Chương 15: Kỳ Kinh Nguyệt
Trà Mê
09/01/2023
Trí Khương biết rõ, bình thường không thể làm việc ác, nếu không
tất có báo ứng. Cô quấn lấy Dịch Dương không bao lâu thì hạ thân lại
chảy máu. Cô rút ra một gói băng vệ sinh muốn tới wc thay. Nhưng Dịch
Dương lại sống chết muốn tới hiện trường quan sát! Lý do của hắn là: ta
đây vô cùng tò mò, vì sao lại nói xài cái đó thì “ngày nào cũng không
cần lo”, bên cạnh có hai cánh nhỏ để làm gì? Là để cầm máu? Trí Khương
bị hắn hỏi đến nhức đầu, kiên nhẫn giải thích qua loa rồi lại muốn bỏ
chạy, Dịch Dương vẫn không hề khoan dung mà buông tha: “Em gái ngoan, để anh nhìn đi, em chảy máu thế, anh lo lắm đó.” Còn trưng lên cặp mắt
lóng lánh. Nhưng dù có quan hệ vô cùng thân mật, Trí Khương vẫn không
chấp nhận được chuyện xem thay băng vệ sinh này, liền ra tối mật thứ nếu không buông sẽ không cho hắn đụng vào một tháng, hắn mới bỏ cuộc.
Trí Khương tới tháng, chẳng xơ múi được gì. Dịch Dương đành kéo cô ngồi trêи sofa xem TV. Nhớ đến nửa tiếng trước, bọn họ còn trêи sofa này điên loan đảo phượng, thế mà bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau, thiệt là không nuốt trôi được đó mà. Trí Khương xấu hổ, khẽ khàng nói an ủi một hồi. Cuối cùng Dịch Dương nhớ đến bảo bối còn chưa ăn, bèn vào bếp bưng đồ ăn ra. Một hồi sau, Dịch Dương đưa cô về.
Trí Khương ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ, lên mạng lướt web. Dực Phàm lại theo ban công leo vào phòng cô. Trí Khương không còn lạ gì nữa, chủ động bước tới ôm, “”Ôm xã~~~”. Dực Phàm vừa lòng, ôm lại, “Ngoan, hôm nay có nhớ anh không?” “Có!”
“Đã nhớ thế, vậy thì chúng ta…” Vừa nói vừa đè cô lên giường, Trí Khương giơ tay đẩy anh. “Tới tháng rồi.” Dực Phàm chán nản, tới tháng thiệt là không phải lúc, nhưng mà cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng mà…nghe nói… Dực Phàm có chủ ý, anh như tên trộm xáp lại hỏi: “Em cúp B đúng không?” Trí Khương trợn to mắt: “Sao anh lại biết?” Hừ, sờ qua bao nhiêu lần như thế, sao không biết cho được? Dực Phàm lại hỏi: “Có muốn to hơn nữa không?” “Sao lại muốn to hơn chứ, nặng còng lưng luôn bây giờ.” Anh tiếp tục dụ dỗ: “To hơn cũng không sao, nặng thì anh đỡ cho em. Anh nghe nữ sinh nói thế này, xoa Ьóρ có thể khiến пɡựᴄ càng to ra nha.” “Ghét! Thiệt không biết xấu hổ mà!” Trí Khương thật sự có chút động tâm. Dực Phàm rời khỏi cô, ngồi lên đệm ghế, kéo cô xuống ngồi trêи chân mình, để bảo bối dựa vào пɡựᴄ. Hai tay anh vòng qua nách, trực tiếp xoa Ьóρ. Xoa một hồi, thấy cảm giác không thích, liền cởi bỏ T-shirt của cô, cở luôn áo пɡựᴄ, trực tiếp ôm lấy gò пɡựᴄ mềm nhẵn của cô.
Bởi vì tới tháng, hai иɦũ ɦσα có chút sưng đau, bị người đàn ông phía sau xoa lấy, kɧօáϊ cảm dần dần dâng lên. Trí Khương dựa vào người anh, nhẹ nhàng rêи rỉ, Dực Phàm nghe thấy, nhịn không được gia tăng lực đạo. “Ưm, ông xã, nhẹ nhàng thôi, đau…” Dực Phàm chậm lại tốc độ, ɭϊếʍ vành tai nói: “Phải xoa mạnh một chút, mới có hiệu quả.” “Ưm… Nhưng mà đau nha, trướng quá…” Dực Phàm kẹp lấy núm иɦũ ɦσα của cô, vần vò, kéo chúng nó cao lên, rồi lại thả trở về. Trí Khương cảm thấy thật là nóng, toàn thân đều nóng, đầu иɦũ ɦσα cương lên phát đau, lại càng sung sướиɠ, cô thở dốc: “Ông xã… Lại cho em… Nhiều nữa…” Dực Phàm rõ ràng: “Muốn ɭϊếʍ sao?” Trí Khương tuy rằng rất xấu hổ, nhưng cũng gật gật đầu. Dực Phàm giúp cô đứng lên, đặt cô ngồi trêи ghế, chính mình lại quỳ xuống trước mặt, bàn tay đỡ lấy tấm lưng trần bóng nhẫy mồ hôi, môi ngậm chặt пһũ һᴏɑ nuốt lấy, một tay an ủi bên kia. “A… Thích quá…” Trí Khương rêи rỉ, ôn nhu vò loạn tóc anh, khép hai cánh tay lại để hai иɦũ ɦσα càng vun lên, tiện cho anh ɭϊếʍ láp. Dực Phàm thưởng thức một hồi, lại duỗi tay tới hoa viên cấm địa, không ngại cách một tầng băng vệ sinh, như gãi không đúng chỗ ngứa, không thể thỏa mãn cô nổi, mất hứng dừng lại, ôm chặt, hôn lên cần cổ, bờ vai cô. Trí Khương bị anh đùa có phần ngứa, cười khanh khách.
Một chốc sau Dực Phàm ôm cô lại bên giường, nhẹ nhàng dỗ cô ngủ, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Trí Khương tới tháng, chẳng xơ múi được gì. Dịch Dương đành kéo cô ngồi trêи sofa xem TV. Nhớ đến nửa tiếng trước, bọn họ còn trêи sofa này điên loan đảo phượng, thế mà bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau, thiệt là không nuốt trôi được đó mà. Trí Khương xấu hổ, khẽ khàng nói an ủi một hồi. Cuối cùng Dịch Dương nhớ đến bảo bối còn chưa ăn, bèn vào bếp bưng đồ ăn ra. Một hồi sau, Dịch Dương đưa cô về.
Trí Khương ăn tối xong, tắm rửa sạch sẽ, lên mạng lướt web. Dực Phàm lại theo ban công leo vào phòng cô. Trí Khương không còn lạ gì nữa, chủ động bước tới ôm, “”Ôm xã~~~”. Dực Phàm vừa lòng, ôm lại, “Ngoan, hôm nay có nhớ anh không?” “Có!”
“Đã nhớ thế, vậy thì chúng ta…” Vừa nói vừa đè cô lên giường, Trí Khương giơ tay đẩy anh. “Tới tháng rồi.” Dực Phàm chán nản, tới tháng thiệt là không phải lúc, nhưng mà cũng chẳng thể làm gì được. Nhưng mà…nghe nói… Dực Phàm có chủ ý, anh như tên trộm xáp lại hỏi: “Em cúp B đúng không?” Trí Khương trợn to mắt: “Sao anh lại biết?” Hừ, sờ qua bao nhiêu lần như thế, sao không biết cho được? Dực Phàm lại hỏi: “Có muốn to hơn nữa không?” “Sao lại muốn to hơn chứ, nặng còng lưng luôn bây giờ.” Anh tiếp tục dụ dỗ: “To hơn cũng không sao, nặng thì anh đỡ cho em. Anh nghe nữ sinh nói thế này, xoa Ьóρ có thể khiến пɡựᴄ càng to ra nha.” “Ghét! Thiệt không biết xấu hổ mà!” Trí Khương thật sự có chút động tâm. Dực Phàm rời khỏi cô, ngồi lên đệm ghế, kéo cô xuống ngồi trêи chân mình, để bảo bối dựa vào пɡựᴄ. Hai tay anh vòng qua nách, trực tiếp xoa Ьóρ. Xoa một hồi, thấy cảm giác không thích, liền cởi bỏ T-shirt của cô, cở luôn áo пɡựᴄ, trực tiếp ôm lấy gò пɡựᴄ mềm nhẵn của cô.
Bởi vì tới tháng, hai иɦũ ɦσα có chút sưng đau, bị người đàn ông phía sau xoa lấy, kɧօáϊ cảm dần dần dâng lên. Trí Khương dựa vào người anh, nhẹ nhàng rêи rỉ, Dực Phàm nghe thấy, nhịn không được gia tăng lực đạo. “Ưm, ông xã, nhẹ nhàng thôi, đau…” Dực Phàm chậm lại tốc độ, ɭϊếʍ vành tai nói: “Phải xoa mạnh một chút, mới có hiệu quả.” “Ưm… Nhưng mà đau nha, trướng quá…” Dực Phàm kẹp lấy núm иɦũ ɦσα của cô, vần vò, kéo chúng nó cao lên, rồi lại thả trở về. Trí Khương cảm thấy thật là nóng, toàn thân đều nóng, đầu иɦũ ɦσα cương lên phát đau, lại càng sung sướиɠ, cô thở dốc: “Ông xã… Lại cho em… Nhiều nữa…” Dực Phàm rõ ràng: “Muốn ɭϊếʍ sao?” Trí Khương tuy rằng rất xấu hổ, nhưng cũng gật gật đầu. Dực Phàm giúp cô đứng lên, đặt cô ngồi trêи ghế, chính mình lại quỳ xuống trước mặt, bàn tay đỡ lấy tấm lưng trần bóng nhẫy mồ hôi, môi ngậm chặt пһũ һᴏɑ nuốt lấy, một tay an ủi bên kia. “A… Thích quá…” Trí Khương rêи rỉ, ôn nhu vò loạn tóc anh, khép hai cánh tay lại để hai иɦũ ɦσα càng vun lên, tiện cho anh ɭϊếʍ láp. Dực Phàm thưởng thức một hồi, lại duỗi tay tới hoa viên cấm địa, không ngại cách một tầng băng vệ sinh, như gãi không đúng chỗ ngứa, không thể thỏa mãn cô nổi, mất hứng dừng lại, ôm chặt, hôn lên cần cổ, bờ vai cô. Trí Khương bị anh đùa có phần ngứa, cười khanh khách.
Một chốc sau Dực Phàm ôm cô lại bên giường, nhẹ nhàng dỗ cô ngủ, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.