Chương 4: Mèo mướp
Thiên Tuyết SS
11/09/2022
Editor: Cookie Bunny
Beta: RineNửa tiếng sau.
Phó Sơ Thần không biết tìm được bật lửa của mình từ xó xỉnh nào, vỏ ngoài làm bằng kim loại màu đen, cầm cũng khá nặng tay. Mặt trên có khắc logo, là một nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng.
Thiếu niên cụp mắt suy tư, ngón tay thon dài thưởng thức nó, làn da bị lạnh đến mức trắng bệch, có sức hấp dẫn mê người khó nói.
“Cậu không hút thuốc à?”
Cậu mở bật lửa ra, ngọn lửa bùng lên, cậu lại không dùng để châm thuốc mà cầm trong tay chơi.
Kiều Diên Hi chỉ thấy người ta xoay bút chứ chưa từng thấy bật lửa còn có thể xoay như vậy.
Kiều Diên Hi nhìn ngọn lửa nhỏ màu đỏ cam nhảy qua nhảy lại trên đầu ngón tay cậu, mà trông dáng vẻ của cậu cũng không giống bị bỏng một chút nào, thật sự là làm màu vô cùng thành công.
“Không hút.”
Cậu vừa mới trả lời xong, ở cửa vang lên một loạt tiếng động.
Ngay trước khi Andre mở cửa tiến vào, Phó Sơ Thần đã phản ứng lại, nhanh chóng giấu bật lửa vào túi quần. Cậu quay đầu nhìn về phía Kiều Diên Hi, dựng thẳng ngón trỏ đặt trên môi, ý tứ ám chỉ quá rõ ràng.
Kiều Diên Hi: “…..”
Cậu không hút thì cậu chột dạ cái gì?
Cửa phòng mở ra, lao vào đầu tiên là bóng dáng của một cục màu xám đen, “vút” một cái liền nhảy đến trước sô pha.
Kiều Diên cúi đầu nhìn, phát hiện là một con mèo mướp[1].
[1] Mèo mướp (梨花猫): tên tiếng Trung là mèo Tabby (Tabby cat), tên nước ngoài là Dragon Li, hay còn được gọi là mèo vằn, mèo lông sọc. Chúng không phải là một giống mèo hoặc nòi mèo riêng biệt mà chỉ là cách phân loại mèo dựa trên màu lông. (Tham khảo: Baike.baidu và Wikipedia.)
Dường như Phó Sơ Thần rất quen với con mèo này, cúi người chơi đùa với nó. Áo dán vào lưng cậu, phác họa ra đường cong tuyệt đẹp, nhìn từ bên cạnh nhìn, đường nét khuôn mặt tuấn tú mà khắc sâu, lộ ra vài phần tự phụ.
Trai đẹp nựng mèo.
Vốn dĩ chính là một hình ảnh cảnh đẹp ý vui.
Cho đến khi Phó Sơ Thần mở miệng, giọng nói lười nhác lại tùy ý: “Đại Tráng à, sao mới mấy ngày không gặp mà mày lại béo lên rồi?”
Nếu con mèo này có thể nghe hiểu tiếng người thì không chừng nó sẽ tức giận đến mức lập tức nhảy dựng lên tẩn cho cậu một cước mèo.
Andre theo sau đi vào phòng, trong tay còn cầm chén trà làm bằng tử sa[2], nghe thấy cái tên này, có lẽ là không cẩn thận sặc nước trà, không ngừng ho khan: “Khụ khụ…”
[2] Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Kiều Diên Hi nghiêm mặt “Cậu gọi ai là Đại Tráng?”
Phó Sơ Thần nghiêng đầu, ôm mèo vào trong ngực, giống như cô đã hỏi một câu vô nghĩa: “Chẳng lẽ gọi cậu sao?”
“…….”
“Nó tên William, William, cậu đọc được không?”
Phó Sơ Thần cười nhạo một tiếng, cúi đầu vuốt ve con mèo mướp kia, nghe nó phát ra những tiếng kêu thoải mái: “Lấy tên nước ngoài cho mèo điền viên của Trung Quốc, người đặt tên cũng là một nhân tài.”
Trước kia Phó Sơ Thần có nghe Andre nói qua lai lịch của con mèo này, hình như là có người bất ngờ nhặt được nó ở ven đường, nhưng trong nhà người đó quản nghiêm, không cho nuôi, cuối cùng đưa cho Andre.
Tên cũng là do người kia đặt.
Khuôn mặt Kiều Diên Hi không chút thay đổi: “Cậu có ý kiến à?”
Phản ứng này của cô làm động tác vuốt mèo của Phó Sơ Thần dừng một chút, ý thức được cái gì, âm cuối của cậu kéo dài: “A, là cậu à… là nhân tài kia.”
Phó thiếu gia hoàn toàn không có chút xấu hổ khi nói linh tinh sau lưng người ta mà còn bị đương sự bắt gặp, cũng không biết là đang khen thật lòng hay trào phúng: “Đặt tên còn rất tây.”
Kiều Diên Hi khẽ cong khóe môi: “Không hay bằng tên cậu đặt.”
Đại Tráng? Mệt cho cậu còn gọi được ra miệng.
Chỉ vì nó là mèo nhà liền đặt cho nó cái tên quê mùa như vậy, cũng đúng là một thiên tài đặt tên đó.
