Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 250: Anh không chê em
Đang cập nhập
21/07/2021
Xem ra, anh đã trở về một khoảng thời gian rồi.
Nhưng mà cô căn bản không có chú ý tới anh. Trong lòng của cô chỉ có bát mì tôm trứng trước mặt.
Tô Ánh Nguyệt ngại ngùng cười nói: “Anh về khi nào đó?”
“Khi em vừa mới bắt đầu ăn bát mỳ thứ hai.”
Tô Ánh Nguyệt: “Người đàn ông này đi đường không có tiếng động hay sao?”
“Em ăn đến quá thơm * Anh nhàn nhạt mở miệng, trong âm thanh trâm thấp có xen lẫn ý cười: “Trong nồi còn mỳ nữa không?”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu theo bản năng: “Không còn.”
Vừa rồi cô đã dọn dẹp sạch sẽ mì trong nồi.
“Vậy chỉ có thể để em ăn ít một chút.”
Tân Mộ Ngôn cong môi cười mỉm, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp cầm bát mì trước mặt Tô Ánh Nguyệt qua phía anh.
Anh không chê mà cầm lên đũa của cô, ăn một nửa bát mì còn lại của cô.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi: “Cái kia, nếu như anh muốn ăn, em có thể làm thêm cho anh…”
“Không cần thiết ăn thức ăn thừa của em…”
“Không cần.”
Động tác Tân Mộ Ngôn ăn mì đều rât ưu nhã: “Anh không chê em”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, mặt đỏ lên hồng, trong lúc bây giờ cô không biết nên nói cái gì cho đúng “Anh đã ký hiệp ước của anh cả và chị dâu”
Giọng nói của Tân Mộ Ngôn phá hủy bầu không khí lúng túng trong nhà ăn: “Nhưng mà anh có kèm theo một điều kiện, đó là anh cả và chị dâu phải xin lỗi vợ chồng nhà họ Lạc thì hiệp ước mới có hiệu lực.”
Dứt lời, anh ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Đã hết tức giận hay chưa?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Em nghe Lạc Vân Trạch nói… Lục Tử Dao cũng là con nuôi của bố và mẹ Lạc Hân”
“ừ.”
Tân Mộ Ngôn gật đầu: “Thời điểm ở cô nhỉ viện, Lạc Hân quen biết với Lục Tử Dao, về sau nhà họ Lạc tìm được Lạc Hân cho nên cũng thuận tiện nhận nuôi Lục Tử Dao”
“Điều này cũng là lý do vì sao trước khi chết, Lục Tử Dao dặn đi dặn lại để cho Nam Phong nhất định phải chăm sóc Lạc Hân cho thật tốt.”
Tô Ánh Nguyệt cần môi: “Dù sao cũng là ơn nuôi dưỡng”
Ơn nuôi dưỡng.
Nghĩ tới những thứ này, cô đã cảm thấy đau đầu.
“Thời điểm vừa mới trở về, Bạch Tuấn Kiên đã nghe ngóng.”
“Chứng cứ của bản án Tô Huyền Anh đã vô cùng xác thực, thứ hai sẽ đưa ra tòa án phán xét ra kết quả.”
“Bạch Tuấn Kiên trưng cầu ý kiến nhân viên tương quan công tác, Tô Huyền Anh xem như người vạch ra, đại khái có thể ở trong tù mười năm”
Tô Ánh Nguyệt mím môi: ” Mười năm?”
“Như thế nào, cảm thấy nhiều hay sao?”
“Không có.”
Cô lắc đầu nói: “Tô Tuấn Thành sẽ phát điên”
“Kệ mẹ ông ta.”
Tân Mộ Ngôn thả đôi đũa xuống, động tác ưu nhã cầm giấy lên lau miệng rồi nói: “Chuyện có ý tứ chính là…
“Hôm nay vừa mới có tin tức xác thực là Tô Huyền Anh sẽ đưa ra tòa án thẩm vấn vào thứ hai, thì Diệp Thiên Văn đã nói với anh hai rắng cô ta sẽ về nước trong cuối tuần.”
