Chương 18
Kiều Diêu
17/11/2021
Edit: Nữ vương Nữ Nhi Quốc (Kai’Sa Team)
Lá khô thỉnh thoảng lại rơi xuống dòng suối nhỏ dưới hành lang, chìm nổi theo nước chảy róc rách.
Mấy ngọn đèn lồng kiểu cổ chiếu lên trụ vẽ, soi mờ những khuôn mặt người.
Bốn bề yên tĩnh, đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, hàn huyên không ngừng, có thêm chút men say sau khi uống rượu, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Chỉ có Trịnh Thư Ý là hoàn toàn khác.
Cô không còn hớn hở, đuôi mắt toàn ý cười như lúc vừa đến nữa.
Lúc này, cô im lặng đi bên cạnh Thời Yến, cụp mắt không nói gì, mặt thậm chí còn không cảm xúc.
Trên đường đi, vài cô gái định tới bắt chuyện thì lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô đánh lui, cuối cùng chỉ có thể nói với Thời Yến một câu: “Bạn của anh có vẻ không thích nói chuyện nhỉ.”
Thời Yến liếc cô, "Ừ" một tiếng.
“Tính cách cô ấy khá hướng nội.”
-
Mọi người chia tay ở bãi đậu xe.
Tài xế đã đợi sẵn, lái xe đến trước Thời Yến và Trịnh Thư Ý, nhân viên bãi đậu xe tiến lên, mở cửa cho Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý ảo não chui vào, đóng cửa xong liền co vào một góc.
Chốc lát sau, Thời Yến lên xe từ phía bên kia.
Từ kính xe, Trịnh Thư Ý thấy anh khom người bước vào, hơi thở thuộc về anh tràn vào không gian khép kín này.
Bây giờ, dường như chỉ cần anh thở thôi, Trịnh Thư Ý sẽ cảm nhận được sự xấu hổ khiến người ta hô hấp cũng khó khăn.
Với tính cách của cô, Trịnh Thư Ý không phải loại con gái có thể pha trò hay cười cợt với mấy chuyện kia, bình thường nói chuyện phiếm với bạn, cô cũng ngại nhắc đến.
Hôm nay, nếu không phải muốn chọc tức Nhạc Tinh Châu, cô tuyệt đối không nói ra loại lời này.
Ít nhất là ở trước mắt người khác phái, cô vẫn luôn giữ dáng vẻ nhã nhặn lịch sự để duy trì hình tượng nghề nghiệp.
Đặc biệt, ở trước mặt Thời Yến, cô tự thấy nhân cách của mình luôn được nâng lên cao ngút trời.
―― Mặc dù có hay bị lật do lên cao quá.
Thoạt nhìn đó cũng chỉ là mấy vấn đề nhỏ vô hại nhỉ?
Nhưng mà sau chuyện hôm nay, cô thật sự cảm thấy mình hết chốn dung thân rồi.
Bản thân nói “làm tình” rồi thì thôi đi, đằng này anh còn hết sức nội hàm, vào khoảnh khắc ấy, cô như nghe thấy tiếng hình tượng mình dày công duy trì vỡ toang.
Trịnh Thư Ý nghĩ rằng, nếu cô gửi tin nhắn đó vào lúc khác thì có lẽ sẽ không sao, nhưng sao cứ nhằm vào lúc cô đang ở cùng Thời Yến chứ.
Sự liên kết vi diệu đó khiến cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng khó nói.
“Đưa cô Trịnh về nhà đã hay sao ạ?”
Tài xế ngồi đằng trước đột nhiên hỏi.
“Ừ.”
Thời Yến đáp một tiếng.
Trịnh Thư Ý vẫn không nói gì, ngón tay móc bên mép kính xe, có thể để ý biểu cảm của Thời Yến phản chiếu qua tấm kính bất cứ lúc nào.
Thật ra, sau khi lên xe, anh không có vẻ gì khác thường, cứ nhìn điện thoại mãi, hệt với mọi khi, dường như không để tâm trên xe còn có người khác.
Xe chạy rất nhanh, nhằm hướng nhà Trịnh Thư Ý mà phóng như bay.
Cửa tiểu khu nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Trong lòng Trịnh Thư Ý rốt cuộc cũng thả lỏng được đôi chút.
May mà Thời Yến không ẩn ý gì khi ở trên xe nữa, nếu không cô sẽ thật sự tìm lỗ để chui xuống mất.
Xe vừa mới dừng lại, Trịnh Thư Ý liền nhanh chóng mở cửa, chuẩn bị bước xuống.
