Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
Chương 49: Ngoại tộc
Giang Đường Công Tử
19/12/2022
Làn gió nhẹ thổi qua, khẽ lay động những tán lá tạo nên vài âm thanh "xào xạc". Một nam nhân vận bạch y thanh thoát ngồi dưới tán Tử Đằng nhấp một ngụm trà, khung cảnh đẹp đẽ đến mức khiến người nhìn cảm thấy yên bình.
Ôn Ngọc giương mắt hướng lên cao, bầu trời không chút gợn mây càng làm cho ánh trăng đêm nay sáng càng thêm sáng.
Hít một hơi, bình yên quá...
Năm năm qua hắn không tưởng tượng được nhiều điều đã xảy ra như thế. Lại nhớ tới Lạc Hà, y hiện tại có ổn không? Có lại bỏ bữa? Khắc Nhĩ không biết đã đến được Bắc Thiên Vân chưa? Hay Đoan Chính có lại làm việc quá sức hay không...
Để được ra ngoài, Ôn Ngọc phải có sự tín nhiệm của Uyển Trúc. Cách mà hắn dùng khiến cho y buộc phải tin hắn. Đó chính là, thành thân.
Ôn Ngọc không thể mất tích lâu hơn nữa, cách nào hắn cũng từng dùng qua. Nhưng thật sự mà nói, Uyển Trúc là một người vô cùng thông minh, hơn nữa là một kẻ có thể đánh đổi mọi thứ chỉ để dành lại một cái gì đó vốn dĩ là của mình.
Mà thời gian của con người không nhiều nên Ôn Ngọc không thể lãng phí.
Lại tiếp tục thở dài, Ôn Ngọc cười khổ cho bước đi này của mình.
...
Hai ngày ở lại nhà của góa phụ, Ôn Ngọc cảm thấy bản thân cực kỳ thích Diệp Uy, cậu ta từ sau khi tỉnh dậy đã lanh lợi năng động hơn rất nhiều. Và đặc biệt, người này cũng là một ca nhi.
Còn một việc nữa chính là, Diệp Uy vô cùng yêu thích hắn. Đánh chết không cho hắn bỏ đi.
Diệp Uy rất đẹp, gương mặt thiếu niên tuấn tú tươi trẻ. Quả nhiên là một thành phẩm hiếm có từ lão thiên gia nha... Ôn Ngọc tỉ mỉ quan sát.
"Ta không cho ngươi đi, không cho, không cho!" Diệp Uy bấu víu, bất chấp tất cả một khóc hai nháo ba làm loạn.
Ôn Ngọc giở khóc giở cười, vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ. Mấy ngày qua cùng y nói chuyện thật hợp, người kia lại có vài phần tính cách hắn yêu thích.
"Diệp Uy ngoan, ta đi ít lâu sẽ quay lại." Ôn Ngọc xoa xoa đầu y đầy dụ dỗ nói.
Diệp Uy cương quyết lắc đầu: "Ngươi nói, ngươi muốn thành thân với ta! Bây giờ lại muốn đi?" . Đọc ????????uyệ???? hay, ????????uy cập ????gay ( T????U MT????U????Ệ????.???????? )
Ôn Ngọc cạn lời, chẳng qua hôm trước hắn vì muốn dỗ y ăn cơm nên buột miệng nói đại. Ai mà biết Diệp Uy lại nhớ rõ từng câu từng chữ như vậy...
"Uy nhi..." Góa phụ Diệp gia gượng cười nhìn y khóc không thành tiếng, cố gắng dỗ dành.
Ôn Ngọc hết cách, lúc nào hay lúc đó vậy. Hắn đành ở lại nhà bọn họ thêm ít hôm.
...
Tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên khi trời chỉ vừa tờ mờ sáng. Ôn Ngọc thẫn thờ còn ngái ngủ tiến ra ngoài, dụi dụi mắt lên tiếng hỏi: "Chuyện gì thế?"
Lục Miên từ góc tối đi ra: "Bắc Thiên Vân là biên giới cuối cùng của Thiên Vân Quốc. Tối hôm qua có kẻ từ bên kia biên giới qua bắt người, hôm nay mới ầm ĩ như vậy."
"Bắt người?" Ôn Ngọc ngạc nhiên: "Làm sao lại bắt người?"
Lục Miên mười phần kiên trì giải thích: "Biên giới nước ta giáp với lãnh thổ ngoại tộc, đám người này sống rời rạc nên không phải là một quốc gia hoàn chỉnh. Gần đây ngoại tộc thường xuyên trà trộn vào thành với mục đích đánh cắp một món đồ quý hiếm ở đây." Lại nói: "Sau một đêm càn quét, nếu bọn chúng tìm không được đồ sẽ bắt cóc một nữ tử còn *** tiết ở đây đem đi."
