía ngoài cửa sổ. Song cửa ánh lên hình ảnh những vệt nước của mấy trăm con cá nhỏ ra sức nhảy vọt lên khỏi mặt sông, sóng nước tung tóe lấp lánh. Thuyền mây tiến lên, vị trí luôn thay đổi, nhưng cá bạc nhảy nhót trước cửa sổ vẫn không hề kết thúc. Giống như vẽ một bức tranh trước song cửa, cố ý muốn nàng xem vậy.
Đường Miểu kinh ngạc tiến đến bên cửa sổ, không bao lâu, ánh sáng bạc phản xạ từ vẩy cá khiến nàng hoa mắt. Nàng nhắm mắt lại, giọng nói trong đầu một lần nữa vang lên: “Muốn về nhà sao? Bước tới phía trước là có thể về nhà rồi!”
Một lời bắn trúng tử huyệt Đường Miểu. Sóng nước Thiên Hà lấp loáng hiện ra bóng dáng cao ốc nhà cửa, xe cộ chen chúc, bạn bè cười tươi vẫy tay gọi nàng: “Đường Miểu!”. Khu phố quen thuộc, trên sân thượng lầu hai, mẹ đang phơi quần áo. Trên mặt Đường Miểu hiện ra nụ cười hạnh phúc, trong vô thức thân thể đã bay ra ngoài cửa sổ.
Đám mây dưới chân sát xuống mặt nước, Thiên Hà cuồn cuộn sóng ướt đẫm chân váy nàng, kéo Đường Miểu ngã vào lòng nước.
Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt kích thích Đường Miểu thanh tỉnh lại, chợt nhận ra chân mình đang chìm trong nước, nàng kinh hoảng, vô thức nghĩ muốn bay lên.
Linh lực đột nhiên biến mất. Nước sông như có lực hút túm chặt lấy cổ chân nàng, kéo mạnh xuống dưới.
Đường Miểu hoảng sợ quay đầu lại, thuyền mây đã cách xa hơn mười trượng. Mặt nàng trắng bệch, hít sâu một hơi gào to: “Cứu tôi với!! Có ai không?!! Cứu mạng!!!”
Trong chớp mắt, nửa thân nàng đã ngập giữa lòng sông. Sóng lớn cuồn cuộn trút xuống đầu nàng, nàng sặc nước sông, hai tay liều mạng đập nước: “Cứu tôi với!! Tây Ngu Hạo—-!!”
Nước sông dường như đông lại, không kéo nàng xuống nữa. Đường Miểu mừng rỡ, thét to: “Tây Ngu Hạo!!!! Anh ra đây!!! Lung Băng Ngọc nhớ anh đó—-!!”
Nàng có ngốc nữa cũng đoán ra được Thiên Hà biến hóa có liên quan đến Lung Băng Ngọc, mà Tây Ngu Hạo chính là bùa cứu mạng của nàng. Đường Miểu chỉ cần không bị chìm xuống, cứ gào to Tây Ngu Hạo, gào to Lung Băng Ngọc đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Gió thổi khiến thanh âm của nàng phân tán mờ mịt. Đến lúc cổ họng Đường Miểu khản đặc, gần như buông tha, thuyền mây quay đầu lại.
Khi cách nàng ba trượng, Đường Miểu thấy Tây Ngu Hạo đứng vững ở đầu thuyền, áo bào rộng màu vàng nhạt bị gió thổi tung, cực kỳ uy vũ.
Nàng giơ tay kêu to: “Tôi ở đây! Tây Ngu Hạo tôi ở đây!”
“Đa Đa!”
Tiểu xà Đa Đa nghe thấy Tây Ngu Hạo gọi nàng, dây thừng dài trong tay rất nhanh vung ra, cuốn lây tay Đường Miểu. Linh lực truyền tới, Đường Miểu được kéo ra khỏi mặt nước.
Nước sông đang ngừng lại, đột nhiên biến hóa, giống như có sinh mệnh mà ào tới, cuốn vào chân Đường Miểu, tóm chặt nàng tiếp tục kéo xuống.
