Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 32

An Nhật Thiên

05/04/2024

Lời Hứa Nặc nói thật ân cần, nhưng với tôi mà nói, cũng chẳng để làm gì.

Từ lâu tôi đã biết rõ rằng cuộc đời mình có giới hạn cuối nhưng không có hạn mức cao nhất, nghĩa là tôi dễ dàng đạt được điều mà nhiều người mong muốn, trong đó có hạnh phúc.

Tình yêu không phải là tất cả trong cuộc đời tôi, nó chỉ là một trong những cách để tôi vui vẻ, tôi không có tình yêu cũng có rất nhiều cách để tìm thấy vui sướng.

Vì vậy, thực ra hôn nhân của tôi không cần tình yêu, tôi cũng không cần cái gọi là hôn nhân hạnh phúc “yêu nhau”, thậm chí tôi cũng không cần kết hôn.

Khiến tôi kết hôn là Triệu Tinh, khiến tôi yêu là Triệu Tinh, mà khiến tôi cảm thấy hôn nhân và tình yêu đều là vật vô nghĩa, cũng là Triệu Tinh.

Tính tôi không thích đi theo vết xe đổ, cũng không thích trầm mê quá nhiều vào cùng một thứ. Bởi vậy tôi sẽ không tiếp tục theo đuổi một thứ mang đến nhiều thương tổn hơn là vui sướng như vậy nữa.

Lời đề nghị vừa rồi thực tế chỉ là vì tôi cảm thấy Hứa Nặc thật thú vị, cũng vì tôi cảm thấy, có lẽ nếu làm vậy, sẽ có thể khiến Triệu Tinh lộ ra bộ mặt khá là đáng yêu.

Tôi phải thừa nhận, trong xương trong cốt mình vẫn còn thói hư tật xấu của đàn ông. Vốn tôi nghĩ, ly hôn rồi, tôi và Triệu Tinh đều sẽ là người độc thân, muốn thì vẫn có thể đi làm lưu manh với nhau.

Nhưng Triệu Tinh có người tình mới lại khiến tôi rất phiền chán. Tôi cũng nhận ra Triệu Tinh là có chút thật lòng với cậu nhân tình kia.

Nếu vội, có lẽ nội trong năm nay, tôi còn có thể tham dự lễ cưới của hắn cũng nên.

Tôi không thích trường hợp đó lắm, nên cách tốt nhất để giải quyết là tôi nên kết hôn trước và gửi thiệp mời cho hắn.

Nhưng đúng là tôi cũng không ngờ rằng Hứa Nặc thế nhưng sẽ từ chối tôi.

Tôi cứ tưởng anh vẫn thích tôi, dù là người hay tiền của tôi.

Đó là những gì tôi nghĩ và những gì tôi đã nói.

Tôi nói: “Tôi thực sự không nghĩ anh sẽ từ chối.”

“Tôi đã cùng em phá bỏ quá nhiều giới hạn,” Hứa Nặc vuốt tóc lên, “Cũng không thể cứ lặp đi lặp lại mãi một sai lầm.”

Tôi tựa lưng vào chiếc ghế bị nắng đốt, nói: “Nếu anh không đồng ý với lời cầu hôn của tôi, nói không chừng tôi sẽ có thể đi tìm người khác.”

“Sớm muộn gì em cũng sẽ tìm được người khác,” Trong mắt Hứa Nặc mang theo chút hiểu biết, “Chơi chán rồi muốn đổi món đồ chơi khác cũng là chuyện bình thường. Em ngây thơ giống một đứa trẻ, nhưng cũng tàn nhẫn như một đứa trẻ vậy.”

Tôi có chút thích dáng vẻ này của Hứa Nắc. Nếu hiện tại anh đang ở trước mặt tôi, tôi sẽ trực tiếp ôm anh vào lòng mà hôn lên môi anh.

Tôi suy nghĩ, nói: “Đừng dán nhãn cho tôi. Ai cũng phức tạp cả thôi.”

Hứa Nặc nhẹ nhàng mà thở dài, anh nói: “Em và Triệu Tinh thật xứng đôi. Hai người có lẽ không nên ly hôn.”

“Anh thật thú vị. Tôi chưa từng thấy kẻ thứ ba nào lại không muốn thế chỗ chính thất cả.”



“Tôi yêu em nên mong em được hạnh phúc.”

“Ồ.” Tôi không bày tỏ quan điểm gì.

“Thủ tục của tôi cũng sắp xong rồi,” Hứa Nặc có chút cứng nhắc chuyển chủ đề, “Cuối tuần sau tôi có thể đến đó sớm.”

“Tôi sẽ giúp sắp xếp đón anh ở sân bay.”

“Được rồi,” Hứa Nặc nhìn tôi qua camera một lúc, “Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện nhé.”

“Gặp mặt rồi nói chuyện.”

Tôi chờ Hứa Nặc tắt máy, Hứa Nặc cũng như là đang chờ tôi tắt máy. Hai người chúng tôi lặng yên nhìn nhau mấy giây, cuối cùng Hứa Nặc vẫn nhịn không được mà cười.

Anh nói: “Hẹn gặp lại, Thôi Minh Lãng.”

Cuộc gọi video kết thúc ở đây. Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời trong xanh, không hiểu sao lại nghĩ đến những ngày tôi còn theo đuổi Hứa Nặc.

Thời gian đó không phải lúc nào cũng nhàm chán. Mỗi lần ngồi bên cửa sổ, uống ly cà phê do mỹ nhân pha và ngắm nhìn thân hình mảnh mai của anh luôn mang lại cho tôi cảm giác bình yên hiếm có.

Dù ít dù nhiều, tôi vẫn thích Hứa Nặc.



Tôi mua một chiếc áo đấu mùa hè chính hãng trong cửa hàng, ngày hôm sau mặc nó đến sân vận động. Triệu Tinh đến sớm hơn tôi một chút. Hắn mặc quần áo phổ thông thoải mái, tay mang theo một chiếc ô, một túi nước và đồ ăn nhẹ.

Câu đầu tiên hắn hỏi tôi là: “Cậu đã bôi kem chống nắng chưa?”

Tôi lắc đầu. Hắn bèn lấy kem chống nắng trong túi ra đưa cho tôi rồi nói: “Thoa một chút đi.”

“Lười lắm.” Tôi ngáp một cái, “Cậu thoa giúp tôi đi.”

Triệu Tinh để đồ trong tay cạnh ghế, mở chai kem chống nắng rất quen thuộc, đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa đều rồi thoa lên mặt và cổ tôi, thậm chí ngay cả hai cánh tay cũng không buông tha.

Bàn tay hơi thô ráp của hắn gãi vào da tôi, tôi không khỏi kêu “ngứa” mấy tiếng. Động tác của hắn dừng lại một chút, ý vị không rõ mà nhìn tôi rồi lại tiếp tục công việc.

Đợi đến khi đã bôi xong rồi, hắn mới hạ thấp giọng, nói: “Cậu làm tôi cứng rồi.”

Tôi liếc xuống trêu hắn: “Sức kiềm chế của cậu thật kém.”

Hắn ghé sát vào tai tôi thì thầm vài câu, tôi lắc đầu nói: “Trận bóng sắp bắt đầu rồi.”



Hắn chỉ nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt kỳ lạ, một lúc sau mới nói: “Vậy sau khi trận đấu kết thúc thì sao?”

Tôi dùng ngón tay cái ấn vào khóe miệng hắn, nói: “Tôi không có thói quen độn.g dục linh tinh, cậu có thể tìm bé tình nhân của mình.”

“Tôi muốn bị cậu chơi, chứ không muốn đi chơi cậu ta.”

Hắn thẳng thắn nói, tôi cũng thẳng thắn đáp, “Triệu Tinh à, cậu cũng thể đi kiếm cho mình một cái gậy mát xa.”

Triệu Tinh hỏi lại tôi: “Vậy nếu tôi tìm người thì sao?”

Hắn nói vậy nhưng tôi cũng chẳng giận, tôi nói: “Tùy cậu.”

Hắn nhắm mắt lại, ngón tay siết chặt thành nắm đấm, hơn mười giây sau mới nói: “Chúng ta đừng cãi nhau, được không?”

“Vốn dĩ đây không phải là cãi nhau, tôi chỉ là từ chối yêu cầu của cậu mà thôi.” Tôi không nhìn hắn nữa mà cúi đầu nhìn các tuyển thủ đang tiến vào sân vận động. “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ xem trận đấu đi.”

Trận đấu này xem rất nhàm chán, cuối cùng tỷ số hòa 0: 0. Tôi ngáp dài nhìn Triệu Tinh đang cất ô, nói: “Tôi đi trước đây.”

Tâm trạng của Triệu Tinh dường như cũng đã điều chỉnh tốt, hắn nói: “Tôi đặt nhà hàng rồi.”

“Vậy cậu có thể đưa bé tình nhân của mình đi ăn.”

“Tôi muốn đưa người yêu mình đi. Người yêu tôi chỉ có cậu.”

“Tôi không muốn đi.”

“Vậy tôi đưa cậu về khách sạn.”

“Không cần. Tôi tự gọi xe.”

“Tôi về khách sạn cùng cậu.”

“Chẳng lẽ cậu không bận gì à?”

“Hôm nay tôi chỉ muốn ở bên cậu thôi.”

Tôi nhìn hắn, muốn nói “Hôm nay tôi lại không muốn ở bên cậu”, nhưng nhìn quầng thâm mắt đen kịt của hắn, những lời này lại chẳng thể nói ra.

Mọi sự mềm lòng và bao dung mà tôi có, hầu như đều cho Triệu Tinh cả.

Tôi nói: “Đêm này cậu tự mình lên đi.”

Hắn lập tức trả lời, “Được.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook