Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Chương 239: Xảy ra sự cố
Đang cập nhập
18/07/2021
Tô Ánh Nguyệt chỉ dùng năm phút đã xem hết kịch bản.
Kịch bản rất đơn giản, nhưng mà cũng rất khó.
Chủ yếu nhất chính là muốn hiện ra sự phản kháng, bất đắc dĩ, bùng nổ tâm tình tuyệt vọng của một người đang bị đặt ở trên giường bệnh.
Tất cả đều là hí kịch cảm xúc cho nên rất khó diễn, nhưng nếu như diễn tốt thì sẽ có hiệu quả rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, sau khi nhìn mấy lần kịch bản, cô đã đưa bản thân vào nhân vật.
Vai diễn của cô là một người phụ nữ bỉ tình, rõ ràng không có bệnh nhưng mà lại bị cưỡng ép kéo vào bệnh viện tâm thần, bị tiêm thuốc an thần.
Quay chụp sắp bắt đầu.
Tô Ánh Nguyệt mặc vào quần áo người bệnh, đầu tóc rối bời mà nằm ở trên giường bệnh.
Lâm đ*o và những người chung quanh đang điều chỉnh thử máy móc.
Nơi xa.
Bạch Tuấn Kiên nhìn xem đoàn làm phim đang làm công tác chuẩn bị, lông mày anh ta có chút nhãn lại: “Anh Tân, dạng này thật sự sẽ có hiệu quả sao?”
“Coi như chúng ta quay chụp ra giống như tình cảnh lúc trước, nhưng mà thời gian cũng không đối xứng à…”
Tân Mộ Ngôn lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, mồi lửa lên.
Trong khi hít một hơi vào rồi thở ra, anh cong môi nói: “Tất nhiên tôi đã có thể nghĩ ra biện pháp này, cậu cảm thấy tôi sẽ không giải quyết được vấn đề chênh lệch thời gian hay sao?”
Bạch Tuấn Kiên giật mình.
Lúc này, camera ở phía xa đã được mở ra.
Tô Ánh Nguyệt đã hoàn toàn mà tiến nhập vào nhân vật Mấy người nhân viên y tá đè cô lên giường: “Tới đây, tiêm thuốc an thần cho cô ta.”
“Thả tôi ra!”
*Tôi không có bị điên! Các người mới là người điên, thả tôi ra!”
Tay chân của Tô Ánh Nguyệt bị đè lại, cả người cô điên cuồng giấy giụa gào thét.
Tóc cô đã rối bời, quần áo cũng bởi vì giãy giụa mà rơi nút áo ra, lộ ra xương quai xanh và bả vai của cô.
Tô Ánh Nguyệt trong giờ phút này, tóc tai bù xù, bộ dạng giống y như người bị điên Đạo diễn ở phía trước ống kính đều bị rung động.
Ông ta cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt biểu diễn rất đúng, lực bùng nổ này để cho người ta…
Tô Ánh Nguyệt quả thực là diễn viên trời sinh.
Mà nơi xa, Bạch Tuấn Kiên cũng bị rung động.
Anh ta cúi đầu mấy lần để nhìn xem ảnh chụp trong tay Tân Mộ Ngôn.
Giống nhau như đúc.
Giống nhau như đúc…
Tô Ánh Nguyệt trong giờ phút này giống y như đúc với bộ dạng bị điên năm năm trước của cô trong tấm ảnh.
Thế nhưng năm năm trước Tô Ánh Nguyệt đã bị điên rồi, mà bây giờ Tô Ánh Nguyệt đang rất bình thường.
Làm sao lại…
Một loại dự cảm không tốt xông lên đầu, Bạch Tuấn Kiên khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tân Mộ Ngôn: “Anh Tuần, chẳng lẽ Tô Ánh Nguyệt…”
“Căn bản không điên?”
Tân Mộ Ngôn mím chặt môi.
“Chuyện cậu điều tra nhân viên công tác cùng với Tô Ánh Nguyệt vào năm năm trước đến đâu rồi?”
