Chương 74: Kết
Mèo Ngủ Ngày
31/10/2023
Những mẩu chuyện nhỏ, chú ý là không theo trình tự thời gian.
1, Dạo gần đây Cẩm Anh hay xem thông tin về khoá tu mùa hè, cô cảm thấy khá thú vị và quyết định đăng ký cho con trai mình một suất. Cậu bé Nhật Minh vô cùng hào hứng, chỉ cần nghĩ tới việc không bị bố tét đít là cậu đã vui lắm rồi.
Sau khi từ chùa trở về cậu như biến thành người khác. Cậu bé Obie mếu máo, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cây lau nhà đẩy tới đẩy lui: "Bố mẹ ơi con xin lỗi, từ giờ con sẽ chăm chỉ làm việc giúp bố mẹ..."
Cẩm Anh và Nhật An nhìn nhau: "..."
Cuối cùng cũng trị được thằng nhóc này.
2, Mới bốn tuổi cậu bé Obie đã bị bố đẩy sang ở phòng riêng, cậu cực kì bất bình nhưng không làm gì được.
Nhật An xoa đầu con trai: "Con lớn rồi mà vẫn đòi ngủ cùng mẹ, không sợ các bạn chê cười hả?"
Cậu bé Nhật Minh mở to đôi mắt ngập nước nhìn bố mình: "Bố lớn rồi nhưng vẫn ngủ cùng mẹ đấy thôi."
Anh véo má con trai: "Vì mẹ là vợ bố, đợi mai sau con có vợ rồi tính tiếp nhé."
Ai đó phồng má, không biết bao giờ cậu mới gặp được tri kỉ của đời mình.
3, Một hôm Nhật An đang làm việc đột nhiên con trai từ đâu chạy đến bổ nhào vào lòng anh.
"Bố ơi con muốn hỏi bố câu này."
Anh rời mắt khỏi máy tính, bế con ngồi lên đùi mình: "Sao vậy?"
"Có phải là bố đẻ con ra không ạ?"
Nhật An dở khóc dở cười: "Con nghe ai nói?"
"Con thấy mẹ lúc nào cũng bảo con là 'con trai anh' thế này, 'con trai anh' thế kia..."
Nhật An xoa cặp má phúng phính của cậu nhóc: "Cả bố và mẹ sinh ra con."
Obie cắn môi, ngẫm nghĩ: "Nhưng lần trước con lén nhìn giấy điền thông tin của bạn cùng bàn, cậu ấy để trống chỗ bố. Vậy có phải là chỉ mình mẹ cậu ấy đẻ ra cậu ấy không ạ?"
Anh ôn tồn giảng cho con trai: "Không phải, con may mắn hơn nhiều bạn khác vì con có cả bố và mẹ. Những bạn đó không biết vì lý do gì nhưng chỉ còn bố hoặc mẹ nuôi các bạn ấy, thậm chí nhiều bạn mồ côi bố mẹ. Vậy nên con phải biết cảm thông, chia sẻ, không được chế giễu các bạn ấy nhé."
Cậu bé gật đầu một cái thật mạnh: "Con biết rồi ạ."
4, Hồi đi học mầm non cậu bé Obie được rất nhiều bé gái thích thầm. Có lần một bạn gái dúi vào tay cậu viên kẹo mút: "Tớ cho cậu nè."
Cậu vội trả lại: "Bố mẹ tớ dạy không được nhận đồ của người lạ."
Bé gái thắc mắc: "Tớ với cậu học cùng lớp mà cũng gọi là lạ hả?"
"Ừm." Có lẽ định nghĩa về người lạ của cậu khác mọi người.
5, Obie còn có hai fan cứng là dì Hải Yến và cô Khánh Linh. À, cô Khánh Linh là vợ chú Gia Bảo. Hôm nay mọi người tới nhà mừng sinh nhật cậu 5 tuổi.
Cậu bé hỏi chú Minh Đức: "Chú ơi tại sao chú vẫn ế vậy ạ?"
Minh Đức nhìn nhóc con dưới chân mình, đúng là bản sao Nhật An không lệch đi đâu được. Bé tí đã chọc trúng nỗi đau của anh.
"Con hỏi dì Hải Yến kia kìa."
Hải Yến đang ở phòng bếp cùng Cẩm Anh và Khánh Linh, cô ngó ra liếc anh một cái.
Cậu vỗ tay: "Con hiểu rồi, chú không cưa được dì Hải Yến đúng không?"
"..."
Anh bất lực: "Con nít chớ nói linh tinh."
