Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 228: Dùng tương lai của cô đổi cho cô ấy
Đang cập nhập
17/07/2021
Tô Tuấn Thành tiếp tục bước ra ngoài mà không nhìn lại: “Tôi nghĩ dùng tương lai của cô và Lạc Hân để thay đổi tương lai của em gái cô là điều đáng giá”
“Ngay cả khi ngồi tù, thì con bé vẫn sẽ tốt hơn nhiều so với những gì hai người phải trải qua ở bên ngoài”
Nhìn bóng lưng ông ta biến mất khỏi tầm mắt, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tay. Trở lại căn phòng, cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi lung tung, không biết phải làm gì cho đúng. Khi Tô Tuấn Thành đe dọa cô bằng mảnh ngọc bội, cô đã kiệt sức rồi. Nếu không đến để tìm cách, thì ông ta sẽ chẳng tìm đến cô.
Nhưng tại sao chưa đầy hai tư tiếng đồng hồ, Tô Tuấn Thành đã có những bức ảnh này. Nếu ông ta có những bức ảnh này từ lâu, tại sao đến bây giờ ông ta mới dùng đến nó.
Người phụ nữ bối rối.
“Làm sao đây?”
Tô Tuấn Thành vừa vào cửa, Trần Ngọc Phương liền vội vàng hỏi han.
“Đã về rồi sao?”
Tô Tuấn Thành giễu cợt: “Những bức ảnh đó còn dễ dùng hơn ngọc bội “ít nhất tôi cũng thấy được sự hoảng hốt của cô ta!”
“Phải cảm ơn cô Diệp rất nhiều”
Trần Ngọc Phương thở dài: “Nếu không có những bức ảnh do cô Diệp gửi, có lẽ con gái chúng †a không thể làm gì được Tô Ánh Nguyệt được!”
Tô Tuấn Thành không khỏi nở nụ cười: *Nếu như không có cô Diệp, chúng ta cũng không biết, nửa năm Tô Ánh Nguyệt đã biến mất năm năm trước là cô ta đang ở trong bệnh viện tâm thần”
Trần Ngọc Phương gật đầu.
“Tuy nhiên, Tô Ánh Nguyệt trông không giống một người bệnh tâm thần chút nào”
Tô Tuấn Thành liếc mắt nhìn Trân Ngọc Phương.
“Đương nhiên cô ta không phải bị bệnh tâm thần. Cô từng gặp bệnh nhân tâm thần nào mà nửa năm có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh mà không tái phát chưa?”
“Ngay cả Trình Hiếu Quân, người ở cùng cô ta hơn năm năm, đến khi họ chia tay, cô ấy cũng không phát điên. Cô thật sự cho rằng cô ấy bị bệnh sao?”
Trần Ngọc Phương há to miệng ngạc nhiên.
“Nhưng nhiều bức ảnh trong số đó cho thấy bác sĩ tiêm thuốc cho.
Tô Ánh Nguyệt”
Tô Tuấn Thành ngây người nhìn bà ta.
“không biết bác sĩ tiêm thuốc cho cô ta để chữa bệnh hay để hại người?”
Trần Ngọc Phương hoàn toàn không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, bà ta trầm giọng nói với vẻ sợ hãi: “không phải là..”
“Tại sao có thể?”
Tô Tuấn Thành trừng mắt nhìn bà ta *Cô cho rằng những người có thể dễ dàng tìm người mang thai hộ là người tốt sao?”
“Không phải Tô Ánh Nguyệt mất trí nhớ nửa năm sao? Chắc là có liên quan đến chuyện này”
Nói xong, ông ta lên lầu và gọi điện cho Diệp Thiên Văn để cảm ơn.
“Không cầm cám ơn!”
Bên kia điện thoại, Diệp Thiên Văn mặc bikini nằm trên bãi biển phơi nắng, nhàn nhạt cười.
“Chú Tô, chú đừng khách sáo!”
“Cháu và Tô Huyền Anh là bạn tốt của nhau, cháu cũng nên giúp đỡ cô ấy!”
“Được, tạm biệt”
Cúp máy, Diệp Thiên Văn ngẩng đầu nhìn biển đẳng xa với tâm trạng vui vẻ. Thực tế, Tô Ánh Nguyệt chưa từng mắc bệnh tâm thần.
Đến bây giờ, mọi người chỉ biết rằng Tô Ánh Nguyệt đã từng là một người mất trí.
Và sự thật là gì..
Không ai quan tâm.
“Ngay cả khi ngồi tù, thì con bé vẫn sẽ tốt hơn nhiều so với những gì hai người phải trải qua ở bên ngoài”
Nhìn bóng lưng ông ta biến mất khỏi tầm mắt, Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tay. Trở lại căn phòng, cô nằm trên giường nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi lung tung, không biết phải làm gì cho đúng. Khi Tô Tuấn Thành đe dọa cô bằng mảnh ngọc bội, cô đã kiệt sức rồi. Nếu không đến để tìm cách, thì ông ta sẽ chẳng tìm đến cô.
Nhưng tại sao chưa đầy hai tư tiếng đồng hồ, Tô Tuấn Thành đã có những bức ảnh này. Nếu ông ta có những bức ảnh này từ lâu, tại sao đến bây giờ ông ta mới dùng đến nó.
Người phụ nữ bối rối.
“Làm sao đây?”
Tô Tuấn Thành vừa vào cửa, Trần Ngọc Phương liền vội vàng hỏi han.
“Đã về rồi sao?”
Tô Tuấn Thành giễu cợt: “Những bức ảnh đó còn dễ dùng hơn ngọc bội “ít nhất tôi cũng thấy được sự hoảng hốt của cô ta!”
“Phải cảm ơn cô Diệp rất nhiều”
Trần Ngọc Phương thở dài: “Nếu không có những bức ảnh do cô Diệp gửi, có lẽ con gái chúng †a không thể làm gì được Tô Ánh Nguyệt được!”
Tô Tuấn Thành không khỏi nở nụ cười: *Nếu như không có cô Diệp, chúng ta cũng không biết, nửa năm Tô Ánh Nguyệt đã biến mất năm năm trước là cô ta đang ở trong bệnh viện tâm thần”
Trần Ngọc Phương gật đầu.
“Tuy nhiên, Tô Ánh Nguyệt trông không giống một người bệnh tâm thần chút nào”
Tô Tuấn Thành liếc mắt nhìn Trân Ngọc Phương.
“Đương nhiên cô ta không phải bị bệnh tâm thần. Cô từng gặp bệnh nhân tâm thần nào mà nửa năm có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh mà không tái phát chưa?”
“Ngay cả Trình Hiếu Quân, người ở cùng cô ta hơn năm năm, đến khi họ chia tay, cô ấy cũng không phát điên. Cô thật sự cho rằng cô ấy bị bệnh sao?”
Trần Ngọc Phương há to miệng ngạc nhiên.
“Nhưng nhiều bức ảnh trong số đó cho thấy bác sĩ tiêm thuốc cho.
Tô Ánh Nguyệt”
Tô Tuấn Thành ngây người nhìn bà ta.
“không biết bác sĩ tiêm thuốc cho cô ta để chữa bệnh hay để hại người?”
Trần Ngọc Phương hoàn toàn không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, bà ta trầm giọng nói với vẻ sợ hãi: “không phải là..”
“Tại sao có thể?”
Tô Tuấn Thành trừng mắt nhìn bà ta *Cô cho rằng những người có thể dễ dàng tìm người mang thai hộ là người tốt sao?”
“Không phải Tô Ánh Nguyệt mất trí nhớ nửa năm sao? Chắc là có liên quan đến chuyện này”
Nói xong, ông ta lên lầu và gọi điện cho Diệp Thiên Văn để cảm ơn.
“Không cầm cám ơn!”
Bên kia điện thoại, Diệp Thiên Văn mặc bikini nằm trên bãi biển phơi nắng, nhàn nhạt cười.
“Chú Tô, chú đừng khách sáo!”
“Cháu và Tô Huyền Anh là bạn tốt của nhau, cháu cũng nên giúp đỡ cô ấy!”
“Được, tạm biệt”
Cúp máy, Diệp Thiên Văn ngẩng đầu nhìn biển đẳng xa với tâm trạng vui vẻ. Thực tế, Tô Ánh Nguyệt chưa từng mắc bệnh tâm thần.
Đến bây giờ, mọi người chỉ biết rằng Tô Ánh Nguyệt đã từng là một người mất trí.
Và sự thật là gì..
Không ai quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.