Chương 2: Chương 1.1
Mã Kỳ Đóa
22/05/2015
Đi qua một vùng đất hoang vu chim không thèm đẻ trứng, lại xuyên qua cát vàng cuồn cuộn, một vạt hồng y tươi đẹp dừng lại trước cổng thành của một tòa thành giáp biên giới.
Tấm biển trên cửa thành viết hai chữ "Biên thành" đơn giản, nét bút cực kỳ cứng cáp với lực đạo trác tuyệt, hình như ngay cả cát vàng cũng không dám xâm phạm, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ hãi.
Có lẽ là cứ điểm quân sự quan trọng, cho nên việc tra xét vào thành còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với những cửa thành khác, nhưng vạt hồng tươi kia cũng không quan tâm. Sau khi vào thành, nàng mang đôi hài thêu hoa hồng trắng chậm rãi đi tới.
Nàng tùy ý đi theo sau đoàn người, đi tới nơi nghe người ta nói là nơi náo nhiệt nhất biên thành, cũng là nơi duy nhất có quán trọ trên đường phố đi dạo.
Tuy nói là con phố náo nhiệt nhất, thật ra cũng chỉ là một khu chợ nhỏ buôn bán nhiều loại hàng hóa, còn kém rất xa so với Đô thành phồn hoa náo nhiệt.
Hơn nữa, có lẽ là nơi biên thùy, mỗi ngày ăn một miệng cát vàng, thỉnh thoảng còn gặp chiến sự quấy nhiễu, xem ra người dân cũng không hề tức giận, ngay cả con chó vàng cũng lười biếng, mệt mỏi cuộn mình ở một góc ven đường.
Bóng dáng hồng tươi bật ra một tiếng cười khẽ nhàn nhạt, khiến cho người đi đường nghe xong không nhịn được mà xương cốt mềm nhũn, bởi vì thanh âm kia kiều mỵ đến nỗi ngay cả danh kỹ đệ nhất biên thành - Thanh Sa cô nương cũng không sánh bằng.
Đột nhiên, nàng dừng lại trước một gian nhà nhìn như lung lay sắp đổ, kéo xuống khăn che mặt che kín hơn phân nửa dung mạo, lộ ra một mái tóc dài phiêu dật.
Nàng nhếch môi cười, "Chính là nơi này."
Rất tốt! Chỗ này hoàn toàn không phụ ấn tượng của nàng đối với phương Bắc, thiếu sức sống đến mức khiến nàng rộn rạo, thật muốn ở vùng đất hoang vu này đại náo một trận.
A! Xem ra trong một năm tới, nàng sẽ không nhàm chán.
Thế lực thiên hạ hiện giờ, trước lấy hải đảo và đất liền chia làm hai, trên đất liền lại chia ra thành ba vùng đất rộng lớn Trung Nam Bắc.
Ở phương Bắc là Thiên Kình vương triều, phương Nam là Kim Ngọc hoàng triều, cùng với Phi Phượng vương triều được kẹp ở chính giữa hai phương Nam Bắc. Ba quốc gia bởi vì hoàn cảnh địa lý bất đồng nên đều tự phát triển nên nền văn hóa riêng biệt của quốc gia mình.
Lấy Thiên Kình vương triều làm thí dụ, hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt rèn luyện nên những người dân chịu được vất vả và khắc khổ nhất, nếp sống thượng võ hết sức thịnh hành. Mà Kim Ngọc hoàng triều có sản vật phong phú nên trọng văn khinh võ, lấy mưu lược văn minh chống lên một bầu trời của chính mình. Về phần Phi Phượng vương triều, dựa vào vận chuyển hàng hóa Nam Bắc làm đầu mối then chốt quan trọng cho địa vị của mình, bồi dưỡng được không ít thương nhân phú khả địch quốc, cũng nhờ những thương nhân này, nó mới có thể giữ vững vị trí một trong bốn phần thiên hạ.
Thế nhưng, cục diện ấy có khuynh hướng sắp bị phá vỡ, nguyên nhân là nhiều năm nay Thiên Kình vương triều liên tục bị khô hạn, thêm vào đó cung chủ mới nhậm chức dã tâm bừng bừng, không ngừng gia tăng binh mã xâm phạm biên cảnh.
Phi Phượng vương triều cũng lục tục gia tăng phòng ngự ở những toà thành lân cận ở biên giới phía Bắc, trong đó lấy “Biên thành” chạy thẳng đến vương đô là nơi trọng yếu nhất.
