Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chương 147: Đóng gói cô đưa đi
Xán Miểu Ái Ngư
29/05/2018
Thủy Miểu Miểu khẩn trương, lông mi khẽ run, đôi mắt lấp lóe, vừa cười
vừa nói: "Ở nước Mỹ, tự xông vào nhà dân là phạm pháp, tôi có thể bắn
chết anh."
Thẩm Mặc Thần giơ lên nụ cười, nhìn cô, hỏi: "E, có súng sao?"
Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ: "Súng bắn nước có tính không?"
Thẩm Mặc Thần buông Thủy Miểu Miểu ra, cằm liếc về phía cửa, trầm giọng nói: "Mở cửa?"
Thủy Miểu Miểu gãi đầu một cái: "Cái kia..."
Cô dò xét liếc Thẩm Mặc Thần một chút, anh giống như không vào không được.
Thủy Miểu Miểu động não, thở dài một hơi, hỏi: "Anh còn nhớ rõ trước đó tôi nói qua phòng tuyến cuối cùng không?"
"Ừm?" Thẩm Mặc Thần khóa cô lại, chờ cô nói.
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái.
Ánh mắt của anh giống như hai tia X-Quang, Thủy Miểu Miểu bị anh nhìn hoảng loạn.
"Kỳ thật, cũng lo lắng con của tôi sẽ bi thương, dù sao, tôi và nó sống nương tựa lẫn nhau 7 năm, đột nhiên, thêm một người đàn ông, còn phải gọi cha, thật là khó đáp ứng, thân thể và tinh thần nó còn không có phát triển hoàn toàn, dễ dàng cực đoan, trái tim nhỏ chịu không được, tôi sợ nó sẽ sụp đổ." Thủy Miểu Miểu lấy tình nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô thật sâu, giương lên khóe miệng, tự tin nói: "Tôi có thể nói chuyện với nó."
"Đương nhiên không được." Thủy Miểu Miểu không chút suy nghĩ cự tuyệt.
"Vì sao không được?" Thẩm Mặc Thần hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh mấy phần.
"Nó khẳng định không tiếp thu được, loại chuyện này, phải tiến hành theo chất lượng, chậm rãi dẫn dắt, sao có thể một hơi ăn thành được?" Thủy Miểu Miểu giải thích.
Thẩm Mặc Thần cũng không cùng cô cãi lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô, đổi một loại lí do thoái thác: "Được, em cần thời gian bao lâu thuyết phục nó?"
"Nửa năm." Thủy Miểu Miểu thận trọng nói.
Nửa năm sau, cô tốt nghiệp, cô còn sợ anh cái gì
Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng, nói ra: "Một tháng, em không thuyết phục được, tôi sẽ áp dụng thủ đoạn, nó có thể không tiếp thu, nhưng phải thích ứng."
"Năng lực thích ứng của nó không mạnh." Thủy Miểu Miểu bật thốt lên.
"Vậy thì bị ép tiếp nhận." Thẩm Mặc Thần nói xong, xoay người.
Thủy Miểu Miểu có loại tâm lý không nỡ.
Anh nói thủ đoạn, đến cùng là cái gì?
"Này." Thủy Miểu Miểu hô một tiếng.
Thẩm Mặc Thần nghiêng người sang, ánh mắt sâu u nhìn cô, để Thủy Miểu Miểu cảm thấy hắn hiện tại cũng không dễ nói chuyện, nàng có loại bị người nhìn thấu cảm giác.
Thủy Miểu Miểu rùng mình một cái.
Nhiều lời nhiều sai, cô vẫn là im miệng đi.
"Trên đường cẩn thận." Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô một chút, rời đi.
Trở về
Thẩm Mặc Thần bật máy tính lên trước tiên, nhìn thấy avata ông nội yêu Thủy Thủy, ánh mắt sâu mấy phần, chủ động chào hỏi: "Có ở đây không?"
"Có, đại thần, có gì phân phó?" Viêm Viêm rất nhanh trả lời, còn đưa một cái môi đỏ nhiệt tình.
"Cậu độc thân ư?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
"Trong nhà có một mà mẹ ác, bây giờ còn đang xã hội mẫu hệ." Viêm Viêm cảm thấy bất đắc dĩ hồi đáp.
"Nếu như mẹ cậu tái hôn, cậu nghĩ như thế nào?" Thẩm Mặc Thần đi thẳng vào chủ đề hỏi.
Viêm Viêm cười, nhẹ nhõm trả lời: "Người đàn ông nào đui mù như vậy, bị sao chổi Halley đâm tới não tàn, dám cưới mẹ già nhà tôi, thay tôi ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhà anh ta."
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, hỏi: "Cậu không muốn bà ấy tái giá sao?"
"Dĩ nhiên không phải, địa chỉ nhà người đàn ông kia ở đâu? Tôi lập tức đóng gói mẹ già nhà tôi đưa qua, chẳng qua, mua một tặng một, người đàn ông kia có dám nhận hay không?" Viêm Viêm đùa giỡn nói.
