Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chương 165: Mỗi ngày làm việc, trời mưa giữ khách
Xán Miểu Ái Ngư
08/06/2018
"Cái kia, " Thủy Miểu Miểu chống đỡ mắt to, con ngươi đen lúng liếng.
Nếu không giở trò cũ? Qua chỗ cũ, cô bắt trở về?
Thẩm Mặc Thần liếc Thủy Miểu Miểu, câu lên nụ cười tà mị một tiếng, hỏi: "Chẳng lẽ, hôm nay em muốn ở tại nhà tôi sao?"
"Không, không có." Thủy Miểu Miểu đong đưa tay nói.
Tiếng Thẩm Mặc Thần thả mềm, dùng ngữ khí câu trần thuật nói: "Vậy tôi ở trong nhà em."
Lưng Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác phát lạnh.
"Cái kia, " Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười chột dạ, sắc mặt có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Nhà tôi có đóa hoa nhỏ tổ quốc, dạy hư bạn nhỏ, không tốt lắm. Mà nhà tôi lại nhỏ, thiết bị cách âm lại không tốt, thật không tiện."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần tĩnh mịch nhìn Thủy Miểu Miểu, rét lạnh.
Anh trầm tĩnh, anh chắc chắn, anh giống như đã sớm hiểu rõ ánh mắt, để lòng Thủy Miểu Miểu hoảng hốt.
"Vậy thì qua nhà tôi." Thẩm Mặc Thần nói ra, tăng nhanh tốc độ xe.
Thủy Miểu Miểu: "..."
Vừa vào nhà Thẩm Mặc Thần, Thủy Miểu Miểu còn không có đứng vững, anh đột nhiên quay người, áp cô trên tường, hai tay chống hai bên mặt cô, ánh mắt sắc bén khóa gương mặt tinh xảo của Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh hiện tại, giống như là dã thú hành tẩu trong đêm tối, tràn đầy khí thế nguy hiểm, trong nháy mắt liền có thể ăn tươi sống nuốt cô
Cô khẩn trương liếm môi một cái, thận trọng hỏi: "Tôi có thể đi tắm trước không? Dầm mưa một chút, có chút không thoải mái."
Thẩm Mặc Thần nhớ tới Giang Nam Phong nói, anh không có làm cho cô thoải mái.
A.
Thẩm Mặc Thần nâng cằm cô lên, ngón cái xoa bờ môi cô, trong mắt lóng lánh liễm diễm, hỏi: "Vậy tôi làm dễ chịu không?"
Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, mím môi một cái.
Sao anh thích hỏi vấn đề này.
Thủy Miểu Miểu khẽ gật đầu.
"Muốn mỗi ngày đều dễ chịu không?" Thẩm Mặc Thần hỏi tiếp, ngữ khí vô cùng yêu giấu.
Thủy Miểu Miểu hơi nhíu lông mày, nhìn kĩ Thẩm Mặc Thần.
Cô cảm thấy những lời này là một cái bẫy.
Mỗi ngày đều dễ chịu, không phải mỗi ngày làm việc cùng anh sao?
Nếu như cô nói muốn, khả năng anh cảm thấy cô đáp ứng cùng anh kết hôn.
Nếu như cô nói không muốn, hiện tại khẳng định Thẩm Mặc Thần sẽ giết cô.
Thủy Miểu Miểu nuốt một ngụm nước bọt, tay trái túm ngón trỏ tay phải, lập lờ nước đôi nói: "Dì cả của tôi sẽ không chào hỏi mà đến, muốn dễ chịu, còn phải để bà ấy đồng ý."
Thẩm Mặc Thần vốn nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc, bầu không khí cũng khẩn trương.
Anh nghe được cô nói như vậy, nhịn không được, cười.
Thủy Miểu Miểu nhìn Thẩm Mặc Thần cười, trầm tĩnh lại, nheo đôi mắt như nguyệt, toét miệng ra, nhẹ nhàng nói: "Là đàn ông tốt, muốn làm liền làm, tùy thời tùy khắc."
Cô vừa nói xong, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần giận tái mặt, lạnh lùng nhìn cô.
Thủy Miểu Miểu liền thu lại nụ cười, mở to đôi mắt linh động, lúc này cảnh giác sắc mặt Thẩm Mặc Thần biến hóa.
Họa phúc một sớm một chiều.
Thẩm Mặc Thần nhìn vẻ mặt Thủy Miểu Miểu thu phóng tự nhiênlộ, hiện tại lại như là động vật nhỏ, con mắt ngập nước, tội nghiệp nhìn anh.
Anh lại không có đình chỉ, cười.
Thủy Miểu Miểu không hiểu, không dám quá làm càn, nâng lông mày, hỏi dò: "Anh đang dạy tôi biểu diễn sao?"
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Tôi muốn dạy, không chỉ có riêng biểu diễn."
