Trêu Chọc Dâu Tây Vị Tiểu Nãi A
Chương 2
Lạc Tiểu Phái
26/03/2024
Thẩm Điềm nhìn xung quanh đến nửa ngày, vừa mới nhìn đến bóng người quen thuộc nhưng khi chạy đến lại không thấy đâu nửa, Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn đuổi theo phía sau, khi nhìn thấy mẹ và mommy ngay tại chỗ hốc mắt đều đỏ lên nói: "Mẹ, mommy, con vừa mới nhìn thấy chị tiểu Lục, liền đuổi theo đến đây nhưng giờ lại không thấy nữa".
Thời điểm nhóc con nói chuyện hốc mắt ngày càng hồng, rốt cuộc vẫn là bổ nhào vào lòng ngực Thẩm Tiện khóc:
"Mommy, con không tìm thấy chị Tiểu Lục, ô ô ô ~"
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, cô thật không nghĩ tới con gái của mình như vậy rơi vào tình yêu, ở nhà trẻ luôn luôn quan tâm đến chị Tiểu Lục của con bé cư nhiên đến bây giờ cũng chưa từng quên,
"Điềm Điềm không khóc, nếu con nói không nhìn lầm, vậy thì ít nhất chúng ta cũng biết chị Tiểu Lục của con cũng học ở trường Tiểu học Thực Nghiệm này, hơn nữa thời điểm này hai đứa bằng tuổi nhau, khẳng định cũng là học lớp 1 có đúng không?"
Hai con mắt của nhóc con còn ẩn ẩn đỏ, bất quá cũng không ảnh hưởng đến những gì mà con bé nghe thấy, dùng sức gật nói: "Đúng! Lão sư vừa mới nói, tổng cộng có 6 lớp, khẳng định chị Tiểu Lục học ở một trong sáu lớp đó, chờ ngày mai đi học Điềm Điềm đi tìm chị Tiểu Lục ~" Thẩm Điềm nghĩ đến ngày mai có khả năng được nhìn thấy chị Tiểu Lục, liền vui mừng phấn khởi.
Cô đã hơn một năm chưa gặp được chị Tiểu Lục, lúc trước mommy nói với cô chị Tiểu Lục đã chuyển trường đi nơi khác, cô cảm thấy rất khổ sở, bất quá cũng may chị Tiểu Lục ở nơi này, Thẩm Điềm ngày mai mình nhất định phải tìm được chị Tiểu Lục!
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Điềm có chút bất đắc dĩ, nhóc con nhà mình thật đúng là đối với tiểu cô nương nhà họ Lục đúng là rất để bụng.
Lại nói tiếp Lục Ninh Hoàn đã từng đến Thẩm gia một lần, lúc ấy Thẩm Điềm còn học ở nhà trẻ, trong nhà có thêm một em gái, liền mời chị Tiểu Lục tới nhà xem em gái mình, sờ sờ tay mập mạp của em gái, Thẩm Điềm nhớ rõ khi đó em gái ngồi ở trong lòng ngực của chị Tiểu Lục, em gái còn tiểu lên người của chị Tiểu Lục, vẫn là mẹ cùng với mommy mang chị Tiểu Lục đi đổi quần áo.
Trong cái đầu nhỏ của Thẩm Điềm suy nghĩ chuyện này càng ngày càng rõ ràng liền muốn nhìn thấy chị Tiểu Lục, những gì diễn ra trong quá khứ liên quan đến chị Tiểu Lục đều giống như vừa mới phát sinh hôm qua vậy, cô thậm chí còn có thể nhớ rõ chị Tiểu Lục cùng cô chơi trò ghép hình con vịt, cái trò chơi kia cô xem như là bảo bối, vẫn luôn đem chúng đặt trong ngăn tủ, cho dù mommy mua cho cô thật nhiều trò chơi ghép hình khác, nhưng Thẩm Điềm cảm thấy là cái trò chơi ghép hình con vịt nhỏ kia rất đặc biệt.
Bên kia Lục Ninh Hoàn cúi đầu càng đi càng nhanh, nàng nghe được âm thanh của Thẩm Điềm nôn nóng kêu mình, tuy rằng đã lâu chưa gặp qua Thẩm Điềm, nhưng âm thanh của Thẩm Điềm, Lục Ninh Hoàn chưa bao giờ quên, bởi vì đối với nàng chỉ có một tiểu bằng hữu là Thẩm Điềm, cha mẹ ở thời điểm đó chỉ biết được Thẩm Điềm là bằng hữu của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ sẽ quay đầu lại, cho dù chỉ 6 tuổi nhưng nàng nghĩ hảo bằng hữu của chính mình sẽ nhìn đến bộ dáng này của nàng, nàng cảm thấy mình không xứng làm bằng hữu với Thẩm Điềm.
