Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 24

An Nhật Thiên

05/04/2024

Hứa Nặc ngẩng đầu liếc nhìn tôi không nói một lời. Xét tính cách của anh thì anh không nhăn mặt bỏ đi luôn đã coi như là chừa cho tôi ít mặt mũi rồi.

Triệu Tinh gắp một miếng sườn tôi đặc biệt yêu thích, nhưng lại không phải gắp cho tôi mà lại gắp vào đĩa của hắn. Hắn vừa ăn vừa nói, “Thôi Minh Lãng, ăn mau một chút, tí chúng ta còn phải ra sân bay nữa.”

Phải nói Triệu Tinh cực kỳ có bản lĩnh. Hắn vừa nói vậy, ánh mắt của Hứa Nặc lập tức thay đổi, ý muốn bắt tôi giải thích. Việc này làm tôi thấy có chút buồn cười.

Tôi từ trước tới giờ đều không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, thích là cười thôi. Ánh mắt của Hứa Nặc dần dần biến mất trong tiếng cười của tôi.

Anh cũng không chất vấn tôi nữa, chỉ cầm đũa cắm đầu ăn tiếp.

“Buổi chiều tôi và Triệu Tinh phải ra nước ngoài. Dự tính sẽ đi ba tháng.” Tôi tùy hứng giải thích, đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt phức tạp dị thường của Triệu Tinh, “Thủ tục cho anh tôi sẽ tìm người làm hộ. Không có vấn đề gì thì một tháng là xong. Nếu muốn, anh có thể ra nước ngoài đi chơi với tôi hai tháng.”

“Tôi muốn.” Hứa Nặc không chút do dự đồng ý, “Bao giờ làm xong thủ tục, tôi sẽ ra nước ngoài với em.”

“Thật ngoan.” Tay tôi chạm vào chỗ không nên chạm. Hứa Nặc không hề trốn tránh, thậm chí còn di chuyển về phía tôi. Tôi phát hiện anh đã càng ngày càng nhận thức rõ ràng về thân phận của mình, cũng càng ngày càng biết nịnh tôi —— Ý thức được chuyện này, tôi bỗng thấy có chút nhàm chán. Phẩm chất thu hút tôi nhất ở Hứa Nặc đã dần biến mất.

Nhưng cơ thể anh thì tôi vẫn chưa chán. Lại vừa mới tặng quà to rồi nên cũng chưa có ý định tìm người yêu mới trong khoảng thời gian này.

Tôi hôn lên cổ Hứa Nặc, khóe mắt lại nhìn thấy vẻ mặt ‘hiểu rõ’ của Triệu Tinh. Hắn nháy mắt nhìn tôi, cúi đầu ăn thêm một miếng sườn mà tôi đặc biệt thích. Tôi thầm “chậc” trong lòng. buông bàn tay đang ôm Hứa Nặc, cầm đũa lên gắp mấy miếng sườn còn sót lại trên đĩa.

Vừa mới ăn được một miếng, tôi đã nghe thấy Triệu Tinh nói: “Khách sạn tôi đặt kín phòng rồi. Tôi với cậu chung phòng không vấn đề gì chứ?”

—— Vậy mà cũng gọi là nói dối.

Tôi phán trong lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài mà nhiệt tình trả lời hắn: “Tất nhiên là không có vấn đề gì.”



Triệu Tinh cười nhẹ, gửi tin nhắn thoại cho thư ký trước mặt tôi, nói: “Nhớ mua sẵn ít bao cao su, loại lớn nhất.”

Tôi ôm Hứa Nặc, nói với Triệu Tinh: “Cậu biết tôi không thích dùng mấy thứ đó.”

“Cậu làm bẩn ga giường thì ai là người chịu tiền phạt?” Triệu Tinh hỏi tôi.

“Đương nhiên là cậu chịu.” Tôi cực kỳ thích bàn mấy chuyện kiểu này.

“Tiền tiêu vặt còn chưa đủ sao?” Triệu Tinh cố ý hỏi.

“Nếu chưa đủ thì cho tôi thêm nhé?” Tôi cảm nhận được Hứa Nặc đang run rẩy trong vòng tay mình, không biết là vì tức giận hay vì điều gì khác.

“Đúng là tên khốn hao tài tốn của,” Triệu Tinh lắc đầu, mở ví, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng mạ vàng đưa cho tôi: “Cậu biết mật khẩu rồi đấy. Tiền trong đó chắc chắn đủ để cậu tiêu một thời gian.”

Tôi lấy thẻ ngân hàng đưa cho Hứa Nặc, nói: “Mật khẩu là 060912.”

“Lúc đó là mười hai giờ trưa ngày mồng Chín tháng Sáu,” Triệu Tinh xen vào, vẻ mặt có thể nói là dịu dàng, “Một ngày sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Đây là lúc tôi và Thôi Minh Lãng lên giường. Rất dễ nhớ phải không?”

