Chương 11
Nghê Đa Hỉ
27/09/2019
Edit: Viên Kẹo Nhỏ
Tống Nhiễm vừa nghe xong, ngây ngốc.
Hơi giật mình mắt nhìn thẳng Lục Mộ Trầm, một lúc lâu sau mới ngơ ngẩn hỏi anh: "Xác định... Không đi được?"
Lục Mộ Trầm gật gật đầu: "Ừ, không đi được."
Lại nói: "Chúc cậu đi chơi vui vẻ."
Tống Nhiễm bĩu môi, không vui vẻ cho lắm.
Nghĩ thầm, vì anh cô mới nộp năm mươi tệ, anh không đi, sao cô có thể đi chơi vui vẻ chứ.
Ăn cơm xong, đi ra từ căn tin.
Lục Mộ Trầm lấy hộp cơm trong tay Tống Nhiễm, Tống Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
Lục Mộ Trầm nói: "Tớ mang đi rửa, rửa xong thì cậu cầm."
Tống Nhiễm vừa nghe, vội lắc đầu: "Không có việc gì, tớ rửa rất tốt."
Nói xong, liền muốn lấy lại hộp cơm trong tay Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm không đưa, nhìn cô nói: "Cậu làm cơm, hộp tớ rửa."
Tống Nhiễm nghe vậy sửng sốt, sau đó, đôi mắt sáng lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, cười hỏi: "Giống như vợ chồng nhỏ à?"
Một người nấu cơm, một người rửa bát. Cô có thể tưởng tượng cảnh về sau sinh hoạt ở nhà. Rất hạnh phúc nha.
"..." Hiển nhiên Lục Mộ Trầm bị những lời này của Tống Nhiễm dọa sợ, quay đầu đi, ho khan một tiếng.
Trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng, sửa lại lời cô: "Chỉ là... Bạn học bình thường."
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Tống Nhiễm cứng đờ, không khỏi mở to hai mắt, mặt đầy khó có thể tin.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, ngữ điệu vô thức cao lên: "Bạn học bình thường? Cậu xác định hai chúng ta chỉ là bạn học bình thường?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Theo đuổi anh lâu như vậy, mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, mỗi buổi tối đều phải nói một tiếng ngủ ngon mới ngủ, ở trong lòng anh, thế nhưng cô chỉ là bạn học bình thường?
Trong lòng Tống Nhiễm tức giận không nhịn được hung hăng trừng mắt với Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm có chút chột dạ, dời mắt đi, mắt nhìn về nơi khác: "Ý tớ là... A!"
Nói còn chưa dứt lời, bàn chân đột nhiên đau đớn.
Cúi đầu, thấy giày nhỏ màu đen của Tống Nhiễm đạp thật mạnh lên bàn chân anh.
Lục Mộ Trầm nhíu mày, ngẩng đầu lên.
"Lục Mộ Trầm, cậu phiền chết!" Tống Nhiễm rất tức giận, hung hăng trừng mắt với Lục Mộ Trầm. Nâng chân lên, chạy đến khu dạy học.
___________________________________________________
Tống Nhiễm nổi giận đùng đùng về lớp, hình như phát tiết, lấy bút,vứt thật mạnh trên bàn, mở sách vở ra, lại có âm thanh "bang"như động đất khép lại, lại mở ra, lại khép lại... Bùm bùm, làm ra động tĩnh rất lớn.
Lưu Linh thấy thế, có bị dọa một chút, vội đè tay cô lại: "Cậu làm sao vậy? Ai làm cậu tức giận?"
Tính tình Tống Nhiễm rất tốt, lúc tức giận có rất ít. Tình huống tức giận như vậy, thật đúng là rất hiếm thấy.
Tống Nhiễm tức giận đến nỗi ngực cảm thấy khó chịu, cắn môi, cũng không hé răng.
Lưu Linh nhìn chằm chằm cô, thật cẩn thận hỏi: "Không phải cậu... Ăn cơm với Lục Mộ Trầm sao? Vậy... Cậu ấy làm cậu tức giận?"
Tống Nhiễm nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt càng khó coi.
Vậy đúng là Lục Mộ Trầm...
Lưu Linh kéo tay Tống Nhiễm, nhìn cô, thử thăm dò hỏi: "Cậu ấy làm gì cậu sao?"
Tống Nhiễm cắn cắn môi, nói: "Cậu ấy làm tổn thương tớ, phiền chết."
"Làm sao vậy? Nói với tớ đi." Lưu Linh nói.
Tống Nhiễm nghĩ một chút, nghiêng người đối diện với Lưu Linh, rốt cuộc cũng mở miệng: "Tớ vừa mới hỏi cậu ấy, hai người bọn tớ là dạng quan hệ gì, cậu đoán xem cậu ấy nói như thế nào?"
Lưu Linh mở to mắt, nghiêm túc hỏi: "Nói như thế nào?"
Tống Nhiễm tức giận, không nhịn được đập bàn: "Vậy mà cậu ấy nói, bọn tớ chỉ là bạn học bình thường?!!"
"..." Mặt Lưu Linh đầy đồng tình nhìn cô.
Tống Nhiễm tức đến nỗi sắp không xong, ngực không nhịn được phập phồng lên xuống: "Cậu nói xem, có bạn học bình thường nào nhàn rỗi đến mức ngày nào cũng đưa cơm cho cậu ấy hả? Tớ bị bệnh à?"
Lưu Linh vỗ vỗ vai cô, trấn an nói: "Chuyện này... Cậu cũng đừng quá sốt ruột, ngươi nghĩ đi, đò vật càng quý càng khó có được, huống chi là người, đúng không?"
Tống Nhiễm: "Nói thì nói như vậy, cũng không thể nói là bạn học bình thường, rất tổn thương người đấy."
Vừa dứt lời, có người từ phía sau vỗ vai cô.
Tống Nhiễm cau mày, quay đầu lại.
Trong lớp có một nam sinh đứng phía sau cô, nói: "Tống Nhiễm, có người tìm cậu."
________________________________________________
Tống Nhiễm đi từ lớp ra, thì thấy Lục Mộ Trầm đứng trên hành lang.
Tống Nhiễm vừa thấy anh, tức giận mà trừng anh một cái.
Lục Mộ Trầm nhìn côg. Có chút đau đầu, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Biết Tống Nhiễm cũng rất lâu rồi, mỗi lần thấy cô đều là một bộ dáng cười hì hì vui vẻ. Không nghĩ tới tính tình vừa nãy, giống như một trái ớt vừa nhỏ vừa cay.
Anh đi đến, cầm hai hộp cơm một xanh một hồng đưa cho cô: "Rửa sạch sẽ."
Tống Nhiễm cũng không nhìn anh, vừa cầm hộp cơm, liền xoay người đi về lớp.
Mới vừa đi một bước, cổ tay đã bị Lục Mộ Trầm giữ lại.
Tống Nhiễm dừng chân, quay đầu lại, liếc anh một cái anh: "Làm sao?"
Lục Mộ Trầm hạ mặt mũi, ôn tồn dụ dỗ: "Còn tức giận sao?"
Tống Nhiễm hừ một tiếng: "Cậu nói đi?"
Lục Mộ Trầm kéo cô đến bên cạnh.
Vóc dáng anh cao, cúi đầu giải thích với Tống Nhiễm: "Vừa nãy ý tớ nói không phải như vậy."
Ánh mắt phá lệ nghiêm túc.
Tống Nhiễm hơi hơi nâng mí mắt, "Vậy cậu có ý gì?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Tống Nhiễm thấy anh không trả lời được, ngẩng đầu, đơn giản trực tiếp hỏi: "Tớ và cậu, là quan hệ bạn học bình thường sao?"
Vừa mới nói tới bạn học bình thường, liền tức giận như vậy, Lục Mộ Trầm lúc này nào dám nói bậy? Lắc đầu: "Không phải."
Tống Nhiễm nghe vậy, ngẩn ra vài giây. Trong lòng cuối cùng thoải mái hơn một chút, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn không ít, cong cong môi, lại hỏi anh "Vậy cậu nói đi, hiện tại quan hệ giữa bọn mình là gì?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Lục Mộ Trầm vẫn không trả lời được.
Trên thực tế, chính anh cũng không biết quan hệ hiện tại với Tống Nhiễm là quan hệ gì.
Bạn bè nam nữ? Khẳng định không phải. Còn chưa tới một bước kia.
Nhưng bạn học bình thường sao? Hình như cũng không phải.
Nào có bạn bè nam nữ bình thường, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, còn mỗi ngày nhắn tin bồi dưỡng tình cảm.
Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm nửa ngày không nói, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác vô lực, "Được rồi, tớ cũng không ép cậu, cậu cứ chậm rãi mà nghĩ, nghĩ kĩ thì cho tớ biết đáp án."
Nói xong, đột nhiên tiến lên phía trước một bước, kéo gần khoảng cách với Lục Mộ Trầm. Ngẩng đầu, cơ hồ môi hôn lên cằm anh.
Cả người Lục Mộ Trầm căng thẳng, tầm mắt dừng ở đôi môi phấn nộn của Tống Nhiễm, không hiểu sao yết hầu căng lên.
Tống Nhiễm ngửa đầu, nhìn mắt Lục Mộ Trầm, từng câu từng chữ, rất nghiêm túcnói: "Nhưng cậu cũng đừng quên, tớ theo đuổi cậu, tớ làm những việc đó, cũng không muốn là bạn học bình thường của cậu, biết không?"
Biết không?
Đương nhiên biết.
Lục Mộ Trầm trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu, "ừ" một tiếng.
Tống Nhiễm lúc này mới vui vẻ trở lại, vỗ vai anh: "Cậu về lớp đi, tớ cũng về đây."
Cô nói xong rồi, muốn ngủ trưa.
"Ừ, cậu vào đi."
Tống Nhiễm cười với, lưu luyến mỗi bước đi, đi về lớp.
Thời điểm đi đến cửa, lại không nhịn được nhô đầu ra: "Buổi tối cậu có việc sao?"
Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Sao thế?"
Tống Nhiễm cười hì hì, nói: "Tớ có mấy đề toán muốn nhờ cậu dạy cho một chút."
Dạy toán?
Lục Mộ Trầm cười thầm một tiếng, sợ là tuý ông chi bất tại tửu. (ý không ở trong lời nói, có dụng ý khác.)
Nhưng mà, mặc dù biết rõ ý của cô là túy ông chi bất tửu, vẫn như cũ không có từ chối, gật đầu, "Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cậu tới lớp tìm tớ."
"Được nha!" Tống Nhiễm cao hứng kêu lên.
Lục Mộ Trầm nhìn cô,môi không khỏi cong lên, ý cười trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
"Đi vào đi." Anh nói.
Tống Nhiễm dùng sức gật đầu, cuối cùng cũng xoay người, đi vào lớp.
__________________________________________________________
Trở lại lớp học, tâm trạng Tống Nhiễm tốt lên, vui vẻ trên mặt không thu lại được.
Lưu Linh nhìn cô, không nhịn được chậc chậc hai tiếng: "Người ta nói con gái mà lâm vào tình yêu đều là bệnh tâm thần, lúc trước tớ còn không tin, hiện tại thấy cậu, a, xem như tin rồi."
Tống Nhiễm cười với cô một cái: "Cậu phiền chết, còn mắng tớ."
Lưu Linh ha ha cười: "Tớ nào dám, cậu chính là tiểu tiên nữ hạ phàm đấy."
Tống Nhiễm cười đến không ngậm được miệng, cúi đầu, cất hộp cơm vào cặp.
Vừa làm vừa nói chuyện với Lưu Linh: "Aiii, tớ thận trọng hỏi cậu một vấn đề."
"Hả? Làm sao vậy?"
Sau khi Tống Nhiễm cất hộp cơm vào cặp, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu nói xem... Tớ đi tìm lớp trưởng lấy lại năm mươi tệ kia thì sao?"
Lưu Linh sửng sốt: "Sao? Vì sao hả?"
Tống Nhiễm có chút ngượng ngùng, sờ mũi, nói: "Ừm... cuối tuần Lục Mộ Trầm đi về nhà bà nội, cậu ấy không đi, tớ cũng không muốn đi."
"Đừng mà tiểu bảo bối, khó có khi được đi ra ngoài chơi, cậu... Coi như cậu đi cùng tớ, không được sao?"
Tống Nhiễm: "..."
Lưu Linh thấy cô không nói câu nào, vội lắc lắc cánh tay cô: "Đừng nghĩ,đi đi, cậu còn chưa đi tới núi Phượng Hoàng đúng không? Coi như là cho mình một cơ hội, thả lỏng một chút."
Lưu Linh thịnh tình mời, Tống Nhiễm suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu, "Vậy... Được."