Rốt cuộc cũng nhiều năm không gặp, dù tên của con mèo mướp này tiếng Trung là Đại Tráng hay tên tiếng Anh là William thì cũng đều không thân thiết với Kiều Diên Hi, vẫn luôn dính lấy Phó Sơ Thần, cọ cọ vào ống quần của cậu, cũng không biết trong thời gian này đã cho nó ăn bao nhiêu rồi nữa.
Lúc trước khi nhặt về, nhãi con này không chỉ không nhận cô mà còn tìm cho mình một người ba kế, Kiều Diên Hi giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, quyết định coi như chính mình chưa từng có đứa con này.
Andre ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm qua thấy con thầy đã muốn hỏi, Kiều Kiều, nếu con tới thành phố S, vậy mẹ con đâu?”
Kiều Diên Hi dừng lại một chút: “Mẹ con đang đóng phim ở nước ngoài.”
Ba mẹ Kiều Diên Hi đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, mấy năm nay, cô vẫn luôn đi theo sống cùng mẹ Tần Chi Vận, cũng thuận tiện đóng không ít phim điện ảnh và truyền hình với bà.
Kinh điển nhất có thể kể đến như là vai em gái của nam chính trong “Cuộc chiến số mệnh” và vai diễn nữ chính lúc nhỏ trong “Lưu ly truyện”.
Có thể coi như là màn ra mắt của ngôi sao nhí.
Nhưng mà đã qua nhiều năm rồi, cô cũng chưa đóng thêm bộ phim nào, cũng không tham gia show giải trí nào, dần dần mai danh ẩn tích trước công chúng.
Andre và Tần Chi Vận là người quen cũ, mấy năm ông định cư ở Trung Quốc, có thể nói đó là thầy dạy piano vỡ lòng của Kiều Diên Hi.
Hai người hàn huyên những chuyện thú vị xảy ra lúc trước một lát, ví dụ như nói về lúc Kiều Diên Hi nhặt được William, lúc ấy nó vẫn chỉ là một con mèo con, thích nhất là bò lên đầu của Kiều Diên Hi, lúc đó tóc của cô suýt chút nữa đã bị nó kéo trọc rồi.
Nói đến đây, Andre vuốt vuốt bộ râu của mình, trong lòng còn sợ hãi: “Không thì con mang nó về nhà họ Kiều đi? Dù sao đây cũng là mèo của con, mấy năm nay thầy cũng chỉ nuôi giúp con thôi.”
Kiều Diên Hi lắc đầu: “Dạ thôi, con còn không chắc mình sẽ ở lại nhà họ Kiều bao lâu nữa ạ.”
Phó Sơ Thần dựa vào chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, nghe hai người họ nói chuyện năm đó, vừa chơi điện thoại vừa vuốt ve con mèo, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng.
Cho đến khi nghe được lời này, cuối cùng cậu mới có phản ứng, ngẩng đầu hỏi: “Sau này cậu sẽ đi à?”
Kiều Diên Hi liếc cậu một cái: “Chắc thế.”
“Lúc nào?”
“Không biết.”
Đối diện trong chốc lát, Phó Sơ Thần lại cúi đầu lần nữa.
Tóc của anh dài qua trán, thoáng che mất mặt, cảm xúc rõ ràng không có gì biến hóa, giống như chỉ là thuận miệng hỏi rồi lại khôi phục thành bộ dạng như cũ.
Nhưng không tiếp tục vuốt mèo nữa.
Chuyện cũ năm xưa cứ nói mãi thì cũng không thú vị, lúc ấy Kiều Diên Hi còn nhỏ nên có một số chuyện cũng không nhớ rõ. Andre cũng có việc bận nên đi lên lầu, để lại hai người họ ở dưới tự chơi theo ý mình.
Không gian yên tĩnh.
William cọ cọ mấy cái bên chân Phó Sơ Thần ăn vạ, thấy cậu không để ý đến mình liền kêu “meo” một tiếng, sau đó tính tình của mèo bộc phát, vung vẩy cái đuôi, bàn chân mèo cộp cộp cộp chạy đi mất.
Không biết là do ngại bên ngoài quá nóng hay chỉ đơn thuần là nhàm chán, Phó Sơ Thần dựa vào sô pha, vẫn không có ý định rời đi.
Bản thân Kiểu Diên Hi không phải người hướng ngoại giỏi ăn nói, cũng không có đề tài chung với người con trai này nên dứt khoát đứng dậy, đi về hướng của phòng đàn bên cạnh.
Cô mở nắp đàn, ngồi xuống ghế.
Có thể là do mới nói chuyện với Andre, rất nhiều ký ức tuổi thơ lại ùa về trong đầu, Kiều Diên Hi nhắm hai mắt, ý muốn vứt bỏ hết những khó chịu và nóng nảy trong lòng, ngón tay chuẩn xác đặt trên những phím đàn đen trắng đó.
Thiếu nữ bắt đầu diễn tấu, tiếng đàn như dòng nước chảy xuôi ra từ đầu ngón tay, tốc độ dần dần gia tăng.
Bên tai dường như quanh quẩn âm thanh nói chuyện của Tần Chi Vận, giọng nói của bà luôn lạnh lùng nhàn nhạt, lại tràn ngập uy nghiêm: “Kiều Kiều, nghe lời, hôm nay học cho xong phần đầu của khúc này đi.”
Một việc kết thúc.
“Kiều Kiều, nghe lời, ném con mèo lang thang mà con nhặt được đi đi.”
Lại một việc khác.
“Kiều Diên Hi, bây giờ mày không muốn nghe lời tao nói, vậy thì đi tìm người ba tốt đó của mày đi, tao sẽ coi như không có đứa con gái này.”
“……”
Theo âm cuối cùng biến mất, Kiều Diên Hi mở to mắt, hơi thở gấp gáp. Rõ ràng là ở trong phòng điều hòa nhưng hai bên thái dương là đổ ra không ít mồ hôi, thấm ướt một vài sợi tóc, dính trên da.
Tay run đến kịch liệt.
Trong lúc cô dừng lại để nghỉ ngơi, phòng đàn bên cạnh cũng vang lên tiếng đàn của ai đó đang tập luyện. Phó Sơ Thần lấy tốc độ giống cô, hoàn hảo đánh lại ba khúc nhạc đầu cô vừa đánh.
Này xem là gì? Khiêu khích sao?
Trẻ con.
Kiều Diên Hi quyết định mặc kệ cậu.
Bên kia lại vang lên một tiếng đàn, như là đang tuyên chiến.
Kiều Diên Hi: “……” Nhịn không nổi.
Ba giây sau, hai người chính thức battle.
Mưa to che khuất tiếng đàn như che trời lấp đất đánh úp đến, cô tăng tốc, cậu cũng tăng tốc, tiết tấu của hai người gần như đồng điệu, cho dù về mặt tốc độ hay là kỹ thuật cũng không phân cao thấp.
Một đoạn khúc “Chuyến bay của ong nghệ”[3] bị hai người dùng tốc độ tay biến thái đánh xong, ngay sau đó lại đổi sang một đoạn nhạc khác.
[3] Chuyến bay của ong nghệ: tên tiếng anh là “Flight of the Bumble-bee”, là một bản hòa tấu của dàn nhạc được viết bởi Nikolai Rimsky-Korsakov cho vở opera The Tale of Tsar Saltan, sáng tác năm 1899. Thành phần của nó nhằm mục đích gợi lên âm nhạc mô hình bay dường như hỗn loạn và thay đổi nhanh chóng của một con ong nghệ. (Theo Wikipedia.)
Sau đó thậm chí đã kinh động đến Andre ở trên lầu, đặc biệt xách hai người họ từ trong phòng đàn ra mắng.
“Tên nhóc con này muốn làm thầy tức chết sao, ngày thường thầy dạy con như thế nào? Piano là đánh như con sao, hả? Không có tình cảm, không có nội dung, chỉ biết theo đuổi tốc độ, đàn như thế có ích cái rắm gì!”
Có thể nhìn ra Andre thực sự tức giận, giọng điệu nâng cao, khóe mắt Kiều Diên Hi trộm liếc nhìn Phó Sơ Thần.
Cậu thiếu niên đứng bên cạnh cô, cúi thấp đầu, nghe Andre chỉ thẳng vào mũi mình mà mắng, ngược lại cũng không thể hiện ra chút cảm xúc khó chịu nào.
Vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn ngoan ngoãn nhận sai.
Kiều Diên Hi đột nhiên phát hiện có bẻ như tính cách của cậu cũng khá tốt, không quá giống với trong tưởng tượng của cô, ít nhất không phải loại cậu ấm nhà giàu tự cao tự đại, đối với ai cũng kiêu căng ngạo mạn.
Có đôi lúc, cô cho rằng Phó Sơ Thần sẽ chống đối cãi trả.
Nhưng cậu không thế.
Chờ Andre mắng đủ rồi, Phó Sơ Thần mới chậm rãi giải thích lại một câu: “Bọn con chỉ so bì chơi chơi thôi ạ, xin thầy bớt giận.”
Andre hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái, lại quay đầu nhìn về phía cô gái đứng im thành một khối song song với cậu đang chờ bị ai dạy dỗ.
Kiều Diên Hi nhận sai vô cùng nhanh chóng: “Thầy ơi, con biết sai rồi, sau này con sẽ không thế nữa.”
“Không sao đâu Kiều Kiều.”
Andre lo lắng nhìn tay cô: “Lần sau con phải chú ý một chút, luyện đàn không thể luyện như vậy được, thời gian luyện dài sẽ dễ bị đau tay, còn có thể để lại tật nữa.”
Phó Sơ Thần: “…?”
Tiêu chuẩn kép như thế này có phải hơi quá rồi không?
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngoài ráng mây đã đầy trời, chim mỏi ở chân trời liên tiếp bay thẳng, hoàng hôn như lửa đỏ bao phủ những căn nhà màu trắng kiểu Tây, thêm một tầng sáng mông lung, giống như đặt mình trong giấc mơ của Alice vậy.
Kiều Diên Hi thất thần.
Phía sau bị người ta chọc nhẹ vào lưng một chút, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Phó Sơ Thần, cậu hỏi: “Hôm nay có tài xế đón cậu không?”
“Không.”
“À, tôi có.” Phó Sơ Thần nói.
“….. Cho nên?” Kiều Diên Hi nhìn cậu, nghĩ thầm cũng không đến mức mang ra khoe với cô đấy chứ.
