Chương 1: Đêm mưa u hồn
Miêu Trà Hải Ly
25/04/2022
Ngoài cửa sổ, mưa rả rích không ngừng. Vương Mai cầm đèn pin, mở cửa gian phòng kín thực hiện công tác kiểm tra lần lượt mỗi đêm. Cô làm việc ở một khách sạn trên đoạn đường quốc lộ xa xôi có cái tên rất khí phách – Khách sạn Thịnh Thế. Là một ngôi nhà tự xây cao năm tầng. Tầng một, hai dùng làm nhà ăn, tầng ba đến năm dùng làm phòng ở. Đèn neon trên mái sáng lấp lánh xuyên đêm, cũng được coi như một khách sạn “cao cấp”.
Kết thúc kiểm tra căn phòng 201, Vương Mai lùi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Vừa ngẩng đầu lên, toàn thân cô rùng mình, lông tơ dựng đứng.
Một ông lão mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng phía cuối hành lang dài tĩnh lặng. Ông lão với dáng người gầy gò thấp bé đứng bên dưới một ngọn đèn cảm ứng. Bởi vì chiếc đèn tiết kiệm điện kia cũng thuộc loại điện áp nhỏ nhất, dưới vầng sáng vàng mờ tối, không thể nhìn rõ gương mặt ông.
Nhưng Vương Mai biết chắc chắn biểu cảm của ông lão rất hung ác, lông mày dựng đứng, mặt nghiêm nghị, đôi mắt vẩn đục sáng lòe như đang tìm kiếm mục tiêu nào đó, giống hệt trong miêu tả của những đồng nghiệp trực đêm trước đây.
Tin đồn khách sạn Thịnh Thế có ma đã kéo dài hơn nửa tháng rồi. Mười hai giờ đêm, vào lúc âm khí thịnh nhất, một ông cụ mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn sẽ đột ngột xuất hiện trên hành lang rồi nháy mắt biến mất. Đã có rất nhiều đồng nghiệp tận mắt chứng kiến và vô cùng sợ hãi. Thậm chí có hai nhân viên nữ xin nghỉ việc, không dám làm tiếp ở đây nữa.
Vương Mai cứng đờ tại chỗ, tay chân lạnh băng, lòng bàn tay ẩm ướt, đèn pin trong tay rơi xuống đất. Đèn cảm ứng của hành lang tắt dần theo thứ tự, bóng tối lập tức bao phủ cả hành lang. Cô phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến cho tất cả đèn cảm ứng trên hành lang đều vụt sáng, nhưng cuối hành lang đã chẳng còn ai, ngoại trừ cô.
Nghe thấy tiếng hét, bảo vệ vội chạy lên, Vương Mai run lẩy bẩy nắm chặt lấy cánh tay bảo vệ, sợ tới mức không đứng vững.
– Có ma, có ma! Chính là ông cụ đó!
***
Hà Nguy lái xe, ngoài đó mấy mét đèn xe cảnh sát và xe cứu thương luân phiên chớp nháy. Trời mưa tầm nhìn hạn chế, cần gạt nước vừa mới quét qua kính chắn gió, một lớp nước mưa khác lại phủ xuống hình thành vệt nước gợn sóng, ánh đèn phía xa cùng chồng lên nhau mờ ảo.
Anh dừng xe trước cổng khách sạn Thịnh Thế, che ô bước xuống. Hiện trường đã được chăng dây cảnh báo. Hơn chục người dân ngang qua đường hóng hớt nghển cổ nhìn vào trong. Thậm chí có người còn mặc nguyên áo ngủ ra hóng chuyện. Đáng lẽ bây giờ phải là thời khắc đêm khuya mọi người đang say giấc, nhưng những căn nhà nhỏ ở đây lại đèn đuốc sáng trưng. Rõ ràng cũng vì vụ án mạng này mà ngủ không yên.
Hà Nguy một tay che ô, một tay móc thẻ cảnh sát trong túi ra. Anh đi ngang qua đám người, nhấc dây cảnh báo lên cúi người bước vào trong sân, giơ thẻ chứng minh trước khi cảnh sát thuộc Đồn Cảnh sát khu vực kịp lên tiếng…
Chi đội trưởng Chi đội điều tra trinh sát thuộc Cục cảnh sát hình sự thành phố Thăng Châu.
Viên cảnh sát há miệng, vội vàng nghiêm chào, đưa mắt nhìn theo người đàn ông trẻ tuổi bước vào hiện trường vụ án.
Trong sân đã bắc rạp tránh mưa, đội khám nghiệm hiện trường đang lấy vật chứng. Trịnh Ấu Thanh đeo khẩu trang, tay cầm máy ảnh chụp lại dấu chân trong bùn, nhìn thấy Hà Nguy đến thì cười cong mi:
– Chi đội trưởng Hà, anh đến rồi à?
Hà Nguy gật đầu, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi:
– Thi thể đâu?
Trịnh Ấu Thanh chỉ vào căn nhà năm tầng phía sau:
– Ở phía sau, phải vòng qua đó. Chi đội trưởng Hà, anh có thích ăn đồ Tứ Xuyên không?
– Cũng tạm. – Khi trả lời Hà Nguy đã cụp ô vào, mặc chiếc áo mưa đồng nghiệp đưa tới, đeo găng tay y tế lên. Trịnh Ấu Thanh le lưỡi:
– Vậy thì tốt, trước lúc đến đây chị Lam ăn đậu phụ mapo, anh Sùng ăn nhẹ đều suýt nữa nôn hết.
Hà Nguy nhếch môi, vừa đeo khẩu trang vừa đi qua đó. Ngang qua lối rẽ đụng phải Hạ Lương trong đội đang chống tường lau miệng. Cậu ta ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Hà Nguy bèn méo mặt bức xúc:
– Chết tiệt, chị Lam còn nói với em hiện trường không ghê lắm đâu, cái đó mà bảo không ghê? Một số bộ phận còn phải dùng xẻng xúc đi nữa kìa.
Hà Nguy ngẩng đầu ước chừng chiều cao của căn nhà, sau đó lại nhìn bãi đỏ trắng cạnh bồn hoa sau lưng cậu ta không xa, cảm thấy rất có khả năng kia. Căn cứ vào điểm tiếp đất trên cơ thể người rơi xuống tầng cùng với vị trí tiếp đất, sẽ có vô vàn tình huống xảy ra. Có người rơi từ độ cao mười mấy tầng xuống chỉ gãy tay chân, cũng có người rơi từ độ cao mấy mét nhưng chẳng thể cứu chữa. Dựa vào phản ứng của Hạ Lương và Trịnh Ấu Thanh, chắc chắn người rơi lầu chết hôm nay đã tử vong tại chỗ.
– Thông thường những người chết do rơi từ trên cao xuống đều có vết thương ngoài nhẹ, nhưng thương nội tạng lại nặng, quả thực cũng không ghê lắm. Cậu đã đi hiện trường ba tháng rồi, sao vẫn còn chưa thích ứng được vậy? Không chịu được có thể nghĩ đến chuyện khác để dời sự chú ý. – Hà Nguy vỗ vai cậu ta – Ví dụ như sữa chua dâu tây.
Mặt Hạ Lương biến sắc, dạ dày vừa nôn sạch bấy giờ lại bắt đầu co thắt. Hà Nguy cho cậu ta nghỉ ngơi một lát đi uống cốc nước, còn mình thì đi về phía bồn hoa.
Hiện trường bồn hoa không đến mức quá ghê rợn. Anh chỉ nhìn thấy một vũng máu và một thi thể phủ vải trắng. “Đậu phụ mapo” và “sữa chua dâu tây” chảy dọc xuống đất theo nền gạch màu của bậc thang bồn hoa. Bởi vì cơn mưa nhỏ không ngừng hòa tan, mùi máu tanh đã nhạt đi nhiều, không đến mức buồn nôn.
– Cậu đã bỏ qua màn đặc sắc nhất rồi, có hối hận vì hôm nay đã về nhà chứ không ở lại Cục không? – Đỗ Nguyễn Lam đứng bên cạnh, tháo đôi găng tay dính máu đưa cho trợ lý La Ứng – Nhưng mà không sao, khi nào mang về Cục để giải phẫu chị sẽ gọi cậu lên xem.
– Cũng bình thường, em không có sở thích ngắm thi thể như chị. Trên đường công tác mà còn gặp được án mạng, bận luôn tay. – Hà Nguy ngồi xổm xuống vạch tấm vải trắng lên nhìn – Tình huống thế nào?
– Người chết giới tính nam, cao 175 cm, nặng chừng 65 kg, trước lúc rơi xuống vẫn còn sống, thời gian tử vong là 12 giờ 20 phút. Hộp sọ biến hình, phần gáy có hai điểm bị gãy, phù não, miệng và ống tai ngoài xuất huyết nhẹ, xương cánh tay phải nứt và lòi ra ngoài, phù hợp với đặc trưng rơi từ trên cao xuống. Cụ thể cần phải về Cục giải phẫu mới rõ được.
– Căn nhà này cao năm tầng, độ cao chừng 13~15m, nếu tự nhảy xuống thì điểm rơi sẽ chênh lệch chừng một mét so với tầng một. Anh ta rơi chỗ bồn hoa này, chắc hẳn phải có ngoại lực tác động. – Hà Nguy đeo găng tay, vén áo sơ mi của thi thể lên – Dấu vết rách của quần áo cũng không giống như rơi từ trên cao xuống.
– Đúng, có thể rách như thế này thì ít nhất phải rơi từ độ cao hai mươi tầng trở lên. – Đỗ Nguyễn Lam chỉ vào nóc nhà – Sùng Trăn và Hồ Tùng Khải đang ở bên trên, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó.
– Có nhân chứng không? – Hà Nguy phủ tấm vải trắng lại.
Đỗ Nguyễn Lam tháo khẩu trang xuống, để lộ gò má xinh đẹp, chị cười nhạt:
– Có, đây mới chính là nguyên nhân chính chị gọi điện cho cậu đến đây. Cậu có biết cô ấy nói gì không?
– Nói gì?
– Cô ấy nói… – Đỗ Nguyễn Lam càng tươi cười hơn – Ở đây có hồn ma tác quái.
Bầu không khí hiện trường thoáng cái trở nên quỷ quái, gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh gai người. Hà Nguy cau mày, cảm thấy vụ án rơi lầu này không hề đơn giản.
***
– Là thật đấy! Thật sự có ma!
Vương Mai cầm cốc nước ngồi trên chiếc ghế gỗ trong sảnh tầng một khách sạn, cả người run bần bật.
Vân Hiểu Hiểu vừa an ủi cô vừa lấy lời khai:
– Chị nói lại một lần nữa, tình huống cụ thể khi xảy ra vụ án là thế nào?
Hà Nguy đi vào sảnh khách sạn, thấy nhân chứng run lẩy bẩy như cái sàng đang miêu tả hiện trường vụ án.
– Đêm nay vốn dĩ là ca trực ban của tôi, nhưng trong lúc tôi kiểm tra phòng thì gặp ma. Tôi sợ lắm, chờ đến mười hai giờ thực sự không chịu nổi nữa nên xin quản lý cho nghỉ về nhà sớm. Kết quả vừa mới đi đến cửa sau, chợt nghe thấy “ầm” một tiếng cực lớn. Quay đầu thì thấy một người ngã xuống chỗ bồn hoa. Tôi đi qua đó nhìn, chính, chính là… quản lý. Đầu anh ấy chảy rất nhiều máu, có thứ gì đó màu trắng chảy từ thành bồn hoa xuống, mắt anh ấy còn đảo mấy vòng…
Cô nhắm mắt, rõ ràng cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng dịch não văng tứ tung ghê rợn kia. Vân Hiểu Hiểu vỗ về lưng Vương Mai, cô ấy nâng cốc nước lên uống một ngụm rồi nói tiếp:
– Sau đó tôi ngẩng đầu lên, có một ông lão đứng trên mái nhà! Chính là hồn ma mà tôi gặp ban đêm, chắc chắn ông ta đã giết quản lý. Khách sạn này không sạch sẽ, thực sự có ma, tôi không làm nữa đâu, tôi muốn về nhà.
Cảm xúc của cô trở nên kích động, cô đứng dậy muốn xông ra ngoài. Vân Hiểu Hiểu và một nữ cảnh sát khác vội vàng kéo cô lại, nhẹ giọng an ủi và dẫn cô vào phòng nghỉ ngơi. Hà Nguy gọi Vân Hiểu Hiểu:
– Đã ghi lại hết chưa?
– Vâng, chị ấy nói là có ma quỷ làm loạn. – Vân Hiểu Hiểu chỉ hai nhân viên khách sạn khác đang ngồi trong sảnh với vẻ mặt sợ hãi – Theo như bọn họ nói, phần lớn nhân viên trong khách sạn đều từng tận mắt nhìn thấy ông lão kia. Anh bảo vệ ban nãy còn nghĩ xa lắm, anh ấy nói rằng trời mưa nên Quỷ Môn Quan không đóng cẩn thận, ông cụ mới thuận tiện mang quản lý theo luôn.
– Thuận tiện? – Hạ Lương mở to mắt, cảm thấy thật cạn lời – Một mạng người mà nói được ra câu “thuận tiện” ấy à? Đi mua rau chắc?
– Lấy đâu ra nhiều sự kiện kinh dị thế, gần đây không xem tài liệu khoa học sao? – Hà Nguy dặn dò – Hiểu Hiểu, ghi lại đặc thù diện mạo của “ma” mà bọn họ nói tới, hỏi kỹ càng chút.
Vân Hiểu Hiểu vâng một tiếng. Hà Nguy và Hạ Lương tìm được cầu thang. Căn nhà tự thiết kế này không có thang máy, kết cầu tầng rất đơn giản, chỉ có một cầu thang đi lên trên. Hà Nguy ngẩng đầu, phát hiện có camera bèn quay đầu nói:
– Tiểu Hạ, đến chỗ bảo vệ trích xuất camera xem trong thời gian xảy ra vụ án có những ai lên đó.
Một mình anh leo lên tầng năm, mở cánh cửa ra sân thượng, trên đây cũng được bắc rạp tránh mưa. Hai đồng nghiệp điều tra hiện trường khác đang cẩn thận thu thập từng dấu vết đáng nghi. Sùng Trăn ấn Hồ Tùng Khải xuống, mô phỏng người rơi lầu ở bên cạnh lan can.
– Ông xem, hai chúng ta vật lộn, tôi đè ông lên lan can, – Sùng Trăn túm cổ áo Hồ Tùng Khải, để lưng anh ta dính sát vào lan can – Ông cử động thử xem, lăn sang hai bên ấy.
– Phá án mà ông nói cái gì vậy. Nếu như vết ma sát có nguyên nhân thế này, vậy thì dấu vân tay trên lan can đâu? – Hai tay Hồ Tùng Khải túm chặt lan can rỉ sét loang lổ phía sau – Dấu vân tay ngón trỏ và ngón giữa ở phần dưới lan can, vân tay hướng vào trong, tức là nắm theo chiều thuận. Cho dù nắm theo chiều ngược thì vị trí của dấu vân tay cũng sẽ có khác biệt.
Hồ Tùng Khải đẩy Sùng Trăn ra, hai người đổi tư thế để Sùng Trăn đối diện với lan can, đặt tay sau lưng anh ta làm tư thế đẩy:
– Có lẽ đối diện với lan can thế này, người chết cúi đầu nhìn xuống dưới, để lại dấu vân tay nắm theo chiều thuận. Sau đó bị người ta đẩy mạnh từ phía sau. Ông nghĩ xem có đúng vậy không?
– Nghĩ cái gì mà nghĩ, còn nửa dấu giày trên bậc thang lan can thì sao. Theo suy luận của ông thì tư thế này vượt qua lan can luôn rồi đấy? – Sùng Trăn quay đầu, nhìn thấy Hà Nguy bèn vẫy tay với anh – Lão Hà, đến phân xử đi! Nhị Hồ nghi ngờ người chết ngã ra khỏi lan can rơi xuống!
– …Tôi nói ngã ra khỏi lan can lúc nào?! Tôi chỉ đang đưa ra phán đoán sơ bộ dựa vào dấu vết điểm bắt đầu rơi xuống thôi!
– Đừng tìm tôi phân xử, tôi không muốn tham gia vào cuộc tranh luận của hai người. – Hà Nguy bật chiếc đèn pin nhỏ lên – Đã kiểm tra toàn bộ hiện trường chưa?
Sùng Trăn nói:
– Ông nhìn sân thượng này xem, không có vật gì che chắn cả. Ngoại trừ cầu thang này và ống thông gió ở bên trên, nhìn qua không sót thứ gì, chúng tôi đã kiểm tra xong từ sớm rồi, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.
Hà Nguy cầm đèn pin đi tới quan sát điểm bắt đầu rơi được đánh dấu vàng. Chỉ nhìn thấy trên lan can rỉ sét loang lổ có một vết cào dài chừng mười centimet, trên bậc thang có nửa dấu chân bùn mơ hồ không rõ ràng. Ngồi xổm xuống nhìn, có dấu vân tay mà tổ kỹ thuật đã đánh dấu. Sân thượng nền xi măng, trời còn đổ mưa, nền xi măng chỉ còn lại nửa dấu chân phía sau đạp trên chân tường phủ đầy bùn đất.
– Cửa khóa chặt, điểm bắt đầu rơi có dấu vết vật lộn, nhưng không có người bị thương, không kiểm tra ra phản ứng với máu. – Hồ Tùng Khải vẫy tay, Tiểu Trần của tổ kỹ thuật đưa qua một túi zip đóng kín – Tìm mãi chỉ thấy mỗi chiếc khuy áo này có giá trị thôi, bên trên có một nửa dấu vân tay.
Hà Nguy cầm qua nhìn:
– Khuy áo sơ mi của người chết màu trắng, khuy quần màu đen, chiếc khuy này màu xanh bên trên vẫn còn sợi chỉ, khả năng giật xuống khi vật lộn với hung thủ. – Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua sân thượng, chỉ vào sợi dây thừng vắt ngang sân thượng buộc vào hai cây sào mảnh – Cũng có thể do phơi quần áo bất cẩn làm rơi, mang về Cục đối chiếu dấu vân tay trước đã.
Anh đứng bên lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới, vừa hay mặt tường chỗ này không có vật cản, có rơi xuống cũng sẽ thuận lợi đập vào chân tường. Rạp che mưa còn chưa dỡ, chỉ có thể nhìn thấy một phần của bồn hoa. Hà Nguy cảm thán, chỉ cần ngã dịch về phía trước chút thôi, rơi trúng lùm hoa chưa biết chừng có thể giữ lại được cái mạng.
Đúng lúc này, trong bộ đàm vang lên giọng nói của Hạ Lương: “Chi đội trưởng Hà, anh xuống đây xem này, hình như có ma thật đấy!”
Kết thúc kiểm tra căn phòng 201, Vương Mai lùi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại. Vừa ngẩng đầu lên, toàn thân cô rùng mình, lông tơ dựng đứng.
Một ông lão mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng phía cuối hành lang dài tĩnh lặng. Ông lão với dáng người gầy gò thấp bé đứng bên dưới một ngọn đèn cảm ứng. Bởi vì chiếc đèn tiết kiệm điện kia cũng thuộc loại điện áp nhỏ nhất, dưới vầng sáng vàng mờ tối, không thể nhìn rõ gương mặt ông.
Nhưng Vương Mai biết chắc chắn biểu cảm của ông lão rất hung ác, lông mày dựng đứng, mặt nghiêm nghị, đôi mắt vẩn đục sáng lòe như đang tìm kiếm mục tiêu nào đó, giống hệt trong miêu tả của những đồng nghiệp trực đêm trước đây.
Tin đồn khách sạn Thịnh Thế có ma đã kéo dài hơn nửa tháng rồi. Mười hai giờ đêm, vào lúc âm khí thịnh nhất, một ông cụ mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn sẽ đột ngột xuất hiện trên hành lang rồi nháy mắt biến mất. Đã có rất nhiều đồng nghiệp tận mắt chứng kiến và vô cùng sợ hãi. Thậm chí có hai nhân viên nữ xin nghỉ việc, không dám làm tiếp ở đây nữa.
Vương Mai cứng đờ tại chỗ, tay chân lạnh băng, lòng bàn tay ẩm ướt, đèn pin trong tay rơi xuống đất. Đèn cảm ứng của hành lang tắt dần theo thứ tự, bóng tối lập tức bao phủ cả hành lang. Cô phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến cho tất cả đèn cảm ứng trên hành lang đều vụt sáng, nhưng cuối hành lang đã chẳng còn ai, ngoại trừ cô.
Nghe thấy tiếng hét, bảo vệ vội chạy lên, Vương Mai run lẩy bẩy nắm chặt lấy cánh tay bảo vệ, sợ tới mức không đứng vững.
– Có ma, có ma! Chính là ông cụ đó!
***
Hà Nguy lái xe, ngoài đó mấy mét đèn xe cảnh sát và xe cứu thương luân phiên chớp nháy. Trời mưa tầm nhìn hạn chế, cần gạt nước vừa mới quét qua kính chắn gió, một lớp nước mưa khác lại phủ xuống hình thành vệt nước gợn sóng, ánh đèn phía xa cùng chồng lên nhau mờ ảo.
Anh dừng xe trước cổng khách sạn Thịnh Thế, che ô bước xuống. Hiện trường đã được chăng dây cảnh báo. Hơn chục người dân ngang qua đường hóng hớt nghển cổ nhìn vào trong. Thậm chí có người còn mặc nguyên áo ngủ ra hóng chuyện. Đáng lẽ bây giờ phải là thời khắc đêm khuya mọi người đang say giấc, nhưng những căn nhà nhỏ ở đây lại đèn đuốc sáng trưng. Rõ ràng cũng vì vụ án mạng này mà ngủ không yên.
Hà Nguy một tay che ô, một tay móc thẻ cảnh sát trong túi ra. Anh đi ngang qua đám người, nhấc dây cảnh báo lên cúi người bước vào trong sân, giơ thẻ chứng minh trước khi cảnh sát thuộc Đồn Cảnh sát khu vực kịp lên tiếng…
Chi đội trưởng Chi đội điều tra trinh sát thuộc Cục cảnh sát hình sự thành phố Thăng Châu.
Viên cảnh sát há miệng, vội vàng nghiêm chào, đưa mắt nhìn theo người đàn ông trẻ tuổi bước vào hiện trường vụ án.
Trong sân đã bắc rạp tránh mưa, đội khám nghiệm hiện trường đang lấy vật chứng. Trịnh Ấu Thanh đeo khẩu trang, tay cầm máy ảnh chụp lại dấu chân trong bùn, nhìn thấy Hà Nguy đến thì cười cong mi:
– Chi đội trưởng Hà, anh đến rồi à?
Hà Nguy gật đầu, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi:
– Thi thể đâu?
Trịnh Ấu Thanh chỉ vào căn nhà năm tầng phía sau:
– Ở phía sau, phải vòng qua đó. Chi đội trưởng Hà, anh có thích ăn đồ Tứ Xuyên không?
– Cũng tạm. – Khi trả lời Hà Nguy đã cụp ô vào, mặc chiếc áo mưa đồng nghiệp đưa tới, đeo găng tay y tế lên. Trịnh Ấu Thanh le lưỡi:
– Vậy thì tốt, trước lúc đến đây chị Lam ăn đậu phụ mapo, anh Sùng ăn nhẹ đều suýt nữa nôn hết.
Hà Nguy nhếch môi, vừa đeo khẩu trang vừa đi qua đó. Ngang qua lối rẽ đụng phải Hạ Lương trong đội đang chống tường lau miệng. Cậu ta ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Hà Nguy bèn méo mặt bức xúc:
– Chết tiệt, chị Lam còn nói với em hiện trường không ghê lắm đâu, cái đó mà bảo không ghê? Một số bộ phận còn phải dùng xẻng xúc đi nữa kìa.
Hà Nguy ngẩng đầu ước chừng chiều cao của căn nhà, sau đó lại nhìn bãi đỏ trắng cạnh bồn hoa sau lưng cậu ta không xa, cảm thấy rất có khả năng kia. Căn cứ vào điểm tiếp đất trên cơ thể người rơi xuống tầng cùng với vị trí tiếp đất, sẽ có vô vàn tình huống xảy ra. Có người rơi từ độ cao mười mấy tầng xuống chỉ gãy tay chân, cũng có người rơi từ độ cao mấy mét nhưng chẳng thể cứu chữa. Dựa vào phản ứng của Hạ Lương và Trịnh Ấu Thanh, chắc chắn người rơi lầu chết hôm nay đã tử vong tại chỗ.
– Thông thường những người chết do rơi từ trên cao xuống đều có vết thương ngoài nhẹ, nhưng thương nội tạng lại nặng, quả thực cũng không ghê lắm. Cậu đã đi hiện trường ba tháng rồi, sao vẫn còn chưa thích ứng được vậy? Không chịu được có thể nghĩ đến chuyện khác để dời sự chú ý. – Hà Nguy vỗ vai cậu ta – Ví dụ như sữa chua dâu tây.
Mặt Hạ Lương biến sắc, dạ dày vừa nôn sạch bấy giờ lại bắt đầu co thắt. Hà Nguy cho cậu ta nghỉ ngơi một lát đi uống cốc nước, còn mình thì đi về phía bồn hoa.
Hiện trường bồn hoa không đến mức quá ghê rợn. Anh chỉ nhìn thấy một vũng máu và một thi thể phủ vải trắng. “Đậu phụ mapo” và “sữa chua dâu tây” chảy dọc xuống đất theo nền gạch màu của bậc thang bồn hoa. Bởi vì cơn mưa nhỏ không ngừng hòa tan, mùi máu tanh đã nhạt đi nhiều, không đến mức buồn nôn.
– Cậu đã bỏ qua màn đặc sắc nhất rồi, có hối hận vì hôm nay đã về nhà chứ không ở lại Cục không? – Đỗ Nguyễn Lam đứng bên cạnh, tháo đôi găng tay dính máu đưa cho trợ lý La Ứng – Nhưng mà không sao, khi nào mang về Cục để giải phẫu chị sẽ gọi cậu lên xem.
– Cũng bình thường, em không có sở thích ngắm thi thể như chị. Trên đường công tác mà còn gặp được án mạng, bận luôn tay. – Hà Nguy ngồi xổm xuống vạch tấm vải trắng lên nhìn – Tình huống thế nào?
– Người chết giới tính nam, cao 175 cm, nặng chừng 65 kg, trước lúc rơi xuống vẫn còn sống, thời gian tử vong là 12 giờ 20 phút. Hộp sọ biến hình, phần gáy có hai điểm bị gãy, phù não, miệng và ống tai ngoài xuất huyết nhẹ, xương cánh tay phải nứt và lòi ra ngoài, phù hợp với đặc trưng rơi từ trên cao xuống. Cụ thể cần phải về Cục giải phẫu mới rõ được.
– Căn nhà này cao năm tầng, độ cao chừng 13~15m, nếu tự nhảy xuống thì điểm rơi sẽ chênh lệch chừng một mét so với tầng một. Anh ta rơi chỗ bồn hoa này, chắc hẳn phải có ngoại lực tác động. – Hà Nguy đeo găng tay, vén áo sơ mi của thi thể lên – Dấu vết rách của quần áo cũng không giống như rơi từ trên cao xuống.
– Đúng, có thể rách như thế này thì ít nhất phải rơi từ độ cao hai mươi tầng trở lên. – Đỗ Nguyễn Lam chỉ vào nóc nhà – Sùng Trăn và Hồ Tùng Khải đang ở bên trên, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó.
– Có nhân chứng không? – Hà Nguy phủ tấm vải trắng lại.
Đỗ Nguyễn Lam tháo khẩu trang xuống, để lộ gò má xinh đẹp, chị cười nhạt:
– Có, đây mới chính là nguyên nhân chính chị gọi điện cho cậu đến đây. Cậu có biết cô ấy nói gì không?
– Nói gì?
– Cô ấy nói… – Đỗ Nguyễn Lam càng tươi cười hơn – Ở đây có hồn ma tác quái.
Bầu không khí hiện trường thoáng cái trở nên quỷ quái, gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh gai người. Hà Nguy cau mày, cảm thấy vụ án rơi lầu này không hề đơn giản.
***
– Là thật đấy! Thật sự có ma!
Vương Mai cầm cốc nước ngồi trên chiếc ghế gỗ trong sảnh tầng một khách sạn, cả người run bần bật.
Vân Hiểu Hiểu vừa an ủi cô vừa lấy lời khai:
– Chị nói lại một lần nữa, tình huống cụ thể khi xảy ra vụ án là thế nào?
Hà Nguy đi vào sảnh khách sạn, thấy nhân chứng run lẩy bẩy như cái sàng đang miêu tả hiện trường vụ án.
– Đêm nay vốn dĩ là ca trực ban của tôi, nhưng trong lúc tôi kiểm tra phòng thì gặp ma. Tôi sợ lắm, chờ đến mười hai giờ thực sự không chịu nổi nữa nên xin quản lý cho nghỉ về nhà sớm. Kết quả vừa mới đi đến cửa sau, chợt nghe thấy “ầm” một tiếng cực lớn. Quay đầu thì thấy một người ngã xuống chỗ bồn hoa. Tôi đi qua đó nhìn, chính, chính là… quản lý. Đầu anh ấy chảy rất nhiều máu, có thứ gì đó màu trắng chảy từ thành bồn hoa xuống, mắt anh ấy còn đảo mấy vòng…
Cô nhắm mắt, rõ ràng cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại cảnh tượng dịch não văng tứ tung ghê rợn kia. Vân Hiểu Hiểu vỗ về lưng Vương Mai, cô ấy nâng cốc nước lên uống một ngụm rồi nói tiếp:
– Sau đó tôi ngẩng đầu lên, có một ông lão đứng trên mái nhà! Chính là hồn ma mà tôi gặp ban đêm, chắc chắn ông ta đã giết quản lý. Khách sạn này không sạch sẽ, thực sự có ma, tôi không làm nữa đâu, tôi muốn về nhà.
Cảm xúc của cô trở nên kích động, cô đứng dậy muốn xông ra ngoài. Vân Hiểu Hiểu và một nữ cảnh sát khác vội vàng kéo cô lại, nhẹ giọng an ủi và dẫn cô vào phòng nghỉ ngơi. Hà Nguy gọi Vân Hiểu Hiểu:
– Đã ghi lại hết chưa?
– Vâng, chị ấy nói là có ma quỷ làm loạn. – Vân Hiểu Hiểu chỉ hai nhân viên khách sạn khác đang ngồi trong sảnh với vẻ mặt sợ hãi – Theo như bọn họ nói, phần lớn nhân viên trong khách sạn đều từng tận mắt nhìn thấy ông lão kia. Anh bảo vệ ban nãy còn nghĩ xa lắm, anh ấy nói rằng trời mưa nên Quỷ Môn Quan không đóng cẩn thận, ông cụ mới thuận tiện mang quản lý theo luôn.
– Thuận tiện? – Hạ Lương mở to mắt, cảm thấy thật cạn lời – Một mạng người mà nói được ra câu “thuận tiện” ấy à? Đi mua rau chắc?
– Lấy đâu ra nhiều sự kiện kinh dị thế, gần đây không xem tài liệu khoa học sao? – Hà Nguy dặn dò – Hiểu Hiểu, ghi lại đặc thù diện mạo của “ma” mà bọn họ nói tới, hỏi kỹ càng chút.
Vân Hiểu Hiểu vâng một tiếng. Hà Nguy và Hạ Lương tìm được cầu thang. Căn nhà tự thiết kế này không có thang máy, kết cầu tầng rất đơn giản, chỉ có một cầu thang đi lên trên. Hà Nguy ngẩng đầu, phát hiện có camera bèn quay đầu nói:
– Tiểu Hạ, đến chỗ bảo vệ trích xuất camera xem trong thời gian xảy ra vụ án có những ai lên đó.
Một mình anh leo lên tầng năm, mở cánh cửa ra sân thượng, trên đây cũng được bắc rạp tránh mưa. Hai đồng nghiệp điều tra hiện trường khác đang cẩn thận thu thập từng dấu vết đáng nghi. Sùng Trăn ấn Hồ Tùng Khải xuống, mô phỏng người rơi lầu ở bên cạnh lan can.
– Ông xem, hai chúng ta vật lộn, tôi đè ông lên lan can, – Sùng Trăn túm cổ áo Hồ Tùng Khải, để lưng anh ta dính sát vào lan can – Ông cử động thử xem, lăn sang hai bên ấy.
– Phá án mà ông nói cái gì vậy. Nếu như vết ma sát có nguyên nhân thế này, vậy thì dấu vân tay trên lan can đâu? – Hai tay Hồ Tùng Khải túm chặt lan can rỉ sét loang lổ phía sau – Dấu vân tay ngón trỏ và ngón giữa ở phần dưới lan can, vân tay hướng vào trong, tức là nắm theo chiều thuận. Cho dù nắm theo chiều ngược thì vị trí của dấu vân tay cũng sẽ có khác biệt.
Hồ Tùng Khải đẩy Sùng Trăn ra, hai người đổi tư thế để Sùng Trăn đối diện với lan can, đặt tay sau lưng anh ta làm tư thế đẩy:
– Có lẽ đối diện với lan can thế này, người chết cúi đầu nhìn xuống dưới, để lại dấu vân tay nắm theo chiều thuận. Sau đó bị người ta đẩy mạnh từ phía sau. Ông nghĩ xem có đúng vậy không?
– Nghĩ cái gì mà nghĩ, còn nửa dấu giày trên bậc thang lan can thì sao. Theo suy luận của ông thì tư thế này vượt qua lan can luôn rồi đấy? – Sùng Trăn quay đầu, nhìn thấy Hà Nguy bèn vẫy tay với anh – Lão Hà, đến phân xử đi! Nhị Hồ nghi ngờ người chết ngã ra khỏi lan can rơi xuống!
– …Tôi nói ngã ra khỏi lan can lúc nào?! Tôi chỉ đang đưa ra phán đoán sơ bộ dựa vào dấu vết điểm bắt đầu rơi xuống thôi!
– Đừng tìm tôi phân xử, tôi không muốn tham gia vào cuộc tranh luận của hai người. – Hà Nguy bật chiếc đèn pin nhỏ lên – Đã kiểm tra toàn bộ hiện trường chưa?
Sùng Trăn nói:
– Ông nhìn sân thượng này xem, không có vật gì che chắn cả. Ngoại trừ cầu thang này và ống thông gió ở bên trên, nhìn qua không sót thứ gì, chúng tôi đã kiểm tra xong từ sớm rồi, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào.
Hà Nguy cầm đèn pin đi tới quan sát điểm bắt đầu rơi được đánh dấu vàng. Chỉ nhìn thấy trên lan can rỉ sét loang lổ có một vết cào dài chừng mười centimet, trên bậc thang có nửa dấu chân bùn mơ hồ không rõ ràng. Ngồi xổm xuống nhìn, có dấu vân tay mà tổ kỹ thuật đã đánh dấu. Sân thượng nền xi măng, trời còn đổ mưa, nền xi măng chỉ còn lại nửa dấu chân phía sau đạp trên chân tường phủ đầy bùn đất.
– Cửa khóa chặt, điểm bắt đầu rơi có dấu vết vật lộn, nhưng không có người bị thương, không kiểm tra ra phản ứng với máu. – Hồ Tùng Khải vẫy tay, Tiểu Trần của tổ kỹ thuật đưa qua một túi zip đóng kín – Tìm mãi chỉ thấy mỗi chiếc khuy áo này có giá trị thôi, bên trên có một nửa dấu vân tay.
Hà Nguy cầm qua nhìn:
– Khuy áo sơ mi của người chết màu trắng, khuy quần màu đen, chiếc khuy này màu xanh bên trên vẫn còn sợi chỉ, khả năng giật xuống khi vật lộn với hung thủ. – Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua sân thượng, chỉ vào sợi dây thừng vắt ngang sân thượng buộc vào hai cây sào mảnh – Cũng có thể do phơi quần áo bất cẩn làm rơi, mang về Cục đối chiếu dấu vân tay trước đã.
Anh đứng bên lan can, cúi đầu nhìn xuống dưới, vừa hay mặt tường chỗ này không có vật cản, có rơi xuống cũng sẽ thuận lợi đập vào chân tường. Rạp che mưa còn chưa dỡ, chỉ có thể nhìn thấy một phần của bồn hoa. Hà Nguy cảm thán, chỉ cần ngã dịch về phía trước chút thôi, rơi trúng lùm hoa chưa biết chừng có thể giữ lại được cái mạng.
Đúng lúc này, trong bộ đàm vang lên giọng nói của Hạ Lương: “Chi đội trưởng Hà, anh xuống đây xem này, hình như có ma thật đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.