“Đã điều tra.”
Bạch Tuấn Kiên nhéo nhéo lông mày: “Nhưng mà tin tức cuối cùng điều tra được là, toàn bộ nhân viên công tác trước kia chăm sóc bệnh tình của Tô Ánh Nguyệt đều đã đi ra nước ngoài.”
*Ngay cả công nhân vệ sinh cũng không ngoại lệ.”
“Mặc dù người của chúng ta đã bắt đầu đi tới mỗi nước đó để điều tra, nhưng mà điều tra từ miệng của người nước ngoài rất khó.”
“Cho nên…”
Tân Mộ Ngôn híp mắt lại, nhìn xem người phụ nữ đang liều mạng ‘giãy giụa trên giường bệnh kia: “Cho nên, bệnh tình trước kia của Tô Ánh Nguyệt nhất định là giả.”
Bạch Tuấn Kiên võ ót một cái: “Đúng!”
“Nếu như trước kia thật sự đã bị điên mà nói, thì những người này tại sao phải đi?”
Người có liên quan đều rơi đi, kỳ thực chính là giấu đầu lòi đuôi.
Tân Mộ Ngôn nhíu chặt lông mày nói: “Trước kia, bố của Tô Ánh Nguyệt đưa cô đi tới nằm viện đúng không?”
“Đúng vậy”
Công này, tài liệu của ông ta sẽ không khó để điều tra.
Nhưng cho dù điều tra như thế nào thì cũng không tra ra được hướng đi của Giản Thành Công, thậm chí không có tin tức ông ta đã làm gì khi còn trẻ.
Tân Mộ Ngôn híp mắt con mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt ở phía xa.
*Tất cả mọi thứ liên quan đến Tô Ánh Nguyệt đều rất thần bí.”
“Càng ngày chơi càng tốt.”
“Ánh Nguyệt.”
“Tô Ánh Nguyệt!”
Bỗng nhiên, âm thanh khiếp sợ của đạo diễn ở hiện trường vang lên, điều này kéo lại suy nghĩ của Tân Mộ Ngôn.
Kịch bản rất đơn giản, nhưng mà cũng rất khó.
Chủ yếu nhất chính là muốn hiện ra sự phản kháng, bất đắc dĩ, bùng nổ tâm tình tuyệt vọng của một người đang bị đặt ở trên giường bệnh.
Tất cả đều là hí kịch cảm xúc cho nên rất khó diễn, nhưng nếu như diễn tốt thì sẽ có hiệu quả rất tốt.
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, sau khi nhìn mấy lần kịch bản, cô đã đưa bản thân vào nhân vật.
Vai diễn của cô là một người phụ nữ bỉ tình, rõ ràng không có bệnh nhưng mà lại bị cưỡng ép kéo vào bệnh viện tâm thần, bị tiêm thuốc an thần.
Quay chụp sắp bắt đầu.
Tô Ánh Nguyệt mặc vào quần áo người bệnh, đầu tóc rối bời mà nằm ở trên giường bệnh.
Lâm đ*o và những người chung quanh đang điều chỉnh thử máy móc.
Nơi xa.
Bạch Tuấn Kiên nhìn xem đoàn làm phim đang làm công tác chuẩn bị, lông mày anh ta có chút nhãn lại: “Anh Tân, dạng này thật sự sẽ có hiệu quả sao?”
“Coi như chúng ta quay chụp ra giống như tình cảnh lúc trước, nhưng mà thời gian cũng không đối xứng à…”
Tân Mộ Ngôn lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ra, mồi lửa lên.
Trong khi hít một hơi vào rồi thở ra, anh cong môi nói: “Tất nhiên tôi đã có thể nghĩ ra biện pháp này, cậu cảm thấy tôi sẽ không giải quyết được vấn đề chênh lệch thời gian hay sao?”
Bạch Tuấn Kiên giật mình.
Lúc này, camera ở phía xa đã được mở ra.
Tô Ánh Nguyệt đã hoàn toàn mà tiến nhập vào nhân vật Mấy người nhân viên y tá đè cô lên giường: “Tới đây, tiêm thuốc an thần cho cô ta.”
“Thả tôi ra!”
*Tôi không có bị điên! Các người mới là người điên, thả tôi ra!”
Tay chân của Tô Ánh Nguyệt bị đè lại, cả người cô điên cuồng giấy giụa gào thét.
Tóc cô đã rối bời, quần áo cũng bởi vì giãy giụa mà rơi nút áo ra, lộ ra xương quai xanh và bả vai của cô.
Tô Ánh Nguyệt trong giờ phút này, tóc tai bù xù, bộ dạng giống y như người bị điên Đạo diễn ở phía trước ống kính đều bị rung động.
Ông ta cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt biểu diễn rất đúng, lực bùng nổ này để cho người ta…
Tô Ánh Nguyệt quả thực là diễn viên trời sinh.
Mà nơi xa, Bạch Tuấn Kiên cũng bị rung động.
Anh ta cúi đầu mấy lần để nhìn xem ảnh chụp trong tay Tân Mộ Ngôn.
Giống nhau như đúc.
Giống nhau như đúc…
Tô Ánh Nguyệt trong giờ phút này giống y như đúc với bộ dạng bị điên năm năm trước của cô trong tấm ảnh.
Thế nhưng năm năm trước Tô Ánh Nguyệt đã bị điên rồi, mà bây giờ Tô Ánh Nguyệt đang rất bình thường.
Làm sao lại…
Một loại dự cảm không tốt xông lên đầu, Bạch Tuấn Kiên khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Tân Mộ Ngôn: “Anh Tuần, chẳng lẽ Tô Ánh Nguyệt…”
“Căn bản không điên?”
Tân Mộ Ngôn mím chặt môi.
“Chuyện cậu điều tra nhân viên công tác cùng với Tô Ánh Nguyệt vào năm năm trước đến đâu rồi?”
“Đã điều tra.”
Bạch Tuấn Kiên nhéo nhéo lông mày: “Nhưng mà tin tức cuối cùng điều tra được là, toàn bộ nhân viên công tác trước kia chăm sóc bệnh tình của Tô Ánh Nguyệt đều đã đi ra nước ngoài.”
*Ngay cả công nhân vệ sinh cũng không ngoại lệ.”
“Mặc dù người của chúng ta đã bắt đầu đi tới mỗi nước đó để điều tra, nhưng mà điều tra từ miệng của người nước ngoài rất khó.”
“Cho nên…”
Tân Mộ Ngôn híp mắt lại, nhìn xem người phụ nữ đang liều mạng ‘giãy giụa trên giường bệnh kia: “Cho nên, bệnh tình trước kia của Tô Ánh Nguyệt nhất định là giả.”
Bạch Tuấn Kiên võ ót một cái: “Đúng!”
“Nếu như trước kia thật sự đã bị điên mà nói, thì những người này tại sao phải đi?”
Người có liên quan đều rơi đi, kỳ thực chính là giấu đầu lòi đuôi.
Tân Mộ Ngôn nhíu chặt lông mày nói: “Trước kia, bố của Tô Ánh Nguyệt đưa cô đi tới nằm viện đúng không?”
“Đúng vậy”
Công này, tài liệu của ông ta sẽ không khó để điều tra.
Nhưng cho dù điều tra như thế nào thì cũng không tra ra được hướng đi của Giản Thành Công, thậm chí không có tin tức ông ta đã làm gì khi còn trẻ.
Tân Mộ Ngôn híp mắt con mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt ở phía xa.
*Tất cả mọi thứ liên quan đến Tô Ánh Nguyệt đều rất thần bí.”
“Càng ngày chơi càng tốt.”
“Ánh Nguyệt.”
“Tô Ánh Nguyệt!”
Bỗng nhiên, âm thanh khiếp sợ của đạo diễn ở hiện trường vang lên, điều này kéo lại suy nghĩ của Tân Mộ Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.