Chương 21: Chương 9.1
Mã Kỳ Đóa
29/05/2015
Hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, Mộ Tinh Đan liền một mình một ngựa đi đến vách đá trên ngọn núi. Lưu Tinh muốn đuổi theo phía sau, thì một cánh tay nhỏ bé kéo vạt áo của nàng lại, khiến nàng không thể không dừng bước.
"Là ngươi? Hiện tại ta không có thời gian đùa với ngươi, ta muốn đuổi theo chủ tử!" Lưu Tinh chỉ cho rằng hắn là hài tử bị bỏ rơi được chủ tử nhặt được, cũng không biết một thân phận khác của hắn.
Đôi mắt trong suốt của La Oanh nhìn nàng, nói bằng giọng điệu trầm ổn, "Ta biết nàng đi đâu, nhưng hiện tại ngươi cần phải mang ta đến nơi ở của Thịnh tướng quân trước đã."
"Sao ngươi biết Thịnh tướng quân đến đây?" Lưu Tinh nghi ngờ nhìn hắn.
Hài tử mới bây lớn, như thế nào lời nói ra tới so với nàng còn lão khí hoành thu hơn? Thật là quỷ dị.
"Làm sao ta biết không quan trọng, quan trọng là, nếu ngươi không muốn Tinh tỷ tỷ vĩnh viễn biến mất như vậy, ta khuyên ngươi nhanh mang ta đi tìm Thịnh tướng quân thì hơn."
"Cái gì?" Lưu Tinh vừa nghe, vội vàng ôm ngang người hắn lên, vọt đến khách điếm ở cửa trấn.
"Ai! Cũng không cần đi nhanh như vậy!" La Oanh đầu váng mắt hoa kêu thảm.
Kéo làn váy vướng víu, Mộ Tinh Đan đồng thời sử dụng cả hai chân để leo lên vách đá, nhìn vị trí của mặt trời. Từ sáng sớm đến giờ, nàng cũng bò gần một buổi sáng.
Quay đầu lại nhìn con đường lúc đến, chuyến này không thể nói là không gian nan vất vả. Đầu tiên là chưa tới giữa sườn núi, ngay cả đường để đi cũng ko có, đổi lại phải dùng cả hai chân hai tay, lợi dụng một chút công phu leo núi, nàng mới có thể leo lên.
Hô! Nếu không phải nàng có huấn luyện các loại võ thuật cơ bản, nơi nào tìm ra một nữ sinh mặc váy ngắn có khả năng vừa đi vừa bò cả một buổi sáng.
Dừng chân nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi đủ nàng đi tới vài bước nhìn xuống dưới. Bên dưới vách núi quả thật có một mặt hồ lớn sâu không thấy đáy, nhưng chỉ mới liếc mắt một cái, sương mù dày đặc lại che kín tầm nhìn ở bên dưới.
"La Oanh hẳn là sẽ không gạt ta, mặc dù một mình trở về trước có chút tịch mịch, bất quá ta đã chỉ cách liên lạc với bọn Sơ Bạch cho La Oanh rồi, hắn sẽ giúp ta đưa đến cho các nàng, nếu như họ cũng muốn trở về giống như ta, có thể đến nơi này chơi trò ‘nhảy bungee’. Chỉ có điều khả năng rất nhỏ, nhất là Sơ Bạch, trong bụng của nàng đã có cốt nhục của Viêm bảo chủ rồi."
(Nhảy Bungee: Một trò chơi mạo hiểm, bạn sẽ được buộc một sợi dây thật chặt quanh người, và quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước) từ một nơi cố định trên cao, và đến khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc khoảng một vài cm, bạn sẽ được kéo lên.)
"Sớm biết vậy nên bắt chước Sơ Bạch, nếu như có thể mang thai hài tử của hắn trở lại thế giới cũ, như thế hình như cũng không sai, nếu không chuyến đi này không phải là thua thiệt lớn hay sao? Chẳng những bạn thân đều mỗi người đi một ngả, còn đánh mất trái tim."
