Quyển 1 - Chương 25: Tính kế thành công
Trang Trang
17/04/2014
Hoàng Vũ ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Miểu. Từ khi nàng bay ra khỏi Băng Hồ ngự thủy phi hoa đến giờ, ánh mắt nàng khi lướt qua mặt hắn đều là xa lạ. Nàng thật sự là cô ngốc kêu la sợ hãi vì hắn mà tiêu hao hết linh lực? Nàng thật sự là tiểu phàm tiên rõ ràng sợ muốn chết nhưng lại chịu vì hắn mà đáp mây bay xuống Hoang Nguyên giết rắn sừng cát? Ngón tay Hoàng Vũ chạm vào máu âm ấm trong lòng bàn tay, kích động phong ấn.
Cảm giác cực nóng không gì sánh được thiêu đốt trong ngực Đường Miểu, cháy rực khiến nàng khó chịu vô cùng. Nàng muốn thoát khỏi nó, nhưng lại không thể động đậy.
Lúc này, công chúa Cơ Oánh vẫn an tọa như một pho tượng gỗ trên Vân đài thân thể khẽ run rẩy, khăn che mặt cũng sột soạt lay động, tấm áo bào rộng màu lam trên Vân đài như mặt hồ gợn lên vì gió thổi, khẽ rung lên.
Ngọn lửa trong lồng ngực đột nhiên càng cháy mạnh, thiêu đốt những xiềng xích trói buộc nàng thành tro bụi. Tiếng rên rỉ nhỏ như muỗi kêu trào ra từ yết hầu Đường Miểu. Đêm tối bịt kín hai mắt nàng, tĩnh lặng bao phủ đôi tai nàng trong phút chốc bị vạch trần. Ánh nắng trời sáng rực chiếu thẳng xuống mặt nàng, trước mắt nàng, non nước như tranh, Vân đài tráng lệ náo nhiệt. Các loại âm thanh từ khắp xung quanh như thủy triều cuồn cuộn ập thẳng vào tai nàng.
Nàng đang ở đâu vậy? Đường Miểu đột nhiên nhìn thấy một cô gái đứng phía trước, ngạc nhiên trợn to mắt. Tại sao mặt mũi cô ta giống hệt nàng như vậy?
Nàng quay đầu, lại sợ hãi đến muốn nhảy dựng. Bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên đầu đội mũ miện, phục sức vô cùng xa hoa rực rỡ.
Lúc này ánh mắt Thiên Tôn Bắc Địa cũng dừng lại trên người nàng. Không để Đường Miểu kịp phản ứng, ngón tay Thiên tôn bắn ra một luồng linh lực, chớp mắt đã khiến Đường Miểu toàn thân cứng ngắc.
Nàng mở miệng, ngoài tiếng hít thở, không thể phát ra một âm thanh nào. Đường Miểu quýnh đến đầu đầy mồ hôi, ánh mắt lộ ra ngoài khăn che mặt hoảng sợ đảo loạn. Đúng lúc này nàng nhìn thấy Hoàng Vũ.
Hắn ở cách nàng không quá hai trượng. Hắn mặc áo bào dài thêu đầy các loại hoa văn phức tạp. Trang phục màu xanh biếc tôn lên đôi mắt màu lục thần bí như ngọc mắt mèo. Gương mặt gầy mảnh khảnh vẫn xinh đẹp mê người như vậy. Dải lụa dài của ngọc quan buộc dưới cằm, càng thêm phần anh khí thanh quý.
Đường Miểu nước mắt tràn mi. Mộ Ly không lừa nàng, Hoàng Vũ thực sự không sao! Hoàng Vũ thực sự không cô độc đứng lặng ở Đông Hoang cả mười năm. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Thái tử Tây Địa và tiểu phàm tiên ngự thủy phi hoa ở trên Vân đài kia. Đường Miểu chỉ ngóng nhìn Hoàng Vũ, trong mắt nàng chỉ có một người là hắn. Bỏ qua Mộ Ly tinh quân có ánh mắt gian tà, Hoàng Vũ là người duy nhất nàng biết và tin cậy.
Nếu như anh ấy có thể quay đầu lại thì tốt bao nhiêu? Anh ấy nhìn chằm chằm vào cô gái trên Vân đài giống hệt mình kia, anh ấy coi cô gái đó là mình sao?
Đôi mắt xanh thăm thẳm mênh mông như trời biển kia cũng từng nhìn nàng chăm chú như vậy. Khi anh ấy nhìn nàng, sẽ hơi nhíu mày, xinh đẹp khiến người ta ngừng thở như vậy sao?