Lục Ninh Hoàn ở bên ngoài trường học nhìn xung quanh một vòng, mới nhìn đến chú thím cùng với em trai em gái chính là không kiên nhẫn chờ nàng, còn chưa đi đến gần, liền nghe được âm thanh hùng hổ:
"Cái đồ sao chổi kia như thế nào lại chưa ra tới, đi tới đi lui, thật là, như thế nào nhà chúng ta như vậy chờ một mình nàng, chúng ta còn chưa chờ Đức Vũ cùng Tử Toàn như vậy, thật là có giá." Lục Ninh Hoàn nhìn thím Trương Nhược Hoa tức giận nói không kiêng dè hướng đến bên nàng đi tới.
"Chính là, Chị ta thật phiền phúc, mẹ con đói bụng". Em trai Lục Đức Vũ lẩm bẩm.
"Anh, chúng ta đừng chờ nàng, em chán ghét cái con nhỏ quỷ đó". Em gái Lục Tử Toàn nói theo.
"Hảo hảo, Ninh Hoàn không phải tới rồi sao? Mau lên xe đi". Chú của Lục Ninh Hoàn là Lục Minh làm bộ làm tịch đảm đương làm người hòa giải.
Trương Nhược Hoa hướng về phía Lục Ninh Hoàn trợn mắt, nàng đối với Lục Ninh Hoàn không chút nào che giấu sự chán ghét.
Lục Minh ngồi vào ghế lái điều khiển, Trương Nhược Hoa đem chính mình cùng hai đứa nhỏ ôm đến ghế sau, hai đứa nhỏ có ghế thiếu nhi để dựa vào, không có ai giúp nàng mở cửa xe để đi vào, nàng chỉ có thể dùng sức của chính mình kéo một bên cửa xe ra, cánh tay dùng sức trâu bò mới lên trên xe được, cuối cùng còn phải cố dùng hết sức của mình để đóng cửa lại.
Trương Nhược Hoa nhìn kính chiếu hậu tức khắc giận sôi máu, "Có mau lên không a, đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, làm cái gì cũng chậm."
"Ha ha ha, mẹ, nàng nếu là đại tiểu thư, còn con là gì, Lục Ninh Hoàn chỉ là một đứa mồ côi cha mẹ." Lục Tử Toàn ở trong xe cười khanh khách, Lục Đức Vũ cũng cười theo.
Trong xe nhất thời chính là ngập tràn tiếng cười, Lục Ninh Hoàn chỉ cảm thấy âm thanh này chói tai cực kỳ, nàng nỗ lực bỏ ngoài tay những âm thanh làm tổn thương người nghe, yên lặng dùng đôi chân ngắn nhỏ bò lên chỗ ngồi, nàng không có ghế thiếu nhi dựa, chỉ có thể cẩn thận đỡ then cửa tay, phòng ngừa chính mình té ngã.
Cho dù là nàng trưởng thành sớm hiểu chuyện trước đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi cũng bị những lời nói này hung hăng làm tổn thương, vành mắt Lục Ninh Hoàn trong chốc lát đỏ lên, nhưng nàng biết nước mắt là vô dụng nhất, bởi vì người chân chính đau lòng cho nàng đều đã không còn nữa.
Lục Minh xem vợ cùng hai đứa con của mình đều đem những bực tức trút ra hết trên người Lục Ninh Hoàn, lúc này mới mở miệng hòa giải: "Được rồi, đều bớt tranh cãi, Ninh Hoàn cũng không phải cố ý, đều là người một nhà nên thông cảm cho nhau một chút."
Lục Ninh Hoàn nắm chặt hai tay nhỏ, không có biện pháp, không có cha mẹ nàng không có chỗ để đi chỉ có thể ăn nhờ ở đậu.
Nàng cùng Lục Đức Vũ, Lục Tử Toàn tuy rằng đều học ở đây, nhưng Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn đều vào lớp 1-2, nguyên nhân là do chú của nàng tiêu tiền tìm người giúp đỡ mới vào được lớp 1-2 này, mà chính mình cũng suy nghĩ ra bọn họ sẽ không vì nàng mà tiêu tiền, mà Lục Ninh Hoàn thật sự cảm thấy được chú thím có thể làm ra loại sự tình này là muốn không cho nàng đi học.