Mộ Tinh Đan thở dài, nhìn lại cảnh tượng sương mù lượn lờ phía dưới, hít một hơi thật sâu.
"Được rồi! Một, hai, ba, chuẩn bị nhảy --" hai chân nàng bước về phía trước một bước, chuẩn bị hưởng thụ khoái cảm nhảy bungee.
"Nàng đừng mơ tưởng, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ không bao giờ thả nàng rời đi!" Thịnh Hạo Nhiên thở hổn hển, ở giây cuối cùng chụp được thân thể đang rơi xuống của nàng, kéo nàng ôm trở về trong ngực.
Trong chớp nhoáng này, tất cả thương tiếc và đau lòng đối với nàng, toàn bộ hóa thành sợ hãi và phẫn nộ.
Tiểu nữ nhân chết tiệt! Muốn hù chết hắn mới vừa lòng sao?
"Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?" Mộ Tinh Đan có chút lắp bắp nhìn hắn.
"Tại sao ta lại ở đây?" Thịnh Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi nói, "Nàng cứ nói đi? Nếu như không phải có một nữ nhân ngu ngốc có can đảm đi nhảy vực, ta cần thiết phải tới đây một chuyến sao?"
Nếu như không phải Lưu Tinh mang theo nam hài gọi là La Oanh kia tìm được khách điếm, một năm một mười nói rõ đầu đuôi sự tình cho hắn biết, hắn thật sự sẽ mất nàng. Mặc dù đối với cái thế giới cũ mà La Oanh nói vẫn không hiểu rõ ràng lắm, nhưng mặc kệ đó là nơi nào, hắn đều không cho phép nàng rời đi hắn, càng không cần nói đến là bằng phương thức ngu xuẩn như thế này!
Tựa vào bên gáy nàng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lồng ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt nhắc nhở hắn, bởi vì vừa rồi hắn bỏ rơi mọi người dưới sơn đạo để vượt lên trước, cùng với dùng khinh công nhảy lên vách đá, cộng thêm đại động tác nhặt về nàng, khiến vết thương của hắn rách ra càng nghiêm trọng. (Ta cam đoan là nhặt 100%, không phải kéo hay ôm gì gì đó. Đan tỷ của ta giống rác quá huhuhu...)
"Ta... Ta chỉ là... Không muốn làm cho ngươi khó xử." Nàng cúi đầu, nói thật nhỏ.
"Khó xử?" Hắn xoay mặt của nàng lại, để nàng đối mặt với hắn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi rống giận, "Cho nên nàng muốn dùng phương pháp này, vĩnh viễn rời khỏi ta? Nàng có từng nghĩ đến tâm tình của ta không?"
"Đương nhiên là ta có nghĩ tới!" Uất ức rống trở về.
"Nghĩ tới?" Hắn không tin nhìn nàng, đáy mắt có chỉ trích, "Nếu như nàng từng nghĩ tới, nàng sẽ không làm như vậy, nàng sẽ không biết lúc ta nghĩ đến nàng đã bỏ ta mà đi, ta đã đau đến không muốn sống như thế nào."
Mộ Tinh Đan mếu máo, "Cũng không phải chỉ mình ngươi sẽ đau đến không muốn sống, ta cũng như vậy mà!"
Nàng cũng trải qua một phen giãy giụa mới quyết định làm như vậy, hắn cho rằng nàng không có đầu óc thật sao?
"Nhưng mà... Ta sẽ tháo gỡ giúp ngươi." Nàng yên lặng nhìn hắn, "Ngươi sẽ không làm trái ý nương ngươi, mà ta vĩnh viễn cũng không phải là con dâu tốt trong cảm nhận của nương ngươi, cho dù ta lưu lại, ngươi bị kẹt giữa ta và nương ngươi, ngươi cũng sẽ không vui vẻ, cho nên ta...".
Còn chưa nói xong, chú ý tới sương mù bắt đầu tiêu tán, nàng sốt ruột muốn đẩy ra đôi tay hắn đang ôm nàng, "Bị ngươi trì hoãn như vậy, sương mù cũng nhanh tán đi, mau buông ta ra, thừa dịp còn sương mù ta phải nhảy xuống."
Hắn buộc chặt cánh tay, không để cho nàng dễ dàng trốn thoát, mắt lạnh nhìn nàng, "Trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không để cho nàng nhảy xuống ngay trước mặt ta."
"Ngươi cái tên này sao nói như thế nào cũng không chịu hiểu chứ! Thật sự là lão bảo thủ, lão ngoan cố --"
"Bình tĩnh một chút nghe ta nói." Hắn mềm giọng nói, nhẹ dỗ dành nàng, quả nhiên đổi lại nàng ngoan ngoãn vùi trong ngực hắn, "Nàng cho rằng nàng rời đi đối với chúng ta mới là đúng đắn, nhưng sao nàng không chịu nghe ý nghĩ của ta một chút. Ta biết nàng không phải là con dâu lý tưởng trong lòng nương ta, nhưng nàng có ưu điểm của nàng. Chúng ta có thể cùng nhau thuyết phục nương ta tiếp nhận nàng, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm. Một ngày nào đó nương ta cũng sẽ tiếp nhận nàng, nàng không thể chưa từng nỗ lực mà đã buông tha như vậy."
Mộ Tinh Đan lắc lắc đầu, "Vậy Hứa Như Yên thì sao? Nàng là con dâu mà nương ngươi chọn lựa, ta nhìn ra được nàng đối với ngươi mối tình thắm thiết. Hạo Nhiên, ngươi nên biết, ta không có khả năng đáp ứng chia sẻ ngươi cùng nữ nhân khác, ta không làm được."
"Đan nhi, chuyện này dù nàng đồng ý ta cũng không bằng lòng, bởi vì điều này không chỉ đối với nàng không công bằng, đối với Như Yên cũng thế. Khi mà trong lòng ta chỉ chứa được một mình nàng, ta còn cưới Như Yên, đây không phải là đang hại nàng ấy sao? Không sai, nàng ấy đã từng chủ động bày tỏ nguyện ý cùng nàng cộng thị nhất phu, nhưng bị ta cự tuyệt. Ta nói với nàng ấy, nàng là thê tử duy nhất ta muốn lấy, đã như vậy, ta cũng sẽ không đặt tâm tư trên người của những nữ nhân khác."
Mộ Tinh Đan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, "Thật sao? Ngươi thật sự nói với nàng như vậy?"
"Ừ!"
"Ta quá ngoài ý muốn, ta vẫn cho rằng chúng ta là người không cùng một thế giới, đối với độ trung thành của tình yêu, là rất khó đạt thành nhận thức chung, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta kiên trì muốn rời đi. Bởi vì ta từ từ có thể lý giải yêu cầu của nam nhân ở thế giới này từ đầu tới cuối, thật ra thì cũng không dễ dàng, cho nên ta mới không dám cưỡng cầu, lựa chọn rời đi."
"Như vậy sau khi đã hiểu rõ tâm ý của ta, vì ta lưu lại được không?"
Thịnh Hạo Nhiên vừa nói xong những lời này, cảm giác choáng váng mãnh liệt đánh tới, bước chân hắn bắt đầu bất ổn, đầu càng ngày càng mê man.
"Hạo Nhiên? Hạo Nhiên? Ngươi làm sao vậy?" Phát giác hắn có điểm không thích hợp, trực giác của nàng nhìn về phía ngực hắn, quả nhiên, ở nơi đó đã nhiễm một mảng máu đỏ.
Nàng không nhịn được kinh hoảng hô to, "Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hai chiếc xe ngựa hướng tới biên thành, phía trước còn có hai con tuấn mã mở đường.
Trong một chiếc xe ngựa có vẻ rộng rãi hơn, Thịnh Hạo Nhiên bị đại phu cưỡng chế nghỉ ngơi đang nằm y hệt như đại lão gia, bên cạnh hồng y Mộ Tinh Đan thì đang mỉm cười bóc vỏ trái cây đút vào trong miệng hắn.
Chẳng qua hình ảnh nhàn hạ này nhìn lại có điểm không hài hòa, bởi vì trên đùi Mộ Tinh Đan đặt một quyển 《Nữ Luận Ngữ 》, mà nàng chính là đang không ngừng ngâm nga.
Phàm là nữ tử, luyện thành thói quen. Canh năm gà gáy, mặc lên xiêm áo. Rửa mặt đã xong, tùy ý trang điểm. Lấy củi đốt lửa, sớm xuống trù phòng. Đem nồi tẩy rửa, nấu nước đun canh. Theo nhà tân kiệm, chưng nấu thực thường. An bài rau dưa, sao đậu giã gừng. Tùy thời vật liệu, ngọt đạm hương thơm. Chỉnh tề chén dĩa, trải bày phân chia. Ba bữa no nê, sớm tối tương xứng. Chớ học lười phụ, không biết suy nghĩ. Ngày cao ba trượng, còn chưa rời giường. Đứng lên bày yến, cũng dần hoảng sợ. Chưa từng rửa mặt, xông ra trù phòng."
"Không cần vội vàng thuộc lòng." Thịnh Hạo Nhiên buồn cười nhìn nàng giống như người muốn lên kinh dự thi nỗ lực học bài.
"Không được, đừng làm rộn ta, ít nhất ta phải thuộc một vài đoạn mới được, như vậy mới có thể khiến nương ngươi lưu lại ấn tượng tốt." Mộ Tinh Đan không để ý đến hắn, tiếp tục nghiệp lớn học thuộc lòng.
Không có biện pháp, khuôn mặt yêu mị của nàng vốn đã bị điểm kém rồi, lúc trước còn tùy tiện sẵng giọng với mẫu thân hắn, hiện tại nếu là vừa lâm trận mới mài gươm còn lười, đời này muốn lấy được sự công nhận của Thịnh mẫu sợ là không có hi vọng. (lâm trận mới mài gươm: giống như câu nước đến chân mới nhảy của Việt Nam)
Thịnh Hạo Nhiên bật cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn đang chuyên tâm, lắc đầu một cái, "Học thuộc một quyển 《 Nữ Luận Ngữ 》, còn có một đống sách《 Nữ giới 》, 《 Nữ phạm đề lục 》, 《 Nội huấn 》! Trong khoảng thời gian ngắn làm sao học xong được chứ! Huống chi, nữ tử hiền đức cũng không phải học thuộc sách là được, nói thì dễ làm mới khó! Liền lấy những lời nàng vừa đọc thuộc lòng mà nói, canh năm rời giường nàng làm được sao? Còn phải là đã rửa mặt xong, sau đó tiến vào trù phòng chuẩn bị bữa sáng, cái này càng thêm khó khăn."
Vừa nghe hắn nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tinh Đan đều xụ xuống.
Không sai, đối với loại người có thói quen ngủ thẳng đến mặt trời lên cao như nàng, chỉ canh năm gà gáy muốn bò dậy thôi cũng đã rất không dễ dàng, chớ nói chi là còn đi vào trù phòng làm bữa sáng?
"Vậy... Quà tặng đâu?" Nàng đột nhiên nghĩ đến, sau đó từ trong bọc quần áo lấy ra châu báu đồ trang sức vẫn mang theo bên người, trải lên trên nhuyễn điếm bên trong xe ngựa.
"Những thứ này hẳn là được rồi chứ! Chất lượng vàng cũng không tệ, màu sắc của bảo thạch cũng rất xinh đẹp." Nàng lẩm bẩm, bắt đầu xem kỹ những lễ vật có thể tặng.
Thịnh Hạo Nhiên tiện tay cầm lên một cái lắc tay kim hoa khảm hồng ngọc, sắc mặt không tốt mà hỏi: "Những thứ này là từ đâu ra?"
Coi như nàng mở mang tửu lâu có chút lợi nhuận, nhưng cũng không thể mua được những thứ đồ trang sức này.
Cho nên, chỉ còn lại một khả năng, chính là lễ vật người khác tặng.
"Là ngươi? Hiện tại ta không có thời gian đùa với ngươi, ta muốn đuổi theo chủ tử!" Lưu Tinh chỉ cho rằng hắn là hài tử bị bỏ rơi được chủ tử nhặt được, cũng không biết một thân phận khác của hắn.
Đôi mắt trong suốt của La Oanh nhìn nàng, nói bằng giọng điệu trầm ổn, "Ta biết nàng đi đâu, nhưng hiện tại ngươi cần phải mang ta đến nơi ở của Thịnh tướng quân trước đã."
"Sao ngươi biết Thịnh tướng quân đến đây?" Lưu Tinh nghi ngờ nhìn hắn.
Hài tử mới bây lớn, như thế nào lời nói ra tới so với nàng còn lão khí hoành thu hơn? Thật là quỷ dị.
"Làm sao ta biết không quan trọng, quan trọng là, nếu ngươi không muốn Tinh tỷ tỷ vĩnh viễn biến mất như vậy, ta khuyên ngươi nhanh mang ta đi tìm Thịnh tướng quân thì hơn."
"Cái gì?" Lưu Tinh vừa nghe, vội vàng ôm ngang người hắn lên, vọt đến khách điếm ở cửa trấn.
"Ai! Cũng không cần đi nhanh như vậy!" La Oanh đầu váng mắt hoa kêu thảm.
Kéo làn váy vướng víu, Mộ Tinh Đan đồng thời sử dụng cả hai chân để leo lên vách đá, nhìn vị trí của mặt trời. Từ sáng sớm đến giờ, nàng cũng bò gần một buổi sáng.
Quay đầu lại nhìn con đường lúc đến, chuyến này không thể nói là không gian nan vất vả. Đầu tiên là chưa tới giữa sườn núi, ngay cả đường để đi cũng ko có, đổi lại phải dùng cả hai chân hai tay, lợi dụng một chút công phu leo núi, nàng mới có thể leo lên.
Hô! Nếu không phải nàng có huấn luyện các loại võ thuật cơ bản, nơi nào tìm ra một nữ sinh mặc váy ngắn có khả năng vừa đi vừa bò cả một buổi sáng.
Dừng chân nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi đủ nàng đi tới vài bước nhìn xuống dưới. Bên dưới vách núi quả thật có một mặt hồ lớn sâu không thấy đáy, nhưng chỉ mới liếc mắt một cái, sương mù dày đặc lại che kín tầm nhìn ở bên dưới.
"La Oanh hẳn là sẽ không gạt ta, mặc dù một mình trở về trước có chút tịch mịch, bất quá ta đã chỉ cách liên lạc với bọn Sơ Bạch cho La Oanh rồi, hắn sẽ giúp ta đưa đến cho các nàng, nếu như họ cũng muốn trở về giống như ta, có thể đến nơi này chơi trò ‘nhảy bungee’. Chỉ có điều khả năng rất nhỏ, nhất là Sơ Bạch, trong bụng của nàng đã có cốt nhục của Viêm bảo chủ rồi."
(Nhảy Bungee: Một trò chơi mạo hiểm, bạn sẽ được buộc một sợi dây thật chặt quanh người, và quăng mình xuống dưới mặt đất (hoặc mặt nước) từ một nơi cố định trên cao, và đến khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc khoảng một vài cm, bạn sẽ được kéo lên.)
"Sớm biết vậy nên bắt chước Sơ Bạch, nếu như có thể mang thai hài tử của hắn trở lại thế giới cũ, như thế hình như cũng không sai, nếu không chuyến đi này không phải là thua thiệt lớn hay sao? Chẳng những bạn thân đều mỗi người đi một ngả, còn đánh mất trái tim."
Mộ Tinh Đan thở dài, nhìn lại cảnh tượng sương mù lượn lờ phía dưới, hít một hơi thật sâu.
"Được rồi! Một, hai, ba, chuẩn bị nhảy --" hai chân nàng bước về phía trước một bước, chuẩn bị hưởng thụ khoái cảm nhảy bungee.
"Nàng đừng mơ tưởng, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ không bao giờ thả nàng rời đi!" Thịnh Hạo Nhiên thở hổn hển, ở giây cuối cùng chụp được thân thể đang rơi xuống của nàng, kéo nàng ôm trở về trong ngực.
Trong chớp nhoáng này, tất cả thương tiếc và đau lòng đối với nàng, toàn bộ hóa thành sợ hãi và phẫn nộ.
Tiểu nữ nhân chết tiệt! Muốn hù chết hắn mới vừa lòng sao?
"Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?" Mộ Tinh Đan có chút lắp bắp nhìn hắn.
"Tại sao ta lại ở đây?" Thịnh Hạo Nhiên cắn răng nghiến lợi nói, "Nàng cứ nói đi? Nếu như không phải có một nữ nhân ngu ngốc có can đảm đi nhảy vực, ta cần thiết phải tới đây một chuyến sao?"
Nếu như không phải Lưu Tinh mang theo nam hài gọi là La Oanh kia tìm được khách điếm, một năm một mười nói rõ đầu đuôi sự tình cho hắn biết, hắn thật sự sẽ mất nàng. Mặc dù đối với cái thế giới cũ mà La Oanh nói vẫn không hiểu rõ ràng lắm, nhưng mặc kệ đó là nơi nào, hắn đều không cho phép nàng rời đi hắn, càng không cần nói đến là bằng phương thức ngu xuẩn như thế này!
Tựa vào bên gáy nàng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lồng ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt nhắc nhở hắn, bởi vì vừa rồi hắn bỏ rơi mọi người dưới sơn đạo để vượt lên trước, cùng với dùng khinh công nhảy lên vách đá, cộng thêm đại động tác nhặt về nàng, khiến vết thương của hắn rách ra càng nghiêm trọng. (Ta cam đoan là nhặt 100%, không phải kéo hay ôm gì gì đó. Đan tỷ của ta giống rác quá huhuhu...)
"Ta... Ta chỉ là... Không muốn làm cho ngươi khó xử." Nàng cúi đầu, nói thật nhỏ.
"Khó xử?" Hắn xoay mặt của nàng lại, để nàng đối mặt với hắn, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi rống giận, "Cho nên nàng muốn dùng phương pháp này, vĩnh viễn rời khỏi ta? Nàng có từng nghĩ đến tâm tình của ta không?"
"Đương nhiên là ta có nghĩ tới!" Uất ức rống trở về.
"Nghĩ tới?" Hắn không tin nhìn nàng, đáy mắt có chỉ trích, "Nếu như nàng từng nghĩ tới, nàng sẽ không làm như vậy, nàng sẽ không biết lúc ta nghĩ đến nàng đã bỏ ta mà đi, ta đã đau đến không muốn sống như thế nào."
Mộ Tinh Đan mếu máo, "Cũng không phải chỉ mình ngươi sẽ đau đến không muốn sống, ta cũng như vậy mà!"
Nàng cũng trải qua một phen giãy giụa mới quyết định làm như vậy, hắn cho rằng nàng không có đầu óc thật sao?
"Nhưng mà... Ta sẽ tháo gỡ giúp ngươi." Nàng yên lặng nhìn hắn, "Ngươi sẽ không làm trái ý nương ngươi, mà ta vĩnh viễn cũng không phải là con dâu tốt trong cảm nhận của nương ngươi, cho dù ta lưu lại, ngươi bị kẹt giữa ta và nương ngươi, ngươi cũng sẽ không vui vẻ, cho nên ta...".
Còn chưa nói xong, chú ý tới sương mù bắt đầu tiêu tán, nàng sốt ruột muốn đẩy ra đôi tay hắn đang ôm nàng, "Bị ngươi trì hoãn như vậy, sương mù cũng nhanh tán đi, mau buông ta ra, thừa dịp còn sương mù ta phải nhảy xuống."
Hắn buộc chặt cánh tay, không để cho nàng dễ dàng trốn thoát, mắt lạnh nhìn nàng, "Trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không để cho nàng nhảy xuống ngay trước mặt ta."
"Ngươi cái tên này sao nói như thế nào cũng không chịu hiểu chứ! Thật sự là lão bảo thủ, lão ngoan cố --"
"Bình tĩnh một chút nghe ta nói." Hắn mềm giọng nói, nhẹ dỗ dành nàng, quả nhiên đổi lại nàng ngoan ngoãn vùi trong ngực hắn, "Nàng cho rằng nàng rời đi đối với chúng ta mới là đúng đắn, nhưng sao nàng không chịu nghe ý nghĩ của ta một chút. Ta biết nàng không phải là con dâu lý tưởng trong lòng nương ta, nhưng nàng có ưu điểm của nàng. Chúng ta có thể cùng nhau thuyết phục nương ta tiếp nhận nàng, một ngày không được thì một tháng, một tháng không được thì một năm. Một ngày nào đó nương ta cũng sẽ tiếp nhận nàng, nàng không thể chưa từng nỗ lực mà đã buông tha như vậy."
Mộ Tinh Đan lắc lắc đầu, "Vậy Hứa Như Yên thì sao? Nàng là con dâu mà nương ngươi chọn lựa, ta nhìn ra được nàng đối với ngươi mối tình thắm thiết. Hạo Nhiên, ngươi nên biết, ta không có khả năng đáp ứng chia sẻ ngươi cùng nữ nhân khác, ta không làm được."
"Đan nhi, chuyện này dù nàng đồng ý ta cũng không bằng lòng, bởi vì điều này không chỉ đối với nàng không công bằng, đối với Như Yên cũng thế. Khi mà trong lòng ta chỉ chứa được một mình nàng, ta còn cưới Như Yên, đây không phải là đang hại nàng ấy sao? Không sai, nàng ấy đã từng chủ động bày tỏ nguyện ý cùng nàng cộng thị nhất phu, nhưng bị ta cự tuyệt. Ta nói với nàng ấy, nàng là thê tử duy nhất ta muốn lấy, đã như vậy, ta cũng sẽ không đặt tâm tư trên người của những nữ nhân khác."
Mộ Tinh Đan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, "Thật sao? Ngươi thật sự nói với nàng như vậy?"
"Ừ!"
"Ta quá ngoài ý muốn, ta vẫn cho rằng chúng ta là người không cùng một thế giới, đối với độ trung thành của tình yêu, là rất khó đạt thành nhận thức chung, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta kiên trì muốn rời đi. Bởi vì ta từ từ có thể lý giải yêu cầu của nam nhân ở thế giới này từ đầu tới cuối, thật ra thì cũng không dễ dàng, cho nên ta mới không dám cưỡng cầu, lựa chọn rời đi."
"Như vậy sau khi đã hiểu rõ tâm ý của ta, vì ta lưu lại được không?"
Thịnh Hạo Nhiên vừa nói xong những lời này, cảm giác choáng váng mãnh liệt đánh tới, bước chân hắn bắt đầu bất ổn, đầu càng ngày càng mê man.
"Hạo Nhiên? Hạo Nhiên? Ngươi làm sao vậy?" Phát giác hắn có điểm không thích hợp, trực giác của nàng nhìn về phía ngực hắn, quả nhiên, ở nơi đó đã nhiễm một mảng máu đỏ.
Nàng không nhịn được kinh hoảng hô to, "Người đâu mau tới đây! Người đâu mau tới đây!"
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hai chiếc xe ngựa hướng tới biên thành, phía trước còn có hai con tuấn mã mở đường.
Trong một chiếc xe ngựa có vẻ rộng rãi hơn, Thịnh Hạo Nhiên bị đại phu cưỡng chế nghỉ ngơi đang nằm y hệt như đại lão gia, bên cạnh hồng y Mộ Tinh Đan thì đang mỉm cười bóc vỏ trái cây đút vào trong miệng hắn.
Chẳng qua hình ảnh nhàn hạ này nhìn lại có điểm không hài hòa, bởi vì trên đùi Mộ Tinh Đan đặt một quyển 《Nữ Luận Ngữ 》, mà nàng chính là đang không ngừng ngâm nga.
Phàm là nữ tử, luyện thành thói quen. Canh năm gà gáy, mặc lên xiêm áo. Rửa mặt đã xong, tùy ý trang điểm. Lấy củi đốt lửa, sớm xuống trù phòng. Đem nồi tẩy rửa, nấu nước đun canh. Theo nhà tân kiệm, chưng nấu thực thường. An bài rau dưa, sao đậu giã gừng. Tùy thời vật liệu, ngọt đạm hương thơm. Chỉnh tề chén dĩa, trải bày phân chia. Ba bữa no nê, sớm tối tương xứng. Chớ học lười phụ, không biết suy nghĩ. Ngày cao ba trượng, còn chưa rời giường. Đứng lên bày yến, cũng dần hoảng sợ. Chưa từng rửa mặt, xông ra trù phòng."
"Không cần vội vàng thuộc lòng." Thịnh Hạo Nhiên buồn cười nhìn nàng giống như người muốn lên kinh dự thi nỗ lực học bài.
"Không được, đừng làm rộn ta, ít nhất ta phải thuộc một vài đoạn mới được, như vậy mới có thể khiến nương ngươi lưu lại ấn tượng tốt." Mộ Tinh Đan không để ý đến hắn, tiếp tục nghiệp lớn học thuộc lòng.
Không có biện pháp, khuôn mặt yêu mị của nàng vốn đã bị điểm kém rồi, lúc trước còn tùy tiện sẵng giọng với mẫu thân hắn, hiện tại nếu là vừa lâm trận mới mài gươm còn lười, đời này muốn lấy được sự công nhận của Thịnh mẫu sợ là không có hi vọng. (lâm trận mới mài gươm: giống như câu nước đến chân mới nhảy của Việt Nam)
Thịnh Hạo Nhiên bật cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn đang chuyên tâm, lắc đầu một cái, "Học thuộc một quyển 《 Nữ Luận Ngữ 》, còn có một đống sách《 Nữ giới 》, 《 Nữ phạm đề lục 》, 《 Nội huấn 》! Trong khoảng thời gian ngắn làm sao học xong được chứ! Huống chi, nữ tử hiền đức cũng không phải học thuộc sách là được, nói thì dễ làm mới khó! Liền lấy những lời nàng vừa đọc thuộc lòng mà nói, canh năm rời giường nàng làm được sao? Còn phải là đã rửa mặt xong, sau đó tiến vào trù phòng chuẩn bị bữa sáng, cái này càng thêm khó khăn."
Vừa nghe hắn nói như vậy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Tinh Đan đều xụ xuống.
Không sai, đối với loại người có thói quen ngủ thẳng đến mặt trời lên cao như nàng, chỉ canh năm gà gáy muốn bò dậy thôi cũng đã rất không dễ dàng, chớ nói chi là còn đi vào trù phòng làm bữa sáng?
"Vậy... Quà tặng đâu?" Nàng đột nhiên nghĩ đến, sau đó từ trong bọc quần áo lấy ra châu báu đồ trang sức vẫn mang theo bên người, trải lên trên nhuyễn điếm bên trong xe ngựa.
"Những thứ này hẳn là được rồi chứ! Chất lượng vàng cũng không tệ, màu sắc của bảo thạch cũng rất xinh đẹp." Nàng lẩm bẩm, bắt đầu xem kỹ những lễ vật có thể tặng.
Thịnh Hạo Nhiên tiện tay cầm lên một cái lắc tay kim hoa khảm hồng ngọc, sắc mặt không tốt mà hỏi: "Những thứ này là từ đâu ra?"
Coi như nàng mở mang tửu lâu có chút lợi nhuận, nhưng cũng không thể mua được những thứ đồ trang sức này.
Cho nên, chỉ còn lại một khả năng, chính là lễ vật người khác tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.