“Hoàng Vũ! Tôi ở đây!” Đường Miểu câm lặng hét lên. Nếu ánh mắt nàng giống đao kiếm thì nhất định đã đâm thủng người Hoàng Vũ. Mồ hôi toát ra dính dấp ở ngực, gió thổi qua, cảm giác lành lạnh xuyên thấu tâm can khiến Đường Miểu hoảng sợ. Bọn họ không cho mình cử động, không cho mình nói, bọn họ muốn mình thế nào đây?
Đôi mày Hoàng Vũ khẽ nhíu lại. Lòng bàn tay đau đớn, tim hắn lại càng đau hơn. Hắn nắm chặt tay, khiếp sợ gần như muốn nhảy dựng. Hắn dùng máu kích động phong ấn Phượng Tử Hoa Quan trong ngực Đường Miểu, nhưng nàng lại không có một chút phản ứng nào?
Cái đêm đầy sao ấy, hắn trịnh trọng đặt một nửa tinh hoa của sinh mệnh phong ấn tại trái tim nàng. Nụ hôn thành kính vô cùng của hắn… Nàng không phải Đường Miểu.
Bên tai truyền đến thanh âm pha lẫn sợ hãi của nàng: “Ta vừa mới nói gì? Ta.. ta chỉ là một tiểu tiên mới lên tiên giới. Ta không biết ngài.” Hô hấp của Hoàng Vũ nhất thời lại trở nên dồn dập. Chẳng lẽ khi nhìn thấy Tây Ngu Hạo, tàn dư của linh phách trong thức hải lại mạnh mẽ đến độ có thể thao túng thần trí của nàng?
Hắn dùng sức đâm mạnh lòng bàn tay, đầu ngón tay dính máu, lại kích động phong ấn.
Đường Miểu chỉ cảm thấy ngọn lửa sắp tắt trong ngực như được tiếp thêm cả thùng dầu. Lực kích động mạnh mẽ tràn ra trong ngực đối kháng với xiềng xích trói buộc nàng, khiến thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Một bàn tay ấn chặt vai nàng. Hết thảy sức lực của Đường Miểu liền biến mất. Nàng vô lực ngã về phía sau, thân thể lọt vào cái ôm của Thiên hậu. Bà ta ôm nàng, ống tay áo rộng thùng thình che khuất ánh mắt Đường Miểu, dùng ngữ khí phẫn nộ của một người mẹ nói: “Oánh Nhi, không đáng vì một người nam nhân không thương con mà đau lòng. Mẫu hậu sẽ đưa con rời khỏi nơi này!”
Bà ta nâng Đường Miểu dậy, để đầu nàng vô lực dựa vào vai mình, giữ chặt thắt lưng nàng hung dữ trừng mắt Tây Ngu Hạo một cái, rồi lui ra khỏi Vân đài.
“Hoàng Vũ, cứu tôi!” Đường Miểu bị động để Thiên hậu mang đi. Nàng bất lực nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
Thiên hậu phẫn nộ rời đi kinh động chúng tiên.
Tây Ngu Hạo u ám nghiêm mặt, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ quyết tuyệt. Hắn đứng bên cạnh Đường Miểu kia, lệ khí trên người tản ra.
Sứ thần Tây Địa là Huyền Quyết thượng tiên kêu khổ không thôi, chẳng lẽ Thái tử điện hạ đã đắc tội công chúa, còn muốn vì tiểu phàm tiên này mà ra tay ở tiên đình Bắc Địa hay sao? Nếu thật sự như vậy, cho dù hắn muốn giúp đỡ Thái tử điện hạ cũng đánh không lại nhiều thần tiên Bắc Địa đến thế! Huyền Quyết thượng tiên thật muốn đâm đầu nhảy xuống Băng Hồ quách cho xong.
Mộ Ly cười lạnh: “Xem ra Thái tử điện hạ không phải thành tâm cầu cưới Hoàng tỷ của ta!”
Tây Ngu Hạo nhìn quanh bốn phía, thấy các thần tiên Bắc Địa ánh mắt tràn ngập địch ý, trong lòng ảm đạm, lại không lùi nửa bước, cao giọng nói: “Vì tình trói buộc, biết phải làm sao. Xin Thiên tôn khai ân, cho phép Hạo đưa nàng đi.”
Thiên tôn Bắc Địa trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Lúc đầu Tây Địa và Bắc Địa nghị thân, Bản tôn đã chính miệng đáp ứng Lung Băng Ngọc phi tiên thành công sẽ cho theo công chúa cùng gả đến Tây Địa. Nhưng mà Thái tử, hôm nay Bản tôn đã thấy rõ, trong lòng ngươi không có Oánh Nhi. Đã không có lòng muốn cưới, việc nghị thân như vậy xóa bỏ. Lung Băng Ngọc dù phi tiên không thành, nhưng để tránh hai bên lại xảy ra chuyện gì tranh chấp, Bản tôn đồng ý cho ngươi mang tiểu phàm tiên này đi. Có điều tuy nàng chỉ là một tiểu phàm tiên, cũng là thần tiên của Bắc Địa ta, là con dân của Bản tôn. Mong Hạo thái tử trân trọng thương tiếc.”
