Trên Trời Rơi Xuống Miếng Bánh Lớn!
Chương 7: Đêm giao thừa (2)
Anne
13/03/2024
Đường Thanh có chút ngỡ ngàng, cô vẫn lễ phép cười với bà lão- “Vâng ạ.”
‘Cạch’ tiếng cửa xe mở rồi đóng vang lên.
Một người đàn ông bước xuống, tay anh ta bung chiếc ô sang trọng ra.
“Bà nội, người lại đi lung tung rồi.” Một giọng nói trầm ổn vang lên giọng có ý tứ trách móc nhưng vẫn rất dịu dàng.
“Ta chỉ đi dạo một lát, năm nào giao thừa ta cùng ông nội con đều đi ngắm tuyết như vậy.” Bà lão giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có chút tiếc nuối.
Lúc này Đường Thanh mới nhìn thấy gương mặt của người vừa mới gọi bà lão là bà nội, a? Trùng hợp quá nhỉ, người này là vị khách duy nhất đêm nay không phải sao?
Người đàn ông chuyển hướng nhìn cô gái đang được bà nội anh nắm tay, bình thản như chưa từng gặp.
“Mau lên xe, không cơ thể bà sẽ không chịu nổi”- Nguỵ Gia Thần chỉ nhàn nhạt đảo mắt qua cô sau đó đỡ tay của bà nội lên xe.
Đường Thanh cũng ngại ngùng dìu tay còn lại của bà lão lên xe rồi xoay người định rời đi.
Chợt bà lão lên tiếng- “Cháu cũng lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đường Thanh vội vàng xua tay từ chối- “Không cần đâu, cháu có thể tự về được.” Lời vừa dứt cô vội rời đi nhanh chóng. Bà lão chỉ nhìn cô ngỡ ngàng rồi lắc đầu. “Đi thôi”
Nguỵ Gia Thần đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái, lúc nãy ánh mắt anh đảo qua cô gái, rõ ràng là gương mặt lạnh đến nỗi đỏ bừng mũi lên như con tuần lộc rồi nhưng vẫn từ chối họ.
Nguỵ Gia Thần không để tâm nữa đánh lái rời đi.
———
Đường Thanh vừa đi vừa xoa hai tay vào nhau.
Mặc dù cô lạnh thật, nhưng xe người lạ sao cô dám tự nhiên lên xe mà về? Không phải những vụ bắt cóc những cô gái trẻ cũng đều dàn cảnh đó sao? Mặc dù nhìn bà cụ phúc hậu không giống là người xấu, nhưng dù gì bản thân một thân một mình ở đây không dễ dàng gì, bản thân cô cũng phải tự đề phòng.
Đường Thanh về nhà cũng là nửa tiếng sau đó, cô thoải mái nằm trên chiếc giường của mình, ở đây là thoải mái nhất rồi.
Đường Thanh nghĩ đến gì đó cô vội mở điện thoại nhấn gọi cho ba mẹ.
Điện thoại đổ chuông một lúc thì có một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên…
“Alo? Đường Thanh à, hôm nay con thế nào?”- giọng bà nhẹ nhàng chảy vào lòng cô nhưng dòng nước ấm xoa đi cái lạnh ngày cuối năm.
“Con vừa đi ăn tất niên với bạn bè về, ba mẹ hôm nay khoẻ không?” - Đường Thanh bịa ra bừa một chuyện. Ba mẹ vẫn chưa biết cô đã bảo lưu đi làm. Mỗi ngày đều lấy lí do bận học để nói dối qua loa.
Ba mẹ cũng rất tin tưởng cô, trước giờ ông bà vẫn tự hào Đường Thanh là một đứa trẻ thông minh, học nhanh hiểu nhanh, dù sao thành phố A cũng là nơi cô lớn lên, mặc dù được bảo bọc bởi ông bà nhưng Đường Thanh vẫn có chút bản lĩnh, nên họ không lo lắng lắm về việc ở cô một mình nơi này.
Đường Thanh rất muốn về thăm ông bà, nhưng món tiền lương gấp năm lần cho các lễ tết, khiến cô không khỏi có chút động lòng ở lại. Vì mỗi ngày ba cô đều cần thuốc để điều trị lưng của ông.
Đường Thanh nghĩ… những lần cô gửi tiền về cho ông bà mẹ cô liền hỏi tiền ở đâu ra, cô chỉ viện cớ viết đồ án hay đi làm thêm ngoài giờ tránh né cho qua. Công không muốn thấy mẹ mình mỗi ngày đều cố tăng ca đến kiệt sức.
Mẹ hỏi cô có chuyện gì mà thấy cô ngồi bất động. Đường Thanh liền giật mình hỏi thăm ba và mẹ sau đó cúp máy.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa là giao thừa, Đường Thanh mở cửa sổ, một cơn gió lạnh tạt vào mặt cô, Cô thầm nghĩ cũng may lúc nãy về sớm, nếu không bây giờ chắc chắn lạnh cóng cô đi?
Đường Thanh đóng cửa sổ, pha cho bản thân một ly sữa nóng, cô ngồi bên cửa sổ đếm “một, hai, ba”
‘Bùm’ tiếng pháo hoa vang lên khắp trời. Đẹp như vậy, phồn hoa như vậy, lòng cô có chút an ủi bản thân cũng giống như những bông pháo hoa đó, bùng nổ, xinh đẹp yêu kiều như vậy. Tự do thắp sáng trên trời, nở rộ trong hạnh phúc.