6, Bé Cherry nhà chú Gia Bảo rất thích chơi cùng Obie, hầu như lần nào sang chơi cũng bám dính lấy cậu. Gia Bảo thấy thế tranh thủ chớp thời cơ bảo Nhật An: "Ông thấy hai đứa kia hợp nhau không, mai sau cho chúng nó môn đăng hộ đối."
Nhật An không ý kiến, chỉ cần tống thằng nhóc ra khỏi nhà là được: "Hỏi ý nó đi."
Cậu bé Obie nhìn bố mình, chính xác cậu đang không hiểu môn đăng hộ đối là gì.
7, Một ngày Quỳnh Anh gọi điện cho Cẩm Anh: "Chị chuyển tiền học phí giúp em với."
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Em học đại học năm ba rồi, có làm thêm kiếm được chút gì không?"
Đầu dây bên kia im lặng.
"Không phải chị không lo được cho em, mà tương lai em sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, không thể phụ thuộc mãi vào chị..."
Quỳnh Anh nhỏ giọng: "Em biết rồi ạ."
Cẩm Anh chuyển tiền: "Cố lên nhé, chị biết em sẽ làm được. Kiếm được bao nhiêu thì kiếm, còn lại chị bù."
Cô biết em gái mình chỉ là bị mẹ chiều quá nên ỷ lại, thực ra con bé không xấu tính chút nào.
8, Obie lên năm tuổi Cẩm Anh bảo Nhật An cô muốn có bé thứ hai. Anh phản đối kịch liệt, một đứa là quá đủ rồi. Cô làm nũng mãi anh mới thỏa hiệp. Thế là năm 6 tuổi cậu bé Nhật Minh có thêm em gái.
Lớn lên Obie càng ngoan ngoãn, cậu nhớ lời sư phụ dặn khi còn ở trên chùa. Bé thứ hai tên Cẩm Đan, hay được gọi ở nhà là Noopy. Không hiểu sao Cẩm Anh sinh hai bé đều nghịch như quỷ, Noopy còn nghịch hơn cả Obie hồi nhỏ. Cô bé cầm đầu khu phố phá làng phá xóm. Nhật An xoa thái dương, anh đã khuyên mà Cẩm Anh không nghe.
Obie rất kiên nhẫn chơi với em gái, dù Noopy có vứt đồ chơi đi cậu đều nhặt lại. Và mọi người biết đó, Noopy là người tiếp theo được đi khóa tu mùa hè.
9, Cậu bé Nhật Minh vào lớp một bị đứa trẻ tự xưng là trùm trường trêu chọc. Sư phụ từng dạy không được đánh bạn nên cậu nhường cậu ta. Ai dè cậu ta được nước lấn tới đánh cậu. Obie vô cùng tức giận đi méc cô giáo. Tên đó nhạo báng cậu là đồ trẻ con.
Về nhà Cẩm Anh thấy con trai có vết bầm trên cánh tay thì hỏi: "Trên trường con nô nghịch nên bị ngã hả?"
Cậu bé được mẹ chườm đá cho, ấm ức đáp: "Có tên ăn hiếp con, coi như con bố thí, không thèm đánh nó."
Cô vuốt ve mặt cậu bé: "Có chuyện gì nhớ kể với bố mẹ, để mai mẹ lên trường nói chuyện với phụ huynh bạn đó."
Nhật An nghe sự việc cũng rất bực, dù tình bố con hai người cảm lạnh thật nhưng anh ghét người ngoài động tay động chân với con mình. Không dài dòng, sau hôm đó Nhật An dẫn con trai đi học võ Aikido. Đây là một môn võ thiên về phòng vệ hơn là tấn công.
Obie áp dụng chiêu lên tên 'trùm trường', cậu chỉ việc né còn tên đó liên tục đấm đá nhưng không hề trúng cậu. Được một lúc cậu ta mệt bở hơi tai, chắp tay bái cậu làm sư phụ. Cậu bé nghĩ đúng là hời thật, chẳng cần làm gì cũng có đệ tử.
10, Cẩm Anh mới giải quyết xong một vụ ly hôn kéo dài dai dẳng đến mức cô mệt mỏi. Gia đình vợ chồng này rất giàu có, vì thế tranh chấp mãi mà vẫn chưa chia được tài sản. Cô về nhà muộn, thấy chồng đang nấu cơm dưới bếp bèn đến chỗ anh: "Anh nấu món gì vậy?"
Nhật An hết nhìn điện thoại tới nhìn chảo trên tay mình: "Sao anh làm theo trên mạng mà kết quả lại không giống?"