Ông ta nói xong, mặt Tây Ngu Hạo cũng lộ ra vẻ mừng rỡ khôn xiết: “Đa tạ Thiên tôn thành toàn. Tây Ngu Hạo cô phụ công chúa, ngày khác công chúa có sai bảo gì, Hạo tuyệt đối không chối từ!”
Thiên tôn Bắc Địa thở dài một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Các thần tiên Bắc địa trên Vân đài đều buồn bực vô cùng, thấy Thiên tôn rời khỏi, cũng mang theo tin bát quái mới nhất tản đi.
Tây Ngu Hạo cầm tay Đường Miểu ôn nhu nói: “Thiên tôn đã đồng ý, ta mang nàng về Tây Địa!”
Đường Miểu giật mạnh tay lại, sợ hãi nhìn hắn nói: “Ta không hiểu.”
Đúng vậy, nàng sao có thể hiểu được? Nàng bất quá mới chỉ phi tiên được mấy ngày. Trong mắt hắn vừa có chút ôn nhu lại có chút thương tâm. Hắn biết hắn vĩnh viễn không tìm lại được Lung Băng Ngọc. Hắn cũng biết tiểu phàm tiên này không phải Lung Băng Ngọc. Nhưng, nàng ngự thủy phi hoa khiến hắn có cảm giác quen thuộc vô cùng. Nàng có thể nói ra những lời như vậy, khiến trái tim như đã chết của hắn lại nảy lên thình thịch. Hắn tin tưởng, Lung Băng Ngọc lúc phi tiên tịch diệt đã nương nhờ tiểu phàm tiên này mang đến tin tức của nàng.
Thì ra hắn không thể quên được nàng.
Thì ra cho dù nàng có hóa thành tro bụi, cũng còn nhớ rõ những lời tâm tình ngọt ngào bọn họ từng nói với nhau.
Không phải tất cả mọi người đều có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Mà một khi đã gặp qua, ngươi mới có thể biết, dù có dốc hết toàn bộ của mình để yêu, cũng không thể ghi tâm khắc cốt hơn được nữa.
Nhưng mà, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngự thủy phi hoa của nàng, hắn đã thỏa mãn.
Tây Ngu Hạo dịu dàng nói: “Sợ hãi vì mới đến tiên giới sao? Sau này ta sẽ chăm sóc nàng.”
Hoàng Vũ cười lạnh lùng, thân mình đứng dậy bước về phía Tây Ngu Hạo và Đường Miểu.
“Tây Ngu Hạo vì nàng mà ngay cả Hoàng tỷ của ta cũng không muốn lấy. Có thể đi theo Thái tử điện hạ của Tây Địa, đối với tiểu phàm tiên mới phi tiên như nàng mà nói, coi như may mắn hơn là ở lại Bắc Địa! Này, không phải ngươi muốn đi cướp người chứ? Chẳng lẽ ngươi đối với nàng không chỉ là muốn báo ân?” Mộ Ly vô liêm sỉ chặn trước Hoàng Vũ nói, lộ ra nụ cười bất hảo.
Bước chân Hoàng Vũ khựng lại một chút. Nàng không phải Đường Miểu thì nàng là ai? Sau khi dùng máu kích động phong ấn, công chúa trên Vân đài liền có động tĩnh. Hoàng Vũ mạnh quay đầu lại, chỗ công chúa ngồi trước đó ở Vân đài có rơi rớt mấy điểm trong suốt. Giống như đá quý rực rỡ nhất, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Là nước mắt của nàng! Quen thuộc đến vậy..Khiến hắn đau lòng đến vậy.. Không ngờ bọn họ lại tính kế nàng như vậy!
Hoàng Vũ cười khổ. Có Thiên tôn lẫn Thiên hậu Bắc Địa ngồi sát bên cạnh nàng, thì Phượng Tử Hoa Quan có lợi hại hơn nữa cũng không chống nổi linh lực cường đại của Thiên tôn và Thiên hậu. Cho nên lần thứ hai khi hắn kích động phong ấn, Thiên hậu mới có thể vội vàng đưa nàng rời khỏi.
Là ai biến hóa thành dung mạo của nàng? Đáp án vừa nghĩ đã biết. Và nếu Cơ Oánh đã giả thành Đường Miểu để đến bên Tây Ngu Hạo, như vậy Đường Miểu còn có thể lộ diện ở Bắc Địa này sao? Hoàng Vũ hít một hơi lạnh.
Cách đó không xa, Đường Miểu đang cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Ở Đông Hoang nhờ có Vũ công tử chiếu cố ta. Trước khi đi, ta muốn cảm ơn ngài ấy.”
