Chương 8: Bữa cơm trưa sớm cùng đồ Ngọt
Khuynh Phong Phủ Trúc
17/05/2021
Dụ Viên là một người đặc biệt vô tư đặc biệt khiến người khác lo lắng, đôi khi thậm chí còn có chút thánh mẫu.
Đường Tâm Duyệt loại người từ nhỏ áo cơm không lo đối với tiền tài coi như không nhìn thấy, làm sao có thể coi trọng mấy quyển truyện mấy con figure của nàng? Hơn phân nửa là vì bản thân tức giận.
Nhưng mà nàng nói nàng sẽ vui, Dụ Viên cảm thấy, nếu như hàng xóm mới của nàng sẽ vì lấy truyện tranh của nàng đi mà vui vẻ, như vậy nàng nguyện ý để bản thân đau lòng một hồi cho nàng vui vẻ.
Vì vậy nàng yếu ớt nói: "Vậy, chị phải cẩn thận không được làm hỏng tụi nó, dù chị muốn chứng minh mình không phải người tốt, thế nhưng trong lòng tôi trên đời này không có người xấu, chỉ có người bất đắc dĩ, cho nên chị vẫn là người tốt." Dụ Viên nén đau thương.
Đường Tâm Duyệt thấy được các loại biểu tình từ trong mắt nàng, bình tĩnh đứng dậy, chỉ huy Dụ Viên: "Những cái này, những cái này, và những cái này, dọn đến chỗ tôi!"
Đường Tâm Duyệt vẫn là thiên kim tiểu thư, cướp đồ người ta còn muốn người bị cướp làm thay. Nhưng trong lòng nàng đang trộm vui, thật nhiều truyện tranh, áu!
Chờ Dụ Viên đem truyện tranh nàng cất giấu đã lâu dọn hết đến nhà Đường Tâm Duyệt, nàng ôm chúng nó không chịu về nhà, khổ sở đáng thương mà nhìn Đường Tâm Duyệt: "Chị thật sự phải đối xử tốt với tụi nó."
Đường Tâm Duyệt không trả lời nàng: "Cô có thể về."
"Chị phải hứa đối xử tốt với tụi nó!"
"Tôi muốn đi ngủ rồi." Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình đáp.
Dụ Viên vẻ mặt cầu xin: "Xin chị!"
Đường Tâm Duyệt đành chịu: "Chỉ cần Hành Cuốn không xé, tôi sẽ không làm hỏng."
Dụ Viên ôm truyện nhìn Hành Cuốn: "Cuốn nhi không thể xé truyện của chị, nếu không chị không bao giờ làm đồ ăn ngon cho em!"
Đường Tâm Duyệt nhìn bộ dạng ngu ngốc nói chuyện với chó của Dụ Viên, trong lòng đang cười.
Thật đáng yêu, giống như loli nữ chính trong truyện vậy.
Hành Cuốn ngồi xổm dưới đất nhìn Dụ Viên, bộ dạng hèn mọn Nhị Cáp* đại thúc, wu wu kêu: Làm đồ ăn ngon cho em, em sẽ không xé truyện của chị!
*Husky là 哈士奇(Cáp sĩ kỳ), Nhị Cáp là 二哈; Nhị ám chỉ ngu ngốc, Nhị Cáp ý chỉ mấy con Husky ngáo ngáo, nhìn chung thì con Husky nào cũng ngáo, nhìn mặt thôi cũng đủ giải trí
"Hành Cuốn em mau trả lời chị." Trong lòng Dụ Viên đang ứa máu.
Hành Cuốn ngửa mặt lên trời kêu dài một tiếng: "À hú~ "
Sau đó nàng bị Đường Tâm Duyệt đuổi đi.
Sau khi Đường Tâm Duyệt đuổi Dụ Viên đi bắt đầu lựa truyện xem, thích thú được xây nên dễ dàng như vậy, nàng quên mất đau thương bỏ nhà trốn đi.
Một buổi tối, gian phòng của Đường Tâm Duyệt chưa từng tắt đèn.
Dụ Viên nằm trằn trọc trên giường, một là đau lòng cho truyện tranh của mình, hai là tự hỏi tại sao Đường Tâm Duyệt lại duỗi ma trảo đến tụi nó.
Nghĩ mãi đến khi ngủ, trong mơ vẫn là tình cảnh Đường Tâm Duyệt ôm lấy truyện tranh của nàng.
Nàng cảm thấy mình trúng phải một loại độc, là mỹ nữ hàng xóm đoạt truyện tranh yêu thích của ta đi rồi, ta phải đem truyện về, cần phải đi qua bên đó đọc truyện cùng mỹ nữ tiểu tỷ tỷ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dụ Viên vẫn đi dạy như bình thường, đi ngang qua cửa nhà Đường Tâm Duyệt, thấy ngọn đèn hắt ra cửa sổ.
Hôm nay Đường Tâm Duyệt thức sớm như vậy?
Dụ Viên dừng một chút, gõ lên cửa vài cái: "Ăn sáng thôi!"
Không ai để ý nàng.
Đường Tâm Duyệt cả đêm nhìn mấy quyển, mới vừa ngủ. Làm hại Hành Cuốn cũng cả đêm không ngủ, thiếu chút nữa xé mấy quyển truyện gây ra tai họa này, cũng may Đường Tâm Duyệt ra tay cứu giúp.
Dụ Viên đứng ở cửa hồi lâu không nghe được đáp lại, rón rén đi về nhà mình, bỏ điểm tâm và cơm trưa trong hộp giữ ấm hôm nay chuẩn bị cho Đường Tâm Duyệt. Hôm qua đồng ý làm bánh ngọt cho các giáo viên trong phòng làm việc, nàng cũng để lại một chút cho Đường Tâm Duyệt.
Con gái đều thích ăn đồ ngọt, sau đó trái tim cũng sẽ ngọt ngào như mật.
Suy nghĩ một chút, lại viết cho Đường Tâm Duyệt một cái thẻ: Hôm nay lại là một ngày vui vẻ nha!
Hành Cuốn ở bên trong cào cửa, nó nghe được mùi đồ ăn.
Dụ Viên ngồi xổm xuống sờ sờ cánh cửa: "Hành Cuốn nhi, khẽ thôi, đừng đánh thức chủ nhân của em, chị nấu thịt cho em nha, chỉ cần em không xé truyện của chị."
Trong phòng truyền ra tiếng nghẹn ngào của Hành Cuốn, ức hức hức, nó muốn sống chung với tiểu tỷ tỷ mập mập kia.
Đường Tâm Duyệt ngủ cả buổi, tới trưa mới thức dậy, mở cửa thấy hộp giữ ấm, chần chờ một hồi. Nàng quên nói với Dụ Viên, không nên đặt đồ ở trước cửa, lỡ như người ta nhét một quả lựu đạn vào trong, chẳng phải nổ tung nàng sao? Hơn nữa, tiểu khu Ninh Hưng là một nơi khá cũ kỹ, lỡ như bị người ta lấy gà mên đi thì sao?
Nàng ngồi xổm xuống kiểm tra gà mên, để cho Hành Cuốn ngửi ngửi. Hành Cuốn chảy nước bọt, chứng tỏ bên trong là đồ ăn.
Nàng làm đến cẩn thận từng li, hận không thể đâm ngân châm vào bất cứ thứ gì trước khi ăn.
Có cơm có chó có truyện tranh, tuy không thể lãng phí giống như trước đây, nhưng khá là thích ý.
Đường Tâm Duyệt mở gà mên, đồ ăn sáng là canh ngân nhĩ táo đỏ bách hợp vẫn còn nong nóng, có lẽ coi như trà chiều, cơm trưa là một món một canh, đặc biệt gia đình. Bên cạnh có hai cái hộp nhỏ, một cái đặt một miếng Tiramisu và một con Tuyết mị nương, là cho Đường Tâm Duyệt; một cái là thịt bò luộc bằng canh, còn có lòng đỏ cắt vụn và lạp xưởng, là cho Hành Cuốn.