“Em đi trước đây, cảm ơn.”
Bây giờ, cô bỗng thấy mừng vì mình mang giày đế bằng, động tác nhanh nhẹn, chạy được nhanh.
Nhưng cô vừa đóng cửa xe thì lại nghe thấy tiếng Thời Yến gọi mình.
“Trịnh Thư Ý.”
Trái tim của Trịnh Thư Ý lập tức co rúm lại, giả vờ không nghe thấy, co chân bỏ chạy.
Chưa đi được mấy bước, cô liền nghe thấy tiếng bước chân truyền từ phía sau tới.
Giác quan thứ sáu mách bảo, không cần nhìn cũng biết là Thời Yến xuống xe.
Trịnh Thư Ý giật mình, bước chân càng nhanh hơn.
Tiếc là hành động của cô biểu hiện quá rõ ràng, đến khi cổ tay bị bắt lấy, cô còn bất giác giãy ra.
Do đó, giây tiếp theo, bả vai cô liền bị người ta đè, đẩy đến thân cây bên cạnh.
Thời Yến cao hơn cô nhiều, anh cúi đầu nhìn cô, ánh đèn phản chiếu lên tròng kính anh bóng loáng, Trịnh Thư Ý đột nhiên nín thở.
“Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy sao?”
Giọng anh lạnh lùng, Trịnh Thư Ý cảm thấy hình như anh đang có chút mất hứng.
“Em nghe…”
“Vậy cô gấp làm gì?”
Bị ánh mắt anh chèn ép, Trịnh Thư Ý rất căng thẳng, lúc này cô chỉ muốn về nhà sớm một chút, bỗng không biết nên trả lời thế nào.
Thời Yến nhướng mày, nhìn cô từ trên xuống.
“Sốt ruột về nhà làm bánh ngọt à?”
“…”
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, giờ cô mới thấy rõ, ánh mắt đằng sau tròng kính của anh đang mang ý cười.
“Thời Yến anh phiền quá!!”
Thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô, Thời Yến bỗng buông tay, nụ cười dần thu lại, xoay người đi về phía xe, chỉ để lại một câu nói.
“Lấy đống lộn xộn của cô đi.”
“…”
-
Trịnh Thư Ý ôm mấy túi đồ về nhà, ngã xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ về nhân sinh.
Điện thoại trong túi xách vẫn đang rung, cô đợi một lúc lâu mới lấy ra nhìn.
Sau khi nhận được hai tin nhắn trả lời kia, Nhạc Tinh Châu liên tục gửi tiếp cho cô thêm mấy tin.
Theo thứ tự là một dấu hỏi và mười mấy dấu hỏi nữa.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý? Em đang nói gì vậy?
Nhạc Tinh Châu: Có phải em say không?
Nhạc Tinh Châu: Em có ổn không thế?
Trịnh Thư Ý buồn bực vò tóc rối bù, dùng sức đâm chữ trên màn hình: Anh có bị bệnh không!! Quấy rầy người khác làm tình sẽ bị thiên lôi đánh đó!!
Gửi xong, Trịnh Thư Ý xóa tin nhắn, block anh ta, rồi lại nằm trên giường.
Một lúc sau, WeChat vang lên hai tiếng.
Trịnh Thư Ý đột nhiên mở mắt ra, tiềm thức nghĩ đó là tin nhắn Thời Yến gửi tới.
Cô từ từ với tay lấy điện thoại, đầu đã suy nghĩ sẵn câu trả lời.
Nếu Thời Yến còn dám lấy chuyện này ra trêu cô, cô sẽ trả lời: Đúng đúng đúng! Đúng là làm bánh ngọt! Anh có muốn làm không! Không làm thì thì cút, đừng quấy rầy tôi làm!
Nhưng may mà khi mở WeChat lên, tin nhắn mới không phải của Thời Yến.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng. Cảm tạ trời đất.
Tần Thời Nguyệt: Thế nào rồi?
Tần Thời Nguyệt: Hôm nay tiến triển thế nào?
Trịnh Thư Ý: Lệ chảy thành sông.jpg
Trịnh Thư Ý: Đừng nói nữa, em tuyệt đối không ngờ tới tình cảnh hôm nay đâu, bổn cá mặn không chỉ không thể xoay người mà còn dính vào nồi nữa tvt
Tần Thời Nguyệt: Chê cười rồi, có tình cảnh gì mà em chưa từng gặp chứ?
Tần Thời Nguyệt: Chị kể nghe chút xem nào.