Vũ công tử? Hoàng Vũ muốn phá lên cười. Đường Miểu chưa bao giờ gọi hắn như vậy. Nàng không biết thân phận hắn, nàng luôn lớn tiếng gọi thẳng tên hắn. Đúng rồi, nàng ngốc như vậy, nàng đáp mây phi hành không phải ngồi thì là nằm, nàng có thể bị chính nước của mình dẫn ra dội cho cả người ướt sũng. Thế mà hôm nay nàng lại có thể biểu diễn ngự thủy phi hoa đẹp đẽ tuyệt luân như thế. Có lẽ ngoài mình ra, chẳng ai biết được Đường Miểu mới lên tiên giới có cái dạng gì đúng không?
Hoàng Vũ nghiêng người khẽ nói nhỏ bên tai Mộ Ly: “Nàng là người Thái tử điện hạ Tây Địa nhìn trúng, ta tốt xấu gì cũng phải đi nịnh bợ một lần, không chừng tương lai nể tình tương trợ ở Đông Hoang mà có thể bán cho Hoàng Vũ này chút ân nghĩa ấy chứ. Ngươi nói phải không?”
Mộ Ly ngẩn ra, cười gượng vỗ vỗ vai Hoàng Vũ.
“Thái tử điện hạ xin mời! Không đánh nhau thì không thành bạn, Hoàng Vũ tưởng lầm Thái tử điện hạ sẽ khiến Đường cô nương bị thương nên mới nhờ cậy Mộ Ly tinh quân đưa nàng rời khỏi Đông Hoang. Việc hôm qua còn xin đắc tội!”
Tây Ngu Hạo trầm giọng trả lời: “Hôm qua may mắn Vũ công tử ra tay cứu giúp, là Cô không rõ phải trái đã ra tay quá nặng. Quỷ Diện công tử vì hoàn thành tu luyện mà dùng biện pháp cấm kỵ, mỗi đêm trăng tròn vết thương sẽ tái phát. Vũ công tử quay về Đông Cực, hy vọng cẩn thận một chút.”
Lợi ích đến nhanh như vậy? Hoàng Vũ cười nói: “Đa tạ nhắc nhở. Đường cô nương cũng xin bảo trọng.”
Được lắm Hoàng Vũ, nói nghe trơn tru như vậy! Có điều cái cớ này cũng tốt, đỡ khiến Tây Ngu Hạo nghi ngờ hôm qua lén mang Đường Miểu đi, tại sao hôm nay lại cố ý để nàng thi triển thuật ngự thủy phi hoa. Mộ Ly âm thầm bội phục Hoàng Vũ, lại bỏ thêm một mồi lửa: “Bản quân cũng là thay Hoàng tỷ suy nghĩ. Tây Ngu Hạo, hôm qua lén mang nàng đi là vì hôm nay sắp xếp màn biểu diễn ngự thủy phi hoa này. Bản quân muốn Thiên tôn Thiên hậu và Hoàng tỷ nhìn thấy rõ ràng, ngươi đối với Hoàng tỷ không phải thành tâm muốn cưới. Việc hôn nhân hủy bỏ, Bản quân tất nhiên thay Hoàng tỷ cao hứng. Ngươi đừng tưởng Bản quân đối tốt với ngươi!”
“Là Tây Ngu Hạo có lỗi với công chúa. Bất luận Tinh quân có ý đồ gì, Cô đã thỏa mãn, như vậy xin từ biệt.” Tây Ngu Hạo cầm tay Đường Miểu nói: “Đừng sợ, ta sẽ đối tốt với nàng.”
Trước mắt hắn nàng vẫn bộ dáng hoảng sợ, không biết nên đi hay ở lại, răng nanh khẽ cắn môi, thỉnh thoảng quay sang nhìn Hoàng Vũ, lại nhìn Mộ Ly.
Hoàng Vũ nhịn cười nghiêm trang nói: “Thái tử điện hạ tương lai đứng đầu Tây Địa, nhất ngôn cửu đỉnh. Ngài ấy đã nói sẽ đối tốt với ngươi, tuyệt đối sẽ không đổi ý.”
Mộ Ly hừ một tiếng: “Đi nhanh đi! Nhanh đi! Miễn cho Bản quân nhìn mà bực mình!”
Tây Ngu Hạo nắm chặt tay Đường Miểu, cùng với Huyền Quyết thượng tiên rốt cuộc cũng yên lòng, cùng nhau đáp mây bay lên.
Một chút châm chọc thoáng qua trong mắt Hoàng Vũ. Nếu là tiểu phàm tiên ngốc nghếch kia, tốc độ đáp mây bay kiểu này, đã sớm sợ tới mức hét váng lên rồi.