Tấm thẻ màu xanh cỏ, bên trên vẽ một cái mặt cười, nụ cười tươi tắn giống như nở trên gương mặt thịt thịt của Dụ Viên.
Hành Cuốn đã phe phẩy đuôi ngồi xổm bên chân Đường Tâm Duyệt, dùng chân cào cào chân nàng, một lát lại lăn ra đất khoe bụng bán moe.
Nàng nhẹ đạp Hành Cuốn một cái: "Con chó tham ăn em, đem đi cho Dụ Viên được không?"
Hành Cuốn quẩy người lên: Được được, có ăn là được!
"Khuỷu tay đặt bên ngoài*, thấy ăn đuổi không đi!" Đường Tâm Duyệt vừa trộn thức ăn cho chó, vừa mắng. Dù Hành Cuốn là chó lai, khi bé vẫn là chó lang thang, tốt xấu gì cũng ở bên cạnh Đường Tâm Duyệt một năm rồi, ăn đều là thức ăn chó tốt nhất, theo lý thuyết là không nên bị đồ ăn ngon bắt cóc, nếu như trước đây có người cầm thức ăn chó kém chất lượng một chút đi dụ nó, Hành Cuốn sẽ ghét bỏ mà tát thức ăn đi, một bộ dạng "Mẹ ta siêu giàu, ta là phú tam đại, ngươi vậy mà lại cầm cái thứ này tới hù bổn thiếu gia", nhìn lại bộ dạng ăn như hổ đói của nó bây giờ, làm gì có phong thái phú tam đại?
*Ý là chỉ biết lo cho người ngoài
Đường Tâm Duyệt lại nhìn bản thân một chút, à, hiện tại mình cũng không giống danh môn khuê tú.
Cúi đầu nhìn cơm và truyện tranh, danh môn khuê tú có ý nghĩa gì? Làm chuyện mình thích chẳng phải rất thích thú sao?
Dù không biết rốt cuộc Dụ Viên có âm mưu gì, nhưng nể mặt nàng chu đáo chuẩn bị đồ ăn cho mình, nàng tạm thời tin tưởng Dụ Viên là một cô gái tốt.
Đường Tâm Thừa đến thăm Đường Tâm Duyệt, lần này đậu xe ở chỗ rất xa.
Lên lầu nhìn thấy Đường Tâm Duyệt đang ăn cơm trưa, thoáng ghét bỏ nói: "Chỉ hai món thế?"
"Ừm." Đường Tâm Duyệt khép truyện tranh lại, làm như không có việc gì bỏ vào ngăn kéo, "Có chuyện gì à?"
"Hai món không được, quá ít rồi. Lúc nào cô ấy về, cơm tháng như vậy một chút cũng không hợp ý anh." Đường Tâm Thừa kéo Đường Tâm Duyệt ra ngoài, "Anh đưa em đi ăn!"
Đường Tâm Duyệt vừa mặc áo khoác vừa nói: "Này, anh chỉ nói đặt cơm tối a, điểm tâm và cơm trưa không nằm trong cơm phần tháng của anh. Hơn nữa sáng sớm Dụ Viên phải đi làm, có thể thức sớm như vậy chuẩn bị cơm nước là tốt rồi, còn bắt người ta nấu một bữa cấp tiệc tùng cũng quá làm khó người ta!"
"Em nói tốt cho cô ấy đó hả?" Đường Tâm Thừa khựng người lại.
"Em đang nói thật, không phải nói tốt." Đường Tâm Duyệt nhún vai.
Đường Tâm Thừa cười nói: "Được rồi, tùy em vậy, mấy hôm nay có phải không ra ngoài không, thẻ anh đưa cho em chưa dùng gì hết."