Thẩm Mặc Thần giơ lên nụ cười, nhìn cô, hỏi: "E, có súng sao?"
Thủy Miểu Miểu bất đắc dĩ: "Súng bắn nước có tính không?"
Thẩm Mặc Thần buông Thủy Miểu Miểu ra, cằm liếc về phía cửa, trầm giọng nói: "Mở cửa?"
Thủy Miểu Miểu gãi đầu một cái: "Cái kia..."
Cô dò xét liếc Thẩm Mặc Thần một chút, anh giống như không vào không được.
Thủy Miểu Miểu động não, thở dài một hơi, hỏi: "Anh còn nhớ rõ trước đó tôi nói qua phòng tuyến cuối cùng không?"
"Ừm?" Thẩm Mặc Thần khóa cô lại, chờ cô nói.
Thủy Miểu Miểu hắng giọng một cái.
Ánh mắt của anh giống như hai tia X-Quang, Thủy Miểu Miểu bị anh nhìn hoảng loạn.
"Kỳ thật, cũng lo lắng con của tôi sẽ bi thương, dù sao, tôi và nó sống nương tựa lẫn nhau 7 năm, đột nhiên, thêm một người đàn ông, còn phải gọi cha, thật là khó đáp ứng, thân thể và tinh thần nó còn không có phát triển hoàn toàn, dễ dàng cực đoan, trái tim nhỏ chịu không được, tôi sợ nó sẽ sụp đổ." Thủy Miểu Miểu lấy tình nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô thật sâu, giương lên khóe miệng, tự tin nói: "Tôi có thể nói chuyện với nó."
"Đương nhiên không được." Thủy Miểu Miểu không chút suy nghĩ cự tuyệt.
"Vì sao không được?" Thẩm Mặc Thần hỏi ngược lại, ánh mắt lạnh mấy phần.
"Nó khẳng định không tiếp thu được, loại chuyện này, phải tiến hành theo chất lượng, chậm rãi dẫn dắt, sao có thể một hơi ăn thành được?" Thủy Miểu Miểu giải thích.
Thẩm Mặc Thần cũng không cùng cô cãi lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô, đổi một loại lí do thoái thác: "Được, em cần thời gian bao lâu thuyết phục nó?"
"Nửa năm." Thủy Miểu Miểu thận trọng nói.
Nửa năm sau, cô tốt nghiệp, cô còn sợ anh cái gì
Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng, nói ra: "Một tháng, em không thuyết phục được, tôi sẽ áp dụng thủ đoạn, nó có thể không tiếp thu, nhưng phải thích ứng."
"Năng lực thích ứng của nó không mạnh." Thủy Miểu Miểu bật thốt lên.
"Vậy thì bị ép tiếp nhận." Thẩm Mặc Thần nói xong, xoay người.
Thủy Miểu Miểu có loại tâm lý không nỡ.
Anh nói thủ đoạn, đến cùng là cái gì?
"Này." Thủy Miểu Miểu hô một tiếng.
Thẩm Mặc Thần nghiêng người sang, ánh mắt sâu u nhìn cô, để Thủy Miểu Miểu cảm thấy hắn hiện tại cũng không dễ nói chuyện, nàng có loại bị người nhìn thấu cảm giác.
Thủy Miểu Miểu rùng mình một cái.
Nhiều lời nhiều sai, cô vẫn là im miệng đi.
"Trên đường cẩn thận." Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô một chút, rời đi.
Trở về
Thẩm Mặc Thần bật máy tính lên trước tiên, nhìn thấy avata ông nội yêu Thủy Thủy, ánh mắt sâu mấy phần, chủ động chào hỏi: "Có ở đây không?"
"Có, đại thần, có gì phân phó?" Viêm Viêm rất nhanh trả lời, còn đưa một cái môi đỏ nhiệt tình.
"Cậu độc thân ư?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
"Trong nhà có một mà mẹ ác, bây giờ còn đang xã hội mẫu hệ." Viêm Viêm cảm thấy bất đắc dĩ hồi đáp.
"Nếu như mẹ cậu tái hôn, cậu nghĩ như thế nào?" Thẩm Mặc Thần đi thẳng vào chủ đề hỏi.
Viêm Viêm cười, nhẹ nhõm trả lời: "Người đàn ông nào đui mù như vậy, bị sao chổi Halley đâm tới não tàn, dám cưới mẹ già nhà tôi, thay tôi ân cần thăm hỏi tám đời tổ tông nhà anh ta."
Thẩm Mặc Thần nhíu lông mày, hỏi: "Cậu không muốn bà ấy tái giá sao?"
"Dĩ nhiên không phải, địa chỉ nhà người đàn ông kia ở đâu? Tôi lập tức đóng gói mẹ già nhà tôi đưa qua, chẳng qua, mua một tặng một, người đàn ông kia có dám nhận hay không?" Viêm Viêm đùa giỡn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.