“Hoàng Vũ, ta sẽ không tiễn ngươi. Ta phải đi thăm Hoàng tỷ của ta một chút, xem ra hôm nay nàng tức giận không ít.” Mộ Ly nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại chột dạ tránh ánh mắt Hoàng Vũ.
Chỉ trong nháy mắt phân tâm, một mảnh lá cây từ ngón tay Hoàng Vũ bắn ra, bay vào trong ống tay áo Mộ Ly.
Cảm giác cực nóng không gì sánh được thiêu đốt trong ngực Đường Miểu, cháy rực khiến nàng khó chịu vô cùng. Nàng muốn thoát khỏi nó, nhưng lại không thể động đậy.
Lúc này, công chúa Cơ Oánh vẫn an tọa như một pho tượng gỗ trên Vân đài thân thể khẽ run rẩy, khăn che mặt cũng sột soạt lay động, tấm áo bào rộng màu lam trên Vân đài như mặt hồ gợn lên vì gió thổi, khẽ rung lên.
Ngọn lửa trong lồng ngực đột nhiên càng cháy mạnh, thiêu đốt những xiềng xích trói buộc nàng thành tro bụi. Tiếng rên rỉ nhỏ như muỗi kêu trào ra từ yết hầu Đường Miểu. Đêm tối bịt kín hai mắt nàng, tĩnh lặng bao phủ đôi tai nàng trong phút chốc bị vạch trần. Ánh nắng trời sáng rực chiếu thẳng xuống mặt nàng, trước mắt nàng, non nước như tranh, Vân đài tráng lệ náo nhiệt. Các loại âm thanh từ khắp xung quanh như thủy triều cuồn cuộn ập thẳng vào tai nàng.
Nàng đang ở đâu vậy? Đường Miểu đột nhiên nhìn thấy một cô gái đứng phía trước, ngạc nhiên trợn to mắt. Tại sao mặt mũi cô ta giống hệt nàng như vậy?
Nàng quay đầu, lại sợ hãi đến muốn nhảy dựng. Bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên đầu đội mũ miện, phục sức vô cùng xa hoa rực rỡ.
Lúc này ánh mắt Thiên Tôn Bắc Địa cũng dừng lại trên người nàng. Không để Đường Miểu kịp phản ứng, ngón tay Thiên tôn bắn ra một luồng linh lực, chớp mắt đã khiến Đường Miểu toàn thân cứng ngắc.
Nàng mở miệng, ngoài tiếng hít thở, không thể phát ra một âm thanh nào. Đường Miểu quýnh đến đầu đầy mồ hôi, ánh mắt lộ ra ngoài khăn che mặt hoảng sợ đảo loạn. Đúng lúc này nàng nhìn thấy Hoàng Vũ.
Hắn ở cách nàng không quá hai trượng. Hắn mặc áo bào dài thêu đầy các loại hoa văn phức tạp. Trang phục màu xanh biếc tôn lên đôi mắt màu lục thần bí như ngọc mắt mèo. Gương mặt gầy mảnh khảnh vẫn xinh đẹp mê người như vậy. Dải lụa dài của ngọc quan buộc dưới cằm, càng thêm phần anh khí thanh quý.
Đường Miểu nước mắt tràn mi. Mộ Ly không lừa nàng, Hoàng Vũ thực sự không sao! Hoàng Vũ thực sự không cô độc đứng lặng ở Đông Hoang cả mười năm. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Thái tử Tây Địa và tiểu phàm tiên ngự thủy phi hoa ở trên Vân đài kia. Đường Miểu chỉ ngóng nhìn Hoàng Vũ, trong mắt nàng chỉ có một người là hắn. Bỏ qua Mộ Ly tinh quân có ánh mắt gian tà, Hoàng Vũ là người duy nhất nàng biết và tin cậy.
Nếu như anh ấy có thể quay đầu lại thì tốt bao nhiêu? Anh ấy nhìn chằm chằm vào cô gái trên Vân đài giống hệt mình kia, anh ấy coi cô gái đó là mình sao?
Đôi mắt xanh thăm thẳm mênh mông như trời biển kia cũng từng nhìn nàng chăm chú như vậy. Khi anh ấy nhìn nàng, sẽ hơi nhíu mày, xinh đẹp khiến người ta ngừng thở như vậy sao?
“Hoàng Vũ! Tôi ở đây!” Đường Miểu câm lặng hét lên. Nếu ánh mắt nàng giống đao kiếm thì nhất định đã đâm thủng người Hoàng Vũ. Mồ hôi toát ra dính dấp ở ngực, gió thổi qua, cảm giác lành lạnh xuyên thấu tâm can khiến Đường Miểu hoảng sợ. Bọn họ không cho mình cử động, không cho mình nói, bọn họ muốn mình thế nào đây?