Thủy Miểu Miểu còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Mặc Thần cúi người, hôn lên môi cô.
Nếu không giở trò cũ? Qua chỗ cũ, cô bắt trở về?
Thẩm Mặc Thần liếc Thủy Miểu Miểu, câu lên nụ cười tà mị một tiếng, hỏi: "Chẳng lẽ, hôm nay em muốn ở tại nhà tôi sao?"
"Không, không có." Thủy Miểu Miểu đong đưa tay nói.
Tiếng Thẩm Mặc Thần thả mềm, dùng ngữ khí câu trần thuật nói: "Vậy tôi ở trong nhà em."
Lưng Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác phát lạnh.
"Cái kia, " Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười chột dạ, sắc mặt có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Nhà tôi có đóa hoa nhỏ tổ quốc, dạy hư bạn nhỏ, không tốt lắm. Mà nhà tôi lại nhỏ, thiết bị cách âm lại không tốt, thật không tiện."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần tĩnh mịch nhìn Thủy Miểu Miểu, rét lạnh.
Anh trầm tĩnh, anh chắc chắn, anh giống như đã sớm hiểu rõ ánh mắt, để lòng Thủy Miểu Miểu hoảng hốt.
"Vậy thì qua nhà tôi." Thẩm Mặc Thần nói ra, tăng nhanh tốc độ xe.
Thủy Miểu Miểu: "..."
Vừa vào nhà Thẩm Mặc Thần, Thủy Miểu Miểu còn không có đứng vững, anh đột nhiên quay người, áp cô trên tường, hai tay chống hai bên mặt cô, ánh mắt sắc bén khóa gương mặt tinh xảo của Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh hiện tại, giống như là dã thú hành tẩu trong đêm tối, tràn đầy khí thế nguy hiểm, trong nháy mắt liền có thể ăn tươi sống nuốt cô
Cô khẩn trương liếm môi một cái, thận trọng hỏi: "Tôi có thể đi tắm trước không? Dầm mưa một chút, có chút không thoải mái."
Thẩm Mặc Thần nhớ tới Giang Nam Phong nói, anh không có làm cho cô thoải mái.
A.
Thẩm Mặc Thần nâng cằm cô lên, ngón cái xoa bờ môi cô, trong mắt lóng lánh liễm diễm, hỏi: "Vậy tôi làm dễ chịu không?"
Thủy Miểu Miểu đỏ mặt, mím môi một cái.
Sao anh thích hỏi vấn đề này.
Thủy Miểu Miểu khẽ gật đầu.
"Muốn mỗi ngày đều dễ chịu không?" Thẩm Mặc Thần hỏi tiếp, ngữ khí vô cùng yêu giấu.
Thủy Miểu Miểu hơi nhíu lông mày, nhìn kĩ Thẩm Mặc Thần.
Cô cảm thấy những lời này là một cái bẫy.
Mỗi ngày đều dễ chịu, không phải mỗi ngày làm việc cùng anh sao?
Nếu như cô nói muốn, khả năng anh cảm thấy cô đáp ứng cùng anh kết hôn.
Nếu như cô nói không muốn, hiện tại khẳng định Thẩm Mặc Thần sẽ giết cô.
Thủy Miểu Miểu nuốt một ngụm nước bọt, tay trái túm ngón trỏ tay phải, lập lờ nước đôi nói: "Dì cả của tôi sẽ không chào hỏi mà đến, muốn dễ chịu, còn phải để bà ấy đồng ý."
Thẩm Mặc Thần vốn nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc, bầu không khí cũng khẩn trương.
Anh nghe được cô nói như vậy, nhịn không được, cười.
Thủy Miểu Miểu nhìn Thẩm Mặc Thần cười, trầm tĩnh lại, nheo đôi mắt như nguyệt, toét miệng ra, nhẹ nhàng nói: "Là đàn ông tốt, muốn làm liền làm, tùy thời tùy khắc."
Cô vừa nói xong, nhìn thấy Thẩm Mặc Thần giận tái mặt, lạnh lùng nhìn cô.
Thủy Miểu Miểu liền thu lại nụ cười, mở to đôi mắt linh động, lúc này cảnh giác sắc mặt Thẩm Mặc Thần biến hóa.
Họa phúc một sớm một chiều.
Thẩm Mặc Thần nhìn vẻ mặt Thủy Miểu Miểu thu phóng tự nhiênlộ, hiện tại lại như là động vật nhỏ, con mắt ngập nước, tội nghiệp nhìn anh.
Anh lại không có đình chỉ, cười.
Thủy Miểu Miểu không hiểu, không dám quá làm càn, nâng lông mày, hỏi dò: "Anh đang dạy tôi biểu diễn sao?"
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Tôi muốn dạy, không chỉ có riêng biểu diễn."
Thủy Miểu Miểu còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Mặc Thần cúi người, hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.