_____________________________________________________________________-
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Lưu Linh vừa dọn sách vở vừa hỏi Tống Nhiễm, "Tối nay cậu về nhà luôn, hay là đi làm thêm?"
Tống Nhiễm ngẩng đầu,vui vẻ đầy mặt "Tớ không về nhà, cũng không làm thêm."
Lưu Linh: "???"
Tống Nhiễm nhướng mày, cười rất đắc ý: "Tớ đi hẹn hò với Lục ca ca."
Lưu Linh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Hẹn hò? Đi chỗ nào? Rừng cây nhỏ?"
Tống Nhiễm cười ha ha: "Không có không có, còn chưa tới trình độ rừng cây nhỏ đâu, chỉ ở trong lớp cậu ấy mà thôi."
Lưu Linh sặc một chút: "Trong lớp thì làm sao hẹn hò?"
Tống Nhiễm dọn sách xong, từ trên ghế đứng lên,giơ quyển luyện tập toán với Lưu Linh: "Lục ca ca nhà tớ dạy thêm cho tớ."
Lưu Linh ngẩn người, ngay sau đó thì hiểu, dựng ngón tay cái với Tống Nhiễm: "Cậu lợi hại."
Tống Nhiễm cười hì hì, ôm sách, vui vẻ đi ra lớp.
_______________________________________________
Lúc Tống Nhiễm đến lớp bốn, trong lớp học sinh đã đi gần hết.
Cộng thêm Lục Mộ Trầm,còn rải rác bảy tám người trong lớp.
Tống Nhiễm đứng trước cửa, cái đầu thăm dò, giơ tay gõ cửa.
Lục Mộ Trầm nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên.
Tống Nhiễm cười với anh: "Tớ vào được không?"
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Vào đi."
Tống Nhiễm vui vẻ đi vào.
Đi đến trước mặt Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm chỉ chỗ phía trước anh: "Cậu ngồi ở đây đi."
Chỗ ngồi trước sau, tiện giảng đề.
Tống Nhiễm liếc mắt chỗ kia một cái, lập tức lắc đầu: "Tớ không muốn."
Lục Mộ Trầm: "..."
"Tớ ngồi bên cạnh cậu nha." Tống Nhiễm nói, da mặt dày, đặt mông ngồi xuống chỗ bên cạnh Lục Mộ Trầm.
Vừa ngồi xuống, cố ý kéo ghế đến gần Lục Mộ Trầm một chút, cười hì hì đến gần anh.
Hai người thật sự gần.
Trên người Tống Nhiễm có một cỗ hương thơm thanh thanh đạm đạm, xông vào mũi.
Hô hấp Lục Mộ Trầm căng thẳng, cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau.
Tống Nhiễm thấy anh trốn, lại cố ý xích lại gần anh, khoảng cách giữa hai người lại lần nữa kéo gần.
Mùa hè đều mặc áo tay ngắn, da thịt ở cánh tay nóng bỏng dán lại.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm cố ý, ấn đường nhíu lại, ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu nhìn cô: "Tống Nhiễm."
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội cười: "hả? Làm sao vậy?"
Lục Mộ Trầm: "Cậu ngồi xa một chút."
Tống Nhiễm nhìn anh, khóe miện cười càng tươi, không chỉ có không có ngồi xa, ngược lại xích vào càng gần. hai tay trùng lặp, chống trên bàn, cười khanh khách nhìn vào mắt Lục Mộ Trầm: "Tớ không, tớ phải lại gần cậu."
Lục Mộ Trầm: "..."
____________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục ca: Ngồi xa một chút, nóng.
Nhiễm muội cười hì hì: Cậu nóng, nóng đến dục ~ hỏa đốt người muốn ngừng mà không được thì càng tốt.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~~ cái kia, Nhiễm muội của chúng ta cũng là tiểu tính tình ~~~
_____________________________________________
Kẹo thấy bài này hay nên đăng lên đây. Mọi người nhớ bình chọn cho truyện nhé!!!!!!!!!!!!
Link phim của video trên đây: youtube.com/watch?v=0DpcEttUSHY&t=2s
Tống Nhiễm vừa nghe xong, ngây ngốc.
Hơi giật mình mắt nhìn thẳng Lục Mộ Trầm, một lúc lâu sau mới ngơ ngẩn hỏi anh: "Xác định... Không đi được?"
Lục Mộ Trầm gật gật đầu: "Ừ, không đi được."
Lại nói: "Chúc cậu đi chơi vui vẻ."
Tống Nhiễm bĩu môi, không vui vẻ cho lắm.
Nghĩ thầm, vì anh cô mới nộp năm mươi tệ, anh không đi, sao cô có thể đi chơi vui vẻ chứ.
Ăn cơm xong, đi ra từ căn tin.
Lục Mộ Trầm lấy hộp cơm trong tay Tống Nhiễm, Tống Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
Lục Mộ Trầm nói: "Tớ mang đi rửa, rửa xong thì cậu cầm."
Tống Nhiễm vừa nghe, vội lắc đầu: "Không có việc gì, tớ rửa rất tốt."
Nói xong, liền muốn lấy lại hộp cơm trong tay Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm không đưa, nhìn cô nói: "Cậu làm cơm, hộp tớ rửa."
Tống Nhiễm nghe vậy sửng sốt, sau đó, đôi mắt sáng lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, cười hỏi: "Giống như vợ chồng nhỏ à?"
Một người nấu cơm, một người rửa bát. Cô có thể tưởng tượng cảnh về sau sinh hoạt ở nhà. Rất hạnh phúc nha.
"..." Hiển nhiên Lục Mộ Trầm bị những lời này của Tống Nhiễm dọa sợ, quay đầu đi, ho khan một tiếng.
Trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng lên tiếng, sửa lại lời cô: "Chỉ là... Bạn học bình thường."
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Tống Nhiễm cứng đờ, không khỏi mở to hai mắt, mặt đầy khó có thể tin.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, ngữ điệu vô thức cao lên: "Bạn học bình thường? Cậu xác định hai chúng ta chỉ là bạn học bình thường?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Theo đuổi anh lâu như vậy, mỗi ngày ăn cơm cùng nhau, mỗi buổi tối đều phải nói một tiếng ngủ ngon mới ngủ, ở trong lòng anh, thế nhưng cô chỉ là bạn học bình thường?
Trong lòng Tống Nhiễm tức giận không nhịn được hung hăng trừng mắt với Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm có chút chột dạ, dời mắt đi, mắt nhìn về nơi khác: "Ý tớ là... A!"
Nói còn chưa dứt lời, bàn chân đột nhiên đau đớn.
Cúi đầu, thấy giày nhỏ màu đen của Tống Nhiễm đạp thật mạnh lên bàn chân anh.
Lục Mộ Trầm nhíu mày, ngẩng đầu lên.
"Lục Mộ Trầm, cậu phiền chết!" Tống Nhiễm rất tức giận, hung hăng trừng mắt với Lục Mộ Trầm. Nâng chân lên, chạy đến khu dạy học.
___________________________________________________
Tống Nhiễm nổi giận đùng đùng về lớp, hình như phát tiết, lấy bút,vứt thật mạnh trên bàn, mở sách vở ra, lại có âm thanh "bang"như động đất khép lại, lại mở ra, lại khép lại... Bùm bùm, làm ra động tĩnh rất lớn.
Lưu Linh thấy thế, có bị dọa một chút, vội đè tay cô lại: "Cậu làm sao vậy? Ai làm cậu tức giận?"
Tính tình Tống Nhiễm rất tốt, lúc tức giận có rất ít. Tình huống tức giận như vậy, thật đúng là rất hiếm thấy.
Tống Nhiễm tức giận đến nỗi ngực cảm thấy khó chịu, cắn môi, cũng không hé răng.
Lưu Linh nhìn chằm chằm cô, thật cẩn thận hỏi: "Không phải cậu... Ăn cơm với Lục Mộ Trầm sao? Vậy... Cậu ấy làm cậu tức giận?"
Tống Nhiễm nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt càng khó coi.
Vậy đúng là Lục Mộ Trầm...
Lưu Linh kéo tay Tống Nhiễm, nhìn cô, thử thăm dò hỏi: "Cậu ấy làm gì cậu sao?"
Tống Nhiễm cắn cắn môi, nói: "Cậu ấy làm tổn thương tớ, phiền chết."
"Làm sao vậy? Nói với tớ đi." Lưu Linh nói.