Trải qua mấy năm giao chiến, tình thế giữa hai quốc gia càng thêm căng thẳng, tiếng trống chính thức giao chiến hình như cũng bắt đầu vang lên...
Ngày đó, sau khi kết thúc thao luyện, người được gọi là Tử Long tướng quân Thịnh Hạo Nhiên theo lệ thường trước tiên lên tường thành tuần tra một lần, mới tính toán trở về Tướng quân phủ nghỉ ngơi, mà huynh đệ song sinh Liễu gia vẫn đi theo sau lưng hắn cũng bởi vì công việc hàng ngày đã kết thúc, liền bắt đầu tán gẫu.
"Trong hai tháng này biên thành rất náo nhiệt, lại nói kể từ khi chúng ta đi theo Tướng quân đóng quân tại thành này tới nay, hình như còn chưa xem qua cảnh tượng nào náo nhiệt như thế!" Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc khó tin, Liễu Nghĩa chậc chậc nói.
Liễu Chính liếc huynh đệ nhà mình một cái, liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của hắn khi đề cập đến đề tài này, "Gần đây biên quan có chút yên ổn, nhưng không có nghĩa là đệ có thể tùy tiện đến tửu lâu để uống rượu." Là ám chỉ cũng là nhắc nhở.
Dù sao bọn họ thân mang trọng trách, luôn không có khả năng đi theo dân chúng, hay nhóm tiểu binh mù quáng ồn ào.
"Hắc, đại ca, đệ đương nhiên biết chúng ta mang nhiệm vụ trong người, không thể quá mức phóng đãng. Nhưng nói thật, chắc huynh cũng rất muốn biết Tình cô nương được truyền tụng giống như hồ tiên kia rốt cuộc có bộ dáng như thế nào đi?" Liễu Nghĩa cười trộm, "Đừng nói với đệ hai ngày trước huynh đến Cầm Sắt tửu lâu ngồi hai canh giờ chỉ là muốn uống một chén nước, mà không phải muốn nhìn một chút Tình cô nương nghe nói so với hoa khôi còn đẹp hơn kia."
Nam nhân mà! Thực sắc tính dã. Hắn cũng hiểu được.
Liễu Chính nghẹn giọng, mặt đen hiện lên một mảng hồng nhạt, xấu hổ nhìn Thịnh Hạo Nhiên đang quay đầu lại đây."Tướng quân, ta... Ta là bị nhóm binh lính cấp dưới thuyết phục đi... Ta..."
Đôi mắt Thịnh Hạo Nhiên nhàn nhạt quét qua hai người thuộc hạ đi theo hắn lâu nhất, biểu tình không nóng không giận, "Mọi người vùi ở bên trong thành này vốn không có nơi náo nhiệt để đi, thỉnh thoảng đến tửu lâu ngồi một chút cũng không sao, nhưng đừng đắm chìm trong nữ sắc mà quên quốc gia đại sự là được."
"Tướng quân đúng là người thông tình đạt lý." Liễu Nghĩa cười hì hì, một cánh tay tùy tiện khoác lên vai huynh trưởng, "Hắc hắc, đại ca, huynh cũng đừng thanh minh nữa! Tướng quân cũng là nam nhân, ít nhiều có thể hiểu được tâm tình của chúng ta."
"Đệ -" Liễu Chính bất đắc dĩ mà chống đỡ.
Thịnh Hạo Nhiên mặc kệ hai huynh đệ bọn hắn đang tranh cãi, cước bộ thong thả bắt đầu tuần tra tường thành, đáy mắt thâm trầm tĩnh lặng lại có nụ cười thản nhiên.
Thân là một tướng quân, nhất là trấn thủ tại cứ điểm quân sự trọng yếu này, hắn sớm đã quen bày ra vẻ mặt uy nghiêm làm cho người ta không dám càn rỡ trước mặt thủ hạ. Mà dân chúng tầm thường nhìn thấy hắn, không thể nói là sợ hãi, nhưng cũng không cách nào gần gũi. Dần dần cũng chỉ có huynh đệ Liễu gia đã đi theo hắn từ lâu, tình như tay chân, mới dám ở trước mặt hắn cười đùa.
"Chỉ là, Tướng quân, huynh tranh thủ ngày nào đó rảnh rỗi, có thể đến Cầm Sắt lâu xem Tinh cô nương kia một chút, chậc chậc. Trước không nói tới gương mặt phù dung làm điên đảo chúng sinh, còn có dáng người linh lung, một đôi mắt giống như câu hồn người, ngay cả giọng nói cũng vừa mềm mại lại vừa quyến rũ, làm cho người ta nghe xong xương cốt cũng mềm nhũn. Càng không cần phải nói rượu kia vừa mạnh mẽ vừa khốc liệt, tuyệt đối là rượu mà một nam nhân nên uống." Liễu Nghĩa khoe khoang đến văng nước miếng.
"Ồ? Có thể được đệ khen ngợi như thế, xem ra rượu kia cũng có chỗ hơn người, rảnh rỗi nhất định phải uống mấy bình." Thịnh Hạo Nhiên cười hào phóng, ngay sau đó lời nói xoay chuyển."Nhưng người hành quân không thể uống quá nhiều rượu để tránh sai lầm quân tình, hiểu chưa?"
Mặc dù ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng từng chữ lại mạnh mẽ vang dội, hơn nữa chỉ nói tới rượu, cũng không nói đến Tinh cô nương kia, làm nổi bật chí khí nam nhi rộng lớn.
"Tướng quân răn dạy phải." Liễu Nghĩa trong lòng kêu khổ, ngoài miệng lại không thể không ngoan ngoãn đồng ý.
Ai, ở trước mặt Tướng quân thật không nên nói đến chủ đề như thế!
Đều do hắn vội vàng muốn cùng đại ca và Tướng quân chia sẻ chuyện náo nhiệt gần đây ở trong thành, lại quên Tướng quân tuyệt đối là một chính nhân quân tử, từ đầu đến chân đều mang tính chất quân nhân. Đừng nói là thanh lâu, bình thường ngay cả tửu phường cũng chưa từng đi qua, chỉ sợ uống rượu sẽ hỏng việc.
Thịnh Hạo Nhiên điều chỉnh lại vẻ mặt, biết mình vừa mới dạy dỗ hơi nặng lời, hơi buông lỏng ngữ điệu bổ sung thêm, "Tóm lại, thỉnh thoảng thì tạm được, nhưng ngàn vạn lần không được đắm chìm vào tửu sắc, quên mất trách nhiệm trên người của chúng ta."
Nói cách khác, vẫn còn đi được! Liễu Chính Liễu Nghĩa trao đổi ánh mắt, vô cùng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của hắn.
Trên đường phố nhỏ luôn luôn yên tĩnh, đột nhiên ồn ào huyên náo hẳn lên, người người tranh nhau nhìn đỉnh nhuyễn kiệu dừng ở giữa ngã tư đường, hành vi kiêu ngạo làm cho người ta tấm tắc ngạc nhiên nhưng không ai dám nói nửa câu.
Bốn phía nhuyễn kiệu được che kín bằng hồng sa mềm mại, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy bên trong kiệu có một bóng dáng nữ tử mơ hồ, không cách nào thấy được diện mạo chân thực.
Nhưng không ai hoài nghi thân phận của nữ tử kia, dù sao có can đảm sử dụng hồng sa tươi đẹp này xuất môn, không sợ tục khí lại có thể toát ra vẻ quyến rũ, cũng chỉ có Tinh cô nương tiếng tăm lừng lẫy.
Tin tức Tinh cô nương xuất hiện tại chợ giống như gió nhanh chóng truyền ra ngoài, nhất thời đầu đường cuối phố tràn vào rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt.
Dáng người Tần chưởng quỹ phúc hậu, lần đầu nhìn thấy trận thế lớn như vậy không nhịn được mà giật mình, cách hồng sa nói với người ở bên trong, "Tinh cô nương, bên ngoài nhiều người sẽ dọa phải cô nương! Người cần thứ gì thì sai hạ nhân đi mua là được, cần gì đích thân xuất môn chứ!"
Giọng điệu hắn mang theo cung kính, thậm chí giống như ngoại nhân cũng khách khí gọi nàng một tiếng Tinh cô nương.
Thứ nhất, là vì hắn cũng không biết tên đầy đủ của nàng là gì, chỉ biết có một chữ Tinh. Thứ hai, nàng là bồ tát cứu nạn Cầm Sắt tửu lâu, không những sẵn lòng xuất bạc để tu sửa tửu lâu sắp phá sản của hắn, mà còn cho mấy phương thuốc khiến rượu sư ủ ra hai khoản tuyệt thế rượu ngon. Rượu kia hương vị đậm đà, làm cho lợi nhuận của tửu lâu tăng lên gấp mấy lần chỉ trong vòng mấy ngày. Càng không cần phải nói sau đó nàng lại còn đích thân ra tay chiêu dụ khách. Mới chỉ lộ diện qua một lần như vậy, mà nam nhân tranh nhau nhìn nàng đã khiến cho hắn phải thay đổi khóa cửa rất nhiều lần rồi.
Ai, ngày hôm nay nếu không phải nàng kiên trì muốn ra ngoài dạo chơi, hắn cũng không muốn để cho vị Bồ Tát sống kiêm thần tài này xuất đầu lộ diện!
"Tần chưởng quỹ, cũng đã xuất môn rồi, đừng lải nhải nữa!"
Mộ Tinh Đan vén hồng sa lên nhô đầu ra, một đôi mắt quyến rũ khẽ quét qua hắn, khóe môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, nhưng cảnh cáo trên mặt không cần nói cũng biết.
Làm cho tửu lâu xuất hiện, vì nhìn trúng không khí trầm lặng của nơi này nên muốn tạo ra chút vui thích, cũng không phải là muốn một lão đầu tới quản nàng.
Huống hồ trong thời gian này vì vội vàng thu xếp trên dưới tửu lâu, làm cho nàng mau buồn hỏng rồi, làm sao còn có thể an phận đợi tại trong lầu kia không ra khỏi cửa!
Tần chưởng quỹ vừa bị ánh mắt nàng liếc qua, vội vàng cúi đầu, co rụt người lại lùi về một bên, "Vâng vâng."
Không để ý đến hắn nhiều, Mộ Tinh Đan vịn tay một tỳ nữ đi xuống nhuyễn kiệu, dung nhan không tì vết hiện ra ở trước mặt mọi người, nhất thời tiếng hút không khí nổi lên bốn phía.
"Trời ạ! Đây không phải là thiên tiên hạ phàm sao?"
"Chẳng lẽ là tiên nhân hạ phàm, diện mạo như vậy là từ đâu tới."
"Khó trách những đại gia kia người người chen lấn chạy đến Cầm Sắt tửu lâu mua rượu, chính là hi vọng có thể nhân tiện liếc mắt nhìn Tinh cô nương một cái cũng tốt!"
Nhìn dân chúng đang nghểnh cổ vây xem, Mộ Tinh Đan chậm rãi nở nụ cười hài lòng. A! Nhìn tình hình biển người trước mắt này, xem ra nàng thật sự đã thay nội thành này tạo ra được một chút sức sống.
Tác phong táo bạo, cộng thêm rượu trắng thuần khiết, còn có các loại rượu trái cây. Quả nhiên làm cho danh tiếng của nàng vang xa.
Chỉ là, thành quả mà nàng hài lòng nhất cũng không phải là mấy loại rượu này, mà là tên của tửu lâu này.
Cầm sắt, tình sắc, thủ âm rất gần, coi như là việc xấu nho nhỏ nàng muốn làm!
Nàng đi về phía trước mấy bước, đám người vây xem cũng tự động tự phát lùi về phía sau theo bước chân nàng. Nhất thời, trên đường cái ngoại trừ con đường phía trước nàng đang đứng thì bên ngoài tất cả đều chen lấn đến nước chảy không lọt.
Nàng giống như lần đầu tiên ra đường, đối với bất cứ thứ gì đều ôm hứng thú thật lớn, đông sờ tây xem một chút.
Cô nương nàng chơi được vui vẻ, Tần chưởng quỹ đi theo phía sau nàng thì lại kinh hồn táng đảm, chỉ sợ gặp phải phiền phức lớn.
Một đống ánh mắt nam nhân xung quanh như lang như hổ, làm cho người ta không thể không đề phòng!
Ai ngờ, Tinh cô nương này to gan lớn mật, rêu rao ra cửa liền thôi, lại còn không mang theo bất kỳ hộ vệ nào. Chẳng may xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ muốn lão đầu hắn cầm bàn tính xông lên phía trước hay sao?