Dây thừng của Đa Đa bị căng ra thẳng tắp, linh lực của nàng sao có thể chống lại được Thiên Hà?! Mặt nước vang lên một tiếng nổ, tiên tác trong tay Đa Đa bị đứt thành hai đoạn, người ngã ngược ra phía sau. Hai chân nàng biến hình thành đuôi rắn, quấn chặt lấy cột buồm, cố hết sức mới ổn định được thân mình không ngã xuống sông, sợ đến người đẫm mồ hôi.
Trên thuyền mây đột nhiên truyền đến tiếng gầm lớn như muốn nứt vàng vỡ ngọc, Tây Ngu Hạo giơ tay ra, linh lực màu vàng nhạt cuồn cuộn thành vòng xoáy trên không trung. Toan Nghê vương khí quét thẳng xuống mặt sông, cuốn lấy Đường Miểu kéo nàng nổi lên khỏi mặt nước.
Thiên Hà vốn dĩ bình lặng lúc này sóng lớn cuồn cuộn, thuyền mây nhỏ bé mỏng manh như một chiếc lá. Đường Miểu được kéo lên đến đâu, nước sông cũng dâng theo đến đó, chăm chăm cuốn lấy hai chân Đường Miểu. Xa xa nhìn lại, Toan Nghê vương khí màu vàng nhạt và nước sông màu bạc dưới ánh trăng giống như hai con rồng lớn đang cuốn lấy nhau tranh đấu. Rồng nước màu bạc cương mãnh, Toan Nghê vương khí mềm dẻo, trong khoảnh khắc ngưng lại kết chặt vào nhau, giằng co không rời.
Hai luồng sức mạnh hại khổ Đường Miểu. Nàng bị kéo căng người, hai khớp vai vang lên tiếng lạch cạch nhẹ – cánh tay đã trật khớp, thân thể như bị xé làm đôi, đau đớn ập tới như trời long đất lở.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tây Ngu Hạo đứng đầu thuyền, chợt nhớ tới cực hình ngũ mã phanh thây. So với bị xé thành hai mảnh, nàng thà rằng chết đuối còn hơn. Đường Miểu vừa sợ vừa đau, cố gắng hết sức kêu to: “Anh buông tay!”
Tây Ngu Hạo hai mắt sâu thẳm như màn đêm, mặt phiếm ánh vàng, trán toát mồ hôi nhưng linh lực không giảm mảy may chút nào.
Dưới chân sàn thuyền kiên cố ầm ầm trầm xuống, sóng lớn một đợt vừa tan đợt khác lại ào tới. Tuy thuyền mây được chế tạo từ thiết mộc Tây Sơn, nhưng cũng chống không nổi lực lượng to lớn của Thiên Hà, sống thuyền bị đè ép vang lên những tiếng răng rắc nặng nề.
“Điện hạ! Buông ra thôi! Thuyền mây sắp vỡ vụn rồi!” Tiểu xà Đa Đa yếu ớt tuột xuống khỏi cột buồm, gục xuống tại chỗ khóc lớn: “Xin Điện hạ hãy buông tay!”
“Xin Điện hạ hãy buông tay!” Chúng tiên quân Tây Địa quỳ xuống cầu khẩn.
Tây Ngu Hạo cũng không được ổn. Thiên Hà dường như muốn đối đầu với hắn, lực lượng cuồn cuộn không ngừng. Mà linh lực của hắn dù sao cũng đến lúc cạn kiệt. Hắn dừng trên mặt sông, Thiên Hà tranh đoạt Đường Miểu khiến hắn cảm thấy quỷ dị. Từ lúc nghe thấy tiếng cầu cứu của Đường Miểu đến khi thuyền đến gần, hắn rõ ràng thấy Đường Miểu nửa chìm nửa nổi trong nước, nước sông lúc đó rất yên ả. Vì sao khi mình can thiệp, Thiên Hà lại có phản ứng lớn như vậy?
Hắn thu linh lực lại.
Hai luồng linh lực tách ra, cột nước cuốn lấy Đường Miểu ầm ầm hạ xuống. Mặt nước bằng phẳng trầm xuống, hình thành một dòng xoáy hình phễu cực lớn. Nói cũng kỳ lạ, dòng xoáy không cuốn thuyền mây vào đó. Nhưng chỉ trong thời gian ngâm một chén trà, dòng xoáy đã từ lớn biến nhỏ, cuối cùng biến mất dưới lớp bọt sóng.
Thuyền mây ổn định lại giữa sông, chúng tiên thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng đã chết một tiên tử Bắc Địa, nhưng Điện hạ và thuyền mây đều đã được an toàn.
Tây Ngu Hạo nhìn một mẩu vải áo màu trắng bập bềnh trên mặt nước, lòng đầy nghi hoặc. Thiên Hà rốt cuộc là muốn nàng sống hay chết? Nếu như muốn nàng sống, hắn chỉ cần dừng thuyền chờ xem diễn biến. Nhưng nếu muốn nàng chết? Dưới ánh trăng đêm vằng vặc, vệt nước gợn mịn màng như lụa, khiến người ta không thể nhìn thấy được phía sau nó ẩn giấu cái chết.
Nhưng trong đầu hắn vẫn không thể nào quên được ánh mắt nàng nhìn hắn khi vừa tỉnh lại. Dịu dàng như bao lời muốn nói, không muốn xa rời. Cảm giác chua chát thoáng qua trong ngực Tây Ngu Hạo, hắn không dám đánh cuộc. Cắn răng, người đã như sao băng nhảy vào dòng nước.
“Điện hạ!” Chúng tiên Tây Địa sắc mặt còn đang chưa hết vui mừng, liền bị hành động của Tây Ngu Hạo làm cho sợ đến ngây người.
Bát Bát chân mềm nhũn ngã ngồi xuống sàn thuyền, thì thào: “Xong rồi, Điện hạ nhảy xuống Thiên hà rồi.”
A Độ không chút nghĩ ngợi, biến ra chân thân Tước Linh, kim tơ thúy vũ lấp lóe dưới ánh trăng, bay về phía Tây Ngu Hạo và Đường Miểu biến mất.
Nàng khổ sở ra sức đập cánh, linh lực không đủ để chống đỡ, chỉ đành bất đắc dĩ thê thảm quay lại.
Chúng tiên trên thuyền mây sững sờ đứng bên mép thuyền nhìn Thiên Hà tĩnh lặng, không ai tin được Thái tử Điện hạ lại dễ dàng biến thành một bộ xương lạnh lẽo dưới đáy Thiên Hà như vậy.
Tiểu xà, Ngọc khuyển và Tước linh nhìn nhau, cùng nói với chúng tiên: “Chúng ta đi theo Điện hạ, xin nhờ các vị đưa tin truyền lại Tiên đình!”
Ba nàng đã quyết định nhảy sông tuẫn chủ.
“Chậm đã!” Thành Hằng thượng tiên bước ra khỏi đám người, gấp giọng ngăn cản. “Thiên Hà vốn là nhược thủy, lông ngỗng cũng khó nổi, là thần tiên cũng không thể tụ linh lực đáp mây bay qua. Nhưng Điện hạ từ nhỏ đã lớn lên bên bờ Cực Dạ Hải, linh lực tu tập ở Địa cung dưới đáy biển, lại thường tới cung San Hô Bảy Sắc du ngoạn. Điện hạ có thể đi lại dưới nước như thường, lần này ngài nhảy vào Thiên Hà, chắc chắn là không sợ mãi mãi bị chìm dưới đó.”
Bát Bát ánh mắt vụt sáng, reo lên: “Điện hạ sẽ không bị chìm dưới đó! Không thể tụ linh lực, nhưng Điện hạ đã tu thành Kim thân kết nội đan từ lâu, có thể ở trong nước như thường. Dù Thiên Hà lông ngỗng khó nổi, nhưng Điện hạ có thể rẽ nước rời khỏi đó! Chúng ta đến bên bờ chờ Điện hạ! Thành Hằng thượng tiên, đa tạ nhắc nhở! Chúng ta không so bì với ông nữa!”
Thành Hằng thượng tiên vuốt chòm râu ngắn ngủn cười hắc hắc, cực kỳ đắc ý.
Chúng tiên cuối cùng cũng nhẹ lòng. Thuyền mây một lần nữa xuất phát, nhanh chóng bơi về phía bờ kia Thiên Hà.
Đường Miểu tùy tiện liếc mắt nhìn qua phía ngoài cửa sổ. Song cửa ánh lên hình ảnh những vệt nước của mấy trăm con cá nhỏ ra sức nhảy vọt lên khỏi mặt sông, sóng nước tung tóe lấp lánh. Thuyền mây tiến lên, vị trí luôn thay đổi, nhưng cá bạc nhảy nhót trước cửa sổ vẫn không hề kết thúc. Giống như vẽ một bức tranh trước song cửa, cố ý muốn nàng xem vậy.
Đường Miểu kinh ngạc tiến đến bên cửa sổ, không bao lâu, ánh sáng bạc phản xạ từ vẩy cá khiến nàng hoa mắt. Nàng nhắm mắt lại, giọng nói trong đầu một lần nữa vang lên: “Muốn về nhà sao? Bước tới phía trước là có thể về nhà rồi!”
Một lời bắn trúng tử huyệt Đường Miểu. Sóng nước Thiên Hà lấp loáng hiện ra bóng dáng cao ốc nhà cửa, xe cộ chen chúc, bạn bè cười tươi vẫy tay gọi nàng: “Đường Miểu!”. Khu phố quen thuộc, trên sân thượng lầu hai, mẹ đang phơi quần áo. Trên mặt Đường Miểu hiện ra nụ cười hạnh phúc, trong vô thức thân thể đã bay ra ngoài cửa sổ.
Đám mây dưới chân sát xuống mặt nước, Thiên Hà cuồn cuộn sóng ướt đẫm chân váy nàng, kéo Đường Miểu ngã vào lòng nước.
Cảm giác lạnh lẽo nháy mắt kích thích Đường Miểu thanh tỉnh lại, chợt nhận ra chân mình đang chìm trong nước, nàng kinh hoảng, vô thức nghĩ muốn bay lên.
Linh lực đột nhiên biến mất. Nước sông như có lực hút túm chặt lấy cổ chân nàng, kéo mạnh xuống dưới.
Đường Miểu hoảng sợ quay đầu lại, thuyền mây đã cách xa hơn mười trượng. Mặt nàng trắng bệch, hít sâu một hơi gào to: “Cứu tôi với!! Có ai không?!! Cứu mạng!!!”
Trong chớp mắt, nửa thân nàng đã ngập giữa lòng sông. Sóng lớn cuồn cuộn trút xuống đầu nàng, nàng sặc nước sông, hai tay liều mạng đập nước: “Cứu tôi với!! Tây Ngu Hạo—-!!”
Nước sông dường như đông lại, không kéo nàng xuống nữa. Đường Miểu mừng rỡ, thét to: “Tây Ngu Hạo!!!! Anh ra đây!!! Lung Băng Ngọc nhớ anh đó—-!!”
Nàng có ngốc nữa cũng đoán ra được Thiên Hà biến hóa có liên quan đến Lung Băng Ngọc, mà Tây Ngu Hạo chính là bùa cứu mạng của nàng. Đường Miểu chỉ cần không bị chìm xuống, cứ gào to Tây Ngu Hạo, gào to Lung Băng Ngọc đến kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Gió thổi khiến thanh âm của nàng phân tán mờ mịt. Đến lúc cổ họng Đường Miểu khản đặc, gần như buông tha, thuyền mây quay đầu lại.
Khi cách nàng ba trượng, Đường Miểu thấy Tây Ngu Hạo đứng vững ở đầu thuyền, áo bào rộng màu vàng nhạt bị gió thổi tung, cực kỳ uy vũ.
Nàng giơ tay kêu to: “Tôi ở đây! Tây Ngu Hạo tôi ở đây!”
“Đa Đa!”
Tiểu xà Đa Đa nghe thấy Tây Ngu Hạo gọi nàng, dây thừng dài trong tay rất nhanh vung ra, cuốn lây tay Đường Miểu. Linh lực truyền tới, Đường Miểu được kéo ra khỏi mặt nước.
Nước sông đang ngừng lại, đột nhiên biến hóa, giống như có sinh mệnh mà ào tới, cuốn vào chân Đường Miểu, tóm chặt nàng tiếp tục kéo xuống.