Trịnh Thư Ý: Chẳng phải chị đi ăn với anh ta sao, kết quả là bạn trai cũ đột nhiên gửi tin nhắn hỏi chị đang làm gì, chị liền trả lời “làm tình”, cuối cùng bị anh ta nhìn thấy.
Trịnh Thư Ý: Sau đó anh ta còn ẩn ý trêu chọc chị.
Tần Thời Nguyệt: Tình cảnh này em thật sự chưa gặp…
Tần Thời Nguyệt: Em mà là chị chắc cũng ngại chết ha ha ha ha ha.
Nhìn chuỗi “ha ha ha” của Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý vùi đầu vào gối, buồn bực một lúc lâu mới đứng dậy đi tắm.
-
Hôm sau là Chủ Nhật, Trịnh Thư Ý không đi đâu cả, chỉ ở nhà đọc sách, vô cùng an phận.
Buổi chiều thứ Hai, cô thu dọn hành lý, đi ra sân bay.
Tuần này có diễn đàn quốc tế ở Vụ Thành, yêu cầu Trịnh Thư Ý đi công tác trong vòng một tuần.
Vụ Thành là thành phố Tây Nam, thời tiết lạnh ẩm, Trịnh Thư Ý vừa bước ra cửa khoang đã cảm nhận được cơn rét thấu xương.
Cũng may là Tất Nhược San đến sân bay đón, đứng ở phía cửa đằng xa vẫy tay với cô.
“Thư Ý!! Ở đây này!!”
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người chỉ thi thoảng gặp nhau mấy lần, lần nào bàn kế hoạch đi du lịch cũng bị đủ chuyện phá bĩnh.
Vụ Thành là quê của Tất Nhược San, tốt nghiệp xong cô ấy liền về đây làm việc, biết tin lần này Trịnh Thư Ý đến đây công tác, chủ nhà lập tức sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Buổi tối ngày thứ nhất, Tất Nhược San dẫn cô đi ăn đặc sản địa phương.
Trong nhà hàng nhỏ ồn ào, hai người ngồi ở bàn bên cùng, đợi khách khứa về gần hết, hai cô vẫn đang gọi thêm đồ uống.
Bạn cũ gặp nhau, vốn là nhiều lời không nói hết, huống chi dạo này Trịnh Thư Ý xảy ra quá nhiều chuyện, ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn.
Đặc biệt, lúc nói đến chuyện Thời Yến, Tất Nhược San nghe xong liền sửng sốt.
“Thật hay đùa thế? Tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự á! Cậu cũng dám?”
Trịnh Thư Ý: “Có gì mà không dám, tổng giám đốc thì không phải đàn ông à?”
Tất Nhược San vỗ tay tán thưởng: “Tớ nói cậu nghe, cậu mà còn lãng phí dũng khí thế này, đừng trách Lương Tịnh Như* người ta bỏ nghề đi bán vé số.”
(*) Lương Tịnh Như là ca sĩ hát bài “Dũng khí”
Trịnh Thư Ý: “…”
-
Hoàng hôn dần hạ xuống, Tất Nhược San dẫn cô đi xem cảnh đêm bên bờ sông – điểm đặc biệt nhất của Vụ Thành.
Ban đêm ở đây không có sự huyên náo của bê tông cốt thép mà nhiều thêm mấy phần yên tĩnh, hai người đứng dưới đèn selfie mấy bức, kết thúc buổi hẹn nhỏ hôm nay.
Trở lại khách sạn, Trịnh Thư Ý chọn bức chụp chung đẹp nhất, đăng lên vòng bạn bè.
“Đã lâu không gặp, có chút nhớ nhung.”
Bốn năm ngày kế tiếp, ban ngày Trịnh Thư Ý đôn đáo hoàn thành công việc, vui chơi khắp những chỗ Tất Nhược San dẫn cô đến, tíu tít với ăn uống, vui đùa, cô nhanh chóng vui đến quên hết trời đất.
Chỉ là mỗi buổi tối, Trịnh Thư Ý nằm trên giường, lúc định quấy rầy Thời Yến một chút, cô lại nghĩ đến miếng bánh ngọt đêm hôm đó.
Bởi vậy, lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở mấy ngày trước.
-
Buổi tối trước khi đi, Trịnh Thư Ý ăn cơm tối xong liền trở về khách sạn.
Một mình nằm trong phòng, cửa sổ ngăn cách tạp âm bên ngoài, Trịnh Thư Ý cầm điện thoại, giữa cơn bối rối không biết có nên nhắn tin cho Thời Yến hay không, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Giang Thành cách xa Vụ Thành nghìn dặm, hiện giờ đang mưa dầm liên tục.