Đôi mày Hoàng Vũ khẽ nhíu lại. Lòng bàn tay đau đớn, tim hắn lại càng đau hơn. Hắn nắm chặt tay, khiếp sợ gần như muốn nhảy dựng. Hắn dùng máu kích động phong ấn Phượng Tử Hoa Quan trong ngực Đường Miểu, nhưng nàng lại không có một chút phản ứng nào?
Cái đêm đầy sao ấy, hắn trịnh trọng đặt một nửa tinh hoa của sinh mệnh phong ấn tại trái tim nàng. Nụ hôn thành kính vô cùng của hắn… Nàng không phải Đường Miểu.
Bên tai truyền đến thanh âm pha lẫn sợ hãi của nàng: “Ta vừa mới nói gì? Ta.. ta chỉ là một tiểu tiên mới lên tiên giới. Ta không biết ngài.” Hô hấp của Hoàng Vũ nhất thời lại trở nên dồn dập. Chẳng lẽ khi nhìn thấy Tây Ngu Hạo, tàn dư của linh phách trong thức hải lại mạnh mẽ đến độ có thể thao túng thần trí của nàng?
Hắn dùng sức đâm mạnh lòng bàn tay, đầu ngón tay dính máu, lại kích động phong ấn.
Đường Miểu chỉ cảm thấy ngọn lửa sắp tắt trong ngực như được tiếp thêm cả thùng dầu. Lực kích động mạnh mẽ tràn ra trong ngực đối kháng với xiềng xích trói buộc nàng, khiến thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Một bàn tay ấn chặt vai nàng. Hết thảy sức lực của Đường Miểu liền biến mất. Nàng vô lực ngã về phía sau, thân thể lọt vào cái ôm của Thiên hậu. Bà ta ôm nàng, ống tay áo rộng thùng thình che khuất ánh mắt Đường Miểu, dùng ngữ khí phẫn nộ của một người mẹ nói: “Oánh Nhi, không đáng vì một người nam nhân không thương con mà đau lòng. Mẫu hậu sẽ đưa con rời khỏi nơi này!”
Bà ta nâng Đường Miểu dậy, để đầu nàng vô lực dựa vào vai mình, giữ chặt thắt lưng nàng hung dữ trừng mắt Tây Ngu Hạo một cái, rồi lui ra khỏi Vân đài.
“Hoàng Vũ, cứu tôi!” Đường Miểu bị động để Thiên hậu mang đi. Nàng bất lực nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
Thiên hậu phẫn nộ rời đi kinh động chúng tiên.
Tây Ngu Hạo u ám nghiêm mặt, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ quyết tuyệt. Hắn đứng bên cạnh Đường Miểu kia, lệ khí trên người tản ra.
Sứ thần Tây Địa là Huyền Quyết thượng tiên kêu khổ không thôi, chẳng lẽ Thái tử điện hạ đã đắc tội công chúa, còn muốn vì tiểu phàm tiên này mà ra tay ở tiên đình Bắc Địa hay sao? Nếu thật sự như vậy, cho dù hắn muốn giúp đỡ Thái tử điện hạ cũng đánh không lại nhiều thần tiên Bắc Địa đến thế! Huyền Quyết thượng tiên thật muốn đâm đầu nhảy xuống Băng Hồ quách cho xong.
Mộ Ly cười lạnh: “Xem ra Thái tử điện hạ không phải thành tâm cầu cưới Hoàng tỷ của ta!”
Tây Ngu Hạo nhìn quanh bốn phía, thấy các thần tiên Bắc Địa ánh mắt tràn ngập địch ý, trong lòng ảm đạm, lại không lùi nửa bước, cao giọng nói: “Vì tình trói buộc, biết phải làm sao. Xin Thiên tôn khai ân, cho phép Hạo đưa nàng đi.”
Thiên tôn Bắc Địa trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng nói: “Lúc đầu Tây Địa và Bắc Địa nghị thân, Bản tôn đã chính miệng đáp ứng Lung Băng Ngọc phi tiên thành công sẽ cho theo công chúa cùng gả đến Tây Địa. Nhưng mà Thái tử, hôm nay Bản tôn đã thấy rõ, trong lòng ngươi không có Oánh Nhi. Đã không có lòng muốn cưới, việc nghị thân như vậy xóa bỏ. Lung Băng Ngọc dù phi tiên không thành, nhưng để tránh hai bên lại xảy ra chuyện gì tranh chấp, Bản tôn đồng ý cho ngươi mang tiểu phàm tiên này đi. Có điều tuy nàng chỉ là một tiểu phàm tiên, cũng là thần tiên của Bắc Địa ta, là con dân của Bản tôn. Mong Hạo thái tử trân trọng thương tiếc.”
Ông ta nói xong, mặt Tây Ngu Hạo cũng lộ ra vẻ mừng rỡ khôn xiết: “Đa tạ Thiên tôn thành toàn. Tây Ngu Hạo cô phụ công chúa, ngày khác công chúa có sai bảo gì, Hạo tuyệt đối không chối từ!”