Nhưng mà cô căn bản không có chú ý tới anh. Trong lòng của cô chỉ có bát mì tôm trứng trước mặt.
Tô Ánh Nguyệt ngại ngùng cười nói: “Anh về khi nào đó?”
“Khi em vừa mới bắt đầu ăn bát mỳ thứ hai.”
Tô Ánh Nguyệt: “Người đàn ông này đi đường không có tiếng động hay sao?”
“Em ăn đến quá thơm * Anh nhàn nhạt mở miệng, trong âm thanh trâm thấp có xen lẫn ý cười: “Trong nồi còn mỳ nữa không?”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu theo bản năng: “Không còn.”
Vừa rồi cô đã dọn dẹp sạch sẽ mì trong nồi.
“Vậy chỉ có thể để em ăn ít một chút.”
Tân Mộ Ngôn cong môi cười mỉm, duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp cầm bát mì trước mặt Tô Ánh Nguyệt qua phía anh.
Anh không chê mà cầm lên đũa của cô, ăn một nửa bát mì còn lại của cô.
Tô Ánh Nguyệt cắn môi: “Cái kia, nếu như anh muốn ăn, em có thể làm thêm cho anh…”
“Không cần thiết ăn thức ăn thừa của em…”
“Không cần.”
Động tác Tân Mộ Ngôn ăn mì đều rât ưu nhã: “Anh không chê em”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, mặt đỏ lên hồng, trong lúc bây giờ cô không biết nên nói cái gì cho đúng “Anh đã ký hiệp ước của anh cả và chị dâu”
Giọng nói của Tân Mộ Ngôn phá hủy bầu không khí lúng túng trong nhà ăn: “Nhưng mà anh có kèm theo một điều kiện, đó là anh cả và chị dâu phải xin lỗi vợ chồng nhà họ Lạc thì hiệp ước mới có hiệu lực.”
Dứt lời, anh ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Đã hết tức giận hay chưa?”
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Em nghe Lạc Vân Trạch nói… Lục Tử Dao cũng là con nuôi của bố và mẹ Lạc Hân”
“ừ.”
Tân Mộ Ngôn gật đầu: “Thời điểm ở cô nhỉ viện, Lạc Hân quen biết với Lục Tử Dao, về sau nhà họ Lạc tìm được Lạc Hân cho nên cũng thuận tiện nhận nuôi Lục Tử Dao”
“Điều này cũng là lý do vì sao trước khi chết, Lục Tử Dao dặn đi dặn lại để cho Nam Phong nhất định phải chăm sóc Lạc Hân cho thật tốt.”
Tô Ánh Nguyệt cần môi: “Dù sao cũng là ơn nuôi dưỡng”
Ơn nuôi dưỡng.
Nghĩ tới những thứ này, cô đã cảm thấy đau đầu.
“Thời điểm vừa mới trở về, Bạch Tuấn Kiên đã nghe ngóng.”
“Chứng cứ của bản án Tô Huyền Anh đã vô cùng xác thực, thứ hai sẽ đưa ra tòa án phán xét ra kết quả.”
“Bạch Tuấn Kiên trưng cầu ý kiến nhân viên tương quan công tác, Tô Huyền Anh xem như người vạch ra, đại khái có thể ở trong tù mười năm”
Tô Ánh Nguyệt mím môi: ” Mười năm?”
“Như thế nào, cảm thấy nhiều hay sao?”
“Không có.”
Cô lắc đầu nói: “Tô Tuấn Thành sẽ phát điên”
“Kệ mẹ ông ta.”
Tân Mộ Ngôn thả đôi đũa xuống, động tác ưu nhã cầm giấy lên lau miệng rồi nói: “Chuyện có ý tứ chính là…
“Hôm nay vừa mới có tin tức xác thực là Tô Huyền Anh sẽ đưa ra tòa án thẩm vấn vào thứ hai, thì Diệp Thiên Văn đã nói với anh hai rắng cô ta sẽ về nước trong cuối tuần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.