Chương 33: Không Buông (Hơi H)
Duy Vụ
21/05/2024
Hơi thở bên tai như có như không, trong không gian chật chội càng thêm vài phần áp bách, Thẩm Từ Âm chỉ thấy không khí xung quanh ngột ngạt khó chịu khiến tim cô đập thình thịch, cổ họng khô khốc không thể nói nên lời: “Không phải tôi cố ý trốn anh, mà vì hoàn cảnh lúc đó không thích hợp, tôi nghĩ chúng ta nên tránh bị hiểu lầm.”
“Vậy à?” Anh giơ tay chống lên cửa kính, vây cô vào trong vòng tay mình, cúi đầu kề sát mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp viết đầy cảnh giác kia: “Vậy bây giờ thì sao? Hoàn cảnh bây giờ có thích hợp không?”
Mưa bên ngoài xe đổ như thác nước, từng hạt mưa đập vào cửa sổ tạo ra những giọt nước nhỏ bắn tung tóe, lặng lẽ chảy xuống kéo theo những vệt dài trên kính, khiến cho tầm nhìn ra bên ngoài của họ trở nên méo mó.
Bên trong xe yên tĩnh, bóng tối nuốt chửng tất cả, không ai mở miệng nói chuyện, tiếng tim đập hòa lẫn với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ xa xôi mà nặng nề.
Thẩm Từ Âm buộc phải đón nhận ánh mắt đầy tính xâm lược của anh, cảm nhận rõ ràng khuôn mặt anh gần ngay trước mặt, đôi mắt đen thẳm nhìn cô chăm chú. Chỉ cần anh cúi xuống một chút là có thể chạm vào đôi môi của cô.
Ngực cô chậm rãi phập phồng, hai tay thả lỏng bên người, đầu ngón tay bất an dùng sức, gần như muốn cắm thủng ghế da thật phía dưới.
“Trước tiên anh có thể đừng dí sát vào tôi như vậy được không, chúng ta...”
Cô hít một hơi thật sâu, đang muốn mở miệng lần nữa, tiếng động cơ nổ vang từ cách đó không xa truyền đến, đột nhiên phá hư sự yên tĩnh.
Nhìn qua kính chắn gió phía trước, trong màn mưa dày đặc, một chiếc ô tô đang chuẩn bị rẽ ở ngã tư gần nhất, đèn trước xe sáng rực, màn mưa xối xả làm nhòe đi thành những mảng màu lờ mờ.
Mà chiếc xe này của bọn họ ẩn ở trong bóng tối ven đường, nín thở chờ đợi đối phương đi qua.
Ngay khoảnh khắc đầu xe ngoặt vào ngã tư, hai luồng ánh sáng như đèn pha mạnh quét qua, chiếu sáng một khoảng lớn bên trong xe.
Thẩm Từ Âm bị ánh sáng bất ngờ kia làm phân tâm, theo bản năng quay đầu nhìn, nhưng mặt còn chưa kịp quay hẳn đi thì lòng bàn tay lạnh lẽo đã áp vào má cô, ép buộc cô quay lại đối mặt với anh lần nữa.
Thẩm Từ Âm nhíu mày, vừa muốn lên tiếng thì Ngôn Chiêu đột nhiên cúi đầu hôn môi cô, chặn kín lời cô muốn nói.
Ngay giây phút anh hôn xuống, chiếc xe đối diện đã rẽ xong, đèn xe cũng theo đó mà biến mất, khoang xe lại chìm trong bóng tối.
Tiếng hít thở rất nhẹ theo nụ hôn đan xen vào nhau, giống như là đốm lửa nhỏ chỉ chờ đợi sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào.
Tất cả trở về điểm xuất phát.
Thẩm Từ Âm bị Ngôn Chiêu ôm lấy, xoay người ấn ngã xuống ghế sau.
Chỗ cột sống áp sát từ cửa xe cứng rắn chuyển thành ghế da mềm mại, cảm giác thoải mái khiến cô thả lỏng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh Ngôn Chiêu cũng đè lên.
Túi xách trong tay Thẩm Từ Âm rớt xuống sàn xe theo động tác chuyển động của cô, đồ vật bên trong rớt lông lốc, rải rác đầy sàn, cô muốn đứng dậy nhặt nhưng lại bị Ngôn Chiêu mạnh mẽ giữ chặt cổ tay, kéo về đè dưới thân tiếp tục hôn.
Môi lưỡi dây dưa, cô thở hổn hển: “Ngôn Chiêu anh...”
Chất liệu quần áo ma sát phát ra tiếng sột soạt. Ngôn Chiêu câu lấy đầu lưỡi cô mút nhiều lần, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen của cô, từng sợi tóc đan xen như đang quấn lấy tay anh.
Thẩm Từ Âm nâng đầu gối chống cự nhưng lại bị đôi chân dài của anh ép chặt, cả người nóng bừng ngột ngạt, tay chân tê dại.
Nụ hôn của anh lướt qua khuôn mặt rồi chuyển đến bên tai. Lỗ tai Thẩm Từ Âm mẫn cảm, anh chỉ vừa mới hôn lên đã khiến cô mềm nhũn, quay đầu muốn tránh: “Anh buông tôi ra!”
“Không buông.” Anh thờ ơ trả lời.
Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn liên miên không dứt, Ngôn Chiêu ngậm vành tai Thẩm Từ Âm, đầu lưỡi khẽ mút, nhiều lần trêu chọc miếng thịt mềm kia, sau khi liếm đủ rồi thì lại hôn da thịt sau tai cô, chậm rãi liếm láp từng chút một. Thẩm Từ Âm có phản ứng, cơ thể khó chịu giãy dụa nhưng bị anh đè không nhúc nhích được, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cô thở dốc dồn dập, mang theo tiếng rên nhẹ, chìm trong cơn mê tình dục.
“Vậy à?” Anh giơ tay chống lên cửa kính, vây cô vào trong vòng tay mình, cúi đầu kề sát mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp viết đầy cảnh giác kia: “Vậy bây giờ thì sao? Hoàn cảnh bây giờ có thích hợp không?”
Mưa bên ngoài xe đổ như thác nước, từng hạt mưa đập vào cửa sổ tạo ra những giọt nước nhỏ bắn tung tóe, lặng lẽ chảy xuống kéo theo những vệt dài trên kính, khiến cho tầm nhìn ra bên ngoài của họ trở nên méo mó.
Bên trong xe yên tĩnh, bóng tối nuốt chửng tất cả, không ai mở miệng nói chuyện, tiếng tim đập hòa lẫn với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ xa xôi mà nặng nề.
Thẩm Từ Âm buộc phải đón nhận ánh mắt đầy tính xâm lược của anh, cảm nhận rõ ràng khuôn mặt anh gần ngay trước mặt, đôi mắt đen thẳm nhìn cô chăm chú. Chỉ cần anh cúi xuống một chút là có thể chạm vào đôi môi của cô.
Ngực cô chậm rãi phập phồng, hai tay thả lỏng bên người, đầu ngón tay bất an dùng sức, gần như muốn cắm thủng ghế da thật phía dưới.
“Trước tiên anh có thể đừng dí sát vào tôi như vậy được không, chúng ta...”
Cô hít một hơi thật sâu, đang muốn mở miệng lần nữa, tiếng động cơ nổ vang từ cách đó không xa truyền đến, đột nhiên phá hư sự yên tĩnh.
Nhìn qua kính chắn gió phía trước, trong màn mưa dày đặc, một chiếc ô tô đang chuẩn bị rẽ ở ngã tư gần nhất, đèn trước xe sáng rực, màn mưa xối xả làm nhòe đi thành những mảng màu lờ mờ.
Mà chiếc xe này của bọn họ ẩn ở trong bóng tối ven đường, nín thở chờ đợi đối phương đi qua.
Ngay khoảnh khắc đầu xe ngoặt vào ngã tư, hai luồng ánh sáng như đèn pha mạnh quét qua, chiếu sáng một khoảng lớn bên trong xe.
Thẩm Từ Âm bị ánh sáng bất ngờ kia làm phân tâm, theo bản năng quay đầu nhìn, nhưng mặt còn chưa kịp quay hẳn đi thì lòng bàn tay lạnh lẽo đã áp vào má cô, ép buộc cô quay lại đối mặt với anh lần nữa.
Thẩm Từ Âm nhíu mày, vừa muốn lên tiếng thì Ngôn Chiêu đột nhiên cúi đầu hôn môi cô, chặn kín lời cô muốn nói.
Ngay giây phút anh hôn xuống, chiếc xe đối diện đã rẽ xong, đèn xe cũng theo đó mà biến mất, khoang xe lại chìm trong bóng tối.
Tiếng hít thở rất nhẹ theo nụ hôn đan xen vào nhau, giống như là đốm lửa nhỏ chỉ chờ đợi sẵn sàng bùng cháy bất cứ lúc nào.
Tất cả trở về điểm xuất phát.
Thẩm Từ Âm bị Ngôn Chiêu ôm lấy, xoay người ấn ngã xuống ghế sau.
Chỗ cột sống áp sát từ cửa xe cứng rắn chuyển thành ghế da mềm mại, cảm giác thoải mái khiến cô thả lỏng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh Ngôn Chiêu cũng đè lên.
Túi xách trong tay Thẩm Từ Âm rớt xuống sàn xe theo động tác chuyển động của cô, đồ vật bên trong rớt lông lốc, rải rác đầy sàn, cô muốn đứng dậy nhặt nhưng lại bị Ngôn Chiêu mạnh mẽ giữ chặt cổ tay, kéo về đè dưới thân tiếp tục hôn.
Môi lưỡi dây dưa, cô thở hổn hển: “Ngôn Chiêu anh...”
Chất liệu quần áo ma sát phát ra tiếng sột soạt. Ngôn Chiêu câu lấy đầu lưỡi cô mút nhiều lần, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen của cô, từng sợi tóc đan xen như đang quấn lấy tay anh.
Thẩm Từ Âm nâng đầu gối chống cự nhưng lại bị đôi chân dài của anh ép chặt, cả người nóng bừng ngột ngạt, tay chân tê dại.
Nụ hôn của anh lướt qua khuôn mặt rồi chuyển đến bên tai. Lỗ tai Thẩm Từ Âm mẫn cảm, anh chỉ vừa mới hôn lên đã khiến cô mềm nhũn, quay đầu muốn tránh: “Anh buông tôi ra!”
“Không buông.” Anh thờ ơ trả lời.
Cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn liên miên không dứt, Ngôn Chiêu ngậm vành tai Thẩm Từ Âm, đầu lưỡi khẽ mút, nhiều lần trêu chọc miếng thịt mềm kia, sau khi liếm đủ rồi thì lại hôn da thịt sau tai cô, chậm rãi liếm láp từng chút một. Thẩm Từ Âm có phản ứng, cơ thể khó chịu giãy dụa nhưng bị anh đè không nhúc nhích được, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cô thở dốc dồn dập, mang theo tiếng rên nhẹ, chìm trong cơn mê tình dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.