Tống Nhiễm nghĩ một chút, nghiêng người đối diện với Lưu Linh, rốt cuộc cũng mở miệng: "Tớ vừa mới hỏi cậu ấy, hai người bọn tớ là dạng quan hệ gì, cậu đoán xem cậu ấy nói như thế nào?"
Lưu Linh mở to mắt, nghiêm túc hỏi: "Nói như thế nào?"
Tống Nhiễm tức giận, không nhịn được đập bàn: "Vậy mà cậu ấy nói, bọn tớ chỉ là bạn học bình thường?!!"
"..." Mặt Lưu Linh đầy đồng tình nhìn cô.
Tống Nhiễm tức đến nỗi sắp không xong, ngực không nhịn được phập phồng lên xuống: "Cậu nói xem, có bạn học bình thường nào nhàn rỗi đến mức ngày nào cũng đưa cơm cho cậu ấy hả? Tớ bị bệnh à?"
Lưu Linh vỗ vỗ vai cô, trấn an nói: "Chuyện này... Cậu cũng đừng quá sốt ruột, ngươi nghĩ đi, đò vật càng quý càng khó có được, huống chi là người, đúng không?"
Tống Nhiễm: "Nói thì nói như vậy, cũng không thể nói là bạn học bình thường, rất tổn thương người đấy."
Vừa dứt lời, có người từ phía sau vỗ vai cô.
Tống Nhiễm cau mày, quay đầu lại.
Trong lớp có một nam sinh đứng phía sau cô, nói: "Tống Nhiễm, có người tìm cậu."
________________________________________________
Tống Nhiễm đi từ lớp ra, thì thấy Lục Mộ Trầm đứng trên hành lang.
Tống Nhiễm vừa thấy anh, tức giận mà trừng anh một cái.
Lục Mộ Trầm nhìn côg. Có chút đau đầu, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Biết Tống Nhiễm cũng rất lâu rồi, mỗi lần thấy cô đều là một bộ dáng cười hì hì vui vẻ. Không nghĩ tới tính tình vừa nãy, giống như một trái ớt vừa nhỏ vừa cay.
Anh đi đến, cầm hai hộp cơm một xanh một hồng đưa cho cô: "Rửa sạch sẽ."
Tống Nhiễm cũng không nhìn anh, vừa cầm hộp cơm, liền xoay người đi về lớp.
Mới vừa đi một bước, cổ tay đã bị Lục Mộ Trầm giữ lại.
Tống Nhiễm dừng chân, quay đầu lại, liếc anh một cái anh: "Làm sao?"
Lục Mộ Trầm hạ mặt mũi, ôn tồn dụ dỗ: "Còn tức giận sao?"
Tống Nhiễm hừ một tiếng: "Cậu nói đi?"
Lục Mộ Trầm kéo cô đến bên cạnh.
Vóc dáng anh cao, cúi đầu giải thích với Tống Nhiễm: "Vừa nãy ý tớ nói không phải như vậy."
Ánh mắt phá lệ nghiêm túc.
Tống Nhiễm hơi hơi nâng mí mắt, "Vậy cậu có ý gì?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Tống Nhiễm thấy anh không trả lời được, ngẩng đầu, đơn giản trực tiếp hỏi: "Tớ và cậu, là quan hệ bạn học bình thường sao?"
Vừa mới nói tới bạn học bình thường, liền tức giận như vậy, Lục Mộ Trầm lúc này nào dám nói bậy? Lắc đầu: "Không phải."
Tống Nhiễm nghe vậy, ngẩn ra vài giây. Trong lòng cuối cùng thoải mái hơn một chút, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn không ít, cong cong môi, lại hỏi anh "Vậy cậu nói đi, hiện tại quan hệ giữa bọn mình là gì?"
Lục Mộ Trầm: "..."
Lục Mộ Trầm vẫn không trả lời được.
Trên thực tế, chính anh cũng không biết quan hệ hiện tại với Tống Nhiễm là quan hệ gì.
Bạn bè nam nữ? Khẳng định không phải. Còn chưa tới một bước kia.
Nhưng bạn học bình thường sao? Hình như cũng không phải.
Nào có bạn bè nam nữ bình thường, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, còn mỗi ngày nhắn tin bồi dưỡng tình cảm.
Tống Nhiễm thấy Lục Mộ Trầm nửa ngày không nói, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác vô lực, "Được rồi, tớ cũng không ép cậu, cậu cứ chậm rãi mà nghĩ, nghĩ kĩ thì cho tớ biết đáp án."
Nói xong, đột nhiên tiến lên phía trước một bước, kéo gần khoảng cách với Lục Mộ Trầm. Ngẩng đầu, cơ hồ môi hôn lên cằm anh.
Cả người Lục Mộ Trầm căng thẳng, tầm mắt dừng ở đôi môi phấn nộn của Tống Nhiễm, không hiểu sao yết hầu căng lên.
Tống Nhiễm ngửa đầu, nhìn mắt Lục Mộ Trầm, từng câu từng chữ, rất nghiêm túcnói: "Nhưng cậu cũng đừng quên, tớ theo đuổi cậu, tớ làm những việc đó, cũng không muốn là bạn học bình thường của cậu, biết không?"
Biết không?
Đương nhiên biết.
Lục Mộ Trầm trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc gật đầu, "ừ" một tiếng.
Tống Nhiễm lúc này mới vui vẻ trở lại, vỗ vai anh: "Cậu về lớp đi, tớ cũng về đây."
Cô nói xong rồi, muốn ngủ trưa.
"Ừ, cậu vào đi."
Tống Nhiễm cười với, lưu luyến mỗi bước đi, đi về lớp.
Thời điểm đi đến cửa, lại không nhịn được nhô đầu ra: "Buổi tối cậu có việc sao?"
Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Sao thế?"
Tống Nhiễm cười hì hì, nói: "Tớ có mấy đề toán muốn nhờ cậu dạy cho một chút."
Dạy toán?
Lục Mộ Trầm cười thầm một tiếng, sợ là tuý ông chi bất tại tửu. (ý không ở trong lời nói, có dụng ý khác.)
Nhưng mà, mặc dù biết rõ ý của cô là túy ông chi bất tửu, vẫn như cũ không có từ chối, gật đầu, "Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cậu tới lớp tìm tớ."
"Được nha!" Tống Nhiễm cao hứng kêu lên.
Lục Mộ Trầm nhìn cô,môi không khỏi cong lên, ý cười trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
"Đi vào đi." Anh nói.
Tống Nhiễm dùng sức gật đầu, cuối cùng cũng xoay người, đi vào lớp.
__________________________________________________________
Trở lại lớp học, tâm trạng Tống Nhiễm tốt lên, vui vẻ trên mặt không thu lại được.
Lưu Linh nhìn cô, không nhịn được chậc chậc hai tiếng: "Người ta nói con gái mà lâm vào tình yêu đều là bệnh tâm thần, lúc trước tớ còn không tin, hiện tại thấy cậu, a, xem như tin rồi."
Tống Nhiễm cười với cô một cái: "Cậu phiền chết, còn mắng tớ."
Lưu Linh ha ha cười: "Tớ nào dám, cậu chính là tiểu tiên nữ hạ phàm đấy."
Tống Nhiễm cười đến không ngậm được miệng, cúi đầu, cất hộp cơm vào cặp.
Vừa làm vừa nói chuyện với Lưu Linh: "Aiii, tớ thận trọng hỏi cậu một vấn đề."
"Hả? Làm sao vậy?"
Sau khi Tống Nhiễm cất hộp cơm vào cặp, ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu nói xem... Tớ đi tìm lớp trưởng lấy lại năm mươi tệ kia thì sao?"
Lưu Linh sửng sốt: "Sao? Vì sao hả?"
Tống Nhiễm có chút ngượng ngùng, sờ mũi, nói: "Ừm... cuối tuần Lục Mộ Trầm đi về nhà bà nội, cậu ấy không đi, tớ cũng không muốn đi."
"Đừng mà tiểu bảo bối, khó có khi được đi ra ngoài chơi, cậu... Coi như cậu đi cùng tớ, không được sao?"
Tống Nhiễm: "..."
Lưu Linh thấy cô không nói câu nào, vội lắc lắc cánh tay cô: "Đừng nghĩ,đi đi, cậu còn chưa đi tới núi Phượng Hoàng đúng không? Coi như là cho mình một cơ hội, thả lỏng một chút."
Lưu Linh thịnh tình mời, Tống Nhiễm suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng gật đầu, "Vậy... Được."
_____________________________________________________________________-
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Lưu Linh vừa dọn sách vở vừa hỏi Tống Nhiễm, "Tối nay cậu về nhà luôn, hay là đi làm thêm?"
Tống Nhiễm ngẩng đầu,vui vẻ đầy mặt "Tớ không về nhà, cũng không làm thêm."
Lưu Linh: "???"
Tống Nhiễm nhướng mày, cười rất đắc ý: "Tớ đi hẹn hò với Lục ca ca."
Lưu Linh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Hẹn hò? Đi chỗ nào? Rừng cây nhỏ?"
Tống Nhiễm cười ha ha: "Không có không có, còn chưa tới trình độ rừng cây nhỏ đâu, chỉ ở trong lớp cậu ấy mà thôi."
Lưu Linh sặc một chút: "Trong lớp thì làm sao hẹn hò?"
Tống Nhiễm dọn sách xong, từ trên ghế đứng lên,giơ quyển luyện tập toán với Lưu Linh: "Lục ca ca nhà tớ dạy thêm cho tớ."
Lưu Linh ngẩn người, ngay sau đó thì hiểu, dựng ngón tay cái với Tống Nhiễm: "Cậu lợi hại."
Tống Nhiễm cười hì hì, ôm sách, vui vẻ đi ra lớp.
_______________________________________________
Lúc Tống Nhiễm đến lớp bốn, trong lớp học sinh đã đi gần hết.
Cộng thêm Lục Mộ Trầm,còn rải rác bảy tám người trong lớp.
Tống Nhiễm đứng trước cửa, cái đầu thăm dò, giơ tay gõ cửa.
Lục Mộ Trầm nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên.
Tống Nhiễm cười với anh: "Tớ vào được không?"
Lục Mộ Trầm gật đầu: "Vào đi."
Tống Nhiễm vui vẻ đi vào.
Đi đến trước mặt Lục Mộ Trầm.
Lục Mộ Trầm chỉ chỗ phía trước anh: "Cậu ngồi ở đây đi."
Chỗ ngồi trước sau, tiện giảng đề.
Tống Nhiễm liếc mắt chỗ kia một cái, lập tức lắc đầu: "Tớ không muốn."
Lục Mộ Trầm: "..."
"Tớ ngồi bên cạnh cậu nha." Tống Nhiễm nói, da mặt dày, đặt mông ngồi xuống chỗ bên cạnh Lục Mộ Trầm.
Vừa ngồi xuống, cố ý kéo ghế đến gần Lục Mộ Trầm một chút, cười hì hì đến gần anh.
Hai người thật sự gần.
Trên người Tống Nhiễm có một cỗ hương thơm thanh thanh đạm đạm, xông vào mũi.
Hô hấp Lục Mộ Trầm căng thẳng, cơ thể theo bản năng lùi lại phía sau.
Tống Nhiễm thấy anh trốn, lại cố ý xích lại gần anh, khoảng cách giữa hai người lại lần nữa kéo gần.
Mùa hè đều mặc áo tay ngắn, da thịt ở cánh tay nóng bỏng dán lại.
Lục Mộ Trầm thấy Tống Nhiễm cố ý, ấn đường nhíu lại, ngẩng đầu, ánh mắt thật sâu nhìn cô: "Tống Nhiễm."
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội cười: "hả? Làm sao vậy?"
Lục Mộ Trầm: "Cậu ngồi xa một chút."
Tống Nhiễm nhìn anh, khóe miện cười càng tươi, không chỉ có không có ngồi xa, ngược lại xích vào càng gần. hai tay trùng lặp, chống trên bàn, cười khanh khách nhìn vào mắt Lục Mộ Trầm: "Tớ không, tớ phải lại gần cậu."
Lục Mộ Trầm: "..."
____________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lục ca: Ngồi xa một chút, nóng.
Nhiễm muội cười hì hì: Cậu nóng, nóng đến dục ~ hỏa đốt người muốn ngừng mà không được thì càng tốt.
Ha ha ha ha ha ha ha ha ~~~~~~~ cái kia, Nhiễm muội của chúng ta cũng là tiểu tính tình ~~~
_____________________________________________
Kẹo thấy bài này hay nên đăng lên đây. Mọi người nhớ bình chọn cho truyện nhé!!!!!!!!!!!!
Link phim của video trên đây: youtube.com/watch?v=0DpcEttUSHY&t=2s
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.