Thiên tôn Bắc Địa thở dài một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Các thần tiên Bắc địa trên Vân đài đều buồn bực vô cùng, thấy Thiên tôn rời khỏi, cũng mang theo tin bát quái mới nhất tản đi.
Tây Ngu Hạo cầm tay Đường Miểu ôn nhu nói: “Thiên tôn đã đồng ý, ta mang nàng về Tây Địa!”
Đường Miểu giật mạnh tay lại, sợ hãi nhìn hắn nói: “Ta không hiểu.”
Đúng vậy, nàng sao có thể hiểu được? Nàng bất quá mới chỉ phi tiên được mấy ngày. Trong mắt hắn vừa có chút ôn nhu lại có chút thương tâm. Hắn biết hắn vĩnh viễn không tìm lại được Lung Băng Ngọc. Hắn cũng biết tiểu phàm tiên này không phải Lung Băng Ngọc. Nhưng, nàng ngự thủy phi hoa khiến hắn có cảm giác quen thuộc vô cùng. Nàng có thể nói ra những lời như vậy, khiến trái tim như đã chết của hắn lại nảy lên thình thịch. Hắn tin tưởng, Lung Băng Ngọc lúc phi tiên tịch diệt đã nương nhờ tiểu phàm tiên này mang đến tin tức của nàng.
Thì ra hắn không thể quên được nàng.
Thì ra cho dù nàng có hóa thành tro bụi, cũng còn nhớ rõ những lời tâm tình ngọt ngào bọn họ từng nói với nhau.
Không phải tất cả mọi người đều có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Mà một khi đã gặp qua, ngươi mới có thể biết, dù có dốc hết toàn bộ của mình để yêu, cũng không thể ghi tâm khắc cốt hơn được nữa.
Nhưng mà, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngự thủy phi hoa của nàng, hắn đã thỏa mãn.
Tây Ngu Hạo dịu dàng nói: “Sợ hãi vì mới đến tiên giới sao? Sau này ta sẽ chăm sóc nàng.”
Hoàng Vũ cười lạnh lùng, thân mình đứng dậy bước về phía Tây Ngu Hạo và Đường Miểu.
“Tây Ngu Hạo vì nàng mà ngay cả Hoàng tỷ của ta cũng không muốn lấy. Có thể đi theo Thái tử điện hạ của Tây Địa, đối với tiểu phàm tiên mới phi tiên như nàng mà nói, coi như may mắn hơn là ở lại Bắc Địa! Này, không phải ngươi muốn đi cướp người chứ? Chẳng lẽ ngươi đối với nàng không chỉ là muốn báo ân?” Mộ Ly vô liêm sỉ chặn trước Hoàng Vũ nói, lộ ra nụ cười bất hảo.
Bước chân Hoàng Vũ khựng lại một chút. Nàng không phải Đường Miểu thì nàng là ai? Sau khi dùng máu kích động phong ấn, công chúa trên Vân đài liền có động tĩnh. Hoàng Vũ mạnh quay đầu lại, chỗ công chúa ngồi trước đó ở Vân đài có rơi rớt mấy điểm trong suốt. Giống như đá quý rực rỡ nhất, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Là nước mắt của nàng! Quen thuộc đến vậy..Khiến hắn đau lòng đến vậy.. Không ngờ bọn họ lại tính kế nàng như vậy!
Hoàng Vũ cười khổ. Có Thiên tôn lẫn Thiên hậu Bắc Địa ngồi sát bên cạnh nàng, thì Phượng Tử Hoa Quan có lợi hại hơn nữa cũng không chống nổi linh lực cường đại của Thiên tôn và Thiên hậu. Cho nên lần thứ hai khi hắn kích động phong ấn, Thiên hậu mới có thể vội vàng đưa nàng rời khỏi.
Là ai biến hóa thành dung mạo của nàng? Đáp án vừa nghĩ đã biết. Và nếu Cơ Oánh đã giả thành Đường Miểu để đến bên Tây Ngu Hạo, như vậy Đường Miểu còn có thể lộ diện ở Bắc Địa này sao? Hoàng Vũ hít một hơi lạnh.
Cách đó không xa, Đường Miểu đang cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Ở Đông Hoang nhờ có Vũ công tử chiếu cố ta. Trước khi đi, ta muốn cảm ơn ngài ấy.”