Thẩm Điềm bên này lại là vui vui vẻ vẻ ngồi trong xe Maybach, bên cạnh còn có mẹ và mommy chơi với cô.
Lâm Thanh Hàn nhìn nhóc con lại nhìn Thẩm Tiện lái xe ở phía trước nói: "Về sau Điềm Điềm ngủ sớm một chút được không? Đừng tưởng vừa rồi mẹ không nhìn thấy, lão sư nói về thời gian đi học, hôm nay không được xem phim hoạt hình lâu."
"Mẹ tốt a, hôm nay con ngủ sớm, ngày mai hảo đi đến trường tìm chị Tiểu Lục chơi ~" nhóc con hôm nay biết mình học cùng trường với chị Tiểu Lục của nó, trong lòng liền vui vẻ, mong thời gian qua nhanh đến sáng mai liền đi đến trường học.
Lâm Thanh Hàn buồn cười chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm, "Cho con đến trường để học tập không phải để con đi chơi, a, dù sao nhà của chúng ta chỉ cần Điềm Điềm vui vẻ là được".
Thẩm Điềm vui vẻ ôm thú bông trong ngực chơi.
Trong chốc lát chiếc Maybach ngừng ở trước cửa biệt thự.
Thẩm Điềm bị Lâm Thanh Hàn ôm xuống xe thể thao, hướng đến trong nhà, Thẩm Điềm vội tuột xuống chạy vào nhà, dì Vương nhìn Thẩm Điềm một bộ dáng đáng yêu hoạt bát, vội vàng đuổi theo phía sau: "Điềm Điềm, chậm một chút, đừng chạy."
"Không có việc gì, con đi rửa tay ~" Thẩm Điềm âm thanh thay đổi, vui sướng chạy tới phòng vệ sinh rửa tay, sau đó gấp gáp không chờ nổi chạy về căn phòng nhỏ của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra trò chơi ghép hình.
Thẩm Điềm đem ra trò chơi ghép hình, liền đem ra nhìn trò chơi đã ghép xong, hình con vịt, vươn tay nhỏ sờ sờ luyến tiếc xem tới xem lui, đây là vật chị Tiểu Lục để lại cho cô, nếu không giữ gìn cẩn thận, cô ngay cả một chút dấu vết về chị Tiểu Lục cũng không thấy, hiện tại bất quá rất tốt, cô có thể tìm thấy chị Tiểu Lục! Cô không muốn mình cùng với chị Tiểu Lục tách ra!
Thẩm Điềm chơi trò chơi ghép hình con vịt trong chốc lát liền cẩn thận đem bỏ vào hộp, lại cất vào ngăn tủ kín đáo, lúc này mới xoay người chạy tới phòng khách, lúc này bà nội cùng với dì Lưu cùng chơi với em gái!
Thẩm Điềm nhìn đến em gái mắt liền sáng lên, Phương Tĩnh Lan nhìn thấy Thẩm Điềm, hướng cô vẫy tay, "Điềm Điềm mau tới đây, cùng em gái chơi một lát".
Tiểu nhóc con đứt quãng nói một ít lời, chẳng qua nói hay không nói phải xem tâm tình của tiểu nhóc con này, tay chân cùng sử dụng hướng đến Thẩm Điềm bò, cái miệng nhỏ đứt quãng nói: "Chị..Chị..Chơi..."
Thẩm Điềm nghe đã hiểu em gái nói gì, vui vẻ hướng đến phía Tĩnh Lan cùng dì Lưu khoe: " Bà nội, dì Lưu, em gái thích con muốn tìm con chơi ~"
Phương Tĩnh Lan buồn cười nhìn hai nhóc con, "Hảo, các con chơi đi."
Thẩm Điềm chờ em gái bò lại đây, duỗi tay bắt lấy cánh tay em gái chơi, còn không quên duỗi tay chọc chọc mặt phúng phính của em gái, cô cuối cùng cùng hiểu vì sao mẹ cùng với mommy vì cái gì chơi đùa khôn mặt nhỏ của mình, hiện tại cô cũng chơi đùa với khuôn mặt của em gái!
Tiểu nhóc con biết người trước mặt là chị gái, cũng không khách khí, té lộn nhào vào trong lòng Thẩm Điềm rồi ngồi xuống.
Thẩm Điềm vui vẻ bắt lấy hai cánh tay mập mạp của em gái, chọt đến khi tiểu nhóc con cười khanh khách không ngừng.