‘Cạch’ tiếng cửa xe mở rồi đóng vang lên.
Một người đàn ông bước xuống, tay anh ta bung chiếc ô sang trọng ra.
“Bà nội, người lại đi lung tung rồi.” Một giọng nói trầm ổn vang lên giọng có ý tứ trách móc nhưng vẫn rất dịu dàng.
“Ta chỉ đi dạo một lát, năm nào giao thừa ta cùng ông nội con đều đi ngắm tuyết như vậy.” Bà lão giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có chút tiếc nuối.
Lúc này Đường Thanh mới nhìn thấy gương mặt của người vừa mới gọi bà lão là bà nội, a? Trùng hợp quá nhỉ, người này là vị khách duy nhất đêm nay không phải sao?
Người đàn ông chuyển hướng nhìn cô gái đang được bà nội anh nắm tay, bình thản như chưa từng gặp.
“Mau lên xe, không cơ thể bà sẽ không chịu nổi”- Nguỵ Gia Thần chỉ nhàn nhạt đảo mắt qua cô sau đó đỡ tay của bà nội lên xe.
Đường Thanh cũng ngại ngùng dìu tay còn lại của bà lão lên xe rồi xoay người định rời đi.
Chợt bà lão lên tiếng- “Cháu cũng lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Đường Thanh vội vàng xua tay từ chối- “Không cần đâu, cháu có thể tự về được.” Lời vừa dứt cô vội rời đi nhanh chóng. Bà lão chỉ nhìn cô ngỡ ngàng rồi lắc đầu. “Đi thôi”
Nguỵ Gia Thần đóng cửa rồi ngồi vào ghế lái, lúc nãy ánh mắt anh đảo qua cô gái, rõ ràng là gương mặt lạnh đến nỗi đỏ bừng mũi lên như con tuần lộc rồi nhưng vẫn từ chối họ.
Nguỵ Gia Thần không để tâm nữa đánh lái rời đi.
———
Đường Thanh vừa đi vừa xoa hai tay vào nhau.
Mặc dù cô lạnh thật, nhưng xe người lạ sao cô dám tự nhiên lên xe mà về? Không phải những vụ bắt cóc những cô gái trẻ cũng đều dàn cảnh đó sao? Mặc dù nhìn bà cụ phúc hậu không giống là người xấu, nhưng dù gì bản thân một thân một mình ở đây không dễ dàng gì, bản thân cô cũng phải tự đề phòng.
Đường Thanh về nhà cũng là nửa tiếng sau đó, cô thoải mái nằm trên chiếc giường của mình, ở đây là thoải mái nhất rồi.
Đường Thanh nghĩ đến gì đó cô vội mở điện thoại nhấn gọi cho ba mẹ.
Điện thoại đổ chuông một lúc thì có một giọng phụ nữ nhẹ nhàng vang lên…
“Alo? Đường Thanh à, hôm nay con thế nào?”- giọng bà nhẹ nhàng chảy vào lòng cô nhưng dòng nước ấm xoa đi cái lạnh ngày cuối năm.
“Con vừa đi ăn tất niên với bạn bè về, ba mẹ hôm nay khoẻ không?” - Đường Thanh bịa ra bừa một chuyện. Ba mẹ vẫn chưa biết cô đã bảo lưu đi làm. Mỗi ngày đều lấy lí do bận học để nói dối qua loa.
Ba mẹ cũng rất tin tưởng cô, trước giờ ông bà vẫn tự hào Đường Thanh là một đứa trẻ thông minh, học nhanh hiểu nhanh, dù sao thành phố A cũng là nơi cô lớn lên, mặc dù được bảo bọc bởi ông bà nhưng Đường Thanh vẫn có chút bản lĩnh, nên họ không lo lắng lắm về việc ở cô một mình nơi này.
Đường Thanh rất muốn về thăm ông bà, nhưng món tiền lương gấp năm lần cho các lễ tết, khiến cô không khỏi có chút động lòng ở lại. Vì mỗi ngày ba cô đều cần thuốc để điều trị lưng của ông.
Đường Thanh nghĩ… những lần cô gửi tiền về cho ông bà mẹ cô liền hỏi tiền ở đâu ra, cô chỉ viện cớ viết đồ án hay đi làm thêm ngoài giờ tránh né cho qua. Công không muốn thấy mẹ mình mỗi ngày đều cố tăng ca đến kiệt sức.
Mẹ hỏi cô có chuyện gì mà thấy cô ngồi bất động. Đường Thanh liền giật mình hỏi thăm ba và mẹ sau đó cúp máy.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa là giao thừa, Đường Thanh mở cửa sổ, một cơn gió lạnh tạt vào mặt cô, Cô thầm nghĩ cũng may lúc nãy về sớm, nếu không bây giờ chắc chắn lạnh cóng cô đi?
Đường Thanh đóng cửa sổ, pha cho bản thân một ly sữa nóng, cô ngồi bên cửa sổ đếm “một, hai, ba”
‘Bùm’ tiếng pháo hoa vang lên khắp trời. Đẹp như vậy, phồn hoa như vậy, lòng cô có chút an ủi bản thân cũng giống như những bông pháo hoa đó, bùng nổ, xinh đẹp yêu kiều như vậy. Tự do thắp sáng trên trời, nở rộ trong hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.