Thật sự là tốt không linh, xấu lại linh. Vừa mới nghĩ như vậy, phía trước liền xuất hiện mấy tên nam nhân với ý đồ xấu ngăn trở đường đi. Tần chưởng quỹ vừa thấy lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Tấm biển trên cửa thành viết hai chữ "Biên thành" đơn giản, nét bút cực kỳ cứng cáp với lực đạo trác tuyệt, hình như ngay cả cát vàng cũng không dám xâm phạm, làm cho người ta vừa nhìn đã sợ hãi.
Có lẽ là cứ điểm quân sự quan trọng, cho nên việc tra xét vào thành còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với những cửa thành khác, nhưng vạt hồng tươi kia cũng không quan tâm. Sau khi vào thành, nàng mang đôi hài thêu hoa hồng trắng chậm rãi đi tới.
Nàng tùy ý đi theo sau đoàn người, đi tới nơi nghe người ta nói là nơi náo nhiệt nhất biên thành, cũng là nơi duy nhất có quán trọ trên đường phố đi dạo.
Tuy nói là con phố náo nhiệt nhất, thật ra cũng chỉ là một khu chợ nhỏ buôn bán nhiều loại hàng hóa, còn kém rất xa so với Đô thành phồn hoa náo nhiệt.
Hơn nữa, có lẽ là nơi biên thùy, mỗi ngày ăn một miệng cát vàng, thỉnh thoảng còn gặp chiến sự quấy nhiễu, xem ra người dân cũng không hề tức giận, ngay cả con chó vàng cũng lười biếng, mệt mỏi cuộn mình ở một góc ven đường.
Bóng dáng hồng tươi bật ra một tiếng cười khẽ nhàn nhạt, khiến cho người đi đường nghe xong không nhịn được mà xương cốt mềm nhũn, bởi vì thanh âm kia kiều mỵ đến nỗi ngay cả danh kỹ đệ nhất biên thành - Thanh Sa cô nương cũng không sánh bằng.
Đột nhiên, nàng dừng lại trước một gian nhà nhìn như lung lay sắp đổ, kéo xuống khăn che mặt che kín hơn phân nửa dung mạo, lộ ra một mái tóc dài phiêu dật.
Nàng nhếch môi cười, "Chính là nơi này."
Rất tốt! Chỗ này hoàn toàn không phụ ấn tượng của nàng đối với phương Bắc, thiếu sức sống đến mức khiến nàng rộn rạo, thật muốn ở vùng đất hoang vu này đại náo một trận.
A! Xem ra trong một năm tới, nàng sẽ không nhàm chán.
Thế lực thiên hạ hiện giờ, trước lấy hải đảo và đất liền chia làm hai, trên đất liền lại chia ra thành ba vùng đất rộng lớn Trung Nam Bắc.
Ở phương Bắc là Thiên Kình vương triều, phương Nam là Kim Ngọc hoàng triều, cùng với Phi Phượng vương triều được kẹp ở chính giữa hai phương Nam Bắc. Ba quốc gia bởi vì hoàn cảnh địa lý bất đồng nên đều tự phát triển nên nền văn hóa riêng biệt của quốc gia mình.
Lấy Thiên Kình vương triều làm thí dụ, hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt rèn luyện nên những người dân chịu được vất vả và khắc khổ nhất, nếp sống thượng võ hết sức thịnh hành. Mà Kim Ngọc hoàng triều có sản vật phong phú nên trọng văn khinh võ, lấy mưu lược văn minh chống lên một bầu trời của chính mình. Về phần Phi Phượng vương triều, dựa vào vận chuyển hàng hóa Nam Bắc làm đầu mối then chốt quan trọng cho địa vị của mình, bồi dưỡng được không ít thương nhân phú khả địch quốc, cũng nhờ những thương nhân này, nó mới có thể giữ vững vị trí một trong bốn phần thiên hạ.
Thế nhưng, cục diện ấy có khuynh hướng sắp bị phá vỡ, nguyên nhân là nhiều năm nay Thiên Kình vương triều liên tục bị khô hạn, thêm vào đó cung chủ mới nhậm chức dã tâm bừng bừng, không ngừng gia tăng binh mã xâm phạm biên cảnh.
Phi Phượng vương triều cũng lục tục gia tăng phòng ngự ở những toà thành lân cận ở biên giới phía Bắc, trong đó lấy “Biên thành” chạy thẳng đến vương đô là nơi trọng yếu nhất.
Trải qua mấy năm giao chiến, tình thế giữa hai quốc gia càng thêm căng thẳng, tiếng trống chính thức giao chiến hình như cũng bắt đầu vang lên...
Ngày đó, sau khi kết thúc thao luyện, người được gọi là Tử Long tướng quân Thịnh Hạo Nhiên theo lệ thường trước tiên lên tường thành tuần tra một lần, mới tính toán trở về Tướng quân phủ nghỉ ngơi, mà huynh đệ song sinh Liễu gia vẫn đi theo sau lưng hắn cũng bởi vì công việc hàng ngày đã kết thúc, liền bắt đầu tán gẫu.
"Trong hai tháng này biên thành rất náo nhiệt, lại nói kể từ khi chúng ta đi theo Tướng quân đóng quân tại thành này tới nay, hình như còn chưa xem qua cảnh tượng nào náo nhiệt như thế!" Trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc khó tin, Liễu Nghĩa chậc chậc nói.
Liễu Chính liếc huynh đệ nhà mình một cái, liếc mắt liền nhìn ra ý đồ của hắn khi đề cập đến đề tài này, "Gần đây biên quan có chút yên ổn, nhưng không có nghĩa là đệ có thể tùy tiện đến tửu lâu để uống rượu." Là ám chỉ cũng là nhắc nhở.
Dù sao bọn họ thân mang trọng trách, luôn không có khả năng đi theo dân chúng, hay nhóm tiểu binh mù quáng ồn ào.
"Hắc, đại ca, đệ đương nhiên biết chúng ta mang nhiệm vụ trong người, không thể quá mức phóng đãng. Nhưng nói thật, chắc huynh cũng rất muốn biết Tình cô nương được truyền tụng giống như hồ tiên kia rốt cuộc có bộ dáng như thế nào đi?" Liễu Nghĩa cười trộm, "Đừng nói với đệ hai ngày trước huynh đến Cầm Sắt tửu lâu ngồi hai canh giờ chỉ là muốn uống một chén nước, mà không phải muốn nhìn một chút Tình cô nương nghe nói so với hoa khôi còn đẹp hơn kia."
Nam nhân mà! Thực sắc tính dã. Hắn cũng hiểu được.
Liễu Chính nghẹn giọng, mặt đen hiện lên một mảng hồng nhạt, xấu hổ nhìn Thịnh Hạo Nhiên đang quay đầu lại đây."Tướng quân, ta... Ta là bị nhóm binh lính cấp dưới thuyết phục đi... Ta..."
Đôi mắt Thịnh Hạo Nhiên nhàn nhạt quét qua hai người thuộc hạ đi theo hắn lâu nhất, biểu tình không nóng không giận, "Mọi người vùi ở bên trong thành này vốn không có nơi náo nhiệt để đi, thỉnh thoảng đến tửu lâu ngồi một chút cũng không sao, nhưng đừng đắm chìm trong nữ sắc mà quên quốc gia đại sự là được."
"Tướng quân đúng là người thông tình đạt lý." Liễu Nghĩa cười hì hì, một cánh tay tùy tiện khoác lên vai huynh trưởng, "Hắc hắc, đại ca, huynh cũng đừng thanh minh nữa! Tướng quân cũng là nam nhân, ít nhiều có thể hiểu được tâm tình của chúng ta."
"Đệ -" Liễu Chính bất đắc dĩ mà chống đỡ.
Thịnh Hạo Nhiên mặc kệ hai huynh đệ bọn hắn đang tranh cãi, cước bộ thong thả bắt đầu tuần tra tường thành, đáy mắt thâm trầm tĩnh lặng lại có nụ cười thản nhiên.
Thân là một tướng quân, nhất là trấn thủ tại cứ điểm quân sự trọng yếu này, hắn sớm đã quen bày ra vẻ mặt uy nghiêm làm cho người ta không dám càn rỡ trước mặt thủ hạ. Mà dân chúng tầm thường nhìn thấy hắn, không thể nói là sợ hãi, nhưng cũng không cách nào gần gũi. Dần dần cũng chỉ có huynh đệ Liễu gia đã đi theo hắn từ lâu, tình như tay chân, mới dám ở trước mặt hắn cười đùa.
"Chỉ là, Tướng quân, huynh tranh thủ ngày nào đó rảnh rỗi, có thể đến Cầm Sắt lâu xem Tinh cô nương kia một chút, chậc chậc. Trước không nói tới gương mặt phù dung làm điên đảo chúng sinh, còn có dáng người linh lung, một đôi mắt giống như câu hồn người, ngay cả giọng nói cũng vừa mềm mại lại vừa quyến rũ, làm cho người ta nghe xong xương cốt cũng mềm nhũn. Càng không cần phải nói rượu kia vừa mạnh mẽ vừa khốc liệt, tuyệt đối là rượu mà một nam nhân nên uống." Liễu Nghĩa khoe khoang đến văng nước miếng.
"Ồ? Có thể được đệ khen ngợi như thế, xem ra rượu kia cũng có chỗ hơn người, rảnh rỗi nhất định phải uống mấy bình." Thịnh Hạo Nhiên cười hào phóng, ngay sau đó lời nói xoay chuyển."Nhưng người hành quân không thể uống quá nhiều rượu để tránh sai lầm quân tình, hiểu chưa?"
Mặc dù ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng từng chữ lại mạnh mẽ vang dội, hơn nữa chỉ nói tới rượu, cũng không nói đến Tinh cô nương kia, làm nổi bật chí khí nam nhi rộng lớn.
"Tướng quân răn dạy phải." Liễu Nghĩa trong lòng kêu khổ, ngoài miệng lại không thể không ngoan ngoãn đồng ý.
Ai, ở trước mặt Tướng quân thật không nên nói đến chủ đề như thế!
Đều do hắn vội vàng muốn cùng đại ca và Tướng quân chia sẻ chuyện náo nhiệt gần đây ở trong thành, lại quên Tướng quân tuyệt đối là một chính nhân quân tử, từ đầu đến chân đều mang tính chất quân nhân. Đừng nói là thanh lâu, bình thường ngay cả tửu phường cũng chưa từng đi qua, chỉ sợ uống rượu sẽ hỏng việc.
Thịnh Hạo Nhiên điều chỉnh lại vẻ mặt, biết mình vừa mới dạy dỗ hơi nặng lời, hơi buông lỏng ngữ điệu bổ sung thêm, "Tóm lại, thỉnh thoảng thì tạm được, nhưng ngàn vạn lần không được đắm chìm vào tửu sắc, quên mất trách nhiệm trên người của chúng ta."
Nói cách khác, vẫn còn đi được! Liễu Chính Liễu Nghĩa trao đổi ánh mắt, vô cùng hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của hắn.
Trên đường phố nhỏ luôn luôn yên tĩnh, đột nhiên ồn ào huyên náo hẳn lên, người người tranh nhau nhìn đỉnh nhuyễn kiệu dừng ở giữa ngã tư đường, hành vi kiêu ngạo làm cho người ta tấm tắc ngạc nhiên nhưng không ai dám nói nửa câu.
Bốn phía nhuyễn kiệu được che kín bằng hồng sa mềm mại, khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy bên trong kiệu có một bóng dáng nữ tử mơ hồ, không cách nào thấy được diện mạo chân thực.
Nhưng không ai hoài nghi thân phận của nữ tử kia, dù sao có can đảm sử dụng hồng sa tươi đẹp này xuất môn, không sợ tục khí lại có thể toát ra vẻ quyến rũ, cũng chỉ có Tinh cô nương tiếng tăm lừng lẫy.
Tin tức Tinh cô nương xuất hiện tại chợ giống như gió nhanh chóng truyền ra ngoài, nhất thời đầu đường cuối phố tràn vào rất nhiều dân chúng xem náo nhiệt.
Dáng người Tần chưởng quỹ phúc hậu, lần đầu nhìn thấy trận thế lớn như vậy không nhịn được mà giật mình, cách hồng sa nói với người ở bên trong, "Tinh cô nương, bên ngoài nhiều người sẽ dọa phải cô nương! Người cần thứ gì thì sai hạ nhân đi mua là được, cần gì đích thân xuất môn chứ!"
Giọng điệu hắn mang theo cung kính, thậm chí giống như ngoại nhân cũng khách khí gọi nàng một tiếng Tinh cô nương.