Tới thời điểm, Thẩm Điềm không cần mẹ, mommy nhắc nhở liền ngủ sớm, cô hiện tại gấp đến nổi không muốn chờ, liền đi đi tìm chị Tiểu Lục!
Thời điểm nhóc con nói chuyện hốc mắt ngày càng hồng, rốt cuộc vẫn là bổ nhào vào lòng ngực Thẩm Tiện khóc:
"Mommy, con không tìm thấy chị Tiểu Lục, ô ô ô ~"
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, cô thật không nghĩ tới con gái của mình như vậy rơi vào tình yêu, ở nhà trẻ luôn luôn quan tâm đến chị Tiểu Lục của con bé cư nhiên đến bây giờ cũng chưa từng quên,
"Điềm Điềm không khóc, nếu con nói không nhìn lầm, vậy thì ít nhất chúng ta cũng biết chị Tiểu Lục của con cũng học ở trường Tiểu học Thực Nghiệm này, hơn nữa thời điểm này hai đứa bằng tuổi nhau, khẳng định cũng là học lớp 1 có đúng không?"
Hai con mắt của nhóc con còn ẩn ẩn đỏ, bất quá cũng không ảnh hưởng đến những gì mà con bé nghe thấy, dùng sức gật nói: "Đúng! Lão sư vừa mới nói, tổng cộng có 6 lớp, khẳng định chị Tiểu Lục học ở một trong sáu lớp đó, chờ ngày mai đi học Điềm Điềm đi tìm chị Tiểu Lục ~" Thẩm Điềm nghĩ đến ngày mai có khả năng được nhìn thấy chị Tiểu Lục, liền vui mừng phấn khởi.
Cô đã hơn một năm chưa gặp được chị Tiểu Lục, lúc trước mommy nói với cô chị Tiểu Lục đã chuyển trường đi nơi khác, cô cảm thấy rất khổ sở, bất quá cũng may chị Tiểu Lục ở nơi này, Thẩm Điềm ngày mai mình nhất định phải tìm được chị Tiểu Lục!
Thẩm Tiện cùng Lâm Thanh Hàn nhìn Thẩm Điềm có chút bất đắc dĩ, nhóc con nhà mình thật đúng là đối với tiểu cô nương nhà họ Lục đúng là rất để bụng.
Lại nói tiếp Lục Ninh Hoàn đã từng đến Thẩm gia một lần, lúc ấy Thẩm Điềm còn học ở nhà trẻ, trong nhà có thêm một em gái, liền mời chị Tiểu Lục tới nhà xem em gái mình, sờ sờ tay mập mạp của em gái, Thẩm Điềm nhớ rõ khi đó em gái ngồi ở trong lòng ngực của chị Tiểu Lục, em gái còn tiểu lên người của chị Tiểu Lục, vẫn là mẹ cùng với mommy mang chị Tiểu Lục đi đổi quần áo.
Trong cái đầu nhỏ của Thẩm Điềm suy nghĩ chuyện này càng ngày càng rõ ràng liền muốn nhìn thấy chị Tiểu Lục, những gì diễn ra trong quá khứ liên quan đến chị Tiểu Lục đều giống như vừa mới phát sinh hôm qua vậy, cô thậm chí còn có thể nhớ rõ chị Tiểu Lục cùng cô chơi trò ghép hình con vịt, cái trò chơi kia cô xem như là bảo bối, vẫn luôn đem chúng đặt trong ngăn tủ, cho dù mommy mua cho cô thật nhiều trò chơi ghép hình khác, nhưng Thẩm Điềm cảm thấy là cái trò chơi ghép hình con vịt nhỏ kia rất đặc biệt.
Bên kia Lục Ninh Hoàn cúi đầu càng đi càng nhanh, nàng nghe được âm thanh của Thẩm Điềm nôn nóng kêu mình, tuy rằng đã lâu chưa gặp qua Thẩm Điềm, nhưng âm thanh của Thẩm Điềm, Lục Ninh Hoàn chưa bao giờ quên, bởi vì đối với nàng chỉ có một tiểu bằng hữu là Thẩm Điềm, cha mẹ ở thời điểm đó chỉ biết được Thẩm Điềm là bằng hữu của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ sẽ quay đầu lại, cho dù chỉ 6 tuổi nhưng nàng nghĩ hảo bằng hữu của chính mình sẽ nhìn đến bộ dáng này của nàng, nàng cảm thấy mình không xứng làm bằng hữu với Thẩm Điềm.
Lục Ninh Hoàn ở bên ngoài trường học nhìn xung quanh một vòng, mới nhìn đến chú thím cùng với em trai em gái chính là không kiên nhẫn chờ nàng, còn chưa đi đến gần, liền nghe được âm thanh hùng hổ:
"Cái đồ sao chổi kia như thế nào lại chưa ra tới, đi tới đi lui, thật là, như thế nào nhà chúng ta như vậy chờ một mình nàng, chúng ta còn chưa chờ Đức Vũ cùng Tử Toàn như vậy, thật là có giá." Lục Ninh Hoàn nhìn thím Trương Nhược Hoa tức giận nói không kiêng dè hướng đến bên nàng đi tới.
"Chính là, Chị ta thật phiền phúc, mẹ con đói bụng". Em trai Lục Đức Vũ lẩm bẩm.
"Anh, chúng ta đừng chờ nàng, em chán ghét cái con nhỏ quỷ đó". Em gái Lục Tử Toàn nói theo.
"Hảo hảo, Ninh Hoàn không phải tới rồi sao? Mau lên xe đi". Chú của Lục Ninh Hoàn là Lục Minh làm bộ làm tịch đảm đương làm người hòa giải.
Trương Nhược Hoa hướng về phía Lục Ninh Hoàn trợn mắt, nàng đối với Lục Ninh Hoàn không chút nào che giấu sự chán ghét.
Lục Minh ngồi vào ghế lái điều khiển, Trương Nhược Hoa đem chính mình cùng hai đứa nhỏ ôm đến ghế sau, hai đứa nhỏ có ghế thiếu nhi để dựa vào, không có ai giúp nàng mở cửa xe để đi vào, nàng chỉ có thể dùng sức của chính mình kéo một bên cửa xe ra, cánh tay dùng sức trâu bò mới lên trên xe được, cuối cùng còn phải cố dùng hết sức của mình để đóng cửa lại.
Trương Nhược Hoa nhìn kính chiếu hậu tức khắc giận sôi máu, "Có mau lên không a, đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, làm cái gì cũng chậm."
"Ha ha ha, mẹ, nàng nếu là đại tiểu thư, còn con là gì, Lục Ninh Hoàn chỉ là một đứa mồ côi cha mẹ." Lục Tử Toàn ở trong xe cười khanh khách, Lục Đức Vũ cũng cười theo.
Trong xe nhất thời chính là ngập tràn tiếng cười, Lục Ninh Hoàn chỉ cảm thấy âm thanh này chói tai cực kỳ, nàng nỗ lực bỏ ngoài tay những âm thanh làm tổn thương người nghe, yên lặng dùng đôi chân ngắn nhỏ bò lên chỗ ngồi, nàng không có ghế thiếu nhi dựa, chỉ có thể cẩn thận đỡ then cửa tay, phòng ngừa chính mình té ngã.
Cho dù là nàng trưởng thành sớm hiểu chuyện trước đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi cũng bị những lời nói này hung hăng làm tổn thương, vành mắt Lục Ninh Hoàn trong chốc lát đỏ lên, nhưng nàng biết nước mắt là vô dụng nhất, bởi vì người chân chính đau lòng cho nàng đều đã không còn nữa.
Lục Minh xem vợ cùng hai đứa con của mình đều đem những bực tức trút ra hết trên người Lục Ninh Hoàn, lúc này mới mở miệng hòa giải: "Được rồi, đều bớt tranh cãi, Ninh Hoàn cũng không phải cố ý, đều là người một nhà nên thông cảm cho nhau một chút."
Lục Ninh Hoàn nắm chặt hai tay nhỏ, không có biện pháp, không có cha mẹ nàng không có chỗ để đi chỉ có thể ăn nhờ ở đậu.
Nàng cùng Lục Đức Vũ, Lục Tử Toàn tuy rằng đều học ở đây, nhưng Lục Đức Vũ cùng Lục Tử Toàn đều vào lớp 1-2, nguyên nhân là do chú của nàng tiêu tiền tìm người giúp đỡ mới vào được lớp 1-2 này, mà chính mình cũng suy nghĩ ra bọn họ sẽ không vì nàng mà tiêu tiền, mà Lục Ninh Hoàn thật sự cảm thấy được chú thím có thể làm ra loại sự tình này là muốn không cho nàng đi học.
Thẩm Điềm bên này lại là vui vui vẻ vẻ ngồi trong xe Maybach, bên cạnh còn có mẹ và mommy chơi với cô.
Lâm Thanh Hàn nhìn nhóc con lại nhìn Thẩm Tiện lái xe ở phía trước nói: "Về sau Điềm Điềm ngủ sớm một chút được không? Đừng tưởng vừa rồi mẹ không nhìn thấy, lão sư nói về thời gian đi học, hôm nay không được xem phim hoạt hình lâu."
"Mẹ tốt a, hôm nay con ngủ sớm, ngày mai hảo đi đến trường tìm chị Tiểu Lục chơi ~" nhóc con hôm nay biết mình học cùng trường với chị Tiểu Lục của nó, trong lòng liền vui vẻ, mong thời gian qua nhanh đến sáng mai liền đi đến trường học.
Lâm Thanh Hàn buồn cười chọc chọc khuôn mặt nhỏ của Thẩm Điềm, "Cho con đến trường để học tập không phải để con đi chơi, a, dù sao nhà của chúng ta chỉ cần Điềm Điềm vui vẻ là được".
Thẩm Điềm vui vẻ ôm thú bông trong ngực chơi.
Trong chốc lát chiếc Maybach ngừng ở trước cửa biệt thự.
Thẩm Điềm bị Lâm Thanh Hàn ôm xuống xe thể thao, hướng đến trong nhà, Thẩm Điềm vội tuột xuống chạy vào nhà, dì Vương nhìn Thẩm Điềm một bộ dáng đáng yêu hoạt bát, vội vàng đuổi theo phía sau: "Điềm Điềm, chậm một chút, đừng chạy."
"Không có việc gì, con đi rửa tay ~" Thẩm Điềm âm thanh thay đổi, vui sướng chạy tới phòng vệ sinh rửa tay, sau đó gấp gáp không chờ nổi chạy về căn phòng nhỏ của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra trò chơi ghép hình.
Thẩm Điềm đem ra trò chơi ghép hình, liền đem ra nhìn trò chơi đã ghép xong, hình con vịt, vươn tay nhỏ sờ sờ luyến tiếc xem tới xem lui, đây là vật chị Tiểu Lục để lại cho cô, nếu không giữ gìn cẩn thận, cô ngay cả một chút dấu vết về chị Tiểu Lục cũng không thấy, hiện tại bất quá rất tốt, cô có thể tìm thấy chị Tiểu Lục! Cô không muốn mình cùng với chị Tiểu Lục tách ra!
Thẩm Điềm chơi trò chơi ghép hình con vịt trong chốc lát liền cẩn thận đem bỏ vào hộp, lại cất vào ngăn tủ kín đáo, lúc này mới xoay người chạy tới phòng khách, lúc này bà nội cùng với dì Lưu cùng chơi với em gái!
Thẩm Điềm nhìn đến em gái mắt liền sáng lên, Phương Tĩnh Lan nhìn thấy Thẩm Điềm, hướng cô vẫy tay, "Điềm Điềm mau tới đây, cùng em gái chơi một lát".
Tiểu nhóc con đứt quãng nói một ít lời, chẳng qua nói hay không nói phải xem tâm tình của tiểu nhóc con này, tay chân cùng sử dụng hướng đến Thẩm Điềm bò, cái miệng nhỏ đứt quãng nói: "Chị..Chị..Chơi..."
Thẩm Điềm nghe đã hiểu em gái nói gì, vui vẻ hướng đến phía Tĩnh Lan cùng dì Lưu khoe: " Bà nội, dì Lưu, em gái thích con muốn tìm con chơi ~"
Phương Tĩnh Lan buồn cười nhìn hai nhóc con, "Hảo, các con chơi đi."
Thẩm Điềm chờ em gái bò lại đây, duỗi tay bắt lấy cánh tay em gái chơi, còn không quên duỗi tay chọc chọc mặt phúng phính của em gái, cô cuối cùng cùng hiểu vì sao mẹ cùng với mommy vì cái gì chơi đùa khôn mặt nhỏ của mình, hiện tại cô cũng chơi đùa với khuôn mặt của em gái!
Tiểu nhóc con biết người trước mặt là chị gái, cũng không khách khí, té lộn nhào vào trong lòng Thẩm Điềm rồi ngồi xuống.
Thẩm Điềm vui vẻ bắt lấy hai cánh tay mập mạp của em gái, chọt đến khi tiểu nhóc con cười khanh khách không ngừng.
Tới thời điểm, Thẩm Điềm không cần mẹ, mommy nhắc nhở liền ngủ sớm, cô hiện tại gấp đến nổi không muốn chờ, liền đi đi tìm chị Tiểu Lục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.