Dây thừng của Đa Đa bị căng ra thẳng tắp, linh lực của nàng sao có thể chống lại được Thiên Hà?! Mặt nước vang lên một tiếng nổ, tiên tác trong tay Đa Đa bị đứt thành hai đoạn, người ngã ngược ra phía sau. Hai chân nàng biến hình thành đuôi rắn, quấn chặt lấy cột buồm, cố hết sức mới ổn định được thân mình không ngã xuống sông, sợ đến người đẫm mồ hôi.
Trên thuyền mây đột nhiên truyền đến tiếng gầm lớn như muốn nứt vàng vỡ ngọc, Tây Ngu Hạo giơ tay ra, linh lực màu vàng nhạt cuồn cuộn thành vòng xoáy trên không trung. Toan Nghê vương khí quét thẳng xuống mặt sông, cuốn lấy Đường Miểu kéo nàng nổi lên khỏi mặt nước.
Thiên Hà vốn dĩ bình lặng lúc này sóng lớn cuồn cuộn, thuyền mây nhỏ bé mỏng manh như một chiếc lá. Đường Miểu được kéo lên đến đâu, nước sông cũng dâng theo đến đó, chăm chăm cuốn lấy hai chân Đường Miểu. Xa xa nhìn lại, Toan Nghê vương khí màu vàng nhạt và nước sông màu bạc dưới ánh trăng giống như hai con rồng lớn đang cuốn lấy nhau tranh đấu. Rồng nước màu bạc cương mãnh, Toan Nghê vương khí mềm dẻo, trong khoảnh khắc ngưng lại kết chặt vào nhau, giằng co không rời.
Hai luồng sức mạnh hại khổ Đường Miểu. Nàng bị kéo căng người, hai khớp vai vang lên tiếng lạch cạch nhẹ – cánh tay đã trật khớp, thân thể như bị xé làm đôi, đau đớn ập tới như trời long đất lở.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tây Ngu Hạo đứng đầu thuyền, chợt nhớ tới cực hình ngũ mã phanh thây. So với bị xé thành hai mảnh, nàng thà rằng chết đuối còn hơn. Đường Miểu vừa sợ vừa đau, cố gắng hết sức kêu to: “Anh buông tay!”
Tây Ngu Hạo hai mắt sâu thẳm như màn đêm, mặt phiếm ánh vàng, trán toát mồ hôi nhưng linh lực không giảm mảy may chút nào.
Dưới chân sàn thuyền kiên cố ầm ầm trầm xuống, sóng lớn một đợt vừa tan đợt khác lại ào tới. Tuy thuyền mây được chế tạo từ thiết mộc Tây Sơn, nhưng cũng chống không nổi lực lượng to lớn của Thiên Hà, sống thuyền bị đè ép vang lên những tiếng răng rắc nặng nề.
“Điện hạ! Buông ra thôi! Thuyền mây sắp vỡ vụn rồi!” Tiểu xà Đa Đa yếu ớt tuột xuống khỏi cột buồm, gục xuống tại chỗ khóc lớn: “Xin Điện hạ hãy buông tay!”
“Xin Điện hạ hãy buông tay!” Chúng tiên quân Tây Địa quỳ xuống cầu khẩn.
Tây Ngu Hạo cũng không được ổn. Thiên Hà dường như muốn đối đầu với hắn, lực lượng cuồn cuộn không ngừng. Mà linh lực của hắn dù sao cũng đến lúc cạn kiệt. Hắn dừng trên mặt sông, Thiên Hà tranh đoạt Đường Miểu khiến hắn cảm thấy quỷ dị. Từ lúc nghe thấy tiếng cầu cứu của Đường Miểu đến khi thuyền đến gần, hắn rõ ràng thấy Đường Miểu nửa chìm nửa nổi trong nước, nước sông lúc đó rất yên ả. Vì sao khi mình can thiệp, Thiên Hà lại có phản ứng lớn như vậy?
Hắn thu linh lực lại.
Hai luồng linh lực tách ra, cột nước cuốn lấy Đường Miểu ầm ầm hạ xuống. Mặt nước bằng phẳng trầm xuống, hình thành một dòng xoáy hình phễu cực lớn. Nói cũng kỳ lạ, dòng xoáy không cuốn thuyền mây vào đó. Nhưng chỉ trong thời gian ngâm một chén trà, dòng xoáy đã từ lớn biến nhỏ, cuối cùng biến mất dưới lớp bọt sóng.
