Chương 14
Thị Tửu Cật Trà
23/10/2022
Đại khái là tầm tám, chín tuổi, y cứ làm sai việc gì liền bị Mục Chương Thành nhốt vào phòng chứa đồ.
Mục Chương Thành chê tính cách y quái gở, cần phải răn dạy cho kĩ. Sở Duyệt không đồng ý, thế nhưng tiếng nói của nàng không có trọng lượng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Ôn Nhiên bị nhốt lại.
Lúc nhỏ bị nhốt lại, Mục Ôn Nhiên thường nhìn chằm chằm cửa phòng chứa đồ, mãi đến tận khi hết thời gian phạt, Sở Duyệt mở cửa, nhẹ giọng gọi y đi ra.
Nàng sẽ ôm lấy y, khẽ vuốt tóc y, nói: “Tiểu Nhiên nhớ ngoan ngoãn nghe lời, sau này chớ có đánh nhau nữa được không?”
Khi đó y sẽ tình nguyện mở miệng giải thích: “Là do bọn nó động thủ trước.”
Sở Duyệt sẽ đặt ngón trỏ lên môi y, nói: “Mẹ biết, mẹ biết mà, hứa với mẹ sau này sẽ không đánh nhau nữa, được không?”
“…Dạ.”
Không ai muốn nghe y giải thích.
Nhưng mẹ rất dịu dàng với y, cũng chỉ có mẹ mới đối xử dịu dàng với y.
Mục Ôn Thừa cũng bị nhốt lại, chỉ có mấy lần, bởi vì nó quá sợ, đứng bên trong gào khóc không ngừng, vài lần như thế liền không dám chọc giận Mục Chương Thành nữa, thậm chú còn nơp nớp sợ sệt chính cha ruột mình.
Mục Ôn Nhiên không giống nó, chỉ có lần đầu tiên bị phạt nhốt, y gõ gõ cửa, kêu một tiếng ba ba, Mục Chương Thành nói: “Ta sẽ không mở cửa cho con.” Từ đó Mục Ôn Nhiên sẽ không ừ hử lấy một tiếng nữa.
Y vĩnh viễn bày ra dáng vẻ trầm mặc ít nói, không hoạt bát đòi hỉ như Mục Ôn Thừa, lại hay phạm lỗi.
Qua hết tuổi thứ chín, Mục Ôn Nhiên ít bị phạt nhốt trong căn phòng kia, thế nhưng lại càng âm trầm ít lời hơn trước.
Mục Chương Thành cảm thấy y còn nhỏ tuổi mà đã trưng cái khuôn mặt khó coi đó ra, nên thường chỉ trích Sở Duyệt không biết dạy con.
Thậm chí ông còn từng nói, nhìn thấy mặt Mục Ôn Nhiên liền ăn mất ngon, hỏi y bày cái vẻ đó cho ai coi, trực tiếp lôi y tới phòng chưa đồ, bao giờ biết nở nụ cười mới được đi ra.
Trận ấy, Mục Chương Thành Sở Duyệt bởi vì Mục Ôn Nhiên mà cãi vã, Sở Duyệt nói Mục Chương Thành không nên nghiêm khắc đến vậy, Mục Chương Thành chỉ trích nàng quá chiều con, hai bên đều trách móc nhau.
Mở tivi lên, Mục Ôn Thừa ngồi trên ghế sa lông cười hì hì: “Anh, hai người họ vì anh mà cãi nhau đó.”
Mục Ôn Nhiên chỉ liếc nó một cái, không phản ứng.
Hai anh em họ đều là một loại người, ác liệt như nhau, chỉ có điều Mục Ôn Thừa giỏi che giấu, Mục Ôn Nhiên lại xem thường giả vờ.
Cho nên thật ra Mục Ôn Nhiên không hề sợ tối, y chỉ không thích nó mà thôi.
Bóng tối sẽ khiến y không thoải mái, mà cũng không phải không thể nhịn được.
Trong phòng y để rất nhiều đèn, đó chỉ là thói quen, không nhất định phải dùng.
Chưa từng có ai hỏi y có sợ bóng tối hay không, Mục Chương Thành không để ý, Sở Duyệt không phát hiện. Y không nói cho bất kì ai, cũng không cảm thấy bản thân sợ hãi, chỉ là… không thích thôi.
Nhưng Lộ Già lại vừa khóc vừa hỏi y: “Không phải anh sợ tối à?”
Một khắc kia y càng do dự, có lẽ là sợ, cho nên lúc ấy mới cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hi vọng có người mở nó ra, hi vọng có ánh sáng lọt vào.
Mong muốn có người sẽ kéo y ra khỏi căn phòng tối đen chật hẹp đó.
Nhưng lại chẳng có ai.
Liền ngay cả buổi tối Sở Duyệt quyết định li hôn, dẫn theo hành lý đi, y cũng không nói gì, chỉ đứng đó, bị Sở Duyệt ôm.
Nàng lệ rơi đầy mặt hỏi y: “Con sẽ không trách mẹ đúng không? Mẹ không có khả năng dẫn cả hai đứa theo…”
Y là đứa bị lưu lại, chỉ đến thế mà thôi.
Mất điện không lâu lắm, rất nhanh đèn trong phòng đều sáng lên.
Lộ Già đã không khóc nữa, đặc biệt nghe đến đoạn Mục Ôn Nhiên kể việc mình bị giam trong phòng chứa đồ, cậu như ngừng thở, mãi đến tận khi Mục Ôn Nhiên kể xong, cậu mới nhỏ giọng hỏi: “Em có thể quay người lại không?” Hiện tại cậu đang đưa lưng về phía Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên: “Có thể.”
Lộ Già lại hỏi: “Vậy em có thể ôm anh một cái không?”
Mục Ôn Nhiên nở nụ cười: “Có thể.”
Vì vậy Lộ Già xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Mục Ôn Nhiên.
Mới vừa khóc xong, thỉnh thoảng vẫn còn khẽ nấc một tiếng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Mục Ôn Nhiên cúi đầu nhìn ai kia đang tựa vào ngực mình, “Còn khóc?”
Lộ Già vỗ một cái lên lưng Mục Ôn Nhiên: “Anh thảm như vậy nha.”
Mục Ôn Nhiên không nhịn được bật cười: “Anh không biết là em lại để ý đến đèn trong phòng anh đến vậy, sớm biết thì đã nói rõ với em rồi.”
Chỉ là hai người đều hiểu, chỉ có lúc này mới là vừa vặn nhất. Quá sớm không có cách nào thẳng thắn, quá muộn lại chẳng thể nói ra lời.
Lộ Già ngẩng đầu nhìn y, lộ ra dáng vẻ ông cụ non: “Cười là tốt rồi, anh nên cười nhiều hơn.”
Mục Ôn Nhiên vẫn không học được cách níu giữ một người, cũng không giống Mục Ôn Thừa, cầu mẫu thân dẫn theo.
Y chưa bao giờ ôm hi vọng sẽ có được thứ gì, càng không sợ mất đi.
Cho nên y càng hiểu rõ, đồ vật thuộc về mình phải nắm chắc trong lòng bàn tay.
“Lộ Già.” Mục Ôn Nhiên thì thầm gọi tên thiếu niên, vừa ôn nhu vừa lưu luyến.
“Hả?”
“Có phải em bị ngốc không hả?”
“Anh mới ngốc.”
Mục Ôn Nhiên ngẩng đầu lên: “Em nên về nhà.”
“Ồ… vâng.” Lộ Già hậu tri hậu giác, nhìn lên đồng hồ treo tường, “Đã muộn thế này rồi á.”
Đến huyền quan cầm áo khoác, Lộ Già vẫn không yên lòng, hỏi “Anh ở nhà một mình không sao chứ?”