Vũ công tử? Hoàng Vũ muốn phá lên cười. Đường Miểu chưa bao giờ gọi hắn như vậy. Nàng không biết thân phận hắn, nàng luôn lớn tiếng gọi thẳng tên hắn. Đúng rồi, nàng ngốc như vậy, nàng đáp mây phi hành không phải ngồi thì là nằm, nàng có thể bị chính nước của mình dẫn ra dội cho cả người ướt sũng. Thế mà hôm nay nàng lại có thể biểu diễn ngự thủy phi hoa đẹp đẽ tuyệt luân như thế. Có lẽ ngoài mình ra, chẳng ai biết được Đường Miểu mới lên tiên giới có cái dạng gì đúng không?
Hoàng Vũ nghiêng người khẽ nói nhỏ bên tai Mộ Ly: “Nàng là người Thái tử điện hạ Tây Địa nhìn trúng, ta tốt xấu gì cũng phải đi nịnh bợ một lần, không chừng tương lai nể tình tương trợ ở Đông Hoang mà có thể bán cho Hoàng Vũ này chút ân nghĩa ấy chứ. Ngươi nói phải không?”
Mộ Ly ngẩn ra, cười gượng vỗ vỗ vai Hoàng Vũ.
“Thái tử điện hạ xin mời! Không đánh nhau thì không thành bạn, Hoàng Vũ tưởng lầm Thái tử điện hạ sẽ khiến Đường cô nương bị thương nên mới nhờ cậy Mộ Ly tinh quân đưa nàng rời khỏi Đông Hoang. Việc hôm qua còn xin đắc tội!”
Tây Ngu Hạo trầm giọng trả lời: “Hôm qua may mắn Vũ công tử ra tay cứu giúp, là Cô không rõ phải trái đã ra tay quá nặng. Quỷ Diện công tử vì hoàn thành tu luyện mà dùng biện pháp cấm kỵ, mỗi đêm trăng tròn vết thương sẽ tái phát. Vũ công tử quay về Đông Cực, hy vọng cẩn thận một chút.”
Lợi ích đến nhanh như vậy? Hoàng Vũ cười nói: “Đa tạ nhắc nhở. Đường cô nương cũng xin bảo trọng.”
Được lắm Hoàng Vũ, nói nghe trơn tru như vậy! Có điều cái cớ này cũng tốt, đỡ khiến Tây Ngu Hạo nghi ngờ hôm qua lén mang Đường Miểu đi, tại sao hôm nay lại cố ý để nàng thi triển thuật ngự thủy phi hoa. Mộ Ly âm thầm bội phục Hoàng Vũ, lại bỏ thêm một mồi lửa: “Bản quân cũng là thay Hoàng tỷ suy nghĩ. Tây Ngu Hạo, hôm qua lén mang nàng đi là vì hôm nay sắp xếp màn biểu diễn ngự thủy phi hoa này. Bản quân muốn Thiên tôn Thiên hậu và Hoàng tỷ nhìn thấy rõ ràng, ngươi đối với Hoàng tỷ không phải thành tâm muốn cưới. Việc hôn nhân hủy bỏ, Bản quân tất nhiên thay Hoàng tỷ cao hứng. Ngươi đừng tưởng Bản quân đối tốt với ngươi!”
“Là Tây Ngu Hạo có lỗi với công chúa. Bất luận Tinh quân có ý đồ gì, Cô đã thỏa mãn, như vậy xin từ biệt.” Tây Ngu Hạo cầm tay Đường Miểu nói: “Đừng sợ, ta sẽ đối tốt với nàng.”
Trước mắt hắn nàng vẫn bộ dáng hoảng sợ, không biết nên đi hay ở lại, răng nanh khẽ cắn môi, thỉnh thoảng quay sang nhìn Hoàng Vũ, lại nhìn Mộ Ly.
Hoàng Vũ nhịn cười nghiêm trang nói: “Thái tử điện hạ tương lai đứng đầu Tây Địa, nhất ngôn cửu đỉnh. Ngài ấy đã nói sẽ đối tốt với ngươi, tuyệt đối sẽ không đổi ý.”
Mộ Ly hừ một tiếng: “Đi nhanh đi! Nhanh đi! Miễn cho Bản quân nhìn mà bực mình!”
Tây Ngu Hạo nắm chặt tay Đường Miểu, cùng với Huyền Quyết thượng tiên rốt cuộc cũng yên lòng, cùng nhau đáp mây bay lên.
Một chút châm chọc thoáng qua trong mắt Hoàng Vũ. Nếu là tiểu phàm tiên ngốc nghếch kia, tốc độ đáp mây bay kiểu này, đã sớm sợ tới mức hét váng lên rồi.
“Hoàng Vũ, ta sẽ không tiễn ngươi. Ta phải đi thăm Hoàng tỷ của ta một chút, xem ra hôm nay nàng tức giận không ít.” Mộ Ly nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại chột dạ tránh ánh mắt Hoàng Vũ.
Chỉ trong nháy mắt phân tâm, một mảnh lá cây từ ngón tay Hoàng Vũ bắn ra, bay vào trong ống tay áo Mộ Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.