“Có muốn đi cùng nhau không?”
“Cũng được.”
Cái từ “cũng” này lộ ra vài phần miễn cưỡng, mặt Phó thiếu gia không biểu cảm nói: “Không muốn thì thôi.”
Kiều Diên Hi ăn ngay nói thật: “Quả thật cũng không quá muốn.”
Phó Sơ Thần: “…”
Kiều Diên Hi lại nói: “Có điều cho cậu cơ hội trả ân tình ngày hôm qua, xong thì hai ta thanh toán xong.”
Phó Sơ Thần hừ một tiếng: “Đi.”
Mười phút sau, xe nhà họ Phó tới.
Không giống với trong tưởng tượng của Kiều Diên Hi, xe tới đón hai người họ cũng khá bình thường, tuy đi trên đường cũng sẽ có người cảm thán một câu có tiền, nhưng với gia thế của Phó Sơ Thần mà nói……
Đây có phải là khiêm tốn quá mức rồi không?
Trên ghế lái là một người đàn ông trẻ tuổi, rất tuấn tú, Phó Sơ Thần gọi là anh Ôn. Anh ấy không chỉ là tài xế của nhà họ Phó mà còn liên quan đến họ hàng và chút tình cảm bạn bè.
Anh Ôn cũng là lần đầu tiên thấy Phó Sơ Thần dẫn theo con gái ngồi xe nhà mình, khó tránh khỏi việc nhìn thêm vài lần.
Anh ấy nhìn Kiều Diên Hi thông qua kính chiếu hậu bên trong xe, cảm thấy lạ mặt nhưng kỳ lạ là lại có mấy phần quen mắt.
Anh tò mò hỏi: “Đây là?”
Kiều Diên Hi và Phó Sơ Thần đều ngồi ở hàng ghế sau, chỗ ngồi trong xe rộng rãi, giữa hai người giữ một khoảng cách nhất định.
Cô vừa định mở miệng thì bên cạnh vang lên giọng nói của thiếu niên: “Cô cả nhà họ Kiều.”
Anh Ôn kinh sợ, suýt chút nữa đã tay không bẻ gãy tay lái: “Đi chỉnh dung từ khi nào vậy???”
“…….”
Vẻ mặt Kiều Diên Hi không chút thay đổi nhìn về phía Phó Sơ Thần, không nói chuyện nhưng ánh mắt dường như muốn nói “Tài xế nhà cậu có phải có bệnh gì về tinh thần không?”
Phó Sơ Thần đỡ trán, vẻ mặt một lời khó nói hết mà nói với anh Ôn: “Anh vẫn nên đừng nói chuyện nữa.”
Anh Ôn giễu cợt nói: “Coi như anh không hỏi, coi như anh không hỏi.”
Thật ra cái này cũng không thể hoàn toàn trách anh Ôn.
Vốn dĩ hôn sự năm đó của Kiều Hành và Tần Chi Vận không có mấy người biết, càng miễn bàn đến việc còn có một cô con gái Kiều Diên Hi.
Nhắc tới cô chủ của nhà họ Kiều, tất nhiên là người bình thường chỉ có thể nghĩ đến Kiều Họa.
Chiếc xe đi vào tiểu khu nơi biệt thự nhà họ Kiều ở, hai bên đường có bóng cây loang lổ. Tay của Kiều Diên Hi chống lên bệ cửa sổ xe, không biết là đang ngẩn người hay ngắm phong cảnh mà cả người cứ trầm lặng lạnh lùng.
Đột nhiên, Phó Sơ Thần nghiêng người lại gần đây một chút, phá vỡ khoảng cách an toàn mà hai người duy trì từ lúc lên xe đến giờ.
Kiều Diên Hi nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?”
So với lần thì thầm trước đó thì tư thế hiện giờ của hai người họ cũng không tính là thân mật. Nhưng có thể bởi vì không gian trong xe có hạn khiến cho Kiều Diên Hi tự dưng sinh ra một loại ảo giác bị cậu vây trong lòng, không gian hô hấp ngập tràn mùi hương của cây linh sam trên người thiếu niên.
Cũng hít thở không thông.
Kiều Diên Hi vô thức muốn trốn ra sau, đầu đập “bộp” một cái vào cửa sổ xe bằng thủy tinh, tiếng kêu rất lớn, nghe đã thấy đau.
“….” Phó Sơ Thần cạn lời nhìn cô, cong khóe môi, có hơi muốn cười, lại nhịn xuống.
Kiều Diên Hi chịu đau, cố gắng nghiêm mặt: “Có việc thì nói.”
Phó Sơ Thần: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu có biết chiếc xe mình đang ngồi này bao nhiêu tiền không?”
“…”
Đây là cái vấn đề quỷ quái gì.
Nhìn vẻ mặt của cô, Phó Sơ Thần đoán hẳn là cô biết, dừng một chút lại tiếp tục nói: “Không phải là muốn cho tôi trả xong ân tình ngày hôm qua sao?”
“?”
“Dựa theo giá cả của xe, ít nhất cậu phải ngồi thêm bốn năm lần nữa mới có thể thanh toán xong với tôi.”
Kiều Diên Hi: “……..”
—
Tác giả có lời muốn nói: Không thể thanh toán xong, cả đời này cũng không thể.
Beta: RineNửa tiếng sau.