Đường Tâm Duyệt không có hứng thú muốn đi ra ngoài, một là vì trầm mê trong truyện tranh, hai là Đường tiểu thư huênh hoang quen rồi, đột nhiên đi bộ ra ngoài, mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, quá mất phong nhã. Hơn nữa, phòng ở nhỏ như vậy, nếu như còn lãng phí như trước đây, đến lúc đó ngay cả chỗ đứng cũng không còn.
"Không có gì cần dùng." Đường Tâm Duyệt mang túi xách lên, "Được rồi, hai ngày này cha có nói gì không?"
Hai người xuống lầu, đi bộ đến bãi đỗ, lúc này Đường Tâm Thừa mới trả lời: "Chưa nói gì, cũng không phải em không biết, người kiêu ngạo làm ăn nào sẽ thiếu kiên nhẫn? Anh đoán cha đang chờ em trở về cầu xin tha thứ."
"Hừ." Đường Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, "Em trở về? Nghĩ đến đẹp! Về để bị bán hả?"
"Không sao, không phải còn có anh trai sao? Binh đến thì đánh nước đến thì chặn, cùng lắm thì anh nuôi em cả đời." Trên mặt Đường Tâm Thừa là cười, trong lòng còn có chút do dự, chắc chắn Đường Thiên Lộc biết Đường Tâm Thừa sẽ giúp đỡ Đường Tâm Duyệt, hơn nữa, nơi này cũng không lớn lắm, thật sự muốn tìm Đường Tâm Duyệt thì có gì khó khăn?
Đường Tâm Duyệt dùng khuỷu tay huých Đường Tâm Thừa: "Đừng lo lắng, cùng lắm thì hạ thấp tiêu chuẩn cuộc sống một chút, dù là tìm được em, đánh chết em cũng không theo, ông ấy còn có thể buôn người sao?"
Đường Tâm Thừa cười cười, bên ngoài đều nói Đường Tâm Duyệt là đóa hoa cao lãnh không hay nói lời thừa thãi, ở trước mặt anh trai lại mãi mãi là một đứa con nít.
Gần đây có hơi khác biệt, dựa vào hiểu biết của Đường Tâm Thừa đối với Đường Tâm Duyệt, em gái của hắn có một loại tin tưởng đặc biệt giành cho cô giáo hàng xóm kia.
"Hàng xóm em nấu ăn có ngon không? Vừa rồi anh đến thấy em ăn rất thích thú." Đường Tâm Thừa vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm cùng Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một chút, không nhanh không chậm trả lời: "Anh biết em không có sở thích đặc biệt với ăn uống, nhưng mà Hành Cuốn thích ăn."
Còn muốn tìm cớ, quả nhiên là khác biệt, Đường Tâm Thừa nghĩ, dưới tình huống bình thường, phản ứng của em gái nên là thốt ra câu "Cũng được".
Hành Cuốn là một con chó ngoan, cần nó nằm đâu nó nằm đó.
Đường Tâm Duyệt lại thêm một câu: "À đúng rồi, nể mặt Hành Cuốn thích ăn đồ cô ấy nấu, anh trả thêm tiền tháng đi."
"Hả? Được." Đường Tâm Thừa đáp.
Đường Tâm Duyệt dựa vào cửa sổ xe, cô gái ngốc xuẩn xuẩn này, dựa vào thu nhập của cổ, vừa muốn làm đồ ngọt vừa muốn mua truyện tranh và figure, chắc là không đủ.
Ừ, cho thêm chút tiền, để cô ấy có thể mua thêm nhiều truyện tranh, cô ấy đọc xong tới mình.
"Đang nghĩ gì vậy?" Đường Tâm Thừa quay đầu nhìn nàng một cái, Đường Tâm Duyệt thất thần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, xe mới đi ngang qua một trường tiểu học, đang là buổi trưa thời gian tụi nhỏ đến trường, bên ngoài trường học bị phụ huynh và học sinh chen chúc chật như nêm cối.
Đường Tâm Duyệt lấy lại tinh thần: "Em đang nghĩ, em phải tìm việc làm cho mình, nếu không tiền mỗi ngày là anh đưa, cơm là Dụ Viên nấu, sống như giòi như vậy không thể nào nói nổi."
Đường Tâm Thừa nhíu mày: "Ở đây, có công ty nào dám thuê em?"
Đường Tâm Duyệt loại người từ nhỏ áo cơm không lo đối với tiền tài coi như không nhìn thấy, làm sao có thể coi trọng mấy quyển truyện mấy con figure của nàng? Hơn phân nửa là vì bản thân tức giận.
Nhưng mà nàng nói nàng sẽ vui, Dụ Viên cảm thấy, nếu như hàng xóm mới của nàng sẽ vì lấy truyện tranh của nàng đi mà vui vẻ, như vậy nàng nguyện ý để bản thân đau lòng một hồi cho nàng vui vẻ.
Vì vậy nàng yếu ớt nói: "Vậy, chị phải cẩn thận không được làm hỏng tụi nó, dù chị muốn chứng minh mình không phải người tốt, thế nhưng trong lòng tôi trên đời này không có người xấu, chỉ có người bất đắc dĩ, cho nên chị vẫn là người tốt." Dụ Viên nén đau thương.
Đường Tâm Duyệt thấy được các loại biểu tình từ trong mắt nàng, bình tĩnh đứng dậy, chỉ huy Dụ Viên: "Những cái này, những cái này, và những cái này, dọn đến chỗ tôi!"
Đường Tâm Duyệt vẫn là thiên kim tiểu thư, cướp đồ người ta còn muốn người bị cướp làm thay. Nhưng trong lòng nàng đang trộm vui, thật nhiều truyện tranh, áu!
Chờ Dụ Viên đem truyện tranh nàng cất giấu đã lâu dọn hết đến nhà Đường Tâm Duyệt, nàng ôm chúng nó không chịu về nhà, khổ sở đáng thương mà nhìn Đường Tâm Duyệt: "Chị thật sự phải đối xử tốt với tụi nó."
Đường Tâm Duyệt không trả lời nàng: "Cô có thể về."
"Chị phải hứa đối xử tốt với tụi nó!"
"Tôi muốn đi ngủ rồi." Đường Tâm Duyệt diện vô biểu tình đáp.
Dụ Viên vẻ mặt cầu xin: "Xin chị!"
Đường Tâm Duyệt đành chịu: "Chỉ cần Hành Cuốn không xé, tôi sẽ không làm hỏng."
Dụ Viên ôm truyện nhìn Hành Cuốn: "Cuốn nhi không thể xé truyện của chị, nếu không chị không bao giờ làm đồ ăn ngon cho em!"
Đường Tâm Duyệt nhìn bộ dạng ngu ngốc nói chuyện với chó của Dụ Viên, trong lòng đang cười.
Thật đáng yêu, giống như loli nữ chính trong truyện vậy.
Hành Cuốn ngồi xổm dưới đất nhìn Dụ Viên, bộ dạng hèn mọn Nhị Cáp* đại thúc, wu wu kêu: Làm đồ ăn ngon cho em, em sẽ không xé truyện của chị!
*Husky là 哈士奇(Cáp sĩ kỳ), Nhị Cáp là 二哈; Nhị ám chỉ ngu ngốc, Nhị Cáp ý chỉ mấy con Husky ngáo ngáo, nhìn chung thì con Husky nào cũng ngáo, nhìn mặt thôi cũng đủ giải trí
"Hành Cuốn em mau trả lời chị." Trong lòng Dụ Viên đang ứa máu.
Hành Cuốn ngửa mặt lên trời kêu dài một tiếng: "À hú~ "
Sau đó nàng bị Đường Tâm Duyệt đuổi đi.
Sau khi Đường Tâm Duyệt đuổi Dụ Viên đi bắt đầu lựa truyện xem, thích thú được xây nên dễ dàng như vậy, nàng quên mất đau thương bỏ nhà trốn đi.
Một buổi tối, gian phòng của Đường Tâm Duyệt chưa từng tắt đèn.
Dụ Viên nằm trằn trọc trên giường, một là đau lòng cho truyện tranh của mình, hai là tự hỏi tại sao Đường Tâm Duyệt lại duỗi ma trảo đến tụi nó.
Nghĩ mãi đến khi ngủ, trong mơ vẫn là tình cảnh Đường Tâm Duyệt ôm lấy truyện tranh của nàng.
Nàng cảm thấy mình trúng phải một loại độc, là mỹ nữ hàng xóm đoạt truyện tranh yêu thích của ta đi rồi, ta phải đem truyện về, cần phải đi qua bên đó đọc truyện cùng mỹ nữ tiểu tỷ tỷ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dụ Viên vẫn đi dạy như bình thường, đi ngang qua cửa nhà Đường Tâm Duyệt, thấy ngọn đèn hắt ra cửa sổ.
Hôm nay Đường Tâm Duyệt thức sớm như vậy?
Dụ Viên dừng một chút, gõ lên cửa vài cái: "Ăn sáng thôi!"
Không ai để ý nàng.
Đường Tâm Duyệt cả đêm nhìn mấy quyển, mới vừa ngủ. Làm hại Hành Cuốn cũng cả đêm không ngủ, thiếu chút nữa xé mấy quyển truyện gây ra tai họa này, cũng may Đường Tâm Duyệt ra tay cứu giúp.
Dụ Viên đứng ở cửa hồi lâu không nghe được đáp lại, rón rén đi về nhà mình, bỏ điểm tâm và cơm trưa trong hộp giữ ấm hôm nay chuẩn bị cho Đường Tâm Duyệt. Hôm qua đồng ý làm bánh ngọt cho các giáo viên trong phòng làm việc, nàng cũng để lại một chút cho Đường Tâm Duyệt.
Con gái đều thích ăn đồ ngọt, sau đó trái tim cũng sẽ ngọt ngào như mật.
Suy nghĩ một chút, lại viết cho Đường Tâm Duyệt một cái thẻ: Hôm nay lại là một ngày vui vẻ nha!
Hành Cuốn ở bên trong cào cửa, nó nghe được mùi đồ ăn.
Dụ Viên ngồi xổm xuống sờ sờ cánh cửa: "Hành Cuốn nhi, khẽ thôi, đừng đánh thức chủ nhân của em, chị nấu thịt cho em nha, chỉ cần em không xé truyện của chị."
Trong phòng truyền ra tiếng nghẹn ngào của Hành Cuốn, ức hức hức, nó muốn sống chung với tiểu tỷ tỷ mập mập kia.
Đường Tâm Duyệt ngủ cả buổi, tới trưa mới thức dậy, mở cửa thấy hộp giữ ấm, chần chờ một hồi. Nàng quên nói với Dụ Viên, không nên đặt đồ ở trước cửa, lỡ như người ta nhét một quả lựu đạn vào trong, chẳng phải nổ tung nàng sao? Hơn nữa, tiểu khu Ninh Hưng là một nơi khá cũ kỹ, lỡ như bị người ta lấy gà mên đi thì sao?
Nàng ngồi xổm xuống kiểm tra gà mên, để cho Hành Cuốn ngửi ngửi. Hành Cuốn chảy nước bọt, chứng tỏ bên trong là đồ ăn.
Nàng làm đến cẩn thận từng li, hận không thể đâm ngân châm vào bất cứ thứ gì trước khi ăn.
Có cơm có chó có truyện tranh, tuy không thể lãng phí giống như trước đây, nhưng khá là thích ý.
Đường Tâm Duyệt mở gà mên, đồ ăn sáng là canh ngân nhĩ táo đỏ bách hợp vẫn còn nong nóng, có lẽ coi như trà chiều, cơm trưa là một món một canh, đặc biệt gia đình. Bên cạnh có hai cái hộp nhỏ, một cái đặt một miếng Tiramisu và một con Tuyết mị nương, là cho Đường Tâm Duyệt; một cái là thịt bò luộc bằng canh, còn có lòng đỏ cắt vụn và lạp xưởng, là cho Hành Cuốn.
Tấm thẻ màu xanh cỏ, bên trên vẽ một cái mặt cười, nụ cười tươi tắn giống như nở trên gương mặt thịt thịt của Dụ Viên.
Hành Cuốn đã phe phẩy đuôi ngồi xổm bên chân Đường Tâm Duyệt, dùng chân cào cào chân nàng, một lát lại lăn ra đất khoe bụng bán moe.
Nàng nhẹ đạp Hành Cuốn một cái: "Con chó tham ăn em, đem đi cho Dụ Viên được không?"
Hành Cuốn quẩy người lên: Được được, có ăn là được!
"Khuỷu tay đặt bên ngoài*, thấy ăn đuổi không đi!" Đường Tâm Duyệt vừa trộn thức ăn cho chó, vừa mắng. Dù Hành Cuốn là chó lai, khi bé vẫn là chó lang thang, tốt xấu gì cũng ở bên cạnh Đường Tâm Duyệt một năm rồi, ăn đều là thức ăn chó tốt nhất, theo lý thuyết là không nên bị đồ ăn ngon bắt cóc, nếu như trước đây có người cầm thức ăn chó kém chất lượng một chút đi dụ nó, Hành Cuốn sẽ ghét bỏ mà tát thức ăn đi, một bộ dạng "Mẹ ta siêu giàu, ta là phú tam đại, ngươi vậy mà lại cầm cái thứ này tới hù bổn thiếu gia", nhìn lại bộ dạng ăn như hổ đói của nó bây giờ, làm gì có phong thái phú tam đại?
*Ý là chỉ biết lo cho người ngoài
Đường Tâm Duyệt lại nhìn bản thân một chút, à, hiện tại mình cũng không giống danh môn khuê tú.
Cúi đầu nhìn cơm và truyện tranh, danh môn khuê tú có ý nghĩa gì? Làm chuyện mình thích chẳng phải rất thích thú sao?
Dù không biết rốt cuộc Dụ Viên có âm mưu gì, nhưng nể mặt nàng chu đáo chuẩn bị đồ ăn cho mình, nàng tạm thời tin tưởng Dụ Viên là một cô gái tốt.
Đường Tâm Thừa đến thăm Đường Tâm Duyệt, lần này đậu xe ở chỗ rất xa.
Lên lầu nhìn thấy Đường Tâm Duyệt đang ăn cơm trưa, thoáng ghét bỏ nói: "Chỉ hai món thế?"
"Ừm." Đường Tâm Duyệt khép truyện tranh lại, làm như không có việc gì bỏ vào ngăn kéo, "Có chuyện gì à?"
"Hai món không được, quá ít rồi. Lúc nào cô ấy về, cơm tháng như vậy một chút cũng không hợp ý anh." Đường Tâm Thừa kéo Đường Tâm Duyệt ra ngoài, "Anh đưa em đi ăn!"
Đường Tâm Duyệt vừa mặc áo khoác vừa nói: "Này, anh chỉ nói đặt cơm tối a, điểm tâm và cơm trưa không nằm trong cơm phần tháng của anh. Hơn nữa sáng sớm Dụ Viên phải đi làm, có thể thức sớm như vậy chuẩn bị cơm nước là tốt rồi, còn bắt người ta nấu một bữa cấp tiệc tùng cũng quá làm khó người ta!"
"Em nói tốt cho cô ấy đó hả?" Đường Tâm Thừa khựng người lại.
"Em đang nói thật, không phải nói tốt." Đường Tâm Duyệt nhún vai.
Đường Tâm Thừa cười nói: "Được rồi, tùy em vậy, mấy hôm nay có phải không ra ngoài không, thẻ anh đưa cho em chưa dùng gì hết."
Đường Tâm Duyệt không có hứng thú muốn đi ra ngoài, một là vì trầm mê trong truyện tranh, hai là Đường tiểu thư huênh hoang quen rồi, đột nhiên đi bộ ra ngoài, mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, quá mất phong nhã. Hơn nữa, phòng ở nhỏ như vậy, nếu như còn lãng phí như trước đây, đến lúc đó ngay cả chỗ đứng cũng không còn.
