Chương 23
Kiều Diêu
17/11/2021
Edit: Gả cho em nhé Giang Triệt (Kai’Sa Team)
Trong phòng ăn nhỏ ấm cúng, Trịnh Thư Ý chỉ bật một cái đèn sàn.
Cô ngồi cạnh bàn, nhìn bát mì tôm tươi nóng hổi nghi ngút trước mắt, ngây ngẩn một lúc.
Sau đó cô chợt bật cười.
Quét sạch phiền muộn khi gặp phải Nhạc Tinh Châu, một cảm giác mừng thầm khó kiềm chế nổi dâng lên.
Đây là mì ư?
Đây! Là! Tấm! Lòng! Của! Tiểu! Yến! Thời! Gia!!
Đương nhiên nếu không có hành thì càng hoàn hảo.
Bụng Trịnh Thư Ý sôi ùng ục một trận nhưng cô vẫn nhịn cơn đói, nhặt từng miếng hành ra đã.
Ăn được hai miếng, tay cô khựng lại, suýt thì quên chuyện quan trọng nhất.
Thế là cô lập tức đặt đũa xuống, cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Cảm ơn sếp thân yêu.
Giây phút ấn nút gửi đi, Trịnh Thư Ý đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức gỡ tin nhắn, chỉnh sửa lại lần nữa.
Trịnh Thư Ý: Cảm ơn sếp đã thương em.
Trịnh Thư Ý: Em dùng bữa đây.
Trịnh Thư Ý: Bắn tim.gif
Đêm về khuya, gió cũng đã nghỉ ngơi, phòng sách an tĩnh như thời gian đã ngừng trôi.
—— Nếu như không có điện thoại không ngừng rung lên brr brr.
Thời Yến nửa tựa vào bàn, tháo kính mắt xuống, xoa mũi, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại.
Trên màn hình khóa, tin nhắn của Trịnh Thư Ý liên tục bắn đến.
Anh tiện tay cầm điện thoại lên, mở hình ảnh kia ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, dưới chiếc bát là tấm khăn trải bàn caro, bên cạnh bày một bó hoa tươi.
Phong cách của các cô gái, không lạ gì mấy.
Thời Yến: Không ăn hành sao?
Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt, trong lòng tự hỏi sao anh biết.
Cô xem lại tấm hình, hóa ra lúc chụp còn dính cả tờ giấy vệ sinh cô nhặt hành lá bỏ lên.
Thế là lại một trận mừng thầm nữa.
Cái tên Thời Yến này cũng rất tinh tế tri kỷ nhé.
Trịnh Thư Ý: Em ghét ăn hành.
Trịnh Thư Ý: Lúc em gọi món có nói mà, anh không nghe thấy à?
Đầu kia im lặng một lúc, giao diện hiển thị “Đối phương đang nhập” nhưng mãi mà không có tin gửi đến.
Tim Trịnh Thư Ý hẫng một nhịp, có một loại dự cảm xấu.
Thời Yến sẽ không đột nhiên nhớ ra anh là tổng giám đốc bá đạo bức người, sau đó ép cô ăn hành đâu nhỉ?
Trịnh Thư Ý bị ý nghĩ chợt xuất hiện này làm buồn cười.
Thấy Thời Yến trả lời lại, nụ cười của cô càng sâu.
Thời Yến: Kén ăn.
Trịnh Thư Ý: Kén ăn gì chứ?
Cô suy nghĩ, thôi không gõ chữ nữa, gửi luôn tin nhắn thoại.
“Ba mẹ em còn mặc kệ em, anh quản rộng thế làm gì.”
Đối phương không trả lời, cô lại gửi tiếp.
“Anh cũng quản mấy bạn gái cũ của anh như thế luôn hả?”
Một tay Thời Yến cầm điện thoại, cụp mắt nhìn một hồi lâu, ánh đèn neon ngoài cửa sổ lóe lên trong mắt anh, giống như một cảm xúc trong tim thay đổi không ngừng.
Anh giữ nút ghi âm.
“Sao nào, bạn trai cũ của cô mặc kệ à?”
Giọng anh hoàn toàn không khác trước, nặng nề nghe không ra tâm trạng.
Nhưng nụ cười trên mặt Trịnh Thư Ý lập tức sụp đổ, bát mì này đột nhiên không còn thơm nữa.
Quản, đương nhiên quản chứ.
Nhạc Tinh Châu nhớ kỹ những chi tiết nhỏ nhặt này, nếu không lúc trước làm sao có thể theo đuổi được cô.
Nhắc đến chuyện khiến Trịnh Thư Ý mềm lòng, khóe miệng cô giật giật, không còn tâm trạng tiếp tục voice chat làm nũng, đánh chữ lạnh như băng: “Bây giờ mới cuối tháng mười hai, anh nhắc đến anh ta làm gì?”
