Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 124
Đang cập nhập
29/06/2021
Nói xong, cậu bé quay đầu liếc mắt nhìn Tần Tinh Thiên một cái, nói:” Không phải mẹ nói, phải chuẩn bị để tối nay gặp thầy Tần sao?”
“Đừng quên giúp mẹ tìm quần áo”
“Được.”
Tần Tinh Thiên cười hì hì, nói: “Giao cho em”
Buổi chiều bốn giờ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn mình trong gương, hơi nhíu mày nói: “Tinh Thiên, mẹ đi gặp trưởng bối, mặc như vậy có vẻ không thích hợp lắm?”
Cô trong gương, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, eo được bó sát tinh tế, chân dài trắng nõn.
Điều quan trọng nhất là chiếc váy này, là một chiếc váy hở vai.
Tô Ánh Nguyệt không có thói quen để lộ xương quai xanh hay để hở một mảng lớn ở cổ như vậy, cô cảm thấy như vậy không được tự nhiên.
Chiếc váy này được phối với một đôi giày cao gót, còn có mái tóc xoăn dài, cùng với một vài trang sức nhỏ xinh.
Cô cảm thấy mặc như vậy không thích hợp đi gặp trưởng bối, ngược lại đi hẹn hò thì sẽ hợp hơn.
“Ai nha, mẹ cứ nghe con đi”
Tần Tinh Thiên cười hì hì lấy ra một chiếc nơ đeo quanh cổ tay Tô Ánh Nguyệt, nói: “Mẹ từng nói thầy Tần kia là người của công ty giải trí, nhất định yêu cầu về thẩm mỹ sẽ rất cao”
“Mẹ nhất định phải thể hiện khía cạnh ngọt ngào nhất của mình, như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng tốt cho thầy Tần được.”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của Tần Tinh Thiên có gì đó không đúng, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể đồng ý cho qua, mặc theo bộ đồ Tần Tinh Thiên đã chuẩn bị đi ra cửa.
Thầy Tần có hẹn với cô ở nhà hàng Uyển Đình.
Tần Mộ Ngôn tự mình lái xe đưa cô đến nhà hàng.
Tô Ánh Nguyệt cầm hộp quà trên tay, đứng trước cửa nhà hàng, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác hồi hộp.
Không chỉ bởi vì thầy Tần là trưởng bối, ngoài ra còn vì thầy Tần là người đi đầu trong làng giải trí, trong tay nắm giữ rất nhiều tài nguyên về điện ảnh và truyền thông.
Nếu thân phận của anh ta không đủ quan trọng như vậy, làm sao có thể thuyết phục được đạo diễn Trần đồng ý cho cô thử vai chứ.
Đêm nay Tô Ánh Nguyệt ăn mặc quá mức xinh đẹp, nhà hàng Uyển Đình từ đầu tới cuối mọi người đều hướng mắt kinh ngạc nhìn cô.
“Chị Tô thật lợi hại, chuyện này đã có tiếng từ lâu rồi”
“Đương nhiên, cô ấy là con gái của Tổng giám đốc Tô cơ mà. Đúng là cha nào con nấy.”
Bùm, bên tại cô vang lên một loạt lại một loạt lời khen.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, theo âm thanh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Huyền Anh đang bị mấy người phụ nữ vây quanh, đi tới hướng bên này nhà hàng.
“Hôm nay việc đàm phán diễn ra rất thành công, tôi rất vui, đêm nay tôi mời”
Tô Huyền Anh cười ha ha, vừa mới đi thêm vài bước liền nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa nhà hàng.
Cô ăn mặc giống như búp bê.
Đứng ở nơi đó, giống như phong cảnh trên tranh.
“Oa.”
Nữ nhân viên ở xung quanh bất ngờ thốt lên: “Cô ấy thật đẹp”
“Đôi chân này, vòng eo này, gương mặt này có phải quá hoàn hảo rồi không.”
“Hoàn hảo cái gì?”
Tô Huyền Anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là một người thân phận thấp hèn, mặc cho mình một thân hàng hiệu cũng không lấn át được dáng vẻ quê mùa và khí chất nghèo nàn.”
Cô ta vừa nói như vậy, hai nhân viên nữ vừa khen Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy.”
“Trông dáng vẻ quê mùa”
“Còn mặc màu hồng phấn, hiện tại phụ nữ trưởng thành còn có ai mặc màu hồng phấn như vậy nữa đâu, thật buồn cười.”
Nghe mấy người họ nói như vậy, Lông mày Tô Huyền Anh giãn ra.
Cô ta hừ lạnh, đi nhanh đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt nói: “Rẻ rách”
“Tô Ánh Nguyệt, cô ăn mặc như vậy đứng ở chỗ này chắc không phải là, đang đi kiếm khách đấy chứ?”
“Đừng quên giúp mẹ tìm quần áo”
“Được.”
Tần Tinh Thiên cười hì hì, nói: “Giao cho em”
Buổi chiều bốn giờ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn mình trong gương, hơi nhíu mày nói: “Tinh Thiên, mẹ đi gặp trưởng bối, mặc như vậy có vẻ không thích hợp lắm?”
Cô trong gương, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, eo được bó sát tinh tế, chân dài trắng nõn.
Điều quan trọng nhất là chiếc váy này, là một chiếc váy hở vai.
Tô Ánh Nguyệt không có thói quen để lộ xương quai xanh hay để hở một mảng lớn ở cổ như vậy, cô cảm thấy như vậy không được tự nhiên.
Chiếc váy này được phối với một đôi giày cao gót, còn có mái tóc xoăn dài, cùng với một vài trang sức nhỏ xinh.
Cô cảm thấy mặc như vậy không thích hợp đi gặp trưởng bối, ngược lại đi hẹn hò thì sẽ hợp hơn.
“Ai nha, mẹ cứ nghe con đi”
Tần Tinh Thiên cười hì hì lấy ra một chiếc nơ đeo quanh cổ tay Tô Ánh Nguyệt, nói: “Mẹ từng nói thầy Tần kia là người của công ty giải trí, nhất định yêu cầu về thẩm mỹ sẽ rất cao”
“Mẹ nhất định phải thể hiện khía cạnh ngọt ngào nhất của mình, như vậy mới có thể lưu lại ấn tượng tốt cho thầy Tần được.”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, cảm thấy trong lời nói của Tần Tinh Thiên có gì đó không đúng, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể đồng ý cho qua, mặc theo bộ đồ Tần Tinh Thiên đã chuẩn bị đi ra cửa.
Thầy Tần có hẹn với cô ở nhà hàng Uyển Đình.
Tần Mộ Ngôn tự mình lái xe đưa cô đến nhà hàng.
Tô Ánh Nguyệt cầm hộp quà trên tay, đứng trước cửa nhà hàng, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác hồi hộp.
Không chỉ bởi vì thầy Tần là trưởng bối, ngoài ra còn vì thầy Tần là người đi đầu trong làng giải trí, trong tay nắm giữ rất nhiều tài nguyên về điện ảnh và truyền thông.
Nếu thân phận của anh ta không đủ quan trọng như vậy, làm sao có thể thuyết phục được đạo diễn Trần đồng ý cho cô thử vai chứ.
Đêm nay Tô Ánh Nguyệt ăn mặc quá mức xinh đẹp, nhà hàng Uyển Đình từ đầu tới cuối mọi người đều hướng mắt kinh ngạc nhìn cô.
“Chị Tô thật lợi hại, chuyện này đã có tiếng từ lâu rồi”
“Đương nhiên, cô ấy là con gái của Tổng giám đốc Tô cơ mà. Đúng là cha nào con nấy.”
Bùm, bên tại cô vang lên một loạt lại một loạt lời khen.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, theo âm thanh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tô Huyền Anh đang bị mấy người phụ nữ vây quanh, đi tới hướng bên này nhà hàng.
“Hôm nay việc đàm phán diễn ra rất thành công, tôi rất vui, đêm nay tôi mời”
Tô Huyền Anh cười ha ha, vừa mới đi thêm vài bước liền nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa nhà hàng.
Cô ăn mặc giống như búp bê.
Đứng ở nơi đó, giống như phong cảnh trên tranh.
“Oa.”
Nữ nhân viên ở xung quanh bất ngờ thốt lên: “Cô ấy thật đẹp”
“Đôi chân này, vòng eo này, gương mặt này có phải quá hoàn hảo rồi không.”
“Hoàn hảo cái gì?”
Tô Huyền Anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ là một người thân phận thấp hèn, mặc cho mình một thân hàng hiệu cũng không lấn át được dáng vẻ quê mùa và khí chất nghèo nàn.”
Cô ta vừa nói như vậy, hai nhân viên nữ vừa khen Tô Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy.”
“Trông dáng vẻ quê mùa”
“Còn mặc màu hồng phấn, hiện tại phụ nữ trưởng thành còn có ai mặc màu hồng phấn như vậy nữa đâu, thật buồn cười.”
Nghe mấy người họ nói như vậy, Lông mày Tô Huyền Anh giãn ra.
Cô ta hừ lạnh, đi nhanh đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt nói: “Rẻ rách”
“Tô Ánh Nguyệt, cô ăn mặc như vậy đứng ở chỗ này chắc không phải là, đang đi kiếm khách đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.