Mục Ôn Nhiên bất đắc dĩ đáp: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy.”
Lộ Già lấy mũ đội vào, bĩu môi thì thầm, “Người ta lo lắng cho anh mà, lại còn không cho người ta lo nữa.”
“Nói gì đó?”
Lộ Già cười hì hì: “Có nói gì đâu ca ca.”
Cũng đã lâu rồi cậu không gọi Mục Ôn Nhiên là ‘ca ca’, Mục Ôn Nhiên vừa nghe liền biết cậu đang nói dối, thực tế y có nghe thấy Lộ Già vừa nãy nói thầm cái gì.
Mục Ôn Nhiên dựa vào tủ giày, chợt nở nụ cười.
Lộ Già sửng sốt: “Làm gì thế?”
“Không phải em nói anh nên cười nhiều hơn à?” Mục Ôn Nhiên nghiêng đầu, “Cười cho em xem.”
Lộ Già: “… Anh cười rộ lên chẳng dễ nhìn chút nào nha ca ca, đừng cười.”
Mục Ôn Nhiên vẫn mỉm cười: “Biết rồi.”
“Không không không, anh chẳng biết gì hết.” Lộ Già liên tiếp nói mấy lần ‘không’, cuối cùng cầm vành mũ kéo sụp xuống, ngượng ngùng.
Lộ Già.” Mục Ôn Nhiên gọi, “Đi chậm thôi, về đến nhà nhớ báo anh một tiếng.”
Lộ Già gật đầu: “Em đi đây.”
Cửa đóng lại, chưa đầy hai giây sau, lại bị mở ra.
Lộ Già lỗ mãng xông tới: “Em vẫn không yên lòng anh! Hôm nay em có thể ngủ lại đây không?”
Chung quy cậu vẫn bước vào.
“… Có thể.”
Mà Mục Ôn Nhiên chưa bao giờ từ chối Lộ Già hết.
Buổi tối hôm ấy, hai người câu được câu mất nói chuyện phiếm, trên cơ bản đều là Lộ Già hỏi, Mục Ôn Nhiên trả lời.
Mục Ôn Nhiên cũng sẽ chủ động nói vài chuyện, ví dụ như chuyện bố mẹ li hôn, rồi mình có đứa em trai sinh đôi. Những điều này Lộ Già đều biết, nhưng cậu cũng sẽ kể ra mấy chuyện của mình.
“… hồi nhỏ không hiểu chuyện sẽ thường đánh Bạch Dịch.” Lộ Già khoanh chân ngồi trên giường, “Nó dễ khóc lắm… Anh làm gì mà nhìn em như thế, em nói thật đó!” Trong mắt Mục Ôn Nhiên có ý cười nhạo rõ ràng, khiến cậu khó nói tiếp nổi, “Em khóc… chỉ khi nào cảm xúc thật mới khóc thôi… không cho phép anh cười!”
Lộ Già thẹn quá hóa giận.
Mục Ôn Nhiên dựa vào mạn giường mỉm cười một hồi mới nói: “Lúc anh tầm tuổi ấy thường hay đánh nhau.”
Sở Duyệt đăng kí cho y với Mục Ôn Thừa mấy lớp ngoại khoá, trong đó có lớp võ thuạt, Mục Ôn Nhiên hay đi học, cũng biết chút ít. Sau đó Mục Chương Thành với Sở Duyệt li hôn, trong nhà không ai quản y nữa, mấy năm đó tính khí hung hăng, ở bên ngoài thường hay đánh nhau.
Mục Ôn Nhiên không nói chuyện này với bất kì ai, Lộ Già là người đầu tiên biết đến.
Lộ Già ngạc nhiệ trợn tròn mắt: “Anh á? Đánh nhau?”
Mục Ôn Nhiên nghĩ Lộ Già không thích, thoáng trầm mặc.
Ai biết Lộ Già lại hỏi: “Thắng à?”
“… Ừ.”
“Vậy thì tốt.”
“…”
Nhờ ánh đèn chiếu rọi, quanh người Lộ Già bao phủ một tầng màu cam ấm áp, đôi mắt tựa vì sao, lấp lánh lấp lánh, cũng tựa như vị đường quả.
Mục Ôn Nhiên nhìn một phút chốc, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Lộ Già.
Lộ Già không hiểu ra sao: “Sao lại đánh em?”
“Không cho đánh nhau.”
“Không đánh mà, nào có ai phản nghịch bất trị như anh đâu.”
Mục Ôn Nhiên không nói nổi.
Cậu nhóc này càng ngày càng ngứa đòn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Dịch gọi điện cho Lộ Già, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh tạch rồi anh có biết không hả?”
Lộ Già: “…. vừa mới biết xong.”
“Hôm qua anh không về, mẹ đã bắt đầu hoài nghi em rồi!”
“Trước kia cũng đã hoài nghi cái chắc, mợ đâu có ngốc, hầu như thứ sáu tuần nào em cũng đi ra ngoài, tối về cũng muộn nữa.”
“Là do anh sai!”
“Hở?”
“Đều do hôm qua anh không về nhà, mẹ mới hoài nghi em. Anh nói anh xem, cứ thích chạy qua nhà người ta làm gì? Nhà người ta tốt đến thế hử.”
“… anh muốn đánh em.”
Bạch Dịch: “Hừ.”
Cúp điện thoại, Lộ Già chạy lên lầu, chắp tay lạy Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên: “Làm gì đấy?”
Lộ Già: “Ngài là người tốt.”
Mục Ôn Nhiên: “…”
Mục Ôn Nhiên thật sự quá tốt tính, cậu đùa ngu như vậy mà Mục Ôn Nhiên không hề đánh mình.
Còn tiếng ‘hừ’ kia của Bạch Dịch khiến Lộ Già tê cả da đầu, hận không thể lập tức mở cửa vào nhà, đá nó một cái.
Mục Chương Thành chê tính cách y quái gở, cần phải răn dạy cho kĩ. Sở Duyệt không đồng ý, thế nhưng tiếng nói của nàng không có trọng lượng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Ôn Nhiên bị nhốt lại.
Lúc nhỏ bị nhốt lại, Mục Ôn Nhiên thường nhìn chằm chằm cửa phòng chứa đồ, mãi đến tận khi hết thời gian phạt, Sở Duyệt mở cửa, nhẹ giọng gọi y đi ra.
Nàng sẽ ôm lấy y, khẽ vuốt tóc y, nói: “Tiểu Nhiên nhớ ngoan ngoãn nghe lời, sau này chớ có đánh nhau nữa được không?”
Khi đó y sẽ tình nguyện mở miệng giải thích: “Là do bọn nó động thủ trước.”
Sở Duyệt sẽ đặt ngón trỏ lên môi y, nói: “Mẹ biết, mẹ biết mà, hứa với mẹ sau này sẽ không đánh nhau nữa, được không?”
“…Dạ.”
Không ai muốn nghe y giải thích.
Nhưng mẹ rất dịu dàng với y, cũng chỉ có mẹ mới đối xử dịu dàng với y.
Mục Ôn Thừa cũng bị nhốt lại, chỉ có mấy lần, bởi vì nó quá sợ, đứng bên trong gào khóc không ngừng, vài lần như thế liền không dám chọc giận Mục Chương Thành nữa, thậm chú còn nơp nớp sợ sệt chính cha ruột mình.
Mục Ôn Nhiên không giống nó, chỉ có lần đầu tiên bị phạt nhốt, y gõ gõ cửa, kêu một tiếng ba ba, Mục Chương Thành nói: “Ta sẽ không mở cửa cho con.” Từ đó Mục Ôn Nhiên sẽ không ừ hử lấy một tiếng nữa.
Y vĩnh viễn bày ra dáng vẻ trầm mặc ít nói, không hoạt bát đòi hỉ như Mục Ôn Thừa, lại hay phạm lỗi.
Qua hết tuổi thứ chín, Mục Ôn Nhiên ít bị phạt nhốt trong căn phòng kia, thế nhưng lại càng âm trầm ít lời hơn trước.
Mục Chương Thành cảm thấy y còn nhỏ tuổi mà đã trưng cái khuôn mặt khó coi đó ra, nên thường chỉ trích Sở Duyệt không biết dạy con.
Thậm chí ông còn từng nói, nhìn thấy mặt Mục Ôn Nhiên liền ăn mất ngon, hỏi y bày cái vẻ đó cho ai coi, trực tiếp lôi y tới phòng chưa đồ, bao giờ biết nở nụ cười mới được đi ra.
Trận ấy, Mục Chương Thành Sở Duyệt bởi vì Mục Ôn Nhiên mà cãi vã, Sở Duyệt nói Mục Chương Thành không nên nghiêm khắc đến vậy, Mục Chương Thành chỉ trích nàng quá chiều con, hai bên đều trách móc nhau.
Mở tivi lên, Mục Ôn Thừa ngồi trên ghế sa lông cười hì hì: “Anh, hai người họ vì anh mà cãi nhau đó.”
Mục Ôn Nhiên chỉ liếc nó một cái, không phản ứng.
Hai anh em họ đều là một loại người, ác liệt như nhau, chỉ có điều Mục Ôn Thừa giỏi che giấu, Mục Ôn Nhiên lại xem thường giả vờ.
Cho nên thật ra Mục Ôn Nhiên không hề sợ tối, y chỉ không thích nó mà thôi.
Bóng tối sẽ khiến y không thoải mái, mà cũng không phải không thể nhịn được.
Trong phòng y để rất nhiều đèn, đó chỉ là thói quen, không nhất định phải dùng.
Chưa từng có ai hỏi y có sợ bóng tối hay không, Mục Chương Thành không để ý, Sở Duyệt không phát hiện. Y không nói cho bất kì ai, cũng không cảm thấy bản thân sợ hãi, chỉ là… không thích thôi.
Nhưng Lộ Già lại vừa khóc vừa hỏi y: “Không phải anh sợ tối à?”
Một khắc kia y càng do dự, có lẽ là sợ, cho nên lúc ấy mới cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hi vọng có người mở nó ra, hi vọng có ánh sáng lọt vào.
Mong muốn có người sẽ kéo y ra khỏi căn phòng tối đen chật hẹp đó.
Nhưng lại chẳng có ai.
Liền ngay cả buổi tối Sở Duyệt quyết định li hôn, dẫn theo hành lý đi, y cũng không nói gì, chỉ đứng đó, bị Sở Duyệt ôm.
Nàng lệ rơi đầy mặt hỏi y: “Con sẽ không trách mẹ đúng không? Mẹ không có khả năng dẫn cả hai đứa theo…”
Y là đứa bị lưu lại, chỉ đến thế mà thôi.
Mất điện không lâu lắm, rất nhanh đèn trong phòng đều sáng lên.
Lộ Già đã không khóc nữa, đặc biệt nghe đến đoạn Mục Ôn Nhiên kể việc mình bị giam trong phòng chứa đồ, cậu như ngừng thở, mãi đến tận khi Mục Ôn Nhiên kể xong, cậu mới nhỏ giọng hỏi: “Em có thể quay người lại không?” Hiện tại cậu đang đưa lưng về phía Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên: “Có thể.”
Lộ Già lại hỏi: “Vậy em có thể ôm anh một cái không?”
Mục Ôn Nhiên nở nụ cười: “Có thể.”
Vì vậy Lộ Già xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Mục Ôn Nhiên.
Mới vừa khóc xong, thỉnh thoảng vẫn còn khẽ nấc một tiếng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Mục Ôn Nhiên cúi đầu nhìn ai kia đang tựa vào ngực mình, “Còn khóc?”
Lộ Già vỗ một cái lên lưng Mục Ôn Nhiên: “Anh thảm như vậy nha.”
Mục Ôn Nhiên không nhịn được bật cười: “Anh không biết là em lại để ý đến đèn trong phòng anh đến vậy, sớm biết thì đã nói rõ với em rồi.”
Chỉ là hai người đều hiểu, chỉ có lúc này mới là vừa vặn nhất. Quá sớm không có cách nào thẳng thắn, quá muộn lại chẳng thể nói ra lời.
Lộ Già ngẩng đầu nhìn y, lộ ra dáng vẻ ông cụ non: “Cười là tốt rồi, anh nên cười nhiều hơn.”
Mục Ôn Nhiên vẫn không học được cách níu giữ một người, cũng không giống Mục Ôn Thừa, cầu mẫu thân dẫn theo.
Y chưa bao giờ ôm hi vọng sẽ có được thứ gì, càng không sợ mất đi.
Cho nên y càng hiểu rõ, đồ vật thuộc về mình phải nắm chắc trong lòng bàn tay.
“Lộ Già.” Mục Ôn Nhiên thì thầm gọi tên thiếu niên, vừa ôn nhu vừa lưu luyến.
“Hả?”
“Có phải em bị ngốc không hả?”
“Anh mới ngốc.”
Mục Ôn Nhiên ngẩng đầu lên: “Em nên về nhà.”
“Ồ… vâng.” Lộ Già hậu tri hậu giác, nhìn lên đồng hồ treo tường, “Đã muộn thế này rồi á.”
Đến huyền quan cầm áo khoác, Lộ Già vẫn không yên lòng, hỏi “Anh ở nhà một mình không sao chứ?”
Mục Ôn Nhiên bất đắc dĩ đáp: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy.”
Lộ Già lấy mũ đội vào, bĩu môi thì thầm, “Người ta lo lắng cho anh mà, lại còn không cho người ta lo nữa.”
“Nói gì đó?”
Lộ Già cười hì hì: “Có nói gì đâu ca ca.”
Cũng đã lâu rồi cậu không gọi Mục Ôn Nhiên là ‘ca ca’, Mục Ôn Nhiên vừa nghe liền biết cậu đang nói dối, thực tế y có nghe thấy Lộ Già vừa nãy nói thầm cái gì.
Mục Ôn Nhiên dựa vào tủ giày, chợt nở nụ cười.
Lộ Già sửng sốt: “Làm gì thế?”
“Không phải em nói anh nên cười nhiều hơn à?” Mục Ôn Nhiên nghiêng đầu, “Cười cho em xem.”
Lộ Già: “… Anh cười rộ lên chẳng dễ nhìn chút nào nha ca ca, đừng cười.”
Mục Ôn Nhiên vẫn mỉm cười: “Biết rồi.”
“Không không không, anh chẳng biết gì hết.” Lộ Già liên tiếp nói mấy lần ‘không’, cuối cùng cầm vành mũ kéo sụp xuống, ngượng ngùng.
Lộ Già.” Mục Ôn Nhiên gọi, “Đi chậm thôi, về đến nhà nhớ báo anh một tiếng.”
Lộ Già gật đầu: “Em đi đây.”
Cửa đóng lại, chưa đầy hai giây sau, lại bị mở ra.
Lộ Già lỗ mãng xông tới: “Em vẫn không yên lòng anh! Hôm nay em có thể ngủ lại đây không?”
Chung quy cậu vẫn bước vào.
“… Có thể.”
Mà Mục Ôn Nhiên chưa bao giờ từ chối Lộ Già hết.
Buổi tối hôm ấy, hai người câu được câu mất nói chuyện phiếm, trên cơ bản đều là Lộ Già hỏi, Mục Ôn Nhiên trả lời.
Mục Ôn Nhiên cũng sẽ chủ động nói vài chuyện, ví dụ như chuyện bố mẹ li hôn, rồi mình có đứa em trai sinh đôi. Những điều này Lộ Già đều biết, nhưng cậu cũng sẽ kể ra mấy chuyện của mình.
“… hồi nhỏ không hiểu chuyện sẽ thường đánh Bạch Dịch.” Lộ Già khoanh chân ngồi trên giường, “Nó dễ khóc lắm… Anh làm gì mà nhìn em như thế, em nói thật đó!” Trong mắt Mục Ôn Nhiên có ý cười nhạo rõ ràng, khiến cậu khó nói tiếp nổi, “Em khóc… chỉ khi nào cảm xúc thật mới khóc thôi… không cho phép anh cười!”
Lộ Già thẹn quá hóa giận.
Mục Ôn Nhiên dựa vào mạn giường mỉm cười một hồi mới nói: “Lúc anh tầm tuổi ấy thường hay đánh nhau.”
Sở Duyệt đăng kí cho y với Mục Ôn Thừa mấy lớp ngoại khoá, trong đó có lớp võ thuạt, Mục Ôn Nhiên hay đi học, cũng biết chút ít. Sau đó Mục Chương Thành với Sở Duyệt li hôn, trong nhà không ai quản y nữa, mấy năm đó tính khí hung hăng, ở bên ngoài thường hay đánh nhau.
Mục Ôn Nhiên không nói chuyện này với bất kì ai, Lộ Già là người đầu tiên biết đến.
Lộ Già ngạc nhiệ trợn tròn mắt: “Anh á? Đánh nhau?”
Mục Ôn Nhiên nghĩ Lộ Già không thích, thoáng trầm mặc.
Ai biết Lộ Già lại hỏi: “Thắng à?”
“… Ừ.”
“Vậy thì tốt.”
“…”
Nhờ ánh đèn chiếu rọi, quanh người Lộ Già bao phủ một tầng màu cam ấm áp, đôi mắt tựa vì sao, lấp lánh lấp lánh, cũng tựa như vị đường quả.
Mục Ôn Nhiên nhìn một phút chốc, giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Lộ Già.
Lộ Già không hiểu ra sao: “Sao lại đánh em?”
“Không cho đánh nhau.”
“Không đánh mà, nào có ai phản nghịch bất trị như anh đâu.”
Mục Ôn Nhiên không nói nổi.
Cậu nhóc này càng ngày càng ngứa đòn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Dịch gọi điện cho Lộ Già, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh tạch rồi anh có biết không hả?”
Lộ Già: “…. vừa mới biết xong.”
“Hôm qua anh không về, mẹ đã bắt đầu hoài nghi em rồi!”
“Trước kia cũng đã hoài nghi cái chắc, mợ đâu có ngốc, hầu như thứ sáu tuần nào em cũng đi ra ngoài, tối về cũng muộn nữa.”
“Là do anh sai!”
“Hở?”
“Đều do hôm qua anh không về nhà, mẹ mới hoài nghi em. Anh nói anh xem, cứ thích chạy qua nhà người ta làm gì? Nhà người ta tốt đến thế hử.”
“… anh muốn đánh em.”
Bạch Dịch: “Hừ.”
Cúp điện thoại, Lộ Già chạy lên lầu, chắp tay lạy Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên: “Làm gì đấy?”
Lộ Già: “Ngài là người tốt.”
Mục Ôn Nhiên: “…”
Mục Ôn Nhiên thật sự quá tốt tính, cậu đùa ngu như vậy mà Mục Ôn Nhiên không hề đánh mình.
Còn tiếng ‘hừ’ kia của Bạch Dịch khiến Lộ Già tê cả da đầu, hận không thể lập tức mở cửa vào nhà, đá nó một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.