Cô phì cười, ôm eo chồng: "Để đó lát em nấu."
Cô thì thầm bên tai anh: "Em mới xử xong vụ ly hôn, em nghĩ nếu..."
Nếu một ngày chúng ta cũng sẽ như thế?
Ngay lập tức Nhật An xoay người, dùng nụ hôn chặn lời Cẩm Anh: "Đừng nói gì cả, anh không muốn nghe."
"Em đã nói gì đâu."
Anh ôm chặt cô vào lòng: "Mọi việc trên đời này chỉ có thể quyết định một lần, qua rồi sẽ chẳng thể quay ngược thời gian. Trong từ điển của anh không có hai từ 'hối hận'."
Cả đời Nhật An chỉ có ba việc muốn làm nhất và anh đã thực hiện được. Thứ nhất khởi nghiệp thành công, thứ hai cưới Cẩm Anh và cho cô một mái ấm hạnh phúc, thứ ba khiến kẻ tàn ác phải trả giá.
"Anh không dám nói trước tương lai, nhưng anh từng bảo em hãy sống để không hối tiếc điều gì."
Nhật An mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô: "Có thể hai người đó chia ly, tuy nhiên họ đã từng đồng hành cùng nhau một khoảng thời gian, đấy là điều may mắn."
Và anh may mắn vì đã gặp được em.
11, Cẩm Anh gặp lại Khải Đăng ở quán cafe trên phố. Anh nhờ cô làm luật sư phân xử một vụ vi phạm hợp đồng lao động. Cả hai bàn bạc xong xuôi, Khải Đăng nhấp ly cà phê, bồi hồi nhớ chuyện xưa.
"Thực tế ngày đó tớ đã nhìn ra Nhật An có ý với cậu nên mới cố tình chọc cậu ấy."
Anh đứng dậy thanh toán với phục vụ sau đó nói: "Cậu là người tốt, tớ chúc hai cậu hạnh phúc."
Trước khi đi Khải Đăng còn ngoái đầu lại: "Tên Nhật An kia có làm gì cậu thì nhớ kêu tớ, tớ sẽ đứng ra bảo vệ cậu." Như hồi bé cậu từng bảo vệ tớ.
Cẩm Anh mỉm cười gật đầu. Nhật An ở công ty hắt hơi một cái, ai nói xấu anh thế?
1, Dạo gần đây Cẩm Anh hay xem thông tin về khoá tu mùa hè, cô cảm thấy khá thú vị và quyết định đăng ký cho con trai mình một suất. Cậu bé Nhật Minh vô cùng hào hứng, chỉ cần nghĩ tới việc không bị bố tét đít là cậu đã vui lắm rồi.
Sau khi từ chùa trở về cậu như biến thành người khác. Cậu bé Obie mếu máo, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cây lau nhà đẩy tới đẩy lui: "Bố mẹ ơi con xin lỗi, từ giờ con sẽ chăm chỉ làm việc giúp bố mẹ..."
Cẩm Anh và Nhật An nhìn nhau: "..."
Cuối cùng cũng trị được thằng nhóc này.
2, Mới bốn tuổi cậu bé Obie đã bị bố đẩy sang ở phòng riêng, cậu cực kì bất bình nhưng không làm gì được.
Nhật An xoa đầu con trai: "Con lớn rồi mà vẫn đòi ngủ cùng mẹ, không sợ các bạn chê cười hả?"
Cậu bé Nhật Minh mở to đôi mắt ngập nước nhìn bố mình: "Bố lớn rồi nhưng vẫn ngủ cùng mẹ đấy thôi."
Anh véo má con trai: "Vì mẹ là vợ bố, đợi mai sau con có vợ rồi tính tiếp nhé."
Ai đó phồng má, không biết bao giờ cậu mới gặp được tri kỉ của đời mình.
3, Một hôm Nhật An đang làm việc đột nhiên con trai từ đâu chạy đến bổ nhào vào lòng anh.
"Bố ơi con muốn hỏi bố câu này."
Anh rời mắt khỏi máy tính, bế con ngồi lên đùi mình: "Sao vậy?"
"Có phải là bố đẻ con ra không ạ?"
Nhật An dở khóc dở cười: "Con nghe ai nói?"
"Con thấy mẹ lúc nào cũng bảo con là 'con trai anh' thế này, 'con trai anh' thế kia..."
Nhật An xoa cặp má phúng phính của cậu nhóc: "Cả bố và mẹ sinh ra con."