"Không có gì cần dùng." Đường Tâm Duyệt mang túi xách lên, "Được rồi, hai ngày này cha có nói gì không?"
Hai người xuống lầu, đi bộ đến bãi đỗ, lúc này Đường Tâm Thừa mới trả lời: "Chưa nói gì, cũng không phải em không biết, người kiêu ngạo làm ăn nào sẽ thiếu kiên nhẫn? Anh đoán cha đang chờ em trở về cầu xin tha thứ."
"Hừ." Đường Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng, "Em trở về? Nghĩ đến đẹp! Về để bị bán hả?"
"Không sao, không phải còn có anh trai sao? Binh đến thì đánh nước đến thì chặn, cùng lắm thì anh nuôi em cả đời." Trên mặt Đường Tâm Thừa là cười, trong lòng còn có chút do dự, chắc chắn Đường Thiên Lộc biết Đường Tâm Thừa sẽ giúp đỡ Đường Tâm Duyệt, hơn nữa, nơi này cũng không lớn lắm, thật sự muốn tìm Đường Tâm Duyệt thì có gì khó khăn?
Đường Tâm Duyệt dùng khuỷu tay huých Đường Tâm Thừa: "Đừng lo lắng, cùng lắm thì hạ thấp tiêu chuẩn cuộc sống một chút, dù là tìm được em, đánh chết em cũng không theo, ông ấy còn có thể buôn người sao?"
Đường Tâm Thừa cười cười, bên ngoài đều nói Đường Tâm Duyệt là đóa hoa cao lãnh không hay nói lời thừa thãi, ở trước mặt anh trai lại mãi mãi là một đứa con nít.
Gần đây có hơi khác biệt, dựa vào hiểu biết của Đường Tâm Thừa đối với Đường Tâm Duyệt, em gái của hắn có một loại tin tưởng đặc biệt giành cho cô giáo hàng xóm kia.
"Hàng xóm em nấu ăn có ngon không? Vừa rồi anh đến thấy em ăn rất thích thú." Đường Tâm Thừa vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm cùng Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt suy nghĩ một chút, không nhanh không chậm trả lời: "Anh biết em không có sở thích đặc biệt với ăn uống, nhưng mà Hành Cuốn thích ăn."
Còn muốn tìm cớ, quả nhiên là khác biệt, Đường Tâm Thừa nghĩ, dưới tình huống bình thường, phản ứng của em gái nên là thốt ra câu "Cũng được".
Hành Cuốn là một con chó ngoan, cần nó nằm đâu nó nằm đó.
Đường Tâm Duyệt lại thêm một câu: "À đúng rồi, nể mặt Hành Cuốn thích ăn đồ cô ấy nấu, anh trả thêm tiền tháng đi."
"Hả? Được." Đường Tâm Thừa đáp.
Đường Tâm Duyệt dựa vào cửa sổ xe, cô gái ngốc xuẩn xuẩn này, dựa vào thu nhập của cổ, vừa muốn làm đồ ngọt vừa muốn mua truyện tranh và figure, chắc là không đủ.
Ừ, cho thêm chút tiền, để cô ấy có thể mua thêm nhiều truyện tranh, cô ấy đọc xong tới mình.
"Đang nghĩ gì vậy?" Đường Tâm Thừa quay đầu nhìn nàng một cái, Đường Tâm Duyệt thất thần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, xe mới đi ngang qua một trường tiểu học, đang là buổi trưa thời gian tụi nhỏ đến trường, bên ngoài trường học bị phụ huynh và học sinh chen chúc chật như nêm cối.
Đường Tâm Duyệt lấy lại tinh thần: "Em đang nghĩ, em phải tìm việc làm cho mình, nếu không tiền mỗi ngày là anh đưa, cơm là Dụ Viên nấu, sống như giòi như vậy không thể nào nói nổi."
Đường Tâm Thừa nhíu mày: "Ở đây, có công ty nào dám thuê em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.