Thời Yến: Hả?
Trịnh Thư Ý cười lạnh hai tiếng.
Trịnh Thư Ý: Vẫn chưa đến tiết Thanh minh* đâu.
(*) Người ta thường đi tảo mộ vào tiết Thanh minh, ý Trịnh Thư Ý là Nhạc Tinh Châu đã chết :))
Thật lâu sau.
Thời Yến: Ngủ đi.
Trăng treo lên cao, cành lá lốm đốm.
Trịnh Thư Ý nằm lên giường mở mắt nhìn trần nhà, một lúc vẫn chưa ngủ, trái lại nghĩ đến câu nói kia của Thời Yến.
Cô hỏi có phải anh cũng quản đám bạn gái cũ của anh như vậy không, anh không phải trả lời thẳng.
Nhưng vậy cũng coi như một loại trả lời.
Không hiểu sao, Trịnh Thư Ý hơi ghen.
Ghen cái gì chứ?
Cô tự hỏi.
Có lẽ là ghen vì đám bạn gái cũ của anh có thể ăn mì ‘Chín vị’ giao ngoài.
——
Đêm qua lăn đi lăn lại đến khuya, ngày hôm sau Trịnh Thư Ý suýt thì đến công ty muộn.
Cô không kịp mua cà phê, sau khi ngồi xuống liền tìm kiếm xung quanh, không thấy gói cà phê hòa tan lúc trước mình để trên bàn đâu mới hỏi Khổng Nam: “Cậu còn cà phê không?”
“Không có.” Khổng Nam nói, “Tớ không uống loại hòa tan lâu lắm rồi.”
Trịnh Thư Ý ngáp một cái, uể oải nói: “Thôi vậy, cố chịu một lúc.”
Khi cô nói lời này, đúng lúc Hứa Vũ Linh đi qua cô, trên tay cầm một cốc cà phê hòa tan kiểu Mỹ vừa mới pha còn đang nóng.
Hứa Vũ Linh đột nhiên dừng bước.
Trịnh Thư Ý cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.
Hình như hôm nay Hứa Vũ Linh hơi tiều tụy, phấn lót dày đặc cũng không che được quầng thâm mắt, nhìn là thấy đêm qua ngủ không ngon.
Trịnh Thư Ý cũng không để ý cô ta, hai người không nể mặt nhau, không buồn chào hỏi xã giao.
Cô yên lặng thu tầm mắt lại, đưa tay mở máy tính.
Đúng lúc này, cốc cà phê nóng kiểu Mỹ kia đặt trên bàn cô.
Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Vũ Linh.
Cô ta nhướng mi, nói: “Tôi vừa mua đấy chưa uống đâu, cô uống đi.”
Giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt bình thường, cứ như hai người thật sự là đồng nghiệp tình thương mến thương.
Không đợi Trịnh Thư Ý phản ứng lại, Hứa Vũ Linh đi thẳng.
Trịnh Thư Ý vẫn còn sững sờ, Khổng Nam cũng ngẩn ngơ nhìn qua, nhìn cà phê rồi lại nhìn Hứa Vũ Linh.
“Cô ta... Sao thế?”
Trịnh Thư Ý chỉ vào mũi mình, ánh mắt trống rỗng: “Cậu nhìn tớ giống tớ biết lắm không?”
Khổng Nam lại nhìn cà phê, cầm cốc lên nghiên cứu tỉ mỉ lại còn ngửi ngửi.
“Không bỏ độc đấy chứ...?”
Trịnh Thư Ý phối hợp diễn với cô ấy: “Phim cung đấu còn không diễn vậy mà, bây giờ là xã hội có luật pháp, chắc không đâu nhỉ?”
Hai người nhìn nhau, nghĩ mãi không ra.
Đúng lúc này, Tần Thời Nguyệt khoan thai đến muộn.
Trước giờ cô ấy không che giấu cơn buồn ngủ của mình, đi đường cũng như sắp ngủ đến nơi.
Khi đi qua người Trịnh Thư Ý, Tần Thời Nguyệt ngửi thấy mùi cà phê bèn dừng lại hỏi: “Còn cà phê không ạ?”
Trịnh Thư Ý và Khổng Nam đều ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trịnh Thư Ý lắc đầu: “Không có, có mỗi cốc này.”
Khổng Nam trơ mắt nhìn Tần Thời Nguyệt ngáp một cái, đột nhiên đưa cà phê cho cô ấy.
“Em uống đi, thử độc.”
Trịnh Thư Ý: ?
Tần Thời Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy đi luôn.
Cô ấy ngồi vào vị trí, nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày.
Khổng Nam và Trịnh Thư Ý đều sợ hãi.
Còn Tần Thời Nguyệt cầm cốc lên nhìn kỹ, nói: “Không ngờ cà phê hòa tan uống ngon phết nhỉ.”
Trịnh Thư Ý: “...”
Khổng Nam: “...”
Cả một buổi sáng, Trịnh Thư Ý đều chìm trong mê man về việc Hứa Vũ Linh mang cà phê cho mình.
Buổi chiều họp tổ, Hứa Vũ Linh vừa vặn ngồi đối diện cô.
Cô ta lẳng lặng ngồi đó sắp xếp tập giấy in, không thấy gì khác thường.
“Được rồi, họp thôi.”
Đường Diệc cũng đến, vừa ngồi xuống mới thấy đèn hơi tối nên nói với Trịnh Thư Ý ở gần cửa nhất: “Thư Ý, bật thêm đèn lên.”
Trịnh Thư Ý đang định nói được, không ngờ Hứa Vũ Linh đối diện lại đứng lên nhanh hơn cô.
“Để tôi làm cho.”
Cô ta đặt đồ trong tay xuống, vòng một vòng qua bàn họp ra sau lưng Trịnh Thư Ý, bật đèn lên.
Lần này, không chỉ mọi người trong phòng họp mà cả Đường Diệc cũng nhìn Hứa Vũ Linh thêm vài cái.
Còn cô ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dường như không thấy ánh mắt khác thường của mọi người.
——
Nửa sau cuộc họp, Đường Diệc bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.
“Tuần sau là năm mới, năm ngoái cũng không nhiều việc, chuyện quan trọng nhất là cần đưa tin dự án IPO* của Minh Dự Creative Cloud.”
(*) Phát hành công khai lần đầu (IPO) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
Cô ta nhìn văn phòng một vòng, hơi do dự.
Minh Dự Creative Cloud là công ty con công nghệ tài chính thuộc sở hữu hoàn toàn của ngân hàng Minh Dự, được công ty đánh giá có thẩm quyền nhất trong ngành xếp hạng AA*. Hơn nữa vì công ty con được xem trọng đã nâng xếp hạng tín dụng của công ty mẹ.
(*) AA: những người vay tốt, có độ rủi ro cao hơn AAA một chút, bao gồm:
AA+: tương ứng với bậc Aa1 của Moodys và Fitch
AA: tương ứng bậc Aa2
AA-: tương ứng bậc Aa3 (Wiki)
Đương nhiên ngành công nghiệp đang trông đợi vào lần đầu phát hành công khai này, độ chú ý ở mức cao không hạ.
Ai mà không muốn theo dõi và báo cáo về các sự kiện có độ chú ý cao chứ?
Bởi vậy, ngoài Trịnh Thư Ý ngo ngoe rục rịch, những người khác trong tổ cũng đều nhìn Đường Diệc với ánh mắt mong chờ.
Mà Đường Diệc nhìn một vòng, tự cân nhắc trong lòng, cuối cùng nhìn về phía Hứa Vũ Linh.
Mặc kệ trước đó Hứa Vũ Linh làm gì, cô ta cũng đã từng là trụ cột của tạp chí, Đường Diệc không muốn cho cô ta ra rìa.
“Hứa Vũ Linh, cô đi đi.”
Đường Diệc vừa dứt lời, những người khác đều đoán được suy tính của cô ta nên không lên tiếng.
Hứa Vũ Linh há to miệng, lẳng lặng nhìn Trịnh Thư Ý một cái.
—— Minh Dự Creative Cloud, người đại diện pháp lý cũng là Thời Yến.
Một lát sau, Hứa Vũ Linh cụp mắt bình tĩnh nói: “Tôi không quen thuộc với Minh Dự lắm, cho Trịnh Thư Ý đi vẫn hơn.”
Trịnh Thư Ý: ?
Cô lập tức ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Hứa Vũ Linh.
Ngay cả Đường Diệc cũng nghĩ mình nghe nhầm, “Cô nói gì cơ?”
Hứa Vũ Linh nhắc lại, “Có lẽ hạng mục này hợp với Trịnh Thư Ý hơn.”
——
Rời khỏi phòng họp, Khổng Nam vẫn còn trong trạng thái chấn động, lôi kéo Trịnh Thư Ý đi vào phòng trà nước.
“Hứa Vũ Linh bị linh hồn ai xuyên vào à?”
Cô ấy cẩn thận từng bước, cố ý nhìn nét mặt Hứa Vũ Linh xem có manh mối gì không, “Hạng mục Minh Dự Creative Cloud đấy, thế mà cô ta không muốn? Điên hay gì?”
"Ai biết được."
Đầu Trịnh Thư Ý cũng đầy dấu chấm hỏi, nhưng nếu đã sắp xếp xong nhiệm vụ, cô cũng không rảnh phân tích suy nghĩ của Hứa Vũ Linh.
Trong lần đưa tin tiếp theo, đối tượng chủ yếu là giám đốc tài chính Khâu Phúc của Minh Dự Creative Cloud, Trịnh Thư Ý trở về chỗ làm việc gửi email đến đó. Sau khi liên hệ được, Trịnh Thư Ý cầm điện thoại nghĩ ngợi, nhắn tin cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: “Ngày mai em sẽ đến Minh Dự Creative Cloud của các anh làm việc nè, anh có ở đó không?”
Một lúc lâu sau, Thời Yến mới trả lời hai chữ: “Không ở.”
Được rồi.
Trịnh Thư Ý cũng nghĩ vậy, anh không thể lúc nào cũng ở công ty con được.
Chiều hôm ấy, Trịnh Thư Ý đến Minh Dự Creative Cloud.
Cô nói rõ mục đích đến với tiếp tân rồi vào khu tiếp khách chờ.
Quầy tiếp tân gọi nội tuyến đến văn phòng giám đốc tài chính.
“Chị Nhạc Nhạc, phóng viên bên « Tuần san kinh tế tài chính » hẹn trước chiều nay gặp giám đốc Khâu đã đến rồi ạ.”
“Tuần san kinh tế tài chính?”
Sáu chữ này đâm vào ký ức mẫn cảm nào đó trong Tần Nhạc Chi.
Cô ta kẹp điện thoại, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, “Phóng viên nào vậy?”
Tiếp tân mở lịch sử ghi chép ra, nói: “Hình như tên là... Trịnh Thư Ý?”
“Ừm, biết rồi.”
Tần Nhạc Chi cúp điện thoại, nhìn sang cửa phòng họp sáng đèn, viết một tờ giấy ghi chú.
——
Trịnh Thư Ý ngồi ở chỗ tiếp khách một lúc lâu vẫn không thấy ai đến thông báo, cô uống không ít cà phê ở đây.
Thấm thoát đã đợi đến năm giờ, cô không nhịn được đi tìm người hỏi tình hình, bên tiếp tân hết cách, đành phải gọi lại hỏi.
“Là thế này, hôm nay bên tổng giám đốc Khâu khá bận, tương đối nhiều cuộc họp, có lẽ vẫn chưa rảnh.”
Trịnh Thư Ý đành phải trở lại chỗ tiếp khách.
Uống đến cốc cà phê thứ năm vào bụng, Trịnh Thư Ý nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ, nâng cốc giấy lên, chụp ảnh mặt trời.
Sau đó gửi cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Cà phê chỗ các anh dễ uống thật đấy.
Trịnh Thư Ý: Nhưng uống liền tù tì năm cốc em cũng hơi muốn nôn.
Thời Yến: ?
Trịnh Thư Ý: Phong cách của Minh Dự các anh đều thích bắt người ta chờ thật lâu à?
Trịnh Thư Ý: Đương nhiên em không ám chỉ anh, em chỉ chán quá thôi TvT
Thời Yến không trả lời lại cô.
Trịnh Thư Ý đặt cốc xuống, đứng lên vận động vài bước, quay đầu nhìn quầy tiếp tân vẫn không có động tĩnh.
“Hay là cô xác nhận lại giúp tôi với, nếu hôm nay không có thời gian thì mai tôi lại đến cũng được.”
Cô đi qua nói.
Chị gái lễ tân nghe theo, lại gọi lên văn phòng giám đốc tài chính.
Vài giây sau, lễ tân nhìn Trịnh Thư Ý một cái, hơi khó nói.
“Chuyện này... Giám đốc Khâu có chút chuyện, nửa giờ trước đã đi rồi.”
Trịnh Thư Ý: “...”
Cô thở dài, chuẩn bị quay người đi thì có một người phụ nữ ra khỏi thang máy, nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “Xin hỏi vị nào là cô Trịnh Thư Ý?”
Trịnh Thư Ý lập tức dừng bước lại, vẫy vẫy tay, “Là tôi.”
Cô ấy đi về phía cô: “Rất xin lỗi đã để cô đợi lâu, mời cô theo tôi lên lầu, giám đốc Khâu sẽ tới ngay.”
Hả? Trịnh Thư Ý hỏi: “Hình như giám đốc Khâu đi rồi mà?”
Cô ấy gật đầu, không hề phủ nhận, ý tứ sâu xa nhìn Trịnh Thư Ý một cái, hơi căng thẳng mấp máy môi.
“Ừm, nhưng giám đốc Khâu sẽ lập tức quay về đây, nhiều nhất là mười lăm phút.”
Trong phòng ăn nhỏ ấm cúng, Trịnh Thư Ý chỉ bật một cái đèn sàn.
Cô ngồi cạnh bàn, nhìn bát mì tôm tươi nóng hổi nghi ngút trước mắt, ngây ngẩn một lúc.
Sau đó cô chợt bật cười.
Quét sạch phiền muộn khi gặp phải Nhạc Tinh Châu, một cảm giác mừng thầm khó kiềm chế nổi dâng lên.
Đây là mì ư?
Đây! Là! Tấm! Lòng! Của! Tiểu! Yến! Thời! Gia!!
Đương nhiên nếu không có hành thì càng hoàn hảo.
Bụng Trịnh Thư Ý sôi ùng ục một trận nhưng cô vẫn nhịn cơn đói, nhặt từng miếng hành ra đã.
Ăn được hai miếng, tay cô khựng lại, suýt thì quên chuyện quan trọng nhất.
Thế là cô lập tức đặt đũa xuống, cầm điện thoại chụp một tấm gửi cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Cảm ơn sếp thân yêu.
Giây phút ấn nút gửi đi, Trịnh Thư Ý đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức gỡ tin nhắn, chỉnh sửa lại lần nữa.
Trịnh Thư Ý: Cảm ơn sếp đã thương em.
Trịnh Thư Ý: Em dùng bữa đây.
Trịnh Thư Ý: Bắn tim.gif
Đêm về khuya, gió cũng đã nghỉ ngơi, phòng sách an tĩnh như thời gian đã ngừng trôi.
—— Nếu như không có điện thoại không ngừng rung lên brr brr.
Thời Yến nửa tựa vào bàn, tháo kính mắt xuống, xoa mũi, cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại.
Trên màn hình khóa, tin nhắn của Trịnh Thư Ý liên tục bắn đến.
Anh tiện tay cầm điện thoại lên, mở hình ảnh kia ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, dưới chiếc bát là tấm khăn trải bàn caro, bên cạnh bày một bó hoa tươi.
Phong cách của các cô gái, không lạ gì mấy.
Thời Yến: Không ăn hành sao?
Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt, trong lòng tự hỏi sao anh biết.
Cô xem lại tấm hình, hóa ra lúc chụp còn dính cả tờ giấy vệ sinh cô nhặt hành lá bỏ lên.
Thế là lại một trận mừng thầm nữa.
Cái tên Thời Yến này cũng rất tinh tế tri kỷ nhé.
Trịnh Thư Ý: Em ghét ăn hành.
Trịnh Thư Ý: Lúc em gọi món có nói mà, anh không nghe thấy à?
Đầu kia im lặng một lúc, giao diện hiển thị “Đối phương đang nhập” nhưng mãi mà không có tin gửi đến.
Tim Trịnh Thư Ý hẫng một nhịp, có một loại dự cảm xấu.
Thời Yến sẽ không đột nhiên nhớ ra anh là tổng giám đốc bá đạo bức người, sau đó ép cô ăn hành đâu nhỉ?
Trịnh Thư Ý bị ý nghĩ chợt xuất hiện này làm buồn cười.
Thấy Thời Yến trả lời lại, nụ cười của cô càng sâu.
Thời Yến: Kén ăn.
Trịnh Thư Ý: Kén ăn gì chứ?
Cô suy nghĩ, thôi không gõ chữ nữa, gửi luôn tin nhắn thoại.
“Ba mẹ em còn mặc kệ em, anh quản rộng thế làm gì.”
Đối phương không trả lời, cô lại gửi tiếp.
“Anh cũng quản mấy bạn gái cũ của anh như thế luôn hả?”
Một tay Thời Yến cầm điện thoại, cụp mắt nhìn một hồi lâu, ánh đèn neon ngoài cửa sổ lóe lên trong mắt anh, giống như một cảm xúc trong tim thay đổi không ngừng.
Anh giữ nút ghi âm.
“Sao nào, bạn trai cũ của cô mặc kệ à?”
Giọng anh hoàn toàn không khác trước, nặng nề nghe không ra tâm trạng.
Nhưng nụ cười trên mặt Trịnh Thư Ý lập tức sụp đổ, bát mì này đột nhiên không còn thơm nữa.
Quản, đương nhiên quản chứ.
Nhạc Tinh Châu nhớ kỹ những chi tiết nhỏ nhặt này, nếu không lúc trước làm sao có thể theo đuổi được cô.
Nhắc đến chuyện khiến Trịnh Thư Ý mềm lòng, khóe miệng cô giật giật, không còn tâm trạng tiếp tục voice chat làm nũng, đánh chữ lạnh như băng: “Bây giờ mới cuối tháng mười hai, anh nhắc đến anh ta làm gì?”
Thời Yến: Hả?
Trịnh Thư Ý cười lạnh hai tiếng.
Trịnh Thư Ý: Vẫn chưa đến tiết Thanh minh* đâu.
(*) Người ta thường đi tảo mộ vào tiết Thanh minh, ý Trịnh Thư Ý là Nhạc Tinh Châu đã chết :))
Thật lâu sau.
Thời Yến: Ngủ đi.
Trăng treo lên cao, cành lá lốm đốm.
Trịnh Thư Ý nằm lên giường mở mắt nhìn trần nhà, một lúc vẫn chưa ngủ, trái lại nghĩ đến câu nói kia của Thời Yến.
Cô hỏi có phải anh cũng quản đám bạn gái cũ của anh như vậy không, anh không phải trả lời thẳng.
Nhưng vậy cũng coi như một loại trả lời.
Không hiểu sao, Trịnh Thư Ý hơi ghen.
Ghen cái gì chứ?
Cô tự hỏi.
Có lẽ là ghen vì đám bạn gái cũ của anh có thể ăn mì ‘Chín vị’ giao ngoài.
——
Đêm qua lăn đi lăn lại đến khuya, ngày hôm sau Trịnh Thư Ý suýt thì đến công ty muộn.
Cô không kịp mua cà phê, sau khi ngồi xuống liền tìm kiếm xung quanh, không thấy gói cà phê hòa tan lúc trước mình để trên bàn đâu mới hỏi Khổng Nam: “Cậu còn cà phê không?”
“Không có.” Khổng Nam nói, “Tớ không uống loại hòa tan lâu lắm rồi.”
Trịnh Thư Ý ngáp một cái, uể oải nói: “Thôi vậy, cố chịu một lúc.”
Khi cô nói lời này, đúng lúc Hứa Vũ Linh đi qua cô, trên tay cầm một cốc cà phê hòa tan kiểu Mỹ vừa mới pha còn đang nóng.
Hứa Vũ Linh đột nhiên dừng bước.
Trịnh Thư Ý cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.
Hình như hôm nay Hứa Vũ Linh hơi tiều tụy, phấn lót dày đặc cũng không che được quầng thâm mắt, nhìn là thấy đêm qua ngủ không ngon.
Trịnh Thư Ý cũng không để ý cô ta, hai người không nể mặt nhau, không buồn chào hỏi xã giao.
Cô yên lặng thu tầm mắt lại, đưa tay mở máy tính.
Đúng lúc này, cốc cà phê nóng kiểu Mỹ kia đặt trên bàn cô.
Trịnh Thư Ý hơi sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Vũ Linh.
Cô ta nhướng mi, nói: “Tôi vừa mua đấy chưa uống đâu, cô uống đi.”
Giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt bình thường, cứ như hai người thật sự là đồng nghiệp tình thương mến thương.
Không đợi Trịnh Thư Ý phản ứng lại, Hứa Vũ Linh đi thẳng.
Trịnh Thư Ý vẫn còn sững sờ, Khổng Nam cũng ngẩn ngơ nhìn qua, nhìn cà phê rồi lại nhìn Hứa Vũ Linh.
“Cô ta... Sao thế?”
Trịnh Thư Ý chỉ vào mũi mình, ánh mắt trống rỗng: “Cậu nhìn tớ giống tớ biết lắm không?”
Khổng Nam lại nhìn cà phê, cầm cốc lên nghiên cứu tỉ mỉ lại còn ngửi ngửi.
“Không bỏ độc đấy chứ...?”
Trịnh Thư Ý phối hợp diễn với cô ấy: “Phim cung đấu còn không diễn vậy mà, bây giờ là xã hội có luật pháp, chắc không đâu nhỉ?”
Hai người nhìn nhau, nghĩ mãi không ra.
Đúng lúc này, Tần Thời Nguyệt khoan thai đến muộn.
Trước giờ cô ấy không che giấu cơn buồn ngủ của mình, đi đường cũng như sắp ngủ đến nơi.
Khi đi qua người Trịnh Thư Ý, Tần Thời Nguyệt ngửi thấy mùi cà phê bèn dừng lại hỏi: “Còn cà phê không ạ?”
Trịnh Thư Ý và Khổng Nam đều ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trịnh Thư Ý lắc đầu: “Không có, có mỗi cốc này.”
Khổng Nam trơ mắt nhìn Tần Thời Nguyệt ngáp một cái, đột nhiên đưa cà phê cho cô ấy.
“Em uống đi, thử độc.”
Trịnh Thư Ý: ?
Tần Thời Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy đi luôn.
Cô ấy ngồi vào vị trí, nhấp một ngụm, lập tức nhíu mày.
Khổng Nam và Trịnh Thư Ý đều sợ hãi.
Còn Tần Thời Nguyệt cầm cốc lên nhìn kỹ, nói: “Không ngờ cà phê hòa tan uống ngon phết nhỉ.”
Trịnh Thư Ý: “...”
Khổng Nam: “...”
Cả một buổi sáng, Trịnh Thư Ý đều chìm trong mê man về việc Hứa Vũ Linh mang cà phê cho mình.
Buổi chiều họp tổ, Hứa Vũ Linh vừa vặn ngồi đối diện cô.
Cô ta lẳng lặng ngồi đó sắp xếp tập giấy in, không thấy gì khác thường.
“Được rồi, họp thôi.”
Đường Diệc cũng đến, vừa ngồi xuống mới thấy đèn hơi tối nên nói với Trịnh Thư Ý ở gần cửa nhất: “Thư Ý, bật thêm đèn lên.”
Trịnh Thư Ý đang định nói được, không ngờ Hứa Vũ Linh đối diện lại đứng lên nhanh hơn cô.
“Để tôi làm cho.”
Cô ta đặt đồ trong tay xuống, vòng một vòng qua bàn họp ra sau lưng Trịnh Thư Ý, bật đèn lên.
Lần này, không chỉ mọi người trong phòng họp mà cả Đường Diệc cũng nhìn Hứa Vũ Linh thêm vài cái.
Còn cô ta mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, dường như không thấy ánh mắt khác thường của mọi người.
——
Nửa sau cuộc họp, Đường Diệc bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.
“Tuần sau là năm mới, năm ngoái cũng không nhiều việc, chuyện quan trọng nhất là cần đưa tin dự án IPO* của Minh Dự Creative Cloud.”
(*) Phát hành công khai lần đầu (IPO) là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.
Cô ta nhìn văn phòng một vòng, hơi do dự.
Minh Dự Creative Cloud là công ty con công nghệ tài chính thuộc sở hữu hoàn toàn của ngân hàng Minh Dự, được công ty đánh giá có thẩm quyền nhất trong ngành xếp hạng AA*. Hơn nữa vì công ty con được xem trọng đã nâng xếp hạng tín dụng của công ty mẹ.
(*) AA: những người vay tốt, có độ rủi ro cao hơn AAA một chút, bao gồm:
AA+: tương ứng với bậc Aa1 của Moodys và Fitch
AA: tương ứng bậc Aa2
AA-: tương ứng bậc Aa3 (Wiki)
Đương nhiên ngành công nghiệp đang trông đợi vào lần đầu phát hành công khai này, độ chú ý ở mức cao không hạ.
Ai mà không muốn theo dõi và báo cáo về các sự kiện có độ chú ý cao chứ?
Bởi vậy, ngoài Trịnh Thư Ý ngo ngoe rục rịch, những người khác trong tổ cũng đều nhìn Đường Diệc với ánh mắt mong chờ.
Mà Đường Diệc nhìn một vòng, tự cân nhắc trong lòng, cuối cùng nhìn về phía Hứa Vũ Linh.
Mặc kệ trước đó Hứa Vũ Linh làm gì, cô ta cũng đã từng là trụ cột của tạp chí, Đường Diệc không muốn cho cô ta ra rìa.
“Hứa Vũ Linh, cô đi đi.”
Đường Diệc vừa dứt lời, những người khác đều đoán được suy tính của cô ta nên không lên tiếng.
Hứa Vũ Linh há to miệng, lẳng lặng nhìn Trịnh Thư Ý một cái.
—— Minh Dự Creative Cloud, người đại diện pháp lý cũng là Thời Yến.
Một lát sau, Hứa Vũ Linh cụp mắt bình tĩnh nói: “Tôi không quen thuộc với Minh Dự lắm, cho Trịnh Thư Ý đi vẫn hơn.”
Trịnh Thư Ý: ?
Cô lập tức ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Hứa Vũ Linh.
Ngay cả Đường Diệc cũng nghĩ mình nghe nhầm, “Cô nói gì cơ?”
Hứa Vũ Linh nhắc lại, “Có lẽ hạng mục này hợp với Trịnh Thư Ý hơn.”
——
Rời khỏi phòng họp, Khổng Nam vẫn còn trong trạng thái chấn động, lôi kéo Trịnh Thư Ý đi vào phòng trà nước.
“Hứa Vũ Linh bị linh hồn ai xuyên vào à?”
Cô ấy cẩn thận từng bước, cố ý nhìn nét mặt Hứa Vũ Linh xem có manh mối gì không, “Hạng mục Minh Dự Creative Cloud đấy, thế mà cô ta không muốn? Điên hay gì?”
"Ai biết được."
Đầu Trịnh Thư Ý cũng đầy dấu chấm hỏi, nhưng nếu đã sắp xếp xong nhiệm vụ, cô cũng không rảnh phân tích suy nghĩ của Hứa Vũ Linh.
Trong lần đưa tin tiếp theo, đối tượng chủ yếu là giám đốc tài chính Khâu Phúc của Minh Dự Creative Cloud, Trịnh Thư Ý trở về chỗ làm việc gửi email đến đó. Sau khi liên hệ được, Trịnh Thư Ý cầm điện thoại nghĩ ngợi, nhắn tin cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: “Ngày mai em sẽ đến Minh Dự Creative Cloud của các anh làm việc nè, anh có ở đó không?”
Một lúc lâu sau, Thời Yến mới trả lời hai chữ: “Không ở.”
Được rồi.
Trịnh Thư Ý cũng nghĩ vậy, anh không thể lúc nào cũng ở công ty con được.
Chiều hôm ấy, Trịnh Thư Ý đến Minh Dự Creative Cloud.
Cô nói rõ mục đích đến với tiếp tân rồi vào khu tiếp khách chờ.
Quầy tiếp tân gọi nội tuyến đến văn phòng giám đốc tài chính.
“Chị Nhạc Nhạc, phóng viên bên « Tuần san kinh tế tài chính » hẹn trước chiều nay gặp giám đốc Khâu đã đến rồi ạ.”
“Tuần san kinh tế tài chính?”
Sáu chữ này đâm vào ký ức mẫn cảm nào đó trong Tần Nhạc Chi.
Cô ta kẹp điện thoại, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, “Phóng viên nào vậy?”
Tiếp tân mở lịch sử ghi chép ra, nói: “Hình như tên là... Trịnh Thư Ý?”
“Ừm, biết rồi.”
Tần Nhạc Chi cúp điện thoại, nhìn sang cửa phòng họp sáng đèn, viết một tờ giấy ghi chú.
——
Trịnh Thư Ý ngồi ở chỗ tiếp khách một lúc lâu vẫn không thấy ai đến thông báo, cô uống không ít cà phê ở đây.
Thấm thoát đã đợi đến năm giờ, cô không nhịn được đi tìm người hỏi tình hình, bên tiếp tân hết cách, đành phải gọi lại hỏi.
“Là thế này, hôm nay bên tổng giám đốc Khâu khá bận, tương đối nhiều cuộc họp, có lẽ vẫn chưa rảnh.”
Trịnh Thư Ý đành phải trở lại chỗ tiếp khách.
Uống đến cốc cà phê thứ năm vào bụng, Trịnh Thư Ý nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ, nâng cốc giấy lên, chụp ảnh mặt trời.
Sau đó gửi cho Thời Yến.
Trịnh Thư Ý: Cà phê chỗ các anh dễ uống thật đấy.
Trịnh Thư Ý: Nhưng uống liền tù tì năm cốc em cũng hơi muốn nôn.
Thời Yến: ?
Trịnh Thư Ý: Phong cách của Minh Dự các anh đều thích bắt người ta chờ thật lâu à?
Trịnh Thư Ý: Đương nhiên em không ám chỉ anh, em chỉ chán quá thôi TvT
Thời Yến không trả lời lại cô.
Trịnh Thư Ý đặt cốc xuống, đứng lên vận động vài bước, quay đầu nhìn quầy tiếp tân vẫn không có động tĩnh.
“Hay là cô xác nhận lại giúp tôi với, nếu hôm nay không có thời gian thì mai tôi lại đến cũng được.”
Cô đi qua nói.
Chị gái lễ tân nghe theo, lại gọi lên văn phòng giám đốc tài chính.
Vài giây sau, lễ tân nhìn Trịnh Thư Ý một cái, hơi khó nói.
“Chuyện này... Giám đốc Khâu có chút chuyện, nửa giờ trước đã đi rồi.”
Trịnh Thư Ý: “...”
Cô thở dài, chuẩn bị quay người đi thì có một người phụ nữ ra khỏi thang máy, nhìn xung quanh một lượt, hỏi: “Xin hỏi vị nào là cô Trịnh Thư Ý?”
Trịnh Thư Ý lập tức dừng bước lại, vẫy vẫy tay, “Là tôi.”
Cô ấy đi về phía cô: “Rất xin lỗi đã để cô đợi lâu, mời cô theo tôi lên lầu, giám đốc Khâu sẽ tới ngay.”
Hả? Trịnh Thư Ý hỏi: “Hình như giám đốc Khâu đi rồi mà?”
Cô ấy gật đầu, không hề phủ nhận, ý tứ sâu xa nhìn Trịnh Thư Ý một cái, hơi căng thẳng mấp máy môi.
“Ừm, nhưng giám đốc Khâu sẽ lập tức quay về đây, nhiều nhất là mười lăm phút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.