Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chương 136: Thủy Miểu Miểu, chúng ta kết hôn đi
Xán Miểu Ái Ngư
23/05/2018
"Phẫu thuật coi như thành công. Bác sĩ nói quan sát hai mươi bốn giờ." Thẩm Mặc Thần hồi đáp.
"Còn sống là tốt." Thủy Miểu Miểu phán đoán nói, trong mắt lóe lên một tia sầu não, chỉnh thân thể, nhìn về phía trước.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô một cái, xe ngừng lại ở quán sửa đậu nành Vĩnh Hòa.
Thủy Miểu Miểu xuống xe.
Thẩm Mặc Thần dắt tay cô, đi tới quầy phục vụ.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay anh, thông qua da thịt truyền vào máu cô.
Cô thật đúng là không quen để cho người ta nắm.
Thủy Miểu Miểu rút ra, cọ xát trên quần áo, lau đi nhiệt độ của anh.
Thẩm Mặc Thần đứng ở trước quầy phục vụ, nhìn phía trên, hỏi: "Ăn mì hay là cơm?"
"Tùy tiện đi." Thủy Miểu Miểu nói xong, chọn một chỗ trống, đá văng cái ghế ra, ngồi lên, ngáp một cái lần nữa, nằm sấp trên bàn, giả chết.
Thẩm Mặc Thần chọn đồ ăn xong, ngồi đối diện cô, ánh mắt thâm thúy nhìn Thủy Miểu Miểu, trầm giọng nói; "Thủy Miểu Miểu, chúng ta kết hôn đi."
Lòng Thủy Miểu Miểu giống như bị cái gì va vào, kinh ngạc mở to mắt, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Cô muốn từ trên mặt anh nhìn ra thành phần đùa giỡn.
Nhưng không có.
Anh rất nghiêm túc, cũng rất nghiêm túc.
"Anh nói đùa với tôi sao? Tôi không phải Lý Tư Tư." Thủy Miểu Miểu lý trí nói.
"Không phải kết hôn thật, hai năm sau, tôi sẽ trả tự do cho em, sẽ cho em hai ngàn vạn làm đền bù tổn thất, về sau đường về đường, cầu về cầu, em cũng không cần vì tiền bôn ba như vậy." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói ra.
Thủy Miểu Miểu minh bạch, hóa ra là làm bộ.
Dùng tiền làm giao dịch, không phải là xã hội thượng lưu bọn họ thường dùng sao?
Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng, cự tuyệt nói: "Tôi cảm thấy, anh hẳn là đi tìm một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp thích hợp hơn, tôi là kẻ lừa gạt, không tiện lắm."
"Nói điều kiện đi, tôi sẽ tận lực thỏa mãn em." Thẩm Mặc Thần thử thuyết phục Thủy Miểu Miểu.
"Ha ha, vậy thì cách tôi xa một chút đi." Thủy Miểu Miểu thoải mái đứng lên.
Thẩm Mặc Thần nắm chặt cánh tay cô, hơi không vui nhíu lông mày: "Lúc ngủ đều không có nhìn thấy em già mồm như thế, hiện tại em đang suy nghĩ gì?"
Thủy Miểu Miểu liếc về phía ngón tay thon dài của anh.
Lúc cô ngủ không già mồm, là bởi vì biết, già mồm cũng vô dụng.
Anh muốn cô giả làm bà xã, nếu anh nhìn thấy Viêm Viêm, hai năm sau, cô bị đuổi ra khỏi cửa, con trai sẽ bị thua lỗ.
Con của cô, một trăm vạn cũng sẽ không đổi.
Thủy Miểu Miểu cúi người, nhìn ngang Thẩm Mặc Thần, trấn định nói ra: "Hiện tại tôi vẫn chưa lập gia đình, kết hôn với anh, sẽ bị dính 2 lần kết hôn, chưa nghe nói qua ưu thừa kém quá sao? Thành phu nhân người khác mà rơi cấp bậc."
Thẩm Mặc Thần không hiểu đầu óc của cô nghĩ gì, thỏa hiệp nói: "Có thể cưới chui, không có người phát hiện em đã kết hôn."
"Anh coi ánh mắt của quần chúng đều mù sao, còn có..." Thủy Miểu Miểu đẩy tay anh ra, nói ra: "Tôi có người thích."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên lạnh mấy phần, nghiêm nghị nói: "Em thích người nào? Dạ Lăng Dật!"
Chợt nghe đến ba chữ Dạ Lăng Dật, tâm lý Thủy Miểu Miểu giống như bị cái gì đâm một cái, đau nhức bén nhọn, vành mắt có chút ửng đỏ, lông mi hơi run rẩy.
Dừng lại một giây.
Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, nói ra: "Làm sao lại là anh ta, tôi và anh ta, có thù."
"Đó là ai?" Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sáng rực nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, mở to đôi mắt, nhìn Thẩm Mặc Thần, cười hì hì nói: "Này, tôi không phải Lý Tư Tư, tôi thích người nào, có nửa xu quan hệ gì với anh."
