Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chương 96: Cho con đường sống, làm sao mà chịu nổi
Xán Miểu Ái Ngư
19/05/2018
Bất quá, khi Viêm Viêm đang bận rộn, cô còn ngủ một giấc, trong lòng có chút áy náy, nói ra: "Con trai, mẹ đi ra ngoài trước, cơm chiều hôm nay con gọi cơm ngoài đi, con tùy ý, mẹ tính tiền."
"Ừ uh`m." Viêm Viêm không để tâm tới Thủy Miểu Miểu, đang chăm chú trên máy vi tính.
Thủy Miểu Miểu chọn mặc một áo sơ mi màu trắng bản Hàn, phía dưới là váy màu xanh da trời.
Mái tóc thả xuống, nhìn thành thục ổn trọng một chút, đơn giản bôi mascara, vẽ mắt, môi son.
Đi ra ngoài.
Lâm Nam Vũ lộ ra ôn nhuận cười một tiếng, nói ra: "Rất xinh đẹp."
"Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu khách khí nói.
Anh rất lịch sự mở ra cửa ghế lái phụ.
Thủy Miểu Miểu lên xe, tự mình mang lên dây an toàn cho mình.
Lâm Nam Vũ đi qua đầu xe, ngồi lên chỗ điều khiển, xuất phát.
Điện thoại anh vang lên, Lâm Nam Vũ nghe, khẽ cười nói: "Làm sao rồi... Ha ha ha... Người nào có tài như vậy, dám hắc máy tính của cháu... Cậu đã biết, sẽ nói với chị... Tốt, bái bai."
Thủy Miểu Miểu nhướng lông màylên.
Đầu năm nay, Hacker đều thành cải trắng sao? Khắp nơi đều có.
Để cho cô nơi này cơ hồ là người dốt máy tính, làm sao chịu nổi.
Lâm Nam Vũ gọi điện nói cho Lâm Mỹ Quyên.
"chị, máy tính Thần Thần bị hắc, tối nay tới... Hiện tại?" Lâm Nam Vũ nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu hồ nghi liếc anh một chút.
"Biết rồi." Lâm Nam Vũ nói ra, cúp điện thoại, muốn nói lại thôi nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
"Nói đi." Thủy Miểu Miểu sảng khoái nói ra.
"tối hôm nay chị của tôi an bài cho cháu của tôi xem mắt, chị lo lắng cháu của tôi không đi, hiện tại để cho tôi qua nhà cháu của tôi ép nó tới." Lâm Nam Vũ giải thích nói ra.
Thủy Miểu Miểu gật đầu, biểu thị thông cảm, nói ra: "Tốt, anh đi đi."
"Tôi sẽ để cô ở trong công viên phụ cận nhà tôi, sau khi tôi đón nó đến, lại đến đón cô, không có vấn đề chứ?" Lâm Nam Vũ nói xin lỗi.
Thủy Miểu Miểu dựng lên một cái OK thủ thế: " không có vấn đề."
Lâm Nam Vũ để cô ở trong một công viên, rời đi rồi.
Thủy Miểu Miểu vừa ngồi trên ghế dài công viên, thì nghe bên hồ cách đó không xa có người đang gọi: "Cứu mạng, cứu mạng, có ai không, có người rơi xuống nước rồi."
Thủy Miểu Miểu vội vàng chạy tới bên hồ, thấy có người chới với ở trong nước, cô vứt túi xách xuống, nhảy vào trong hồ, cứu một bà cụ lên.
Bà cụ ho khan hai tiếng, bờ môi trắng bệch, cầm tay Thủy Miểu Miểu, chảy nước mắt, nói ra: "Cô gái, cám ơn cháu. May mà có cháu, không phải vậy cái mạng già này đã đi gặp Diêm Vương rồi."
"bà không sao chứ, muốn cháu đưa qua bệnh viện xem thử không?" Thủy Miểu Miểu quan tâm hỏi.
"Không cần, con trai bà sẽ dẫn cô dâu của nó về nhà tức thì, bà muốn mau trở về nhà." Bà cụ đứng lên.
Tuy đã là tháng năm, nhưng mà nước còn rất lạnh.
Bộ dáng bà cụ gầy yếu, chân run rẩy.
Thủy Miểu Miểu nhìn dáng vẻ bà khom người có chút đáng thương, ngồi xổm ở trước mặt của bà, nói ra: "bà lên đây đi, cháu cõng bà đến giao lộ, như vậy bà có thể về nhà."
"Cảm ơn cháu, cô gái, bà sẽ nói con trai bà báo đáp cho cháu." Bà cụ cảm động ghé vào trên người Thủy Miểu Miểu.
"Không cần, người nào nhìn thấy bà rơi xuống nước, đều sẽ cứu được." Thủy Miểu Miểu cõng bà đứng dậy.