Obie cắn môi, ngẫm nghĩ: "Nhưng lần trước con lén nhìn giấy điền thông tin của bạn cùng bàn, cậu ấy để trống chỗ bố. Vậy có phải là chỉ mình mẹ cậu ấy đẻ ra cậu ấy không ạ?"
Anh ôn tồn giảng cho con trai: "Không phải, con may mắn hơn nhiều bạn khác vì con có cả bố và mẹ. Những bạn đó không biết vì lý do gì nhưng chỉ còn bố hoặc mẹ nuôi các bạn ấy, thậm chí nhiều bạn mồ côi bố mẹ. Vậy nên con phải biết cảm thông, chia sẻ, không được chế giễu các bạn ấy nhé."
Cậu bé gật đầu một cái thật mạnh: "Con biết rồi ạ."
4, Hồi đi học mầm non cậu bé Obie được rất nhiều bé gái thích thầm. Có lần một bạn gái dúi vào tay cậu viên kẹo mút: "Tớ cho cậu nè."
Cậu vội trả lại: "Bố mẹ tớ dạy không được nhận đồ của người lạ."
Bé gái thắc mắc: "Tớ với cậu học cùng lớp mà cũng gọi là lạ hả?"
"Ừm." Có lẽ định nghĩa về người lạ của cậu khác mọi người.
5, Obie còn có hai fan cứng là dì Hải Yến và cô Khánh Linh. À, cô Khánh Linh là vợ chú Gia Bảo. Hôm nay mọi người tới nhà mừng sinh nhật cậu 5 tuổi.
Cậu bé hỏi chú Minh Đức: "Chú ơi tại sao chú vẫn ế vậy ạ?"
Minh Đức nhìn nhóc con dưới chân mình, đúng là bản sao Nhật An không lệch đi đâu được. Bé tí đã chọc trúng nỗi đau của anh.
"Con hỏi dì Hải Yến kia kìa."
Hải Yến đang ở phòng bếp cùng Cẩm Anh và Khánh Linh, cô ngó ra liếc anh một cái.
Cậu vỗ tay: "Con hiểu rồi, chú không cưa được dì Hải Yến đúng không?"
"..."
Anh bất lực: "Con nít chớ nói linh tinh."
6, Bé Cherry nhà chú Gia Bảo rất thích chơi cùng Obie, hầu như lần nào sang chơi cũng bám dính lấy cậu. Gia Bảo thấy thế tranh thủ chớp thời cơ bảo Nhật An: "Ông thấy hai đứa kia hợp nhau không, mai sau cho chúng nó môn đăng hộ đối."
Nhật An không ý kiến, chỉ cần tống thằng nhóc ra khỏi nhà là được: "Hỏi ý nó đi."
Cậu bé Obie nhìn bố mình, chính xác cậu đang không hiểu môn đăng hộ đối là gì.
7, Một ngày Quỳnh Anh gọi điện cho Cẩm Anh: "Chị chuyển tiền học phí giúp em với."
Cô nhẹ nhàng hỏi: "Em học đại học năm ba rồi, có làm thêm kiếm được chút gì không?"
Đầu dây bên kia im lặng.
"Không phải chị không lo được cho em, mà tương lai em sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, không thể phụ thuộc mãi vào chị..."
Quỳnh Anh nhỏ giọng: "Em biết rồi ạ."
Cẩm Anh chuyển tiền: "Cố lên nhé, chị biết em sẽ làm được. Kiếm được bao nhiêu thì kiếm, còn lại chị bù."
Cô biết em gái mình chỉ là bị mẹ chiều quá nên ỷ lại, thực ra con bé không xấu tính chút nào.
8, Obie lên năm tuổi Cẩm Anh bảo Nhật An cô muốn có bé thứ hai. Anh phản đối kịch liệt, một đứa là quá đủ rồi. Cô làm nũng mãi anh mới thỏa hiệp. Thế là năm 6 tuổi cậu bé Nhật Minh có thêm em gái.
Lớn lên Obie càng ngoan ngoãn, cậu nhớ lời sư phụ dặn khi còn ở trên chùa. Bé thứ hai tên Cẩm Đan, hay được gọi ở nhà là Noopy. Không hiểu sao Cẩm Anh sinh hai bé đều nghịch như quỷ, Noopy còn nghịch hơn cả Obie hồi nhỏ. Cô bé cầm đầu khu phố phá làng phá xóm. Nhật An xoa thái dương, anh đã khuyên mà Cẩm Anh không nghe.
Obie rất kiên nhẫn chơi với em gái, dù Noopy có vứt đồ chơi đi cậu đều nhặt lại. Và mọi người biết đó, Noopy là người tiếp theo được đi khóa tu mùa hè.
9, Cậu bé Nhật Minh vào lớp một bị đứa trẻ tự xưng là trùm trường trêu chọc. Sư phụ từng dạy không được đánh bạn nên cậu nhường cậu ta. Ai dè cậu ta được nước lấn tới đánh cậu. Obie vô cùng tức giận đi méc cô giáo. Tên đó nhạo báng cậu là đồ trẻ con.
Về nhà Cẩm Anh thấy con trai có vết bầm trên cánh tay thì hỏi: "Trên trường con nô nghịch nên bị ngã hả?"
Cậu bé được mẹ chườm đá cho, ấm ức đáp: "Có tên ăn hiếp con, coi như con bố thí, không thèm đánh nó."
Cô vuốt ve mặt cậu bé: "Có chuyện gì nhớ kể với bố mẹ, để mai mẹ lên trường nói chuyện với phụ huynh bạn đó."
Nhật An nghe sự việc cũng rất bực, dù tình bố con hai người cảm lạnh thật nhưng anh ghét người ngoài động tay động chân với con mình. Không dài dòng, sau hôm đó Nhật An dẫn con trai đi học võ Aikido. Đây là một môn võ thiên về phòng vệ hơn là tấn công.
Obie áp dụng chiêu lên tên 'trùm trường', cậu chỉ việc né còn tên đó liên tục đấm đá nhưng không hề trúng cậu. Được một lúc cậu ta mệt bở hơi tai, chắp tay bái cậu làm sư phụ. Cậu bé nghĩ đúng là hời thật, chẳng cần làm gì cũng có đệ tử.
10, Cẩm Anh mới giải quyết xong một vụ ly hôn kéo dài dai dẳng đến mức cô mệt mỏi. Gia đình vợ chồng này rất giàu có, vì thế tranh chấp mãi mà vẫn chưa chia được tài sản. Cô về nhà muộn, thấy chồng đang nấu cơm dưới bếp bèn đến chỗ anh: "Anh nấu món gì vậy?"
Nhật An hết nhìn điện thoại tới nhìn chảo trên tay mình: "Sao anh làm theo trên mạng mà kết quả lại không giống?"
Cô phì cười, ôm eo chồng: "Để đó lát em nấu."
Cô thì thầm bên tai anh: "Em mới xử xong vụ ly hôn, em nghĩ nếu..."
Nếu một ngày chúng ta cũng sẽ như thế?
Ngay lập tức Nhật An xoay người, dùng nụ hôn chặn lời Cẩm Anh: "Đừng nói gì cả, anh không muốn nghe."
"Em đã nói gì đâu."
Anh ôm chặt cô vào lòng: "Mọi việc trên đời này chỉ có thể quyết định một lần, qua rồi sẽ chẳng thể quay ngược thời gian. Trong từ điển của anh không có hai từ 'hối hận'."
Cả đời Nhật An chỉ có ba việc muốn làm nhất và anh đã thực hiện được. Thứ nhất khởi nghiệp thành công, thứ hai cưới Cẩm Anh và cho cô một mái ấm hạnh phúc, thứ ba khiến kẻ tàn ác phải trả giá.
"Anh không dám nói trước tương lai, nhưng anh từng bảo em hãy sống để không hối tiếc điều gì."
Nhật An mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô: "Có thể hai người đó chia ly, tuy nhiên họ đã từng đồng hành cùng nhau một khoảng thời gian, đấy là điều may mắn."
Và anh may mắn vì đã gặp được em.
11, Cẩm Anh gặp lại Khải Đăng ở quán cafe trên phố. Anh nhờ cô làm luật sư phân xử một vụ vi phạm hợp đồng lao động. Cả hai bàn bạc xong xuôi, Khải Đăng nhấp ly cà phê, bồi hồi nhớ chuyện xưa.
"Thực tế ngày đó tớ đã nhìn ra Nhật An có ý với cậu nên mới cố tình chọc cậu ấy."
Anh đứng dậy thanh toán với phục vụ sau đó nói: "Cậu là người tốt, tớ chúc hai cậu hạnh phúc."
Trước khi đi Khải Đăng còn ngoái đầu lại: "Tên Nhật An kia có làm gì cậu thì nhớ kêu tớ, tớ sẽ đứng ra bảo vệ cậu." Như hồi bé cậu từng bảo vệ tớ.
Cẩm Anh mỉm cười gật đầu. Nhật An ở công ty hắt hơi một cái, ai nói xấu anh thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.