Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng
Chương 158: Tôi muốn " ăn" anh ấy
Xán Miểu Ái Ngư
04/06/2018
Thủy Miểu Miểu dừng lại, nhìn Thẩm Mạc Thần rồi mẹ của anh, còn có Ân Diêu đang đứng gần đó.
Có lẽ đây là một buổi gặp mặt gia đình.
Thủy Miểu Miểu lúng túng cười, nói:" Xin lỗi, công ty của chúng tôi có buổi gặp mặt ở phòng bên cạnh, tôi đi nhầm phòng."
Nói xong, cô vội vã xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa có một tốp đồng nghiệp nữ đang đứng chờ.
Thủy Miểu Miểu cố ý mở cửa thật lớn để cho những người đồng nghiệp đều nhìn thấy.
" Woa, thật là đẹp trai, tại sao trên trên đời này lại có một người đẹp trai như vậy." Nữ đồng nghiệp A vô cùng phấn khích nói.
" Tôi muốn "ăn" anh ta." Băng Băng nói.
Hạ Yên khẽ huých Thủy Miểu Miểu, nở một nụ cười kỳ quái, ánh mắt châm chọc nhìn Thủy Miểu Miểu, nói:" Chúng ta hãy ra một nhiệm vụ cho người đồng nghiệp mới có được không?"
Thủy Miểu Miểu bỗng thấy lạnh sống lưng.
" Tiểu Thủy, cô hãy vào bên trong hỏi số điện thoại di động của người đàn ông đó, đây cũng là một trong những kỹ năng cần có khi làm việc, có được không?" Hạ Yên lớn tiếng ra nhiệm vụ.
" Cái này, ha haa.." Thủy Miểu Miểu cười gượng, nếu bây giờ cô nói với mọi người cô quen người đàn ông kia, chắc chắn các đồng nghiệp sẽ cảm thấy cô sớm không nói, muộn không nói bây giờ lại nói, khẳng định sẽ được kết tội siêu dối trá.
Nhưng nếu như cô quay lại căn phòng đó, khả năng chân sẽ như là mọc rễ, nhúc nhích còn không xong thì làm được cái việc gì nữa.
Đang trần trừ.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Thẩm Mạc Thần từ bên trong bước ra, nhìn lướt qua Thủy Miểu Miểu và những đồng nghiệp của cô.
" Woa, nhìn gần đẹp trai hơn."
" Anh ấy thật là cao, dáng người còn đẹp nữa."
" Anh chàng đẹp trai ơi, Tiểu Thủy muốn xin số điện thoại của anh." Băng Băng nói xong, liền đẩy Thủy Miểu Miểu đến trước mặt của Thẩm Mạc Thần.
Thủy Miểu Miểu vô cùng lúng túng, vội vàng sửa lại mái tóc, mắt lén lén nhìn Thẩm Mạc Thần.
Thẩm Mặc Thần khẽ cười một tiếng, ánh mắt quét qua người Thủy Miểu Miểu:" Xin lỗi, số điện thoại của tôi không thể cho phụ nữ được."
" Hai người không phải quen biết nhau sao?" Hạ Yên nheo mắt, giọng nói không một chút thiện cảm.
Sắc mặt Thủy Miểu Miểu lúc này chỗ xanh chỗ trắng.
Ánh mắt Thẩm Mạc Thần đánh giá qua Hạ Yên sau đó hời hợt nói:" Quen sao? Cách bắt chuyện này có vẻ không được hay. Bạn gái của tôi còn đang ở bên trong phòng."
" A, thì ra anh có bạn gái rồi." Một nữ đồng nghiệp giọng mất mát nói.
Tròng mắt Thủy Miểu Miểu rũ xuống, lông mi thật dài che đi thần thái ánh mắt.
Thật ra thì, Thẩm Mặc Thần trả lời như vậy vô cùng tốt. Bởi vì các đồng nghiệp của cô sẽ hướng qua Hạ Yên mà không vạch trần lời nói dối của cô. Anh nói 1 câu bạn gái đang ở bên trong cũng coi như lời cảnh cáo Hạ Yên đừng nói nhảm thêm nữa.
Hạ Yên đang cho rằng có thể bắt chuyện được với trai đẹp, không ngờ Thẩm Mạc Thần lại rời đi, trên mặt cô có chút không nhịn được, liền quắc mắt nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, hỏi:" Thủy Miểu Miểu, cô thật sự không biết anh ta sao?"
Ánh mắt các đồng nghiệp đều hoài nghi nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhoẻn cười, lập lờ nước đôi nói:" Tôi cũng đang muốn biết."
" Ha Haa, Tiểu Thủy động tâm rồi à, quên đi. Đẹp trai nhưng đã có chủ rồi, chúng ta vào phòng ăn thôi." Sâm Mễ cảm thán nói.
Mọi người liền đi vào trong phòng.
Thủy Miểu Miểu tránh ánh mắt sắc bén của Hạ Yên, khẽ rùng mình một cái cố gắng tười cười:" Chị Hạ, em xin phép đi rửa tay."
Thủy Miểu đơn giản chỉ muốn lánh đi, để không khí bớt khó xử.
Cô nhìn thấy Thẩm Mặc Thần đi về hướng phòng rửa tay vì vậy cô đi hướng ngược lại, ra vườn hoa phía sau hóng mát, tiện tay ngắt một cái lá cây.
Ngày đầu tiên đi làm, đã bị cấp trên để ý, ông trời đúng là đang muốn trêu đùa cô.
Thủy Miểu Miểu thở dài, nhớ lại lúc bé thích một bài thơ.
Thiên tương hàng đại nhậm vu thị nhân dã
Tất tiên khổ kỳ tâm chí
Lao kỳ cân cốt
Ngạ kỳ thể phu
Không phạt kỳ thân
Hành phất loạn kỳ sở vi.
Nhẫn nhịn thôi!
Có lẽ đây là một buổi gặp mặt gia đình.
Thủy Miểu Miểu lúng túng cười, nói:" Xin lỗi, công ty của chúng tôi có buổi gặp mặt ở phòng bên cạnh, tôi đi nhầm phòng."
Nói xong, cô vội vã xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa có một tốp đồng nghiệp nữ đang đứng chờ.
Thủy Miểu Miểu cố ý mở cửa thật lớn để cho những người đồng nghiệp đều nhìn thấy.
" Woa, thật là đẹp trai, tại sao trên trên đời này lại có một người đẹp trai như vậy." Nữ đồng nghiệp A vô cùng phấn khích nói.
" Tôi muốn "ăn" anh ta." Băng Băng nói.
Hạ Yên khẽ huých Thủy Miểu Miểu, nở một nụ cười kỳ quái, ánh mắt châm chọc nhìn Thủy Miểu Miểu, nói:" Chúng ta hãy ra một nhiệm vụ cho người đồng nghiệp mới có được không?"
Thủy Miểu Miểu bỗng thấy lạnh sống lưng.
" Tiểu Thủy, cô hãy vào bên trong hỏi số điện thoại di động của người đàn ông đó, đây cũng là một trong những kỹ năng cần có khi làm việc, có được không?" Hạ Yên lớn tiếng ra nhiệm vụ.
" Cái này, ha haa.." Thủy Miểu Miểu cười gượng, nếu bây giờ cô nói với mọi người cô quen người đàn ông kia, chắc chắn các đồng nghiệp sẽ cảm thấy cô sớm không nói, muộn không nói bây giờ lại nói, khẳng định sẽ được kết tội siêu dối trá.
Nhưng nếu như cô quay lại căn phòng đó, khả năng chân sẽ như là mọc rễ, nhúc nhích còn không xong thì làm được cái việc gì nữa.
Đang trần trừ.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra.
Thẩm Mạc Thần từ bên trong bước ra, nhìn lướt qua Thủy Miểu Miểu và những đồng nghiệp của cô.
" Woa, nhìn gần đẹp trai hơn."
" Anh ấy thật là cao, dáng người còn đẹp nữa."
" Anh chàng đẹp trai ơi, Tiểu Thủy muốn xin số điện thoại của anh." Băng Băng nói xong, liền đẩy Thủy Miểu Miểu đến trước mặt của Thẩm Mạc Thần.
Thủy Miểu Miểu vô cùng lúng túng, vội vàng sửa lại mái tóc, mắt lén lén nhìn Thẩm Mạc Thần.
Thẩm Mặc Thần khẽ cười một tiếng, ánh mắt quét qua người Thủy Miểu Miểu:" Xin lỗi, số điện thoại của tôi không thể cho phụ nữ được."
" Hai người không phải quen biết nhau sao?" Hạ Yên nheo mắt, giọng nói không một chút thiện cảm.
Sắc mặt Thủy Miểu Miểu lúc này chỗ xanh chỗ trắng.
Ánh mắt Thẩm Mạc Thần đánh giá qua Hạ Yên sau đó hời hợt nói:" Quen sao? Cách bắt chuyện này có vẻ không được hay. Bạn gái của tôi còn đang ở bên trong phòng."
" A, thì ra anh có bạn gái rồi." Một nữ đồng nghiệp giọng mất mát nói.
Tròng mắt Thủy Miểu Miểu rũ xuống, lông mi thật dài che đi thần thái ánh mắt.
Thật ra thì, Thẩm Mặc Thần trả lời như vậy vô cùng tốt. Bởi vì các đồng nghiệp của cô sẽ hướng qua Hạ Yên mà không vạch trần lời nói dối của cô. Anh nói 1 câu bạn gái đang ở bên trong cũng coi như lời cảnh cáo Hạ Yên đừng nói nhảm thêm nữa.
Hạ Yên đang cho rằng có thể bắt chuyện được với trai đẹp, không ngờ Thẩm Mạc Thần lại rời đi, trên mặt cô có chút không nhịn được, liền quắc mắt nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, hỏi:" Thủy Miểu Miểu, cô thật sự không biết anh ta sao?"
Ánh mắt các đồng nghiệp đều hoài nghi nhìn về phía Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu nhoẻn cười, lập lờ nước đôi nói:" Tôi cũng đang muốn biết."
" Ha Haa, Tiểu Thủy động tâm rồi à, quên đi. Đẹp trai nhưng đã có chủ rồi, chúng ta vào phòng ăn thôi." Sâm Mễ cảm thán nói.
Mọi người liền đi vào trong phòng.
Thủy Miểu Miểu tránh ánh mắt sắc bén của Hạ Yên, khẽ rùng mình một cái cố gắng tười cười:" Chị Hạ, em xin phép đi rửa tay."
Thủy Miểu đơn giản chỉ muốn lánh đi, để không khí bớt khó xử.
Cô nhìn thấy Thẩm Mặc Thần đi về hướng phòng rửa tay vì vậy cô đi hướng ngược lại, ra vườn hoa phía sau hóng mát, tiện tay ngắt một cái lá cây.
Ngày đầu tiên đi làm, đã bị cấp trên để ý, ông trời đúng là đang muốn trêu đùa cô.
Thủy Miểu Miểu thở dài, nhớ lại lúc bé thích một bài thơ.
Thiên tương hàng đại nhậm vu thị nhân dã
Tất tiên khổ kỳ tâm chí
Lao kỳ cân cốt
Ngạ kỳ thể phu
Không phạt kỳ thân
Hành phất loạn kỳ sở vi.
Nhẫn nhịn thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.