"Không ai bắt được chúng sao?"
"Chúng như cơn gió mang theo khí độc, lướt qua nhẹ nhàng rồi biến mất."
Ôn Ngọc hiểu được Lục Miên là đang nhắc tới cái gì, trầm ngâm giây lát.
"Là ai vừa bị bắt?"
Lục Miên chần chừ như suy nghĩ rồi đáp: "Là nữ tử độc nhất của một thương nhân nổi tiếng Thiên Vân, vì lẽ đó mới có sự ầm ĩ bây giờ."
Ôn Ngọc cất bước ra bên ngoài, vừa hay đụng phải góa phụ Diệp gia đang bước vào: "Dì?"
Góa phụ nhìn hắn, đầy săn sóc hỏi: "Vân công tử thức dậy rồi? Có đói không? Để lão nương làm bữa sáng cho."
Ôn Ngọc không quan tâm lắm: "Dì à, sao hôm nay trong thành náo loạn vậy?"
Góa phụ theo ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía đám đông, lắc đầu: "Là thiên kim tiểu thư Nhan gia, tối hôm qua vừa bị bọn ngoại tộc bắt đi."
"Mấy người đó bắt vị tiểu thư kia đi đâu thế dì?"
"Ta không biết, chỉ nghe người khác nói. Mấy việc như bắt người này không đơn giản là do ngoại tộc làm. Đám người nữ nhân kia, có lẽ bị mang đi làm vật hiến tế cho cái thứ đồ bị lạc mất."
"Hả?" Ôn Ngọc kinh ngạc, kéo góa phụ vào gian nhà chính: "Dì, dì vào đây. Có thể kể cho ta nghe không?"
Góa phụ Diệp gia thở dài bắt đầu nói: "Ngươi có biết chiếc vòng cẩm thạch, bên trong khắc một chữ 《Uyển》 không?"
Ôn Ngọc giật mình, Uyển...
Thấy Ôn Ngọc đột nhiên ngây người, góa phụ đành nói tiếp: "Đó là vòng cẩm thạch Tiên đế Thiên Vân Quốc dành cho tân lang của ngài, nhưng sau lần làm phản năm đó của Thiên tử đương triều, chiếc vòng đó đã bị đánh mất."
"Người ta nói rằng, Uyển Vân đế là một ca nhi. Nhưng học theo con đường tà ma, mong muốn bản thân trở nên đặc biệt nên đã thực hiện một nghi lễ triệu hồn nhằm đem về một người đã chết từ thế giới khác về làm tân lang."
"Tiên đế chưa đợi được tân lang đến đã bị lật đổ, rồi bị đày ra biên ải xa xôi. Người khác cứ tưởng Uyển Vân đế cứ vậy là kết thúc, nào ngờ người lại vượt lên con đường chính tà, thành lập Lưu Vân cung vang danh thiên hạ."
"Lưu Vân cung không ở trong lãnh thổ Thiên Vân, cũng không thuộc bất kỳ một quốc gia nào."
Góa phụ kể chuyện thực li kỳ, thực khiến Ôn Ngọc bị cuốn hút.
Tiếp tục, góa phụ lại nói tiếp: "Chiếc vòng cẩm thạch kia dành cho tân lang xứng với người, tân lang được chọn khi đeo vòng lên lập tức có một đặc ân tuyệt vời. Chính là, trường sinh bất tử."
"Người không được chọn khi sở hữu nó cũng không bị ủy khuất. Nó có công dụng mạnh mẽ, nếu chủ thể muốn thì một quốc gia nếu cần cũng biến mất được..." Góa phụ than vãn: "Còn đám ngoại tộc kia, có lẽ cần vòng cẩm thạch cho một nghi thức nào đó của chúng. Mà nghi thức này, nếu thiếu vòng cẩm thạch sẽ phải dùng mạng của trinh nữ để đổi."
Góa phụ đưa tay xoa trán: "Lúc trước thì không có quá mức vậy đâu. Kể từ khi Tam Vân hoàng hậu mất tích, Tam đế bỗng nhiên biệt tăm thì liên tiếp đại họa cứ xảy đến với Thiên Vân Quốc."
"Chỉ cầu mong cho, quân vương hiện tại được trời đất phù hộ. Đem tài trí giữ trọn giang sơn." Góa phụ nhìn lên trời, vô thanh vô thức thốt ra một lời ước nguyện.