"Còn sống là tốt." Thủy Miểu Miểu phán đoán nói, trong mắt lóe lên một tia sầu não, chỉnh thân thể, nhìn về phía trước.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô một cái, xe ngừng lại ở quán sửa đậu nành Vĩnh Hòa.
Thủy Miểu Miểu xuống xe.
Thẩm Mặc Thần dắt tay cô, đi tới quầy phục vụ.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay anh, thông qua da thịt truyền vào máu cô.
Cô thật đúng là không quen để cho người ta nắm.
Thủy Miểu Miểu rút ra, cọ xát trên quần áo, lau đi nhiệt độ của anh.
Thẩm Mặc Thần đứng ở trước quầy phục vụ, nhìn phía trên, hỏi: "Ăn mì hay là cơm?"
"Tùy tiện đi." Thủy Miểu Miểu nói xong, chọn một chỗ trống, đá văng cái ghế ra, ngồi lên, ngáp một cái lần nữa, nằm sấp trên bàn, giả chết.
Thẩm Mặc Thần chọn đồ ăn xong, ngồi đối diện cô, ánh mắt thâm thúy nhìn Thủy Miểu Miểu, trầm giọng nói; "Thủy Miểu Miểu, chúng ta kết hôn đi."
Lòng Thủy Miểu Miểu giống như bị cái gì va vào, kinh ngạc mở to mắt, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Cô muốn từ trên mặt anh nhìn ra thành phần đùa giỡn.
Nhưng không có.
Anh rất nghiêm túc, cũng rất nghiêm túc.
"Anh nói đùa với tôi sao? Tôi không phải Lý Tư Tư." Thủy Miểu Miểu lý trí nói.
"Không phải kết hôn thật, hai năm sau, tôi sẽ trả tự do cho em, sẽ cho em hai ngàn vạn làm đền bù tổn thất, về sau đường về đường, cầu về cầu, em cũng không cần vì tiền bôn ba như vậy." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói ra.
Thủy Miểu Miểu minh bạch, hóa ra là làm bộ.
Dùng tiền làm giao dịch, không phải là xã hội thượng lưu bọn họ thường dùng sao?
Thủy Miểu Miểu giương lên khóe miệng, cự tuyệt nói: "Tôi cảm thấy, anh hẳn là đi tìm một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp thích hợp hơn, tôi là kẻ lừa gạt, không tiện lắm."
"Nói điều kiện đi, tôi sẽ tận lực thỏa mãn em." Thẩm Mặc Thần thử thuyết phục Thủy Miểu Miểu.
"Ha ha, vậy thì cách tôi xa một chút đi." Thủy Miểu Miểu thoải mái đứng lên.
Thẩm Mặc Thần nắm chặt cánh tay cô, hơi không vui nhíu lông mày: "Lúc ngủ đều không có nhìn thấy em già mồm như thế, hiện tại em đang suy nghĩ gì?"
Thủy Miểu Miểu liếc về phía ngón tay thon dài của anh.
Lúc cô ngủ không già mồm, là bởi vì biết, già mồm cũng vô dụng.
Anh muốn cô giả làm bà xã, nếu anh nhìn thấy Viêm Viêm, hai năm sau, cô bị đuổi ra khỏi cửa, con trai sẽ bị thua lỗ.
Con của cô, một trăm vạn cũng sẽ không đổi.
Thủy Miểu Miểu cúi người, nhìn ngang Thẩm Mặc Thần, trấn định nói ra: "Hiện tại tôi vẫn chưa lập gia đình, kết hôn với anh, sẽ bị dính 2 lần kết hôn, chưa nghe nói qua ưu thừa kém quá sao? Thành phu nhân người khác mà rơi cấp bậc."
Thẩm Mặc Thần không hiểu đầu óc của cô nghĩ gì, thỏa hiệp nói: "Có thể cưới chui, không có người phát hiện em đã kết hôn."
"Anh coi ánh mắt của quần chúng đều mù sao, còn có..." Thủy Miểu Miểu đẩy tay anh ra, nói ra: "Tôi có người thích."
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên lạnh mấy phần, nghiêm nghị nói: "Em thích người nào? Dạ Lăng Dật!"
Chợt nghe đến ba chữ Dạ Lăng Dật, tâm lý Thủy Miểu Miểu giống như bị cái gì đâm một cái, đau nhức bén nhọn, vành mắt có chút ửng đỏ, lông mi hơi run rẩy.
Dừng lại một giây.
Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, nói ra: "Làm sao lại là anh ta, tôi và anh ta, có thù."
"Đó là ai?" Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sáng rực nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, mở to đôi mắt, nhìn Thẩm Mặc Thần, cười hì hì nói: "Này, tôi không phải Lý Tư Tư, tôi thích người nào, có nửa xu quan hệ gì với anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.