Phó Sơ Thần không biết tìm được bật lửa của mình từ xó xỉnh nào, vỏ ngoài làm bằng kim loại màu đen, cầm cũng khá nặng tay. Mặt trên có khắc logo, là một nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng.
Thiếu niên cụp mắt suy tư, ngón tay thon dài thưởng thức nó, làn da bị lạnh đến mức trắng bệch, có sức hấp dẫn mê người khó nói.
“Cậu không hút thuốc à?”
Cậu mở bật lửa ra, ngọn lửa bùng lên, cậu lại không dùng để châm thuốc mà cầm trong tay chơi.
Kiều Diên Hi chỉ thấy người ta xoay bút chứ chưa từng thấy bật lửa còn có thể xoay như vậy.
Kiều Diên Hi nhìn ngọn lửa nhỏ màu đỏ cam nhảy qua nhảy lại trên đầu ngón tay cậu, mà trông dáng vẻ của cậu cũng không giống bị bỏng một chút nào, thật sự là làm màu vô cùng thành công.
“Không hút.”
Cậu vừa mới trả lời xong, ở cửa vang lên một loạt tiếng động.
Ngay trước khi Andre mở cửa tiến vào, Phó Sơ Thần đã phản ứng lại, nhanh chóng giấu bật lửa vào túi quần. Cậu quay đầu nhìn về phía Kiều Diên Hi, dựng thẳng ngón trỏ đặt trên môi, ý tứ ám chỉ quá rõ ràng.
Kiều Diên Hi: “…..”
Cậu không hút thì cậu chột dạ cái gì?
Cửa phòng mở ra, lao vào đầu tiên là bóng dáng của một cục màu xám đen, “vút” một cái liền nhảy đến trước sô pha.
Kiều Diên cúi đầu nhìn, phát hiện là một con mèo mướp[1].
[1] Mèo mướp (梨花猫): tên tiếng Trung là mèo Tabby (Tabby cat), tên nước ngoài là Dragon Li, hay còn được gọi là mèo vằn, mèo lông sọc. Chúng không phải là một giống mèo hoặc nòi mèo riêng biệt mà chỉ là cách phân loại mèo dựa trên màu lông. (Tham khảo: Baike.baidu và Wikipedia.)
Dường như Phó Sơ Thần rất quen với con mèo này, cúi người chơi đùa với nó. Áo dán vào lưng cậu, phác họa ra đường cong tuyệt đẹp, nhìn từ bên cạnh nhìn, đường nét khuôn mặt tuấn tú mà khắc sâu, lộ ra vài phần tự phụ.
Trai đẹp nựng mèo.
Vốn dĩ chính là một hình ảnh cảnh đẹp ý vui.
Cho đến khi Phó Sơ Thần mở miệng, giọng nói lười nhác lại tùy ý: “Đại Tráng à, sao mới mấy ngày không gặp mà mày lại béo lên rồi?”
Nếu con mèo này có thể nghe hiểu tiếng người thì không chừng nó sẽ tức giận đến mức lập tức nhảy dựng lên tẩn cho cậu một cước mèo.
Andre theo sau đi vào phòng, trong tay còn cầm chén trà làm bằng tử sa[2], nghe thấy cái tên này, có lẽ là không cẩn thận sặc nước trà, không ngừng ho khan: “Khụ khụ…”
[2] Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Kiều Diên Hi nghiêm mặt “Cậu gọi ai là Đại Tráng?”
Phó Sơ Thần nghiêng đầu, ôm mèo vào trong ngực, giống như cô đã hỏi một câu vô nghĩa: “Chẳng lẽ gọi cậu sao?”
“…….”
“Nó tên William, William, cậu đọc được không?”
Phó Sơ Thần cười nhạo một tiếng, cúi đầu vuốt ve con mèo mướp kia, nghe nó phát ra những tiếng kêu thoải mái: “Lấy tên nước ngoài cho mèo điền viên của Trung Quốc, người đặt tên cũng là một nhân tài.”
Trước kia Phó Sơ Thần có nghe Andre nói qua lai lịch của con mèo này, hình như là có người bất ngờ nhặt được nó ở ven đường, nhưng trong nhà người đó quản nghiêm, không cho nuôi, cuối cùng đưa cho Andre.
Tên cũng là do người kia đặt.
Khuôn mặt Kiều Diên Hi không chút thay đổi: “Cậu có ý kiến à?”
Phản ứng này của cô làm động tác vuốt mèo của Phó Sơ Thần dừng một chút, ý thức được cái gì, âm cuối của cậu kéo dài: “A, là cậu à… là nhân tài kia.”
Phó thiếu gia hoàn toàn không có chút xấu hổ khi nói linh tinh sau lưng người ta mà còn bị đương sự bắt gặp, cũng không biết là đang khen thật lòng hay trào phúng: “Đặt tên còn rất tây.”
Kiều Diên Hi khẽ cong khóe môi: “Không hay bằng tên cậu đặt.”
Đại Tráng? Mệt cho cậu còn gọi được ra miệng.
Chỉ vì nó là mèo nhà liền đặt cho nó cái tên quê mùa như vậy, cũng đúng là một thiên tài đặt tên đó.
Rốt cuộc cũng nhiều năm không gặp, dù tên của con mèo mướp này tiếng Trung là Đại Tráng hay tên tiếng Anh là William thì cũng đều không thân thiết với Kiều Diên Hi, vẫn luôn dính lấy Phó Sơ Thần, cọ cọ vào ống quần của cậu, cũng không biết trong thời gian này đã cho nó ăn bao nhiêu rồi nữa.
Lúc trước khi nhặt về, nhãi con này không chỉ không nhận cô mà còn tìm cho mình một người ba kế, Kiều Diên Hi giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, quyết định coi như chính mình chưa từng có đứa con này.
Andre ngồi xuống bên cạnh cô: “Hôm qua thấy con thầy đã muốn hỏi, Kiều Kiều, nếu con tới thành phố S, vậy mẹ con đâu?”
Kiều Diên Hi dừng lại một chút: “Mẹ con đang đóng phim ở nước ngoài.”
Ba mẹ Kiều Diên Hi đã ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, mấy năm nay, cô vẫn luôn đi theo sống cùng mẹ Tần Chi Vận, cũng thuận tiện đóng không ít phim điện ảnh và truyền hình với bà.
Kinh điển nhất có thể kể đến như là vai em gái của nam chính trong “Cuộc chiến số mệnh” và vai diễn nữ chính lúc nhỏ trong “Lưu ly truyện”.
Có thể coi như là màn ra mắt của ngôi sao nhí.
Nhưng mà đã qua nhiều năm rồi, cô cũng chưa đóng thêm bộ phim nào, cũng không tham gia show giải trí nào, dần dần mai danh ẩn tích trước công chúng.
Andre và Tần Chi Vận là người quen cũ, mấy năm ông định cư ở Trung Quốc, có thể nói đó là thầy dạy piano vỡ lòng của Kiều Diên Hi.
Hai người hàn huyên những chuyện thú vị xảy ra lúc trước một lát, ví dụ như nói về lúc Kiều Diên Hi nhặt được William, lúc ấy nó vẫn chỉ là một con mèo con, thích nhất là bò lên đầu của Kiều Diên Hi, lúc đó tóc của cô suýt chút nữa đã bị nó kéo trọc rồi.
Nói đến đây, Andre vuốt vuốt bộ râu của mình, trong lòng còn sợ hãi: “Không thì con mang nó về nhà họ Kiều đi? Dù sao đây cũng là mèo của con, mấy năm nay thầy cũng chỉ nuôi giúp con thôi.”
Kiều Diên Hi lắc đầu: “Dạ thôi, con còn không chắc mình sẽ ở lại nhà họ Kiều bao lâu nữa ạ.”
Phó Sơ Thần dựa vào chiếc ghế sô pha đơn bên cạnh, nghe hai người họ nói chuyện năm đó, vừa chơi điện thoại vừa vuốt ve con mèo, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng.
Cho đến khi nghe được lời này, cuối cùng cậu mới có phản ứng, ngẩng đầu hỏi: “Sau này cậu sẽ đi à?”
Kiều Diên Hi liếc cậu một cái: “Chắc thế.”
“Lúc nào?”
“Không biết.”
Đối diện trong chốc lát, Phó Sơ Thần lại cúi đầu lần nữa.
Tóc của anh dài qua trán, thoáng che mất mặt, cảm xúc rõ ràng không có gì biến hóa, giống như chỉ là thuận miệng hỏi rồi lại khôi phục thành bộ dạng như cũ.
Nhưng không tiếp tục vuốt mèo nữa.
Chuyện cũ năm xưa cứ nói mãi thì cũng không thú vị, lúc ấy Kiều Diên Hi còn nhỏ nên có một số chuyện cũng không nhớ rõ. Andre cũng có việc bận nên đi lên lầu, để lại hai người họ ở dưới tự chơi theo ý mình.
Không gian yên tĩnh.
William cọ cọ mấy cái bên chân Phó Sơ Thần ăn vạ, thấy cậu không để ý đến mình liền kêu “meo” một tiếng, sau đó tính tình của mèo bộc phát, vung vẩy cái đuôi, bàn chân mèo cộp cộp cộp chạy đi mất.
Không biết là do ngại bên ngoài quá nóng hay chỉ đơn thuần là nhàm chán, Phó Sơ Thần dựa vào sô pha, vẫn không có ý định rời đi.
Bản thân Kiểu Diên Hi không phải người hướng ngoại giỏi ăn nói, cũng không có đề tài chung với người con trai này nên dứt khoát đứng dậy, đi về hướng của phòng đàn bên cạnh.
Cô mở nắp đàn, ngồi xuống ghế.
Có thể là do mới nói chuyện với Andre, rất nhiều ký ức tuổi thơ lại ùa về trong đầu, Kiều Diên Hi nhắm hai mắt, ý muốn vứt bỏ hết những khó chịu và nóng nảy trong lòng, ngón tay chuẩn xác đặt trên những phím đàn đen trắng đó.
Thiếu nữ bắt đầu diễn tấu, tiếng đàn như dòng nước chảy xuôi ra từ đầu ngón tay, tốc độ dần dần gia tăng.
Bên tai dường như quanh quẩn âm thanh nói chuyện của Tần Chi Vận, giọng nói của bà luôn lạnh lùng nhàn nhạt, lại tràn ngập uy nghiêm: “Kiều Kiều, nghe lời, hôm nay học cho xong phần đầu của khúc này đi.”