Ôn Ngọc ngẩn người, lặng lẽ nhìn bóng dáng góa phụ đi vào trong...
Ôn Ngọc giương mắt hướng lên cao, bầu trời không chút gợn mây càng làm cho ánh trăng đêm nay sáng càng thêm sáng.
Hít một hơi, bình yên quá...
Năm năm qua hắn không tưởng tượng được nhiều điều đã xảy ra như thế. Lại nhớ tới Lạc Hà, y hiện tại có ổn không? Có lại bỏ bữa? Khắc Nhĩ không biết đã đến được Bắc Thiên Vân chưa? Hay Đoan Chính có lại làm việc quá sức hay không...
Để được ra ngoài, Ôn Ngọc phải có sự tín nhiệm của Uyển Trúc. Cách mà hắn dùng khiến cho y buộc phải tin hắn. Đó chính là, thành thân.
Ôn Ngọc không thể mất tích lâu hơn nữa, cách nào hắn cũng từng dùng qua. Nhưng thật sự mà nói, Uyển Trúc là một người vô cùng thông minh, hơn nữa là một kẻ có thể đánh đổi mọi thứ chỉ để dành lại một cái gì đó vốn dĩ là của mình.
Mà thời gian của con người không nhiều nên Ôn Ngọc không thể lãng phí.
Lại tiếp tục thở dài, Ôn Ngọc cười khổ cho bước đi này của mình.
...
Hai ngày ở lại nhà của góa phụ, Ôn Ngọc cảm thấy bản thân cực kỳ thích Diệp Uy, cậu ta từ sau khi tỉnh dậy đã lanh lợi năng động hơn rất nhiều. Và đặc biệt, người này cũng là một ca nhi.
Còn một việc nữa chính là, Diệp Uy vô cùng yêu thích hắn. Đánh chết không cho hắn bỏ đi.
Diệp Uy rất đẹp, gương mặt thiếu niên tuấn tú tươi trẻ. Quả nhiên là một thành phẩm hiếm có từ lão thiên gia nha... Ôn Ngọc tỉ mỉ quan sát.
"Ta không cho ngươi đi, không cho, không cho!" Diệp Uy bấu víu, bất chấp tất cả một khóc hai nháo ba làm loạn.
Ôn Ngọc giở khóc giở cười, vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ. Mấy ngày qua cùng y nói chuyện thật hợp, người kia lại có vài phần tính cách hắn yêu thích.
"Diệp Uy ngoan, ta đi ít lâu sẽ quay lại." Ôn Ngọc xoa xoa đầu y đầy dụ dỗ nói.
Diệp Uy cương quyết lắc đầu: "Ngươi nói, ngươi muốn thành thân với ta! Bây giờ lại muốn đi?" . Đọc ????????uyệ???? hay, ????????uy cập ????gay ( T????U MT????U????Ệ????.???????? )
Ôn Ngọc cạn lời, chẳng qua hôm trước hắn vì muốn dỗ y ăn cơm nên buột miệng nói đại. Ai mà biết Diệp Uy lại nhớ rõ từng câu từng chữ như vậy...
"Uy nhi..." Góa phụ Diệp gia gượng cười nhìn y khóc không thành tiếng, cố gắng dỗ dành.
Ôn Ngọc hết cách, lúc nào hay lúc đó vậy. Hắn đành ở lại nhà bọn họ thêm ít hôm.
...
Tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên khi trời chỉ vừa tờ mờ sáng. Ôn Ngọc thẫn thờ còn ngái ngủ tiến ra ngoài, dụi dụi mắt lên tiếng hỏi: "Chuyện gì thế?"
Lục Miên từ góc tối đi ra: "Bắc Thiên Vân là biên giới cuối cùng của Thiên Vân Quốc. Tối hôm qua có kẻ từ bên kia biên giới qua bắt người, hôm nay mới ầm ĩ như vậy."
"Bắt người?" Ôn Ngọc ngạc nhiên: "Làm sao lại bắt người?"
Lục Miên mười phần kiên trì giải thích: "Biên giới nước ta giáp với lãnh thổ ngoại tộc, đám người này sống rời rạc nên không phải là một quốc gia hoàn chỉnh. Gần đây ngoại tộc thường xuyên trà trộn vào thành với mục đích đánh cắp một món đồ quý hiếm ở đây." Lại nói: "Sau một đêm càn quét, nếu bọn chúng tìm không được đồ sẽ bắt cóc một nữ tử còn *** tiết ở đây đem đi."