Thuyền mây ổn định lại giữa sông, chúng tiên thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng đã chết một tiên tử Bắc Địa, nhưng Điện hạ và thuyền mây đều đã được an toàn.
Tây Ngu Hạo nhìn một mẩu vải áo màu trắng bập bềnh trên mặt nước, lòng đầy nghi hoặc. Thiên Hà rốt cuộc là muốn nàng sống hay chết? Nếu như muốn nàng sống, hắn chỉ cần dừng thuyền chờ xem diễn biến. Nhưng nếu muốn nàng chết? Dưới ánh trăng đêm vằng vặc, vệt nước gợn mịn màng như lụa, khiến người ta không thể nhìn thấy được phía sau nó ẩn giấu cái chết.
Nhưng trong đầu hắn vẫn không thể nào quên được ánh mắt nàng nhìn hắn khi vừa tỉnh lại. Dịu dàng như bao lời muốn nói, không muốn xa rời. Cảm giác chua chát thoáng qua trong ngực Tây Ngu Hạo, hắn không dám đánh cuộc. Cắn răng, người đã như sao băng nhảy vào dòng nước.
“Điện hạ!” Chúng tiên Tây Địa sắc mặt còn đang chưa hết vui mừng, liền bị hành động của Tây Ngu Hạo làm cho sợ đến ngây người.
Bát Bát chân mềm nhũn ngã ngồi xuống sàn thuyền, thì thào: “Xong rồi, Điện hạ nhảy xuống Thiên hà rồi.”
A Độ không chút nghĩ ngợi, biến ra chân thân Tước Linh, kim tơ thúy vũ lấp lóe dưới ánh trăng, bay về phía Tây Ngu Hạo và Đường Miểu biến mất.
Nàng khổ sở ra sức đập cánh, linh lực không đủ để chống đỡ, chỉ đành bất đắc dĩ thê thảm quay lại.
Chúng tiên trên thuyền mây sững sờ đứng bên mép thuyền nhìn Thiên Hà tĩnh lặng, không ai tin được Thái tử Điện hạ lại dễ dàng biến thành một bộ xương lạnh lẽo dưới đáy Thiên Hà như vậy.
Tiểu xà, Ngọc khuyển và Tước linh nhìn nhau, cùng nói với chúng tiên: “Chúng ta đi theo Điện hạ, xin nhờ các vị đưa tin truyền lại Tiên đình!”
Ba nàng đã quyết định nhảy sông tuẫn chủ.
“Chậm đã!” Thành Hằng thượng tiên bước ra khỏi đám người, gấp giọng ngăn cản. “Thiên Hà vốn là nhược thủy, lông ngỗng cũng khó nổi, là thần tiên cũng không thể tụ linh lực đáp mây bay qua. Nhưng Điện hạ từ nhỏ đã lớn lên bên bờ Cực Dạ Hải, linh lực tu tập ở Địa cung dưới đáy biển, lại thường tới cung San Hô Bảy Sắc du ngoạn. Điện hạ có thể đi lại dưới nước như thường, lần này ngài nhảy vào Thiên Hà, chắc chắn là không sợ mãi mãi bị chìm dưới đó.”
Bát Bát ánh mắt vụt sáng, reo lên: “Điện hạ sẽ không bị chìm dưới đó! Không thể tụ linh lực, nhưng Điện hạ đã tu thành Kim thân kết nội đan từ lâu, có thể ở trong nước như thường. Dù Thiên Hà lông ngỗng khó nổi, nhưng Điện hạ có thể rẽ nước rời khỏi đó! Chúng ta đến bên bờ chờ Điện hạ! Thành Hằng thượng tiên, đa tạ nhắc nhở! Chúng ta không so bì với ông nữa!”
Thành Hằng thượng tiên vuốt chòm râu ngắn ngủn cười hắc hắc, cực kỳ đắc ý.
Chúng tiên cuối cùng cũng nhẹ lòng. Thuyền mây một lần nữa xuất phát, nhanh chóng bơi về phía bờ kia Thiên Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.