Thứ nhất, là vì hắn cũng không biết tên đầy đủ của nàng là gì, chỉ biết có một chữ Tinh. Thứ hai, nàng là bồ tát cứu nạn Cầm Sắt tửu lâu, không những sẵn lòng xuất bạc để tu sửa tửu lâu sắp phá sản của hắn, mà còn cho mấy phương thuốc khiến rượu sư ủ ra hai khoản tuyệt thế rượu ngon. Rượu kia hương vị đậm đà, làm cho lợi nhuận của tửu lâu tăng lên gấp mấy lần chỉ trong vòng mấy ngày. Càng không cần phải nói sau đó nàng lại còn đích thân ra tay chiêu dụ khách. Mới chỉ lộ diện qua một lần như vậy, mà nam nhân tranh nhau nhìn nàng đã khiến cho hắn phải thay đổi khóa cửa rất nhiều lần rồi.
Ai, ngày hôm nay nếu không phải nàng kiên trì muốn ra ngoài dạo chơi, hắn cũng không muốn để cho vị Bồ Tát sống kiêm thần tài này xuất đầu lộ diện!
"Tần chưởng quỹ, cũng đã xuất môn rồi, đừng lải nhải nữa!"
Mộ Tinh Đan vén hồng sa lên nhô đầu ra, một đôi mắt quyến rũ khẽ quét qua hắn, khóe môi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu, nhưng cảnh cáo trên mặt không cần nói cũng biết.
Làm cho tửu lâu xuất hiện, vì nhìn trúng không khí trầm lặng của nơi này nên muốn tạo ra chút vui thích, cũng không phải là muốn một lão đầu tới quản nàng.
Huống hồ trong thời gian này vì vội vàng thu xếp trên dưới tửu lâu, làm cho nàng mau buồn hỏng rồi, làm sao còn có thể an phận đợi tại trong lầu kia không ra khỏi cửa!
Tần chưởng quỹ vừa bị ánh mắt nàng liếc qua, vội vàng cúi đầu, co rụt người lại lùi về một bên, "Vâng vâng."
Không để ý đến hắn nhiều, Mộ Tinh Đan vịn tay một tỳ nữ đi xuống nhuyễn kiệu, dung nhan không tì vết hiện ra ở trước mặt mọi người, nhất thời tiếng hút không khí nổi lên bốn phía.
"Trời ạ! Đây không phải là thiên tiên hạ phàm sao?"
"Chẳng lẽ là tiên nhân hạ phàm, diện mạo như vậy là từ đâu tới."
"Khó trách những đại gia kia người người chen lấn chạy đến Cầm Sắt tửu lâu mua rượu, chính là hi vọng có thể nhân tiện liếc mắt nhìn Tinh cô nương một cái cũng tốt!"
Nhìn dân chúng đang nghểnh cổ vây xem, Mộ Tinh Đan chậm rãi nở nụ cười hài lòng. A! Nhìn tình hình biển người trước mắt này, xem ra nàng thật sự đã thay nội thành này tạo ra được một chút sức sống.
Tác phong táo bạo, cộng thêm rượu trắng thuần khiết, còn có các loại rượu trái cây. Quả nhiên làm cho danh tiếng của nàng vang xa.
Chỉ là, thành quả mà nàng hài lòng nhất cũng không phải là mấy loại rượu này, mà là tên của tửu lâu này.
Cầm sắt, tình sắc, thủ âm rất gần, coi như là việc xấu nho nhỏ nàng muốn làm!
Nàng đi về phía trước mấy bước, đám người vây xem cũng tự động tự phát lùi về phía sau theo bước chân nàng. Nhất thời, trên đường cái ngoại trừ con đường phía trước nàng đang đứng thì bên ngoài tất cả đều chen lấn đến nước chảy không lọt.
Nàng giống như lần đầu tiên ra đường, đối với bất cứ thứ gì đều ôm hứng thú thật lớn, đông sờ tây xem một chút.
Cô nương nàng chơi được vui vẻ, Tần chưởng quỹ đi theo phía sau nàng thì lại kinh hồn táng đảm, chỉ sợ gặp phải phiền phức lớn.
Một đống ánh mắt nam nhân xung quanh như lang như hổ, làm cho người ta không thể không đề phòng!
Ai ngờ, Tinh cô nương này to gan lớn mật, rêu rao ra cửa liền thôi, lại còn không mang theo bất kỳ hộ vệ nào. Chẳng may xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ muốn lão đầu hắn cầm bàn tính xông lên phía trước hay sao?
Thật sự là tốt không linh, xấu lại linh. Vừa mới nghĩ như vậy, phía trước liền xuất hiện mấy tên nam nhân với ý đồ xấu ngăn trở đường đi. Tần chưởng quỹ vừa thấy lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.