Chương 15: Sòng Phẳng
Duy Vụ
21/05/2024
Y tá rời đi, đại sảnh lại trở nên im lặng. Thẩm Từ Âm quấn chặt áo khoác hơn, đeo tai nghe lên, định xem video để giúp mình tỉnh táo.
Nhưng cơn buồn ngủ nào có dễ dàng chống cự như vậy, cô buồn ngủ không chịu nổi, tầm mắt dần dần trở nên mông lung. Cái đầu nặng như ngàn cân, cổ không đỡ nổi liền gục thẳng xuống.
Thẩm Từ Âm tại một giây nào đó bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu, tai nghe không cẩn thận rơi ra, lăn sang một bên lối đi.
Được, lần này hoàn toàn tỉnh rồi.
Cô do dự không biết làm sao nhặt lên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân thon dài của đàn ông.
Đối phương khom lưng, đưa tay nhặt tai nghe lên, đi tới trước mặt cô.
Thẩm Từ Âm đang muốn ngẩng đầu cảm ơn, làn da hơi lạnh vào thái dương của cô.
Ngôn Chiêu đứng trước mặt cô, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng sờ trán cô để kiểm tra nhiệt độ: "Vẫn còn sốt à?”
Thẩm Từ Âm quả thực hoài nghi ánh mắt của mình, mở môi, không nói ra lời gì, chậm chạp hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Ngôn Chiêu chân dài vòng qua, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tại sao tôi không thể ở đây?"
Ghế ngồi của bệnh viện tính chất rất nhẹ, chiếc ghế trống bên cạnh anh hơi lõm xuống khi anh ngồi, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vững chắc.
Cô nói: "Tôi không sao, truyền nước biển xong là có thể đi.”
Ngôn Chiêu hỏi: "Cơ thể bị làm sao?”
“... Viêm dạ dày cấp tính.”
Hối hận vì ăn xiên que quá, cô vẫn đánh giá thấp mức độ yếu ớt của dạ dày mình.
Ngôn Chiêu quay đầu, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, tinh thần không tốt, môi hơi nứt nẻ, anh giơ tay lên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi.
Cánh môi bị ngón tay chạm vào, như có dòng điện lan tràn, Thẩm Từ Âm nhíu mày, mở miệng, giọng có chút khàn khàn vì bệnh: "Anh làm cái gì vậy?"
Ngôn Chiêu không đáp, chỉ đứng thẳng dậy: "Chờ chút.”
Hai phút sau, anh bưng tới một ly nước nóng, Thẩm Từ Âm nhìn, không thể từ chối, bởi vì cô đã muốn uống nước từ lâu.
"Cảm ơn."
Cánh môi khô nứt tiếp xúc với nguồn nước, quả thực giống như được tái sinh lại lần nữa vậy. Cô uống một hơi hơn nửa, hắng giọng hỏi anh: "Sao anh biết là ở đây?”
Hai mươi phút đã tìm được, tốc độ có hơi khoa trương.
“Dùng một số phương pháp.” Ngôn Chiêu tựa lưng vào ghế, tư thái tản mạn, nhướng mày nhìn cô: “Muốn nghe không?”
“... Không muốn.” Nghe xong cũng không có tác dụng gì.
Ánh mắt Thẩm Từ Âm chuyển sang mu bàn tay anh: "Sao anh còn chưa đi khám?”
“Không rảnh.”
“Đúng lúc đang ở bệnh viện, anh đi khám rồi kê thuốc đi.”
“Thẩm Từ Âm,” Ngôn Chiêu vạch trần cô: “Em nóng lòng muốn thanh toán sòng phẳng với tôi vậy sao?”
Cô không muốn nợ nhân tình người khác, bởi vì như vậy sẽ khiến cô sinh ra cảm giác mắc nợ, hơn nữa đối tượng lại là Ngôn Chiêu, chính cô cũng không thể biết liệu có chút lo lắng nào còn sót lại trong đó hay không.
Vẫn nên chấm dứt sớm một chút cho thỏa đáng.
Nước trong bình rơi xuống từng giọt, Ngôn Chiêu im lặng ngồi bên cạnh cô, không có ý định rời đi.
“Ngôn Chiêu, chúng ta nói chuyện đi.”
“Hả?” Anh lười nhác nhướng mí mắt.
“Mặc dù trước đây chúng ta có từng yêu nhau nhưng tất cả đã là quá khứ, bây giờ, tôi cảm thấy hai chúng ta vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng.”
Cái loại cảm giác dính dính, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng này đối với cô mà nói quá mất kiểm soát, cô không thích.
Thẩm Từ Âm buồn ngủ nói: "Chuyện tiền thuốc men khi nào giải quyết xong thì hãy xóa wechat của nhau. Anh thu mua công ty chúng tôi, sau này nhất định sẽ còn chạm mặt, nhưng chúng ta có thể giao kèo, không..."
Bác gái nằm ngủ gật trên ghế đối diện mở mắt: "Cô gái nhỏ à, sắp bốn giờ rồi, có gì thì về nhà rồi nói với bạn trai sau, dì lớn tuổi rồi cần phải nghỉ ngơi, không thể so với mấy người trẻ tuổi tụi con được.”
Cổ họng Thẩm Từ Âm khựng lại, hiếm khi xấu hổ: "... Cháu xin lỗi.”
Thậm chí còn quên phản bác mối quan hệ của hai người.
Ngôn Chiêu cười một tiếng, đưa tay đỡ đầu cô tựa vào vai anh, nói với dì:
“Xin lỗi, chúng cháu sẽ chú ý.”
Anh ra cửa tiện tay mặc áo gió, chất vải mềm mại lạnh lẽo, gò má nóng bỏng của cô áp lên, cảm giác thoải mái bất ngờ khó tả.
Ngôn Chiêu không buông tay ra, vẫn ấn đầu cô, lòng bàn tay dán lên má cô. Thẩm Từ Âm giãy dụa một lát, không tránh đi được, lại không dám làm ầm ĩ, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại thay tôi xin lỗi?"
"Tôi không có ở đây, em có thể nói nhiều như vậy sao?"
“Cũng đúng.” Thẩm Từ Âm vì sốt nên phản ứng chậm chạp, mí mắt nặng nề: “Tại anh.”
“Ừ, tại anh.” Ngôn Chiêu giơ tay lên che phủ lại mắt cô, nhẹ nhàng hạ giọng: “Được rồi, ngủ đi.”
Nhưng cơn buồn ngủ nào có dễ dàng chống cự như vậy, cô buồn ngủ không chịu nổi, tầm mắt dần dần trở nên mông lung. Cái đầu nặng như ngàn cân, cổ không đỡ nổi liền gục thẳng xuống.
Thẩm Từ Âm tại một giây nào đó bừng tỉnh, đột nhiên ngẩng đầu, tai nghe không cẩn thận rơi ra, lăn sang một bên lối đi.
Được, lần này hoàn toàn tỉnh rồi.
Cô do dự không biết làm sao nhặt lên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân thon dài của đàn ông.
Đối phương khom lưng, đưa tay nhặt tai nghe lên, đi tới trước mặt cô.
Thẩm Từ Âm đang muốn ngẩng đầu cảm ơn, làn da hơi lạnh vào thái dương của cô.
Ngôn Chiêu đứng trước mặt cô, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng sờ trán cô để kiểm tra nhiệt độ: "Vẫn còn sốt à?”
Thẩm Từ Âm quả thực hoài nghi ánh mắt của mình, mở môi, không nói ra lời gì, chậm chạp hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Ngôn Chiêu chân dài vòng qua, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tại sao tôi không thể ở đây?"
Ghế ngồi của bệnh viện tính chất rất nhẹ, chiếc ghế trống bên cạnh anh hơi lõm xuống khi anh ngồi, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vững chắc.
Cô nói: "Tôi không sao, truyền nước biển xong là có thể đi.”
Ngôn Chiêu hỏi: "Cơ thể bị làm sao?”
“... Viêm dạ dày cấp tính.”
Hối hận vì ăn xiên que quá, cô vẫn đánh giá thấp mức độ yếu ớt của dạ dày mình.
Ngôn Chiêu quay đầu, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, tinh thần không tốt, môi hơi nứt nẻ, anh giơ tay lên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi.
Cánh môi bị ngón tay chạm vào, như có dòng điện lan tràn, Thẩm Từ Âm nhíu mày, mở miệng, giọng có chút khàn khàn vì bệnh: "Anh làm cái gì vậy?"
Ngôn Chiêu không đáp, chỉ đứng thẳng dậy: "Chờ chút.”
Hai phút sau, anh bưng tới một ly nước nóng, Thẩm Từ Âm nhìn, không thể từ chối, bởi vì cô đã muốn uống nước từ lâu.
"Cảm ơn."
Cánh môi khô nứt tiếp xúc với nguồn nước, quả thực giống như được tái sinh lại lần nữa vậy. Cô uống một hơi hơn nửa, hắng giọng hỏi anh: "Sao anh biết là ở đây?”
Hai mươi phút đã tìm được, tốc độ có hơi khoa trương.
“Dùng một số phương pháp.” Ngôn Chiêu tựa lưng vào ghế, tư thái tản mạn, nhướng mày nhìn cô: “Muốn nghe không?”
“... Không muốn.” Nghe xong cũng không có tác dụng gì.
Ánh mắt Thẩm Từ Âm chuyển sang mu bàn tay anh: "Sao anh còn chưa đi khám?”
“Không rảnh.”
“Đúng lúc đang ở bệnh viện, anh đi khám rồi kê thuốc đi.”
“Thẩm Từ Âm,” Ngôn Chiêu vạch trần cô: “Em nóng lòng muốn thanh toán sòng phẳng với tôi vậy sao?”
Cô không muốn nợ nhân tình người khác, bởi vì như vậy sẽ khiến cô sinh ra cảm giác mắc nợ, hơn nữa đối tượng lại là Ngôn Chiêu, chính cô cũng không thể biết liệu có chút lo lắng nào còn sót lại trong đó hay không.
Vẫn nên chấm dứt sớm một chút cho thỏa đáng.
Nước trong bình rơi xuống từng giọt, Ngôn Chiêu im lặng ngồi bên cạnh cô, không có ý định rời đi.
“Ngôn Chiêu, chúng ta nói chuyện đi.”
“Hả?” Anh lười nhác nhướng mí mắt.
“Mặc dù trước đây chúng ta có từng yêu nhau nhưng tất cả đã là quá khứ, bây giờ, tôi cảm thấy hai chúng ta vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng.”
Cái loại cảm giác dính dính, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng này đối với cô mà nói quá mất kiểm soát, cô không thích.
Thẩm Từ Âm buồn ngủ nói: "Chuyện tiền thuốc men khi nào giải quyết xong thì hãy xóa wechat của nhau. Anh thu mua công ty chúng tôi, sau này nhất định sẽ còn chạm mặt, nhưng chúng ta có thể giao kèo, không..."
Bác gái nằm ngủ gật trên ghế đối diện mở mắt: "Cô gái nhỏ à, sắp bốn giờ rồi, có gì thì về nhà rồi nói với bạn trai sau, dì lớn tuổi rồi cần phải nghỉ ngơi, không thể so với mấy người trẻ tuổi tụi con được.”
Cổ họng Thẩm Từ Âm khựng lại, hiếm khi xấu hổ: "... Cháu xin lỗi.”
Thậm chí còn quên phản bác mối quan hệ của hai người.
Ngôn Chiêu cười một tiếng, đưa tay đỡ đầu cô tựa vào vai anh, nói với dì:
“Xin lỗi, chúng cháu sẽ chú ý.”
Anh ra cửa tiện tay mặc áo gió, chất vải mềm mại lạnh lẽo, gò má nóng bỏng của cô áp lên, cảm giác thoải mái bất ngờ khó tả.
Ngôn Chiêu không buông tay ra, vẫn ấn đầu cô, lòng bàn tay dán lên má cô. Thẩm Từ Âm giãy dụa một lát, không tránh đi được, lại không dám làm ầm ĩ, thấp giọng hỏi: "Sao anh lại thay tôi xin lỗi?"
"Tôi không có ở đây, em có thể nói nhiều như vậy sao?"
“Cũng đúng.” Thẩm Từ Âm vì sốt nên phản ứng chậm chạp, mí mắt nặng nề: “Tại anh.”
“Ừ, tại anh.” Ngôn Chiêu giơ tay lên che phủ lại mắt cô, nhẹ nhàng hạ giọng: “Được rồi, ngủ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.