Vành mắt bà cụ đỏ lên, ủy khuất nói: "Cũng không phải ai cũng biết. Cô gái, nhà bà ở đằng sau công viên, trên người cháu cũng ướt, thay y phục trước, bà để cho người làm ủi cho cháu, lại đi."
"Ừ uh`m." Viêm Viêm không để tâm tới Thủy Miểu Miểu, đang chăm chú trên máy vi tính.
Thủy Miểu Miểu chọn mặc một áo sơ mi màu trắng bản Hàn, phía dưới là váy màu xanh da trời.
Mái tóc thả xuống, nhìn thành thục ổn trọng một chút, đơn giản bôi mascara, vẽ mắt, môi son.
Đi ra ngoài.
Lâm Nam Vũ lộ ra ôn nhuận cười một tiếng, nói ra: "Rất xinh đẹp."
"Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu khách khí nói.
Anh rất lịch sự mở ra cửa ghế lái phụ.
Thủy Miểu Miểu lên xe, tự mình mang lên dây an toàn cho mình.
Lâm Nam Vũ đi qua đầu xe, ngồi lên chỗ điều khiển, xuất phát.
Điện thoại anh vang lên, Lâm Nam Vũ nghe, khẽ cười nói: "Làm sao rồi... Ha ha ha... Người nào có tài như vậy, dám hắc máy tính của cháu... Cậu đã biết, sẽ nói với chị... Tốt, bái bai."
Thủy Miểu Miểu nhướng lông màylên.
Đầu năm nay, Hacker đều thành cải trắng sao? Khắp nơi đều có.
Để cho cô nơi này cơ hồ là người dốt máy tính, làm sao chịu nổi.
Lâm Nam Vũ gọi điện nói cho Lâm Mỹ Quyên.
"chị, máy tính Thần Thần bị hắc, tối nay tới... Hiện tại?" Lâm Nam Vũ nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu hồ nghi liếc anh một chút.
"Biết rồi." Lâm Nam Vũ nói ra, cúp điện thoại, muốn nói lại thôi nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
"Nói đi." Thủy Miểu Miểu sảng khoái nói ra.
"tối hôm nay chị của tôi an bài cho cháu của tôi xem mắt, chị lo lắng cháu của tôi không đi, hiện tại để cho tôi qua nhà cháu của tôi ép nó tới." Lâm Nam Vũ giải thích nói ra.
Thủy Miểu Miểu gật đầu, biểu thị thông cảm, nói ra: "Tốt, anh đi đi."
"Tôi sẽ để cô ở trong công viên phụ cận nhà tôi, sau khi tôi đón nó đến, lại đến đón cô, không có vấn đề chứ?" Lâm Nam Vũ nói xin lỗi.
Thủy Miểu Miểu dựng lên một cái OK thủ thế: " không có vấn đề."
Lâm Nam Vũ để cô ở trong một công viên, rời đi rồi.
Thủy Miểu Miểu vừa ngồi trên ghế dài công viên, thì nghe bên hồ cách đó không xa có người đang gọi: "Cứu mạng, cứu mạng, có ai không, có người rơi xuống nước rồi."
Thủy Miểu Miểu vội vàng chạy tới bên hồ, thấy có người chới với ở trong nước, cô vứt túi xách xuống, nhảy vào trong hồ, cứu một bà cụ lên.
Bà cụ ho khan hai tiếng, bờ môi trắng bệch, cầm tay Thủy Miểu Miểu, chảy nước mắt, nói ra: "Cô gái, cám ơn cháu. May mà có cháu, không phải vậy cái mạng già này đã đi gặp Diêm Vương rồi."
"bà không sao chứ, muốn cháu đưa qua bệnh viện xem thử không?" Thủy Miểu Miểu quan tâm hỏi.
"Không cần, con trai bà sẽ dẫn cô dâu của nó về nhà tức thì, bà muốn mau trở về nhà." Bà cụ đứng lên.
Tuy đã là tháng năm, nhưng mà nước còn rất lạnh.
Bộ dáng bà cụ gầy yếu, chân run rẩy.
Thủy Miểu Miểu nhìn dáng vẻ bà khom người có chút đáng thương, ngồi xổm ở trước mặt của bà, nói ra: "bà lên đây đi, cháu cõng bà đến giao lộ, như vậy bà có thể về nhà."
"Cảm ơn cháu, cô gái, bà sẽ nói con trai bà báo đáp cho cháu." Bà cụ cảm động ghé vào trên người Thủy Miểu Miểu.
"Không cần, người nào nhìn thấy bà rơi xuống nước, đều sẽ cứu được." Thủy Miểu Miểu cõng bà đứng dậy.
Vành mắt bà cụ đỏ lên, ủy khuất nói: "Cũng không phải ai cũng biết. Cô gái, nhà bà ở đằng sau công viên, trên người cháu cũng ướt, thay y phục trước, bà để cho người làm ủi cho cháu, lại đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.