"Không ai bắt được chúng sao?"
"Chúng như cơn gió mang theo khí độc, lướt qua nhẹ nhàng rồi biến mất."
Ôn Ngọc hiểu được Lục Miên là đang nhắc tới cái gì, trầm ngâm giây lát.
"Là ai vừa bị bắt?"
Lục Miên chần chừ như suy nghĩ rồi đáp: "Là nữ tử độc nhất của một thương nhân nổi tiếng Thiên Vân, vì lẽ đó mới có sự ầm ĩ bây giờ."
Ôn Ngọc cất bước ra bên ngoài, vừa hay đụng phải góa phụ Diệp gia đang bước vào: "Dì?"
Góa phụ nhìn hắn, đầy săn sóc hỏi: "Vân công tử thức dậy rồi? Có đói không? Để lão nương làm bữa sáng cho."
Ôn Ngọc không quan tâm lắm: "Dì à, sao hôm nay trong thành náo loạn vậy?"
Góa phụ theo ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía đám đông, lắc đầu: "Là thiên kim tiểu thư Nhan gia, tối hôm qua vừa bị bọn ngoại tộc bắt đi."
"Mấy người đó bắt vị tiểu thư kia đi đâu thế dì?"
"Ta không biết, chỉ nghe người khác nói. Mấy việc như bắt người này không đơn giản là do ngoại tộc làm. Đám người nữ nhân kia, có lẽ bị mang đi làm vật hiến tế cho cái thứ đồ bị lạc mất."
"Hả?" Ôn Ngọc kinh ngạc, kéo góa phụ vào gian nhà chính: "Dì, dì vào đây. Có thể kể cho ta nghe không?"
Góa phụ Diệp gia thở dài bắt đầu nói: "Ngươi có biết chiếc vòng cẩm thạch, bên trong khắc một chữ 《Uyển》 không?"
Ôn Ngọc giật mình, Uyển...
Thấy Ôn Ngọc đột nhiên ngây người, góa phụ đành nói tiếp: "Đó là vòng cẩm thạch Tiên đế Thiên Vân Quốc dành cho tân lang của ngài, nhưng sau lần làm phản năm đó của Thiên tử đương triều, chiếc vòng đó đã bị đánh mất."
"Người ta nói rằng, Uyển Vân đế là một ca nhi. Nhưng học theo con đường tà ma, mong muốn bản thân trở nên đặc biệt nên đã thực hiện một nghi lễ triệu hồn nhằm đem về một người đã chết từ thế giới khác về làm tân lang."
"Tiên đế chưa đợi được tân lang đến đã bị lật đổ, rồi bị đày ra biên ải xa xôi. Người khác cứ tưởng Uyển Vân đế cứ vậy là kết thúc, nào ngờ người lại vượt lên con đường chính tà, thành lập Lưu Vân cung vang danh thiên hạ."
"Lưu Vân cung không ở trong lãnh thổ Thiên Vân, cũng không thuộc bất kỳ một quốc gia nào."
Góa phụ kể chuyện thực li kỳ, thực khiến Ôn Ngọc bị cuốn hút.
Tiếp tục, góa phụ lại nói tiếp: "Chiếc vòng cẩm thạch kia dành cho tân lang xứng với người, tân lang được chọn khi đeo vòng lên lập tức có một đặc ân tuyệt vời. Chính là, trường sinh bất tử."
"Người không được chọn khi sở hữu nó cũng không bị ủy khuất. Nó có công dụng mạnh mẽ, nếu chủ thể muốn thì một quốc gia nếu cần cũng biến mất được..." Góa phụ than vãn: "Còn đám ngoại tộc kia, có lẽ cần vòng cẩm thạch cho một nghi thức nào đó của chúng. Mà nghi thức này, nếu thiếu vòng cẩm thạch sẽ phải dùng mạng của trinh nữ để đổi."
Góa phụ đưa tay xoa trán: "Lúc trước thì không có quá mức vậy đâu. Kể từ khi Tam Vân hoàng hậu mất tích, Tam đế bỗng nhiên biệt tăm thì liên tiếp đại họa cứ xảy đến với Thiên Vân Quốc."
"Chỉ cầu mong cho, quân vương hiện tại được trời đất phù hộ. Đem tài trí giữ trọn giang sơn." Góa phụ nhìn lên trời, vô thanh vô thức thốt ra một lời ước nguyện.
Ôn Ngọc ngẩn người, lặng lẽ nhìn bóng dáng góa phụ đi vào trong...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.