Mưa mùa đông trước nay luôn khiến người ta buồn ngủ, mặc dù lúc này Thời Yến đang trong bữa tiệc xã giao, đối tác rượu vào liền nói nhiều, thẳng thắn mà nói, cũng không khơi nổi hứng thú của anh.
Điện thoại trên bàn bỗng vang lên một tiếng, Thời Yến cầm lên xem, là thư ký gửi lịch trình tháng sau cho anh.
Thời Yến mở lịch trình ra nhìn qua, không có hứng thú, lướt xuống danh sách tin nhắn WeChat, avatar hoạt hình của Trịnh Thư Ý vô cùng nổi bật giữa nhóm người anh hay bàn công việc.
Ngón tay của Thời Yến dừng lại ở chỗ này.
Anh chợt thấy, hình như người này đã rất lâu chưa có động tĩnh.
Ma xui quỷ khiến, anh nhấn vào vòng bạn bè của cô, nhìn thấy bức ảnh cô mới cập nhật mấy ngày trước.
Trịnh Thư Ý quấn một chiếc khăn quàng lông xù, đầu đội mũ len, mặt gần như bị che phân nửa, chỉ lộ ra đôi mắt và gò má ửng hồng do lạnh.
Nhìn ảnh, trong đầu Thời Yến đột nhiên nảy ra dáng vẻ cô vùi mặt vào lòng bàn tay giữa buổi dạ tiệc mấy ngày trước.
Thì ra cô cũng biết xấu hổ.
Lúc xấu hổ sẽ có phản ứng như thế này.
Thời Yến cười thầm, ánh mắt từ từ chuyển đến bối cảnh trong bức ảnh.
Hai ngón tay anh kéo ra, zoom lớn bức ảnh.
Phía sau Trịnh Thư Ý là một cây cầu lớn xa lạ, ánh đèn neon cho thấy đường nét ngọn núi phía xa, mọi cảnh vật đều không thuộc về Giang Thành.
Thời Yến nhìn một hồi, anh thoát khỏi bức ảnh mới chú ý đến caption của Trịnh Thư Ý:
Đã lâu không gặp, có chút nhớ nhung.
Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Thời Yến: “Đây không phải là cô phóng viên lần trước sao?”
Người nói chuyện chính là Quan Hướng Thành.
Buổi xã giao hôm nay tình cờ mời Quan Hướng Thành tới trấn giữ.
Ông ấy ngồi bên cạnh Thời Yến, thấy anh có vẻ nhàm chán, sau đó nhìn điện thoại di động, ông bèn ghé mắt, thấy ảnh của Trịnh Thư Ý.
“Hai ngày trước chú có đọc bài báo mới nhất của cô ấy, chính là bài phỏng vấn cháu, viết thật sự rất khá.” Quan Hướng Thành nói, “Cô bé này nhìn còn trẻ mà bút lực rất sắc bén, sắc bén hơn nhiều người đàn ông ấy chứ.”
Nói xong, ông ấy dừng một chút, nhớ tới tin đồn loáng thoáng rằng Thời Yến qua lại với nữ diễn viên nào đó, ông ấy có ý ám chỉ hỏi: “Sao gần đây không thấy cô bé đâu?”
-
Mười giờ đêm, Trịnh Thư Ý bị một tiếng sấm đánh thức.
Cô mơ màng ngồi dậy.
Đèn sáng ngoài cửa sổ, gió thì lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng thổi lá cây rụng xào xạc.
Bây giờ là mùa đông, có câu nói, sét đánh mùa đông là có tuyết.
Chứng minh cho câu nói này, tờ mờ sáng, Vụ Thành đã được bao lấy bởi một tấm vải bạc, chìm trong màn tuyết trắng mềm.
Trịnh Thư Ý lớn lên ở thành phố ven biển, sau này đến Giang Thành cũng là một nơi quanh năm không có tuyết.
Nghĩ đến Tất Nhược San nói mùa đông năm nào cũng được ở Vụ Thành có tuyết trắng ngần, Trịnh Thư Ý có chút động tâm.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại chợt vang tiếng.
Thời Yến: Khi nào về Giang Thành?
Trịnh Thư Ý nhìn tin nhắn này mãi, suýt chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Rất lâu sau, cô mới chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi sang.
Trịnh Thư Ý: ?
Thời Yến: Chú Quan muốn gặp cô.
