Chương 11: bất kể là ai
Mộc Dật
12/03/2014
Lãnh Nghệ lại xung phong nhận việc nhóm lửa, nói bây giờ
đã biết bí quyết nhóm lửa rồi. Trác Xảo Nương cười cười, cũng không
tranh với hắn. Bưng chậu gỗ rửa rau, và một rổ cải xanh, đến hậu viện
rửa rau.
Lúc này, Lãnh Nghệ không đi cùng nàng, mà hắn như một con báo nhảy ra ngoài cửa sổ, sau cửa sổ chính là gốc Hoa Quế một người ôm không hết, nó giống như là một cái ô lớn che kín phòng ốc.
Hắn đi đến phía sau phòng ngủ, đứng ở bên ngoài cửa sổ phi thân vào, leo lên xà nhà, đem bọc quần áo dính máu mang xuống, rồi nhanh chóng trở lại phòng bếp, vứt bọc quần áo vào trong trong bếp, rất nhanh bọc quần áo đã hóa thành tro tàn.
Hắn mặc dù biết lúc trước mình không thể nhóm lên ngọn lửa là vì cho quá nhiều củi vào, thế nhưng nắm chắc lý thuyết không nhất định là thực hành đã có thể làm tốt được. Kết quả là trong bếp lại bị khói mù mịt, cũng không có tý lửa nào cả.
Lúc này, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói, hình như là đám nha hoàn bà vú, trong phòng khói bay mù mịt, không muốn bị sặc cũng không được, hắn ho khan rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, ra đến ngoài hanh lang dụi mắt thì nghe thấy tiếng bà vú đứng ở cửa nách nói:” Phu nhân, người có lương tâm chút đi, chúng tôi ở đây làm việc cực khổ mấy tháng trời không được một xu, tiền thì bị quan nhân nhà người dùng hết vào việc khác rồi, nói là bổ khuyết thuế ngân bị mất trộm chúng ta không nói gì, bây giờ, quan nhân nhà người lại có thể mua cho người cây ngân trâm quí giá như thế, tiền của chúng ta không phải là bị các người dùng để tiêu xài đó chứ?”
Một tiểu nha hoàn cũng nói hùa vào:”Đúng vậy, có tiền mua cây trâm cho nương tử, mà lại không có tiền trả cho chúng ta, là người ai mà chả phải sống”
Trác Xảo Nương mặt đỏ bừng, cúi đầu, cầm trong tay cây ngân trâm, trên mặt nước mắt lã chã.
Một bà vú nói: "Không được, chúng ta phải tìm Đại lão gia đòi tiền !"
"Đi thôi !"
Mấy bà vú, nha hoàn la hét xoay người lại, liền thấy Lãnh Nghệ nét mặt âm trầm đứng ở nơi đó. Bọn họ đã quen với tên tri huyện yếu đuối, nên bây giờ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghệ, bộ dáng kiêu căng lập tức biến mất. Người này hướng phía sau người kia lẩn trốn ánh mắt đó.
Lãnh Nghệ nói:”Thiếu các người tất cả bao nhiêu ngân lượng?”
"Của ta 1700 văn ! " " của ta 1400 văn !". . .
Các nàng nói xong, cả đám cúi đầu.
“Có giấy tờ làm chứng không ?”
"Không có, nhưng chỗ Đổng sư gia có sổ sách ghi rõ ràng." Một bà vú gan lớn nói.
“Đi gọi Đổng sư gia tới đây, bảo ông ta mang theo sổ sách và cân tiểu ly nữa”
"Tôi đi !" Một tiểu nha hoàn nói, rồi chạy ra ngoài .
Rất nhanh, Đổng sư gia đã đi tới, dưới nách mang theo một quyển sổ dày, cầm trong tay một cái cân nữa.
Lãnh Nghệ từ trong ngực đem toàn bộ bạc moi ra, đưa cho Đổng sư gia: “Ông tính xem thế này đã đủ trả cho các nàng chưa?”
Đổng sư gia nhận lấy, ước lượng, nói : "Hẳn là đủ rồi."
"Vậy thì tốt, —— ta có thể đem các nàng đuổi đi chứ?"
Đổng sư gia cười xòa nói : "Đương nhiên có thể, dùng tiền để thuê, không hài lòng thì có thể đuổi đi."
"Vậy là tốt rồi," Lãnh Nghệ hướng mấy nha hoàn bà vú nói : "Thanh toán xong, lập tức mang theo đồ đạc của các ngươi rời đi !"
Mấy nha hoàn bà vú giật mình nhìn Lãnh Nghệ, đầu năm nay kiếm việc cũng không dễ dàng, nếu như có thể lấy được tiền, các nàng đương nhiên nguyện ý ở lại tiếp tục làm việc. Một bà vú tiến lên cười làm lành nói : "Đại lão gia, sau này chúng tôi sẽ siêng năng làm việc, chúng tôi đang còn muốn. . ."
"Nhưng ta không muốn mướn các ngươi nữa !"
Đổng sư gia vội hướng mấy người nha hoàn bà vú ra hiệu, ý bảo các nàng đi ra ngoài. Mấy nha hoàn bà vú tuy rằng lấy được tiền, nhưng lại bị mất việc, cả đám đều uể oải. Cũng không dám nhiều lời, cúi đầu trở về phòng thu thập đơn giản xong, lập tức đi theo Đổng sư gia ra ngoài .
Lúc Lãnh Nghệ nói chuyện, Trác Xảo Nương không dám nói một lời. Đợi các nàng đều trở về phòng lấy đồ rồi, mới hướng Lãnh Nghệ thấp giọng nói: "Quan nhân, hay là, cứ lưu các nàng lại?"
"Ta sẽ không khoan dung bất luận kẻ nào khi nhục nàng , —— mặc kệ nguyên nhân gì, cũng bất kể là ai !" Lãnh Nghệ quả quyết nói .
Trác Xảo Nương nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc trở nên ôn nhu.
Lãnh Nghệ hạ giọng, nói : "Chúng ta thiếu nợ, chỉ sợ không chỉ chừng này? Sau này ai biết được liệu có còn tiền trả cho các nàng nữa không. Hơn nữa, chỉ có hai người chúng ta , sinh hoạt không đáng kể, tạm thời không cần mướn nhiều tôi tớ như vậy, đợi sau này có tiền rồi tính tiếp ."
Trác Xảo Nương mặt giãn ra cười cười, gật nhẹ đầu một cái .
Dưới sự giúp đỡ của Trác Xảo Nương, Lãnh Nghệ cuối cùng cũng nhóm được bếp lò. Trác Xảo Nương một bên nấu cơm một bên xào rau, việc này Lãnh Nghệ không xen vào được, chỉ có thể ở bên cạnh trơ mắt nhìn, nói chuyện phiếm với nàng. Trác Xảo Nương thực ngại ngùng , chỉ là một bên bận rộn một bên nghe Lãnh Nghệ nói, thỉnh thoảng cười một cái .
Thức ăn của bọn họ rất đơn giản, chỉ có một đĩa cải xanh, một đĩa đậu hũ . Ngay cả món ăn mặn cũng không có .
Lãnh Nghệ cười khổ, nói : " Không có thịt à?" Hắn vừa thốt ra liền ý thức được mình nói không đúng. Hiện đang thiếu nợ người ta, làm sao còn có tiền ăn thịt. Thấy Trác Xảo Nương dáng vẻ bồn chồn bất an, dường như lỗi này là do nàng, Lãnh Nghệ nhanh chóng sửa lời, cười nói: "Chúng ta bây giờ còn thiếu nợ , cuộc sống có chút khó khăn. Ăn cơm …ăn cơm thôi !"
Trác Xảo Nương miễn cưỡng cười cười, đem thức ăn bưng đến gian nhà giữa , hai người ngồi xuống ăn cơm .
Lãnh Nghệ giống như dộng vật ăn thịt vậy, không có thịt đúng là ăn không ngon, nhưng lúc này lại giả vờ như đang ăn sơn hào hải vị vậy vô cùng ngon miệng, cầm chén cơm cuối cùng, từng miếng từng miếng cho vào miệng. Còn có vẻ vẫn còn thèm thuồng. Khiến Trác Xảo Nương không chịu nổi nhếch miệng nở nụ cười .
Nụ cười này, lộ ra một hàm răng nhỏ chỉnh tề, còn có hai cái răng nanh (ở chương 9 mình dịch là răng khểnh) , nổi bật trên làn da hơi ngăm đen, hiện lên một nét đẹp lạ thường.
Trác Xảo Nương phát hiện trượng phu nhìn mình không chớp mắt, hơi có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu, nhanh nhẹn thu dọn chén bát.
Lãnh Nghệ đang muốn giúp nàng thu dọn, chợt nghe phía cửa có người gọi: "Đại lão gia! Đại lão gia!"
Nghe thanh âm đúng là Đổng sư gia, sao không đi vào mà lại đứng ngoài gọi, Lãnh Nghệ lập tức liền hiểu ra, tất cả nha hoàn bà vú mình đều đuổi đi hết rồi. Nhanh chóng nói vọng ra: "Vào đi !"
Đổng sư gia lúc này mới bước nhanh vào. Khom người nói: "Đại lão gia, mấy người tôi tớ kia tôi đã thanh toán tiền công xong rồi. Đã đem các nàng đưa đi . Đây là tiền còn lại , 127 phân ." Dứt lời, đi lên bậc thang, đem ngân lượng còn dư lại đưa cho Lãnh Nghệ .
"Tốt lắm ." Tiếp nhận ngân lượng, bỏ vào trong ngực. Lãnh Nghệ thấy Đổng sư gia không có rời đi, bộ dáng thì cứ như đang có chuyện muốn nói lại thôi, nói : "Còn có chuyện?"
Đổng sư gia âm thầm cắn răng, cẩn thận mở miệng nói : "Vừa rồi , học trò(*) đem tiền công trả cho nha hoàn bà vú, bộ khoái nha môn cùng thư lại nhìn thấy , liền . . ., này , nhờ học trò đánh lời nói Đại lão gia một tiếng , này . . ."
(*) Đổng sư gia xưng hô là học trò để tỏ thái độ khiêm tốn
Lãnh Nghệ nghe hắn nói ấp a ấp úng, nhất thời minh bạch , nói : "Bọn hắn cũng muốn đòi nợ hay sao?"
Đổng sư gia thành thật xin lỗi, nói : "Học trò đã nói với bọn họ, Đại lão gia bất đắc dĩ mới dùng tiền mọi người vào việc khác, sau này nhất định sẽ trả hết. Nếu như bây giờ có tiền , Đại lão gia nhất định sẽ trả lại cho mọi người , để cho bọn họ không nên nóng lòng . Bọn hắn cũng rất thấu tình đạt lý , không nói gì nữa ."
Lãnh Nghệ nhìn quyển sách trong tay ông ta, nói : "Ta thiếu nợ nần, ông đều có ghi lại chứ?"
Đổng sư gia vội đem quyển sách trong tay đưa tới, nói : "Tất cả đều có ghi lại ."
Lãnh Nghệ cầm quyển sách đi vào gian chính giữa , ngồi xuống, chậm rãi lật xem qua một lần, khép quyển sách lại, liền chỉ biết cười khổ . —— chính mình thay tên tri huyện này, Nhưng tên này đem tiền có thể dùng vào việc khác trong nha môn toàn bộ đều dùng tiền vào việc khác rồi, ngay cả tiền công vị sư gia trước mắt này, cũng hơn mấy tháng không có trả. Hơn nữa, ở bên ngoài thiếu cũng không ít nợ , thậm chí là vay nặng lãi cũng có. Toàn bộ nợ nần cộng lại , quả thực chính là một con số trên trời !
Người này đem nhiều tiền như vậy cầm đi làm việc gì? Hại thê tử của mình bị nha hoàn bà vú khi nhục .
Lãnh Nghệ trong lòng đang tính toán vấn đề này , nghĩ làm cách nào từ miệng Đổng sư gia lấy được đáp án. Đổng sư gia đã nói trước rồi : "Đại lão gia, lần trước bị mất trộm thuế, chúng ta chỉ đền bù một phần nhỏ, Tri Phủ đã thúc giục nhiều lần, nói nếu không đem khoản thuế còn lại bổ sung , cũng chỉ có thể trở mặt , đem sự tình bẩm báo lên trên ."
Mất trộm tiền thuế?
Lãnh Nghệ trong lòng hơi hồi hộp một chút, khó trách thiếu nhiều nợ nần như vậy, nguyên lai là tiền thuế bị người đánh cắp, đành phải vay tiền bồi thường. Đối với triều đình bẩm lên, mọi việc đều nói là tốt, chính là chỗ tiền thuế này, đây chính là tiền của Hoàng Đế , tuyệt đối không thể thiếu hụt. Mượn nhiều tiền như vậy , lại vẫn chỉ là bù vào trong đó một phần nhỏ, thật sự là đủ thảm.
Nhìn thấy Lãnh Nghệ trên mặt âm tình bất định , Đổng sư gia lại thấp giọng nói: "Chúng ta năm nay chưng thu tiền thuế còn có bảy thành chưa thu được . từ giờ tới cuối năm cũng không bao lâu nữa, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được ."
Lúc này, Lãnh Nghệ không đi cùng nàng, mà hắn như một con báo nhảy ra ngoài cửa sổ, sau cửa sổ chính là gốc Hoa Quế một người ôm không hết, nó giống như là một cái ô lớn che kín phòng ốc.
Hắn đi đến phía sau phòng ngủ, đứng ở bên ngoài cửa sổ phi thân vào, leo lên xà nhà, đem bọc quần áo dính máu mang xuống, rồi nhanh chóng trở lại phòng bếp, vứt bọc quần áo vào trong trong bếp, rất nhanh bọc quần áo đã hóa thành tro tàn.
Hắn mặc dù biết lúc trước mình không thể nhóm lên ngọn lửa là vì cho quá nhiều củi vào, thế nhưng nắm chắc lý thuyết không nhất định là thực hành đã có thể làm tốt được. Kết quả là trong bếp lại bị khói mù mịt, cũng không có tý lửa nào cả.
Lúc này, hắn nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói, hình như là đám nha hoàn bà vú, trong phòng khói bay mù mịt, không muốn bị sặc cũng không được, hắn ho khan rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, ra đến ngoài hanh lang dụi mắt thì nghe thấy tiếng bà vú đứng ở cửa nách nói:” Phu nhân, người có lương tâm chút đi, chúng tôi ở đây làm việc cực khổ mấy tháng trời không được một xu, tiền thì bị quan nhân nhà người dùng hết vào việc khác rồi, nói là bổ khuyết thuế ngân bị mất trộm chúng ta không nói gì, bây giờ, quan nhân nhà người lại có thể mua cho người cây ngân trâm quí giá như thế, tiền của chúng ta không phải là bị các người dùng để tiêu xài đó chứ?”
Một tiểu nha hoàn cũng nói hùa vào:”Đúng vậy, có tiền mua cây trâm cho nương tử, mà lại không có tiền trả cho chúng ta, là người ai mà chả phải sống”
Trác Xảo Nương mặt đỏ bừng, cúi đầu, cầm trong tay cây ngân trâm, trên mặt nước mắt lã chã.
Một bà vú nói: "Không được, chúng ta phải tìm Đại lão gia đòi tiền !"
"Đi thôi !"
Mấy bà vú, nha hoàn la hét xoay người lại, liền thấy Lãnh Nghệ nét mặt âm trầm đứng ở nơi đó. Bọn họ đã quen với tên tri huyện yếu đuối, nên bây giờ nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghệ, bộ dáng kiêu căng lập tức biến mất. Người này hướng phía sau người kia lẩn trốn ánh mắt đó.
Lãnh Nghệ nói:”Thiếu các người tất cả bao nhiêu ngân lượng?”
"Của ta 1700 văn ! " " của ta 1400 văn !". . .
Các nàng nói xong, cả đám cúi đầu.
“Có giấy tờ làm chứng không ?”
"Không có, nhưng chỗ Đổng sư gia có sổ sách ghi rõ ràng." Một bà vú gan lớn nói.
“Đi gọi Đổng sư gia tới đây, bảo ông ta mang theo sổ sách và cân tiểu ly nữa”
"Tôi đi !" Một tiểu nha hoàn nói, rồi chạy ra ngoài .
Rất nhanh, Đổng sư gia đã đi tới, dưới nách mang theo một quyển sổ dày, cầm trong tay một cái cân nữa.
Lãnh Nghệ từ trong ngực đem toàn bộ bạc moi ra, đưa cho Đổng sư gia: “Ông tính xem thế này đã đủ trả cho các nàng chưa?”
Đổng sư gia nhận lấy, ước lượng, nói : "Hẳn là đủ rồi."
"Vậy thì tốt, —— ta có thể đem các nàng đuổi đi chứ?"
Đổng sư gia cười xòa nói : "Đương nhiên có thể, dùng tiền để thuê, không hài lòng thì có thể đuổi đi."
"Vậy là tốt rồi," Lãnh Nghệ hướng mấy nha hoàn bà vú nói : "Thanh toán xong, lập tức mang theo đồ đạc của các ngươi rời đi !"
Mấy nha hoàn bà vú giật mình nhìn Lãnh Nghệ, đầu năm nay kiếm việc cũng không dễ dàng, nếu như có thể lấy được tiền, các nàng đương nhiên nguyện ý ở lại tiếp tục làm việc. Một bà vú tiến lên cười làm lành nói : "Đại lão gia, sau này chúng tôi sẽ siêng năng làm việc, chúng tôi đang còn muốn. . ."
"Nhưng ta không muốn mướn các ngươi nữa !"
Đổng sư gia vội hướng mấy người nha hoàn bà vú ra hiệu, ý bảo các nàng đi ra ngoài. Mấy nha hoàn bà vú tuy rằng lấy được tiền, nhưng lại bị mất việc, cả đám đều uể oải. Cũng không dám nhiều lời, cúi đầu trở về phòng thu thập đơn giản xong, lập tức đi theo Đổng sư gia ra ngoài .
Lúc Lãnh Nghệ nói chuyện, Trác Xảo Nương không dám nói một lời. Đợi các nàng đều trở về phòng lấy đồ rồi, mới hướng Lãnh Nghệ thấp giọng nói: "Quan nhân, hay là, cứ lưu các nàng lại?"
"Ta sẽ không khoan dung bất luận kẻ nào khi nhục nàng , —— mặc kệ nguyên nhân gì, cũng bất kể là ai !" Lãnh Nghệ quả quyết nói .
Trác Xảo Nương nhìn hắn, ánh mắt kinh ngạc trở nên ôn nhu.
Lãnh Nghệ hạ giọng, nói : "Chúng ta thiếu nợ, chỉ sợ không chỉ chừng này? Sau này ai biết được liệu có còn tiền trả cho các nàng nữa không. Hơn nữa, chỉ có hai người chúng ta , sinh hoạt không đáng kể, tạm thời không cần mướn nhiều tôi tớ như vậy, đợi sau này có tiền rồi tính tiếp ."
Trác Xảo Nương mặt giãn ra cười cười, gật nhẹ đầu một cái .
Dưới sự giúp đỡ của Trác Xảo Nương, Lãnh Nghệ cuối cùng cũng nhóm được bếp lò. Trác Xảo Nương một bên nấu cơm một bên xào rau, việc này Lãnh Nghệ không xen vào được, chỉ có thể ở bên cạnh trơ mắt nhìn, nói chuyện phiếm với nàng. Trác Xảo Nương thực ngại ngùng , chỉ là một bên bận rộn một bên nghe Lãnh Nghệ nói, thỉnh thoảng cười một cái .
Thức ăn của bọn họ rất đơn giản, chỉ có một đĩa cải xanh, một đĩa đậu hũ . Ngay cả món ăn mặn cũng không có .
Lãnh Nghệ cười khổ, nói : " Không có thịt à?" Hắn vừa thốt ra liền ý thức được mình nói không đúng. Hiện đang thiếu nợ người ta, làm sao còn có tiền ăn thịt. Thấy Trác Xảo Nương dáng vẻ bồn chồn bất an, dường như lỗi này là do nàng, Lãnh Nghệ nhanh chóng sửa lời, cười nói: "Chúng ta bây giờ còn thiếu nợ , cuộc sống có chút khó khăn. Ăn cơm …ăn cơm thôi !"
Trác Xảo Nương miễn cưỡng cười cười, đem thức ăn bưng đến gian nhà giữa , hai người ngồi xuống ăn cơm .
Lãnh Nghệ giống như dộng vật ăn thịt vậy, không có thịt đúng là ăn không ngon, nhưng lúc này lại giả vờ như đang ăn sơn hào hải vị vậy vô cùng ngon miệng, cầm chén cơm cuối cùng, từng miếng từng miếng cho vào miệng. Còn có vẻ vẫn còn thèm thuồng. Khiến Trác Xảo Nương không chịu nổi nhếch miệng nở nụ cười .
Nụ cười này, lộ ra một hàm răng nhỏ chỉnh tề, còn có hai cái răng nanh (ở chương 9 mình dịch là răng khểnh) , nổi bật trên làn da hơi ngăm đen, hiện lên một nét đẹp lạ thường.
Trác Xảo Nương phát hiện trượng phu nhìn mình không chớp mắt, hơi có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu, nhanh nhẹn thu dọn chén bát.
Lãnh Nghệ đang muốn giúp nàng thu dọn, chợt nghe phía cửa có người gọi: "Đại lão gia! Đại lão gia!"
Nghe thanh âm đúng là Đổng sư gia, sao không đi vào mà lại đứng ngoài gọi, Lãnh Nghệ lập tức liền hiểu ra, tất cả nha hoàn bà vú mình đều đuổi đi hết rồi. Nhanh chóng nói vọng ra: "Vào đi !"
Đổng sư gia lúc này mới bước nhanh vào. Khom người nói: "Đại lão gia, mấy người tôi tớ kia tôi đã thanh toán tiền công xong rồi. Đã đem các nàng đưa đi . Đây là tiền còn lại , 127 phân ." Dứt lời, đi lên bậc thang, đem ngân lượng còn dư lại đưa cho Lãnh Nghệ .
"Tốt lắm ." Tiếp nhận ngân lượng, bỏ vào trong ngực. Lãnh Nghệ thấy Đổng sư gia không có rời đi, bộ dáng thì cứ như đang có chuyện muốn nói lại thôi, nói : "Còn có chuyện?"
Đổng sư gia âm thầm cắn răng, cẩn thận mở miệng nói : "Vừa rồi , học trò(*) đem tiền công trả cho nha hoàn bà vú, bộ khoái nha môn cùng thư lại nhìn thấy , liền . . ., này , nhờ học trò đánh lời nói Đại lão gia một tiếng , này . . ."
(*) Đổng sư gia xưng hô là học trò để tỏ thái độ khiêm tốn
Lãnh Nghệ nghe hắn nói ấp a ấp úng, nhất thời minh bạch , nói : "Bọn hắn cũng muốn đòi nợ hay sao?"
Đổng sư gia thành thật xin lỗi, nói : "Học trò đã nói với bọn họ, Đại lão gia bất đắc dĩ mới dùng tiền mọi người vào việc khác, sau này nhất định sẽ trả hết. Nếu như bây giờ có tiền , Đại lão gia nhất định sẽ trả lại cho mọi người , để cho bọn họ không nên nóng lòng . Bọn hắn cũng rất thấu tình đạt lý , không nói gì nữa ."
Lãnh Nghệ nhìn quyển sách trong tay ông ta, nói : "Ta thiếu nợ nần, ông đều có ghi lại chứ?"
Đổng sư gia vội đem quyển sách trong tay đưa tới, nói : "Tất cả đều có ghi lại ."
Lãnh Nghệ cầm quyển sách đi vào gian chính giữa , ngồi xuống, chậm rãi lật xem qua một lần, khép quyển sách lại, liền chỉ biết cười khổ . —— chính mình thay tên tri huyện này, Nhưng tên này đem tiền có thể dùng vào việc khác trong nha môn toàn bộ đều dùng tiền vào việc khác rồi, ngay cả tiền công vị sư gia trước mắt này, cũng hơn mấy tháng không có trả. Hơn nữa, ở bên ngoài thiếu cũng không ít nợ , thậm chí là vay nặng lãi cũng có. Toàn bộ nợ nần cộng lại , quả thực chính là một con số trên trời !
Người này đem nhiều tiền như vậy cầm đi làm việc gì? Hại thê tử của mình bị nha hoàn bà vú khi nhục .
Lãnh Nghệ trong lòng đang tính toán vấn đề này , nghĩ làm cách nào từ miệng Đổng sư gia lấy được đáp án. Đổng sư gia đã nói trước rồi : "Đại lão gia, lần trước bị mất trộm thuế, chúng ta chỉ đền bù một phần nhỏ, Tri Phủ đã thúc giục nhiều lần, nói nếu không đem khoản thuế còn lại bổ sung , cũng chỉ có thể trở mặt , đem sự tình bẩm báo lên trên ."
Mất trộm tiền thuế?
Lãnh Nghệ trong lòng hơi hồi hộp một chút, khó trách thiếu nhiều nợ nần như vậy, nguyên lai là tiền thuế bị người đánh cắp, đành phải vay tiền bồi thường. Đối với triều đình bẩm lên, mọi việc đều nói là tốt, chính là chỗ tiền thuế này, đây chính là tiền của Hoàng Đế , tuyệt đối không thể thiếu hụt. Mượn nhiều tiền như vậy , lại vẫn chỉ là bù vào trong đó một phần nhỏ, thật sự là đủ thảm.
Nhìn thấy Lãnh Nghệ trên mặt âm tình bất định , Đổng sư gia lại thấp giọng nói: "Chúng ta năm nay chưng thu tiền thuế còn có bảy thành chưa thu được . từ giờ tới cuối năm cũng không bao lâu nữa, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.