Một việc kết thúc.
“Kiều Kiều, nghe lời, ném con mèo lang thang mà con nhặt được đi đi.”
Lại một việc khác.
“Kiều Diên Hi, bây giờ mày không muốn nghe lời tao nói, vậy thì đi tìm người ba tốt đó của mày đi, tao sẽ coi như không có đứa con gái này.”
“……”
Theo âm cuối cùng biến mất, Kiều Diên Hi mở to mắt, hơi thở gấp gáp. Rõ ràng là ở trong phòng điều hòa nhưng hai bên thái dương là đổ ra không ít mồ hôi, thấm ướt một vài sợi tóc, dính trên da.
Tay run đến kịch liệt.
Trong lúc cô dừng lại để nghỉ ngơi, phòng đàn bên cạnh cũng vang lên tiếng đàn của ai đó đang tập luyện. Phó Sơ Thần lấy tốc độ giống cô, hoàn hảo đánh lại ba khúc nhạc đầu cô vừa đánh.
Này xem là gì? Khiêu khích sao?
Trẻ con.
Kiều Diên Hi quyết định mặc kệ cậu.
Bên kia lại vang lên một tiếng đàn, như là đang tuyên chiến.
Kiều Diên Hi: “……” Nhịn không nổi.
Ba giây sau, hai người chính thức battle.
Mưa to che khuất tiếng đàn như che trời lấp đất đánh úp đến, cô tăng tốc, cậu cũng tăng tốc, tiết tấu của hai người gần như đồng điệu, cho dù về mặt tốc độ hay là kỹ thuật cũng không phân cao thấp.
Một đoạn khúc “Chuyến bay của ong nghệ”[3] bị hai người dùng tốc độ tay biến thái đánh xong, ngay sau đó lại đổi sang một đoạn nhạc khác.
[3] Chuyến bay của ong nghệ: tên tiếng anh là “Flight of the Bumble-bee”, là một bản hòa tấu của dàn nhạc được viết bởi Nikolai Rimsky-Korsakov cho vở opera The Tale of Tsar Saltan, sáng tác năm 1899. Thành phần của nó nhằm mục đích gợi lên âm nhạc mô hình bay dường như hỗn loạn và thay đổi nhanh chóng của một con ong nghệ. (Theo Wikipedia.)
Sau đó thậm chí đã kinh động đến Andre ở trên lầu, đặc biệt xách hai người họ từ trong phòng đàn ra mắng.
“Tên nhóc con này muốn làm thầy tức chết sao, ngày thường thầy dạy con như thế nào? Piano là đánh như con sao, hả? Không có tình cảm, không có nội dung, chỉ biết theo đuổi tốc độ, đàn như thế có ích cái rắm gì!”
Có thể nhìn ra Andre thực sự tức giận, giọng điệu nâng cao, khóe mắt Kiều Diên Hi trộm liếc nhìn Phó Sơ Thần.
Cậu thiếu niên đứng bên cạnh cô, cúi thấp đầu, nghe Andre chỉ thẳng vào mũi mình mà mắng, ngược lại cũng không thể hiện ra chút cảm xúc khó chịu nào.
Vẻ mặt thản nhiên, thậm chí còn ngoan ngoãn nhận sai.
Kiều Diên Hi đột nhiên phát hiện có bẻ như tính cách của cậu cũng khá tốt, không quá giống với trong tưởng tượng của cô, ít nhất không phải loại cậu ấm nhà giàu tự cao tự đại, đối với ai cũng kiêu căng ngạo mạn.
Có đôi lúc, cô cho rằng Phó Sơ Thần sẽ chống đối cãi trả.
Nhưng cậu không thế.
Chờ Andre mắng đủ rồi, Phó Sơ Thần mới chậm rãi giải thích lại một câu: “Bọn con chỉ so bì chơi chơi thôi ạ, xin thầy bớt giận.”
Andre hừ lạnh một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái, lại quay đầu nhìn về phía cô gái đứng im thành một khối song song với cậu đang chờ bị ai dạy dỗ.
Kiều Diên Hi nhận sai vô cùng nhanh chóng: “Thầy ơi, con biết sai rồi, sau này con sẽ không thế nữa.”
“Không sao đâu Kiều Kiều.”
Andre lo lắng nhìn tay cô: “Lần sau con phải chú ý một chút, luyện đàn không thể luyện như vậy được, thời gian luyện dài sẽ dễ bị đau tay, còn có thể để lại tật nữa.”
Phó Sơ Thần: “…?”
Tiêu chuẩn kép như thế này có phải hơi quá rồi không?
—
Thời gian trôi qua rất nhanh, bên ngoài ráng mây đã đầy trời, chim mỏi ở chân trời liên tiếp bay thẳng, hoàng hôn như lửa đỏ bao phủ những căn nhà màu trắng kiểu Tây, thêm một tầng sáng mông lung, giống như đặt mình trong giấc mơ của Alice vậy.
Kiều Diên Hi thất thần.
Phía sau bị người ta chọc nhẹ vào lưng một chút, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Phó Sơ Thần, cậu hỏi: “Hôm nay có tài xế đón cậu không?”
“Không.”
“À, tôi có.” Phó Sơ Thần nói.
“….. Cho nên?” Kiều Diên Hi nhìn cậu, nghĩ thầm cũng không đến mức mang ra khoe với cô đấy chứ.
“Có muốn đi cùng nhau không?”
“Cũng được.”
Cái từ “cũng” này lộ ra vài phần miễn cưỡng, mặt Phó thiếu gia không biểu cảm nói: “Không muốn thì thôi.”
Kiều Diên Hi ăn ngay nói thật: “Quả thật cũng không quá muốn.”
Phó Sơ Thần: “…”
Kiều Diên Hi lại nói: “Có điều cho cậu cơ hội trả ân tình ngày hôm qua, xong thì hai ta thanh toán xong.”
Phó Sơ Thần hừ một tiếng: “Đi.”
Mười phút sau, xe nhà họ Phó tới.
Không giống với trong tưởng tượng của Kiều Diên Hi, xe tới đón hai người họ cũng khá bình thường, tuy đi trên đường cũng sẽ có người cảm thán một câu có tiền, nhưng với gia thế của Phó Sơ Thần mà nói……
Đây có phải là khiêm tốn quá mức rồi không?
Trên ghế lái là một người đàn ông trẻ tuổi, rất tuấn tú, Phó Sơ Thần gọi là anh Ôn. Anh ấy không chỉ là tài xế của nhà họ Phó mà còn liên quan đến họ hàng và chút tình cảm bạn bè.
Anh Ôn cũng là lần đầu tiên thấy Phó Sơ Thần dẫn theo con gái ngồi xe nhà mình, khó tránh khỏi việc nhìn thêm vài lần.
Anh ấy nhìn Kiều Diên Hi thông qua kính chiếu hậu bên trong xe, cảm thấy lạ mặt nhưng kỳ lạ là lại có mấy phần quen mắt.
Anh tò mò hỏi: “Đây là?”
Kiều Diên Hi và Phó Sơ Thần đều ngồi ở hàng ghế sau, chỗ ngồi trong xe rộng rãi, giữa hai người giữ một khoảng cách nhất định.
Cô vừa định mở miệng thì bên cạnh vang lên giọng nói của thiếu niên: “Cô cả nhà họ Kiều.”
Anh Ôn kinh sợ, suýt chút nữa đã tay không bẻ gãy tay lái: “Đi chỉnh dung từ khi nào vậy???”
“…….”
Vẻ mặt Kiều Diên Hi không chút thay đổi nhìn về phía Phó Sơ Thần, không nói chuyện nhưng ánh mắt dường như muốn nói “Tài xế nhà cậu có phải có bệnh gì về tinh thần không?”
Phó Sơ Thần đỡ trán, vẻ mặt một lời khó nói hết mà nói với anh Ôn: “Anh vẫn nên đừng nói chuyện nữa.”
Anh Ôn giễu cợt nói: “Coi như anh không hỏi, coi như anh không hỏi.”
Thật ra cái này cũng không thể hoàn toàn trách anh Ôn.
Vốn dĩ hôn sự năm đó của Kiều Hành và Tần Chi Vận không có mấy người biết, càng miễn bàn đến việc còn có một cô con gái Kiều Diên Hi.
Nhắc tới cô chủ của nhà họ Kiều, tất nhiên là người bình thường chỉ có thể nghĩ đến Kiều Họa.
Chiếc xe đi vào tiểu khu nơi biệt thự nhà họ Kiều ở, hai bên đường có bóng cây loang lổ. Tay của Kiều Diên Hi chống lên bệ cửa sổ xe, không biết là đang ngẩn người hay ngắm phong cảnh mà cả người cứ trầm lặng lạnh lùng.
Đột nhiên, Phó Sơ Thần nghiêng người lại gần đây một chút, phá vỡ khoảng cách an toàn mà hai người duy trì từ lúc lên xe đến giờ.
Kiều Diên Hi nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?”
So với lần thì thầm trước đó thì tư thế hiện giờ của hai người họ cũng không tính là thân mật. Nhưng có thể bởi vì không gian trong xe có hạn khiến cho Kiều Diên Hi tự dưng sinh ra một loại ảo giác bị cậu vây trong lòng, không gian hô hấp ngập tràn mùi hương của cây linh sam trên người thiếu niên.
Cũng hít thở không thông.
Kiều Diên Hi vô thức muốn trốn ra sau, đầu đập “bộp” một cái vào cửa sổ xe bằng thủy tinh, tiếng kêu rất lớn, nghe đã thấy đau.
“….” Phó Sơ Thần cạn lời nhìn cô, cong khóe môi, có hơi muốn cười, lại nhịn xuống.
Kiều Diên Hi chịu đau, cố gắng nghiêm mặt: “Có việc thì nói.”
Phó Sơ Thần: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, cậu có biết chiếc xe mình đang ngồi này bao nhiêu tiền không?”
“…”
Đây là cái vấn đề quỷ quái gì.
Nhìn vẻ mặt của cô, Phó Sơ Thần đoán hẳn là cô biết, dừng một chút lại tiếp tục nói: “Không phải là muốn cho tôi trả xong ân tình ngày hôm qua sao?”
“?”
“Dựa theo giá cả của xe, ít nhất cậu phải ngồi thêm bốn năm lần nữa mới có thể thanh toán xong với tôi.”
Kiều Diên Hi: “……..”
—
Tác giả có lời muốn nói: Không thể thanh toán xong, cả đời này cũng không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.