Lá khô thỉnh thoảng lại rơi xuống dòng suối nhỏ dưới hành lang, chìm nổi theo nước chảy róc rách.
Mấy ngọn đèn lồng kiểu cổ chiếu lên trụ vẽ, soi mờ những khuôn mặt người.
Bốn bề yên tĩnh, đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, hàn huyên không ngừng, có thêm chút men say sau khi uống rượu, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Chỉ có Trịnh Thư Ý là hoàn toàn khác.
Cô không còn hớn hở, đuôi mắt toàn ý cười như lúc vừa đến nữa.
Lúc này, cô im lặng đi bên cạnh Thời Yến, cụp mắt không nói gì, mặt thậm chí còn không cảm xúc.
Trên đường đi, vài cô gái định tới bắt chuyện thì lại bị ánh mắt lạnh lùng của cô đánh lui, cuối cùng chỉ có thể nói với Thời Yến một câu: “Bạn của anh có vẻ không thích nói chuyện nhỉ.”
Thời Yến liếc cô, "Ừ" một tiếng.
“Tính cách cô ấy khá hướng nội.”
-
Mọi người chia tay ở bãi đậu xe.
Tài xế đã đợi sẵn, lái xe đến trước Thời Yến và Trịnh Thư Ý, nhân viên bãi đậu xe tiến lên, mở cửa cho Trịnh Thư Ý.
Trịnh Thư Ý ảo não chui vào, đóng cửa xong liền co vào một góc.
Chốc lát sau, Thời Yến lên xe từ phía bên kia.
Từ kính xe, Trịnh Thư Ý thấy anh khom người bước vào, hơi thở thuộc về anh tràn vào không gian khép kín này.
Bây giờ, dường như chỉ cần anh thở thôi, Trịnh Thư Ý sẽ cảm nhận được sự xấu hổ khiến người ta hô hấp cũng khó khăn.
Với tính cách của cô, Trịnh Thư Ý không phải loại con gái có thể pha trò hay cười cợt với mấy chuyện kia, bình thường nói chuyện phiếm với bạn, cô cũng ngại nhắc đến.
Hôm nay, nếu không phải muốn chọc tức Nhạc Tinh Châu, cô tuyệt đối không nói ra loại lời này.
Ít nhất là ở trước mắt người khác phái, cô vẫn luôn giữ dáng vẻ nhã nhặn lịch sự để duy trì hình tượng nghề nghiệp.
Đặc biệt, ở trước mặt Thời Yến, cô tự thấy nhân cách của mình luôn được nâng lên cao ngút trời.
―― Mặc dù có hay bị lật do lên cao quá.
Thoạt nhìn đó cũng chỉ là mấy vấn đề nhỏ vô hại nhỉ?
Nhưng mà sau chuyện hôm nay, cô thật sự cảm thấy mình hết chốn dung thân rồi.
Bản thân nói “làm tình” rồi thì thôi đi, đằng này anh còn hết sức nội hàm, vào khoảnh khắc ấy, cô như nghe thấy tiếng hình tượng mình dày công duy trì vỡ toang.
Trịnh Thư Ý nghĩ rằng, nếu cô gửi tin nhắn đó vào lúc khác thì có lẽ sẽ không sao, nhưng sao cứ nhằm vào lúc cô đang ở cùng Thời Yến chứ.
Sự liên kết vi diệu đó khiến cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng khó nói.
“Đưa cô Trịnh về nhà đã hay sao ạ?”
Tài xế ngồi đằng trước đột nhiên hỏi.
“Ừ.”
Thời Yến đáp một tiếng.
Trịnh Thư Ý vẫn không nói gì, ngón tay móc bên mép kính xe, có thể để ý biểu cảm của Thời Yến phản chiếu qua tấm kính bất cứ lúc nào.
Thật ra, sau khi lên xe, anh không có vẻ gì khác thường, cứ nhìn điện thoại mãi, hệt với mọi khi, dường như không để tâm trên xe còn có người khác.
Xe chạy rất nhanh, nhằm hướng nhà Trịnh Thư Ý mà phóng như bay.
Cửa tiểu khu nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Trong lòng Trịnh Thư Ý rốt cuộc cũng thả lỏng được đôi chút.
May mà Thời Yến không ẩn ý gì khi ở trên xe nữa, nếu không cô sẽ thật sự tìm lỗ để chui xuống mất.
Xe vừa mới dừng lại, Trịnh Thư Ý liền nhanh chóng mở cửa, chuẩn bị bước xuống.
“Em đi trước đây, cảm ơn.”
Bây giờ, cô bỗng thấy mừng vì mình mang giày đế bằng, động tác nhanh nhẹn, chạy được nhanh.
Nhưng cô vừa đóng cửa xe thì lại nghe thấy tiếng Thời Yến gọi mình.
“Trịnh Thư Ý.”
Trái tim của Trịnh Thư Ý lập tức co rúm lại, giả vờ không nghe thấy, co chân bỏ chạy.
Chưa đi được mấy bước, cô liền nghe thấy tiếng bước chân truyền từ phía sau tới.
Giác quan thứ sáu mách bảo, không cần nhìn cũng biết là Thời Yến xuống xe.
Trịnh Thư Ý giật mình, bước chân càng nhanh hơn.
Tiếc là hành động của cô biểu hiện quá rõ ràng, đến khi cổ tay bị bắt lấy, cô còn bất giác giãy ra.
Do đó, giây tiếp theo, bả vai cô liền bị người ta đè, đẩy đến thân cây bên cạnh.
Thời Yến cao hơn cô nhiều, anh cúi đầu nhìn cô, ánh đèn phản chiếu lên tròng kính anh bóng loáng, Trịnh Thư Ý đột nhiên nín thở.
“Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy sao?”
Giọng anh lạnh lùng, Trịnh Thư Ý cảm thấy hình như anh đang có chút mất hứng.
“Em nghe…”
“Vậy cô gấp làm gì?”
Bị ánh mắt anh chèn ép, Trịnh Thư Ý rất căng thẳng, lúc này cô chỉ muốn về nhà sớm một chút, bỗng không biết nên trả lời thế nào.
Thời Yến nhướng mày, nhìn cô từ trên xuống.
“Sốt ruột về nhà làm bánh ngọt à?”
“…”
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, giờ cô mới thấy rõ, ánh mắt đằng sau tròng kính của anh đang mang ý cười.
“Thời Yến anh phiền quá!!”
Thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô, Thời Yến bỗng buông tay, nụ cười dần thu lại, xoay người đi về phía xe, chỉ để lại một câu nói.
“Lấy đống lộn xộn của cô đi.”
“…”
-
Trịnh Thư Ý ôm mấy túi đồ về nhà, ngã xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ về nhân sinh.
Điện thoại trong túi xách vẫn đang rung, cô đợi một lúc lâu mới lấy ra nhìn.
Sau khi nhận được hai tin nhắn trả lời kia, Nhạc Tinh Châu liên tục gửi tiếp cho cô thêm mấy tin.
Theo thứ tự là một dấu hỏi và mười mấy dấu hỏi nữa.
Nhạc Tinh Châu: Thư Ý? Em đang nói gì vậy?
Nhạc Tinh Châu: Có phải em say không?
Nhạc Tinh Châu: Em có ổn không thế?
Trịnh Thư Ý buồn bực vò tóc rối bù, dùng sức đâm chữ trên màn hình: Anh có bị bệnh không!! Quấy rầy người khác làm tình sẽ bị thiên lôi đánh đó!!
Gửi xong, Trịnh Thư Ý xóa tin nhắn, block anh ta, rồi lại nằm trên giường.
Một lúc sau, WeChat vang lên hai tiếng.
Trịnh Thư Ý đột nhiên mở mắt ra, tiềm thức nghĩ đó là tin nhắn Thời Yến gửi tới.
Cô từ từ với tay lấy điện thoại, đầu đã suy nghĩ sẵn câu trả lời.
Nếu Thời Yến còn dám lấy chuyện này ra trêu cô, cô sẽ trả lời: Đúng đúng đúng! Đúng là làm bánh ngọt! Anh có muốn làm không! Không làm thì thì cút, đừng quấy rầy tôi làm!
Nhưng may mà khi mở WeChat lên, tin nhắn mới không phải của Thời Yến.
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng. Cảm tạ trời đất.
Tần Thời Nguyệt: Thế nào rồi?
Tần Thời Nguyệt: Hôm nay tiến triển thế nào?
Trịnh Thư Ý: Lệ chảy thành sông.jpg
Trịnh Thư Ý: Đừng nói nữa, em tuyệt đối không ngờ tới tình cảnh hôm nay đâu, bổn cá mặn không chỉ không thể xoay người mà còn dính vào nồi nữa tvt
Tần Thời Nguyệt: Chê cười rồi, có tình cảnh gì mà em chưa từng gặp chứ?
Tần Thời Nguyệt: Chị kể nghe chút xem nào.
Trịnh Thư Ý: Chẳng phải chị đi ăn với anh ta sao, kết quả là bạn trai cũ đột nhiên gửi tin nhắn hỏi chị đang làm gì, chị liền trả lời “làm tình”, cuối cùng bị anh ta nhìn thấy.
Trịnh Thư Ý: Sau đó anh ta còn ẩn ý trêu chọc chị.
Tần Thời Nguyệt: Tình cảnh này em thật sự chưa gặp…
Tần Thời Nguyệt: Em mà là chị chắc cũng ngại chết ha ha ha ha ha.
Nhìn chuỗi “ha ha ha” của Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý vùi đầu vào gối, buồn bực một lúc lâu mới đứng dậy đi tắm.
-
Hôm sau là Chủ Nhật, Trịnh Thư Ý không đi đâu cả, chỉ ở nhà đọc sách, vô cùng an phận.
Buổi chiều thứ Hai, cô thu dọn hành lý, đi ra sân bay.
Tuần này có diễn đàn quốc tế ở Vụ Thành, yêu cầu Trịnh Thư Ý đi công tác trong vòng một tuần.
Vụ Thành là thành phố Tây Nam, thời tiết lạnh ẩm, Trịnh Thư Ý vừa bước ra cửa khoang đã cảm nhận được cơn rét thấu xương.
Cũng may là Tất Nhược San đến sân bay đón, đứng ở phía cửa đằng xa vẫy tay với cô.
“Thư Ý!! Ở đây này!!”
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người chỉ thi thoảng gặp nhau mấy lần, lần nào bàn kế hoạch đi du lịch cũng bị đủ chuyện phá bĩnh.
Vụ Thành là quê của Tất Nhược San, tốt nghiệp xong cô ấy liền về đây làm việc, biết tin lần này Trịnh Thư Ý đến đây công tác, chủ nhà lập tức sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Buổi tối ngày thứ nhất, Tất Nhược San dẫn cô đi ăn đặc sản địa phương.
Trong nhà hàng nhỏ ồn ào, hai người ngồi ở bàn bên cùng, đợi khách khứa về gần hết, hai cô vẫn đang gọi thêm đồ uống.
Bạn cũ gặp nhau, vốn là nhiều lời không nói hết, huống chi dạo này Trịnh Thư Ý xảy ra quá nhiều chuyện, ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn.
Đặc biệt, lúc nói đến chuyện Thời Yến, Tất Nhược San nghe xong liền sửng sốt.
“Thật hay đùa thế? Tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự á! Cậu cũng dám?”
Trịnh Thư Ý: “Có gì mà không dám, tổng giám đốc thì không phải đàn ông à?”
Tất Nhược San vỗ tay tán thưởng: “Tớ nói cậu nghe, cậu mà còn lãng phí dũng khí thế này, đừng trách Lương Tịnh Như* người ta bỏ nghề đi bán vé số.”
(*) Lương Tịnh Như là ca sĩ hát bài “Dũng khí”
Trịnh Thư Ý: “…”
-
Hoàng hôn dần hạ xuống, Tất Nhược San dẫn cô đi xem cảnh đêm bên bờ sông – điểm đặc biệt nhất của Vụ Thành.
Ban đêm ở đây không có sự huyên náo của bê tông cốt thép mà nhiều thêm mấy phần yên tĩnh, hai người đứng dưới đèn selfie mấy bức, kết thúc buổi hẹn nhỏ hôm nay.
Trở lại khách sạn, Trịnh Thư Ý chọn bức chụp chung đẹp nhất, đăng lên vòng bạn bè.
“Đã lâu không gặp, có chút nhớ nhung.”
Bốn năm ngày kế tiếp, ban ngày Trịnh Thư Ý đôn đáo hoàn thành công việc, vui chơi khắp những chỗ Tất Nhược San dẫn cô đến, tíu tít với ăn uống, vui đùa, cô nhanh chóng vui đến quên hết trời đất.
Chỉ là mỗi buổi tối, Trịnh Thư Ý nằm trên giường, lúc định quấy rầy Thời Yến một chút, cô lại nghĩ đến miếng bánh ngọt đêm hôm đó.
Bởi vậy, lịch sử trò chuyện vẫn dừng ở mấy ngày trước.
-
Buổi tối trước khi đi, Trịnh Thư Ý ăn cơm tối xong liền trở về khách sạn.
Một mình nằm trong phòng, cửa sổ ngăn cách tạp âm bên ngoài, Trịnh Thư Ý cầm điện thoại, giữa cơn bối rối không biết có nên nhắn tin cho Thời Yến hay không, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Giang Thành cách xa Vụ Thành nghìn dặm, hiện giờ đang mưa dầm liên tục.
Mưa mùa đông trước nay luôn khiến người ta buồn ngủ, mặc dù lúc này Thời Yến đang trong bữa tiệc xã giao, đối tác rượu vào liền nói nhiều, thẳng thắn mà nói, cũng không khơi nổi hứng thú của anh.
Điện thoại trên bàn bỗng vang lên một tiếng, Thời Yến cầm lên xem, là thư ký gửi lịch trình tháng sau cho anh.
Thời Yến mở lịch trình ra nhìn qua, không có hứng thú, lướt xuống danh sách tin nhắn WeChat, avatar hoạt hình của Trịnh Thư Ý vô cùng nổi bật giữa nhóm người anh hay bàn công việc.
Ngón tay của Thời Yến dừng lại ở chỗ này.
Anh chợt thấy, hình như người này đã rất lâu chưa có động tĩnh.
Ma xui quỷ khiến, anh nhấn vào vòng bạn bè của cô, nhìn thấy bức ảnh cô mới cập nhật mấy ngày trước.
Trịnh Thư Ý quấn một chiếc khăn quàng lông xù, đầu đội mũ len, mặt gần như bị che phân nửa, chỉ lộ ra đôi mắt và gò má ửng hồng do lạnh.
Nhìn ảnh, trong đầu Thời Yến đột nhiên nảy ra dáng vẻ cô vùi mặt vào lòng bàn tay giữa buổi dạ tiệc mấy ngày trước.
Thì ra cô cũng biết xấu hổ.
Lúc xấu hổ sẽ có phản ứng như thế này.
Thời Yến cười thầm, ánh mắt từ từ chuyển đến bối cảnh trong bức ảnh.
Hai ngón tay anh kéo ra, zoom lớn bức ảnh.
Phía sau Trịnh Thư Ý là một cây cầu lớn xa lạ, ánh đèn neon cho thấy đường nét ngọn núi phía xa, mọi cảnh vật đều không thuộc về Giang Thành.
Thời Yến nhìn một hồi, anh thoát khỏi bức ảnh mới chú ý đến caption của Trịnh Thư Ý:
Đã lâu không gặp, có chút nhớ nhung.
Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Thời Yến: “Đây không phải là cô phóng viên lần trước sao?”
Người nói chuyện chính là Quan Hướng Thành.
Buổi xã giao hôm nay tình cờ mời Quan Hướng Thành tới trấn giữ.
Ông ấy ngồi bên cạnh Thời Yến, thấy anh có vẻ nhàm chán, sau đó nhìn điện thoại di động, ông bèn ghé mắt, thấy ảnh của Trịnh Thư Ý.
“Hai ngày trước chú có đọc bài báo mới nhất của cô ấy, chính là bài phỏng vấn cháu, viết thật sự rất khá.” Quan Hướng Thành nói, “Cô bé này nhìn còn trẻ mà bút lực rất sắc bén, sắc bén hơn nhiều người đàn ông ấy chứ.”
Nói xong, ông ấy dừng một chút, nhớ tới tin đồn loáng thoáng rằng Thời Yến qua lại với nữ diễn viên nào đó, ông ấy có ý ám chỉ hỏi: “Sao gần đây không thấy cô bé đâu?”
-
Mười giờ đêm, Trịnh Thư Ý bị một tiếng sấm đánh thức.
Cô mơ màng ngồi dậy.
Đèn sáng ngoài cửa sổ, gió thì lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng thổi lá cây rụng xào xạc.
Bây giờ là mùa đông, có câu nói, sét đánh mùa đông là có tuyết.
Chứng minh cho câu nói này, tờ mờ sáng, Vụ Thành đã được bao lấy bởi một tấm vải bạc, chìm trong màn tuyết trắng mềm.
Trịnh Thư Ý lớn lên ở thành phố ven biển, sau này đến Giang Thành cũng là một nơi quanh năm không có tuyết.
Nghĩ đến Tất Nhược San nói mùa đông năm nào cũng được ở Vụ Thành có tuyết trắng ngần, Trịnh Thư Ý có chút động tâm.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại chợt vang tiếng.
Thời Yến: Khi nào về Giang Thành?
Trịnh Thư Ý nhìn tin nhắn này mãi, suýt chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ.
Rất lâu sau, cô mới chậm rãi gửi một dấu chấm hỏi sang.
Trịnh Thư Ý: ?
Thời Yến: Chú Quan muốn gặp cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.