Chương 10: Mèo (h)
Linh
19/07/2022
Tri Hành hòa Y – Linh
Edit by PhanTầm tám giờ tối, Triệu Tri Hành lái xe đưa Tiền Y về nhà cô, để lấy ít quần áo đồ đạc của cô qua. Đến cuối tháng, cô còn phải chuyển hẳn nhà một lần nữa, chuyển hết đồ đạc qua căn hộ của Triệu Tri Hành.
Không phải cô không nói chuyện chia tiền thuê nhà với Triệu Tri Hành, nhưng mỗi lần cô nhắc tới đều bị anh dùng ba chữ “Bù thịt đi” để chặn lại, nên dần dần sau này cũng không nhắc nữa.
Thế cho nên có một khoảng thời gian, màn dạo đầu cuộc yêu của bọn họ luôn là một người nhìn người còn lại một cách trìu mến, dò hỏi xem có phải nên chia tiền thuê nhà hay không?
Hỏi xem liệu có nhà ai trả tiền thuê nhà một tháng ít nhất bốn lần?
Vừa mới vào bước vào cửa nhà Tiền Y, điện thoại của Triệu Tri Hành liền đổ chuông. Nghe cuộc trò chuyện, hẳn là khách hàng gọi tới. Tiền Y dẫn anh đến sô pha, đặt cốc nước trên bàn trước mặt anh, xong tự mình dọn dẹp đồ.
Cuộc điện thoại này rất dông dài, tận đến lúc cô thu đồ rồi thậm chí còn quét dọn phòng một lần xong, vẫn không thấy Triệu Tri Hành có ý định kết thúc cuộc trò chuyện.
Yết hầu anh khẽ chuyển động theo động tác nói, làm Tiền Y nhớ tới quả bóng nhỏ mà con mèo của bạn thân cô thích chơi.
Cơ thể phản ứng trước suy nghĩ, cô cắn một ngụm.
Triệu Tri Hành hừ nhẹ một tiếng làm cho đầu bên kia điện thoại nhận ra sự khác thường, xong chỉ nghe thấy anh cười nhẹ nói lời tạm biệt: “Xin lỗi, con mèo của tôi đói bụng. Các chuyện khác mai chúng ta bàn tiếp ở công ty luật đi.”
Tư thế hiện tại của Tiền Y là cả người ngồi trên người anh, cách nơi đó mấy lớp vải.
Tiền Y khẽ di chuyển, cảm giác bị thúc vào càng thêm rõ ràng. Tiền Y muốn đứng dậy cởi quần áo của hai người, để cho chúng nó gặp nhau trực tiếp. Ai ngờ vừa cô vừa tách ra một chút, đã bị Triệu Tri Hành đè hông về tại chỗ.
“Y Y, không có bao.” Triệu Tri Hành lắc đầu với cô.
Nhưng mà tên đã lên cung không thể không bắn, mà hai người cũng không có ý định xuống cửa hàng tiện lợi mua áo mưa.
Triệu Tri Hành ấn mông cô đẩy về phía trước, Tiền Y lập tức hiểu ý, cọ xát theo động tác của anh.
Tuy là cách lớp vải, nhưng cơ thể mẫn cảm vẫn có phản ứng. Một dòng nước ấm trào ra, Tiền Y bắt đầu không thỏa mãn được nhu cầu.
Cô mặc kệ Triệu Tri Hành cản trở, cởi quần âu cùng quần lót của mình ra rồi lại lần nữa dán vào anh, đẩy nhanh tần suất cọ xát.
Đến lúc Triệu Tri Hành cảm nhận cô ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng cùng nhịp thở dốc tăng dần, anh muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi. Một dòng nước trong bắn tung tóe lên đũng quần anh, cảnh tượng thật là khó xử.
Tiền Y vẫn còn thở dốc sau dư vị: “Em bảo rồi… Đừng ăn mặc kín mít như vậy…”
Tuy Triệu Tri Hành từng nói rất thích Tiền Y phun nước, nhưng anh có thông minh đến mấy cũng không thể lường được cô sẽ phun vào vị trí… nhạy cảm như vậy.
May mà trời đã tối, một mảng đen xì cũng không nhìn rõ, nếu không chỉ một đoạn từ cửa đến xe cũng đủ làm cho Triệu Tri Hành xấu hổ.
Trên đường quay về, Triệu Tri Hành, người xưa nay lái xe luôn vững vàng, nhấn chân ga.
Vừa vào cửa, anh đã cởi đồ, bế Tiền Y vào phòng tắm. Anh lột đồ trên người cô bỏ vào giỏ đồ bẩn, sau đó đóng cửa phòng tắm vòi sen.
Triệu Tri Hành gỡ vòi hoa sen xuống, xối vào “bào ngư” của Tiền Y một lúc lâu. Dòng nước mảnh cho cô từng đợt sướng tê tái. Thấy làm như vậy vẫn chưa đủ trừng phạt, anh lại vươn tay đến chỗ bào ngư, hai ngón tay tách hai cánh thịt, lộ ra hạt nhân mỏng manh.
Hạt nhân hồng không còn sự bảo vệ của cánh thịt, bị dòng nước tấn công trực tiếp thật sự hơi khó chống đỡ được, làm Tiền Y suýt nữa không đứng nổi.
“Em… Đừng…” Tiền Y bắt đầu yếu thế, “Đừng như vậy… Tri Hành…”
Nghe cô gọi tên mình, Triệu Tri Hành liền mềm lòng, bỏ vòi hoa sen xuống đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng: “Y Y lần sau không được nghịch ngợm như vậy.”
Tiền Y ghé bên tai anh mơ hồ đáp lại, cũng không biết rốt cuộc nghe lọt được bao nhiêu.
_______
Phan: Ờm… Hình ảnh bào ngư cho những ai đang băn khoăn ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Edit by PhanTầm tám giờ tối, Triệu Tri Hành lái xe đưa Tiền Y về nhà cô, để lấy ít quần áo đồ đạc của cô qua. Đến cuối tháng, cô còn phải chuyển hẳn nhà một lần nữa, chuyển hết đồ đạc qua căn hộ của Triệu Tri Hành.
Không phải cô không nói chuyện chia tiền thuê nhà với Triệu Tri Hành, nhưng mỗi lần cô nhắc tới đều bị anh dùng ba chữ “Bù thịt đi” để chặn lại, nên dần dần sau này cũng không nhắc nữa.
Thế cho nên có một khoảng thời gian, màn dạo đầu cuộc yêu của bọn họ luôn là một người nhìn người còn lại một cách trìu mến, dò hỏi xem có phải nên chia tiền thuê nhà hay không?
Hỏi xem liệu có nhà ai trả tiền thuê nhà một tháng ít nhất bốn lần?
Vừa mới vào bước vào cửa nhà Tiền Y, điện thoại của Triệu Tri Hành liền đổ chuông. Nghe cuộc trò chuyện, hẳn là khách hàng gọi tới. Tiền Y dẫn anh đến sô pha, đặt cốc nước trên bàn trước mặt anh, xong tự mình dọn dẹp đồ.
Cuộc điện thoại này rất dông dài, tận đến lúc cô thu đồ rồi thậm chí còn quét dọn phòng một lần xong, vẫn không thấy Triệu Tri Hành có ý định kết thúc cuộc trò chuyện.
Yết hầu anh khẽ chuyển động theo động tác nói, làm Tiền Y nhớ tới quả bóng nhỏ mà con mèo của bạn thân cô thích chơi.
Cơ thể phản ứng trước suy nghĩ, cô cắn một ngụm.
Triệu Tri Hành hừ nhẹ một tiếng làm cho đầu bên kia điện thoại nhận ra sự khác thường, xong chỉ nghe thấy anh cười nhẹ nói lời tạm biệt: “Xin lỗi, con mèo của tôi đói bụng. Các chuyện khác mai chúng ta bàn tiếp ở công ty luật đi.”
Tư thế hiện tại của Tiền Y là cả người ngồi trên người anh, cách nơi đó mấy lớp vải.
Tiền Y khẽ di chuyển, cảm giác bị thúc vào càng thêm rõ ràng. Tiền Y muốn đứng dậy cởi quần áo của hai người, để cho chúng nó gặp nhau trực tiếp. Ai ngờ vừa cô vừa tách ra một chút, đã bị Triệu Tri Hành đè hông về tại chỗ.
“Y Y, không có bao.” Triệu Tri Hành lắc đầu với cô.
Nhưng mà tên đã lên cung không thể không bắn, mà hai người cũng không có ý định xuống cửa hàng tiện lợi mua áo mưa.
Triệu Tri Hành ấn mông cô đẩy về phía trước, Tiền Y lập tức hiểu ý, cọ xát theo động tác của anh.
Tuy là cách lớp vải, nhưng cơ thể mẫn cảm vẫn có phản ứng. Một dòng nước ấm trào ra, Tiền Y bắt đầu không thỏa mãn được nhu cầu.
Cô mặc kệ Triệu Tri Hành cản trở, cởi quần âu cùng quần lót của mình ra rồi lại lần nữa dán vào anh, đẩy nhanh tần suất cọ xát.
Đến lúc Triệu Tri Hành cảm nhận cô ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng cùng nhịp thở dốc tăng dần, anh muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi. Một dòng nước trong bắn tung tóe lên đũng quần anh, cảnh tượng thật là khó xử.
Tiền Y vẫn còn thở dốc sau dư vị: “Em bảo rồi… Đừng ăn mặc kín mít như vậy…”
Tuy Triệu Tri Hành từng nói rất thích Tiền Y phun nước, nhưng anh có thông minh đến mấy cũng không thể lường được cô sẽ phun vào vị trí… nhạy cảm như vậy.
May mà trời đã tối, một mảng đen xì cũng không nhìn rõ, nếu không chỉ một đoạn từ cửa đến xe cũng đủ làm cho Triệu Tri Hành xấu hổ.
Trên đường quay về, Triệu Tri Hành, người xưa nay lái xe luôn vững vàng, nhấn chân ga.
Vừa vào cửa, anh đã cởi đồ, bế Tiền Y vào phòng tắm. Anh lột đồ trên người cô bỏ vào giỏ đồ bẩn, sau đó đóng cửa phòng tắm vòi sen.
Triệu Tri Hành gỡ vòi hoa sen xuống, xối vào “bào ngư” của Tiền Y một lúc lâu. Dòng nước mảnh cho cô từng đợt sướng tê tái. Thấy làm như vậy vẫn chưa đủ trừng phạt, anh lại vươn tay đến chỗ bào ngư, hai ngón tay tách hai cánh thịt, lộ ra hạt nhân mỏng manh.
Hạt nhân hồng không còn sự bảo vệ của cánh thịt, bị dòng nước tấn công trực tiếp thật sự hơi khó chống đỡ được, làm Tiền Y suýt nữa không đứng nổi.
“Em… Đừng…” Tiền Y bắt đầu yếu thế, “Đừng như vậy… Tri Hành…”
Nghe cô gọi tên mình, Triệu Tri Hành liền mềm lòng, bỏ vòi hoa sen xuống đỡ lấy cô, ôm cô vào lòng: “Y Y lần sau không được nghịch ngợm như vậy.”
Tiền Y ghé bên tai anh mơ hồ đáp lại, cũng không biết rốt cuộc nghe lọt được bao nhiêu.
_______
Phan: Ờm… Hình ảnh bào ngư cho những ai đang băn khoăn ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.