Chương 50
Thị Tửu Cật Trà
23/10/2022
Lộ Già cho rằng trải qua chuyện lần này sẽ có một đoạn thời gian. Bạch Dịch không thèm gặp mình.
Nhưng chạng vạng ngày hôm đi tới Bạch gia, đã thấy Bạch Dịch ngồi trên ghế sô pha xem tivi, rõ ràng nhìn thấy Lộ Già đi vào lại không chào hỏi.
Thật buồn cười, nào phải nhóc con mấy tuổi đâu, sao lại chơi trò giận dỗi cơ chứ.
Lộ Già liếc nhìn Bạch Dịch vài lần, trước khi bị phát hiện cậu liền đi buồng vệ sinh.
Từ wc đi ra phát hiện ghế sô pha có một chỗ trống khá lớn, Bạch Dịch ngồi ở một góc chăm chú xem tivi. Cái khoảng trống kia dường như được cố ý chừa ra cho cậu, nhưng không dám làm quá rõ khiến cậu phát hiện.
Lộ Già ngồi xuống, Bạch Dịch lập tức nhúc nhích, làm ra mấy động tác vô nghĩa.
Hai người vẫn chưa ai nói với ai câu nào, vẫn luôn giằng co tới tận lúc ăn cơm.
Hôm nay trên bàn cơm yên tĩnh lạ thường, không có ai nói chuyện. Đến gần khi kết thúc, Bạch mẫu mới không nhịn nổi nữa, hỏi: “Lộ Già à đối tượng của con….” Nói được một nửa, Bạch phụ vỗ bà một cái,bà lập tức ngậm miệng không nói.
Lộ Già khẳng định nghe rõ nhưng cậu không nói gì,
Trước kia Bạch Dịch không hề lưu ý những điều này, giờ đây lại đặc biệt để ý.
Cơm nước xong Lộ Già cùng Bạch phụ ra phòng khách xem tivi, Bạch Dịch lặng lẽ chui vào trong bếp.
“Làm gì đó?” Bạch mẫu ngừng tay nhìn nó một cái, “Đừng ở đây làm vướng tay vướng chân.”
“Con làm gì mà vướng tay vướng chân mẹ?” Bạch Dịch hỏi lại một câu, chợt nhớ tới mục đích của lần này là cái khác, nó làm vài giây chuẩn bị mới mở lời, “Con có người yêu rồi.”
“Cái gì?” Bạch mẫu đột nhiên cất cao giọng hỏi.
“Ấy ấy, mẹ nhỏ giọng chút.” Bạch Dịch vội vàng xuỵt mấy tiếng.
“Làm gì mà phải nói nhỏ?” Bạch mẫu dù nói vậy vẫn hạ giọng, “Còn không cho ba con nghe thấy là sao?”
“Không phải, không có.”
Bạch mẫu nhìn nó đầy hoài nghi, “Đối phương thế nào, có ảnh không? Cho mẹ nhìn một chút. Mẹ nhắc con luôn, con mà còn làm quen giống như trước đây, mẹ nói ba trừng trị mày.”
“Giống như trước đây là thế nào?” Bạch Dịch đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, liền nhăn nhở cười xoà, “Mẹ vừa nghe con nói cái liền đòi xem hình, thế sao mẹ không đòi Lộ Già?”
Bạch mẫu vứt cho nó một cái nguýt dài: “Con nghĩ mình nhăng nhít giống anh con à?”
“Vậy là mẹ yên tâm về anh ấy hử.” Bạch Dịch cúi đầu, nó cảm thấy bịa không nổi nữa, “Con đùa thôi, con không có bạn gái, con đùa mẹ chút thôi.”
Bạch mẫu đánh nó mấy cái, vẫn chưa tin, ép hỏi thêm lần nữa: “Đến cùng là có hay không?”
“Không có.” Bạch Dịch đáp, “Nếu mà có chẳng lẽ lại không nói cho mẹ?”
Bạch mẫu lại cho nó ăn thêm mấy đòn.
Bạch Dịch từ trong bếp đi ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt Lộ Già, nó chột dạ, hoảng loạn tránh né, chạy vào wc trốn.
Đột nhiên lại sợ phải đối diện Lộ Già. Mấy điều nhỏ nhặt này nó chưa từng phát hiện, phải chăng Lộ Già luôn rõ ràng, thế cho nên luôn sống tỉnh táo nhiều năm đến như vậy.
Lúc Lộ Già vào nhà Mục Ôn Nhiên còn chưa về, dạo gần đây Mục Ôn Nhiên càng ngày càng về muộn.
Lộ Già ngồi trong phòng khách chờ người, chờ một hồi liền ngủ thiếp đi. Tới gần hừng đông bị đông lạnh tỉnh lại, lê thân đi vào phòng ngủ trải chăn nệm chuẩn bị bò lên, mới vừa nhấc một góc chăn, chuông cửa vang lên.
Mục Ôn Nhiên uống say, được đồng nghiệp lái xe đưa về.
Diệp Dư Khắc hỗ trợ dìu người vào phòng ngủ xong, liền chỉ xuống dưới lầu, nói: “Còn có người chờ tôi ngoài kia, tôi đi liền kẻo họ lại chờ lâu.”
“Cảm ơn anh.” Lộ Già hỏi, “Uống ngụm nước rồi hẵng đi chứ?”
Diệp Dư Khắc lắc đầu, anh dựa vào cửa bình ổn lại nhịp thở.
Anh đang băn khoăn, anh không biết mình có nên nói cho Lộ Già biết gần nhất Mục Ôn Nhiên chịu bao nhiêu khổ cực, có nên nói cha y quá tàn nhẫn. Anh biết nếu mình nói ra, Mục Ôn Nhiên mà phát giác sẽ lấy mạng mình luôn.
Anh quay đầu nhìn Lộ Già, cậu cũng đang nhìn anh, ánh mắt kia trong suốt đến lạ, khiến anh lại chẳng đành lòng. Thôi thì chớ nói làm gì, nếu Mục Ôn Nhiên không nói, cố ý muốn tạo cho Lộ Già một câu chuyện cổ tích, anh cần gì phải phá vỡ.
Diệp Dư Khắc đi rồi, Lộ Già đóng cửa lại, thấy người vốn sau mèm giờ đã ngồi dậy cũng không kinh sợ, cậu rót cốc nước đưa qua.
Mục Ôn Nhiên ngước mắt: “Không vờ say đêm nay không về được.”
Lộ Già nghiêng đầu: “Nhưng anh uống nhiều lại chẳng nháo gì? Chỉ ngủ, quá bé ngoan.”
Mục Ôn Nhiên cười: “Bé ngoan?”
Lộ Già lập tức lắc đầu: “Không phải.”
“Không thì là gì?” Mục Ôn Nhiên đặt cốc lên bàn, dò hỏi.
Lộ Già vội lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày nay anh bận quá.”
Mục Ôn Nhiên bị chuốc rất nhiều rượu, y thần người một hồi mới nói: “Ừm.”
“Ba anh nói chẳng giữ lời gì cả.” Lộ Già ngồi cạnh bên, vỗ vỗ lưng Mục Ôn Nhiên, “Anh cũng thảm ghê?”
“….”
“Không sao chứ? Sao anh không nói gì?”
“Anh thảm cái gì?”
Lộ Già chuyện đương nhiên nói: “Đến như vậy mà còn không phải thảm ư?”
Là quá thảm luôn.
Mà lời này tại sao từ trong miệng Lộ Già nói ra lại nghe cứ thấy biến chất.
Mục Ôn Nhiên giữ hai vai cậu, Lộ Già lập tức cảnh giác dâng cao: “Anh làm gì đó? Lại muốn hung với em? Em có làm gì đâu?” Giọng điệu kia nghe sao oan ức vô cùng, khiến người ta chẳng thể xuống tay.
Mục Ôn Nhiên ôm chầm cậu vào lòng, một tay vò loạn mái tóc cậu.
Đầu tóc rối tung, Lộ Già lo lắng hỏi: “Có phải là áp lực quá lớn, tinh thần bị ảnh hưởng không tốt không?”
“….Không có.”
“Vậy thì tốt.” Vừa nói vừa vỗ vỗ vai Mục Ôn Nhiên, “Sẽ tốt thôi. Anh bớt nghĩ nhiều đi, nửa đêm không ngủ sẽ bị xấu đi đó.”
Mục Ôn Nhiên không phân biệt được đâu là câu bông đùa đâu là lời nghiêm túc. Điều duy nhất y có thể khẳng định là, Lộ Già đang dùng phương thức của mình quan tâm y.
Xoắn xuýt của Diệp Dư Khắc hoàn toàn không cần thiết.
Lộ Già biết tất cả mọi chuyện, là Mục Ôn Nhiên nói cho cậu biết, y không giấu diếm chút nào, kể tất tần tật.
Đây là ước định cả hai đã lập ra từ lâu.
Mục Ôn Nhiên vẫn nhớ.
Trải qua nhiều năm, thói quen này đã khắc in vào trong tâm khảm.
Cuối tuần này là lần thứ ba ở trong siêu thị Lộ Già gặp được Phùng Vũ Sầm. Biết cô chuyển tới gần đây, Lộ Già khá là bất ngờ.
Cùng thanh toán đi ra, phát hiện bên ngoài đã đổ mưa từ bao giờ.
Hai người đành đứng chờ đợi mưa ngừng.
“Mới nãy trời còn trong xanh là thế.”
Lộ Già hoàn toàn có thể đội mưa chạy về, nhưng cậu vẫn đứng lại chờ cùng cô.
Phùng Vũ Sầm bỗng dưng cảm khái: “Nếu là hồi cấp ba, khẳng định cậu đã chạy mất dạng rồi.”
“A.” Lộ Già suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng, liền ăn ngay nói thật, “Chủ yếu vì trong nhà có người, đội mưa về kiểu gì cũng bị càm ràm.”
“Ôi chao…. cậu có biết nói chuyện không hử?” Phùng Vũ Sầm nói đùa.
Lộ Già sờ mũi: “Lời vừa rồi xí xoá, xí xoá.”
“Còn có thể như vậy nữa?” Phùng Vũ Sầm bật cười.
Mưa theo mái hiên nhỏ xuống nền, Lộ Già đứng chếc ra ngoài, bị nước mưa bắn lên ướt giày. Điện thoại vang lên, Phùng Vũ Sầm thấy cậu nghe điện thoại, cô đoán đầu bên kia nói tới đón Lộ Già, Lộ Già trả lời: “Không cần đâu, mưa nhỏ chút em sẽ về, em chạy về.”
Tắt máy, Phùng Vũ Sầm vẫn nhìn Lộ Già, cậu nhoẻn miệng cười với cô.
“Là Mục Ôn Nhiên sao?” Phùng Vũ Sầm hỏi, “Người trong nhà cậu chính là y?”
Đây không phải là lần thứ ba gặp mặt. Từ khi chuyển tới gần đây, ngày nào cũng tầm giờ này cô đều đi mua đồ.
Mùa này thật hay có mưa, cô từng thấy hai người che chung một chiếc ô — Lộ Già xách đồ, Mục Ôn Nhiên cầm dù, một lúc sau liền đổi ngược lại, như đang chơi một trò chơi, người tham gia làm không biết mệt.
Cây dù có to tới đâu cũng không che hết được cả hai người, may mà trời mưa nhỏ, cô nhìn thấy Lộ Già bỏ Mục Ôn Nhiên lại, một mình chạy đi, cực kì ngây thơ, bị dính mưa còn cười quay lại nhìn; nhìn thấy Mục Ôn Nhiên khép dù đuổi theo, ôm lấy vai Lộ Già, nhét dù vào tay cậu xong liền chạy.
Phùng Vũ Sầm cảm thấy bản thân nên im lặng coi như không biết không thấy gì. Nhưng hôm nay nhìn thấy Lộ Già, ngày hôm nay trời cũng đổ cơn mưa, khiến nàng không có cách nào không nhớ tới cảnh tượng ngày đó.
“Giờ cậu cùng anh ta ở chung sao?”
Lộ Già đáp “phải” một câu, đôi mắt xoay tròn nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận hai người chung một nhà.
Phùng Vũ Sầm khẽ mỉm cười, đột nhiên cảm thấy thả lỏng không ít.
“Haiz trước kia tớ đã cảm giác hai người giống như một đôi rồi.” Cô nói, đưa tay vỗ lên tay Lộ Già, “Bị tớ đoán trúng rồi?”
Không nghĩ ra lí do vì sao khi đó bản thân im lặng, nếu như cô không làm được bất cứ điều gì, vậy thì đứng nhìn hai người hạnh phúc là được rồi.
Lộ Già nhoẻn miệng cười, lao vào trong cơn mưa.
Phùng Vũ Sầm không ngăn cản, mưa đã nhỏ, cô khẽ nói: “Phải hạnh phúc đó.”
Lộ Già tựa hồ nghe được tựa hồ không, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Hình như nụ cười có thể truyền nhiễm, Phùng Vũ Sầm cũng mỉm cười theo.
Nhưng chạng vạng ngày hôm đi tới Bạch gia, đã thấy Bạch Dịch ngồi trên ghế sô pha xem tivi, rõ ràng nhìn thấy Lộ Già đi vào lại không chào hỏi.
Thật buồn cười, nào phải nhóc con mấy tuổi đâu, sao lại chơi trò giận dỗi cơ chứ.
Lộ Già liếc nhìn Bạch Dịch vài lần, trước khi bị phát hiện cậu liền đi buồng vệ sinh.
Từ wc đi ra phát hiện ghế sô pha có một chỗ trống khá lớn, Bạch Dịch ngồi ở một góc chăm chú xem tivi. Cái khoảng trống kia dường như được cố ý chừa ra cho cậu, nhưng không dám làm quá rõ khiến cậu phát hiện.
Lộ Già ngồi xuống, Bạch Dịch lập tức nhúc nhích, làm ra mấy động tác vô nghĩa.
Hai người vẫn chưa ai nói với ai câu nào, vẫn luôn giằng co tới tận lúc ăn cơm.
Hôm nay trên bàn cơm yên tĩnh lạ thường, không có ai nói chuyện. Đến gần khi kết thúc, Bạch mẫu mới không nhịn nổi nữa, hỏi: “Lộ Già à đối tượng của con….” Nói được một nửa, Bạch phụ vỗ bà một cái,bà lập tức ngậm miệng không nói.
Lộ Già khẳng định nghe rõ nhưng cậu không nói gì,
Trước kia Bạch Dịch không hề lưu ý những điều này, giờ đây lại đặc biệt để ý.
Cơm nước xong Lộ Già cùng Bạch phụ ra phòng khách xem tivi, Bạch Dịch lặng lẽ chui vào trong bếp.
“Làm gì đó?” Bạch mẫu ngừng tay nhìn nó một cái, “Đừng ở đây làm vướng tay vướng chân.”
“Con làm gì mà vướng tay vướng chân mẹ?” Bạch Dịch hỏi lại một câu, chợt nhớ tới mục đích của lần này là cái khác, nó làm vài giây chuẩn bị mới mở lời, “Con có người yêu rồi.”
“Cái gì?” Bạch mẫu đột nhiên cất cao giọng hỏi.
“Ấy ấy, mẹ nhỏ giọng chút.” Bạch Dịch vội vàng xuỵt mấy tiếng.
“Làm gì mà phải nói nhỏ?” Bạch mẫu dù nói vậy vẫn hạ giọng, “Còn không cho ba con nghe thấy là sao?”
“Không phải, không có.”
Bạch mẫu nhìn nó đầy hoài nghi, “Đối phương thế nào, có ảnh không? Cho mẹ nhìn một chút. Mẹ nhắc con luôn, con mà còn làm quen giống như trước đây, mẹ nói ba trừng trị mày.”
“Giống như trước đây là thế nào?” Bạch Dịch đột nhiên thấy cổ họng khô khốc, liền nhăn nhở cười xoà, “Mẹ vừa nghe con nói cái liền đòi xem hình, thế sao mẹ không đòi Lộ Già?”
Bạch mẫu vứt cho nó một cái nguýt dài: “Con nghĩ mình nhăng nhít giống anh con à?”
“Vậy là mẹ yên tâm về anh ấy hử.” Bạch Dịch cúi đầu, nó cảm thấy bịa không nổi nữa, “Con đùa thôi, con không có bạn gái, con đùa mẹ chút thôi.”
Bạch mẫu đánh nó mấy cái, vẫn chưa tin, ép hỏi thêm lần nữa: “Đến cùng là có hay không?”
“Không có.” Bạch Dịch đáp, “Nếu mà có chẳng lẽ lại không nói cho mẹ?”
Bạch mẫu lại cho nó ăn thêm mấy đòn.
Bạch Dịch từ trong bếp đi ra, vừa vặn chạm phải ánh mắt Lộ Già, nó chột dạ, hoảng loạn tránh né, chạy vào wc trốn.
Đột nhiên lại sợ phải đối diện Lộ Già. Mấy điều nhỏ nhặt này nó chưa từng phát hiện, phải chăng Lộ Già luôn rõ ràng, thế cho nên luôn sống tỉnh táo nhiều năm đến như vậy.
Lúc Lộ Già vào nhà Mục Ôn Nhiên còn chưa về, dạo gần đây Mục Ôn Nhiên càng ngày càng về muộn.
Lộ Già ngồi trong phòng khách chờ người, chờ một hồi liền ngủ thiếp đi. Tới gần hừng đông bị đông lạnh tỉnh lại, lê thân đi vào phòng ngủ trải chăn nệm chuẩn bị bò lên, mới vừa nhấc một góc chăn, chuông cửa vang lên.
Mục Ôn Nhiên uống say, được đồng nghiệp lái xe đưa về.
Diệp Dư Khắc hỗ trợ dìu người vào phòng ngủ xong, liền chỉ xuống dưới lầu, nói: “Còn có người chờ tôi ngoài kia, tôi đi liền kẻo họ lại chờ lâu.”
“Cảm ơn anh.” Lộ Già hỏi, “Uống ngụm nước rồi hẵng đi chứ?”
Diệp Dư Khắc lắc đầu, anh dựa vào cửa bình ổn lại nhịp thở.
Anh đang băn khoăn, anh không biết mình có nên nói cho Lộ Già biết gần nhất Mục Ôn Nhiên chịu bao nhiêu khổ cực, có nên nói cha y quá tàn nhẫn. Anh biết nếu mình nói ra, Mục Ôn Nhiên mà phát giác sẽ lấy mạng mình luôn.
Anh quay đầu nhìn Lộ Già, cậu cũng đang nhìn anh, ánh mắt kia trong suốt đến lạ, khiến anh lại chẳng đành lòng. Thôi thì chớ nói làm gì, nếu Mục Ôn Nhiên không nói, cố ý muốn tạo cho Lộ Già một câu chuyện cổ tích, anh cần gì phải phá vỡ.
Diệp Dư Khắc đi rồi, Lộ Già đóng cửa lại, thấy người vốn sau mèm giờ đã ngồi dậy cũng không kinh sợ, cậu rót cốc nước đưa qua.
Mục Ôn Nhiên ngước mắt: “Không vờ say đêm nay không về được.”
Lộ Già nghiêng đầu: “Nhưng anh uống nhiều lại chẳng nháo gì? Chỉ ngủ, quá bé ngoan.”
Mục Ôn Nhiên cười: “Bé ngoan?”
Lộ Già lập tức lắc đầu: “Không phải.”
“Không thì là gì?” Mục Ôn Nhiên đặt cốc lên bàn, dò hỏi.
Lộ Già vội lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày nay anh bận quá.”
Mục Ôn Nhiên bị chuốc rất nhiều rượu, y thần người một hồi mới nói: “Ừm.”
“Ba anh nói chẳng giữ lời gì cả.” Lộ Già ngồi cạnh bên, vỗ vỗ lưng Mục Ôn Nhiên, “Anh cũng thảm ghê?”
“….”
“Không sao chứ? Sao anh không nói gì?”
“Anh thảm cái gì?”
Lộ Già chuyện đương nhiên nói: “Đến như vậy mà còn không phải thảm ư?”
Là quá thảm luôn.
Mà lời này tại sao từ trong miệng Lộ Già nói ra lại nghe cứ thấy biến chất.
Mục Ôn Nhiên giữ hai vai cậu, Lộ Già lập tức cảnh giác dâng cao: “Anh làm gì đó? Lại muốn hung với em? Em có làm gì đâu?” Giọng điệu kia nghe sao oan ức vô cùng, khiến người ta chẳng thể xuống tay.
Mục Ôn Nhiên ôm chầm cậu vào lòng, một tay vò loạn mái tóc cậu.
Đầu tóc rối tung, Lộ Già lo lắng hỏi: “Có phải là áp lực quá lớn, tinh thần bị ảnh hưởng không tốt không?”
“….Không có.”
“Vậy thì tốt.” Vừa nói vừa vỗ vỗ vai Mục Ôn Nhiên, “Sẽ tốt thôi. Anh bớt nghĩ nhiều đi, nửa đêm không ngủ sẽ bị xấu đi đó.”
Mục Ôn Nhiên không phân biệt được đâu là câu bông đùa đâu là lời nghiêm túc. Điều duy nhất y có thể khẳng định là, Lộ Già đang dùng phương thức của mình quan tâm y.
Xoắn xuýt của Diệp Dư Khắc hoàn toàn không cần thiết.
Lộ Già biết tất cả mọi chuyện, là Mục Ôn Nhiên nói cho cậu biết, y không giấu diếm chút nào, kể tất tần tật.
Đây là ước định cả hai đã lập ra từ lâu.
Mục Ôn Nhiên vẫn nhớ.
Trải qua nhiều năm, thói quen này đã khắc in vào trong tâm khảm.
Cuối tuần này là lần thứ ba ở trong siêu thị Lộ Già gặp được Phùng Vũ Sầm. Biết cô chuyển tới gần đây, Lộ Già khá là bất ngờ.
Cùng thanh toán đi ra, phát hiện bên ngoài đã đổ mưa từ bao giờ.
Hai người đành đứng chờ đợi mưa ngừng.
“Mới nãy trời còn trong xanh là thế.”
Lộ Già hoàn toàn có thể đội mưa chạy về, nhưng cậu vẫn đứng lại chờ cùng cô.
Phùng Vũ Sầm bỗng dưng cảm khái: “Nếu là hồi cấp ba, khẳng định cậu đã chạy mất dạng rồi.”
“A.” Lộ Già suy nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng, liền ăn ngay nói thật, “Chủ yếu vì trong nhà có người, đội mưa về kiểu gì cũng bị càm ràm.”
“Ôi chao…. cậu có biết nói chuyện không hử?” Phùng Vũ Sầm nói đùa.
Lộ Già sờ mũi: “Lời vừa rồi xí xoá, xí xoá.”
“Còn có thể như vậy nữa?” Phùng Vũ Sầm bật cười.
Mưa theo mái hiên nhỏ xuống nền, Lộ Già đứng chếc ra ngoài, bị nước mưa bắn lên ướt giày. Điện thoại vang lên, Phùng Vũ Sầm thấy cậu nghe điện thoại, cô đoán đầu bên kia nói tới đón Lộ Già, Lộ Già trả lời: “Không cần đâu, mưa nhỏ chút em sẽ về, em chạy về.”
Tắt máy, Phùng Vũ Sầm vẫn nhìn Lộ Già, cậu nhoẻn miệng cười với cô.
“Là Mục Ôn Nhiên sao?” Phùng Vũ Sầm hỏi, “Người trong nhà cậu chính là y?”
Đây không phải là lần thứ ba gặp mặt. Từ khi chuyển tới gần đây, ngày nào cũng tầm giờ này cô đều đi mua đồ.
Mùa này thật hay có mưa, cô từng thấy hai người che chung một chiếc ô — Lộ Già xách đồ, Mục Ôn Nhiên cầm dù, một lúc sau liền đổi ngược lại, như đang chơi một trò chơi, người tham gia làm không biết mệt.
Cây dù có to tới đâu cũng không che hết được cả hai người, may mà trời mưa nhỏ, cô nhìn thấy Lộ Già bỏ Mục Ôn Nhiên lại, một mình chạy đi, cực kì ngây thơ, bị dính mưa còn cười quay lại nhìn; nhìn thấy Mục Ôn Nhiên khép dù đuổi theo, ôm lấy vai Lộ Già, nhét dù vào tay cậu xong liền chạy.
Phùng Vũ Sầm cảm thấy bản thân nên im lặng coi như không biết không thấy gì. Nhưng hôm nay nhìn thấy Lộ Già, ngày hôm nay trời cũng đổ cơn mưa, khiến nàng không có cách nào không nhớ tới cảnh tượng ngày đó.
“Giờ cậu cùng anh ta ở chung sao?”
Lộ Già đáp “phải” một câu, đôi mắt xoay tròn nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận hai người chung một nhà.
Phùng Vũ Sầm khẽ mỉm cười, đột nhiên cảm thấy thả lỏng không ít.
“Haiz trước kia tớ đã cảm giác hai người giống như một đôi rồi.” Cô nói, đưa tay vỗ lên tay Lộ Già, “Bị tớ đoán trúng rồi?”
Không nghĩ ra lí do vì sao khi đó bản thân im lặng, nếu như cô không làm được bất cứ điều gì, vậy thì đứng nhìn hai người hạnh phúc là được rồi.
Lộ Già nhoẻn miệng cười, lao vào trong cơn mưa.
Phùng Vũ Sầm không ngăn cản, mưa đã nhỏ, cô khẽ nói: “Phải hạnh phúc đó.”
Lộ Già tựa hồ nghe được tựa hồ không, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Hình như nụ cười có thể truyền nhiễm, Phùng Vũ Sầm cũng mỉm cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.