“Bốp ——” Hứa Nặc cầm lấy thẻ ngân hàng ném lại trước mặt Triệu Tinh, “Chúng tôi không cần cái này.”

Triệu Tinh cũng không có dấu hiệu gì là tức giận. Hắn lại dùng hai ngón tay kẹp thẻ ngân hàng lên, trầm giọng hỏi tôi: “Cậu có cần không?”

Tôi đang định nói ‘Cần chứ’, nhưng chưa kịp nói thì môi tôi đã bị Hứa Nặc chặn lại. Anh ôm mặt tôi hôn lấy hôn để. Từ đuôi mắt anh, tôi còn có thể nhìn thấy chất lỏng trong suốt chảy ra, cũng còn thể thấy cả bi thương và khẩn cầu rõ mồn một của anh.

Tôi cũng mãnh liệt hôn trả anh. Hai người chúng tôi không coi ai ra gì mà hôn môi năm phút. Hứa Nặc dường như cũng được an ủi phần nào, cuối cùng anh cũng buông tôi ra, kết thúc nụ hôn, lại ngoan ngoãn dựa vào tôi.

Tôi chạm vào mái tóc mềm mại của anh ấy, giọng khàn khàn nói: “Tất nhiên là cần rồi. Cậu phải nuôi tôi cả đời mà, Triệu Tinh Tinh.”





Triệu Tinh Tinh và tôi cũng đã từng phải trải qua một khoảng thời gian cực khổ. Khi đó, hai người chúng tôi đều công khai với gia đình. Tuy rằng vì thấy đối tượng của con mình cũng là một đứa trẻ ngoan, nên gia đình cũng có lòng ‘bao dung’. Thế nhưng phụ huynh hai nhà đều kiên quyết một lòng muốn chúng tôi chia tay.

Nhưng sao có thể khiến hai đứa trẻ mới lớn ngoan ngoãn nghe lời đây?

Đương nhiên là cho chúng biết, không có bố mẹ chu cấp tiền bạc thì chúng nó muốn làm gì cũng bất lực. Thậm chí đến sống còn khó khăn.

Tôi năm mười tám tuổi, cùng với Triệu Tinh Tinh năm mười tám tuổi, đã cùng nhau bỏ trốn. Nghe thì lãng mạn lắm, nhưng thực tế lại cực kỳ vất vả.

Ban ngày chúng tôi làm việc ở các nhà hàng thức ăn nhanh, các quán cà phê, đêm xuống thì về ở những phòng trọ sinh viên rẻ tiền. Mỗi đêm mất ngủ vì tiếng ngáy ồn ào xung quanh, tôi sẽ nhẹ nhàng trở mình trên giường.

Vài giây sau đó, Triệu Tinh Tinh đang ngủ ở giường tầng dưới sẽ khẽ khàng leo thang lên —— Hai người chúng tôi cùng chung một chiếc giường, hai tay hắn che lại hai lỗ tai tôi, dùng khẩu hình nói với tôi rằng: “Không ồn nữa rồi. Cậu ngủ đi. Ngủ ngon.”

Chúng tôi ăn đồ ăn nhanh rẻ tiền, uống nước bằng vòi nước lã, xếp hàng chờ đi vệ sinh suốt nửa tiếng mỗi sáng và cùng nhau đạp xe tan tầm mỗi đêm.

Chúng tôi cẩn thận tiết kiệm từng đồng, mua hai tấm vé đi công viên giải trí cũ, ngồi trong vòng đu quay loang lổ vết rỉ sét, lắc lư chờ đợi giây phút vòng đu quay lên đến điểm cao nhất. Khi đó Triệu Tinh sẽ hôn lên môi tôi, còn nói dối rằng: “Cặp đôi nào đi đu quay cũng sẽ chia tay, trừ khi họ hôn nhau khi vòng quay đưa họ lên đến đỉnh.”

Chúng tôi nghèo khó bên nhau hết hai tháng trời. Cuối cùng kết thúc bằng việc bố mẹ hai bên tìm được con rồi nhường một bước.

Đêm cuối trước khi rời khỏi phòng trọ sinh viên rẻ tiền kia, Triệu Tinh vẫn như mọi khi trèo lên giường tôi. Nhưng tôi không để hắn che tai mình, mà ngược lại lại nâng tay lên che tai hắn.

Tôi nói với hắn rằng: “Triệu Tinh Tinh, sau này chúng ta phải nỗ lực kiếm tiền.”

Tôi không biết hắn có nghe được hay hiểu những gì tôi nói không, nhưng hắn gật đầu, nói: “Tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi cậu, nuôi cậu cả đời.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook