Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 14

An Nhật Thiên

05/04/2024

Tôi bị bệnh — Vì cậy mình còn trẻ còn khỏe, tôi nửa đêm mặc mỗi chiếc áo ngủ lượn qua lượn lại ở hành lang, bị gió lạnh thổi cho, sau đó lại thêm mấy màn vận động kịch liệt, vậy nên có cảm lạnh phát sốt cũng là điều dễ hiểu. Tôi cố gắng gượng dậy trả phòng. Hứa Nặc thì đi kêu nhân viên phục vụ hỗ trợ bắt hộ một chiếc taxi. Tôi hắt xì một cái rồi nói: “Vào thẳng viện nằm đi.”

Hứa Nặc liếc mắt nhìn tôi một cái, đưa mu bàn tay lên sờ trán tôi, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Tôi đoán anh muốn nói là, ‘Cho dù có là đang sốt thì nằm nhà tĩnh dưỡng là được rồi, không nhất thiết phải đến bệnh viện.’

Vậy nên tôi nói thẳng cho anh biết lý do: “Tôi có bảo hiểm nước ngoài, đi HMF đi.”

Anh nghe xong lời này thì gật gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

HMF là bệnh viện tư cao cấp nhất trong nước. Dịch vụ rất tốt nên là phí dịch vụ cũng rất cao. Nhưng vì đã có khoản bảo hiểm của công ty nước ngoài chi trả, vậy nên tôi cũng không thấy tiếc.

Hứa Nặc trên đường đưa tôi đến bệnh viện đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để chạy đôn chạy đáo chăm sóc tôi. Nhưng đến khi vào trong viện rồi lại không thực sự có việc gì cần anh hỗ trợ, vậy nên anh đành phải ngồi bên cạnh tôi, bóc một quả chuối vừa ăn vừa hỏi: “Tôi có thể về nhà trước được không?”

“Muốn về nhà viết bản thảo sao?” Giọng của tôi giờ có hơi khàn, cả người nặng trĩu vùi mình vào chiếc chăn bông mềm mại.

“Đúng vậy. Hơn nữa mấy chậu hoa trong nhà đã mấy ngày rồi chưa được tưới nước, tôi về trước một chút rồi tối lại quay lại đây nhé?”

Giọng của Hứa Nặc rất nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe xong lại thấy hơi phiền, vì thế nói luôn: “Anh cứ về trước đi, tối cũng không cần phải quay lại đây nữa. Ở đây chỉ cần gọi cái là có điều dưỡng đến rồi. Tôi ở đây dưỡng cho lui cơn sốt hai ngày rồi sẽ đến tìm anh.”

Hứa Nặc nhìn ra tôi không vui, nhưng có vẻ như cũng không muốn làm theo ý tôi cho lắm, vậy nên anh chỉ nói: “Em cũng không còn là trẻ con, đã là người lớn cả rồi. Ốm đau có tí thôi, không nên làm phiền người khác quá đâu.”

Tôi nhắm mắt lại chui vào trong chăn, nói vọng ra: “Anh nên về nhà đi.”



Hứa Nặc yên lặng rời khỏi phòng. Anh vừa đi chưa được bao lâu thì điều dưỡng gõ cửa, nhẹ giọng báo với tôi một câu: “Chồng anh hiện đang ở phòng chờ dưới tầng một, anh muốn mời anh ấy lên đây chứ?”

“Tất nhiên rồi.” Tôi cũng lười nghĩ xem vì sao Triệu Tinh biết tôi nhập viện. Chắc là chạm mặt ở khách sạn, hoặc cũng có thể là nhân viên ý tế của HMF báo cho người nhà. Dù sao thì kết quả cũng là người đã đến cửa rồi.

Triệu Tinh nhanh chóng bước vào. Trên người hắn vẫn là bộ vest với giày da bóng lộn, trông có vẻ như là vừa mới lao ra khỏi một cuộc họp. Câu đầu tiên hắn nói khi nhìn thấy tôi là: “Thôi Minh Lãng, sao cậu lại có thể không gọi cho tôi vậy?”

Cổ họng tôi đau rát nên cũng lười nói chuyện, tôi chỉ mở mắt ra nhìn hắn. Hắn nhếch môi, hai ba bước đã tới bên giường, lấy tay chọc chọc vào mặt tôi cười nói: “Đang làm mãnh hổ phải thành mèo bệnh. Nhìn cái bộ dạng đáng thương của cậu đi kìa.”

Tôi giơ tay chỉ vào cổ họng mình, ra hiệu bản thân không thoải mái nên cũng không thèm quan tâm đến hắn. Hắn lại dùng bàn tay vừa to vừa dày của mình sờ trán tôi, nhẹ giọng nói: “Tôi đi hầm một bát súp lê của cậu uống nhé?”

Tôi gật gật đầu, nhưng lại kéo ống tay áo của hắn lại. Hắn “Ừm” một tiếng, nói: “Mấy ngày tới tôi sẽ ở đây chăm cậu. Đợi chút nữa tôi bảo trợ lý mang cho cậu vài món nhu yếu phẩm hằng ngày đến đây. Vậy nên đừng làm nũng nữa đi.”

Tôi lại không cho rằng bản thân đang làm nũng. Tôi chỉ là không thoải mái thôi. Có được kết quả vừa ý rồi, tôi bèn yên tâm nhắm mặt lại. Chẳng bao lâu sau, một cặp tai nghe thoải mái được nhét vào tai tôi. Tôi đang định kháng nghị, nhưng từ tai nghe lại phát ra một bản nhạc êm dịu, tình cờ là thứ thôi miên tôi nhất.

Tôi ậm ừ hài lòng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này, tôi ngủ rất sâu. Lúc tôi tỉnh lại thì đã thấy Triệu Tinh đã thay đồ ngủ. Hắn đang vừa ôm tôi, vừa vu.ốt ve lưng tôi như đang dỗ trẻ con.

Tôi mở miệng định nói: “Trông anh giống một bà mẹ nam tính quá”, nhưng cổ họng tôi lại không phát ra được âm thanh nào. Cơn cảm lạnh này nghiêm trọng hơn tôi nghĩ một chút.

Triệu Tinh thấy tôi đã tỉnh, cũng phát hiện tôi bị mất tiếng, bèn vỗ nhẹ lên lưng tôi như để an ủi. Hắn bưng một bát tô từ tủ đầu giường tới bên miệng tôi, nói: “Súp lê tuyết, còn ấm. Uống đi.”



Tôi chậm rãi uống canh, vừa uống vừa nhìn Triệu Tinh, thấy hắn sao thật thuận mắt quá. Tôi nghĩ, bảo sao người ta hay bảo cưới vợ phải cưới vợ hiền. Bộ dáng người vợ hiền đức này của Triệu Tinh, tôi quả thật rất thích.

Triệu Tinh đút hết canh, sau đó dùng khăn lông mềm mại lau miệng cho tôi. Hắn nói: “Anh tình nhân của cậu chờ dưới tầng cũng được một lúc rồi đấy. Có muốn bảo người ta tới đây gặp cậu không?”

Tôi chớp chớp đôi mắt, vẽ một cái vòng tròn lên ngực Triệu Tinh. Hắn chép miệng một tiếng, cầm lấy di động xem rồi bảo: “Giờ đã là tám giờ tối rồi, nãy cậu ngủ được bốn tiếng.”

Tôi lại vẽ một chữ X. Hắn nói: “Không cho anh ta gặp cậu?”

Tôi gật đầu, đánh dấu.

Triệu Tinh vì thế mà gọi điện dặn dò: “Mời người kia về đi. Nếu có hỏi thì cứ nói lại là Thôi Minh Lãng mệt nên muốn ngủ, không muốn gặp người.”

Triệu Tinh cúp điện thoại, xoa xoa cái bụng tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ rồi hỏi: “Đói bụng à?”

Thấy tôi lắc đầu, hắn nói: “Nhiều hay ít cũng phải ăn chứ. Cháo nhé?”

Tôi không bày tỏ quan điểm. Triệu Tinh trực tiếp bưng máy tính bảng lên bàn, bắt đầu gọi món.

Tôi lười biếng nằm viện ba ngày, Triệu Tinh cũng ở cùng tôi ba ngày. Thật ra hắn vẫn phải làm việc, nhưng đều là nhân lúc tôi ngủ rồi mới bắt đầu làm từ xa.

Tôi ốm một hồi mà lại tăng hai cân, nhưng Triệu Tinh thì lại gầy mất hai cân. Lúc xuất viện, hai người chúng tôi là cùng nắm tay nhau rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook