Chương 11
Vũ Anh Tuyết
22/03/2017
Ai, ngoại trừ cây, chỉ có cây ——
Một gốc lại một gốc cây mộc xẹt qua trước mắt Mộ Thiên Tú, hắn dùng tất cả thị lực đi tuần tra mỗi một cái sơn đạo, dáu chân thú, mỗi một chỗ bóng rừng, vách núi.
Coi như là quan tâm quá mức, vạn nhất tiểu tử kia không phải xuống núi, mà là lạc đường thì làm sao đây? Cho nên hắn tình nguyện đi nhiều vài vòng, xác định không có việc gì mới lại xuống núi.
Tại trong rừng chạy băng băng một hồi, không có trông thấy bất luận bóng người nào, hắn quay lại đầu ngựa, chuẩn bị xuống núi, nhưng vào lúc này, mơ hồ nghe thấy một tiếng ngựa hí theo rừng cây bên kia truyền đến, hắn xác định phương hướng, lập tức giục ngựa chạy qua.
Xa xa, trông thấy trên dòng suối ở sườn núi một người một con ngựa, hắn nở nụ cười, rất may mắn không có trực tiếp xuống núi, bằng không thân thể nhỏ gầy như vậy chỉ sợ cho heo núi nhét kẽ răng cũng không đủ.
Nghe thấy tiếng vó ngựa,Giang Yên Hồng vừa mừng vừa sợ bật lên, cao hứng nhìn Mộ Thiên Tú hướng nàng chạy tới.
Lão Mã vốn đang ở bên dòng suối uống nước đột nhiên bất an, nàng tranh thủ thời gian đưa tay giữ chặt dây cương, chính là lão Mã từ trước đến nay dịu dàng ngoan ngoãn lại không nghe lời kiên quyết dãy ra, nàng kéo mãi không được đành phải buông tay, quay đầu lại, Mộ Thiên Tú lại giương cung cài tên, nhưng lại nhắm vào nàng — nàng không thể tin được trừng to mắt.
"Mộ Thiên Tú, ngươi làm cái gì?!"
"Chạy mau ——" Mộ Thiên Tú khẩn trương hét lớn, một con gấu đực lớn đột nhiên từ sau bụi cây lao ra, lão Mã thông minh, biết trước né tránh, tiểu tử kia lại ngốc không trèo lên còn đứng tại chỗ, thật sự là cấp bách chết người.
Không thể nào?! Hắn thật sự bắn tên rồi?! Giang Yên Hồng sợ tới mức nhắm mắt lại.
Chỉ nghe được hưu một tiếng, mũi tên mang một cỗ kình phong xẹt qua bên cạnh nàng, phốc một tiếng, bắn vào bên trong vật mềm mại gì đó, tiếp theo một tiếng quát giận rung trời, nàng kinh ngạc xoay người.
Má ơi, một con gấu lớn ngực trúng tên, cuồng nộ dùng hai chân sau đứng lên, hai chân trước trên không trung phẫn nộ mà vung vẩy, đáng sợ hơn chính là con gấu lớn cách nàng bất quá khoảng vài thước.
Nàng chết chắc rồi ——
"Phát ngốc cái gì? Còn không mau chạy" hắn một bên giương cung bắn tên, một bên giục ngựa vội vã.
Nàng cũng muốn chạy nha, chỉ là sợ tới mức hai chân như nhũn ra, rầm một tiếng liền ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn gấp đến độ kêu to, nghĩ muốn bắn thêm vài tên lại phát hiện túi tên đã hết, tức giận đến vứt cung, rút ra đoản kiếm ba thước trên lưng, cấp bách đâm tới.
Nàng trơ mắt nhìn gấu đen cuồng bạo hướng nàng đánh tới, ngây ngẩn cả người, nàng chẳng những chết chắc rồi, mà còni sẽ chết cực kỳ khó coi.
Một đạo hắc ảnh xen vào giữa nàng và gấu đen, nàng giật mình sững sờ ngẩng đầu, nhìn cao lớn bóng lưng oai hùng, trong lòng dâng lên từng đợt ngất trời kích động cùng cảm động.
Mộ Thiên Tú một bên vung kiếm đâm về con gấu, một bên điều khiển ngựa né tránh trảo gấu, nhưng con gấubổ thế rất mạnh, lợi trảo đánh về bên hông ngựa, quét trúng đùi phải của hắn, lập tức một mảnh máu tươi đầm đìa.
"Mộ Thiên Tú ——" Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn.
Con ngựa bị đau, bản năng hướng bên cạnh tháo chạy. Hắn biết rõ nếu như mình né tránh đi…, Giang Thanh Mặc phía sau nhất định sẽ gặp nạn, bất chấp thương thế, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, múa kiếm trong tay, lần nữa hướng gấu đen công tới.
Một đôi lợi trảo ở bên cạnh hắn chộp tới chộp lui, nhiều lần suýt chút nữa làm bị thương hắn, nàng thấy trong lòng run sợ, mồ hôi lạnh chảy, lòng dạ theo động tác của hắn mà bay lên bay xuống.
Trong khe hở của chưởng gấu, chân dài của hắn đạp một cái, lượn vòng lên trời,con gấu cũng ngẩng đầu nhìn theo lên, ba thước đoản kiếm từ trên hướng xuống đâm vào ngạch đỉnh gấu ( đỉnh đầu), thẳng đến hết chuôi.
Hắn lộn vài vòng, tiêu sái rơi xuống đất, chân phải bị thương không thể chịu được lực đạo đánh vào, lảo đảo một cái, quì xuống.
Con gấu bảo trì tư thế bất động ngửa mặt lên trời, tiếp theo cứng ngắc nghiêng về phía trước, ầm ầm ngã trên mặt đất, rồi không nhúc nhích nữa.
"Mộ Thiên Tú, ngươi không sao chứ?" khí lực dọa chạy mất tất cả đều đã trở lại, Giang đỏ bừng chạy tới dìu hắn ngồi xuống, chứng kiến hắn trên chân một mảnh tinh huyết, nàng sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.
Mộ Thiên Tú bởi vì nhịn đau mà trở nên nhợt nhạt, môi khẽ mỉm cười, "Không việc việc gì, cái con gấu lớn này sao mà so được với Ba Đao, hắn tùy tiện đánh ra một chưởng đều so với cái này lợi hại hơn."
Bị thương thành như vậy rồi còn nói giỡn?! Nàng vừa kinh ngạc vừa bội phục bật cười, cười lúc này, kỳ quái thay lạo xoa dịu mọi khẩn trương cùng sợ hãi.
" Trong túi da trên yên ngựa có chút thuốc trị thương."
Nàng lập tức chạy tới kéo ngựa của hắn trở về, tìm được thuốc trị thương, thoáng nhìn vết thương trên bụng ngựa, nàng ôn nhu an ủi con ngựa, "Ngoan ngoan, trước chờ một chút, chờ ta giúp chủ nhân ngươi chăm sóc tốt miệng vết thương."
Lão Mã của nàng bị chấn kinh chạy đi cũng đã trở về, giống như làm nũng dùng đầu ngựa ma sát vào mặt chủ nhân, nàng thông cảm vỗ vỗ lão Mã, xoay người ngồi xổm trước mặt hắn.
" Đưa thuốc cho ta, ta tự mình làm là được rồi." Hắn cởi giày, xé ống quần ẩm ướt, nhìn miệng vết thương sâu gần thấy xương, thoá mạmột tiếng đáng chết, cũng không ngẩng đầu lên đưa tay đòi thuốc.
"Để ta." Nàng một chưởng vỗ lên tay của hắn, nhưng khi tầm mắt nàng rơi trên vào vết thương da tróc thịt bong thì nàng đột nhiêncảm giác được đầu chóang mắt hoa.
Hắn cười cười, "Dến miệng vết thương cũng không dám nhìn, làm sao bôi thuốc?"
Giang Yên hồng mặt ửng hồng, không cam lòng yếu thế ngoái đầu lại ngạo nghễ liếc hắn, cậy mạnh nói: "Đừng nhiều lời, ta nói là để ta."
"Phiền toái là ta đã chảy hết máu mà chết trước khi làm xong rồi."
Nàng cắn răng một cái, da đầu cứng ngắc vì hắn xử lý miệng vết thương rồi bôi thuốc, vén lên vạt áobào, đem vạt áo trongbằng lụa trắng ở dưới áo ngoài xé thành một dải lại một dai, cẩn thận băng bó miệng vết thương.
Tầm mắt của hắn theo hai tay ôn nhu dời lên gương mặt thanh tú, trong mắt quen có ý cười thâm trầm, có cả hoang mang nan giải, cùng với ái mộ khó kiềm chế.
Từ lần kia không giải thích đem hắn xem thành các bà các chị, ý niệm tà ác trong đầu chưa từng xuất hiện đã quấy rối dòng suy nghĩ của hắn, mà ngay cả hiện tại, hắn cũng thấy được đôi tay cực kỳ ôn nhu kia vì hắn rịt thuốc, cặp lông mày kia sợ hãi cau lại trông đáng yêu cực kỳ, đôi môi trơn mềm phấn nôn cậy mạnh khẽ cắn......
Mội cái tay to đọt nhiên vô thanh vô tức xoa xoa gò má nàng, nàng hơi kinh hãi, chậm rãi ngẩng đầu, chống lại cặp mắt bao hàm cảm tình kia, trong đầu của nàng không khỏi trống rỗng, giật mình sững sờ nhìn hắn.
Ngón tay thon dài của Mộ Thiên Tú như mỹ ngọc tinh tế nhẹ nhàng vỗ về an ủi hai gò má dần dần ửng hồng, một loại vui sướng khó nói lên lời cùng thỏa mãn theo đầu ngón tay rơi vào ngực, cả trái tim đều nóng lên, vì cái cảm giác mỹ hảo này, cho dù bị chế nhạo đàn khanh đàn lang cũng đáng giá.
Nàng cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đột nhiên co rụt lại về sau, kinh nghi ( ngạc nhiên nghi ngờ), sợ hãi, xấu hổ nhìn hắn.
Hắn tại sao nhìn nàng như vậy, sờ nàng như vậy? Chẳng lẽ chuyện nàng nữ giả nam trang đã bị lộ rồi? Nghĩ đến đây, nàng sợ tới mức toàn thân cứng còng, sắc mặt trắng bệch.
Chứng kiến biểu lộ kinh nghi của đối phương, tay của hắn như bị nọc độc ong mật chích đến mãnh liệt rút về, mặt đỏ tới mang tai mà nghĩ muốn giải thích một chút, chính là đầu và đầu lưỡi đều biến chuyển liên tục.
"Thực xin lỗi, Giang huynh, ta chỉ phải..... Chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Nàng vô cùng lo lắng truy vấn.
Đối diện với đôi mắt ướt át, Mộ Thiên Tú cái khó ló cái khôn, thuận miệng nói dối, "Ta chỉ..... giúp ngươi lau nước mắt, ngươi bị dọa khóc."
"Ta nào có bị dọa khóc?" Nàng hoài nghi sờ sờ mặt của mình, không nhớ rõ chính mình có khóc.
"Hiện tại đương nhiên không có, bởi vì ta giúp ngươi lau rồi chứ sao." Hắn một bả đoạt lấy thuốc trị thương, đưa lưng về phía nàng, tránh thoát hoàn cảnh nan kham làm cho người ta khó mở miệng.
Hắn không hối hận vừa rồi không tự kìm hãm được, tuy nhiên lại rất lo lắng tiểu tử kia phản ứng, rất sợ cử động lỗ mãng khiến người ta chán ghét, rất sợ ý nghĩ mập mờ bị nhìn thấu, càng sợ tiểu tử kia tuyệt tình cắt đứt quan hệ, hắn chưa từng có qua loại tâm tình thực bất an này, không biết nên làm sao đây mới tốt.
Giang Yên Hồng đi đến bên dòng suối rửa tay, rửa mặt, thỉnh thoảng len lén quay đầu lại nhìn bóng lưng anh tuấn.
Sự tình hình như không có bại lộ, chính là nếu như hắn không biết nàng là giả nam nhân, là nữ nhân thực sự, vậy hắn tại sao như dị thường ôn nhu nhìn nàng như vậy, che chở yêu thương bao phủ lấy nàng? Nàng càng nghĩ càng không thông.
Lời nói vui đùa của Mã Tổ Văn đột nhiên hiện lên trong đầu nàng——
Chẳng lẽ người này thực sự có đoạn tay áo chi phích?!( là đồng tính a~)
Một gốc lại một gốc cây mộc xẹt qua trước mắt Mộ Thiên Tú, hắn dùng tất cả thị lực đi tuần tra mỗi một cái sơn đạo, dáu chân thú, mỗi một chỗ bóng rừng, vách núi.
Coi như là quan tâm quá mức, vạn nhất tiểu tử kia không phải xuống núi, mà là lạc đường thì làm sao đây? Cho nên hắn tình nguyện đi nhiều vài vòng, xác định không có việc gì mới lại xuống núi.
Tại trong rừng chạy băng băng một hồi, không có trông thấy bất luận bóng người nào, hắn quay lại đầu ngựa, chuẩn bị xuống núi, nhưng vào lúc này, mơ hồ nghe thấy một tiếng ngựa hí theo rừng cây bên kia truyền đến, hắn xác định phương hướng, lập tức giục ngựa chạy qua.
Xa xa, trông thấy trên dòng suối ở sườn núi một người một con ngựa, hắn nở nụ cười, rất may mắn không có trực tiếp xuống núi, bằng không thân thể nhỏ gầy như vậy chỉ sợ cho heo núi nhét kẽ răng cũng không đủ.
Nghe thấy tiếng vó ngựa,Giang Yên Hồng vừa mừng vừa sợ bật lên, cao hứng nhìn Mộ Thiên Tú hướng nàng chạy tới.
Lão Mã vốn đang ở bên dòng suối uống nước đột nhiên bất an, nàng tranh thủ thời gian đưa tay giữ chặt dây cương, chính là lão Mã từ trước đến nay dịu dàng ngoan ngoãn lại không nghe lời kiên quyết dãy ra, nàng kéo mãi không được đành phải buông tay, quay đầu lại, Mộ Thiên Tú lại giương cung cài tên, nhưng lại nhắm vào nàng — nàng không thể tin được trừng to mắt.
"Mộ Thiên Tú, ngươi làm cái gì?!"
"Chạy mau ——" Mộ Thiên Tú khẩn trương hét lớn, một con gấu đực lớn đột nhiên từ sau bụi cây lao ra, lão Mã thông minh, biết trước né tránh, tiểu tử kia lại ngốc không trèo lên còn đứng tại chỗ, thật sự là cấp bách chết người.
Không thể nào?! Hắn thật sự bắn tên rồi?! Giang Yên Hồng sợ tới mức nhắm mắt lại.
Chỉ nghe được hưu một tiếng, mũi tên mang một cỗ kình phong xẹt qua bên cạnh nàng, phốc một tiếng, bắn vào bên trong vật mềm mại gì đó, tiếp theo một tiếng quát giận rung trời, nàng kinh ngạc xoay người.
Má ơi, một con gấu lớn ngực trúng tên, cuồng nộ dùng hai chân sau đứng lên, hai chân trước trên không trung phẫn nộ mà vung vẩy, đáng sợ hơn chính là con gấu lớn cách nàng bất quá khoảng vài thước.
Nàng chết chắc rồi ——
"Phát ngốc cái gì? Còn không mau chạy" hắn một bên giương cung bắn tên, một bên giục ngựa vội vã.
Nàng cũng muốn chạy nha, chỉ là sợ tới mức hai chân như nhũn ra, rầm một tiếng liền ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn gấp đến độ kêu to, nghĩ muốn bắn thêm vài tên lại phát hiện túi tên đã hết, tức giận đến vứt cung, rút ra đoản kiếm ba thước trên lưng, cấp bách đâm tới.
Nàng trơ mắt nhìn gấu đen cuồng bạo hướng nàng đánh tới, ngây ngẩn cả người, nàng chẳng những chết chắc rồi, mà còni sẽ chết cực kỳ khó coi.
Một đạo hắc ảnh xen vào giữa nàng và gấu đen, nàng giật mình sững sờ ngẩng đầu, nhìn cao lớn bóng lưng oai hùng, trong lòng dâng lên từng đợt ngất trời kích động cùng cảm động.
Mộ Thiên Tú một bên vung kiếm đâm về con gấu, một bên điều khiển ngựa né tránh trảo gấu, nhưng con gấubổ thế rất mạnh, lợi trảo đánh về bên hông ngựa, quét trúng đùi phải của hắn, lập tức một mảnh máu tươi đầm đìa.
"Mộ Thiên Tú ——" Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn.
Con ngựa bị đau, bản năng hướng bên cạnh tháo chạy. Hắn biết rõ nếu như mình né tránh đi…, Giang Thanh Mặc phía sau nhất định sẽ gặp nạn, bất chấp thương thế, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, múa kiếm trong tay, lần nữa hướng gấu đen công tới.
Một đôi lợi trảo ở bên cạnh hắn chộp tới chộp lui, nhiều lần suýt chút nữa làm bị thương hắn, nàng thấy trong lòng run sợ, mồ hôi lạnh chảy, lòng dạ theo động tác của hắn mà bay lên bay xuống.
Trong khe hở của chưởng gấu, chân dài của hắn đạp một cái, lượn vòng lên trời,con gấu cũng ngẩng đầu nhìn theo lên, ba thước đoản kiếm từ trên hướng xuống đâm vào ngạch đỉnh gấu ( đỉnh đầu), thẳng đến hết chuôi.
Hắn lộn vài vòng, tiêu sái rơi xuống đất, chân phải bị thương không thể chịu được lực đạo đánh vào, lảo đảo một cái, quì xuống.
Con gấu bảo trì tư thế bất động ngửa mặt lên trời, tiếp theo cứng ngắc nghiêng về phía trước, ầm ầm ngã trên mặt đất, rồi không nhúc nhích nữa.
"Mộ Thiên Tú, ngươi không sao chứ?" khí lực dọa chạy mất tất cả đều đã trở lại, Giang đỏ bừng chạy tới dìu hắn ngồi xuống, chứng kiến hắn trên chân một mảnh tinh huyết, nàng sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.
Mộ Thiên Tú bởi vì nhịn đau mà trở nên nhợt nhạt, môi khẽ mỉm cười, "Không việc việc gì, cái con gấu lớn này sao mà so được với Ba Đao, hắn tùy tiện đánh ra một chưởng đều so với cái này lợi hại hơn."
Bị thương thành như vậy rồi còn nói giỡn?! Nàng vừa kinh ngạc vừa bội phục bật cười, cười lúc này, kỳ quái thay lạo xoa dịu mọi khẩn trương cùng sợ hãi.
" Trong túi da trên yên ngựa có chút thuốc trị thương."
Nàng lập tức chạy tới kéo ngựa của hắn trở về, tìm được thuốc trị thương, thoáng nhìn vết thương trên bụng ngựa, nàng ôn nhu an ủi con ngựa, "Ngoan ngoan, trước chờ một chút, chờ ta giúp chủ nhân ngươi chăm sóc tốt miệng vết thương."
Lão Mã của nàng bị chấn kinh chạy đi cũng đã trở về, giống như làm nũng dùng đầu ngựa ma sát vào mặt chủ nhân, nàng thông cảm vỗ vỗ lão Mã, xoay người ngồi xổm trước mặt hắn.
" Đưa thuốc cho ta, ta tự mình làm là được rồi." Hắn cởi giày, xé ống quần ẩm ướt, nhìn miệng vết thương sâu gần thấy xương, thoá mạmột tiếng đáng chết, cũng không ngẩng đầu lên đưa tay đòi thuốc.
"Để ta." Nàng một chưởng vỗ lên tay của hắn, nhưng khi tầm mắt nàng rơi trên vào vết thương da tróc thịt bong thì nàng đột nhiêncảm giác được đầu chóang mắt hoa.
Hắn cười cười, "Dến miệng vết thương cũng không dám nhìn, làm sao bôi thuốc?"
Giang Yên hồng mặt ửng hồng, không cam lòng yếu thế ngoái đầu lại ngạo nghễ liếc hắn, cậy mạnh nói: "Đừng nhiều lời, ta nói là để ta."
"Phiền toái là ta đã chảy hết máu mà chết trước khi làm xong rồi."
Nàng cắn răng một cái, da đầu cứng ngắc vì hắn xử lý miệng vết thương rồi bôi thuốc, vén lên vạt áobào, đem vạt áo trongbằng lụa trắng ở dưới áo ngoài xé thành một dải lại một dai, cẩn thận băng bó miệng vết thương.
Tầm mắt của hắn theo hai tay ôn nhu dời lên gương mặt thanh tú, trong mắt quen có ý cười thâm trầm, có cả hoang mang nan giải, cùng với ái mộ khó kiềm chế.
Từ lần kia không giải thích đem hắn xem thành các bà các chị, ý niệm tà ác trong đầu chưa từng xuất hiện đã quấy rối dòng suy nghĩ của hắn, mà ngay cả hiện tại, hắn cũng thấy được đôi tay cực kỳ ôn nhu kia vì hắn rịt thuốc, cặp lông mày kia sợ hãi cau lại trông đáng yêu cực kỳ, đôi môi trơn mềm phấn nôn cậy mạnh khẽ cắn......
Mội cái tay to đọt nhiên vô thanh vô tức xoa xoa gò má nàng, nàng hơi kinh hãi, chậm rãi ngẩng đầu, chống lại cặp mắt bao hàm cảm tình kia, trong đầu của nàng không khỏi trống rỗng, giật mình sững sờ nhìn hắn.
Ngón tay thon dài của Mộ Thiên Tú như mỹ ngọc tinh tế nhẹ nhàng vỗ về an ủi hai gò má dần dần ửng hồng, một loại vui sướng khó nói lên lời cùng thỏa mãn theo đầu ngón tay rơi vào ngực, cả trái tim đều nóng lên, vì cái cảm giác mỹ hảo này, cho dù bị chế nhạo đàn khanh đàn lang cũng đáng giá.
Nàng cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đột nhiên co rụt lại về sau, kinh nghi ( ngạc nhiên nghi ngờ), sợ hãi, xấu hổ nhìn hắn.
Hắn tại sao nhìn nàng như vậy, sờ nàng như vậy? Chẳng lẽ chuyện nàng nữ giả nam trang đã bị lộ rồi? Nghĩ đến đây, nàng sợ tới mức toàn thân cứng còng, sắc mặt trắng bệch.
Chứng kiến biểu lộ kinh nghi của đối phương, tay của hắn như bị nọc độc ong mật chích đến mãnh liệt rút về, mặt đỏ tới mang tai mà nghĩ muốn giải thích một chút, chính là đầu và đầu lưỡi đều biến chuyển liên tục.
"Thực xin lỗi, Giang huynh, ta chỉ phải..... Chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Nàng vô cùng lo lắng truy vấn.
Đối diện với đôi mắt ướt át, Mộ Thiên Tú cái khó ló cái khôn, thuận miệng nói dối, "Ta chỉ..... giúp ngươi lau nước mắt, ngươi bị dọa khóc."
"Ta nào có bị dọa khóc?" Nàng hoài nghi sờ sờ mặt của mình, không nhớ rõ chính mình có khóc.
"Hiện tại đương nhiên không có, bởi vì ta giúp ngươi lau rồi chứ sao." Hắn một bả đoạt lấy thuốc trị thương, đưa lưng về phía nàng, tránh thoát hoàn cảnh nan kham làm cho người ta khó mở miệng.
Hắn không hối hận vừa rồi không tự kìm hãm được, tuy nhiên lại rất lo lắng tiểu tử kia phản ứng, rất sợ cử động lỗ mãng khiến người ta chán ghét, rất sợ ý nghĩ mập mờ bị nhìn thấu, càng sợ tiểu tử kia tuyệt tình cắt đứt quan hệ, hắn chưa từng có qua loại tâm tình thực bất an này, không biết nên làm sao đây mới tốt.
Giang Yên Hồng đi đến bên dòng suối rửa tay, rửa mặt, thỉnh thoảng len lén quay đầu lại nhìn bóng lưng anh tuấn.
Sự tình hình như không có bại lộ, chính là nếu như hắn không biết nàng là giả nam nhân, là nữ nhân thực sự, vậy hắn tại sao như dị thường ôn nhu nhìn nàng như vậy, che chở yêu thương bao phủ lấy nàng? Nàng càng nghĩ càng không thông.
Lời nói vui đùa của Mã Tổ Văn đột nhiên hiện lên trong đầu nàng——
Chẳng lẽ người này thực sự có đoạn tay áo chi phích?!( là đồng tính a~)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.