Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 130
Đang cập nhập
30/06/2021
Rất… xa sao?
Thật ra vẫn được mà.
Cô đã cố hết sức để thu hẹp khoảng cách này, cố gắng hết sức để thích nghi với thân phận bà Tần này.
“Cho nên sau này.”
Tần Mộ Ngôn trịnh trọng nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để dành thời gian tìm hiểu các biểu tượng cảm xúc và các ngôn ngữ teen trên mạng, cũng như về giới giải trí và công ty quản lý”
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu.
Đôi môi mỏng của người đàn ông trước mặt hơi nhếch lên: “Tôi lớn hơn em, cũng thông minh hơn em”
“Cho nên, khoảng cách giữa em và tôi, vẫn nên để tôi xóa bỏ đi.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra nhìn anh, cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều run nhẹ lên.
Cô nghe thấy giọng nói của mình có chút run rẩy: “Em… em không hiểu ý của anh”
“Tôi muốn thử tìm hiểu em”
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn cô: “Khi lấy em, là bởi vì Tinh Vân và Tinh Thiên”
“Nhưng muốn tìm hiểu em, tiếp cận em, là cách nghĩ của chính tôi”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình đang bay.
Lời nói của Tần Mộ Ngôn, khiến cả người cô như đang bước trên mây, có chút lơ lửng, không thật.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ, Tần Mộ Ngôn sẽ nói với mình như vậy.
Anh không hề nói ra một từ ám muội nào, nhưng giọng nói trầm thấp đó, ánh mắt thâm tình đó, còn có mỗi một lời anh nói ra đều khiến cô cảm thấy vui sướng và kích động.
Nhưng những điều này vẫn chưa đủ.
Cô mím môi, nâng mắt kinh hồn bạc vía nhìn anh:
“Cậu ba Tần, anh nói những lời này.”
“Là đang tỏ tình với em sao?”
Người đàn ông nhàn nhạt cong môi: “Bây giờ không căng thẳng nữa sao?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra.
Hình như thật sự không căng thẳng nữa rồi.
Bây giờ trong đầu cô đều là những lời nói tình cảm của anh, còn căng thẳng gì nữa chứ?
“Vậy được”
Người đàn ông ưu nhã đặt chén trà xuống: “Chúng ta nói tiếp, chuyện em nghĩ tôi là người già”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cho nên người đàn ông này xoay một bóng, nói những lời vừa rồi chỉ là vì giảm bớt bầu không khí ngại ngùng thôi sao?
Nhưng anh nói đến nỗi quá chân thành rồi.
Cô suýt chút nữa đã tin rồi.
Nghĩ đến những cái này, cô chán nản cúi đầu:
“Được rồi, là do em sai”
“Em không nên cho rằng thầy Tần không hiểu biểu tượng cảm xúc, nói chuyện cứng ngắc lịch sự thì cảm thấy Thầy Tần là người già”
Nói xong, cô nàng mắt nhìn anh: “Thầy Tần bớt giận”
“Không tức giận”
“Tôi vẫn còn muốn nghe em nói một chút, về chuyện theo đuổi em thế nào?”
Tô Ánh Nguyệt: “..”
Sao lại quay lại rồi?
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, mím môi: “Là thế này, Thầy Tần, vì để biểu đại ý xin lỗi của em”
“Em đồng ý với anh một yêu cầu được không?”
Tần Mộ Ngôn nhướng mày: “Thật sao?”
“Thật”
Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Nhưng nói rõ đã phải thuộc trong năng lực của em, chuyện em có thể làm được”
“Nếu như anh bảo em tặng anh một món quà tiền tỷ, em không thể tặng được”
Nói xong, đột nhiên cô lại nhớ đến cái gì đó: “Còn có chuyện sinh con gái cũng không được, em không thể đảm bảo em nhất định có thể sinh con gái”
Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt cong môi: “Yên tâm”
“Chuyện sinh con gái em đã sớm ký thỏa thuận rồi, tôi sẽ không nói thêm”
Tô Ánh Nguyệt: “..”
Người đàn ông nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt đen hơi nheo lại: “Có điều, tôi quả thật có chuyện muốn em làm”
“Chuyện gì?”
“Trong vòng năm năm, lấy được giải thưởng ảnh hậu”
“Làm được không?”
“Thành giao”
Thật ra vẫn được mà.
Cô đã cố hết sức để thu hẹp khoảng cách này, cố gắng hết sức để thích nghi với thân phận bà Tần này.
“Cho nên sau này.”
Tần Mộ Ngôn trịnh trọng nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để dành thời gian tìm hiểu các biểu tượng cảm xúc và các ngôn ngữ teen trên mạng, cũng như về giới giải trí và công ty quản lý”
Tô Ánh Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu.
Đôi môi mỏng của người đàn ông trước mặt hơi nhếch lên: “Tôi lớn hơn em, cũng thông minh hơn em”
“Cho nên, khoảng cách giữa em và tôi, vẫn nên để tôi xóa bỏ đi.”
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra nhìn anh, cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều run nhẹ lên.
Cô nghe thấy giọng nói của mình có chút run rẩy: “Em… em không hiểu ý của anh”
“Tôi muốn thử tìm hiểu em”
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn cô: “Khi lấy em, là bởi vì Tinh Vân và Tinh Thiên”
“Nhưng muốn tìm hiểu em, tiếp cận em, là cách nghĩ của chính tôi”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình đang bay.
Lời nói của Tần Mộ Ngôn, khiến cả người cô như đang bước trên mây, có chút lơ lửng, không thật.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ, Tần Mộ Ngôn sẽ nói với mình như vậy.
Anh không hề nói ra một từ ám muội nào, nhưng giọng nói trầm thấp đó, ánh mắt thâm tình đó, còn có mỗi một lời anh nói ra đều khiến cô cảm thấy vui sướng và kích động.
Nhưng những điều này vẫn chưa đủ.
Cô mím môi, nâng mắt kinh hồn bạc vía nhìn anh:
“Cậu ba Tần, anh nói những lời này.”
“Là đang tỏ tình với em sao?”
Người đàn ông nhàn nhạt cong môi: “Bây giờ không căng thẳng nữa sao?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra.
Hình như thật sự không căng thẳng nữa rồi.
Bây giờ trong đầu cô đều là những lời nói tình cảm của anh, còn căng thẳng gì nữa chứ?
“Vậy được”
Người đàn ông ưu nhã đặt chén trà xuống: “Chúng ta nói tiếp, chuyện em nghĩ tôi là người già”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Cho nên người đàn ông này xoay một bóng, nói những lời vừa rồi chỉ là vì giảm bớt bầu không khí ngại ngùng thôi sao?
Nhưng anh nói đến nỗi quá chân thành rồi.
Cô suýt chút nữa đã tin rồi.
Nghĩ đến những cái này, cô chán nản cúi đầu:
“Được rồi, là do em sai”
“Em không nên cho rằng thầy Tần không hiểu biểu tượng cảm xúc, nói chuyện cứng ngắc lịch sự thì cảm thấy Thầy Tần là người già”
Nói xong, cô nàng mắt nhìn anh: “Thầy Tần bớt giận”
“Không tức giận”
“Tôi vẫn còn muốn nghe em nói một chút, về chuyện theo đuổi em thế nào?”
Tô Ánh Nguyệt: “..”
Sao lại quay lại rồi?
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, mím môi: “Là thế này, Thầy Tần, vì để biểu đại ý xin lỗi của em”
“Em đồng ý với anh một yêu cầu được không?”
Tần Mộ Ngôn nhướng mày: “Thật sao?”
“Thật”
Tô Ánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Nhưng nói rõ đã phải thuộc trong năng lực của em, chuyện em có thể làm được”
“Nếu như anh bảo em tặng anh một món quà tiền tỷ, em không thể tặng được”
Nói xong, đột nhiên cô lại nhớ đến cái gì đó: “Còn có chuyện sinh con gái cũng không được, em không thể đảm bảo em nhất định có thể sinh con gái”
Tần Mộ Ngôn nhàn nhạt cong môi: “Yên tâm”
“Chuyện sinh con gái em đã sớm ký thỏa thuận rồi, tôi sẽ không nói thêm”
Tô Ánh Nguyệt: “..”
Người đàn ông nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, đôi mắt đen hơi nheo lại: “Có điều, tôi quả thật có chuyện muốn em làm”
“Chuyện gì?”
“Trong vòng năm năm, lấy được giải thưởng ảnh hậu”
“Làm được không?”
“Thành giao”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.